Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 4: Nghỉ ngơi ngày chủ nhật…



Tuy rằng Thiệu Quân một đêm không ngủ, nhưng ỷ vào tuổi trẻ sức khỏe tốt, tinh lực cũng dư thừa, sáng sớm vẫn chuẩn bị đầy đủ, đúng sáu giờ xuất hiện ở đầu dãy phòng giam.

Trong nhà lao có người dậy sớm, vịn ở bậu cửa nhỏ, giương mắt chào hỏi. “U, hôm nay là Thiệu đội? Thiệu đội dậy thật sớm a!”

Thiệu Quân có một gương mặt anh tuấn, thân hình thon dài cao ngất, đi qua con đường trong nhà giam, phía sau cánh cửa sắt ở hai bên hành lang lập tức ló ra vô số ánh mắt đan xen, nhìn chằm chằm vào hắn. Người nhìn hắn cũng không phải đều có ý nghĩ không an phận gì. Diện mạo đẹp trai dễ nhìn, vô luận là nam nhân hay nữ nhân, đoàn người khẳng định đều thích xem.


Hơn nữa ở trong ngục giam quản lý theo kiểu quân đội cực kỳ đơn điệu nhàm chán này, Thiệu tam gia, Thiệu đội trưởng bộ dáng khôi ngô tuấn tú lịch sự, đó chính là cảnh đẹp di động quanh năm ở trong ánh mắt của toàn thể quần chúng lao khổ, phần tử cải tạo kiêm tầng lớp tiểu thị dân trong ngục giam số ba. Vòng eo mềm mại, dẻo dai được quấn thắt lưng, đôi giày da rộng bước đi kêu dát dát, xoay xoay côn điện của cảnh sát trong tay, luôn luôn tỏ ra uy phong một chút, tới nói qua quýt hai câu, thời điểm đi đường còn lắc lắc cái hông, lộ ra một cỗ phong lưu quý khí từ lúc sinh ra, người bên ngoài có học thế nào cũng không học được dáng vẻ kia…..

Bởi vậy, các phạm nhân đều cố gắng nán lại coi vị Thiệu đội trưởng thực dễ nhìn này, đều rất thích hắn.

Hôm nay vừa lúc là cuối tuần, ngày nghỉ, cả ngày được hoạt động vui chơi, là ngày các phạm nhân thích nhất.

Tấm thủy tinh lớn trong căn tin còn chưa sửa xong, bốn phía cửa sổ phòng ăn gió thổi vù vù, phơi ra chiến tích vinh quang của La Cường, làm cho các phạm nhân xếp hàng lấy cơm phải châu đầu thì thầm, chậc chậc rùng mình.

“Nói đến La lão nhị hiện tại a, tính tình có trật tự hơn so với trước kia, vẫn là đội trưởng của chúng ta cải tạo thật tốt.”

“Không sai, nếu như quay lại vài năm trước, một cái bàn kia ít cũng phải quăng vỡ đầu rụng tóc ba người rồi.”

Đội trưởng ban ba không ở đây, phó đội trưởng Thuận Tử mang đội đi đến bên cửa sổ lấy cháo.

Con nhím bưng chậu cháo đi ra, còn quay đầu lại than thở. “Cho tôi nhiều thêm mấy muôi cũng không được a!”

Con nhím cùng Thuận Tử càng không ngừng oán giận. “Tại sao tôi lại cảm thấy, hình như chỗ cháo này càng ngày càng loãng? Ban chúng ta lấy trước, phải múc ở tầng trên, ban tư, ban năm, ban sáu bọn họ đều được lấy sau chúng ta, bọn họ uống là cháo đặc, chúng ta uống là cháo loãng, ban chúng ta chịu thiệt rồi!”

Thiệu Quân híp mắt. “Than thở cái gì?”

Con nhím trộm liếc mắt nhìn Thiệu Quân một cái, rầm rì nói. “Lão đại nhanh ra ngoài đi, nếu không ra, mấy thằng em này cũng sắp phải uống nước sôi rồi.”

