Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 23: Nhiệt huyết thiếu niên



Hai đội ngũ trong đại đội một ngang nhiên đánh nhau giữa trận bóng rổ, hôm sau, lại cùng nhau bị phạt điểm, hơn nữa những trận bóng sau đó đều bị đình chỉ hết.

Thiệu Quân cũng theo đó nói, phạt điểm đi, dừng thi đấu đi, hung hăng mà phạt đi, tôi nhận hết, tôi cũng không tin trị không hết tật xấu của La Cường.

Đêm đó La Cường vượt qua trong phòng tạm giam, Thiệu tam gia cùng y ngồi nhà lao.

Thiệu Quân thậm chí còn không đeo còng tay xiềng chân cho La Cường.

Điền Chính Nghĩa không thể tin nổi nói với Thiệu Quân. “Thiếu gia cậu có chắc chắn thật không đó? Cậu không đề phòng người này sao? Nếu y nổi điên ra tay làm cậu bị thương, thực sự gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?”


Thiệu tam gia nói. “Anh ta muốn nổi điên, tôi cho anh ta nổi điên, tôi để anh ta phát tiết. Tôi không tin người này lại không có tâm, không hiểu chuyện đến thế.”

Trong lòng Điền Chính Nghĩa cũng không dễ chịu. “Vậy, La Cường đánh mấy người trong ban ba bọn tôi, cái này tính sao đây?”

Thiệu Quân đuối lý, than thở nói. “Không phải cũng đã bị giam rồi sao… Lại nói nếu không phải vì cái tay khốn kiếp của Vương Báo, thì có chuyện này xảy ra chắc?”

Điền đội trưởng nghĩ thầm, La Cường như thế là vì Vương Báo thủ tiện sao? Cái tên đó rõ ràng chính là bứt rứt muốn đánh nhau, làm gì quản ai với ai. Thiệu tiểu tam này cứ bao che khuyết điểm như thế, còn là đàn ông không, bình thường thì chẳng khác nào cọp me mang con nhỏ, nhe răng giương móng vuốt.

Mới vào đầu xuân, tiết trời phương bắc vẫn rất lạnh, gió lạnh ngoài cửa sổ nức nở kêu than.

Thiệu Quân bê hai cái chăn bông trải lên giường trong phòng tạm giạm, mỗi người dùng một cái.

La Cường một ngày chưa ăn cơm, cả người dường như không bình thường, cứng ngắc ngồi trên ghế sắt, vẫn không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.

Thiệu Quân hiểu rõ người này, cũng không ép buộc, không ra lệnh. Hắn cũng mang đến một chiếc ghế dựa, ngồi đối mặt với La Cường.

Trong phòng lạnh lẽo như hầm băng, thấm vào da thịt khiến lòng người cũng lạnh. Thiệu Quân kéo một chiếc chăn bông quấn lên người La Cường, lại kéo một cái chăn khác bọc mình lại, ngồi xếp bằng cuộn mình trong chăn. Hai người bị bó đến tròn vo như hai chú gấu mập mạp, cứ ngồi như vậy, đều chỉ lộ một cái đầu, một đôi mắt, yên lặng nhìn đối phương.

Qua thật lâu, La Cường mới nói. “Cậu về đi.”

Thiệu Quân nói. “Tôi trông anh.”

Thanh âm La Cường khàn khàn. “Tôi sẽ không đập phòng, sẽ không làm khó cậu… Cậu đi đi, để tôi một mình thế này là được rồi.”

Thiệu Quân vô cùng nghiêm túc đáp lại. “Tôi là quản giáo của anh, anh là người của tôi, trong lòng anh khó chịu, gặp chuyện không may, anh phải nói với tôi.”

Đáy mắt La Cường lộ ra một chút né tránh và không kiên nhẫn, muốn chạy trốn mọi người, đã nghĩ sẽ ở một mình, không ngờ lại bị tên Thiệu tam bánh bao quấn người này làm phiền sắp chết. Bột bánh bao không nở tốt sao? Lên men quá, lại cho thiếu soda, dính như vậy!

