Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 24: Bà mối là một công việc đòi hỏi kỹ xảo



“Mễ Dương, bố thật sựkhông nghĩ sẽ gặp con gái của Lý Vân, sau khi bố và mẹ con từ Đông Bắctrở về, chúng ta không có chút tin tức nào của bà ấy nữa, thư gửi đicũng nói không có người như thế… Cô bé đó nhất định là hiểu lầm điều gìrồi, sự việc không phải như thế, bố và Lý Vân cùng lớn lên bên nhau, bốcô ấy cũng là người của nhà máy chúng ta...”. Mễ Dương nằm ngửa mặt trên giường, thơ thẩn nhìn trần nhà.

Vừa rồi nghĩ đi nghĩ lại vẫnquyết định nhân lúc này nói chuyện với bố, không ngờ người trước giờđiềm tĩnh như bố lại kích động đến thế, ông rất hiếm khi hút thuốc, taychâm thuốc còn run run, càng không nghĩ tới bố mà mẹ Liêu Mỹ lại làthanh mai trúc mã, hệt như anh với Vi Tinh, chỉ có điều những gì họ trải qua hoàn toàn không giống. Vừa nghĩ đến Vi Tinh, Mễ Dương không kìmđược đưa tay sờ lên môi, cảm giác tiếp xúc mềm mềm thơm thơm dường nhưvẫn đâu đây, may mà, Mễ Dương mỉm cười, may mà mình nhanh trí, biết điều mình muốn là gì; may mà cô nàng ngốc ấy chậm hiểu, không hiểu nhiềuchuyện bên ngoài...

Nghe tiếng bà Mễ thở đều đều, ông Mễ cẩn thận trở mình. Hơn hai mươi năm rồi, chuyện cũ chìm tận đáy lòng bỗng chốccuộn lên, lại như mới hôm qua, sống động như mới... “Ông xã làm sao thếnhỉ, cứ lăn qua lăn lại mãi thôi”, bà Mễ bên cạnh cũng chưa ngủ. Lúc MễDương về nhà hai bố con còn cười ha ha cơ mà, lẽ nào lúc mình đi tắm xảy ra chuyện gì?

Một nhà ba người ai cũng có tâm sự không sao ngủnổi, mà không, phải là bốn mới đúng, Gulit lắng nghe những tiếng độngkhe khẽ phát ra từ trong phòng, nghĩ bụng, muộn thế này rồi mà papa,mama, caca vẫn chưa ngủ, nhất định là đang bực chuyện của mình rồi. Nóthu mình co ro trong ổ, quyết định bắt đầu từ ngày mai nhất định phảilàm một con chó ngoan, nhưng mình vốn là đã rất ngoan rồi mà, Gulitkhông biết phải làm sao nữa…

“Ngây ra đấy làm gì, cái gì đây?”,tiếng Á Quân đột ngột vang lên từ sau lưng, Vi Tinh giật nẩy mình, vôthức đóng cửa sổ lại. “Ô? Ai thế, lại còn bí mật nữa?”. Á Quân lấm lalấm lét nghiêng đầu nhìn Vi Tinh. Vi Tinh trợn mắt nhìn cô, “Biết quyềnriêng tư là cái gì không hả?”. Á Quân thật thà lắc đầu, “Không biết!Quyền riêng tư là cái khỉ mốc gì chứ?”. Vi Tinh bị cô làm cho tức cười,“Qua đây tớ bảo!”.

Đối phó xong với Á Quân, Vi Tinh lặng lẽ mởMSN của mình ra, nhìn chữ ký của Mễ Dương trên đó, “…vị hạt dẻ” cô rủathầm trong bụng- lưu manh, khóe môi lại cong lên. Nghĩ xem nên đáp trảthế nào bây giờ, viết vị khoai lang được không nhỉ? Không ổn, thế khácgì tự chui đầu vào tròng chứ!

