Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 29: Cục trưởng đại nhân



Cuối tuần, tất cả các phạm nhân trong giam khu đều đến làm việc tại vườn rau tự sản tự thu, tưới nước, bón phân.

Mặt trời giữa hạ chói chang như thiêu như đốt, tiếng ve kêu bén nhọn vang lên trên cây, La Cường phanh mấy cái cúc trước ngực áo tù, tay áo cuộn tới khuỷu tay, để lộ làn da bị phơi nắng đến đỏ sậm.

Y ngồi xổm trong ruộng, khiêng một loạt dưa chuột và cà chua lên giá. Việc này từ khi y còn nhỏ sáu bảy tuổi đã đi theo baba y làm, là sở trường của y, thi thoảng còn có thể chỉ điểm cho những phạm nhân khác nên trồng như thế nào.

Ngày hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ của Thiệu Quân, lúc hắn lấy xe ra, lái ngang qua vùng đất trồng rau, liền hạ cửa kính xe xuống, từ xa xa tìm kiếm bóng dáng của La lão nhị.


Trong lòng dường như có linh cảm, La Cường lộ ra hai ánh mắt sắc bén giữa những lá dưa chuột to bản, như cười như không, miệng gợn lên độ cong khoái trá không chút nào che giấu.

Ngón tay Thiệu Quân kẹp thuốc lá, dường như không có việc gì gãi gãi đầu, sau đó lặng lẽ vung tay lên chỉ La Cường.

La Cường híp mắt, ném cho Thiệu tiểu tam một ánh mắt thật nhu hòa, dưới ánh nắng mặt trời, tâm tình có vẻ rất tốt.

Thiệu Quân đóng cửa kính xe, nhanh như chớp rời khỏi cửa lớn của ngục giam. Hắn đột nhiên lại không muốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi làm gì? Còn có thể đi tìm ai được chứ? Trong lòng vẫn nghĩ về ai kia.

Hắn muốn mua vài thứ gì đó mang về đây cho La Cường dùng. Tuy nói bên ngoài La Cường có anh cả và đám anh em trên đường chăm sóc, thường xuyên đưa tiền đưa đồ, nhưng dù sao người bên ngoài không thể bất cứ khi nào cũng biết trong ngục cần những gì được, chỉ có Thiệu Quân biết, cũng chỉ có hắn mới có thể tùy lúc tùy chỗ chiếu cố người này.

Hắn vừa mới ra khỏi cửa ngục giam, lại nhận được một cú điện thoại, bảo hắn trở về.

Đầu kia nói, Thiệu cục trưởng lát nữa sẽ đến thị sát cùng một đám người của cục quản lý trại giam, cậu trở về một chuyến đi.

Thiệu Quân vừa nghe liền thấy không ổn, hỏi: “Cha tôi đến chỗ này làm gì? Không phải là mấy người làm việc trong cục quản lý trại giam đến kiểm tra theo thông lệ sao?”

Thiệu cục trưởng giá lâm ngục giam Thanh Hà, trên danh nghĩa là theo tổ công tác đến “lấy kinh nghiệm”, quan sát hiệu quả quản lý hiện đại hóa của ngục giam và tình hình giáo dục phạm nhân, kỳ thật ai cũng biết, Thiệu cục là đến xem con trai.

Thiệu Quân qua loa tắc trách nói trong điện thoại: “Tôi, tôi đã đi lên đường cao tốc rồi, chỉ chút nữa là vào thành phố, tôi không thể quay đầu xe được!…… Hôm nay không quay về.”

Hắn không muốn gặp baba hắn trong ngục giam, để người khác nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi đàm tiếu lung tung, tự kiếm chuyện cho mình.

Thiệu Quốc Cương quả thật nhớ thương con trai, con trai bảo bối lăn lộn trong ngục giam trọng hình Thanh Hà, trong lòng ông làm sao yên tâm được?