La Cường khàn khàn nói. “Tôi có nói với cậu hay không, không phải chuyện của cậu! Tôi đã bị nhốt vào phòng giam rồi, cậu cút đi cho tôi,”

Hai mắt Thiệu Quân đỏ lên. “Tại sao lại nói không phải chuyện của tôi? Anh đã quên những lời tôi nói với anh trước đây rồi sao?”

“La Cường, lúc trước hai chúng ta đã nói với nhau thế nào? Anh là người của tôi, anh phải nghe lời tôi, phải chấp nhận tôi! Tôi quản lý anh, tôi giúp đỡ anh, tôi che chở cho anh, anh đói bụng tôi sẽ cho anh ăn, anh bị bệnh, bị thương tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện, anh già yếu chết đi chúng tôi sẽ nhặt xác lo ma chay cho anh! Anh bị người khác bắt nạt tôi sẽ đòi công bằng cho anh, anh bắt nạt người khác tôi với anh cùng nhận xử phạt!”

“Hôm nay chính là La Cường anh đã bắt nạt người khác, anh gây chuyện bị phạt điểm tôi cũng bị ghi tội, anh bị giam tôi cũng bị giam! Phạt anh chính là phạt tôi, anh đánh người chính là làm mất mặt tôi, anh hiểu chưa! Anh mẹ nó ở trong phòng giam mấy ngày thì Tam gia gia sẽ ở cùng anh từng đấy ngày, anh dám nói thêm một câu không phải chuyện của tôi nữa xem? Lúc trước anh đã đáp ứng tôi thế nào, đáp ứng tôi thế nào hả?!!!!”

La Cường quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Thiệu Quân, hốc mắt dần dần ướt át, thấm hồng, giống như sắp nhỏ máu, nước mắt nhiễm đỏ trào ra trong mắt.

Trong lòng một hồi bối rối không biết làm sao, mờ mịt mà tuyệt vọng.

La Cường chôn đầu vào trong chăn, để lộ khối xương cứng rắn gồ lên trên gáy. Tóc bị cạo rất ngắn, chỉ chừa lại một tầng mỏng màu xám đen, dưới ánh trăng lộ ra da đầu phát xanh, hiển hiện những đường nhăn trên xương sọ.

Khối xương trên gáy kia, dùng cách nói của mọi người, chính là “ phản cốt”.

Người lớn lên có xương như vậy, trời sinh tai họa, nghiệp chướng, súc sinh, không ai muốn tiếp xúc, nhân thần đều căm phẫn!

Trong lòng Thiệu Quân cũng không dễ chịu, La Cường đã đóng chặt trái tim y, không dỡ xuống được. La Cường ở trong khu giam, mỗi tháng đều cố gắng biểu hiện tốt một chút, kiếm công điểm giảm hình phạt, đều là bước từng bước trên con đường được cải tạo phóng thích, cách cánh cửa sắt kia ngày càng gần, mỗi một bước đều không dễ dàng! Bây giờ một lần gây chuyện, công điểm tháng này coi như ngâm nước nóng hết, thật vất vả mới bước ra được, vậy mà lại lui trở về, tại sao cứ khó khăn như vậy chứ?!

Hắn bọc chăn bông lớn, kéo sát ghế dựa vào một chút, đưa tay vỗ vỗ gáy La Cường. “Tôi biết trong lòng anh khó chịu, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cứ cố chấp gánh một mình chứ? Anh có bị ngốc hay không vậy, cứ nói với tôi đi.”

La Cường khẽ hừ. “Nói cái gì với cậu? Cậu quen biết ông già nhà tôi sao?”

Thiệu Quân trợn trắng mắt liếc qua, khẩu khí rất tự tin. “Tôi đương nhiên có quen, tất cả baba của ban bảy mấy người, tôi đều quen hết.”