“Ivy, hôm nay có chuyện vui à?”,một nhân viên kinh doanh đến đối chiếu số liệu cười nói, Vi Tinh đangYY[1] nóng bừng cả mặt, cô giả lả cười hê hê, “Tôi có hôm nào là khôngvui đâu chứ”, lời còn chưa dứt, đã thấy Amy õng ẹo bước tới, Vi Tinh lập tức im bặt. “Thông báo với cả nhà, hoạt động HSE chiều nay bắt đầu từ 2 giờ, 1 giờ 30 phút tập trung trước cửa, mọi người đừng quên đấy!”.

[1] Có ý nghĩ đen tối

“Hoạt động gì chứ?”, Á Quân ngoái đầu hỏi Vi Tinh, Vi Tinh nhún vai, “Chưatừng nghe qua”. “Các cô không nhận được mail à?”, một cô trong đội kinhdoanh hỏi. Hai người cùng lắc đầu, giọng Amy không cao không thấp, songcũng vừa đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy, “À,hoạt động lần này chỉcó nhân viên chính thức mới được tham gia, cho nên Á Quân và Ivy khôngnhận được mail đúng không… Nói thật là cũng không có gì hay ho đâu, tôicòn chẳng muốn đi nữa là, thật ngưỡng mộ các cô có thể ở lại công ty”,cô ta cười khẩy một cái rồi quay lưng đi mất.

Vừa nghe cô ta nóithế, mọi người không ai bảo ai đều quay sang nhìn Á Quân và Vi Tinh, ViTinh thoáng sượng sùng, đành vờ như không nghe thấy, tìm việc gì để bậnrộn. Á Quân hừ một tiếng, “Thể loại người gì không biết”. Cô trượt ghếqua thì thầm, “Đừng có để bụng, công ty chúng ta là thế, hội làm mànthầu không được tính vào nhân khẩu, nhớ lại dịch SARS lúc trước, phátkhẩu trang với bản lam căn còn không có suất của bọn mình cơ, việc thìchả thấy bớt tẹo nào!”.

Vi Tinh quay sang chép miệng, “Có gì đâu, nhận tiền làm màn thầu, ngưỡng mộ bánh bao làm gì chứ”. “Ha, chuẩn!”, Á Quân cười phá lên, nháy mắt ra hiệu về phía Amy, “Nhất là cái loại bánh bao đến cẩu cũng chẳng thèm!”. Hai người lăn ra cười. Á Quân vỗ vai ViTinh, nghiêng đầu chỉ chỉ màn hình sau lưng Vi Tinh, “Cậu xem chữ ký của bạn cậu cũng cá tính thật đấy!”. Vi Tinh sững sờ, thế là ý gì, quayngười lại nhìn mới phát hiện, có người vừa đăng nhập, cửa sổ chat MSNđang nhấp nháy báo hiệu, “Trong tim có một nấm mộ, trú ngụ người chưachết đã đăng nhập… Đào Hương?”, Vi Tinh trợn tròn mắt.

Chiều tới, Amy cực kỳ kinh ngạc khi thấy, Vi Tinh và Á Quân đang chễm chệ trongcon đại Buick[2] của anh rể cả, Á Quân đắc ý cười. Amy tức gần chếtnhưng không dám chất vấn anh rể cả, bóng gió thông qua nhân viên kinhdoanh khác mới biết, anh rể cả đích thân gọi hai cô nương này tham gia.Anh cho rằng Vi Tinh và Á Quân cũng là team của mình, đương nhiên phảicùng hành động, nếu không thì thật không công bằng với hai nhân viên cóbiểu hiện rất tốt này.