Buổi sáng là hoạt động tự do ở trong nhà lao, được nghỉ ngơi. Những người không học thức thì tụ tập ở trên băng ghế đánh bài, tán chuyện trên trời, người có học vấn thì ở trong thư viện đọc sách đọc báo.

Ăn xong cơm trưa, buổi chiều là thời gian vui chơi, các phạm nhân lập đội ở trên sân thể dục đánh bóng rổ, hoặc là vào phòng giải trí đánh bóng bàn, bi-a.

La Cường được thả ra đúng lúc này.

Trên hành lang ngoài cửa sổ phòng giải trí, truyền đến từng đợt tiếng bước chân thong thả, những cảnh sát mang vũ khí gác trên chòi canh bên ngoài tường dường như theo bản năng, ca ca ca nhanh chóng lên đạn, nòng súng thon dài ở trên không xẹt qua người trên hành lang, họng súng cảnh giác hướng về phía thân ảnh trước ống ngắm.

Cơ hồ tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh từ chốt an toàn của cây súng trên tay cảnh vệ, tầm mắt đồng loạt hướng về cánh cửa, phòng giải trí vốn đang ồn ào náo nhiệt tức thì an tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.

Lão đại ba ban đang vắt chân ngồi trên ghế chỉ huy bọn đàn em chơi bóng, không tự chủ được mà thả chân xuống, thẳng lưng, sự khẩn trương kia, quả thực giống như đang chờ nói chuyện với giam khu trưởng.

Vài tên đàn em trong ban bảy, đám con nhím, hồ ly, đều buông chiếc gậy đánh bóng trong tay.

Hai quản giáo âm thầm cầm lấy chiếc côn điện sau lưng, động tác theo thói quen vào lúc gặp kẻ địch.

Ngay cả bản thân Thiệu Quân cũng thầm căng thắt lưng, hít sâu một hơi, không hiểu sao, ngực lại bang bang nhảy lên vài cái.

La Cường thu lại ánh mắt đùa cợt dưới họng súng của cảnh vệ bên ngoài, quay đầu, tấm lưng rộng lớn như núi che khuất ánh sáng mặt trời ngoài cửa phòng, thân ảnh mông lung bước vào trong mang theo ánh dương quang màu vàng nhạt.

Mặt mày La Cường vẫn u ám như cũ, tầm mắt lơ đễnh đảo qua toàn bộ người trong phòng, dọc theo quai hàm trên gương mặt Thiệu Quân trong chốc lát, nặng nề mà xẹt qua…..

Trong phòng giải trí trải qua yên lặng ngắn ngủi, không khí một lần nữa trở nên sôi nổi, nhưng rõ ràng là khác biệt so với vừa rồi. Thanh âm hò hét của các ban khác bị thu liễm xuống, lộ ra một cỗ cẩn thận và kiêng dè.

Con nhím xoa xoa cái đầu tròn đi lên phía trước. “Cường ca! Anh đã về rồi…..”

Một tên trong ban bọn họ có biệt hiệu hồ ly, từ trong khe hở chui ra xông lên trước. “Cường ca, anh không về bọn em đều rất nhớ anh –“

Mấy người trong ban ngồi ở phía trước, ồn ào. “Có mỗi mình mày nhớ nhung đấy chứ? Nghĩ lại hình như con mèo này mỗi ngày vào buổi tối, đều nằm úp sấp trên cửa sổ kêu xuân mà!”

Hồ ly tên thật là Hồ Nham, bởi vì dáng vẻ kia của gã, nên được đặt cho biệt hiệu như vậy. Hồ Nham ném cho người nọ một cái nhìn khinh thường, bắt lấy một cánh tay của La Cường ôm chặt, nửa thân trên đều dán dính lên, càng thêm đắc ý. Gã mới không thèm quan tâm lời ra tiếng vào của người bên ngoài, dù sao cả khu nhà giam này đều biết, con hồ ly lẳng lơ của ban bảy kia, mấy năm nay trong lòng chỉ có một mình La Cường.