“Cha anh sinh được ba con trai, ba anh em các anh, anh cả anh thành thật thiện tâm, em trai anh là một tiểu tai họa, còn anh là đại tại họa. Tay nghề của baba anh vô cùng khéo léo, tay nghề làm công của anh đều là học từ cha anh, anh còn học nấu cơm với cha anh, bảy tuổi anh đã biết làm sủi cảo, chín tuổi biết hấp bánh bao……”

“Sau này việc làm ăn của anh ngày càng lớn, một nửa câu lạc bộ đêm ở thành Bắc Kinh này đều là địa bàn của anh, người trên đường bối phận lớn hơn anh gọi anh là “lão nhị”, nhỏ hơn anh thì gọi anh là “Cường ca”. Anh chưa kết hôn, không có con cái, vợ của chủ tịch ngân hàng X đã bị bắt giữ là tình nhân của anh, bằng không tài khoản của anh giấu như thế nào? Còn có hai diễn viên diễn tiết mục trên TV hai ngày trước, anh đừng nói với tôi anh chưa từng ngủ với bọn họ, trong ngành này đều loan truyền như thế!”

Có một số chuyện là trong lúc hai người tôi một lời anh một ngữ tán gẫu tào lao nói ra, còn có những thứ La Cường chưa từng nhắc đến bao giờ, tỷ như người này có mấy tình nhân, sẽ nói cho Thiệu tiểu tam sao? Đều là tin lá cải vụn vặt Thiệu Quân nghe được từ các nguồn, đầu óc hắn rất tốt, đều nhớ kỹ.

Người hắn không muốn gặp, tuyệt đối khinh thường để trong lòng. Người mà hắn gặp, mỗi một thứ hắn đều nhớ rất rõ.

Thiệu Quân ra vẻ thoải mái, đùa giỡn La Cường, “Tôi nói có đúng không? Còn có cái gì tôi không biết, anh nói ra thử xem?”

La Cường trắng mắt liếc hắn, khóe miệng nhếch lên. “Hừ, cậu biết cũng nhiều thật.”

Thiệu Quân nói. “Còn có, baba anh rất thương anh, bắt nạng là cha anh dạy anh chơi, hồi nhỏ chắc ăn không ít thịt dê đi?”

La Cường. “……”

Thiệu Quân nhét tay vào chăn bông, lấy ra mấy cục xương dê từ trong túi áo. “Đúng không?”

Ngày đó bọn họ chơi xương dê xong, La Cường liền ném qua một bên, Thiệu Quân thuận tay lượm lại, đặt trong túi áo mang theo bên người, không thể nói rõ tại sao, xúc cảm trơn nhẵn khi vuốt lên, có chút dính.

La Cường hạ mắt nhìn thấy, môi run run, hầu kết trượt động, mắng hai câu “Cút đi”, “Đáng ghét”, chôn mặt vào chăn bông, dùng sức cọ vài cái……

La Cường rất cứng đầu, thế nhưng thật sự không chịu nổi Thiệu tam bánh bao còn cứng đầu hơn cả y, nhất định muốn y phải khuất phục.

Đêm hôm đó, La Cường bị Thiệu Quân kéo lên trên giường, tạm thời đi ngủ, im lặng.

La Cường ôm chăn bông, mặt chôn xuống giường, không để người khác nhìn thấy.

Kỳ thật người này cả đêm không ngủ, thấp giọng lẩm bẩm, lải nhải, cảm xúc hỗn loạn, lăn qua lộn lại. Thiệu Quân cũng quấn chặt chăn, nghiêng người tựa vào đầu giường, mê mê hoặc hoặc trợn trừng mắt, lại không dám rời đi, nghe La lão nhị than thở, nói thật nhiều chuyện.

La Cường ở phía sau thi thoảng lại giật mình, sống lưng run run, thanh âm thô suyễn thở phì phò, ho khan, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.

Thiệu Quân xoa xoa cho người này một phen, bàn tay vuốt ve lên sống lưng, thấp giọng an ủi vài câu.

La Cường bắt lấy tay Thiệu Quân, gân xanh chằng chịt trên cổ tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, siết đến Thiệu Quân phát đau, trên mu bàn tay bấm ra từng vết máu.