[2] Một dòng xe ô tô

Vi Tinh lầnđầu tham gia hoạt động HSE rất hiếu kỳ, quay sang hỏi Á Quân đây là đilàm gì, Á Quân còn chưa kịp đáp, anh rể cả đã khoa chân múa tay diễn tả. Anh Trung lẫn lộn một hồi, Vi Tinh mới hiểu đại khái HSE là từ viết tắt của sức khỏe, an toàn và môi trường bằng tiếng Anh, doanh nghiệp nướcngoài thường rất chú trọng điều này, từ an toàn hiện trường thi công,đến việc nhỏ như đi xe phải thắt dây an toàn, đều nằm trong phạm vi củanó. Ngoài bồi dưỡng định kỳ, thi thoảng cũng tổ chức một số hoạt động.

“Tớ nhớ năm ngoái là đi nhặt rác ở Trường Thành”, Á Quân nói. Vi Tinh nhìncảnh vật quen quen ngoài cửa xe, “Không biết lần này đi đâu nhỉ? Xemchừng không giống ra ngoại thành”. Á Quân xoay đầu sang cắn tai Vi Tinh, “Cứ không phải làm là được!”, “Xì!”, Vi Tinh cười. “Tiếc là A May hômnay đi công tác, không thì cùng đi chơi thích biết bao?”. Bởi Liêu Mỹthường đi cùng cô và Vi Tinh, nên cô đã coi Liêu Mỹ như người một nhàrồi.

Vi Tinh gượng cười không đáp, sáng nay vừa mới nghe tin Liêu Mỹ đi công tác, cô đã thấy mừng. Vừa nghĩ tới việc có lẽ Liêu Mỹ thânthiết với mình đều là vì Mễ Dương, dù mục đích cuối cùng của cô ấy làgì, vẫn khiến người ta không thoải mái. “Này, các cô gái, chúng ta tớinơi rồi!”. Anh rể cả nghiêng đầu cười nói với Vi Tinh và Á Quân ngồi ghế sau. Hai cô gái vô cùng thích thú nhìn ra ngoài, Vi Tinh nhìn cánh cửađỏ phía trước rồi ngây ra, “Đội cứu hỏa?”.

Xuống xe, Vi Tinh cũng như những đồng nghiệp khác, chưa từng đến trung đội cứu hỏa bao giờ,hiếu kỳ nhìn xung quanh. Bỗng cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, vừaquay đầu lại, Á Quân đã dẩu môi, "Cậu quen à?". Vi Tinh thuận thế nhìntheo, có mấy chiến sĩ ở trên một chiếc xe cứu hỏa đang vẫy tay với cô,‘‘Không...”, chữ quen còn chưa kịp thốt ra, đã nghe một chiến sĩ gọitướng, “Chào chị dâu!”.

Vi Tinh ngây người, rồi nhìn trái nhìnphải, nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn vào cô, cô vội thanh minh,“Tôi đâu có quen họ”. Anh rể cả bước lại, rất hào hứng hỏi, “Ivy,Saozi[3]? Your nickname?”. Vi Tình chết lặng, nickname của anh là chịdâu thì có. Cô trừng mắt với Á Quân đang lén cười bên cạnh, không nóigiúp tớ còn đứng đấy cười, bỗng thấy nụ cười của Á Quân cứng đờ.

[3] Saozi: Chị dâu.

Vi Tinh còn chưa hiểu ra làm sao đã nghe tiếng một giọng nói quen thuộcvang lên, “Mấy cậu nói huyên thuyên gì thế hả? Bảo dưỡng xe xong rồi hả, có muốn trèo thêm vài cái nữa không?", Vi Tinh vừa ngẩng đầu, đã thấyTạ Quân trong bộ rằn ri đang đá đít lần lượt mấy cậu lính, đám lính cười ồ rồi chạy biến…Bắc Kinh ngày cuối thu, bầu trời cao xanh vòi vọi, ánhnắng ấm áp vương trên những con người trẻ tuổi, khiến người ta bất giácmỉm cười theo… Vi Tinh cười không nổi, vì sắc mặt Á Quân có phần taitái, toi rồi, không phải cô nàng hiểu lầm đấy chứ, Vi Tinh giờ mới nghĩra.

