Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 23: Duyên lại là anh



“Sư phụ, đến phíatrước bác quay đầu lại, … đúng rồi, là ở đây, phiền bác tấp vào đầu ngõphía trước”, Á Quân chỉ đường cho bác lái taxi. “Có ngay!”, bác tàinhanh nhẹn đánh vô lăng, quay đầu trước khi chuyển đèn đỏ.

“Dear, cậu xuống xe thấy tòa nhà ở bên tay trái, Kim Tiền báo không phải batầng thì là bốn tầng, cậu nói số đặt bàn là… để tớ xem, là 177, nhấtđịnh không được để lòi đuôi nhé! Không là toi đấy!”. Á Quân vừa xem tinnhắn vừa nói. “Biết rồi, cậu nói cả trăm lần rồi, ai ui!”. Vi Tinh nóirồi định đưa tay lên dụi mắt, tay vừa giơ lên đã bị Á Quân vỗ cho mộtcái.

“Tớ bảo cậu lát nữa đừng có dụi lung tung, không là thànhgấu trúc đấy!’, Á Quân cười gian. Vi Tinh buồn bực trợn mắt, “Ai bảo cậu cứ nhất định đòi đánh mascara cho tớ, giờ tớ thấy mí mắt vừa nặng vừadính, khó chịu chết đi được”. “Linh tinh, lông mi dài ra gấp đôi, khôngnặng mới là lạ, có điều tớ nói thật, cậu chẳng trang điểm bao giờ, giờvừa tô vẽ một tí, đã như là người khác rồi ấy, tớ bảo cậu cũng nên trang điểm một tí đi, mặt mộc đội trời không đại diện cho tuổi trẻ, hiểu chưa hả?”.

Vi Tinh bĩu môi không thèm bình luận, hôm nay trước lúctan làm cô ú ớ thế nào để Á Quân lôi tuột vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồilại bị kéo vào phòng họp nhỏ, cô nàng này lôi dụng cụ trong túi đồ trang điểm ra tô vẽ lên mặt mình. Nói nhỡ đâu hôm nay lọt vào mắt xanh anhchàng thiên tài kia thì sao, người ta có thiên tài đến đâu cũng không có mắt nhìn xuyên thấu, bên trong cậu đẹp hay không trong chốc lát saonhìn ra được, nhưng mặt mũi cậu thế nào, chỉ cần anh ta không mù đều cóthể trông thấy!

Nếu bình thường Vi Tinh ở nhà đến mặt cũng chẳngbuồn rửa không có chút hứng thú gì với trang điểm, thì gần đây do tuổitác nhiều thêm, cộng với điều kiện kinh tế khá hơn, vừa từ “Đại Bảo, bên bạn mỗi ngày” tiến hóa thành “L’ Oreal bạn xứng đáng có được”[1]

[1]: Câu slogan quảng cáo của hai hãng mỹ phẩm, một rẻ tiền, một cao cấp.

Á Quân cực kỳ nhiệt tình, cô ấy hình như rất muốn mình tương xứng với cậu cháu thiên tài kia thì phải, cuối cùng Vi Tinh đành bó tay, hai ngườimỗi người lùi một bước, chỉ cho Á Quân giúp sửa lại lông mày, tô chútmascara và son môi.

Vi Tinh ngày thường toàn buộc tóc đuôi ngựa, Á Quân thấy thế tầm thường quá, cô nàng vừa chạy xuống Watson[2] dưới lầu mua về mấy cái kẹp hoa với buộc tóc, rồi lôi mớ tóc dày cộp của Vi Tinh ra vặn trái một túm, vẹo phải một cụm, xong lại chải lại một lượt.

[2]: Chuỗi cửa hàng bán đồ chăm sóc sức khỏe, làm đẹp.

Nghĩ đến đây, Vi Tinh không kìm được xoa xoa da đầu bị túm đau điếng, “Tinh” một cái, thang máy dừng ở tầng bốn. Vi Tinh nhìn lại lần cuối bóng dáng trong gương thang máy, không thể không thừa nhận, ngày thường mình cũng được gọi là mặt mũi thanh tú, ngũ quan ưa nhìn, giờ đã thêm một chút nữ tính, tuy mới chỉ thêm một chút, song dường như có sự khác biệt rấtlớn. Là phụ nữ ai cũng chuộng hư vinh, Vi Tinh bây giờ cảm thấy mình rất được, thang máy vừa mở, cô ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra.

Cô dẫnđường xinh đẹp bước tới đón chào, vừa báo số, anh chàng thiên tài vẫnchưa tới, Vi Tinh bất giác thở phào, cô cũng “yểu điệu thướt tha” thongthả bước theo người dẫn đường đi vào trong. Vừa vào cửa chưa được baoxa, tưng đợt từng đợt hương thơm phả vào mặt, rẽ một cái, một khung cảnh rộng rãi lộng lẫy hiện ra trước mắt, chỗ này rộng quá, bàn ăn đủ cáckiểu dáng hình dạng, còn cả những dãy bàn dài toàn thức ăn, thoáng nhìnkhông thấy đầu bên kia, đủ loại mỹ vị bày la liệt, thật khiến người talóa cả mắt, một nữ ca sỹ đang lắc lục lạc khẽ ngâm nga.

Vị đạitiểu thư mở to mắt nhìn bốn chung quanh, đây là quán ăn sao? Đây khôngphải thiên đường nhân gian đấy chứ, ha ha, đáng lắm, đáng lắm, khôngbiết cái bác Ngô kia có mấy cậu cháu… Vi Tinh không ngậm nổi miệng cườiđược người dẫn dường đưa tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngay lập tức có phụcvụ đến rót cho cô một ly nước quả, rồi lại đưa cho bốn thấm thẻ, trên có số bàn, nói là dùng để gọi món.

Vi Tinh rất tao nhã nhấp nướcquả, dạt dào hứng khởi nhìn dãy đồ ăn ở cách đó không xa, ở gần cô nhấtlà khu đồ Nhật, Vi đại tiểu thư trơ mắt nhìn những cái đĩa đầy ắp nàotôm, cua, sò Bắc Cực, cá hồi, hàu, sushi… của thực khách khác.

“Ực”, Vi Tinh nuốt nước bọt, “Đáng ghét, anh chành thiên tài kia sao mãikhông chịu tới chứ”, Tuy Vi Tinh thèm đến độ hai mắt sáng xanh cả lên,nhưng dù thế nào cũng không thể một mình mình khởi động trước được, thếthì mất lịch sự quá. Vi Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, bảy giờ kém năm phút, nghĩ bụng, cố nhịn đi. Tuy trưa đã ăn cơm rồi không thể vịn tường đivào, song nhất định phải ăn đến vịn tường mà ra, còn việc anh chàng kianghĩ thế nào… Dù gì mất mặt cũng là mặt Á Quân, hi hi, Vi Tinh sungsướng tính toán.

“Tôi muốn ngồi chỗ này được không?”. Liêu Mỹ mỉm cười hỏi, “Dương nhiên là được”, cô dẫn đường trả lời không do dự. Liêu Mỹ ngồi xuống xuống uống một ngụm nước quả phục vụ mang tới, phía sauchỗ sô pha lưng cao cô đang ngồi là tấm lưới mỏng màu đỏ, chỉ cần quayđầu lại, là có thể trông thấy phía cạnh gương mặt đang thích thú, nhìnngược ngó xuôi của Vi Tinh đằng kia.

Đằng kia Vi Tinh hoàn toànkhông hề hay biết gì, cô bỗng phát hiện giếng trời ngoài cửa sổ bắt đầuchiều hoạt động Flash, đàn cá, còn có cá vô số những con sứa từ màn hình LCD to tướng trên giếng trời từ từ bơi qua. Vi Tinh nghĩ trong bụng,cuối năm sinh nhật bố, hay là đưa bố mẹ tới đây mừng sinh nhật, cũng đểbố mẹ mở mang tầm mắt, vui một bữa.

“Tiểu thư Từ đúng không? Xinchào, tiểu thư Từ?”, một giọng nam vang lên bên cạnh, Vi Tinh nghe thấysong không có bất cứ phản ứng nào, vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổngây ngô cười. Anh chàng kia có vẻ bối rối, đang cúi người định thử gọilại lần nữa, thì thấy Vi Tinh xoạch cái quay đầu lại, miệng kêu tướng,“Vâng, vâng, vâng, chính là tôi đây!”, nói rồi vụt đứng dậy, “Ôi chao!”. Anh chàng kia kêu lên, lấy tay bưng mũi…

“Thật xin lỗi anh, haylà, lấy thêm tờ nữa nhé?”. Vi Tinh ngượng ngùng đưa ra một tờ khăn ăn,nhìn anh chàng đối diện đón lấy đem lau mũi. Cú húc đầu vừa rồi của ViTinh, thiên tài kia chưa chảy máu mũi, song nước mũi thì rớt ra rồi, côphục vụ đứng cạnh lúc đưa khăn giấy lên mím môi rõ chặt.

