Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 31: Nụ hôn trên sân bóng rổ



La Cường bỏ lại một câu “Rời đi đi”, rồi hờ hững xoay người, đạp lên tàn thuốc dưới chân, không nói với Thiệu Quân câu nào nữa.

“La Cường anh quay lại.” Thiệu Quân há mồm gọi người.

La Cường không để ý tới hắn, tiếp tục đi.

“La Cường, anh đứng lại đó cho tôi, anh có ý gì chứ?”

Sắc mặt Thiệu Quân chậm rãi thay đổi, ngây ngốc đứng đó, đột nhiên có chút mờ mịt không biết làm sao……

La Cường cũng là tác phong đàn ông, rõ ràng dứt khoát, ngay cả giải thích cũng lười, không muốn nói lời vô nghĩa.


Vì trả thù Thiệu Quốc Cương mà thương tổn Thiệu tiểu tam, dù thế nào y cũng không làm được chuyện này, không thể xuống tay.

Bản thân không thể xuống tay, nếu để phạm nhân trọng đội ngũ khác khi dễ Thiệu Quân, La Cường cũng tuyệt đối không nhẫn được.

May là Tam bánh bao muốn rời giam khu, trở về trong cục, chứ không phải điều đến đội ngũ khác, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, muốn bảo vệ cũng không được. Tam bánh bao đi vào cơ quan, làm một trưởng phòng hoặc trưởng ban nhỏ, từ nay về sau một đường làm quan bằng phẳng, an toàn, bình thản, kiên định, khiến người ta yên tâm.

Thiệu Quốc Cường đúng lúc xuất hiện, chẳng qua là cho La Cường một đòn cảnh cáo, khiến y đột nhiên tỉnh táo lại, Thiệu tiểu tam là Thiệu tiểu tam, hắn không phải là một dã hài tử lau bùn lớn trên trong ngõ nhỏ đại viện, hắn không phải là La tiểu tam!

Thiệu Quân sỉnh ra trong một gia đình thế nào? Trong nhà có bao nhiêu người yêu thương?

Thiệu Quân từ nhỏ đã chơi những món đồ chơi gì?

Thiệu Quân mặc áo gì, quần gì, có từng phải đi tất rách sao?

Thiệu Quân ăn được tiểu oản, y ăn được cái kia sao?

Thiệu Quân học loại trường gì, đọc sách bao nhiêu năm?

Hai người, hoàn toàn chính là hai con đường, từ trước đến nay vốn chưa từng xuất hiện trong quỹ đạo nhân sinh của nhau. Về sau không gặp mặt nữa, như vậy là tốt nhất.

Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày đến giờ tan tầm ở nhà xưởng, La Cường lại cùng Thuận Tử, Hồ Nham, con nhím đi căn tin lấy cơm, không còn cùng Thiệu Quân lén lút lên sân nhỏ trên lầu hai nói chuyện phiếm.

Cảm giác kia, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, từ trước đến giờ hai người chưa từng trò chuyện.

Vào cuối tuần, giải thi đấu bóng rổ của ngục giam Thanh Hà vẫn đánh đến hừng hực khí thế, điểm của các đội dần dần giãn ra cấp bậc, sắp quyết định được mấy cái tên trong khu, tiến vào đấu loại bán kết.

Mấy đội bóng dưới tay Thiệu Quân, trải qua lần đình chỉ xử phạt lần trước, gần đây cũng được bỏ lệnh cấm, có thể dự thi lại.

Thế nhưng, đội ngũ đã trải qua phạt điểm và đình chỉ thi đấu, điểm tích phân lập tức tụt xuống vị trí thứ hai đếm ngược ở khu đông [đội ngũ đánh nhau với bọn họ tất nhiên là xếp chót], muốn vào được mấy hạng đầu tóm lại là đừng nghĩ đến, lên sân chơi chỉ là muốn thư cân động cốt, tranh đoạt một chút với đám đàn ông thôi.

Trận đấu này, tam giác sắt của ban bảy đánh đến cực kỳ tích cực, liều mạng chơi, La Cường ngay cả tù phục cũng vứt sang mép sân, trên thân là áo may ô trắng, phía dưới mặc một cái quần cộc, mồ hôi thấm ướt đường vân trên áo may ô, hiện lên hình dáng cơ bắp trên lồng ngực.

Đối thủ chính là đội quán quân đang dẫn đầu khu đông, không để đội ngũ có điểm tích phân gần chót vào mắt, không ngờ tới lại gặp phải hòn đá cứng rắn. Vài người giáp công La Cường, trong khu ba điểm hung ác đánh ngã người.

La Cường bả vai chạm đất, hung hăng ngã trên mặt sân, lại mặt không chút thay đổi đứng lên.