Xử lý xong đám lính Tạ Quân mới quay sang nhìn về hướng này,anh rõ ràng có phần ngượng ngùng, tuy nước da ngăm ngăm không nhìn rõ vẻ gì, song đằng sau nụ cười gượng gạo của anh, ai cũng biết anh chàng này đang căng thẳng. Do dự một lát, Tạ Quân vẫn bước lại, nghiêm người chào rồi mỉm cười, “Vi Tinh, lâu rồi không gặp, chào cậu!”. Vi Tinh theophản xạ cười chào lại.

Luồng không khí xung quanh lập tức náoloạn, họ quả nhiên là quen biết! Đám nữ nhân viên tự nhiên như khôngnhìn Tạ Quân một lượt từ đầu xuống chân, có người còn khẽ nói: “Anh lính này cười cũng đẹp trai ra phết!”, “Bạn trai của Vi Tinh đây sao?”. ÁQuân vốn đang đưa tay chỉnh trang mái tóc xoăn mới uốn, nghe thấy nhữnglời thì thầm này, vội bỏ tay xuống, cắn môi không nói gì. Amy híp mắtlại nghĩ ngợi, anh lính này hình như là gặp ở đâu rồi thì phải…

“Các đồng chí công ty BM, hoan nghênh mọi người đến với trung đội đặc vụ cứu hỏa XXX!”. Một giọng nói sang sảng cất lên thu hút sự chú ý của mọingười, một sĩ quan trung niên rảo bước tới, một thượng úy giới thiệu,“Đây là trung đoàn trưởng của chúng tôi!”, tiếp đó là một màn chào hỏixôn xao. Anh rể cả rất hứng thú với quân nhân cứu hỏa Trung Quốc, bởi bố anh cũng từng là một anh lính cứu hỏa, bác trung đoàn trưởng kia cũngchưa giao thiệp với người nước ngoài bao giờ, hai người vừa nói vừa khoa chân múa tay, cả chủ lẫn khách đều mừng không tả siết.

Vi Tinhphản ứng ra vội kéo Á Quân tới, “Đội trưởng Tạ, còn nhớ cô ấy không?”.Không kịp chuẩn bị, Á Quân loạng choạng nghiêng người, Tạ Quân thuận thế đỡ lấy cô, rồi lập tức buông tay ra, mỉm cười nhìn cô, “Là cô gái hômtrước bị trẹo chân đúng không?”. Nhìn nụ cười cởi mở của Tạ Quân, Từ ÁQuân xưa nay đáo để là thế cũng phải đỏ mặt, lí nhí, “Anh vẫn nhớ tôi cơ à”. “Ấn tượng sâu sắc!”, Tạ Quân ngắn gọn song cũng không hề thất lễđáp. Tim Á Quân rộn lên bình bịch, cô cảm thấy bốn chữ này thật khiếnngười ta rung động hơn bất cứ lời đường mật nào từng nghe trước đây.

“Hi hi”, Vi Tinh đứng lên trộm cười, lần đầu nhìn thấy Á Quân ngượng ngùngthế này, không tính vụ giả nai trong buổi diễn tập chữa cháy lần trước,xem ra cô nàng thích Tạ Quân thật rồi, chứ không chỉ đơn thuần là bị bộquân phục kia hút hồn!. “Cậu cười cái gì?!”, Á Quân nhận ra bèn nói dỗimột câu, Vi Tinh làm mặt hề, đoạn quay sang Tạ Quân, “Đó đều là lính của cậu à, vừa rồi làm tớ hết cả hồn! Gọi tớ là chị dâu mới sợ chứ!”.