Anhchàng đối diện bỏ khăn giấy xuống, đẩy gọng kính, “Tiểu thư Từ sung sứcthật đấy”, nghe chừng là nói vui để tháo gỡ tình cảnh khó xử, nhưng mặtsao lại nghiêm nghị thế kia chứ. Vi Tinh lè lưỡi trong bụng, ai bảo anhim lặng sáp lại làm chi, nhưng ngoài miệng vẫn không ngớt nhận lỗi,“Thực sự xin lỗi anh, vừa rồi tại tôi không cẩn thận…”.

“Thôi,may mà cũng không có chuyện gì”, thiên tài kia xua xua tay, rồi tiện thể vuốt tóc một cái, “Con người tôi thích thẳng thắn, tuy cô tôi chắc đãgiới thiệu rồi, tôi vẫn giới thiệu một chút nhé, tôi họ Ngưu, phó giámđốc chi nhánh X ngân hàng XX, năm nay ba mươi hai tuổi, lương tháng8.000, có một xe Bora, ngân hàng trả tiền xăng xe, có một căn hộ haiphòng ngủ một phòng khách ở vành đai 4 Bắc Kinh, còn có một khu vườn nhỏ đứng tên ông tôi, tôi là cháu trưởng, đương nhiên, phải chờ ông khuấtnúi rồi mới tính là tài sản của tôi, ha ha”. Ngưu thiên tài thể hiệnkhướu hài hước, nước quả trong miệng Vi Tinh ngồi đối diện suýt thì phun cả ra ngoài.

“Hề hề, vậy sao, hề hề”, Vi Tinh không biết nói gìđành ngoác miệng cười góp, tuy ánh đèn trền đầu rất mông lung, songkhông ảnh hưởng gì tới việc nhìn rõ “phẩm chất” bên ngoài của đốiphương, thoáng nhìn một lượt, Vi Tinh đã hiểu, bữa cơm hôm nay thực sựlà một bữa cơm. Anh chàng thiên tài mà Á Quân nói là đây sao, hài hước,giỏi giang, trình độ tiến sĩ? Đầu anh ta sao lại phản quang? Dưới cằmsao lại mua 1 tặng 1? Nhìn cái bụng cứ dính chặt vào mép bàn theo mỗilần anh ta hít thở, Vi Tinh bỗng có cảm giác như cái bàn đang khẽ dichuyển.

“Xin lỗi, tôi tới muộn”. Liêu Mỹ tỉnh bơ như không quayđầu lại, đúng lúc bắt gặp Mễ Dương mồ hôi đẫm trán ngồi xuống, phục vụđem nước quả tới, anh cầm cốc ừng ực một hơi hết vèo, Liêu Mỹ chỉ kịpnhìn thấy cổ họng anh còn cử động, phảng phất trong không khí mùi mồhôi. Rõ ràng Mễ Dương tới rất vội, tuy đã thay jacket bên ngoài, songbên trong vẫn là áo sơ mi đồng phục cảnh sát.

“Không sao, tôicũng vừa mới tới”, Liêu Mỹ mân mê cái cốc mỉm cười. Mễ Dương đặt cốcxuống, lấy tay chùi mép, rồi thoải mái dựa lưng vào ghế, nhìn Liêu Mỹ,Liêu Mỹ cũng không hề kiêng nể nhìn lại anh. Mễ Dương bỗng nhếch môi,“Nói đi, cô rốt cuộc định nói gì với tôi?”. Liêu Mỹ nhướn chân mày, nửacười nửa như không đáp, “Thế có thẳng thắn quá không?”, “Cô gọi tôi tớiđây không phải vì muốn vòng co quanh co hay sao?”, Mễ Dương cười nhạt.

Liêu Mỹ tắt nụ cười, không nói gì. Lôi từ trong túi ra một tấm ảnh đặt lênbàn. Mễ Dương vừa nhìn đã nhận ra ngay là tấm ảnh tên trộm lấy đi lúctrước. Anh mân mê tấm ảnh giữa các ngón tay, rồi lại nhìn, “Xem ra bố mẹ chúng ta quen nhau”. “Chỉ là quen thôi sao?”, Liêu Mỹ mặt vẫn cười, đôi mắt lại rất sáng, “Anh có biết bố anh làm thế nào mà về được thành phốkhông? Với cả làm thế nào mà ông đi học đại học công nông binh đượckhông?”. Mễ Dương lim dim mắt, “Cô rốt cuộc là muốn gì?”, “Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé”, ý cười trên mặt Liêu Mỹ càng rõ ràng, MễDương ngoài vẻ phớt lờ, song bụng thì thót lại.

“Hả”, Vi Tinhvưng đĩa hít một hơi sâu mùi hương của thức ăn, lúc này mới cảm thấymình đã trở lại nhân gian, cô nhìn không chớp mắt nhất cử nhất động củađầu bếp bên trong, mong chờ miếng cá chình nướng thơm ngon mau mau xuấtnồi để an ủi cho vụ oanh tạc tinh thần mà mình vừa phải chịu.

Thiên tài kia bắt đầu từ lúc tự giới thiệu, xong là cứ thao thao bất tuyệt,miệng như tép nhảy, mưa xuân tung tóe, cũng không hiểu anh ta quá tự tin vào bản thân mình, hay là quá mất tự tin nữa. Từ đầu đến cuối khôngngừng kể lể nào là mình biết huy động tiền gửi thế nào, biết cho vay ralàm sao, giám đốc ngân hàng yêu quý mình đến đâu, tương lai xán lạnchừng nào.

Lúc ấy Vi Tinh bụng đói cứ réo òng ọc, ánh mắt mơmàng, anh ta cũng không hề nhận thấy. Nói mãi nói mãi còn đột nhiên caohứng đọc nửa bài từ “Nhàn nhã. Tu tri tử cảnh, cổ kim vô giá. Vận xảotư, xuyên châm lầu thượng nữ, đài phấn diện, vân hoàn tương á. Điền hợpkim thoa, tư ngữ xử, toán thùy tại, hồi lang ảnh hạ. Nguyện thiên thượng nhân gian, chiếm đắc hoan lạc, niên niên kim dạ”. Đọc xong anh ta hỏivẻ khoe khoang, “Cô biết bài từ này của ai không?”.

Vi Tinh nuốtnước bọt đến lần thứ N, lắc đầu, đang định mở miệng nói, có thể đi lấyđồ ăn đã, rồi anh lại tiếp tục? Ngưu thiên tài lại hỏi, “Vậy cô có biếtbài từ ấy ý nói gì không?”. Vi Tinh rả thầm trong bụng tôi biết cái đầucá mè hoa nhà anh í! Bổn cô nương đến tác giả là ai còn không biết, saomà biết được nó có ý gì chứ! “Tôi không hiểu lắm về mảng này, thực sự là hiểu nông biết cạn”, Vi tinh miễn cưỡng khách sao đáp một câu, gần nhưphát điên uống liền hai ngụm nước quả để dằn cơn đói.

Phục vụ bên cạnh mỗi lần đi qua bàn họ, đều bất giác nhìn một cái, chắc cô ta chưabao giờ gặp vị khách nào đến Kim Tiền Báo chỉ để uống mà không ăn. Thiên tài kia vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, anh ta hào hứng nói, “Đểtôi nói cho cô nghe, bài từ này là của Liễu Vĩnh viết về Nhị Lang Thần,cô biết Nhị Lang Thần[3], diệt ác, tôi rất thích ông ta, từng đi sâunghiên cứu qua”.

[3]: Nhị lang thần: Dương Tiễn, vị thần trong tôn giáo Trung Quốc.

Vi Tinh đến cười cũng chả buồn cười nữa, thích Nhị Lang Thần? Còn nghiêncứu? Sở thích này mới đặc biệt làm sao, giờ cô một lần nữa khẳng định,mình và thiên tài kia tuyệt đối không phải đi chung một đường. Khoanchưa nói đến việc anh ta hai cằm, kể cả cằm có thu gọn như Phạm BăngBăng, cô nương đây cũng không thèm hầu hạ nữa, mau đi ăn, ăn no rồibiến!

“Là cái người có ba mắt đúng không, tôi chưa nghiên cứu vềcái đó bao giờ, tôi cũng hơi đói rồi, anh không đói sao? Hay là gọi đồăn đã?”, Vi Tinh không thèm cố làm ra vẻ nữa mà trực tiếp chuyển luônsang chủ đề ăn. Thiên tài kia hiển nhiên có phần không vui vì bị ngắtlời, “Cô đói nhanh thế à? Tôi vốn còn định kể cho cô nghe vì sao anh talại có ba mắt, mà cô có biết vì sao anh ta lại nhìn thấu được mọi thứ,thiện ác phân minh không?”. Vi Tinh đứng dậy cười khà khà, “Tôi khôngbiết, có điều ba mắt mà đều bị mắt hột, kể cả Nhị Lang Thần cũng chịukhông nổi đâu, ka ka”.

“Phì!”, cô gái tới rót nước quả không kìmnổi phì cười, xong vội vàng cúi đầu đi mất, vai vẫn rung rung. Thiên tài ngồi đối diện đương nhiên thấy chẳng buồn cười chút nào, trên mặt anhta chình ình mấy chữ, THẬT DUNG TỤC. Vi Tinh cũng chẳng thèm quan tâm,ai cần biết anh mấy mắt, một cái miệng là quan trọng nhất! Nghĩ bụngcuối cùng cũng có thể khởi động rồi, tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên liềnkhách sáo hỏi, “Có cần tôi giúp anh lấy gì không?”.

