Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 39: Một cái quần



Ban đêm trên ngọn núi kia rất lạnh, mặc dù đang là giữa mùa hè, lại đốt một đống lửa, nhưng đến nửa đêm vẫn khiến hai người rét cóng.

Eo La Cường bị thương, không thể nhúc nhích. Thiệu Quân chậm rãi đỡ người này đến một nơi có thể dựa vào, xoa xoa cho y.

“Có đau lắm không, chống đỡ được chứ?” Thiệu Quân hỏi.

La Cường “ừ” một tiếng, trên gáy toát ra một tầng mồ hôi, thế nhưng ở trước mặt Tam bánh bao, y là đàn ông sao có thể kêu đau được?


Thiệu Quân xoay người đi ra ngoài cửa hang thu thập củi khô, thêm vào đống lửa. Hắn vừa nhấc chân liền để lộ cả mông lẫn trứng, theo nhịp chân bước đi, cái mành che mông đằng sau không ngừng lắc tới lắc lui.

La Cường nghệch đầu ngồi tại chỗ, không nhịn được nhìn chằm chằm Thiệu Quân gần như lõa mông chạy tới chạy lui, còn là ở góc độ từ dưới lên trên, trông thấy cực kỳ rõ ràng. Cái bộ dáng ngốc nghếch kia của Thiệu tam gia, cả đời này phỏng chừng cũng không thể nhìn thấy lần thứ hai, cho dù thế nào hôm nay cũng phải trông cho đã nghiền.

La Cường nghiêng đầu, không nhịn được cười lạnh: “Trứng thật bự.”

Thiệu Quân hoài nghi ngẩng đầu, sau đó nhanh chóng cúi đầu che lại, trong mắt lộ ra bi phẫn.

Kỳ thật lúc này hắn cũng không phải để ý đến chuyện bị La Cường nhìn, mà là để ý Thiệu tam gia hắn anh tuấn tiêu sái anh minh thần võ nhiều năm như thế, lần này lại mất hết cả mặt mũi trước mặt La lão nhị, vốn dĩ muốn moi ra một cái hình tượng phong thần tuấn lãng ánh sáng bắn ra bốn phía, không dự đoán được lại gặp phải tình cảnh chật vật không chịu nổi này.

Hắn chỉ cần động một cái, toàn bộ sẽ lộ ra ngoài, còn cả cái bảo bối kia của hắn nữa, một dạng đỏ au, giống y như quả hồng bị đông lạnh.

La Cường vẫn cứ nhìn chằm chằm hệt như kẻ trộm, hai mắt đăm đăm, thật giống như thứ treo phía dưới cái mảnh vải rách kia không phải là trứng, mà là hai viên dạ minh châu.

Thiệu Quân uy hiếp: “Cút qua một bên đợi đi, mọe nó đừng có nhìn tôi.”

La Cường vẫn không bỏ qua: “Mông lạnh không?”

Thiệu tiểu tam nhe răng, dùng khẩu hình nói: Có tin tôi cắn anh không?

Nghèo túng đến mức độ này, bụng thì đói khát, lạnh lẽo, ẩm ướt, mỏi mệt, thật sự cũng rất khó phát sinh dục vọng tà ác vô sỉ ở phương diện kia, muốn làm cũng không làm nổi. La Cường cũng không biết bị làm sao, chỉ đơn thuần là ngứa ngáy trong lòng, Tam bánh bao ở trước mắt, bất luận là mặc thành bộ dáng quỷ quái gì, người này, chính là phong cảnh tươi đẹp nhất mà y gặp được trong suốt nửa đời người.

Chưa từng trải nghiệm tư vị động tâm, trước đây đối với bất cứ ai cũng chưa từng……

Ngọn lửa cháy mạnh hơn một chút, Thiệu Quân lại lần nữa chen vào đây ngồi. Hàm răng của hắn run lên cầm cập, nhưng vẫn không ngừng miệng lải nhải, nói chuyện thì giống như hạt đậu vừa ngâm nước đá, cứ từng chữ từng chữ.

La Cường thật sự nghe không nổi, dứt khoát kéo quần mình xuống: “Cậu mặc của tôi đi.”

Thiệu Quân: “Không cần, anh cũng lạnh mà.”

La Cường: “Tôi không lạnh, tôi quen rồi.”

Thiệu Quân trừng mắt: “Anh có thói quen không mặc quần ý hả?”

