Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 22: Ẩu đả trên sân thể dục



Hồ Nham nhìn lén La Cường dắt chim đi dạo trong phòng tắm, có người thông qua camera, cũng đang nhìn lén La Cường.

Trong phòng thay quần áo của nhà tắm có một người quản giáo, ngồi ở cửa, cầm một tờ báo trong tay, khi có khi không liếc mắt giám sát đám người tắm rửa. Thiệu Quân chưa bao giờ làm việc này, lần nào cũng để quản giáo cùng trực ban đến canh chừng cửa nhà tắm.

Thiệu Quân không thể nhìn cảnh này được. Hắn mà ngồi ở trong nhà tắm, không phải sẽ giống một thằng đàn ông bình thường ngồi đó vây xem một đám đại cô nương dáng người trước lồi sau cong tắm rửa nóng bỏng đến phun máu sao? Nếu không nhìn trúng kẻ nào, vậy thì may, bình an vô sự, nhưng ngộ nhỡ coi trọng tên nào ở đó, sẽ nhịn không được phạm tội tại chỗ mất……


Bởi vậy, lần nào hắn cũng trốn trong phòng giám sát, nhìn qua camera.

Ban đầu còn thấy mới mẻ, sau lại nhìn đến phát ngán, thần kinh thị giác đã quen với loại kích thích này, tinh thần hoàn toàn lỏng lẻo, uể oải. Nhìn Hồ Nham xoay xoay cái mông, nhìn con nhím giơ chân, hoặc là một thân bắp thịt dữ tợn của mấy kẻ thô kệch như lão hói ban ba hay Vương Báo, Thiệu Quân đã sớm xem đến chán ngấy, quả thật là nhạt nhẽo.

Thiệu Quân nhìn La Cường lúc lắc đại điểu đi ra khỏi màn nước, dưới vầng trán cứng rắn như dùng dao đẽo gọt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn người bên ngoài như không có gì.

Điểu ai lớn hay không, Thiệu tam gia là rõ ràng nhất. Trong ngăn kéo ở văn phòng còn có một cái thước đo, lúc hắn vừa tới Thanh Hà, rảnh rỗi đến nhàm chán liền nảy sinh ý xấu, ngồi trước màn hình nhỏ trong phòng theo dõi, một tay nâng má, tay kia cầm lấy thước đo, mỗi lần có người đi ra khỏi phòng tắm, hắn liền nhanh chóng dựng thẳng thước đo lên, “ba” một cái, tính toán kích thước và tỷ lệ của ‘cái kia’.

Chịu đựng phản ứng sinh lý mãnh liệt và cảm giác kích thích mới mẻ qua một thời gian, hiện giờ hắn chỉ thấy nhìn ai cũng giống một con lợn bị cạo lông nằm trong nồi chà xát tắm rửa chờ làm thịt, không có cảm giác tính dục gì hết.

Chút động tác và tâm tư nho nhỏ của tiểu hồ ly lẳng lơ, cũng bị Thiệu Quân thu hết vào mắt.

Hồ Nham kia mân mê chà xát, La Cường mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn nhìn, dục hỏa không thể nhịn được, chậm rãi bùng lên.

La Cường vắt khăn mặt lên bả vai, không đi ra ngoài, lắc lư bước đến góc tường trong phòng tắm nhỏ người đến người đi.

La lão nhị đưa lưng về phía mọi người, một tay bám tường, đặt trán lên đó, tay kia thì đưa về giữa hai chân mình……

Camera yên tĩnh, không có âm thanh, Thiệu Quân im lặng không lên tiếng ngồi xem, nhìn chăm chú vào từng động tác ẩn nhẫn cực kỳ nhỏ của La Cường. Bả vai người này khẽ run rẩy, cơ bắp trên lưng chậm chạp rung động, sau đó từ từ kéo căng, gân xanh trên cánh tay nổi lên……

Dường như La Cường có chút khó chịu, cái trán ướt sũng hung hăng cọ lên tường, thở hổn hển, cái mông cường tráng run mạnh lên vài cái, tranh cao thấp cùng mặt tường kia.