“Vi Tinh cáimiệng mi mới đáng chết làm sao!”, nghĩ đến đây, Vi Tinh lại muốn chomình cái tát. Thiên tài kia tuy không hưởng ứng thú vui cấp thấp của Viđại tiều thư, song đến màn sai bảo cô thì không hề khách khí, nào nầmheo, vịt nướng, cá nướng, tổ yến, tempura chiên gọi hết một lượt, VịTinh bưng đĩa chạy đi chạy lại tới ba vòng mới tìm đủ những món anh tamuốn ăn, anh ta ừ hử một câu cảm ơn rồi cắm đầu vào ăn. Vi Tinh đành anủi mình, thôi thì coi như tìm hiểu môi trường chiến đấu! Giờ cuối cùngcũng đến lượt cô chăm sóc cho cái miệng của mình rồi, Vi đại tiểu thưxông thẳng tới chỗ món cá chình nướng yêu thích!

Mễ Dương bê đĩadạo chơi không mục đích trong Kim Tiền Báo, những gì Liêu Mỹ vừa nói,thực sự giống như mấy bộ phim truyền hình chuyên lừa gạt mất bà trungniên. Mỗi lần thấy mẹ già xem mê mải, cùng khóc cùng cười theo, Mễ Dương cũng xem cùng cho vui, rồi trong lòng thầm buông câu toàn là vớ vẩn.Nhưng giờ cái vở vẩn ấy đột nhiên rơi xuống đầu bố mình, Mễ Dương mớithấy chẳng buồn cười chút nào!

Tuy Liêu Mỹ nói nghe cứ như thật,song Mễ Dương vẫn chưa tin, anh cũng âm thầm điều tra một chút, tuykhông được tỉ mỉ như Liêu Mỹ nói. Có điều bố mẹ đúng là không thích nóivề quá khứ, Mễ Dương cảm thấy mình cần phải nói chuyện với bố. Đươngnhiên, anh tin chắc rằng bố mình không làm gì sai cả, nhưng không tinthì không tin, trong lòng lại rất khó chịu, cứ như ăn nhầm phải ruồivậy, bí bách.

Hơn nữa Mễ Dương cũng không thấy được Liêu Mỹ rốtcuộc định làm gì, người con gái này tâm tư rất sâu sắc, trực giác banđầu của mình quả không sai. Cứ như hiện nay mà nói, gường như cô ta cóthể cảm nhận được những phiền não của Mễ Dương nén trong lòng thì rấtrui vậy. Chỗ bố tạm thời không nói, nhưng nếu mẹ mà biết được, Mễ Dươngchau mày, người trước nay tự cao tự đại như mẹ rõ ràng không thể chịuđựng nổi.

Vừa mới giao chiến ngôn từ một phen với Liêu Mỹ, tuyLiêu Mỹ là một cô gái thông minh mồm miệng lanh lợi, song Mễ Dương xuấtthân là cảnh sát hình sự, với lời lẽ sắc bén và đòn uy hiếp tâm lý đượctôi luyện qua quá trình thẩm vấn phạm nhân, trong lúc nói chuyện vẫnkích thích được Liêu Mỹ, Mễ Dương tin chắc cô gái vẫn luôn mỉm cười kiarất muốn ném cả cái cốc vào mặt mình.

Tạm thời vẫn chưa thể đánhvỗ mặt, Mễ Dương bèn viện lý do đứng dậy đi lấy đồ ăn, để đôi bên cùngbình tĩnh lại. Xung quanh đồ ăn bày la liệt, Mễ Dương lại hoàn toànkhông muốn ăn, chỉ cứ đi vậy thôi. Một đứa bé gái rất đáng yêu chạyngang qua, suýt nữa thì đâm vào Mễ Dương, anh đưa tay ra đỡ cô bé, cô bé nói lời cảm ơn ngọt lịm rồi đi mất.

Mễ Dương nhìn trong đĩa côbé có hai miếng cá chình nướng, bỗng nhớ ra Vi Tinh rất khoái món này,còn anh thì lại thấy tanh ơi là tanh. Nếu hôm nay mà được tới đây, cônàng ham ăn ấy nhất định sung lướng lắm, nghĩ thế, Mễ Dương bật cười, vô thức đi tìm cá chình nướng.

Tìm mãi mà không thấy, sau cũng phải hỏi một người phục vụ mới biết là ở trong cùng. Chưa tới nơi, đã thấycó người đang đợi rồi, Mễ Dương thoáng sững sờ, cô gái này nhìn sao rấtgiống Vi Tinh, song nhìn kỹ lại kiểu tóc không phải, kiểu tóc này quáphức tạp với lại nữ tính. Vi đại tiểu thư từng nói bao giờ có mốt đầutrọc thì tốt, như thế cô đỡ rách việc, bởi bà Vi nghiêm cấm không cho cô cắt tóc, nói là có tí tóc dài mới giống con gái.

“Phì, “Mễ Dương cứ nghĩ tới Vi Tinh là muốn cười, lúc này đầu bếp bên trong đặt một đĩa cá chình nướng mới ra lò ra, một mùi tanh ngọt ngào lập tức đậy lên, Mễ Dương nghe rõ tiếng cô gái phía trước nuốt nước bọt đánh “ực” một cái.Mễ Dương thoáng buồn cười, hóa ra con gái trang điểm như thế cũng có lúc không thục nữ. Rồi nhìn cô lái lấy một miếng lại một miếng, rồi vẫn một miếng lại một miếng, Mễ Dương không thốt lên lời, nghĩ bụng cô không sợ mỡ máu tăng cao hả trời.

Cô gái kia rõ ràng nhận ra phía sau cóngười đang đợi, hai miếng cuối thoáng ngần ngừ, ngại không lấy nốt, đưatay bỏ cái xẻng vào trong đĩa, rồi khách sáo buông một câu, “Anh lấyđi”, “Cảm ơn”. Mễ Dương cảm ơn theo phản xạ có điều kiện, rồi lập tứcthấy có gì là lạ, cô gái kia cũng đờ ra, đột nhiên ngoái đầu sang bên,định đi.

Mễ Dương bỗng tỉnh ra, túm ngay cô lại, ánh đèn êm dịuchiếu xuống làn mi dày và đôi môi đỏ, cô lại còn trang điểm nữa”, “Làcậu”. Vi Tinh ù ù cạc cạc buông câu, “Không phải tớ!”.

“Khôngphải cậu thì là ai?! Cậu tưởng cậu tô vẽ thế này thì tớ không nhận rachắc?”. Mễ Dương vừa vui vừa buồn cười, lúc trước Vi Tinh không hiểu sao có phần chột dạ, không kịp nghĩ đã buột miệng nói, giờ trông vẻ nửacười nửa không của Mễ Dương, cô lại khôi phục được phong độ thường này,trợn mắt hỏi, “Cậu làm sao lại ở đây hả?”. Tớ…” Mễ Dương do dự, khôngtrả lời ngay, phải nói là giữa anh với Liêu Mỹ vẫn không có gì để giấudiếm cả, nhưng không hiểu vì sao, chỉ là không muốn để Vi Tinh biết. ViTinh vốn cũng chỉ buột miệng hỏi thế thôi, song nhìn biểu cảm của anh,lại thấy có gì đó bất thường.

Đang định truy hỏi, phục vụ ở gầnđó không biết xảy ra chuyện gì, thò đầu ra nhìn một lúc, thấy vẻ mặt hai người đều không tốt, cuối cùng vẫn vẫn ngập ngừng bước tới, mỉm cười,cực kỳ khách sáo nói; “Anh à, cá chình mới sẽ ra ngay thôi, anh có thểvề chỗ ngồi đợi một chút, lát nữa tôi sẽ mang tận nơi cho anh, bàn anhsố bao nhiêu a?”.

Mễ Dương ngẩn người, liếc người phục vụ mộtcái, rồi theo ánh mắt anh ta nhìn lại, mới phát hiện mình còn đang túmlấy cánh tay Vi Tinh không buông, trong khi trên đĩa của Vi Tinh xếp đầy cá chình, nhìn thoáng qua, trông cứ như hai người đang cãi nhau vì cáchình. Mễ Dương ngượng ngùng buông tay, “Ừm, không cần đâu, cảm ơn”, anh vừa nói vừa trừng mắt nhìn Vi Tinh đang lén cười.

Người phục vụlịch sự rời đi, song đi chưa được bao xa vẫn không kìm được ngoái đầulại nhìn anh một cái, Vi Tinh không kìm được bật cười ha ha, “Anh chàngnày chắc tưởng cậu định đánh tớ vì cả chình rồi, buồn cười chết mấtthôi!”. Mễ Dương vừa định mở miệng, liền thấy vẻ mặt Vi Tinh vốn đangcười vui vẻ đột ngột biến sắc, rồi nghe tiếng Liêu Mỹ vang lên từ saulưng, “Vi Tinh? Cậu sao lại ở đây?”.