La Cường khinh thường: “Ông đây đã quen ngủ trên núi rồi, mấy cái thâm sơn cùng cốc rừng rậm ở Tứ Xuyên Vân Nam, cuối thu giữa đông tôi đều đã từng sống. Nhóc con, mặc vào, ông đây chịu đựng tốt hơn cậu.”

Thiệu Quân khó chịu bĩu môi, không thích nghe cái câu đùa giỡn mang tí khinh miệt “nhóc con” mỗi khi cãi nhau kia của La Cường.

Thế nhưng những lời La Cường nói cũng là thật. Từ nhỏ y đã lăn lộn trên đường ở Vân Quý Lưỡng Quảng(*), đã quen với thời tiết lạnh cóng, da dày thịt béo, không có sợ lạnh giống như Thiệu tiểu tam.

(*)Vân Quý: tên gọi chung của 2 tỉnh Vân Nam và Quý Châu. – Lưỡng Quảng: chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Châu.

Thiệu Quân mặc quần tù vào, một lần nữa ôm lấy La Cường, đủi quấn lên trên, dùng nhiệt độ cơ thể giúp đối phương sưởi ấm.

Điểu của mình bị che khuất, điểu của đối phương lại lộ ra. Hai người dính sát vào nhau, Thiệu Quân vừa cúi đầu, thắt lưng cường tráng và bộ vị bành trướng như một con thú liền lọt vào mắt hắn.

Bộ lông dưới hạ thân La Cường dày đặc, một đường từ rốn kéo dài đến bụi rậm bí ẩn trong quần lót, còn xoáy một cái ở bụng dưới, lộ ra vẻ cứng rắn, dương cương vô cùng.

Thiệu Quân phiêu mắt liếc một cái, lại không nhịn được liếc lại lần thứ hai, hừ hừ nói: “Cái đệt, trước đây cha anh nhét anh ăn cái gì thế?”

La Cường cũng không đứng đắn trả lời: “Ăn hổ tiên, đỏ mắt sao, cậu cứ ăn thử xem đi?”

Thiệu Quân hỏi: “Nói thật, ăn như thế nào?”

La Cường nhếch miệng cười: “Dưa muối cháo trắng, rau cải muối tuyết, rau cải trắng, gạo nếp con, chỉ ăn như vậy, cậu chưa từng nếm qua đi?”

Thiệu Quân quả thật chưa từng ăn qua những thứ đó.

La Cường cởi quần, những vết thương trên đùi đều lộ ra hết, vết thương vốn dĩ đã được băng bó cẩn thận, hiện giờ lại thấm một mảng máu đen, khiến Thiệu Quân nhìn rất khó chịu, gấp gáp trong lòng.

Thiệu Quân dí sát vào xem xét, thấy không thích hợp, đột nhiên hỏi: “Mấy vết trên đùi anh là như thế nào vậy?”

“Từng đường từng đường thế kia, còn vạch thật dày, hình như là vết thương mới, ai làm anh bị thương?”

La Cường không nói chuyện.

Thiệu Quân hoài nghi nhìn người kia, một người trâu bò cố chấp như La lão nhị, nhất định sẽ không để người ngoài làm bị thương đến bộ vị riêng tư như thế, loại vết dao chỉnh tề sắp thành hàng thế này, cũng không thể nào là bị thương lúc đánh nhau. (Ai không nhớ mấy cái vết này thì quay về đọc chương 30 để rõ nội tình hen =)))

Thiệu Quân nhăn mặt nhăn mũi, một lúc lâu sau liền thở phì phì, thấp giọng hung ác mắng một câu: “Lần sau đừng cắt ở đó, trực tiếp cắt luôn hai trái trứng gà kia đi, càng thích, càng sảng khoái!”

Mặt La Cường không chút thay đổi nhìn chằm chằm người kia: “Trứng gà còn để lại để thao chứ.”

Thiệu Quân không thể nhịn được nữa than thở: “Anh cái tên này, thật là không biết lo cho bản thân mình, còn hạ thủ được nữa.”

“Về sau đừng làm như vậy nữa, ở đâu lại có người như anh chứ!……”

Thiệu Quân mất hứng.

Thiệu tam gia rít thuốc trong chốc lát, nói hai ba câu, cuối cùng vẫn nói đến chuyện La Cường tự thú năm đó.

