Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 30: Bánh bao nóng phỏng tay



“Anh đừng làm bậy!…. Hôm nay chưa ăn thịt dê hả?”

Thiệu Quân chẳng hiểu ra sao, cong khuỷu tay dứt khoát đẩy La Cường ra, quay đầu trừng mắt một cái.

Một tay La Cường chống lên tường, bao vây hắn trong phạm vi khống chế, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn, không tiến cũng không lùi. Ngón tay kẹp lưỡi dao giấu trong tay áo, còn tay kia thì chống lên vách tường gần bên tai Thiệu Quân, có thể một kích lấy mạng bất cứ lúc nào.

“Không phải hôm nay cậu không cần đi làm sao? Tại sao còn trở về……” Thanh âm La Cường khàn khàn.

“Còn không phải là đi mua đồ cho anh sao! Tôi đây phải đi một chuyến rõ xa, trời lại còn nóng nữa!” Ánh mắt Thiệu Quân trừng đến tròn vo, tức giận chỉ là giả, tâm tình gấp gáp muốn hiến vật quý tranh công bộc lộ cả trong lời nói.


“……”

Lúc này đến phiên La Cường ngây người, ngốc nghếch nhìn đối phương cúi đầu lật túi.

Thiệu Quân đưa mấy thứ kia cho La Cường, nói: “Tôi đã đến bệnh viện, thuốc này rất hiệu nghiệm, chỉ cần thoa một chút là được rồi, anh đừng có quên rồi lúc bôi lúc không đó, cần phải dùng liên tục mười ngày, nhớ kỹ chưa?”

La Cường cúi đầu nhìn, thanh âm đã muốn mềm ra: “…… Phòng y tế đã kê thuốc cho tôi rồi.”

Thiệu Quân hất đầu: “Anh quên cái đó đi, mấy thứ thuốc tồi tàn phòng y tế đưa cho, toàn là hàng rẻ tiền. Loại thuốc tôi lấy cho anh, là được kê từ khoa da liễu tốt nhất cả nước đó. Tôi còn đi hỏi hẳn chuyên gia, người ta nói không tự mình đến thì không thể tùy tiện kê thuốc, tôi nói tôi tự trả tiền, tôi cũng chẳng báo lại với ai. Thuốc này là tốt nhất, anh tin tôi đi, cứ dùng cái này.”

Thiệu tam gia nói chuyện trước giờ luôn là khẩu khí này, ung dung, sảng khoái, không để đối phương phản bác, lại thật trượng nghĩa.

Thiệu Quân còn cố ý lấy ra hai phần, giao cho La Cường: “Tôi cũng cố ý mua cả cho mấy người trong phòng anh, cái túi này là cho bọn họ dùng, còn túi này tự anh để lại dùng, hiểu chưa? Anh đừng có thứ gì cũng tùy tiện cho người khác dùng, để mặc đám nhóc kia lấy đi, cuối cùng quay đi quay lại bản thân anh thì chẳng còn gì hết……”

Thiệu Quân nói chuyện luôn là khẩu khí kia, dài dòng, đây là anh, đây là hắn, đâu là “người nhà mình” thì phải chiếu cố nhiều hơn, trong lòng tính toán đến rõ ràng rành mạch.

Như vậy vẫn còn chưa xong chuyện, Thiệu Quân lại lấy ra một thứ từ trong túi nhựa: “Này, phấn rôm.”

La Cường đã hoàn toàn cứng đơ rồi, khàn khàn hỏi: “…… Đây là cái thứ quỷ gì chứ?”

Thiệu Quân: “Trời nóng bức, lại không có điều hòa quạt điện, anh không thấy nóng, không nổi rôm hả? Cái này rất hữu hiệu!”

La Cường nhìn chằm chằm bình phấn màu hồng kia, trên bình còn vẽ một tiểu tử béo mông trần, hình dạng cánh tay bắp chân như ngó sen…… Bộ dáng giống y như đúc La tiểu tam nhi nhà bọn họ trước đây, chẳng qua là trắng hơn tiểu Tam nhi một chút.

“Ông đây lớn như vậy rồi, cậu còn bảo tôi dùng cái này?”

La Cường thì thào, quả thực không biết nói gì nữa.