Người này cũng không phát hỏa, không trả thù, phảng phất như không hề quan trọng, một cánh tay bị tróc da, để lộ một miếng thịt đỏ tươi, trong thịt thấm ra từng giọt máu thật nhỏ.

Ngay sau đó La Cường được ném phạt, ra tay vô cùng bình tĩnh, cổ tay nhẹ nhàng vung lên, xoát một tiếng đưa quả bóng rỗng ruột vào rổ……

Ngày đó mấy người đánh đến phát điên, đối phương mới vừa tấn công lên, Hồ Nham ở vòng cung bên cạnh chạy ra huých một cái, sau đó cướp lấy bóng của người ta, chạy nhanh ném cho La Cường.

La Cường mặt không chút thay đổi nhẹ nhàng tiếp lấy, lại là một cái lên rổ thần tốc, khi rơi xuống đất liền vẩy rơi mồ hôi trên gáy, quay đầu lại lấy tay chỉ vào Hồ Nham, phong cách kia quả thực khốc muốn chết.

Trong thính phòng, mấy người lẻ tẻ còn dư của ban bảy tạo thành đội cổ động viên cũng phát điên, phun ra đủ loại khẩu âm bất đồng.

“Cường ca, quá đỉnh!!!” Đây là cách hô của người bản địa, kêu lên đặc biệt đàn ông.

“Lão nhị, hùng khởi!!!” Đây là cách hô của người Tứ Xuyên, kêu một tiếng liền khuấy đảo cả một khu, gào khóc.

Thiệu Quân vẫn đứng một bên xem, tầm mắt lướt dọc theo đường cong gọn gàng lưu loát trên cổ và đầu vai La Cường, thân thể dày rộng. Bỗng nhiên hắn bắt đầu thấp thỏm nôn nóng, ngứa tay, muốn lên sân đấu, từ trước đến nay hắn còn chưa có cơ hội cùng đánh một trận bóng với La lão nhị, vì sao hai người lại vĩnh viễn không có cơ hội như vậy?

Hồ Nham ở trong trận đấu ném sáu cú ba điểm, gây nên náo động thật lớn, bản thân cũng không nhịn được cuồng quăng mị nhãn về phía thính phòng, đặc biệt phong tao.

Phía dưới có người bắt đầu ồn ào: “Bảo bối, thật mãnh! Anh yêu cưng quá đi!”

“Tiểu Hồ lần tới đến ban bọn anh chơi bóng đi!”

Hồ Nham giả vờ truyền bóng đi, để La Cường chợt lóe lên trước mặt hắn, lấy được bóng. La Cường nhanh chóng một bước xoay người, gần như ngửa ra sau bốn mươi lăm độ, bóng rời tay bay đi, một cú ném rổ, rõ ràng dứt khoát lấy được ba điểm!

Thính phòng bùng nổ, La lão nhị vậy mà cũng có thể ném ba điểm, cái dạng người thế này, có còn để lại đường sống cho người khác hay không.

Cũng bởi vì một cú ném ba điểm này, ban bảy lấy cách biệt mỏng manh chiến thắng đối thủ, một đội ngũ hạng chót hạ gục chuẩn quán quân của giam khu, quá nổi bật.

La Cường siết chặt nắm tay, cúi đầu rống lớn một tiếng, rống ra hết những đè nén ủy khuất, oán khí, âm trầm bị đè nén trong ngực, trên cổ lộ ra một mảng gân xanh đỏ, mồ hôi nhễ nhại.

Ngày đó Hồ Nham vô cùng hưng phấn, đập tay với một người, sau đó chạy đến trước mặt La lão nhị, đột nhiên nhảy bật lên, bám lên trên người La Cường, hai cái đùi bò lên eo La Cường.

La Cường không chủ động, cũng không trốn tránh, cổ hơi ngửa ra sau, lảng tránh tầm mắt nóng rát của đối phương, một tay nâng người lên.

Bên cạnh có người huýt sáo một tiếng vang dội, ánh mắt tiểu hồ ly sáng ngời, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cũng mang theo ý tứ bán tao lấy lòng mượn trận bóng thắng, ôm lấy cổ La Cường, hôn lên một ngụm!

Thiệu Quân lạnh lùng quan sát, ánh mắt đột nhiên co lại.

Toàn trường đều thấy, một ngụm dứt khoát kia, hôn lên sườn mặt La Cường, phía dưới lỗ tai, còn vang lên thành tiếng.

“Ai u nhìn cái tay đang ôm kìa!”

“Lão nhị, hôn một cái! Hôn một cái!” Có người kêu lên.