Vi Tinh nhìn Liêu Mỹ vẻ mặtđang có phần ngạc nhiên thích thú, nhất thời không nói nên lời, chỉ thấy sao lại trùng hợp thế nhỉ? Sao lại kỳ cục thế này, lại cùng lúc gặp côta và Mễ Dương? Lại?! Không đợi cô nghĩ nhiều, Liêu Mỹ bước tới cạnh MễDương, nghi hoặc cười hỏi Vi Tinh, “Cậu không phải cùng đi ăn cơm vớianh chàng thiên tài nào sao? Không phải chứ? Cũng ở đây à?”. Liêu Mỹnhìn quanh vẻ cực kỳ sửng sốt, rồi lại hỏi, “Bọn cậu ngồi đâu? Cho bọnmình xem xem đối tượng xem mặt mà Á Quân nói với cậu đi”.

“Bọncậu?!”, “Xem mặt?!”. Vi Tinh và Mễ Dương đồng thời thốt lên, rồi trợnmắt nhìn nhau! “Cậu sao có thể đi xem mặt sau lưng tớ?!”. Mễ Dương nheomắt sắp thành một đường thẳng, anh chàng đội trưởng kia còn chưa giảiquyết xong đã lại mọc ra một anh thiên tài? “Cái gì mà bọn cậu bọn mìnhchứ, vô duyên!”, lòng đau dạ xót sắp vắt ra nước tới nơi, Vi Tinh bĩumôi hận không thể bĩu tới tận sau gáy.

Liêu Mỹ thoáng cười, rồinửa đùa nửa thật đề nghị, “Hay là chúng ta ngồi chung, bọn tớ cùng giúpcậu kiểm định được không?”. “Hả?”, Vi Tinh nhanh chóng nghĩ tới cái đầubóng loáng, cái cằm nung núc, còn cả quả bụng “chất lượng cao” kia củathiên tài, “Không cần đâu, cám…”, Vi Tinh còn chưa cám ơn xong, Mễ Dương đã chen vào, “Được thôi, để tớ mở mang kiến thức một phen, xem thiêntài nó thế nào nào”.

“Được cái shit!”. Vi Tinh phẫn nỗ, tiểu tửcậu hẹn hò với Liêu Mỹ sau lưng tớ tờ còn chưa tính sổ đấy, cậu còn dámvề phe cô ta nữa hả?! “E hèm”, Liêu Mỹ hắng giọng, Vi Tinh lúc ấy mớinhận ra những người đi qua đều đang nhìn mình, vội vàng hạ thấp volume,“Gì nhỉ, A May không phải cậu cũng biết sao, chuyện không phải là nhưthế, không có gì hay ho để xem cả, ha ha”, cô gượng cười. Nghe cô nóithế, Mễ Dương liếc sang Liêu Mỹ, vẻ mặt đăm chiêu.

Liêu Mỹ mỉmcười đang định mở miệng, thì nghe Mễ Dương hỏi Vi Tinh, “ở đây có sushikhông?”, “Hả?”. Vi Tinh hơi ngớ ra, sao chuyển chủ đề nhanh chóng thếchứ, nhưng vẫn vô thức chỉ chỗ, “Bên kia kìa”. “Ở đâu cơ?”, Mễ Dươngnhìn quanh hình như vẫn chưa thấy, anh kéo Vi Tinh đi về hướng đó, “Cậuđừng có chỉ lung tung nữa, đưa tớ đi đi, Liêu Mỹ, cô cứ lấy đồ của mìnhtrước đi, lát gặp lại”. Cũng không đợi Vi Tinh nói thêm câu nào, nhìnLiêu Mỹ một cái, rồi đẩy cô bước về trước.

Liêu Mỹ đứng bất độngtại chỗ, cái nhìn của Mễ Dương là có ý gì, cảnh cáo chăng? Vừa rồi mìnhnói khó nghe thế, cũng không thấy anh ta biến sắc, ngược lại còn côngkích làm mình suýt trở mặt. Nhìn Mễ Dương và Vi Tinh đi mỗi lúc một xa,rõ ràng điệu bộ hai người đều cực kỳ khó chịu, mà vẫn dính lấy nhau nhưthế, lẽ nào để tiện cãi nhau hay sao? Liêu Mỹ nhếch mép mỉa mai.

Bọn Mễ Dương đi tới quầy sushi, Vi Tinh rõ ràng không muốn để Mễ Dương nhìn thấy thiên tài kia, cứ vây quanh quầy tiến hành chuyển động bất quy tắc như đi ăn trộm. Cũng không biết Mễ Dương nói câu gì, mà cái tay rảnhrỗi của Vi tinh đột ngột bấu vào đùi anh, Mễ Dương đau đến độ nhe răngtrợn mắt vặn vẹo, nhưng vẫn không rời Vi Tinh, cứ túm lấy tay cô khôngchịu buông.

“Hừm”, Liêu Mỹ bất chợt cười trống rỗng, rõ ràngchung quanh không ngớt người qua lại, tiếng hát tiếng cười văng vẳng bên tai, còn cả mùi thơm của đủ các món ăn đan xem với những âm thanh kia,cực kỳ huyên náo. Nhưng có một cảm giác cô độc khó nói thành lời vẫn cứtrào lên, cô bỗng thấy hơi lạnh, không khỏi run run.

Thanh maitrúc mã thì tốt thế sao? Tốt đến mức chỉ có thể thích người ta, tốt đếnmức có thể tin tưởng người ta vô điều kiện? Tốt đến mức không quan tâmngười ta làm bao điều không phải với mình, vẫn cả đời không quên, như mẹ cô đó sao? Liêu Mỹ nắm chặt nắm tay…

“Cô à?”, giọng hỏi thăm dòcủa người phục vụ khiến Liêu Mỹ tính lại, vừa rồi cô vô thức đi tới phía trước quầy nước, vì ngây ra mà cản đường những thực khách khác, Liêu Mỹ cười cười tỏ ý xin lỗi, tránh sang bên.

Tuy ngón tay lạnh buốt,Liêu Mỹ vẫn lấy đầy một cốc nước đá, rồi trở về chỗ của mình. Nhìn quanh bốn phía, anh chàng thiên tài kia vẫn ngồi đó ăn uống nhồm nhoàm, cònMễ Dương với Vi Tinh hình như đã đột ngột biến mất. Cô chầm chậm uốngtừng ngụm nước đá, cảm nhận cảm giác lạnh buốt từ thực quản trôi xuốngdạ dày, dạ dày trống rỗng lập tức co lại. Lạnh thì lạnh đi, lạnh rồi têđi là mất cảm giác, chẳng phải mình đã quen từ lâu rồi sao…

“Ặc,thảo nào cậu không muốn tớ trông thấy, đây chính là gã thiên tài của cậu sao? Cậu dám chắc không phải chú của cậu thiên tài đó đến xem mặt thayđấy chứ? Lại còn trang điểm vẽ với nữa chứ, ha ha”, Mễ Dương vừa nhétsushi vào miệng vừa cười, một hạt cơm lập tức bắn ra.

Vi Tinhtrợn mắt, “Kinh chết đi được, khi ăn không được nói chuyện!”. Nói xong,cô lấy tay bốc một miếng cá chình bỏ vào miệng nhai rau ráu, Mễ Dươngnhanh tay trộm một miếng từ trong đĩa của cô nhét vào mồm. Vốn khôngkhoái món này, song nhìn vẻ tức tối trừng mắt của Vi Tinh sau một hồiche chắn bảo vệ thức ăn, anh bỗng thấy thơm ngon lạ thường.

Phụcvụ đi qua đều liếc nhìn họ khó hiểu, nghĩ bụng hai vị khách này là lạ,có chỗ tử tế thì không ngồi, lại cứ bê đĩa đứng ở lối vào nhà vệ sinh mà ăn, may mà còn chưa ngồi xổm xuống.

Vừa rồi hai người đã tiếnhành báo cáo trao đổi ngắn, ai cũng không muốn về đối diện với kẻ kia,quyết định ăn luôn ở đây. Mễ Dương lúc này tâm trạng mừng không tả xiết, Vi Tinh đã nói rồi, cô ấy đi xem mặt giúp Á Quân, mà nguyên nhân khiến Á Quân không thể tới, là vì Vi Tinh chuẩn bị giới thiệu anh chàng độitrưởng kia cho cô ấy. Còn chuyện gì quan trọng hơn thế? Hai kẻ địch giảtưởng, bỗng chốc âm với âm hóa dương, hi hi.

“Cậu vui lắm hả, cóđại mỹ nữ mời ăn cơm cơ mà, sướng thế cơ chứ!”. Vi Tinh tức tối nói, cốtình kéo chữ “đại” rõ là dài. Động tác nhai của Mễ Dương lập tức dừnglại, vươn cổ cố nuốt đồ ăn trong miệng rồi mới khổ sở nói, “Cậu biếtthừa là thà ăn cùng với ma lem, cũng không muốn bị đại mỹ nữ gì gì đómời mà!”. Vi Tinh liếm nước tương cá chình ở mép không đáp. Vừa rồi MễDương cũng không kể rõ, chỉ nói cùng Liêu Mỹ ăn cơm, tuyệt đối là vìcông việc trong việc riêng!