Kỳ thật Thiệu Quân làm sao biết an ủi người khác? Hắn đã từng an ủi người nào đâu? Bình thường nói nói cười cười tán chuyện tào lao với các phạm nhân thì hắn có, thế nhưng hắn chưa từng thực sự gặp phải trường hợp như thế này. Hồi nhỏ ở trong một đại viện, tiểu Quân Quân là đứa nhóc hay khóc, hay nháo nhất, một nhà năm sáu người đều đặt hắn trong lòng bàn tay mà nâng niu, mà dỗ dành, Thiệu Quân đâu có dỗ dành qua người nào? Thiệu Quân làm gì đã từng trải qua công việc “bảo mẫu” này chứ?……

Cả đêm nay hắn đều không yên tĩnh, nằm bên người La Cường bận tới bận lui, thổi thổi khí, vuốt vuốt lông, cảm thấy người này chẳng hiểu sao lại đột nhiên giống như nhỏ lại, người đã mấy chục tuổi rồi, lại y hệt đứa trẻ, gặp chuyện còn bắt Tam gia gia đây ôm ôm dỗ dành!

Thiệu Quân gần như là nửa kéo nửa ôm La Cường từ phía sau, bởi vì đối phương túm chặt hắn, không hất tay ra được.

Áo tù của người này ướt đẫm cả mồ hôi lạnh, thấm cả lên ngực Thiệu Quân, ẩm ướt lành lạnh. Mắt thấy La Cường khó chịu như vậy, thống khổ như vậy, Thiệu Quân bỗng nhiên cũng khó chịu theo……

Hắn sáp lại gần, nghe thấy La Cường nói. “Ông già nhà tôi, đã sớm không thừa nhận tôi.”

“Ông ấy tin tưởng anh cả, ông ấy thương yêu Tam nhi, nhưng ông ấy không muốn thấy tôi……”

“Lúc còn nhỏ, cha tôi không có bản lĩnh cho ba anh em chúng tôi sống cuộc sống sung sướng, tôi không trách ông ấy. Thế nhưng đợi đến khi tôi có năng lực cho ông ấy cuộc sống tốt nhất, ông ấy lại không thừa nhân tôi……”

“Ông già chắc chắn là bị tôi làm tức chết rồi, là vì tôi, vì tôi……”

“Tiểu Tam nhi đáng thương, nếu bánh bao cậu có thể ở bên cạnh che chở cho tiểu Tam nhi, thì tốt rồi……”

Mùa hè năm 1976, đã định trước là không yên bình.

Năm ấy là năm khó khăn nhất của La gia, lúc mẹ La được hàng xóm nâng lên xe đẩy ba bánh đưa đến bệnh viện, đã rất nguy kịch, cả quần đều là máu.

Khi La Cường vứt bỏ việc vặt ở công trường than chạy vội tới bệnh viện, trên tóc dính đầy muội than, trong túi còn mấy đồng tiền công vừa nhận được. Một thằng bé chín tuổi thì có khả năng gì? Y chỉ có thể đến công trường khai thác đẩy xe than cho người ta, đẩy một xe nhỏ được hai xu, một buổi tối y có thể kiếm được hai hào, trong thời kỳ đó hai hào cũng là tiền.

La tiểu tam khó sinh, nghe nói là đầu quá lớn, lại thích đá chân lộn xộn, thai vị không được thẳng, làm đứa nhỏ bị mắc lại, chui rất lâu vẫn không ra được.

Cuối cùng khi xoay sở sinh ra được, khuôn mặt nhỏ nhắn của La tiểu tam đã nghẹn ứ cả lại, hộ sĩ gấp đến độ đánh xuống mông nó vài cái, bị đánh đau, mới rốt cuộc khóc lên, oa oa oa.

Điều kiện ở bệnh viện nhỏ không tốt lắm, kho máu căn bản không đủ máu, bảo vệ đứa nhỏ, người lớn thì không kịp.

Một người đàn ông không vợ nuôi nấng ba đứa con trai, quả thực không dễ dàng. Các bác các cô và người già trong đại viện đều rất thương La tiểu tam, mỗi người đút cho đứa nhỏ một ngụm cơm, uống sữa mặc áo trăm nhà mà lớn lên.