Thiệu Quân bất động thanh sắc trừng mắt liếc nhìn hồ ly một cái, kỳ thật là trừng hai cái móng vuốt chết bằm của hồ ly đang khoác lấy tay La Cường, thực quá đê tiện.

Hắn cầm gậy trong tay, cúi thấp người, “ba”, một cú đánh lưu loát dứt khoát đẩy quả bóng màu đỏ rơi vào lỗ, nâng mông muốn bỏ đi. La Cường đã được thả ra, xem tình hình có vẻ không bị làm sao, trong lòng Thiệu Quân cũng an tâm. Trong lòng an tâm, nhưng là ngoài mặt vẫn chưa có bình thường trở lại.

“Cường ca, thể hiện chút bản lĩnh cho bọn em xem đi a!”

“Cường ca, Thiệu đội cũng ở đây, đấu một trận đi!”

La Cường ngồi ở trên ghế, một chân gác lên cái ghế trước mặt, nghiêng đầu nhìn Thiệu Quân tựa như đang khiêu khích, ánh mắt mang theo trêu chọc, chế nhạo.

Đệt, Tam gia gia ta sợ ngươi a?

Thiệu Quân vốn dĩ đã sắp đi, lại quay đầu, một lần nữa cầm gậy lên.

Hắn với lấy quả bóng ở phía xa, nửa người nằm ở trên bàn, một đôi chân dài tự nhiên ép sát bên bàn, quần dài chế phục cứng rắn bao lấy cặp mông, phơi bày đường cong như một gò đất nhỏ, cẳng chân thon dài lộ ra bên ngoài cái bàn.

La Cường nhìn chằm chằm chân và mông của Thiệu Quân, nheo mắt, hầu kết chuyển động.

Thiệu Quân dùng đôi mắt đào hoa của hắn ngắm nghía vài giây, lại là một gậy dứt khoát, làm nổi lên vài tiếng vỗ tay.

La Cường trong tiếng vỗ tay thưa thớt bỗng nhiên đứng lên, đẩy hai tay Hồ Nham đang bám lấy mình ra.

Con nhím lấy từ trong túi ra một điếu thuốc đã giấu vài ngày, mượn lửa ở chỗ quản giáo, bản thân rít một ngụm rồi rút ra, cung kính đưa điếu thuốc cho lão đại của hắn. Từ khi cam tâm tình nguyện quy thuận La lão nhị, tên nhãi này tỏ ra mình hoàn toàn là một con ngựa đánh rắm tốt, một ngày hai mươi tư tiếng đều kêu vang.

Mí mắt La Cường nhẹ nhàng quét xuống, ý bảo con nhím tự mình hưởng thụ đi, con nhím lúc này mới vui tươi hớn hở đem điếu thuốc nhét vào miệng, thoải mái hút mấy ngụm lớn.

La Cường nhai đi nhai lại một mảnh lá cây bạch quả, nhấm nháp chút hương vị đắng chát, cầm cây gậy trong tay, chậm rãi cúi đầu.

Mí mắt hạ xuống vừa vặn đụng phải tầm mắt của Thiệu Quân , tựa như lưu luyến trêu đùa.

Thiệu Quân bật cười, ngực bị đè nén một trận. Bàn tay bên hông kia của La Cường nhẹ nhàng di chuyển, động tác rất nhỏ, “ba”.

Ngực Thiệu Quân nặng trịch, tâm co rút đau đớn theo quả bóng đỏ, phanh một tiếng rơi vào túi lưới……

Tối hôm qua La Cường cũng đã suy nghĩ cả một đêm. Y căn bản không tin Thiệu tiểu tam kết hôn.

Không thể nào, Thiệu Quân sẽ không cưới vợ, cũng sẽ không rời khỏi Thanh Hà. Y đã ăn sạch hắn rồi, đời này hắn chạy không thoát, đừng có mà mơ.