Tạ Quân thẹn thùng gãi gãi đầu, “Đừng để ý mấy tên tiểu tử thối ấy, tụi nó cứ thấy con gái tới tìm tớ, là lại trêu! Lần trước chẳng phải từng gặpcậu trên đường sao, chính là mấy cậu ấy”. “Ồ, nhớ ra rồi, hôm đó các cậu đều mặc đồ cứu hỏa, đội cái gì nhỉ, à mũ bảo hiểm, nên tức thời tớ chưa nhận ra!”. Vi Tinh tự nhiên vẫy vẫy tay với mấy cậu lính đang nấp sauxe nhìn trộm, bọ họ ồ lên một tiếng, càng rỉ tai thì thầm tợn.

Tạ Quân trong lòng sướng rơn, đó có được tính là một cách biểu hiện không? Á Quân cũng rất vui, Vi Tinh quả nhiên không có gì với Tạ Quân, nếukhông có thể tự nhiên thoải mái, không hề câu nệ thế không? Tâm trạngphấn khởi, Á Quân cười tít mắt nhắc lại chuyện anh rể cả còn tưởng chịdâu là nickname của Vi Tinh khi nãy, Tạ Quân phá lên cười ha ha.

Các lãnh đạo hàn huyên xong bắt đầu gọi nhân viên công ty BM vào phòng,trung đội trưởng của Tạ Quân nói thầm vào tai trung đoàn trưởng mấy câu, Tạ Quân lập tức bị gọi lên. Chưa nói được mấy câu vị trung đoàn trưởngkia đã bật cười, ông thản nhiên nhìn một lượt Vi Tinh và Á Quân, rồi lớn tiếng, “Tạ Quân, lát nữa cậu phụ trách sắp xếp cho khách thực hiện diễn tập chữa cháy!”, “Rõ!”, Tạ Quân đứng nghiêm, trung đoàn trưởng hạ thấpgiọng, “Tiểu tử, tranh thủ cơ hội mà thể hiện cho tốt nhé, đánh nhanhthắng nhanh! Đừng phụ sự kỳ vọng của trung đoàn trưởng!”, “Rõ, đảm bảohoàn thành nhiệm vụ!”, Tạ Quân lớn tiếng đáp. Trung đoàn trưởng hài lòng chắp tay sau lưng đi khỏi.

Tạ Quân vẫy tay gọi mấy anh lính cũlại dặn dò mấy câu, rồi lại chạy ra, “Vi Tinh, này...”, “Từ Á Quân, gọi Á Quân là được rồi!”, Á Quân tận tình đáp. Tạ Quân cũng không nhiều lời,“Vi Tinh, Á Quân các cậu cứ đi tham quan trước đã, tớ đi chuẩn bị mộtchút, lát nữa gặp lại”. Á Quân hào hứng hỏi, “Cậu đích thân biểu diễnsao?”. Tạ Quân gật đầu, “Đừng chê nhé”. “Siêu thế!”, Á Quân chắp taytrước ngực, đáp rất chân thành, “Nhất định sẽ rất oách!".

Tạ Quân không có mấy kinh nghiệm giao tiếp với con gái, anh có phần thẹn thùng, lại nhìn Vi Tinh một cái, Vi Tinh cười nói, “Cố lên!”. Tạ Quân cườichạy về khu nhà ở tập thể trước mặt, liền sau đó vang lên tiếng còi báotập hợp, “Hàng một tập hợp!”. Á Quân nhìn theo bóng anh từng bước mạnhmẽ dời đi, ngẩn ngơ, nam tính quá đi mất thôi… cho tới khi một nhân viên kinh doanh tới gọi, "Hai cô còn không vào hàng sao? Bắt đầu huấn luyệnrồi!”, cô mới tỉnh lại.

Vừa quay sang đã thấy Vi Tinh đang nhìnmình không chớp. Á Quân nói, “Gì thế?”. Vi Tinh thoắt cái học theo dángvẽ khi nãy của cô chắp tay trước ngực, nói bằng giọng mơ màng, “Điệu bộhám zai đẹp của cậu thật là quyến rũ!”, “Vi Tinh chết dẫm này!”. Á Quânmắng đùa một câu, thò tay véo cô bạn, Vi Tinh cười ha há chạy trốn.