Quản giáo canh gác ở giam khu, bình thường đều hận không thể dán sát bên cạnh các phạm nhân để quản lý, nói chuyện, hàng ngày sinh hoạt cùng nhau, thế nhưng quản giáo không thể cầm súng, không thể mang dao, trên lưng cũng chỉ có cảnh côn và bình xịt hơi cay, nếu thật sự gặp phải ác phỉ cùng hung cực ác có ý đồ tấn công quản giáo vượt ngục, hắn có thể chống đỡ được sao?

Thiệu Quốc Cương biết con ông bình thường vẫn luôn kiêu ngạo, cũng có vài phần bản lĩnh, mấy cái huy chương vàng sanda hạng cân 65kg lấy được trên võ đài trường cảnh sát, không phải dùng để chơi. Là baba thì đều kiêu ngạo, tự hào vì con trai của mình, cảm thấy đây là con ta, là đứa nhỏ trẻ tuổi suất khí lại giỏi giang nhất. Thế nhưng đứa nhỏ này lại quá cố chấp, thích thể hiện, chỉ muốn làm theo ý mình, từ nhỏ đã bị ông ngoại của hắn chiều hư, bình thường luôn tự ý đối nghịch, tiền trảm hậu tấu, chẳng ai quản lý được.

Các phạm nhân đều đang làm việc ngoài sân, Thiệu Quốc Cương đi vào nhà giam vắng vẻ, nghiêng đầu xem xét mấy gian nhà lao, mặt mũi nhăn chặt, không thể tưởng tượng con của ông lại có thể vui vẻ lăn lộn trong cái nơi thế này, chịu đựng được buồn tẻ.

Ông lại đi vào trong ký túc xá, ngồi xuống trước bàn làm việc của con mình, tiện tay mở ngăn kéo thứ nhất ra.

Phía dưới đủ thứ vụn vặt loạn thất bát tao trong ngăn kéo, có đặt một khung ảnh bằng gỗ.

Thiệu Quân trong đó mặc áo jacket cưỡi xe máy nhìn đặc biệt khốc, hai chân bọc trong quần bò, còn có kiểu tóc mốt của tiểu toàn phong Lâm Chí Dĩnh năm đó, tạo hình cực kỳ thịnh hành trong những năm chín mươi. Tiểu soái ca một tay ôm mẹ hắn, khi đó hắn mới lên sơ trung, nhưng vóc dáng đã sắp cao bằng mẹ hắn đi giày cao gót.

Đường nét của hai mẹ con cực kỳ giống nhau, đều rất thanh tú, xinh đẹp.

Thiệu Quốc Cương vuốt ve ảnh chụp, nhìn thật lâu, trong lòng có chút khó chịu không thoải mái, thở dài một hơi, dùng sức khép ngăn kéo lại.

Ngay vào lúc đó, cũng thật là trùng hợp, cửa văn phòng cạch một tiếng bị mở ra, La Cường ôm một cái chậu lớn, trong chậu trồng một cây cà chua nhỏ cao khoảng một thước, bưng vào văn phòng Thiệu Quân.

Trên trán vả cổ của La Cường thấm đầy mồ hôi, hai bàn tay lớn bưng chậu cây, đang cố gắng làm việc, tầm mắt liền xẹt qua khuôn mặt kinh ngạc của Thiệu cục, ánh mắt bỗng dưng chăm chú vào nơi đó.

Thiệu Quốc Cương chậm rãi đứng lên.

Đôi bên yên lặng nhìn nhau, đều cảm thấy rất bất ngờ, quả thực là oan gia ngõ hẹp.

Cả hai người đều không ngờ rằng lại gặp được đối phương ở nơi này. Thiệu Quốc Cương vốn dĩ không nên đến ngục giam, ông chỉ muốn nhìn thấy con trai của mình, “thị sát” tình hình làm việc của con mình.

La Cường vốn dĩ cũng không nên xuất hiện trong văn phòng quản giáo. Y đang làm việc ở vườn rau, nghĩ đến Thiệu tiểu tam lần nào cũng theo đuôi đến ruộng rau, đông nhìn nhìn, tây ngó ngó, y hệt một thằng nhóc thích nhảy vào giúp vui, lại thèm ăn, thường trực tiếp bứt cà chua đỏ rực trên cây, chà chà hai cái lên quần chế phục, dương dương tự đắc nhét vào miệng.