“Ba tôi sẽ không làm ra chuyện tra tấn bức cung gì đó, ngay cả chuyện sắp xếp cho anh thành Chu Kiến Minh, chắc hẳn cũng do cấp dưới động tay động chân, anh đừng có dồn hết oán khí vào ba tôi, có được không? Ông ấy là cảnh sát, vốn dĩ đã không đi cùng con đường với anh.”

“Bản thân tôi ở trong nhà lao chịu khổ chịu tội gì cũng không sao, nhưng tôi không thể nhìn người ta ăn hiếp tiểu Tam nhi nhà chúng tôi.” La Cường nói cũng rất rõ ràng.

Lại là tiểu Tam nhi nhà mấy người……

La tiểu tam nhà anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Là một đứa trẻ hay là một cô nương?

Sắc mặt Thiệu Quân trầm xuống, tâm cũng trầm xuống, môi hơi hơi mím lại.

Hắn khó chịu thì khó chịu, nhưng vẫn nói rõ ràng với La Cường: “Ân oán giữa ba tôi và anh, tôi không có gì để giải thích, tôi cảm thấy ông ấy không hề làm chuyện gì sai, tôi cũng không mắc nợ gì anh……”

“Về phần chuyện của em trai anh, chỉ sợ là tôi không có năng lực giải quyết giúp anh, tòa án đã phán rồi, lại là án lớn liên quan đến xã hội đen, hoàn toàn không thể phản cung lật lại bản án cho các anh. Thế nhưng, mấy năm này La Chiến ngồi ngục giam, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”

“Tôi đã đánh tiếng với phía Duyên Khánh rồi, bọn họ đáp ứng sẽ che chở cho em trai anh, ngồi nhà lao sẽ không phải chịu khổ. Hơn nữa tôi vừa nghe nói, trong ngục giam đã trình công văn lập công giảm hình phạt cho hắn, chỉ chờ viện kiểm soát phê chuẩn, công văn gì đó chỉ là hình thức thôi, rất nhanh sẽ được phê duyệt…… Em trai anh căn bản không cần ngồi tám năm, sống qua ngày còn tốt hơn cả anh, anh yên tâm rồi chứ?”

“Anh xem như vậy có được chưa?”

La Cường nhìn hắn thật sâu, một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.

La Cường là người không tin thần phật quỷ quái, không tin Phật tổ Ngọc Đế chúa Jesus, y chỉ tin vào bản thân y, tin rằng với một đôi chân có thể mở ra con đường cho chính mình. Y là người mà ông trời chưa từng chiếu cố đến, từ trước đến nay y cũng không dám tin rằng bản thân sẽ có loại vận may này……

Đây là gì chứ? Nếu ông đây là một ma quỷ, nghiệp chướng đầy mình, vậy Tam bánh bao trước mắt này rốt cuộc được coi là loại người gì?

Trên đời có loại sinh vật “thiên tiên” này tồn tại sao?

“Em trai của tôi, đừng nhìn nó đã lớn, từ nhỏ đã được trong nhà nuông chiều, chưa từng chịu khổ. Lúc nhỏ là tôi chăm sóc nó, sau này cũng là tôi nuôi nó, lập gia lập nghiệp cho nó, tôi sợ rằng nó không có tôi che chở, sẽ ăn không ít khổ. Dù sao…… Năm đó là tôi mang nó đi lên con đường này. Tôi vốn là muốn tốt cho nó, tôi, không hề muốn hủy hoại nó.”

Đáy mắt La Cường đỏ lên, lần đầu tiên giãi bày tâm tình với một người.

“Tôi biết, anh quan tâm đến em trai anh, anh vì em trai cái gì cũng có thể làm được, ngay cả tính mạng cũng có thể không cần!…… Đời trước anh thiếu nợ hắn hay sao?”

Trong giọng nói của Thiệu Quân rõ ràng có một tia cảm xúc, không mặn không nhạt, không chua không ngọt.

Thiệu tam gia lòng dạ hẹp hòi, chỉ thiếu có dứt khoát hỏi một câu, nếu hôm nay tôi với em trai bảo bối kia của anh cùng rơi vào nước lũ, anh sẽ lao về bên nào trước? Người chết nhất định sẽ là tôi đi?

Khi đó, Thiệu Quân cũng đã hỏi: “Anh tự thú vì hắn, lúc trước anh ở trong trại giam vị thành niên bốn năm, chịu nhiều đau khổ như vậy, đều là bởi vì hắn, tại sao anh không nói cho tiểu Tam nhi nhà các anh biết?”