La Cường rũ mắt, khóe miệng khẽ cong, thả Hồ Nham trên người xuống, lồng ngực rộng lớn thấm ra mồ hôi nóng rực, mồ hôi tùy ý chảy xuống, phác họa nên góc cạnh cứng rắn kiên cường đến cực điểm nơi cằm.

Biểu tình kia, hình mẫu kia, khiến một đám đang ồn ào vây công đều không khỏi cảm thán trong lòng, cũng may các ông đây không thích nam nhân, không có khẩu vị kia, nếu như ông đây thật sự yêu thích nam nhân…… Vậy nhất định phải giống như lão nhị La gia kia, phóng mắt ra khắp nông trường Thanh Hà còn có người thứ hai để chọn sao!

Thần thái trong mắt Hồ Nham lại không giống thế, cả khuôn mặt đều phát ra ánh sáng, vừa rồi tuy rằng La Cường không có đáp lại, nhưng cũng không cự tuyệt hắn, không có phát hỏa vả miệng người ta. Những người khác ai dám hôn La Cường? Ai dám xuống tay chứ?

La Cường không có thỏa mãn yêu cầu nhàm chán của quần chúng vây xem, xoay người trở về, lấy tù phục xoa xoa mồ hôi đầy đầu, cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Đáy mắt Thiệu Quân đỏ lên, nhìn chằm chằm bóng dáng trầm mặc của La Cường, ngón tay nắm cảnh côn lồi lên khớp xương trắng bệch.

Hắn bỗng nhiên có chút hiểu ra.

Nói đến nói đi, La Cường người này vẫn rất khó trị, không được tự nhiên, còn mẹ nó bày ra bộ dáng thối tha với Tam gia gia mi!

Chỉ bởi vì baba ông đây là cục trưởng cục công an, baba ông đây bắt anh ngồi lao ngục quy án sao? Anh không được tự nhiên, anh xoắn xuýt, anh cứ như vậy liền không coi bản thân và tam gia là cùng loại người? Cái này xem như anh cam chịu, hay là tự biết xấu hổ chứ? Tôi cũng không ghét bỏ anh, vậy mà anh lại dám bới móc tôi?

Tính tình của Thiệu tiểu tam như thế nào? Hắn là kẻ có tính cách công tử gia từ trong xương, hắn còn lâu mới học được bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó đa sầu đa cảm kia, trên đời này bất luận là thứ gì chỉ cần hắn muốn đều có được, chưa thấy qua chuyện muốn mà đối phương lại không cho. Chuyện này làm sao hắn có thể cam tâm?

Thiệu Quân cực kỳ bướng bỉnh, không chỉ cắn chặt đồ của mình không buông tha, mà ngay cả cắn người hắn cũng sẽ không buông tha.

Hắn tuyệt đối sẽ không vì khối xương cứng khó cắn La Cường này mà lùi bước, tự mình ngoan ngoãn rời giam khu, xám xịt lăn đi.

Hắn cảm thấy người nên đi không phải là hắn. Tiểu hồ ly lẳng lơ của ban bảy kia, mới là người nên quăng ra ngoài, tam gia đã phải nhẫn mi rất lâu, đủ rồi, phải sớm đưa đến giam khu khác!

Không ngờ được vào ban đêm, ban bảy lại xảy ra chuyện.

Đêm đó Thiệu Quân trực ban, sớm bày xong điệu bộ, ngồi ngay ngắn trong phòng theo dõi, hơn nữa không cho phép người không có phận sự đi vào, một mình một người ngồi nhìn máy theo dõi.

Hắn chỉnh màn hình của ban bảy đến chính giữa, đối diện với hắn, chỉ hận không thể lắp thêm kính lúp trong phòng của ban bảy, ngay cả chuyển động của mỗi sợi tóc trên đỉnh đầu La Cường, cũng không muốn buông tha.

Thiệu Quân không nghĩ tới, chính là đêm nay, tiểu hồ ly bò lên giường La lão nhị.

Kỳ thật, cũng không thể nói Hồ Nham nóng vội. Hắn thầm mến La Cường hơn nửa năm, hoặc là nói, không phải thầm mến, mà căn bản chính là yêu mến công khai, yêu mến đến trắng trợn thẳng thắn, quang minh chính đại, không mang theo một chút giấu diếm nào.

Tất cả mọi người trong đại đội một đều thấy, hồ ly là người hầu trung khuyển của La lão nhị, lấy cơm, giặt quần áo, bê ghế, xách giày cho La Cường. La Cường bị bệnh hắn giúp bôi thuốc, La Cường đánh nhau hắn khiêng băng ghế đi theo đập người.