La Cường hỏi, này, không sợ bẩn sao? Không phải cậu thích sạch sẽ hả?

Thiệu Quân nói, vừa hái là tươi ngon nhất, hương vị không giống mua ngoài chợ, tôi thích ăn đồ tươi!

La Cường nhớ Tam bánh bao thích ăn cái này, liền đặc biệt trồng một cây cà chua nhỏ vào trong chậu, bê đến văn phòng của Thiệu Quân, để người này ngồi trong phòng có thể ăn tùy thích.

Kỳ thật Thiệu tam gia cũng chẳng phải hiếm lạ gì mấy quả cà chua kia.

Mỗi lần Thiệu Quân đến lượn lờ quanh vườn rau, đều là vì chăm chú nhìn La Cường làm việc. Thức ăn La lão nhị trồng, hương vị đương nhiên không giống với đồ bán ngoài chợ, tâm tình người ăn vào cũng không giống, có thể so sánh sao?

La Cường đặt chậu cây bằng sứ nặng nề lên bệ cửa sổ, cà chua dưới ánh mặt trời rực rỡ chậm rãi biến hồng, vỏ ngoài bóng loáng, hương thơm ngọt ngào.

Trên gương mặt đẫm mồ hôi của y còn dính vài vết bùn đất, hai bàn tay to dùng sức lau mấy cái trên vải bông thô ráp của tù phục, quay đầu nhìn chằm chằm Thiệu Quốc Cương, cục trưởng cục công an đã đưa hai anh em La gia bọn họ vào ngục giam.

Gần như chỉ trong nháy mắt, sợi dây trong đầu nổ ầm một tiếng, La Cường liền hiểu được tất cả.

Thiệu Quốc Cương ngồi trước bàn làm việc của Thiệu tiểu tam chờ người, sự thật rõ ràng trước mắt, còn không nghĩ ra được thì La Cường chính là tên đại ngốc.

Mấy ngày trước đó, là đại não của y bị chập mạch, đầu óc bị nước vào, vậy mà cũng không nhìn ra được? Nói đến dòng họ “Thiệu” này, hoàn toàn không phải một dòng họ thông dụng trong đời sống, trong số những người La Cường quen biết, họ Thiệu cũng chỉ có hai người, không hề có kẻ thứ ba.

Chẳng qua là trước giờ y chưa từng tưởng tượng đến hướng này. Y không thể ngờ công tử nhà cục trưởng cục công an lại chạy đến ngục giam Thanh Hà, xâm nhập vào giữa các phạm nhân, lấy “tình cảm” động lòng người, mua chuộc nhân tâm, từng chút từng chút rã băng tách rời trận tuyến tâm lý và phòng tuyến tình cảm của y từ bên trong…… Gương mặt tuấn tú xinh đẹp kia, đôi mắt hoa đào câu nhân kia, vòng eo thon nhỏ kia của Thiệu tam bánh bao, rất mẹ nó thích hợp làm việc này.

Quản giáo đi cùng nhìn chằm chằm La lão nhị, hất đầu, ý bảo anh đã chuyển chậu hoa đến, có thể đi được rồi, xem cái gì mà xem?

La Cường không chuyển động, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm người kia, lạnh lùng nói: “Thiệu cục trưởng, thật hiếm thấy, không phải là ông đến xem ông đây chứ, hay là muốn gặp ai, trong này có người nhà ông hả?”

Thiệu Quốc Cương vẻ mặt nghiêm túc, hai tay đút túi, dáng người cao lớn lộ ra uy nghiêm: “La Cường, nhốt mày vào trong này, vẫn sống tốt chứ?”

Thái dương La Cường đột nhiên nổi gân xanh, cười lạnh nói: “Mày còn nhớ tên ông là La Cường sao?…… Mẹ nhà mày, cái tên Chu Kiến Minh cưỡng gian ấu nữ con mẹ nó là ai vậy? Chẳng lẽ là mày sao?!”

Quản giáo vừa nghe liền cảm thấy không ổn, lập tức vung tay ngăn cản: “3709, xảy ra chuyện gì? Sao lại dám ăn nói như thế với Thiệu cục trưởng?! Anh làm xong việc rồi thì mau đi đi.”