Đào tạo chữa cháy cơ bản đều một trình tự như nhau, trước tiên là ở trongphòng xem phim, trên màn hình khói đày đặc cuồn cuộn, lửa lan tứ phía,khiến người xem chốc chốc lại ồ lên kinh ngạc, còn đám tro tàn của nhàcửa đồ đạc, và thậm chí là cả người sót lại sau đám cháy lại khiến người ta không rét mà run, giáo viên cũng theo đà mà dẫn dắt, giảng giải cáckiểu kỹ xảo thoát thân. Phim khoa giáo kết thúc, nhân viên từ phòng họcđi ra ai nấy nhao nhao bàn luận về tầm quan trọng của việc phòng cháychữa cháy.

Chương trình tiếp theo là học cách dùng bình cứu hỏa,trong một hội trường đặc dụng, mấy người lính thị phạm trước cách sửdụng của một số loại bình cứu hỏa, rồi cho mọi người thử dùng bình cứuhỏa bằng nước, loại bột khô và bọt sẽ luyện sau ở bên ngoài, các đồngchí BM đều nóng lòng muốn thử, các vấn đề cũng từ đó tự nhiên hiện ra.Vi Tinh và Á Quân một nhóm, Vi Tinh đã thử phụt xong đang hướng dẫn ÁQuân cách dùng, vô tình trông thấy Tạ Quân đã thay bộ đồ cứu hỏa cùngmột trung úy đang nhìn về phía này, anh trung úy kia cười hi hi nói câugì đó, Tạ Quân bỗng cho anh ta một thụi.

Vi Tinh vội giơ tay vẫyTạ Quân, cao giọng, “Đội trưởng Tạ, có vấn đề cần chỉ giáo!”. Anh trungúy đứng cạnh Tạ Quân liền đẩy anh, “Mau qua đi, người ta gọi cậu kìa!”.Bên này Vi Tinh thì thầm với Á Quân, “Đấy nhé, bà mối dẫn tới cửa, quyến rũ ở cá nhân!”, “Xì”, Á Quân mím môi cười.

“Tạ Quân, Á Quânkhông biết cách dùng, cậu hướng dẫn cho cô ấy một chút”, Vi Tinh cườinói. Tạ Quân không nghĩ ngợi gì, tự nhiên đón lấy bình cứu hỏa, giảnggiải chi tiết cho Á Quân. Á Quân liên tục gật đầu, nghiêm túc cực độ. Vi Tinh mỉm cười, bách bộ qua bên cạnh xem bảng thông báo trên tường củađội cứu hỏa.

“Bíp bíp!”, điện thoại kêu lên hai tiếng, Vi Tinhlấy ra xem, là tin nhắn của Mễ Dương, "Thường phục bắt trộm, trộm chạytứ phía, đuổi theo 2 dặm đất, thử hỏi trộm hay không?!”, “Ha ha!!!”, ViTinh bật cười khanh khách, bốn xung quanh lập tức im lặng, quay hết sang nhìn cô. Vi Tinh lúng túng xua tay với mọi người, “Xin lỗi...”.

Sau khi hội trường huyên náo trở lại, Vi Tinh quay người lè lè lưỡi, rồinhắn tin trả lời Mễ Dương, “Bắt trộm còn rảnh mà lảm nhảm?”. Không đầy10 giây sau, Mễ Dương nhắn lại, “Vừa mới xong, đang ăn cơm ngoài quán,cậu đang làm gì thế?”. Vi Tinh cười, bấm phím như bay, “Muộn thế này mới ăn? Ăn từ từ thôi, kẻo đau dạ dày! Tớ đang ở đội cứu hỏa”, viết đếnđây, Vi Tinh không kìm được ngoái đầu nhìn, Á Quân cầm bình cứu hỏatrông cực kỳ vụng về, Tạ Quân không hề bực bội, kiên nhẫn chỉ cho cô. Vi Tinh thêm một câu, “Còn nhớ Tạ Quân tiểu đội trưởng đội cứu hỏa không?Anh chàng này cũng được lắm!”.