Xí, lại còn giở trò chơi chữ nữa, ViTinh bĩu môi vẻ không hài long, nhưng cũng không hỏi thêm. Từ nhỏ MễDương đã thích trêu chọc mình, song cậu ta chưa bao giờ nói dối, giờcũng không phải lúc để nói chuyện này. Ơ? Vừa rồi cậu ta nói… Vi Tinhđột nhiên huých Mễ Dương một khuỷu, tức tối, “Cậu bảo ai là ma lem hả?”. Mễ Dương phì cả ra ngoài, “Cung phản xạ của cậu cũng dài quá đấy, kaka”.

Không đợi Vi Tinh phản bác, Mễ Dương giơ tay làm động tácđình chiến rồi nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn nhiều nữa, cậu đã giúp người ta đi xem mặt, giúp thì phải giúp cho chót, nhân cơ hội ăn nhiềumột chút, không phải nể nang gì lão béo ấy, tớ qua chào hỏi Liêu Mỹ mộtchút, lát đợi tin tớ, chúng ta cùng chuồn!”. Chào hỏi? Vi Tinh thấy từnày nghe còn có vẻ lọt tai, liền cười khà khà bước ra theo.

Lạilượn một vòng làm một đống thức ăn yêu thích, Vi Tinh trở lại chỗ ngồicủa mình. Ánh mắt bất giác phóng về hướng Mễ Dương, thấy anh ngồi xuống, rồi phát hiện ra chỗ họ ngồi rất gần chỗ mình. Liêu Mỹ hình như cảmthấy điều gì, quét ánh mắt lại hướng này, bắt gặp ngay Vi Tinh đangnhìn. Vi Tinh cười cười, Liêu Mỹ nâng ly.

Lè lưỡi trong bụng, ViTinh quay người về chỗ ngồi, đi lâu như thế, thiên tài kia chắc chắn làkhông vui rồi, lấy lý do gì bây giờ nhỉ? Còn chưa nghĩ ra lý do gì, đãthấy thiên tài kia đang tranh luận gì đó với người phục vụ, thực kháchxung quanh đều đang nhìn anh ta, hoặc thì thầm to nhỏ, hoặc bình phẩm từ đầu tới chân.

Vi Tinh cảm thấy rất lúng túng, anh ta to tiếngthế làm gì chứ, mất mặt quá, đang do dự không biết có nên bước tớikhông. Không ngờ thị lực của thiên tài tốt đến thế, thoáng cái đã trôngthấy Vi Tinh, gọi tướng, “Từ tiểu thư, ở đây, ở đây này!”. Một nữa người ở Kim Tiền Báo đều quay sang nhìn Vi Tinh, Vi Tinh đỏ tía tai ì ạchnhích tới.

Thiên tài xem chừng tức lắm rồi, giờ Vi Tinh quay lại, xem như anh ta tìm được đồng minh, lập tức liến thoắng kể lại một lượtchuyện xảy ra lúc trước, rồi tức tối hầm hầm quay sang hỏi Vi Tinh, “Cônói xem, sao cô ta lại ngang ngược thế chứ? Hừm!”. Vi Tinh không nói nửa lời, nghĩ bụng, có mà sao anh lại ngang ngược thế thì có?

Cô gái phụ trách thu tiền nghĩ bụng người đi cùng loại đàn ông thế này chắccũng không tốt đẹp gì, song xuất phát từ thái độ làm việc vẫn rất lịchsự nói, “Thưa anh, thưa chị, phiếu ăn của cũng tôi chỉ dùng trong thờigian quy định, mong anh chị thông cảm”. Không đợi cô ta nhắc lại, thiêntài kia lại nhảy dựng lên, “Tôi cũng đâu có nói là không trả tiền, phiếu ăn là 198 tệ đúng không, vậy tôi trả thêm 40 tệ là được chứ gì, các côlàm ăn kinh doanh mà đầu óc cứng nhắc thế à!”.

Cô gái thu tiền bị lời càn quấy của thiên tài kia làm cho tức gần chết, khẩu khí cũng cứng rắn hơn, “Thưa anh, trên phiếu ăn đã ghi chú rõ là sử dụng ở lần ăntrưa và ăn tối thứ hai, anh không thấy sao? Vả lại anh có thể tiếp tụcsử dụng trong thời gian quy định cho lần ăn sau, đâu có để anh phải chịu thiệt”. Thiên tài kia rõ ràng không thèm nghe, vẫn không thông khôngcảm gì sất, Vi Tinh không thể chịu được hơn nữa lấy thẻ của mình ra đưacho cô gái thu tiền, “Làm phiền cô rồi”.

Cô gái rất lịch sự nhậnlấy rồi quay người ra quầy thu ngân tính tiền, Vi Tinh sợ thiên tài kiabị bẽ mặt, bèn nói, “Thôi, không cần bực vì những chuyện như thế, tôitrả được rồi”. Cơn giận của thiên tài kia bay biến đâu hết, rất rộnglượng xua tay, “Không so đo với họ nữa, vậy hôm nay cám ơn cô, để hômkhác tôi mới!”.

Tới đây thì Vi Tinh thật sự không cười nổi nữa,còn hôm khác sao? Đến kiếp sau tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, đếnbữa cơm gặp mặt cũng muốn tiết kiệm? Trần đời ai oán vẫn còn có đàn ôngcực phẩm thế này sao, vừa nãy còn không biết ngượng mà nói với mình nàolà quen ăn chỗ sang, quen nhìn sự đời rồi. Vi Tinh chán chả buồn nóinữa, dứt khoát cằm đầu ăn, chuyến này càng phải ăn ác hơn, mình trả tiền mà, shit! Từ Á Quân cậu cứ chờ đấy!

Thiên tài kia còn nói gìnữa, Vi Tinh coi như xì hơi, thiên tài kia ăn gần hết rồi, lại gợi ý bảo Vi Tinh giúp đi lấy đồ ăn, Vi Tinh giả câm giả điếc coi như không nghethấy, rồi bỗng phát hiện một cái đĩa thò vào đĩa của mình, xiên mất mộtmiếng nầm heo. Nhìn cái miệng bóng loáng dầu mỡ, còn làm ra vẻ thânthiết nhìn cô cười, thiên tài kia tiếp tục thò tay sang xiên miếng gìnữa, Vi tinh lập tức buông đĩa, để tránh trong cơn bực tức lấy dĩa cắmcho cái chân lợn kia phập một phát, giờ cô không muốn ăn một chút nàonữa.

“Tin nhắn, tin nhắn, tin nhắn!”. Điện thoại trong túi reolên thật lực, Vi Tinh lôi ra xem, là Mễ Dương, “Mình đợi cậu ngoàicửa!”, cô lập tức quay đầu lại nhìn, giờ mới phát hiện Mễ Dương và LiêuMỹ đã đi mất. “Có chuyện gì sao?”, thiên tài hỏi. “Ừm, nhà có chútchuyện gọi tôi về, vậy anh…”, Vi Tinh giả bộ cười nói.

Thiên tàichau mày, có phần không vui, “Còn sớm thế này, tôi còn chưa ăn no nữa!”. “Vậy anh cứ từ từ ăn, tôi xin phép đi trước”, Vi Tinh cúi đầu trợn mắtthu dọn túi của mình. “Vậy cũng được, chúng ta liên lạc sau vậy, à đúngrồi, cô có Q (QQ) không, cho tôi, chúng ta duy trì liên lạc”, thiên tàicười híp mắt.

Vi Tinh nghĩ bụng, cho anh Q á, có mà cho cái P[4]thì có! “Ôi, tôi quên số rồi, không hay dùng, có gì nói sau vậy”, nóixong Vi Tinh đứng luôn dậy. Thiên tài vội vàng lại hỏi, “Không sao, vậynickname của cô là gì, tôi cũng có thể tìm ra, ngân hàng chỗ tôi chỉ cótôi với giám đốc, và mấy người trưởng phòng có tư cách lên mạng ngoai,ban ngày chúng ta cũng có thể nói chuyện!”, anh ta vô cùng tự hào nói.

[4]: Một từ chửi bậy.

Nhìn cái mặt thiên tài ăn đến phương phi hồng hào, bữa cơm hôm nay cũng gần500 tệ, mình còn chưa ăn cho đã, Vi đại tiểu thư cũng buồt hết cả ruột.Nhìn thiên tài kia hai mắt tràn trề hy vọng, Vi Tinh chả vui vẻ gì buông câu, “nick của tôi là Oan Đại Đầu!”, “Hả?”, thiên tài ngây ra, rồi cười cười đứng dậy, “Rất có cá tính, suy nghĩ của phụ nữ làm cho công tynước ngoài đúng là đặc biệt!”.

Vi Tinh không muốn nói gì nữa,thấy anh ta cũng đứng dậy, dù sao cũng kết thúc rồi, liền giơ tay rađịnh bắt tay chào lịch sự một cái. “Phục vụ, nầm heo ở đâu ấy nhỉ?”,thiên tài chẳng buồn nhìn tay cô, trực tiếp hỏi phục vụ, nghe xong đápán, anh ta ngoái đầu lại nói với Vi Tinh, “Vậy lần sau gặp nhé, byebye!”. Nói xong khoái trá nhằm hướng nầm heo thẳng tiến.

Ngườiphục vụ nhìn bàn tay Vi Tính đơ ra giữa không trung đầy thông cảm, rồinói, “Xin chị kiểm tra lại đồ mang theo, hoan nghênh lần sau lại tới!”.Vi Tinh đã không còn sức mà bực nữa, bước vào thang máy trong tiếng chào lần sau lại tới của cô gái đứng đón khách.