Hầu kết Thiệu Quân cũng run rẩy theo, một bàn tay bấu chặt lấy điều khiển, dường như không tự chủ được, ngón tay cũng âm thầm dùng sức, xoa nắn cái điều khiển từ xa dài mảnh cứng rắn kia.

Hắn bỗng nhiên di chuyển tầm mắt, khô nóng buồn bực đứng dậy dạo một vòng trong phòng, sau đó lại ngồi trở lại, trừng lớn mắt, ngừng thở, tiếp tục ngẩn người nhìn camera……

Cái gáy La Cường hơi hơi căng lên, cơ thịt cả người chợt buông lỏng, một băng đạn dồi dào sung sướng bắn lên trên tường, rốt cục sảng khoái.

Thiệu Quân ở bên này ngồi coi cũng đang khẩn trương không kém, ngón tay theo đó đi xuống, bóp nát vỏ pin của chiếc điều khiển từ xa……

Đoạn thời gian vừa bình thường cũng vừa đặc biệt kia, các quản giáo trong đại đội một đều từ từ nhận ra, mỗi lần Thiệu tam gia đến ca trực, tới càng ngày càng sớm, tan tầm càng ngày càng muộn, thời gian nghỉ cũng càng ngày càng ngắn.

Thiệu tam gia thường xuyên lắc lư chạy đến nhà giam vào tinh mơ năm giờ khi trời còn chưa sáng, tối lửa tắt đèn, cách cửa nhìn vào, tuần tra. Trực xong hai mươi tư giờ, nhìn không ra chút mệt mỏi nào, tinh lực cực kỳ dư thừa, buổi sáng hôm sau lại hô hào, tập luyện, kì kèo không chịu đi. Vốn dĩ là làm một ngày, nghỉ hai ngày, nhưng Thiệu Quân lại thường thay ca cho đám Điền đội, Vương quản, chỉ hận không thể nghỉ mỗi một ngày, rồi lại quắn mông chạy đến tiếp, lúc làm việc thì ý chí sục sôi, từng lỗ chân lông trên người đều giống như đang phát tiết tinh lực dư thừa……

Buổi tối trước khi tắt đèn, Thiệu Quân nói cười tủm tỉm đi dọc theo ngục giam, cong khóe miệng, gật gật đầu với từng cái mồm ló ra từ cửa sổ nhà lao.

“Thiệu cảnh quan, vất vả rồi, hẹn gặp lại ngài!”

Có phạm nhân chào hỏi cùng hắn, biết hắn ngày mai không đi làm, ngày kia mới trở lại.

“Ngày mai tôi không ở đây, mấy người nghiêm túc luyện tập cho tôi, ngày kia ra sân đừng có làm gì mất mặt!”

Thiệu Quân nâng tay chỉ chỉ đám người kia.

La Cường quay lưng, nghiêng đầu quăng một ánh mắt cho Thiệu Quân, như có như không.

Thiệu Quân ngoắc ngoắc tay với người này.

La Cường chậm rãi đi đến trước mặt, cách song cửa, ánh mắt tràn ngập áp bách bao phủ người nọ, lại không mang chút tàn ác nào.

“Hôm nào đến phòng huấn luyện của bọn tôi, tôi dạy cho anh chút kỹ năng, hai ta cùng luyện.” Thiệu Quân ra hẹn đánh nhau.

“……” Bên môi La Cường nổi lên ý cười, bằng cậu mà muốn tập luyện cùng ông hả? Chẳng biết hai ta ai luyện cho ai?

“Được, tôi cùng luyện.”

La Cường cũng nhớ lại cảnh tượng ngày đó áp đảo người này dưới gốc cây tùng, không tự chủ được nở nụ cười, lộ ra bộ dáng vui vẻ hiếm thấy, nếp nhăn nơi khóe mắt mang lại cảm giác đầy tang thương, thật gợi cảm.

Thiệu Quân nói ngày kia ra sân đừng làm mất mặt Tam gia gia, là đang nói đến trận thi đấu bóng rổ của Thanh Hà năm nay.

Trong ngục giam Thanh Hà của bọn họ có truyền thống đánh bóng rổ, các đơn vị chuyên nghiệp chính quy hay trường học thời nay, đều có các giải đấu bóng đá, đấu bơi lội, trong hệ thống ngục giam cũng có.