La Cường nói: “Tôi nói với nó làm gì? Để nó đeo món nợ trên đầu, để nó cảm thấy mắc nợ tôi, coi sự tồn tại của ông đây trở thành gánh nặng tâm lý sao?”

Thiệu Quân cắn môi, thốt ra: “Vậy vì sao anh lại nói cho tôi biết nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ tôi không có gánh nặng tâm lý sao?”

“Chẳng lẽ trong lòng tôi sẽ thoải mái, sẽ dễ chịu sao?!”

Thiệu Quân vùi cằm vào đầu gối, rống xong câu này, hai mắt đều đỏ bừng.

La Cường trầm mặc, nhìn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Đêm đó, hai người ôm nhau, cùng nhau ngủ bên cạnh đống lửa.

Chạy trốn từ trong nước lũ, thật sự là hết hơi hết sức, hơn nữa lại còn đang bị thương, cái gì cũng không làm nổi, chỉ lẳng lặng ôm nhau, an ủi, sưởi ấm.

Trong lòng La Cường có lẽ có áy náy đối với Thiệu tiểu tam, tim mềm nhũn, một bàn tay lớn ôm chặt lấy người kia, xoa xoa tóc.

Vừa xoa một cái, lại xoa ra một tay toàn bùn đất, vì thế y liền kéo đầu Thiệu Quân lại gần, chậm rãi dùng cổ tay áo cọ sạch mặt và cổ Thiệu Quân.

Trên mặt Thiệu Quân, ngay cả hai hàng lông mi cong vút xinh đẹp kia cũng đều bết bùn.

La Cường thò ngón tay, muốn giúp người này chà sạch sẽ lông mi, lại phát hiện bàn tay của mình còn bẩn hơn cả mặt đối phương……

Thiệu Quân không nói lời nào, cọ cọ trán vào cái cằm thô ráp bên sườn mặt La Cường.

La Cường vùi mặt thật sâu vào sau gáy Thiệu Quân, chóp mũi để ở trên cổ nhẹ nhàng cọ cọ, ra sức hít vào hương vị của nhau, dùng mùi cho đỡ đói, ở giữa cánh mũi lưu lại một dấu vết đỏ bừng như bị thiêu cháy……

Muốn ôm nhau ngủ một đêm, cũng là hy vọng xa vời.

Ngủ được một đêm như vậy, quả thực đã dùng nửa cái mạng để đổi lấy.

Trên núi lấp lánh một điểm màu đỏ, vụng trộm ôn tồn với nhau trong giây lát, đêm lạnh yên tĩnh, ấm áp trong lòng.

Hừng đông ngày hôm sau, hai người trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, bắt đầu suy nghĩ xem phải trở về như thế nào.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, trước mắt là một mảnh tiêu điều. Hóa ra đêm qua hai người bị nước lũ dồn ép, một đường loạng choạng chạy lên chỗ cao giữ mạng, chạy được một quãng tương đối xa. Lúc này nước dần dần rút đi, trong hang núi lưu lại từng đám bùn đất lầy lội, xác cây cối bị nước đánh ngã la liệt khắp nơi.

Miễn cưỡng chống đỡ đi được một đoạn đường, Thiệu Quân bắt đầu thử cõng La Cường đi.

Trọng lượng của La Cường cũng thật không nhẹ, vừa cõng lên, ngay cả bản thân Thiệu Quân cũng nghe thấy được một tiếng bụp, hai chân trực tiếp lõm vào trong bùn, thân mình nháy mắt thấp đi một đoạn lớn, sắp bị ép đến gục cả xuống……

Thiệu Quân: “Sau này có thể ăn ít một chút cho tôi được không?”

Hai tay La Cường rũ trước ngực Thiệu Quân, lúc lắc, vui vẻ cười ha ha vài tiếng.

Thiệu Quân: “Thật béo, muốn áp chết tôi hả?”

La Cường chỉ mặc quần lót nhỏ, hai bắp đùi khóa trên thắt lưng Thiệu Quân, cũng không có lên tiếng, chỉ cố ý dùng sức cọ cọ hai cái vào sau mông Thiệu Quân.