“Cái này dùng tốt lắm, tôi mua của Úc Mỹ Tịnh, nhãn hiệu nổi tiếng nhất Thiên Tân đó, từ nhỏ tôi đã dùng cái này rồi, rất tốt! Anh đừng thấy hiện tại mấy cái nhãn hiệu nước ngoài loạn thất bát tao xuất hiện nhan nhản khắp nơi, cũng không dùng tốt bằng cái này đâu!……”

Thiệu Quân vô cùng nghiêm túc, lúc lắc cái bình nhỏ trước mặt La Cường, giống như đang khoe khoang ký ức tốt đẹp và tài phú của mình khi còn thơ ấu.

Thiệu tam gia lải nhải lẩm bẩm một hồi, giao hết mấy cái túi cho La Cường. Phấn rôm hắn cũng cố ý mua hai lọ, một lọ cho mấy người khác trong ban, một lọ đặc biệt cho La Cường dùng, Hắn biết người ban bảy thích nhất là lên mặt truyền nhau dùng đồ của lão đại, ỷ vào La Cường có tiền có hàng lại hào phóng thoải mái, liền chiếm chút tiện nghi. Bản thân chính chủ còn chưa có keo kiệt, Thiệu tam gia đã thay người ta chịu không nổi trước.

Khi còn nhỏ, mẹ hắn chính là sủng hắn như vậy, mua này mua kia cho hắn, rất cẩn thận.

Thiệu Quân cảm thấy từ trước tới nay hình như bản thân chưa từng có cơ hội quan tâm, chiếu cố người nào cả. Nhóm bạn bè lớn lên từ nhỏ với hắn đều có cha có mẹ, vốn cũng không tới phiên hắn vội vã bận tâm. Còn người khác sao? Người khác Tam gia ngươi không thèm bận tâm, ta còn chướng mắt đây.

Lần đầu tiên trong đời, hắn muốn quan tâm, chiếu cố đến một người.

Hơn nữa người trước mắt này, còn chỉ có thể là của hắn, chỉ có hắn mới có thể đích thân đến nhà lao chiếu cố, người khác có muốn cũng không với tới.

Tuy rằng vẫn còn ngượng tay, không có kinh nghiệm, thế nhưng tâm ý là chân thật, hầm hập nóng hổi.

La Cường yên lặng nhận lấy đồ từ trong tay Thiệu Quân.

Buổi chiều gặp được Thiệu Quốc Cường, lao ra từ trong ký túc xá, lúc ấy đầu y chỉ tràn ngập nóng nảy và tức giận, nếu Thiệu Quân ở đó, y có thể trực tiếp hủy người này đi……

Lúc không gặp Tam bánh bao, trong đầu La Cường đã lăn qua lộn lại tính kế thật lâu, đời này ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, thời hạn thi hành án trong nhà lao của hai anh em cộng lại cũng hơn hai mươi năm, món nợ này chẳng lẽ lại bỏ qua dễ dàng như vậy? Cho dù chuyện hắc đạo bạch đạo mỗi người đi một con đường riêng làm điều mình muốn, thực hiện trách nhiệm của mình là đạo lý hiển nhiên, nói cho cùng Thiệu Quốc Cường cũng chẳng thiếu nợ gì y cả, thế nhưng chẳng lẽ ông đây lại phải cho con trai ruột của Thiệu Quốc Cương một gương mặt dễ nhìn hay sao? Nếu vậy trong đầu ông nhất định là chất đầy phân dê.

Nếu y đối tốt với Thiệu tiểu tam, vậy thì thật có lỗi với La tiểu tam nhi, thật có lỗi với những ủy khuất lúc đó em trai ruột y phải chịu.

Ai dám động vào em trai bảo bối của y, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đó.

La Cường cũng từng tính qua vài con đường, làm thế nào để khiến Thiệu Quốc Cương khó chịu, hối hận, đau đớn cực độ, khiến ông ta rơi vào bước đường cùng biết vậy đã chẳng làm.

Thiệu Quân rất tín nhiệm y, hai người vô cùng thân cận. Trong đầu La Cường đã tính xong kế hoạch, làm thế nào để náo loạn một hồi trong đại đội một. Y thấy y có thể dễ dàng ám toán Tam bánh bao, hoặc là ở sau lưng, tính kế, làm đủ trò gian trá gì đó, khiến Thiệu tiểu tam vi phạm kỉ luật, chịu tiếng xấu thay cho người khác, bị xử phạt, thậm chí là thân bại danh liệt.