Không khí giữa hai người trong phòng vẫn giương cung bạt kiếm.

Thiệu Quốc Cương kiêu ngạo, mặt không đổi sắc: “La lão nhị, mày phải nghiêm túc cải tạo, cố gắng mà chuộc lỗi, mày rơi vào bước đường hôm nay, không thể nào oán hận người khác được. Nơi này chính là chỗ mày đáng phải đến.”

La Cường thấp giọng mắng một câu, mi tâm nổi lên một đường đỏ sậm, bỗng nhiên hỏi: “Thiệu cục trưởng, Thiệu Quân là con trai của mày?…… Con ruột sao?”

Thiệu Quốc cương bỗng nhiên im bặt, không nói chuyện, cảnh giác nhìn chằm chằm người này.

La Cường cười lạnh, cười đến có chút quỷ dị, lại có chút châm chọc, chua xót: “Con người mày như vậy, không ngờ có thể nuôi ra được một người con trai như thế…… Thiệu Quân vậy mà lại là con của mày.”

“Thiệu tiểu tam người này không tồi, rất tốt…”

Khi La Cường nói lời này, hốc mắt hơi ẩn ẩn đỏ lên vì thống khổ.

Quản giáo bị Thiệu cục phân phó đi ra ngoài, chờ ở ngoài phòng. Ngày đó, không ai biết rốt cuộc Thiệu Quốc Cương và La Cường nói những gì. Người ngoài chỉ nhìn thấy La Cương mang khuôn mặt tối tăm rời khỏi ký túc xá, vết thương cũ đã biến thành một đường vạch trắng trên trán lại nhuộm sang màu đỏ tươi.

Trước khi La Cường đi còn lạnh lùng ném cho Thiệu Quốc Cương một câu: “Thiệu tiểu tam nhà mày, ở trong tay tao, mày cứ thử xem.”

Thần sắc Thiệu Quốc Cương lập tức thay đổi: “La Cường, mày đừng có làm càn!”

Mặt La Cường không chút thay đổi: “Làm càn là như thế nào? Có muốn ông đây dạy có mày cái gì mới gọi là làm càn hay không?”

“Họ Thiệu, mày động vào người tao quý trọng nhất, tao cũng động vào người mày quý trọng nhất. Lúc trước ở tòa án không tố cáo mày, đó là bởi vì viện kiểm sát mẹ nó toàn là người nhà của mày! Mày đừng tưởng rằng ông đây không trả thù được mày!”

“Tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là hối hận, thế nào gọi là sợ hãi……”

Ánh mắt La Cường lãnh khốc, quay đầu rời đi……

Chiều hôm đó La Cường ra khỏi ký túc xá, đi thẳng đến vườn rau, nhìn từng cái giá nhựa chỉnh tề xếp trên bờ ruộng cùng thực vật xanh biếc xum xuê trĩu quả. Y ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, lập tức dùng hết khí lực hung hăng vung một tay, đập đổ một cái giá lớn xếp cà chua.

Từng trái quả ngây ngô kết trên cành lá, ngay cả mấy đầu chồi nhỏ mới nhú lên nảy mầm, đều cùng nhau đập xuống bùn đất cứng rắn……

Cũng vào ngày đó, Thiệu Quốc Cương đợi trái đợi phải vẫn không thấy con trai, còn chưa chờ kịp đã vội vã rời khỏi thị trấn Thanh Hà trở lại thành phố, liên tục gọi điện thoại cho giám ngục trưởng, yêu cầu chuyển nhà giam, điều động cương vị cho Thiệu Quân, Thiệu Quân của chúng tôi không thể tiếp tục ở lại giam khu ba đại đội một kia nữa, lập tức đổi giam khu, điều đến phòng tổ chức hoặc phòng tuyên truyền trong cục, tùy tiện cấp cho thằng nhóc thối này một chức quan văn phòng nhàn tản nào đó, nhất quyết không thể vào giam khu nữa!

Thiệu Quân hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Đêm đó lúc hắn lái xe trở về, cánh tay khuỷu tay đều đặt trên cửa kính xe.