“Cái đệt…… Mẹ nhà anh……”

Thiệu Quân bị người này cọ, tâm ngứa tay cũng ngứa, vì vậy liền thò tay xuống, hung hăng nhéo một cái trên đùi La Cường.

“Ai u –“

Thanh âm La Cường mệt mỏi, cổ họng khàn khàn thở gấp ở sau tai Thiệu Quân, khí nóng phun ra dày đặc……

La Cường ôm cổ người này, một tay túm ở trước ngực, đụng đến xương ức, trái tim lại nhảy nhót.

Mông Thiệu Quân bị cọ, càng nín nghẹn thì xúc cảm kia lại càng trở nên bén nhọn mãnh liệt, thậm chí còn có thể cảm giác được cả bộ vị đang kề sát hắn của La Cường đang dần dần cứng rắn, nóng rẫy, quả thực giống như một cái cuốc, chọc ở trên mông hắn.

Cái cuốc nóng hầm hập kia còn rất không biết ngượng, cứ liên tục đào tđào đi trên kẽ mông hắn!

Thiệu Quân không nhịn được, gầm nhẹ: “Mẹ nó anh có thể để ý hoàn cảnh một chút có được không? Đừng náo loạn nữa!”

Người sau lưng trầm mặc trong chốc lát, khó có được hừ hừ nói: “Hiện giờ không phải cố ý……”

Thiệu Quân: “……”

Một lát sau, Thiệu Quân hạ giọng nói: “Tôi cũng cứng rồi, làm sao bây giờ?”

Thiệu Quân mệt đến thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống tại chỗ, eo cũng sắp bị ép gãy, đi thật lâu mới được hơn một cây số.

Chân La Cường sinh mủ, nếu cứ tiếp tục chậm trễ như vậy cũng không phải cách tốt.

La Cường tựa trên một tảng đá lớn, vung ngón tay lên: “Tự cậu trở về đi.”

Thiệu Quân trừng mắt: “Anh nghĩ tôi có thể mặc kệ anh được sao?”

La Cường nói: “Ai kêu cậu bỏ rơi tôi đâu? Cậu thật sự muốn cõng tôi cả một đường sao? Cậu nhanh chóng chạy trở về, kêu vài người đến nâng ông đi đi!”

Thiệu Quân: “…… Vậy, một mình anh ở đây có được không?”

La Cường phiền chán vung tay lên: “Cậu nên lo một mình cậu có được hay không trước đi? Biết đi như thế nào không? Đi đường thì cầm theo một nhánh cây to dò trước, chọc phải đất bằng thì đi tiếp, gặp phải nước thì nhanh chóng chạy lên chỗ cao, đừng chạy lung tung lại rớt vào đầm lầy, đừng để ông đây phải bận tâm đến cậu nữa!”

“Vậy anh ở tại chỗ chờ tôi, trăm ngàn lần đừng nhúc nhích, không thì tôi trở về lại không tìm ra anh.”

Thiệu Quân kéo kéo áo chế phục, theo thói quen túm túm lưng quần, xách xách cái quần tù vừa dài vừa rộng, thắt chặt đôi giày.

Hắn chạy đi được một đoạn, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn.

La Cường không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, nhãi con cậu đi nhanh về nhanh, ông đây còn đói bụng chưa ăn cơm đâu!

Thiệu Quân lại cúi đầu chạy trở về, túm chặt lấy cổ tay La Cường, nói từng câu từng chữ: “Ai, như vậy tôi sẽ làm trái quy định mất, tôi không được để anh ở lại một mình.”

La Cường không nói gì, trợn trắng mắt: “Cái đệt, cậu xem ông đây thành ra như vậy rồi, có thể chạy trốn được nữa chắc?”

Chỉ vì cậu, ông đây cũng sẽ không chạy mất, bánh bao ngốc này……

Thiệu Quân hắc hắc cười hai tiếng, sảng khoái lộ ra hàm răng trắng noãn.

Lúc ấy hắn cực kỳ muốn ôm lấy người kia cắn cho hai miếng, vui vẻ, nghĩ muốn hôn y, thế nhưng suy nghĩ kĩ một lúc lại có chút ngượng ngùng, hưng phấn quá độ, đối với một công dạ xoa như vậy, cũng không biết nên hạ miệng thế nào nữa.

Hắn thừa dịp La Cường chưa chuẩn bị, đột nhiên thò tay ra, ở trên bộ vị đứng thẳng ngạo nghễ dưới háng người nào đó đang để đùi trần mà ngồi, miết mạnh một cái!