Thậm chí y còn muốn dứt khoát kéo người này đến một nơi hoang vắng, áp lên làm một trận, đùa giỡn đến triệt để, chia năm xẻ bảy nuốt từng khối vào bụng đến xương cốt bột phấn cũng không để lại.

Thế nhưng khi thấy được người rồi, Tam bánh bao đến một chút cảnh giác cũng không có, con ngươi hắc bạch phân minh, khoái ngôn khoái ngữ, khóe miệng cong cong nở một nụ cười cực đơn thuần, hai mắt trong suốt, sáng ngời.

Từ trước đến nay trong số những người La Cường từng quen trên đường, bất luận là anh em của y, hay là kẻ thù của y, đều không có người nào giống như Thiệu Quân. Hắn biết chăm sóc người khác. Từ trước đến nay y chưa từng thấy qua một đôi mắt đơn thuần, anh tuấn như vậy, không phải trải qua bao nhiêu suy sụp và đau khổ, còn chưa bị cuộc sống hung tàn chà đạp đi hồn nhiên vốn có, đáy mắt hoàn toàn trong sạch, sáng ngời, chứ không phải u ám và giả dối……

Trước đây La Cường từng có vô số tình nhân, nhưng chưa bao giờ kết hôn, chưa từng có một người vợ chính thức và mẹ vợ, cho nên cũng không có ai lải nhải quản giáo y như vậy.

Thường ngày ai dám lải nhải với y? Y cũng chẳng tình nguyện nghe.

La Cường hạ mí mắt, nhỏ giọng nói: “Sau này không cần đi xa phiền toái, mua đồ đạc gì đó cho tôi nữa.”

Thiệu Quân hoàn toàn không phát hiện ra, nói: “Anh vốn chính là đại phiền toái, chăm sóc được anh đâu có dễ chứ.”

La Cường khàn khàn nói: “Sau này không cần…… Tôi không cần.”

Thiệu Quân nhún vai, cười nói: “Tôi không mua cho anh, anh còn nhờ ai mua được nữa? Siêu thị dưới lầu, không phải cái gì cũng bán, sẽ có lúc anh cần đến.”

Nói xong, Thiệu Quân hất đầu: “Xoay người lại, lật áo lên.”

La Cường đã sắp không nhịn được nữa, quay đầu muốn chạy: “Không cần.”

Thiệu Quân khó chịu: “Sao lại không cần? Anh có thể nhờ người khác, lại không thể nhờ tôi sao?”

La Cường giống như bị ma làm, không nói nổi một lời phản kháng, yên lặng xoay người, cởi bỏ áo, xốc từng lớp ra khỏi vai.

Trong WC không đủ ánh sáng, hai mắt của Thiệu Quân gần như dán sát vào lưng La Cường, ngón tay quệt thuốc mỡ tỉ mỉ thoa qua vị trí dưới sườn, sau thắt lưng, kéo lưng quần xuống chút nữa, ở ngay trên mông……

“Toàn chơi cái gì vậy? Nhiều sẹo thế này?”

“Trước đây đã làm những gì! Bị thương thành như vậy……”

Thiệu Quân lầm bầm lầu bầu.

“……”

La Cường không nói một tiếng, cắn môi, lưng run rẩy, cố nén từng tầng từng tầng rung động tê dại khi ngón tay Thiệu Quân cọ cọ lên thân thể y……

Thiệu Quân không có suy nghĩ xiêu vẹo gì với La Cường, giữa nam nhân với nhau chú trọng thẳng thắn, không có vô nghĩa. Hắn thống khoái làm xong xuôi mọi việc, yên tâm vỗ vỗ bả vai La Cường, đuổi người về nhà lao, thật tiêu sái lắc lắc mông quần, vội vàng bỏ đi. Cũng không phải không có suy nghĩ bậy bạ, mà là đã đến giờ tắt đèn, khóa cửa đường đi vào phòng giam.

Hồ Nham lặng lẽ nhìn vào trong mắt, lắm miệng hỏi một câu: “Anh Cường, Thiệu quản mua gì cho anh vậy?”

La Cường chần chờ nửa giây, nói: “Không phải, là tôi nhờ hắn mua giúp, tiện đường thôi.”