Hồ Nham người này có chút khôn vặt của hắn, đồng thời, hắn cũng là thật tâm đối đãi với La Cường, yêu thích vẻ đàn ông này, xét về phương diện khác, trở thành một đôi với La lão nhị, sẽ khiến hắn sống trong giam khu ba càng thêm kiên định, an ổn. Cho dù còn chưa thật sự thành một đôi, người của toàn giam khu cũng đã coi hắn là người của La lão nhị, mấy người có ý chiêu tam cảo tứ, dụ chó gọi mèo kia, cũng không dám đến gây rối với hắn. Ngoại trừ cái loại đui mù tìm đánh như Vương Báo kia, người khác ai dám động vào tiểu tình nhân trong ổ chăn của La Cường?

Hôm nay ban bảy chơi bóng nghênh đón một trận thắng lợi đã lâu không thấy, La Cường mua mấy túi đồ ăn lớn từ trong siêu thị, bò khô, hạt dưa đậu phộng, đoàn người nhanh chóng phân chia đồ ăn vặt, tâm tình đều không tệ.

La Cường vẫn trầm mặc, không nói lời nào, mà đôi mắt kia của Hồ Nham, cả đêm đều không rời khỏi người này.

Trong trận bóng rổ, Hồ Nham hôn lên một ngụm, chính là trên sườn mặt của La Cường, công khai chiêu cáo mọi người, La lão nhị đồng ý cùng ta thân mật.

Mà La Cường không có xoay mặt, không cự tuyệt.

Hồ Nham lầm tưởng, đây là đáp ứng hắn. La Cường người này đối với ai cũng lạnh lùng, đều là bộ dáng không thèm cười, chẳng lẽ mình lại còn chờ đối phương di giá đến trên giường mình hay sao?

Ban đêm, La Cường lăn qua lộn lại, không ngủ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồ Nham cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm La Cường từ phía sau lưng.

Nửa bên mặt của La Cường chôn trong gối đầu, cắn nát một mặt gối này, lại xoay qua tiếp tục cắn một mặt khác, thình lình cạnh giường khẽ động, Hồ Nham chân tay nhanh nhẹn hai bước bò lên trên.

Hồ Nham ôm chăn của mình lên, ánh mắt tỏa sáng, ngồi lên trên giường La Cường: “Cường ca.”

La Cường: “……”

Hồ Nham: “Khó chịu sao? …… Nghẹn hỏa?”

La Cường: “Liên quan đến cậu cái rắm ấy.”

Hồ Nham nằm xuống, không nói lời nào, nhìn người này.

La Cường không để ý đến hắn, một cánh tay vắt ngang che khuất mắt, tay kia thì ở trong ổ chăn, chậm rãi chuyển động.

Hồ Nham nhẹ nhàng vươn tay, đụng đến lồng ngực để trần của La Cường, dọc theo bụng cọ cọ đi xuống: “Em làm giúp anh.”

La Cường khàn giọng nói: “Không cần.”

Hồ Nham: “Vậy bằng không, anh làm giúp em đi.”

La Cường: “……”

Hồ Nham chậm rãi dán sát vào, thật cẩn thận, hôn một cái lên sườn mặt La Cường.

Hầu kết La Cường động đậy, trên người quả thật nghẹn hỏa, nửa người dưới trướng đến độ mẹ nó sắp nổ tung! Ngày xưa phóng đãng đã quen, nhịn nửa năm đã là cực hạn sinh lý của y, lại nhịn thêm nữa thì ông đây sẽ biến thành cái xác khô, tổn thọ mất mười tuổi, sinh hoạt đều không lưu loát.

Trời mùa hè, ban đêm cũng không mặc quần áo, chỉ tròng một cái quần nhỏ. Như vậy gần như chính là lộ ra trọn vẹn, chỗ nào cũng lộ, chăn cũng che không hết được.

Hai người sống to lù lù trần truồng chen chúc trên một cái giường, mỗi một động tác, đều hiện lên chân chân thực thực trong camera. Hơn nữa cái camera kia còn bị Thiệu tam gia cố ý xoay đến góc độ La Cường nằm, không lệch chút nào.

Ngày đó, trong ba người, là Thiệu tiểu tam bùng nổ trước.

Hắn thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Thiệu Quân thấp giọng mắng một câu, rút côn điện cảnh sát từ sau eo, ba một tiếng tắt đi đoạn video khiến ánh mắt hắn phun ra căm phẫn, lao ra khỏi phòng quan sát.

Cùng lúc đó, trong nhà lao ban bảy liền xảy ra một trận dị động.

Hai sự kiện gần như phát sinh đồng thời, Thiệu Quân trong cơn giận dữ, lấy tốc độ trăm mét xông lên vọt đi. Mà hai người đang sờ mò khiêu khích trên giường, không biết vì sao, La Cường lại vung mạnh một cước, trực tiếp đạp Hồ Nham xuống giường!

Hết chương 31.