Trong thang máy ViTinh điên cuồng bấm số gọi cho Á Quân thì chỉ nghe tiếng cô gái máy móclặp lại, “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vuilòng gọi lại sau!”, căm hận bước ra thang máy, vừa ngẩng đầu lên đãtrông thấy Mễ Dương đang đứng ngoài cửa, ngửa đầu nhìn trời không biếtđang nghĩ gì. Vi Tinh đảo mắt một cái, rón rén chạy lại chỗ anh, ra khỏi cửa xoay nhón chân đến sau lưng anh, đột nhiên thò tay ra, “Á!”, mộttiếng kêu thất thanh.

“Cậu xem tật cận thị của cậu có phải lạităng thêm rồi không, bậc thềm thế mà không nhìn thấy à?”, Mễ Dương dởkhóc dở cười ngồi xổm giúp cô xoa chân. Vi Tinh đau méo cả miệng, vẫnkhông quên oán trách, “Cậu cố tình đúng không, sao lại đứng giữa bậcthềm làm gì?”, Mễ Dương lườm cô một cái, “Tớ đâu biết cậu lúc nào địnhbóp cổ tớ chứ”, nói tới đây, anh không nhịn được cười nữa. “Này!”, ViTinh tức tối lấy túi đánh anh.

“Vi Tinh cậu sao thế?”. Mễ Dươngvà Vi Tinh cùng lúc ngẩng đầu, Liêu Mỹ tựa vào cửa sổ xe đang dần hạxuống nhìn bọn họ, con xe Mazda 6 phù phù xả khói trắng. Mễ Dương khôngđáp, Vi Tinh đành lên tiếng, “Không sao đâu, trẹo chân chút thôi mà”.Liêu Mỹ khẽ cười, lắc đầu, “Lên xe đi, tớ đưa các cậu về”. Mễ Dương lạnh nhạt buông câu, “Không cần đâu, không tiện đường”.

Liêu Mỹ mỉmcười nói, “Giờ không bắt được xe đâu, cứ coi như chúng ta không phải làbạn, cũng”, cô ngừng lại một chút, “cũng không phải kẻ thù chứ?”. MễDương cười, “Cô nghĩ nhiều quá rồi, một mình cô con gái lái xe về nhà,đừng về muộn là hơn”. Vi Tinh đã gắng gượng đứng lên được, mắt cá chânvẫn còn đau nhói, song cô biết bất luận thế nào Mễ Dương cũng sẽ khôngngồi xe của Liêu Mỹ, cô cười hì hì, “A May, cậu về trước đi, tớ khôngsao đâu”.

Liêu Mỹ cũng không cố ép, gập gập đầu, “bye bye”, ViTinh và Mễ Dương không hẹn mà cùng lên tiếng, “Đi đường cẩn thận”. LiêuMỹ thoáng xúc động không nói gì nữa, xe chầm chậm lăn bánh. Lúc xếp hàng chờ quay xe, Liêu Mỹ không kìm được nhìn vào kính chiếu hậu, cô bấtgiác sững sờ, xe phía sau bấm còi bim bim, cô cũng không nghe thấy, ngón tay nắm chặt vô lăng trắng bệch.

Trong gương chiếu hậu, Mễ Dương cõng Vi Tinh mặc nguyên bộ đồ công sở trên lưng, Vi Tinh cầm túi củamình với Mễ Dương, rồi vung tay hét câu gì đó, Mễ Dương liền chạy băngbăng, tiếng cười của hai người mới gần làm sao, mà cũng xa làm sao…

“Cậu ăn từ từ thôi, cẩn thận…”. Mễ Dương còn chưa kịp nói ra chữ bỏng, ViTinh đã phì một cái phun luôn miếng khoai lang nướng trong miệng rangoài, thè lưỡi lấy tay quạt gió, rồi mắt rưng rưng nhìn Mễ Dương khôngnói nên lời. Mễ Dương lấy tay ra hiệu đã hiểu, “Cậu đợi một chút, tớ đimua nước!”.

“Ừng ực, ừng ực”, Vi Tinh uống từng ngụm lớn trà xanh Khang Sư Phụ, Mễ Dương vừa đi mua đồ ăn lại tiếp tục chạy vội đi muanước, vừa đi vừa về hai lượt, lúc này trên người đã lấm tấm mồ hôi. Anhcúi đầu chăm chú bóc hạt dẻ, hạt dẻ vừa ra lò cũng rất nóng, anh vừa bóc vừa liên tục thổi thổi xoa xoa ngón tay.

Củ khoai nướng trongtay Vi Tinh bốc hơi nghi ngút, cái vị ngòn ngọt quện với mùi thơm nồngnồng của hạt dẻ theo gió bay trong không khí, phảng phất trong đó có mùi mồ hôi của Mễ Dương, rất nhạt thôi, song không lẫn đi đâu được, rất dễchịu, Vi Tinh bất giác hít hà. Mễ Dương cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu cười khì khì, “Sao thế, nhìn soái ca đến ngẩn tò te rồi à?”.

“Hả?”, Vi Tinh giờ mới nhận ta là mình cứ cắn mãi miệng chai ngây ra nhìn MễDương, núi lửa trong đầu phun trào phát ra tiếng nổ ầm ầm, dòng nhamthạch xấu hổ và phẫn nộ nhanh chóng phủ khắp người, mi mắt bỏng rát nhưsáp nứt ra tới nơi. May mà với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm cùng MễDương, lại thêm đèn đường mờ ảo, cô vẫn nén cưỡng chế được trái tim đang loạn nhịp, toe toét đáp, “Nằm mơ à, là tớ phát hiện ra cậu rất biếtcách hầu hạ người khác đấy, Mễ công công ạ!”

Mễ Dương hừ mũi, lại cắm cúi bóc hạt dẻ, miệng làu bàu, “Tớ chỉ hầu hạ có mình cậu thôi!”.Vi Tinh giả bộ không nghe thấy, cố tình nói át đi, “Khoai này nóng quá,làm tớ toát hết cả mồ hôi, nóng chết đi được, nóng chết đi được!”, vừanói cô vừa lấy chai trà xanh áp lên mặt, để hạ nhiệt khuôn mặt đang nóng gấp trăm lần khoai nướng kia. Cô xoay đầu nhìn sang hướng khác, khôngmuốn để Mễ Dương phát hiện ra sự bối rối của mình, nhưng không thấy nếpnhăn nhíu lại ở đuôi mắt Mễ Dương.

Hơn tám giờ tối, đúng lúc mọinhà đang tưng bừng náo nhiệt, đa số các cửa sổ trong tiểu khu đều sángánh đèn ấm áp, thỉnh thoảng có bóng người vụt qua, nhạc hiệu những bộphim truyền hình chốc chốc lại vang lên. Vi Tinh và Mễ Dương ngồi trênthềm hoa công viên tiểu khu nhà mình, gặm khoai nướng, cắn hạt dẻ, uốngtrà mát lạnh.

Không còn cách nào khác, Mễ Dương ngoài mấy miếngsushi, gần như không ăn gì khác. Dạ dày rỗng tuêch. Vi Tinh tuy ăn đượcít cả chình, song lúc bị Ngưu thiên tài kia làm cho mất hứng, cũng coinhư mới ăn được nửa bụng. Hai người về đến cửa khu nhà lại quyết định đi mua một bịch hạt dẻ đường Vương Lão Đầu, một củ khoai lang nướng bựchảng, rồi nhắm góc ít người qua lại bắt đầu mở tiệc.

“Ở đây baonhiêu năm như thế, đây là lần đầu nhận ra tiểu khu chúng ta mới hiền hòa làm sao, trước đây toàn thấy ồn ào ầm ĩ, lại nhiều người văn hóa thấpnữa”, Vi Tinh nhìn về cửa sổ nhà mình phía xa xa cảm thán, ánh đèn vàngnhàn nhạt giữa màn đêm khiến người ta thấy ấm áp.

Mễ Dương lấychai nước và khoai lang trong tay cô ra, nhét lại hạt dẻ đã bóc sẵn, rồi cười nói, “Chẳng phải có câu nói bụt chùa nhà không thiêng đó sao”.“Bụt chùa nhà không thiêng?”. Vi Tinh quay sang nhìn Mễ Dương, Mễ Dươngcắn một miếng khoai, lắp bắp, “Ờ, bụt chùa nhà thì quen quá rồi còngì!”. Vi Tinh chớp chớp mắt, nhón một hạt dẻ bỏ vào miệng nhai, vị ngọtthơm tràn ngập trong lòng, cô cười khì khì, “Hạt dẻ này ngọt thật đấy”.Mễ Dương cũng cười.

“Cho nên cần phải tin tưởng người ta!”, ViTinh buông một câu không đầu không cuối, Mễ Dương thoáng sững sờ, rồigật đầu. Vi Tinh thở dài, “Tuy vừa rồi cậu mới chỉ nói qua qua, nhưng tớ tin bố cậu không phải là người như thế! Mà kể cả có như thế đi nữa,nhất định là có nguyên nhân gì đó!”. Mễ Dương chép miệng, “Cậu thế cóthiên vị quá không?”.