La Cường không thể nói đây là Thiệu Quân cố ý vào thành phố tiêu tiền mua về cho y, như vậy thì chẳng khác nào bán đứng Thiệu Quân.

Có một số việc chỉ có thể chậm rãi âm ỉ trong lòng hai người, không thể bày ra trước mặt người ngoài.

Đêm đó La Cường nằm nghiêng trong ổ chăn, trong tay vuốt ve cái bình phấn màu hồng in hình thằng nhóc mông trần kia, ấn vào mũi ngửi ngửi, tưởng tượng đến thân thể Thiệu Quân, mùi vị của Thiệu Quân – hương vị quyến luyến mà y đã dùng toàn bộ thể xác và tinh thần giãy dụa chống cự xua đuổi nhiều ngày nay.

Y vùi nửa bên mặt vào gối đầu, răng nanh cắn chặt, xé cả bông trong gối ra, ngón tay co rút, điên cuồng mà trừu động.

Y tưởng tượng đến khuôn mặt đỏ bừng của Thiệu Quân, giãy giụa dưới thân y, chửi mẹ nó, để y chậm rãi tiến vào vùng đất bên trong, đâm thủng thân thể, hung hăng tàn sát bừa bãi, va chạm, phát tiết, đụng đến lồng ngực đối phương, nghe tiếng mắng thô tục đến khàn cả giọng của người này, sau đó chậm rãi chịu thua, cầu xin y tha cho mình, rên rỉ bắn tinh, khiến y làm đến phấn khích, đạt tới cao trào……

Lưỡi dao kẹp giữa ngón trỏ và ngón út chậm rãi cắt xuống, đâm cả vào trong thịt.

La Cường nằm nửa sấp nửa ngửa, bàn tay thò vào quần, từng dao từng dao gọt lên bắp đùi mình.

Lưỡi dao cực mỏng cực nhỏ, cắt ra từng vết máu rất mảnh. Ở nơi người ngoài không dễ dàng nhìn thấy, bàn tay nhẹ nhàng xoa một cái, cả tay đều dính đầy máu……

Ngay ngày hôm sau, Thiệu Quân bị lãnh đạo ngục giam bọn họ mời đến văn phòng nói chuyện.

Tìm hắn bàn chuyện cũng không phải giam khu trưởng, mà là người đứng đầu ngục giam của bọn họ. Thiệu Quân còn tưởng rằng bản thân đã vô tình phạm phải sai lầm làm trái điều luật nào đó, đến lại thấy thủ trưởng đứng lên khỏi bàn làm việc, khách khách khí khí tiếp đón hắn, mời tiểu Thiệu cảnh quan uống trà, hỏi việc nhà……

Chạng vạng sau khi kết thúc làm công trong nhà xưởng, các phạm nhân theo thường lệ rất có trật tự thu dọn công cụ, xếp hàng trở về nhà giam, Thiệu Quân lặng lẽ dùng tay ra hiệu với La Cường, biểu thị đã đến giờ “Gặp mặt một lát” giữa hai người.

Lúc này La Cường không ngồi xổm xuống đi giày nữa, chỉnh lý xong cái giũa nhỏ với bút chì gì gì đó trong tay, liền buông tay muốn đi ra ngoài.

“La Cường… Mang cái bàn này đến kho hàng đi!”

Thiệu Quân thật sự không nhịn được, sai sử người ta.

Ở cạnh cửa kho hàng, Thiệu Quân đưa qua một điếu thuốc, nói chuyện tào lao vài câu. Hắn nhìn nếp nhăn xung quanh lông mày khi La Cường vùi đầu hút thuốc, không nhịn được nói ra.

“Lãnh đạo tìm tôi nói chuyện, muốn điều chuyển tôi đi, để tôi ra khỏi giam khu, đến công tác trong cục.”

Thiệu Quân vừa nói vừa quan sát thần sắc La Cường.

“Đi ra ngoài?…… Đi ra ngoài rất tốt.”

Thanh âm La Cường mờ ảo như làn khói thở ra từ trong miệng kia.

“Tốt?…… Tôi đến cục rồi, sẽ không thể đến giam khu mỗi ngày, cũng không quản được các anh. Có thể một tháng cũng không có cơ hội đến đây một chuyến, anh cảm thấy tốt sao?”

Thiệu Quân vội vã giải thích.