Đội bóng rổ của ngục giam Thanh Hà rất trâu bò, vào thời kỳ phong độ nhất, hai đội bóng rổ của bọn họ đã từng đại diện cho cảnh ngục và phạm nhân, song song đoạt giải quán quân trong giải đấu mỗi năm một lần của hệ thống ngục giam Bắc Kinh. Mấy năm nay đã suy yếu dần, không còn mạnh như năm đó, các chủ lực tiên phong đạt được giải cao nhất đều đã đổi nghề chuyển qua nơi khác, hoặc mãn hạn ra tù, phạm nhân người ta đã được ra ngoài, anh cũng không thể xách người ta quay về hỗ trợ thi đấu giành cup. Dù vậy, một đám dưa leo xiêu vẹo không đứng đắn còn lại này, cũng có thể tập hợp tổ chức một giải đấu nghiệp dư nên hình nên dạng.

Cũng là vì ngục giam của tội phạm trọng hình, cho nên những phạm nhân trẻ tuổi cường tráng hỏa lực dư thừa tứ chi phát triển nhưng đầu óc cũng không đơn giản, đều cực kỳ nhiều, anh không cho bọn họ tìm chút hoạt động nghiệp dư phong phú để phát tiết tinh lực dư thừa, thì chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đi tìm những con đường phi pháp khác để phát tiết.

Giải đấu cũng được tổ chức rất có ý nghĩa, bắt chước kiểu thi đấu chức nghiệp theo phân khu đông tây ở Mỹ, bọn họ cũng chia phân khu, giam khu số một hai ba là khu vực thi đấu phía đông, giam khu số bốn năm sáu cách đó năm dặm về phía tây thuộc về khu vực thi đấu phía tây, rút thăm để quyết định lịch thi đấu, tuần tự đan xen, mỗi chủ nhật đều đánh tám trận, khỏi nói có bao nhiêu náo nhiệt, các phạm nhân đều chơi rất vui vẻ.

Bốn ban dưới quyền của Thiệu Quân, những người biết chơi bóng đều bị kéo ra hết, tập hợp thành một đội, thực lực coi vậy mà cũng không kém, trong khu vực thi đấu phía đông của bọn họ, vừa bắt đầu đánh đã thắng liền hai trận.

Trận thứ ba, tình thế bắt buộc, đối thủ của bọn họ vừa vặn chính là đội ngũ tạo thành từ mấy ban dưới quyền Điền đội trưởng. Cả đám đều ngồi trong một nhà giam bàn tán, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, quay đi quay lại toàn là người quen. Càng là người quen, mới càng thích phân cao thấp, trận này không ai muốn thua cả, thua rồi sau này có gặm dưa chuột trong cùng căn tin cũng không nâng đầu dậy nổi, vô cùng mất mặt.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, trên khán phòng đã vô cùng náo nhiệt.

“Đội của Thiệu tam gia nhất định sẽ thắng, khu đông chúng ta sẽ đoạt được quán quân!”

“Cứt chó, đội bọn nó còn không có trung phong, một đám nhãi nhép! Điền đội thắng!”

“Cược cái gì?!”

“Một bao Đại Trung Hoa, cược không?!”

Sáng sớm Thiệu Quân chạy đến các gian nhà lao, vung cảnh côn, làm công tác động viên trước trận đấu, mấy đội viên chủ lực xoa tay, ý chí chiến đấu cao ngút trời.

Thiệu Quân phát hiện La lão nhị có chút trầm mặc, so với cái tên ngả ngớn lắm điều hứng chí bừng bừng vài hôm trước thì như hai người khác vậy, yên lặng ngồi ngốc một mình trên giường.

“Ai, trạng thái của anh kiểu gì thế hả? Có được không vậy? Anh là thủ lĩnh đó!”

Thiệu Quân rống lên một câu với người này. “Đứng thẳng lên cho tôi! Tôi còn trông cậy vào anh ghi điểm đó!”

La Cường liếc mắt nhìn Thiệu Quân một cái, vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt có hai vằn đỏ, im lặng xuống giường, buộc quần, đi giày.