“Thích em…… Cặp mắt động nhân kia, tiếng cười càng mê người……”

“Nguyện lần nữa, khẽ vuốt ve em, khuôn mặt khả ái kia, tay trong tay cùng mơ giấc chiêm bao… Giống như ngày hôm qua, em và anh……”

Thiệu Quân một đường hứng gió đêm, vừa lái xe vừa nghêu ngao hát theo Beyond trong CD, điều hòa cũng không mở, cảm thấy cà người đều sảng khoái.

Buổi tối trước giờ tắt đèn, Thiệu Quân đi vào nhà giam, ngoắc ngoắc tay với La Cường, giống như mấy đứa nhóc làm bậy, đó là ám hiệu của hai người.

La Cường lạnh mặt, không nói một lời, cùng Thiệu Quân đi vào WC bên ngoài nhà giam, trốn đến góc không có camera.

Trên trần WC chỉ có độc một bóng đèn, ánh sáng mịt mùng tối tăm, bóng người loang lổ đung đưa trên tường.

La Cường tiến lên một bước vặn cổ tay Thiệu Quân, từ phía sau áp người vào vách tường, đột nhiên cực kỳ dùng sức, lòng bàn tay ẩn giấu thực lực kinh người.

“Này, này, làm gì đấy?”

“Anh đừng có mà làm bậy!……” Thiệu Quân thấp giọng kêu lên.

Hắn nghĩ rằng La Cường lại giống như ngày đó trong rừng cây nhỏ, muốn sử dụng chiến thuật đánh lén, đánh đánh nháo nháo, dùng quyền cước chiếm tiện nghi của hắn.

La Cường dùng lồng ngực gắt gao bao lấy người kia, xương hông kề sát, đẩy về phía mông Thiệu Quân. Hai người dính lấy nhau trên tường, đều nghe được tiếng tim đập lộn xộn trong lồng ngực đối phương.

Sức lực trên tay La Cường chậm rãi nới lỏng, một cánh tay kéo lấy eo Thiệu Quân.

Tam bánh bao quả thật không có tính cảnh giác, rất dễ dàng hạ thủ, hoặc nên nói, Thiệu Quân chỉ có ở trước mặt y, mới khuyết thiếu tính cảnh giác tối thiểu của nghề nghiệp……

Khi nói chuyện, làm việc cùng các phạm nhân khác, Thiệu Quân nhất định sẽ để đối phương đi phía trước, phạm nhân đứng dựa vào góc tường, quản giáo đứng trên gò đất, thuận tiện xử lý khi có chuyện khẩn cấp xảy ra. Thiệu tam gia lăn lộn ở Thanh Hà lâu như vậy, chút kinh nghiệm này hắn vẫn phải có. Chỉ có khi ở cùng với La Cường, hắn mới quên đi mấy chuyện đó, không có trước sau, cao thấp, phải trái, thậm chí không hề phân biệt tôi là quản giáo anh là phạm nhân, không có đối chọi và xa cách không đội trời chung của hai giới hắc bạch.

Kỳ thật Thiệu Quân vẫn luôn tín nhiệm y, nguyện ý đi ở phía trước y, hoặc là đi ở bên cạnh y, vai kề vai. Có đôi khi trong túi chỉ còn lại có hai điếu thuốc, cũng là hai người mỗi người một điếu chia sẻ với nhau……

Đáy mắt La Cường chậm rãi đỏ lên, tâm tư giãy giụa, trái tim sắp bị xé thành hai nửa.

Trong ngón giữa và ngón áp út của y, có mang theo một lưỡi dao cực mảnh, là trộm lấy ra từ xưởng làm công.

Y có thể dùng lưỡi dao này cắm vào giữa xương sườn số hai và số ba bên ngực trái Thiệu Quân, đóng thẳng vào tim, nháy mắt máu sẽ phun ra, muốn ngừng cũng không ngừng được, quyết đoán lưu loát, xong hết mọi chuyện.

Hoặc là lấy dao cắt đứt dây lưng của Thiệu Quân, lột trần người này ra.

Hết chương 29.