“Phụt!”, “X!". Chu Lượng suýt thìnhảy đựng lên, vừa xong còn nhìn điện thoại cười ngây ngô, Mễ Dương độtnhiên phun hết cả mỳ trộn vào mặt mình. Mễ Dương không thèm quan tâm tới phản ứng của Chu Lượng, đầu óc bắt đầu hoạt động, hôm qua vừa ‘đóngdấu’ lên Vi Tinh xong, sao hôm nay cô nàng lại... “Chu béo kia kêu gàocái gì hả, Đại Mễ, đừng nghịch điện thoại của cậu nữa! Có nhiệm vụ, đimau!”. Lão Hồ ngoài cửa nghe xong điện thoại nhanh chóng thanh toán, MễDương cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ với ngợi nữa, thuận thế giắtđiện thoại trở lại hông rồi theo ra, Chu Lượng còn đòi bà chủ mấy tờkhăn giấy rồi mới lao ra cửa.

“Sao thế? Đợi điện thoại à?". ÁQuân cuối cùng cũng “học được rồi" chạy sang tìm Vi Tinh, thì thấy côđang cầm điện thoại không biết định làm gì. “Hả? Không có gì, học đượcrồi hả?”, Vi Tinh cất điện thoại cười đầy ẩn ý. Á Quân đã khôi phụctrạng thái bình thường mặt mày hớn hở đáp, “Ừ thì! Nếu không phải mọingười đều học xong rồi, tớ còn có thể học thêm lúc nữa!”, “Bố chị!”. ViTinh mắng đùa một câu, Á Quân dương dương đắc chí.

“Các bạn, bàihọc tiếp theo của chúng ta là thoát thân trong hiện trường đám cháy, đềnghị tiến hành theo nội dung thoát thân đã học khi nãy, vẫn là hai người một nhóm, vào theo thứ tự, mọi người xếp hàng vào nào, đừng sợ, mànkhói trong phòng huấn luyện có hơi hắc, song không hề độc hại, khà khà,được rồi, nhóm nào đầu tiên nào?”. Giọng anh trung úy chưa dứt, anh rểcả đã đứng lên rồi, “Tôi!”, nói xong anh và một nhân viên kinh doanh vào trước.

“Á Quân, cậu cứ đứng xếp hàng nhé, tớ đi nhà vệ sinh cáiđã!” Vi Tinh thì thầm, Á Quân gật gật đầu. “Có cần tớ đi cùng không?”,“Không cần đâu”, Vi Tinh nói xong quay người bước về hướng ngược lại,vừa rồi nghe một nhân viên kinh doanh nói, nhà vệ sinh ở cạnh cầu thangtầng một. Tạ Quân vừa đi ra xem chuẩn bị khí tài quay lại đã thấy bóngVi Tinh chạy đi, anh bước tới hỏi Á Quân, “Vi Tinh đi đâu thế?”, “À, đivệ sinh, chắc là gấp lắm rồi”, Á Quân đùa.

Tạ Quân sững lại, đang định gật đầu đột nhiên thấy có gì bất thường, anh vội vàng chạy ratheo, “Này?”, Á Quân gọi. Quả nhiên, Tạ Quân vừa chạy tới gần nhà vệsinh, đã nghe tiếng con gái la thất thanh, tiếp đó Vi Tinh cắm cổ chạyvụt ra, rồi mơ mơ màng màng nhìn trái ngó phải tấm vải rèm hai bên nhàvệ sinh. Tạ Quân đang định chạy tới giải thích, đã thấy Vi Tinh vén rèm, khom người cúi đầu nói với vào trong xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...