Thiệu Quân có chút kỳ lạ. Tuy rằng đã tiếp xúc rất lâu, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút vướng mắc, hắn cảm thấy bản thân từ trước đến nay vốn dĩ chưa từng thực sự hiểu được La Cường. Gần đây trong ngục giam sóng êm gió lặng, cũng không cần bực bội tìm cách tính kế người khác, càng không có ai dám tính kế La Cường, rốt cuộc mỗi ngày người này suy nghĩ cái gì ở trong lòng vậy?

Đoàn người xếp hàng ra khỏi phòng nghỉ, Hồ Nham cố ý lề rề đi cuối cùng, kéo lấy Thiệu Quân.

Hồ Nham khập khiễng tiến đến cạnh lỗ tai hắn, hạ giọng nhanh chóng nói một câu.

Thiệu Quân bỗng dưng trừng lớn mắt. “Thật hay giả?”

Hồ Nham dùng sức gật đầu. “Thư được đưa vào ngày hôm qua, từ lúc ấy sắc mặt Cường ca liền khẩn trương. Chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh ấy không chịu nói. Buổi sáng hôm nay, tôi thừa dịp anh ấy vào WC, liền nhìn lén bức thư kia một chút……”

Thiệu Quân hoàn toàn không ngờ sắp ra trận còn gặp phải chuyện này. “Kháo, vậy, vậy người này……”

Thiệu Quân nghĩ nghĩ, khẩn trương nói. “Đừng để La Cường ra sân, đổi người khác chơi đi, tôi phải nói chuyện với anh ta.”

Thế nhưng lúc chạy đến sân bóng rổ, không khí trận đấu đã nhanh chóng kích thích cảm xúc của cả đám, đội hình ra sân đã xắn tay áo buộc chặt lưng quần, lúc này Thiệu Quân vẫn muốn kêu người này quay lại, thế nhưng kêu không nổi.

Trận đầu này xem như là hai đội mạnh gặp nhau, thể lực ngang nhau, đội ngũ hai bên ra sân, vừa ra là lập tức liều mạng, theo tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, tiết tấu liền vô cùng khẩn trương, tranh đoạt cực kỳ kịch liệt.

Tam giác vững chắc của ban bảy tiếp tục phối hợp ăn ý, thế nhưng đối phương có trung phong, về tổng thể rõ ràng có ưu thế hơn.

Đội ngũ chơi bóng trước đây của ban bảy có Đại Hắc, cao 1m88, một pho tượng thiên nhiên làm bá chủ trên không, vừa đứng trong khu ba điểm, những người khác ném bóng cho tên đó như nhồi vịt, là đủ rồi. Thế nhưng Đại Hắc đã lui đội ra tù, hiện giờ còn tám người này, Thuận Tử và La Cường thực ra cũng có thể gánh vác, thế nhưng hai người đều không cao, chỉ khoảng 1m77, 78, chỉ có thể đánh tiên phong.

Điểm số liên tục giằng co, không thể kéo giãn chênh lệch, hai bên đều gấp, La Cường dẫn bóng xông vào bên trong, trực tiếp đụng hai người của đối phương văng ra ngoài.

Thể trọng của y đều dùng để đánh bay người, ôm bóng trong lòng bay lên không phi về phía cái giá bóng rổ bên trên.

“Phạm quy! Phạm quy rồi a!!!” Thiệu Quân giẫm ghế tru lên. Lúc này hắn là người khẩn trương nhất.

Lúc La Cường đứng lên khỏi mặt đất, bóng kẹp trong khuỷu tay, không trực tiếp trả lại cho trọng tài, ánh mắt âm lãnh.

Thiệu Quân ở bên cạnh nhìn thấy, nhanh chóng thấp giọng nói với trọng tài. “Đội chúng tôi đổi người, nhanh thay La Cường ra đi.”

Hắn nhận ra cảm xúc của La Cường không thích hợp, có chút gấp gáp. Nhiều ngày sóng êm gió lặng như thế, La lão nhị quả thật đã lâu không tối tăm nóng nảy thế này.

Hắn theo bản năng cảm thấy sắp có chuyện không may xảy ra, hắn không muốn La Cường gặp phải chuyện xấu.

Trọng tài ra hiệu đổi người, La Cường cứng rắn liếc mắt nhìn Thiệu Quân một cái, thế mà dám cự tuyệt.