Tiếng vỗ tay liên tục vang lên trong phòng giải trí, cả một đống người xem náo nhiệt đều đã nghiền, tận hứng.

Thiệu tam gia cùng La lão nhị dường như rất hăng hái, đánh liền ba ván.

Quần chúng vây xem rõ ràng chia làm hai phe, người phía sau chỉ hận không thể đứng lên trên ghế, vin lấy bả vai người phía trước mà xem.

“Chỉ còn lại hai trái bóng, Cường ca thắng chắc ván này!”

“Chúng mày đừng đắc ý, ván tiếp theo Thiệu đội chắc chắn sẽ lại san bằng tỷ số!”

“Cược gì? Có dám cược không?”

“Mày nói xem cược gì?!”

Thiệu Quân cân nhắc đường đi của bóng, hung ác liếc mắt một cái, dám cá cược? Đây là chỗ nào chứ?

Một người ở ban ba chỉ vào con nhím gào lên. “Cược cơm chiều hôm nay, hai ta mỗi người một quả dưa chuột!”

“Dám xem thường Cường ca của bọn tao?” Con nhím không chút yếu thế, “Ban bảy chúng tao cược một chậu dưa chuột!!!!”

“Nếu lão đại bọn tao mà thua, dưa chuột toàn ban bọn tao đều cho chúng mày ăn hết!”

Thiệu Quân giương mắt, thấy La Cường vui vẻ.

La Cường hiếm thấy vui vẻ một hồi, cầm gậy, bàn tay nắm lại chống cằm, khóe mắt lộ ra một nếp nhăn thật sâu. Tiểu tử con nhím kia, nói câu nói kia còn có nghĩa khác, “Dưa chuột của ban bảy bọn tao cho chúng mày ăn”, công khai chiếm tiện nghi của mấy tên ngốc tử ban ba kia. (=)))))))))

Thiệu Quân nhìn La Cường vui vẻ thật lâu, lại có chút ngẩn ngơ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu của hắn….

Hai người đều có ý ở trước mặt mọi người khoe khoang bản lĩnh, một gậy lại một gậy khiến người ta hoa cả mắt, cuối cùng vẫn là La Cường lợi hại hơn một bậc, ba ván thắng hai.

La Chiến tặng cho ngục giam mấy bàn bi-a, cũng là vì biết anh hai của hắn trước đây thích đánh bi-a. Năm đó ở trong câu lạc bộ đêm, La lão nhị cùng với mấy tên tạm bợ đánh cược, từ trước đến này chưa từng thua một trận nào.

La Cường đánh bi-a xong, ngậm điếu thuốc lá thắng được do chơi bóng với Thiệu đội, một mình đi bộ hóng gió ở ngoài sân, lỗ tai lại nghe thấy động tĩnh phát ra từ bên kia.

Giam khu trưởng phân công công việc xuống dưới, để cho một đội người nhân dịp cuối tuần, đem bức tường phía trong bị nứt vỡ phai màu tu sửa quét vôi lại một chút. Nhà giam hiện tại lỗ lãi đều tự chịu, nếu có thể không tiêu tiền thì liền tận lực không tốn tiền mời người bên ngoài, loại việc này đương nhiên là phải lợi dụng sức lao động có sẵn trong nhà lao. Thiệu Quân phái vài quản giáo đến ban năm, ban sáu, ban bảy mang mấy phạm nhân đến, quét tường.

Việc mới chỉ làm được một chốc, ngọn đèn trong hành lang lại đột nhiên nhảy lên vài cái, phụt một tiếng tắt ngúm, mạng lưới điện cao thế trên tường tóe ra tia lửa, rối loạn sắc bén.

“Có chuyện gì thế? Các cậu đang làm gì?!”

Vài phút hỗn loạn ngắn ngủi, Thiệu Quân cầm theo cảnh côn vọt vào đám người, khẩn trương ổn định trật tự. “Loạn cái gì! Đứng im, đều đứng im!”