“Đi làm hành chính không tốt sao? Cậu mới bao nhiêu tuổi, cậu định cả đời đều ở nơi này sao? Chúng tôi ở tù mười lăm năm, cậu cũng ở đây chơi mười lăm năm?”

Khẩu khí nói chuyện của La Cường cực kỳ bình thản, thậm chí là lạnh lùng, không nghe ra một chút cảm xúc dao động nào, thật giống như hai người không phải đang bàn một chuyện đại sự liên quan chặt chẽ đến cả hai, mà là bàn một chuyện chẳng liên quan chút nào đến y, sao cũng được, ông đây không quan tâm.

Thiệu Quân hơi hơi sửng sốt, vẻ mặt thất vọng.

Trên thực tế, lúc ấy hắn đã lập tức từ chối chuyện chuyển đi nơi khác. Hắn nói với lãnh đạo: “Tôi làm ở đây rất tốt, mọi người tôi đều quen thuộc, ở cùng với nhau cũng không tồi. Thủ trưởng, khiến ngài lo lắng rồi, cảm ơn ngài đã có ý tốt, tôi thật sự không muốn đi.”

Lãnh đạo gảy tàn thuốc vào gạt tàn, trong lòng cũng phiền muộn, cảm thấy chuyện này thật phức tạp. Thằng nhóc thối Thiệu tiểu tam cậu, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Có chuyển đi nơi khác hay không, cậu cho đây là chuyện một mình cậu có thể quyết định sao? Nếu không phải baba cậu phó thác cho tôi, dặn dò tôi, cậu lại là một quản giáo nhỏ không mặt mũi không bối cảnh tùy tiện nào đó trong giam khu, ông đây quản cậu ở đâu làm gì?

Ai cũng biết, cảnh sát làm việc trong giam khu là vất vả nhất. Sinh viên vừa mới thi đậu làm viên chức chính phủ được phân đến, không có phương pháp bối cảnh, cả đám đều phải vào giam khu, chịu đựng vài năm, rồi mới cân nhắc điều động đến cương vị khác. Các chức quan nhàn tản công việc béo bở trong cục, đều đã sớm bị mấy tên nhóc đi cửa sau chiếm cứ hết rồi, người bình thường muốn vơ vét cũng chẳng có. Ngồi trong văn phòng đánh đánh máy tính, viết viết văn kiện, gửi bản thảo tuyên truyền đến các cơ quan ngôn luận, nhàn hạ như thế ai lại không thích chứ?

Cảnh sát trong giam khu ba hiện nay, Điền đội trưởng cả ngày đều muốn được điều chuyển, từ trên xuống dưới chạy vạy bao nhiêu quan hệ. Người này cũng không có cách nào khác, còn không rời khỏi Thanh Hà thì vợ hắn không nhịn được, ở nhà náo loạn cả ngày, muốn ly dị với hắn.

Mà người giống như Vương quản, gia đình đã sớm chuyển đến thị trấn Thanh Hà, hơn phân nửa đời người đều sống như vậy, ngược lại sẽ không cả ngày mong ngóng được điều đi. Các phạm nhân bình thường luôn đùa giỡn với người này, nói: “Chú Vương, anh em bội phục chú, thật không dễ dàng gì, chúng tôi đều đau lòng cho chú lắm đấy. Mấy người chúng tôi đây, bị xử là có hạn, tốt xấu gì cũng có ngày đi ra ngoài. Cũng chỉ có mình chú, bị xử vô hạn, chú phải ở đây ngồi tù cả đời.”

Thiệu Quân kích động đi tìm La Cường bàn bạc, không ngờ lại bị La Cường quay mặt hất cho một chậu nước lạnh.

Thiệu Quân nhìn chằm chằm người kia, cân nhắc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua, anh gặp baba tôi phải không?”

La Cường nhếch mi, chậm rãi nói: “…… Ba cậu nói gì với cậu?”

Thiệu Quân bỗng nhiên thở ra một hơi, đáy mắt bắn ra một tia khinh thường: “Tôi biết ngay mà! La Cường, hóa ra anh như vậy là vì cái chuyện tầm thường này!”

Thiệu Quân còn chưa có kịp nói chuyện gì với ba hắn. Hắn suy nghĩ đến thái độ khác thường của La Cường, đầu óc xoay chuyển thật mau, cũng đoán ra được đại khái.