“Cái đệt mẹ!…….”

La Cường lập tức liền muốn phản kích, một phen quơ lấy người kia, Thiệu Quân giống như một con thỏ nhanh nhẹn tránh đi, chạy ra khỏi phạm vi khống chế của hai tay La Cường.

Lần này vừa miết lên đại điểu một cái, thứ kia liền lập tức cứng rắn giống như bị hỏa thiêu, thẳng tắp chỉ hướng bầu trời.

La Cường thắt lưng tê liệt, không động đậy được, nheo mắt lại nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hắn mắng to: “Cậu cái đồ nhãi con tìm thao! Cậu chờ đó cho tôi, chờ ông đây sống lại sẽ dạy dỗ cậu tiếp!!!”

Thiệu Quân dương dương tự đắc cười to, giống như một đứa trẻ đang đùa dai, lắc lắc eo thon, chạy đi nhanh như chớp……

Khuôn mặt tươi cười anh tuấn kia được bao phủ dưới nắng sớm, rạng rỡ rực sáng, lưu lại một ấn tượng đẹp đẽ vô cùng trong mắt La Cường, thật lâu cũng không mất đi.

Y nhìn chằm chằm bóng dáng Thiệu Quân chạy đi, nhìn thật lâu, cho đến tận khi người kia hoàn toàn biến mất trong một mảng xanh biếc mơ hồ.

Thiệu Quân đi một mình liền thoải mái hơn rất nhiều, chống nhánh cây chạy một đường, chạy qua cái biển hiệu lớn ở nông trường, trông thấy tường cao của ngục giam ở xa xa.

Còn chưa chạy được đến cửa sắt, đối diện lại có hai chiếc xe Jeep của giam khu đi ra, lội nước trong bùn lầy chạy đến, người bên trong nhô đầu ra kêu lên sợ hãi: “Ai u tôi nói thiếu gia, sao ngài lại ở chỗ này?!”

“Tối hôm qua cậu chạy đi chỗ nào, chúng tôi tìm cậu khắp địa cầu rồi đó! Thật sự là gấp chết người!”

Thiệu tam gia mất tích trong đêm mưa bất ngờ bộc phát lũ, tìm không thấy người, đầu não trong giam khu không thể không lo lắng, nếu hôm nay vẫn không tìm thấy được, đến lúc đó sẽ kinh động bao nhiêu công an không biết nữa?

Thiệu Quân ném mũ cảnh sát, trên chế phục dính một tầng bùn đã sắp không nhìn ra màu sắc, thân dưới mặc tù phục.

Thiệu Quân vội vàng nói: “Còn có một người ở trên núi, bị thương, các anh mau tìm người lên nâng xuống đây!”

Mấy đồng sự bu vào hỏi, tối hôm qua cậu bị sao vậy, mặc thành cái bộ dáng quỷ quái này?

Thiệu Quân há mồm, chỉ trong nháy mắt đầu óc đã xoay chuyển, nói: “Tôi đang đi được nửa đường thì bất ngờ gặp lũ, kẹt ở trong nước không chạy được, may mà có phạm nhân kéo được tôi, cứu tôi lên.”

Kỳ thật hắn vẫn chưa kịp thống nhất khẩu cung với La Cường, sau khi trở về cũng không biết nên báo cáo với lãnh đạo như thế nào.

Thế nhưng hắn cảm thấy nói như vậy là tốt nhất, có lợi nhất đối với La Cường, không biết có thể “giúp” La Cường hay không.

Đang chuẩn bị gọi cho bệnh viện kêu xe cấp cứu mang cáng, mấy người ở đây lại nhận được điện thoại.

“Anh nói gì? Trên sườn núi phát hiện phạm nhân mất tích bỏ trốn?”

“Ai, là người nào?”

“Là La Cường giam khu ba? La Cường có ý đồ vượt ngục bị bắt được?!”

Thiệu Quân nghe thấy đồng nghiệp nói điện thoại, vội vàng thanh minh: “La Cường không vượt ngục, y sẽ không chạy trốn.”

Đồng nghiệp nhíu mày nói: “Đội trưởng đội cảnh sát vũ trang của bọn họ nói, lúc lên núi phát hiện ra, bắt lại được, chính là La Cường tối hôm qua chạy trốn khỏi bệnh viện.”

Hết chương 39.