La tiểu tam cầm tinh con rồng, vừa sinh ra đã được mười cân (5kg), là “Thằng cu mười cân” nổi danh xa gần trong ngõ nhỏ, tinh lực tràn đầy, thích khóc thích nháo. Hàng xóm đều nói, thằng nhóc thối tiểu Tam nhi này không phải trẻ con a, nó quả thực chính là một tiểu hắc long, bộ dạng cường tráng đen thui, lại còn rất lợi hại, thành tinh rồi, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ ruột nó.

La baba khi đó làm việc trong tiệm ăn Hồng Tân, một cửa hiệu quốc doanh lâu năm ở Tây Đan, là đầu bếp chính trong phòng bếp, tay nghề lão luyện. Tính cách trầm mặc, khéo tay, rất tài giỏi.

Hồng Tân là cửa hàng có tiếng chuyên kinh doanh thức ăn mang phong vị truyền thống Bắc Kinh, những nhà hàng nổi danh nhất khi đó, ngoại trừ “Lão Tam thuận” và Toàn Tụ Đức, thì chính là Hồng Tân, tôm cá hải sản tươi ngon vô cùng, đại yến toàn dương tịch (tiệc thịt dê) ai ai cũng thích. La lão gia tử mặc một thân quần áo trắng, bận rộn trong phòng bếp tràn ngập hơi nóng và tiếng người ồn ào, dùng kỹ năng cắt gọt tinh tế thái ra từng miếng thịt trâu và thịt dê béo ngậy mỏng như tờ giấy.

Mỗi đêm sau khi La baba tan tầm, ông lại tiếp tục ngồi trong căn phòng trệt nhỏ tí mà khắc vỏ trứng giữa ánh sáng mờ tối của buổi chiều tà.

Lão đại dọn cải trắng ở viện, ướp lạnh dưa chua trong vò, dầm dưa trong tuyết.

Lão nhị cầm chiếc nồi nhỏ ninh cháo, đổ vào một cái ca tráng men, đút tiểu Tam nhi ăn cơm.

La Chiến mặc quần yếm, vểnh mông bò trên giường, ló người thò tay cầm chiếc nồi nhôm đã đổ hết cháo ra, thừa dịp anh nó không chú ý, úp cả nửa cái đầu vào trong nồi.

La Chiến đội nồi nhôm, vô cùng vui sướng, đầu lưỡi liếm láp khắp nơi, liếm hết cháo còn lại trong nồi, cả khuôn mặt núc ních đều dính đầy hạt cơm.

La Cường quay đầu, bĩu môi cười lạnh, cầm muôi chỉ sang. “Tam nhi!”

La tiểu tam cắn cắn ngón tay. “Ư……”

La Cường. “Có muốn ăn không? Lấy nồi xuống, không thì không cho ăn cơm!”

La tiểu tam khanh khách cười ngây ngô, ngoan ngoãn bỏ nồi xuống, ngửa khuôn mặt dính đầy gạo, cực kỳ vô tội. “Ư……”

Khóe miệng La Cường hiện ra chút đắc ý nho nhỏ. “Gọi anh đi thì cho bây ăn.”

Miệng La tiểu tam chảy đầy nước miếng. “Hắc hắc…… Ha ha……”

Năm bảy mươi sáu cũng là năm đại hạn với toàn bộ vùng đồng bằng Hoa Bắc, long mạch đế đô phá phong thủy, mấy trăm vạn người trong toàn thành có nhà mà không thể về.

Đêm hôm đó lúc xảy ra địa chấn(*), trong căn phòng nhỏ rộng tám thước của La gia, xà nhà trên nóc sụp xuống, đập bể cái lò than.

La baba đang một mình nằm ngủ trên chiếc giường gỗ cạnh cửa sổ bên ngoài, ba đứa con đều ngủ ở trong. La baba sợ hãi, mò mẫm tìm kiếm trong từng mảnh vữa tường nát tươm rơi đầy đất, giữa căn phòng tối đen không ánh đèn, kéo từng đứa từng đứa con trai ra khỏi phòng……

La tiểu tam bọc chăn, được La Cường đặt dưới thân, chậm rãi trượt ra dưới khe hở của xà nhà.