“Ai chạm vào dây điện? Chán sống rồi sao!”

Thiệu Quân hung dữ rống lên.

Tiểu nhãn kính (mắt kính) của ban bảy ngã xuống từ trên thang, ngồi dưới đất. Đứa nhỏ này tay chân vụng về, vô ý đụng tới lưới điện ở chỗ nào đó, đứt cầu dao.

“Cậu làm việc kiểu gì đấy? Quét tường mà còn có thể quét đến lưới điện hả?!”

Thiệu Quân tức giận mắng.

Tiểu nhãn kính tự biết mình phạm sai lầm, rụt cổ, nơm nớp lo sợ. “Không cẩn thận.”

Thiệu Quân rống. “Không cẩn thận, đó là điện cao thế, giật chết cậu thì làm sao bây giờ a!”

Đèn điện trong toàn nhà giam tắt ngúm trong chốc lát, lại sáng lên, lưới điện nhanh chóng cung cấp điện trở lại.

Trong lòng Thiệu Quân còn sợ hãi, ngửa mặt nhìn lưới điện trên đầu tường, không có chỗ tiết hỏa, liền nâng bàn chân mang giày da lên, đạp tiểu nhãn kính một cú.

Bình thường lúc Thiệu tam gia trực ban trong nhà giam, thấy có chuyện nhiều lắm là mắng vài câu, không thích ra tay đánh người, không bao giờ dùng mấy cách xử phạt thể xác kia, hôm nay cũng là có chút nóng nảy, phát cáu, hơn nữa chưa ăn điểm tâm, huyết áp không bình thường.

Điện trên lưới là điện cao thế mấy vạn oát, vạn nhất hút lên, là có thể nướng người ta thành một khối xác khô cháy khét; hơn nữa mạng lưới điện cao thế là để phòng ngừa phạm nhân trèo tường vượt ngục, bắt buộc phải duy trì cả 24 giờ, một phút đồng hồ cũng không được nghỉ, bởi vì một khi lưới điện có trục trặc sẽ khiến phạm nhân nhân cơ hội làm loạn trốn thoát, có thể gây ra phiền toái rất lớn.

Loại sự cố an toàn này không thể đùa giỡn, lỡ xảy ra chuyện rồi thì không ai có thể tránh được, vô luận là phạm nhân bị thương hay hệ thống an toàn bị hao tổn, toàn bộ cảnh ngục đều bị truy cứu trách nhiệm, Thiệu Quân là đại đội trưởng đứng mũi chịu sào, cũng khó trách hắn phát hỏa, muốn đánh người, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

La Cường di chuyển lại đây, giọng nói thâm trầm. “Tổ chúng ta?”

“Cường ca……” Tiểu nhãn kính run run, ủy khuất.

Tiểu nhãn kính là một trong số ít các sinh viên trong hơn trăm phạm nhân ở nhà giam số ba, bình thường được nhóm bạn tù và quản giáo chiếu cố, chưa từng bị ai đánh qua.

Thiệu Quân liếc mắt nhìn La Cường một cái.

Phạm nhân trong nhà lao làm sai, đều là trở lại trong phòng do lão đại lão nhị động thủ trừng phạt, quản giáo bình thường không tự mình dùng cách xử phạt thể xác. Thiệu Quân cũng biết, trước mặt La Cường trừng phạt người trong ban bọn họ, là không cho La Cường mặt mũi.

Hắn đạp xong một cước lại hối hận, đã biết rằng hai ngày nay tính tình không tốt, đạp để làm gì? Đứa nhỏ này tay chân mềm yếu, có dùng hai chân đạp cũng không thể đem củi mục sửa thành hợp kim a.

La Cường cắn thuốc, nhìn Thiệu Quân. “Thiệu cảnh quan, đừng đánh.”

Thiệu Quân tức giận. “Đùa giỡn điện cao thế? Thằng nhóc này vừa rồi thiếu chút nữa là mất mạng.”