Thiệu Quân ngậm điếu thuốc, chế nhạo nói: “Như thế nào? Bụng dạ hẹp hòi đúng không? Không phải là người baba tôi quen biết, ông ấy sẽ không để ý chứ gì?”

La Cường hừ hừ nói: “Ông đây đã sớm quen biết lão rồi.”

Thiệu Quân hỏi: “Anh quen lúc nào?……”

“Đệt, đừng bảo với tôi lúc trước là baba tôi bắt anh chứ?”

La Cường phun một ngụm khói ra, thấp giọng mắng: “Cậu a……”

Thiệu Quân xoay eo nghiêng đầu nhìn người này, không thể tin nổi, đột nhiên không nhịn được cười to: “Đúng là vậy sao?!”

“La Cường, ba tôi lại có khả năng tóm được người như anh, ông ấy thế mà có thể bắt được anh sao? Tôi đây cũng phải nhìn ba tôi với cặp mắt khác xưa rồi, trước đây tôi vẫn luôn coi thường năng lực của lão nhân gia ông mãi thôi!”

Thiệu tam gia là người như thế, có thể là vì từ nhỏ đã được người nhà bảo hộ rất tốt, tuy rằng có chút kiêu căng, thế nhưng lại rất đơn thuần, căn bản không có quá nhiều tâm kế, thường thường để lộ ra tâm tính trẻ con, sẽ đối xử thật tốt với những người tốt, vô tâm vô phế.

Nhìn một bộ vô tâm vô phế này của hắn, La Cường cũng không thể tức giận nổi, nghe Thiệu Quân nói xong mấy câu, thật sự là chịu bó tay.

Thiệu Quân vô cùng thẳng thắn nói: “La Cường, không có việc gì chứ? Chắc không đến mức bởi vì chuyện này, mà ghi hận lên cả tôi đi?”

La Cường bất đắc dĩ bĩu môi: “…… Cái kia, chẳng lẽ ông đây không được ghi hận cậu vài ngày sao?”

Thiệu Quân: “Anh đã ghi hận quá hai mươi tư giờ rồi, cái mặt già nua kia cũng sắp xệ xuống dưới, thật mẹ nó khiến người ta chẳng muốn nhìn!”

La Cường: “Ông đây lớn lên chính là như vậy đó, không quen nhìn thì đừng nhìn, cậu xem làm cái gì?!!!”

Hai người anh một câu tôi một câu, lại khôi phục hình thức đùa giỡn như thường ngày.

Thiêu Quân hỏi: “Này, baba tôi rất khốc đúng không?”

La Cường khép hờ mắt: “Bộ dạng của cậu cũng có chút giống ba cậu, có thể nhìn ra được, là ruột thịt.”

Vẻ mặt Thiệu Quân hiếm khi lộ ra nghiêm túc và ổn trọng, nói: “Không nhắc tới mấy chuyện loạn thất bát tao trong nhà lúc trước, xét về phương diện công việc, ba tôi là một cảnh sát không tồi, có năng lực, quả thực đã xử lý được vài án tử lớn.”

“Bằng không cũng không thể bắn hạ được con chim nhà anh xuống, đúng không?”

Trong giọng nói của Thiệu Quân mang theo vài phần đắc ý nho nhỏ. Đứa trẻ nào cũng cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân có một baba cường đại, nếu baba ở bên ngoài không có tiền đồ, không có bản lĩnh, không có sự nghiệp, vậy thì quả thực còn mất mặt hơn so với baba ở nhà không phải baba tốt.

La Cường không đáp lại, không muốn tiếp tục đề tài này, xoay mặt sang chỗ khác, lẳng lặng rít nốt hơi thuốc cuối cùng.

Y bóp tàn thuốc trong lòng bàn tay mình, trực tiếp dập tắt, lưu lại một dấu vết màu vàng do lửa đầu thuốc hun cháy trên bụng ngón tay, chính là muốn dùng cảm giác đau rát kia giúp mình bình tĩnh lại……

“Thiệu cảnh quan, là ba cậu muốn điều cậu đi đúng không?”

La Cường thở ra một hơi, mặt không chút thay đổi nói: “Nghe lời ba cậu đi, đừng tiếp tục dây dưa nữa, chỉ làm lãng phí cuộc đời cậu thôi, ba cậu là thật tâm muốn tốt cho cậu…… Rời đi đi.”

Hết chương 30.