La baba gấp đến độ xốc chăn lên, vừa sờ tay sờ chân vừa gọi. “Tam nhi? Tam nhi?!”

Đang muốn ôm con chạy ra ngoài, lão đại lại bỗng nhiên nhớ ra, chỉ vào hốc tường tối đen. “Ba? Ba! Thằng hai vẫn còn ở bên trong! Con quên mất thằng hai rồi……”

Động đất ở Đường Sơn năm đó, nghe nói lò luyện thép của nhà máy luyện thép Thủ Cương cũng bị chấn động mạnh, ống dẫn dầu của nhà máy thạch hóa Bắc Kinh vỡ tan, toàn bộ dầu đều tràn ra ngoài, lò luyện than ở nhà máy khí đốt Bắc Kinh thì chìm trong biển lửa.

Một góc Cố Cung của hoàng thành bị tổn hại, di tích chùa Bạch Tháp, chùa Thiên Ninh và cửa Đức Thắng đều bị chấn động đến xiêu veo, ngoan cường đứng sừng sững.

Tất cả thành phố đều phải chịu tai ương, một mảnh ai thán. Động đất kéo theo dư chấn, cứ qua mấy tiếng lại lắc lư một lần, những căn nhà trệt cũ kỹ lung lay sắp đổ, từng mảnh ngói hoa trên nóc nhà thấp bé của ngõ nhỏ lạch cạch rơi xuống đất.

La Cường chạy về nhà vài lần, dẫm lên đám ngói vỡ tan tành kia, thật cẩn thận mò mẫm trong hốc tường kéo đệm chăn ra ngoài. Mấy con phố ở Tây Tứ và Tây Thập trong Đức Thắng môn nằm la liệt đầy người, người các nhà các hộ chen chúc cùng một chỗ, trải chiếu trên đất ngủ thành một hàng.

La tiểu tam được bọc quần áo của anh nó, La Cường thì để lưng trần, mặc một cái quần cộc nhỏ……

Lại qua một năm, căn nhà trệt cũ kỹ trải qua một lần tu sửa, không khí ồn ào tới lui đầy khói lửa nhân gian trong đại tạp viện lại được khôi phục như trước.

Mỗi ngày La baba đều đi sớm về muộn, kiếm tiền nuôi sống con cái. Đơn vị quốc doanh cấp hai, mỗi tháng được bốn mươi mốt đồng rưỡi tiền lương, khi đó được gọi là “Bốn trăm mười lăm đại mao(*)” .

(*)Mao = Hào, đơn vị tiền của Trung Quốc.

Mỗi sáng La Cường đều ra ngoài cửa viện, đổ bồn nước tiểu, cõng La tiểu tam ngồi chồm hổm trên vai.

La tiểu tam ôm lấy đầu anh nó, cái mông nhỏ vừa đi tiểu xong được rửa sạch cọ đến cọ đi sau gáy La Cường.

Bồn nước tiểu được đổ vào rãnh thoát nước ren đường cái, mùa hè thì thối hoắc, mùa đông thường thường có thể nhìn thấy mấy cục phân bị đông lạnh đến cứng ngắc.

Vội vội vàng vàng ăn mấy miếng bánh bao dưa muối, húp cháo uống sữa đậu nành, La Cường lại móc muội than trong bếp lò ra, hốt hết vụn than tổ ong đã cháy sạch vào chiếc bồn rửa bị vỡ, lại thêm than mới vào. Muội than kéo ra ngoài, đổ vào chiếc xe rác công cộng đậu ngoài ngõ nhỏ.

Trẻ con trong ngõ trước đây đều không đi nhà trẻ, chỗ đó là nơi chỉ có con cái nhà giàu ở đại viện mới đến được. La Chiến hồi nhỏ được các bác gái trong đại tạp viện thay nhau trông nom, mỗi ngày đều ngồi trên ghế mây ngoài sân phơi nắng.