Đội ngũ dưới quyền Điền Chính Nghĩa cũng không phải đám hiền lành gì, trong đó còn có lão hói và Vương Báo của ban ba, giống như ban năm sáu bảy tám, đều là những kẻ từ trước tới nay không dễ đối phó.

Hơn nữa lần trước Vương Báo bị La Cường dùng bàn chải bạo cúc, rất nhiều người đều nhìn thấy. Hiện giờ La Cường đã đổi tên sửa lại án sai, Vương Báo kia vẫn còn chưa lấy lại được mặt mũi.

Hồ Nham cũng ở trong đội ngũ. Đừng thấy cậu ta vóc dáng không cao, miễn cưỡng mới đủ 1m73, thế nhưng nhanh tay nhanh chân, chính là hậu vệ dẫn bóng của ban bọn họ.

Hai mắt Hồ Nham luôn nhìn chằm chằm La Cường, liên tục thoải mái ném vài trái bóng, nhanh chóng kéo lại điểm.

Tiểu hồ ly chui giữa một đám người, linh hoạt như một chú cá, xoay người một cái liền né tránh được phòng ngự bên đối phương, nhảy lên muốn ném một cú ba điểm.

Phía sau hắn thình lình có một bàn tay vươn ra, hung hăng sờ soạng một chút, bóng tuột khỏi tay Hồ Nham……

Sau khi tìm ra chủ nhân bàn tay này, Hồ Nhan giận dữ quay đầu. “…… Cút!”

“Cưng bị làm sao vậy?” Người ban ba cũng rất ngang ngược.

“Mẹ nó mày dám sờ tao!” Hồ Nham nói.

“Đang chơi bóng, ai sờ cưng chứ?! Cưng nhớ thương đại gia đây sờ cưng vậy sao?!”

“……” Hồ Nham cắn môi.

Trên sân bóng phạm quy tất nhiên phải bị tuýt còi, thế nhưng quy tắc cũng không nói nếu bị người ta sờ thì phạt cái gì, Hồ Nham bị thiệt thòi, vô cùng buồn bực.

Sàm sỡ hồ ly chính là Vương Báo. La Cường quay đầu hờ hững liếc mắt nhìn Vương Báo một cái……

Tình hình công thủ thay đổi, đối phương lợi dụng Hồ Nham thất thủ, trung phong đoạt lấy bóng phát động đợt phản công nhanh, đảo mắt đã chạy đến dưới rổ.

Lão hói bị lão đại ban bảy cướp mất nổi bật trong nhà giam suốt thời gian dài như vậy, không cam lòng, lại không dám bùng phát, lúc này có được cơ hội dồn ép kiêu ngạo trong trận bóng rổ, tiếp bóng, mắt đảo quanh lướt qua hàng phòng thủ, nhanh chóng lao thẳng đến rổ.

Trong nháy mắt khi ném bóng ra, La Cường liền giống như cây tùng đột ngột mọc lên từ dưới đất, chính diện ra tay chụp lên bóng, không phải úp rổ, mà là trực tiếp đập bóng lên mặt lão hói!

Quả bóng văng lên mặt, một cú này liền đập lão hói gục xuống……

Lão hói bật manh dậy khỏi mặt đất, giận sôi gan, lần này chẳng khác nào như bị người ta vả vào mồm, mà đáy mắt La Cường vẫn đỏ bừng……

Lão đại ban ba ăn một cú đánh của La Cường, người ban ba có thể bỏ qua sao? Vương Báo dẫn đầu xông lại, còn chưa kịp ra tay, cánh tay La Cường đã vung mạnh lên, lại một chưởng đập bay Vương Báo!

Hiện trường ông một tiếng rối loạn.

Thiệu Quân trắng cả mặt, đạp lên ghế trên khán đài lao xuống……

Chuyện này nếu bị truy cứu, La Cường đã hai lần phạm quy cực kỳ ác liệt, trọng tài hẳn nên trực tiếp xử phạt đuổi ra ngoài. Lần này quả thật là y không đúng, thô bạo không phân rõ phải trái.

Thế nhưng trong tình hình lúc đó, ai còn rảnh lo nghĩ đến chuyện lý luận với trọng tài xem kẻ nào phạm quy, La lão nhị hiện giờ đã không nghe khuyên giải nữa rồi, đều đánh đến đỏ cả mắt.