Khóe miệng La Cường cong lên một tia cười nhạt, nghiêng đầu nói. “Thiệu cảnh quan, điều thứ nhất trong điều lệ quy định của quản giáo, viết gì?”

Thiệu Quân bị La Cường hỏi đến mắc nghẹn, không phản bác được.

Bộ tư pháp hai năm trước vừa truyền đạt xuống dưới các quy phạm hành vi của cảnh ngục, điều thứ nhất chính là cấm ẩu đả, dùng cách xử phạt thể xác với phạm nhân, người vi phạm có thể bị truy tra.

Đàn em của La Cường đã bị dùng cách xử phạt thể xác, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, chẳng lẽ lại muốn đi làm đơn kiện lên giam khu trưởng?

Thiệu Quân không ngờ rằng La Cường lại quay sang, liếc tiểu nhãn kính ngồi dưới đất, đáy mắt đột nhiên tuôn ra căm tức, một tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng!

“A…..”

Các phạm nhân vây quanh xem đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, đều nghĩ rằng La lão nhị muốn đánh người.

La Cường căn bản không nhấc chân. Y đi không phải là giày da của cảnh ngục, chỉ là giày không dây bình thường, chân cũng chưa nâng, đã dùng ánh mắt cứng rắn mang theo lưỡi dao đảo qua, trực tiếp dọa sinh viên sợ tới mức co thành một đoàn.

“Biết rất nguy hiểm không? Biết có thể mất mạng không? Lần sau làm việc cẩn thận, tay chân lanh lẹ lên chút biết chưa?”

La Cường gầm nhẹ.

“Hôm nay ai trực ban ở đại đội một chúng ta?” La Cường lớn tiếng hỏi, đáy mắt đảo qua mấy cái đầu thẳng tắp của những người ở ban bảy.

“Thiệu đội, là Thiệu đội trực ban….” Vài người anh anh anh rầm rì.

“Vào lúc Thiệu đội trực ban, có thể đừng gây gổ, đừng con mẹ nó chuốc vạ vào thân được hay không, cho ông đây chút mặt mũi.” La Cường nói.

Mọi người miệt mài khoác bộ dáng con gà mổ thóc.

“Gây chuyện sẽ bị phạt tiền có biết không? …… Ai dám liên lụy Thiệu cảnh quan bị phê bình trách phạt, tôi sẽ trừng trị từng người một.”

Trong lời nói của La Cường, mỗi một chữ đều lộ vẻ tàn nhẫn.

Thiệu Quân nghe, trợn trắng mắt ngẩng lên trời, không biết nói cái gì…..

La Cường xoay mặt trở về trừng tiểu nhãn kính, Thiệu Quân sợ y ra tay đánh người, khẩn trương lấy cảnh côn ngăn lại.

“La Cường! ……” Thiệu Quân thấp giọng gọi.

“La Cường, điều số mười tám trong điều lệ quy phạm của tù nhân là gì?” Thiệu Quân nghiêm mặt hỏi.

La Cường giương mắt nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi cong lên một chút, đồ trẻ con.

Điều thứ mười tám trong điều lệ quy phạm của tù nhân, cấm ẩu đả ức hiếp bạn tù cùng lao, nghiêm cấm mấy loại sinh vật như lao đầu, ngục bá (kiểu trùm sò trong nhà lao á) tồn tại.

La Cường giống như khiêu khích nhìn Thiệu Quân, em định làm gì?

Ông đây rõ ràng vẫn còn đang giận, làm gì được chứ?

Thiệu Quân xụ mặt chỉ vào La Cường. “Anh, trở về học thuộc nội quy nhà giam đi.”

“Đọc cho trôi chảy, buổi tối tôi đến kiểm tra!”

Thiệu Quân trước khi đi ném lại câu sau, giày da dát dát nện xuống đất, lắc lắc eo thon chạy mất.

Hết chương 4.