Vi Tinh nghiêm túc nói, “Đúng thế, là thiên vị, con người ta vốn đã là thiên vị mà, vả lại giữa chú Mễ với mẹ LiêuMỹ xảy ra chuyện gì tớ không thấy, nhưng chú ấy đối với cậu, với mẹ cậuluôn một lòng một dạ, giờ chỉ nghe lời từ một phía Liêu Mỹ, hình tượngrực rỡ của bố cậu đã phủ bụi rồi sao? Nực cười! Thêm nữa, đây vốn làchuyện riêng, chuyện trong nhà, người Liêu Mỹ tìm là Mễ Dương cậu,chứkhông phải cảnh sát Mễ, cậu đâu cần phải chính công vô tư? Mà nhữngchuyện thế này, bất luận là cậu, hay Liêu Mỹ, tớ thấy đều không có quyền phán xét!”.

Mễ Dương nhìn Vi Tinh lời lẽ hùng hồn, bỗng phìcười, “Mỳ chính à, lần đầu tiên tớ thấy cậu nói chuyện nghiêm túc mà rõràng rành mạch thế đấy!”. Vi Tinh trừng mắt nhìn anh, “Cậu có ý gì, lẽnào bình thường tớ nói với cậu toàn chuyện vô lý hay sao?!”. Mễ Dươngcười ha hả, “Cậu đúng là tự mình biết mình!”, tiếng cười của anh khiếnmấy con chó cũng gâu gâu sủa theo. Mặc kệ Vi Tinh cau mày trợn mắt, MễDương đột nhiên nghiêng đầu, ngả vào vai cô.

Vi Tinh bị anh đènghiêng cả người, vẻ không vui đẩy anh ra, nhưng vẫn gắng nhướn nhướnvai lên, hai người cứ thế ngồi sát bên nhau, cảm giác nhiệt độ và nhịptim khác nhau đang dần dần, dần dần hòa cùng một nhịp. Nhất thời cảmgiác như thời gian quay trở về lúc nhỏ, chơi mệt rồi, liền tựa vào nhaumà ngủ…

Một lúc sau, Mễ Dương buồn bã cất tiếng, “Tớ rất yêu quýbố tớ, điều này cậu cũng biết, tớ cảm thấy ông vừa giỏi giang lại rấtphong độ, với bạn bè thì nghĩa khí có nguyên tắc, với vợ con thì toàntâm toàn ý, tớ vẫn nghĩ đàn ông thì phải như thế, ông ấy là…”, “tấmgương của cậu”, Vi Tinh tiếp lời, rồi vỗ vỗ lên trán Mễ Dương, “Thôi, về nhà nói chuyện tử tế với tấm gương đi, giải quyết việc gia đình xưa nay luôn là hạng mục tập thể, không thể một người mà làm được đâu, đã xảyra rồi, chỉ có thể đối diện”. Mễ Dương cười khì khì, “Mỳ chính, tớ pháthiện ra cậu hôm nay cực kỳ người lớn!”. Vi Tinh lộ vẻ xem thường, “Hômnay cậu mới biết? Ăn cơm nhiều hơn cậu hai năm không phải là vô tích sựđâu!”.

Mễ Dương xì một tiếng, “Không nói chuyện này nữa, nóichuyện khác đi”, về chuyện mình nhỏ tuổi hơn Vi Tinh, cảnh sát Mễ xưanay vẫn xem nhẹ, vốn là thế mà, bất luận là chiều cao cân nặng hay tâmlý, mình đều già dặn hơn cái cô nàng bộp chộp kia nhiều. Vi Tinh bĩumôi, “Nói gì bây giờ… À, đúng rồi, hôm nay tớ nghe được một chuyện cười, nói về một câu chuyện ngôn tình, không biết là bôi xấu hay nghĩ thếthật, để thể hiện nữ chính trong truyện được nam chính nuông chiều nhưthế nào, có một câu thoại thế này: tiểu thư, thiếu gia đã nạp 5 triệu đô la vào thẻ IC xe buýt của cô, xin cứ tùy ý sử dụng, ha ha ha, 5 triệuđô la cơ đấy, cô nàng đó chắc phải đi xe buýt tới kiếp sau mất, ôi mẹ ơi tức cười chết mất thô!”.

Mễ Dương cũng cười theo ha ha, rồi tiện hỏi luôn câu, “Thật hay đùa đấy, ai kể thế?”, “Á Quân đấy, cô nàng ấythích đọc truyện trên mạng, tham gia diễn đàn.. Á!”. Còn chưa dứt lời,Vi Tinh đột nhiên hét toáng lên, Mễ Dương giật nảy mình, vội ngẩng đầulên hỏi, “Sao thế?”, “Cô nàng chết tiệt, tớ còn chưa tìm cô ta tính sổđây, bữa cơm hôm nay là tớ chi tiền đấy!”. Vi Tinh nghiến răng nghiếnlợi.

Mễ Dương cười, “Tớ còn tưởng chuyện gì cơ, hôm nay cũng làtớ trả tiền đây!”. Nói xong thì thấy Vi Tinh càng buồn rầu rơn, “Shit,đều là phụ nữ, sao lại khác biệt lớn thế nhỉ!”. Vi Tinh bắt chước giọngPhạm Vĩ[5] , Mễ Dương bật cười. Vi Tinh lôi điện thoại trong túi ra, cúi đầu xem, “Có cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn nữa, nhiều thế cơ à? Á Quânchết tiệt, điên rồi hay sao, nhắn gì mà lắm thế này!”.

[5] Diễn viên hài nổi tiếng của Trung Quốc

“Cậu không nghe thấy điện thoại kêu à?”, Mễ Dương hỏi. “Ờ, ban nãy để yênlặng rồi”. Vi Tinh không ngẩng đầu lên đáp. “Chỉnh thế làm gì?”, MễDương hỏi thắc mắc. “Không phải sợ làm ảnh hưởng cậu…”, Vi Tinh buộtmiệng đáp, nói được một nửa thì ngừng lại, quay sang trừng mắt với MễDương, “Không được làm phiền tớ gọi điện!”.

Sự săn sóc của ViTinh khiến Mễ Dương buồn cười, nhưng khóe mắt lại thấy nong nóng, anh ho khan một tiếng, vội quay đầu dụi mắt, tiện tay cầm mấy hạt dẻ lên bóc.“A lô! Là tớ…”, Vi Tinh vừa hầm hầm báo danh tính, đã nghe đầu dây kiabô lô ba la mở máy, Mễ Dương chỉ thấy Vi Tinh điều chỉnh volume lên thêm ba tông lạc cả giọng, “Cái gì, anh ta chấm tớ rồi à?!”.

Á Quânlại nói gì đó trong điện thoại, Vi Tinh nới cổ áo, âm lượng bất giácphóng to hết cỡ, “Bảo tớ hào phóng lại chịu khó?! Ngon thật đấy, tiềncơm là tớ trả, thức ăn cũng là tớ bưng tận miệng anh ta! Tại sao tớ phải trả á, cậu đi mà hỏi anh ta ấy! Cậu còn nói với tớ biệt hiệu thời đạihọc của anh ta là Apolo[6], cậu quẳng ngay cái chữ A kia đi cho tớ, hắnchỉ đáng làm một quả dứa thôi! Có đời thưở nhà ai mà Apolo lại có lưngquần thước 3[7]ư không hả!!!”.

[6] quả dứa /bobo/, phát âm gần giống với polo.

[7] Thước: đơn vị đo chiều dài, = 1/3m

“Phì!”, Mễ Dương phì cười, lại bị Vi Tinh vừa đá vừa lườm, vội lấy tay bịt miệng mình lại, ý bảo không cười nữa.

Bên kia Á quân lại tiếp, “Không phải chứ, oh my God, có điều dàn ông khôngchỉ nhìn vẻ bề ngoài, phải nhìn bản chất bên trong mà!”. Nhắc đến đấy Vi Tinh lại càng điên tiết tợn, “Cậu còn nói được thế sao, cái gì mà vừadí dỏm lại hài hước à, kết quả là thích nghiên cứu Nhị Lang Thần thìthôi không nói làm gì, ăn nói cứ như là khạc đờm ấy, dí dỏm cái đầu hắnthì cơ!”.

Mễ Dương bên cạnh như cái nồi áp suất, chốc chốc lạiphát ra tiếng khục khục, làm Vi Tinh bực tới độ vừa nghe điện thoại oántrách trút bực vừa lấy móng tay bấu vào cổ anh. “Được rồi, được rồi, tờcũng đâu biết anh ta là loại người như thế chứ, may mà tớ không đi…”, ÁQuân vỗ ngực vui mừng. “Cậu nói cái gì?!”, Vi Tinh lập tức bốc hỏa,“Được rồi, cậu, được lắm, cậu được lắm, anh chàng đội trưởng kia cũng,miễn gặp luôn nhé, hừm!”, “Ấy đừng, đừng mà, tớ không có ý đó! Xin lỗicậu, xin lỗi, xin lỗi mà!”, Á Quân vội vàng vỗ về, “Thế này đi, bữa cơmhôm nay tính cho tớ, xong tớ lại mời cậu một bữa Kim Tiền Báo đànghoàng, vậy được không?”.