Hai nắm đấm của La Cường địch lại tám tay, lao vào đánh nhau với bốn người bên đối phương.

Hồ Nham thấy La Cường bị đám người vây đánh, quay đầu vớ lấy băng ghế, không nói một tiếng nhào qua, hung hăng đập ghế lên đầu một tên, đánh đến bật máu.

La Cường chắc chắn không phải kẻ lương thiện, hồ ly cũng không hiền lành gì, ra tay đều đủ ngoan độc, người tốt, người lương thiện, người tâm địa Bồ Tát có thể lăn lộn trong ngục giam Thanh Hà sao?

Vốn dĩ là La lão nhị một mình khiêu khích, rất nhanh liền biến thành quần ẩu.

Hồ ly cũng đã tham chiến, đám người ban bảy có thể trơ mắt nhìn tiểu hồ ly bị đánh sao, chẳng lẽ ban bảy không có đàn ông chân chính sao? Vì thế Thuận Tử, con nhím đều xắn tay áo lao vào……

Có người cầm ghế trên khán đài, đánh lén từ sau lưng, đập về phía gáy La Cường.

Nếu lần này đánh trúng, có thể đập bể sọ La Cường, máu tươi ba thước là cái chắc.

Sắc mặt Thiệu Quân trắng bệch, rống giận vọt vào đám người, vung cảnh côn quất lên cái ghế đang đánh úp về phía La Cường, lại một côn, trực tiếp đánh cái tên ban ba kia nằm bò dưới đất.

La Cường quay đầu thấy một màn này, ngưng lại, có chút ngoài ý muốn……

Không đợi La Cường kịp phản ứng, Thiệu Quân lại vung lên một gậy, lần này nhằm trúng bả vai La Cường, không chút lưu tình nào, quất đến La Cường lảo đảo vài bước, xương quai xanh trên cổ nháy mắt sưng lên thành một cục màu đỏ máu.

Nước mắt Thiệu Quân cũng sắp tuôn ra ngoài, quát. “Anh dám làm thế sao, còn dám làm thế sao!”

“Đánh hả? Còn đánh hả?! Anh con mẹ nó đánh thêm một cái thử xem?”

Khi đó Thiệu Quân nhớ tới cái kẻ bị gãy hai chiếc xương sườn cuộn mình trong lồng sắt, nhớ tới cái kẻ cả người đầy máu chi chít vết thương nằm trên giường bệnh, nhớ tới bàn tay bị chém bay máu chảy đầm đìa treo trên tường của lão Thịnh……

“La Cường, anh lại bị điên hả? Anh không thể sống tốt một chút được sao! Anh không thể cho tôi chút mặt mũi sao! Anh có thể đừng khiến tôi rối loạn nữa có được không? Được không? Được không ?!!!!!!!”

La Cường kinh ngạc nhìn Thiệu Quân, hai người trợn mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng sắp trợn đến chảy máu.

Sau một lúc lâu, La Cường hạ mí mắt, hốc mắt màu đỏ tươi, môi lẩm bẩm, thanh âm nghẹn ngào, khàn khàn, không biết đang nói cái gì.

Thiệu Quân chán nản buông cảnh côn, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, đột nhiên giữ chặt cánh tay La Cường, nhỏ giọng nói. “Anh đi theo tôi.”

Một đám người đang choảng nhau đến vui vẻ, xắn cao tay áo, nhìn Thiệu Quân kéo La Cường, lôi người đi, không đánh nữa.

Hồ Nham ném băng ghế dính máu qua một bên, dùng sức lau mắt.

Hồ Nham nói với đám người. “…… Ba anh ấy mất rồi.”

~~~OvO~~~
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Thiệu Tiểu Quân [Yên lặng lấy ra thước ma thuật bách biến, ba mốt lượng]: “A, đến Thanh Hà hơn ba năm, rốt cục cũng tìm được rồi, mày là lớn nhất, gia coi trọng mày.”

Nhị ca [ Nghiêng mắt trừng camera]: “Nhóc con, mẹ nó đừng có nhìn, xuống dưới, bồi ông đây cùng tắm!”

Hết chương 22.