Đợi đến khi La tiểu tam lớn hơn một chút, chạng vạng mỗi ngày đều an vị ngoài cửa đại viện, chờ La Cường tan học. Đoạn thời gian sau khi anh nó tan học hàng ngày, chính là lúc nó vui vẻ nhất.

La tiểu tam có đồ chơi con vịt bằng nhựa dẻo, có xe đạp ba bánh nhỏ. Ba nó mua cho nó, hồi nhỏ các anh nó còn chưa từng được chơi.

La Cường trộm lái xe của baba, La tiểu tam đạp xe ba bánh đi theo sau mông, ở trong ngõ nhỏ lách cách vui vẻ, chơi đùa khắp nơi.

Xe đạp phi cáp 28, mỗi nhà đều có một cái. Yên xe cao, khi đó vóc dáng La Cường còn chưa phát triển, hai chân phải cố hết sức mới giẫm được pê đan.

Hai tay không vịn ghi-đông, ngồi trên chỗ ngồi sau xe, hoặc là đặt tiểu Tam nhi ngồi lên gờ xe, đây đều là chuyện nhỏ, lần nào La Cường cũng có thể pha trò cho tiểu Tam nhi vui đến hoa tay múa chân. Có đôi khi y còn cố ý nâng yên xe lên cao hết cỡ, tháo khung ở phía sau ra, bỏ hai tay đạp xe trong ngõ nhỏ. Nâng yên, tháo khung xe, đây là mốt cưỡi xe thịnh hành nhất trong ngõ nhỏ lúc bấy giờ, cái này gọi là “chơi trội”.

Ở trong lòng La tiểu tam, anh hai bảo bối của nó chính là thiếu niên nhiệt huyết chơi trội nhất, kiểu mẫu nhất trong tám con ngõ nhỏ ở Tây Tứ.

Thiệu tam gia và La lão nhị không phải người cùng đường, thậm chí còn không phải người cùng thế hệ, năm bảy sáu hắn còn chưa sinh ra đời.

La Cường nói rất nhiều, Thiệu Quân căn bản đều nghe không hiểu, từ trước đến nay hắn chưa từng nghe đến, cũng chưa từng thấy qua cảnh sinh hoạt như vậy. Giữa hai người có một khoảng cách không thể xóa bỏ, chính là quãng thời gian thiếu niên trong ngõ nhỏ vĩnh viễn không thể quay về kia.

Chỉ vì một đêm này, mà sau đó Thiệu Quân phải chậm rãi tiêu hỏa rất lâu, suy nghĩ trong một thời gian rất dài, cân nhắc xem La Cường là loại người nào.

Trong đêm dài yên tĩnh, La Cường hai mắt đỏ sẫm ngậm máu ẩn trong bóng tối, cũng chỉ có một mình Thiệu Quân thấy được.

La Cường ở trước mặt hắn, giống như một củ hành tây đã trút bỏ lớp vỏ cứng, hiện ra từng tầng từng tầng mặt thật của người này, làm cay mắt hắn, đốt cháy tim hắn, khiến hắn muốn ngừng mà không được, khắc cốt ghi tâm……

~~~OvO~~~
(*) Đường Sơn đại địa chấn là trận động đất xảy ra ngày 28 tháng 7 năm 1976 với tâm chấn nằm gần thành phố Đường Sơn, Hà Bắc (Trung Quốc). Đây thường được coi là trận động đất gây thương vong nhiều nhất thế kỷ 20 xếp trên cả Động đất Ấn Độ Dương 2004. Thiên tai này đã hủy diệt gần như toàn bộ thành phố công nghiệp Đường Sơn, nơi sinh sống của khoảng 1,6 triệu người Trung Quốc, theo thống kê ban đầu của Chính phủ Trung Quốc đã có 655.000 người thiệt mạng, con số này sau đó được giảm xuống còn từ 240.000 đến 255.000 người, ước tính 164.000 người khác cũng bị thương nặng vì trận động đất. Tìm hiểu thêm ở đây nhé ~

Hết chương 23.