“Xí, nói thật nhé, thiên tài đó…”, ViTinh còn chưa nói hết, Á Quân đã đáp như đinh đóng cột, “Lượn đi chonước nó trong!”, xong còn nói thêm mấy câu gì nữa, Vi Tinh mới chịu cúpmáy. Mễ Dương tươi cười hớn hở, Vi Tinh bực bội giẫm lên chân anh, “Cười cái gì mà cười, về nhà!”. Có điều trong lòng vẫn thấy rất vui vì đãgiải tỏa phần nào phiền muộn trong anh.

Mễ Dương đem hạt dẻ bócsẵn dâng lên Vi đại tiểu thư, phần mình cầm túi của hai người và mấy thứ linh tinh, hai người lững thững bước dạo về nhà, dọc đường chốc chốclại gặp hàng xóm đi dạo. Thấy sắp tới cổng khu nhà, Mễ Dương bỗngnghiêng người, cúi đầu nhìn, dây giày mình tuột rồi. Anh tay xách nhữngđồ là đồ, đang định đưa cho Vi Tinh, Vi Tinh đã rất tự nhiên cúi xuốngbuộc giúp anh, “Cậu tài ghê nhỉ, dây giày tuột ra mà còn không biết”. Mễ Dương không nói gì chỉ toét miệng cười.

“Nhìn cái gì thế?”, ôngMễ bưng bát canh ngân nhĩ bước vào vừa trông đã thấy bà xã đang ngóng ra ngoài cửa sổ nhìn quanh. “Không có gì”, bà Mễ nói xong quay người bướclại, ngồi xuống mép giường đón lấy canh ngân nhĩ chầm chậm uống. Ông Mễngần ngừ một lúc, thái độ là lạ, dường như không biết nên nói gì, “Bà xã à, bà tha thứ cho nó đi, thật sự rất đáng thương mà”. Bà Mễ tức tối hừmột tiếng, “Không thèm!”.

Vi Tinh và Mễ Dương lên đến tầng sáu,rõ ràng đều có người ở nhà, song cứ chầm chậm tìm chìa khóa, không lâusau, đèn cảm ứng hành lang vụt tắt, bóng tối khẽ bao trùm, nhưng khôngai dậm chân để đèn sáng lại. Vi Tinh lên tiếng trước, “Này, cậu khôngthấy thiếu gì sao?” Mễ Dương ngây người, anh cũng thấy thế.

Ngẫmnghĩ một hồi, bỗng một thứ rung động khó kiềm chế khiến Mễ Dương khẽkhàng tiến lại gần Vi Tinh, Vi Tinh giật nảy mình, ngẩng đầu hỏi, “Cậulàm…”, một nụ hôn có vị ngọt thơm của khoai nướng và thoang thoảng mùithuốc lá đặt lên môi cô… Trong thoáng chốc, ngoài sức nóng trên môi,những cảm giác đều hoàn toàn tan biến, kể cả nhịp tim…

“Tínhtang, tính tang, tính tang”, tiếng chuông cửa nhà Vi Tinh bỗng vang lên, hai người đều run rẩy, cùng lúc ngoái đầu lại, ra là tay Mễ Dương chống lên cửa chống trộm, vừa hay đè vào chuông cửa. Đang mắt to nhìn mắt békhông biết làm thế nào, đã nghe tiếng lạch cạch mở cửa bên trong, tiếngông Vi sang sảng, “Con gái bố về rồi đấy à?”.

“Bố”, Vi Tinh níncười cất tiếng chào bố đang mở cửa, hàng nghìn lúng túng, hàng vạn khóxử lúc trước đều mất sạch sành sanh khi trông thấy Mễ Dương phi một mạch xuống tầng năm như chạm điện. “Ồ, con gái, hôm nay khí sắc không tồinhỉ, mặt còn đỏ bừng bừng nữa, có chuyện gì vui thế?”. Ông Vi thấy congái là vui. Vi tinh mặt lại đỏ thêm chút nữa, “Có chuyện gì vui đâu ạ,tại lạnh đấy!”.

Hai bố con nói nói cười cười đóng cửa, Mễ Dươngnấp dưới tầng năm lúc ấy mới dám thở gấp, nụ hôn khi nãy còn chưa kịpkích động, đã bị tiếng ông Vi làm tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nghechừng yên ắng rồi, anh mới rón rén bước lên, lần tìm chìa khóa mở cửanhư đi ăn trộm, trước lúc đóng cửa còn nhìn cửa nhà đối diện một cái,liếm liếm môi, cười hì hì.

“Mễ Dương?”. Ông có phần nghi hoặcnhìn bóng con trai sau lưng, “Con đang làm gì thế?”. “Hả? Bố ạ, không có gì ạ”, Mễ Dương ngượng ngùng đóng cửa lại, vừa quay lại đã chạm ngayánh mắt bố. Trước đây chưa bao giờ để ý, hôm nay bỗng phát hiện đuôimắt, khóe môi bố đã nhiều thêm bao nhiêu nếp nhăn, song thái độ vẫn điềm tĩnh chín chắn như xưa.

Nhìn nụ cười của bố, lại nghĩ tới nhữngđiều Vi Tinh vừa nói, Mễ Dương thấy bao nhiêu áp lực tỏng lòng bỗng chốc tan biến, đúng thế, giặc đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn, chẳng lẽcon đẻ lại không tin bố đẻ hay sao? Có gì mà không nói được! Nghĩ đếnđây, Mễ Dương vừa cởi giầy vừa hỏi, “À, bố nay, mẹ con đâu?”. Vừa nhắctới bà Mễ sắc mặt ông Mễ liền biến đổi có phần kỳ quái, muốn cười lạikhông dám cười.

“Sao thế à?”. Mễ Dương hiếu kỳ hỏi, ông Mễ ho một tiếng chỉ chỉ phòng ngủ, “Mẹ con nằm trong phòng kia kìa”. “Sao thế à,mẹ ốm ạ”, Mễ Dương có phần lo lắng nhìn vẻ mặt bố nhưng hình như khôngphải, ông Mễ lắc đầu. Mễ Dương định vào phòng ngủ xem mẹ thế nào, “Ơ,Gulit lại sao rồi?”, vừa bước mấy bước đã thấy Gulit cũng ư ử cuộn mìnhtrên tấm đệm của nó. Mễ Dương đột nhiên phản ứng ra câu nói ban nãy củaVi Tinh, thiếu thiếu cái gì là có ý gì, bình thường ra, đồng chí Gulitđã gâu gâu ầm lên rồi.

Mễ Dương bước tới cạnh Gulit, giơ tay dílên trán nó, “Tên chó săn này, không đến độ cũng nằm theo chủ nhân đấychứ?”. Gulit không thèm đếm xỉa gì tới anh, vùi đầu vào trong đệm ra vẻcho ốm. Mễ Dương thò đầu vào phòng ngủ nhìn một lượt, bà Mễ đang nằmtrên giường quay lưng về phía anh, không động tĩnh gì.

“Mẹ ngủrồi à?” Mễ Dương đứng dậy hỏi khẽ bố, ông Mễ không kìm được kéo con trai ra, thì thào, “Mẹ con hôm nay không phải đi họp lớp tiểu học sao, thếrồi gặp mẹ Vi Tinh ở đó”. “Hả? Hai người họ là bạn học mà, con chưa nghe nói bao giờ à?”. Mễ Dương hơi bất ngờ. “Cùng một trường, nhưng kháclớp”, ông Mễ cười nói. Mễ Đương gật đầu, “Con hiểu rồi, hai lão phu nhân lại giao chiến rồi sao?”.

“Không phải”, ông Mễ không giấu đượcvẻ buồn cười, “Chính là con mèo mà cô Hứa kể đó, hôm nay nó tưởng cô ấytái phát bệnh, vì vội muốn cứu chủ, mà bị thương hết cả móng vuốt, nóira làm ai cũng cảm động”. “Vậy sao? Là con mèo đó?”, Mễ Dương cũng cười, “Thế thì liên quan gì đến mẹ con?”. “Con còn không biết mẹ con cái gìcũng muốn đọ với người ta hay sao, nhất là đối diện, cho nên về nhà làbà ấy cũng muốn thử thách Gulit, về nhà tìm cớ hét toáng lên, rồi nằmvật xuống giường giả chết”, ông Mễ thường ngày nghiêm túc là thế mà cũng càng nói càng buồn cười.

Tưởng tượng ra cảnh tượng lúc ấy, MễDương lập tức cười phì, “Mẹ con cũng tài thật đấy! Rồi sao nữa?”. Ông Mễ cười đáp, “Sau Gulit cũng chạy vây quanh mẹ con hai vòng rồi xông rangoài. Mẹ con đợi một lúc, thấy không có động tĩnh gì hết, thế là nhónchân nhẹ nhàng ra xem, kết quả phát hiện nó đang vui mừng hớn hở gặm sôpha! Mẹ con tức gần chết, lấy dép tẩn cho nó một trận nên thân!”.

Mễ Dương ngoái đầu nhìn, quả nhiên góc sô pha nhà họ sờn rách tùm lum, cóchỗ còn lòi cả bông ra. Gulit nức nở thảm thương, “Ha ha ha!!!”, MễDương phá lên cười…