“Tạ Quân, vợ cậu cũng tài thật, làm lão có một bãi tiểu mà phải nín lại đến hai lần, tài, tài thật!”, trung đoàn trưởng cố ý cười nói, Tạ Quân cười hì hì bê một vò tráng men to đùng lên “Thủ trưởng, mời uống trà, là trà nhài mà thủ trưởng thích nhất đấy ạ”. Trung đoàn trưởng trừng mắt nhìnanh, rồi mới đón lấy uống ừng ực. Các sĩ quan khác bao gồm cả trung độitrưởng của Tạ Quân đều đứng bên cười khà khà, rồi hào hứng nhìn đánh giá Vi Tinh đứng đối diện.

“Vi Vi, mấy người lính kia sao cứ nhìnhai đứa mình cười thế, cậu xem, cậu bảo họ cười cái gì chứ?”. Á Quânkhông hiểu đầu đuôi chọc chọc vào cánh tay Vi Tinh vừa quay lại từ nhàvệ sinh và đã biến thành vô hình. “Không biết, có cái gì đáng nhìn đâu,ai thích nhìn mặc họ!”. Vi Tinh có chết cũng không chịu quay đầu, nghĩbằng đầu gối cũng biết đám người kia đang cười cái gì.

Khi nãy đi vệ sinh, vừa trông thấy trên treo hai chữ WC là vội phi tới, đúng lúccó một anh lính từ trong bước ra, Vi Tinh lấy làm đương nhiên tưởng rằng bên còn lại là nhà vệ sinh nữ, nỗi buồn dâng cao nên cô vén rèm bướcvào. Vừa vào đã thấy có gì là lạ, bài trí có phần kỳ lạ, còn đang khóhiểu, vừa xoay đầu, đã thấy một người đàn ông ở bồn tiểu đối diện,nghiêng đầu trợn tròn hai con mắt nhìn mình, Vi Tinh giật nảy mình, theo phản xạ có điều kiện kêu la oai oái phi ra.

Khi ấy Vi Tinh cũngkhông biết mình nghĩ thế nào, thấy vào nhầm cửa, lại đi xin lỗi theothói quen. Cho nên đến khi buông rèm nhìn thấy bộ mặt đang nín cười củaTạ Quân, cô mới chợt hiểu ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì. Vi Tinhthẹn đến tím mặt, nhất thời không biết làm sao, cứ đứng ngây ra trướccửa nhà vệ sinh. Tạ Quân nín cười thò đầu vào một bên nhà vệ sinh xemxét một lượt, xác định không có ai mới đẩy Vi Tinh đang đứng như trờitrồng bên ngoài vào.

Nghĩ đến đây Vi Tinh chỉ muốn khóc, hôm naylần đầu tiên thấy mình là đứa ngu si đần độn thế nào, bên ngoài có đànông đứng canh cửa, sao mình vẫn có thể tồ tồ thế được, nhà vệ sinh không người sao lại yên ắng thế cơ chứ! Vi Tinh than khóc trong lòng, mất mặt quá! Từ sau có đánh chết cũng không bao giờ tới nữa!!

“Vi Tinh,đến lượt bọn mình rồi, đi thôi, tớ tự nhiên lại thấy hồi hộp chứ”, ÁQuân kéo tay Vi Tinh bước lên trước. Đến cửa phòng huấn luyện, ánh mắtvô tình chạm trán Tạ Quân, Tạ Quân khẽ gật đầu, mặt Vi Tinh nóng bừng,xoay đầu bước vào phòng huấn luyện, “Ui da!” trán cô tiếp xúc “thân mật” với cái khung cửa, cộc một cái. “Vi Tinh!”. Á Quân bị cô làm cho sợ hết hồn, đang định nói gì thì bị Vi Tinh lôi vào phòng huấn luyện. Chỉ nghe thấy phía sau cười ha ha nghiêng ngả.

“Tớ bảo, bọn mình giờ tớiđâu rồi nhỉ?”, Vi Tinh hỏi Á Quân. Phòng huấn luyện quanh co gấp khúctối đen như mực, chỉ có phía trên góc phòng có hai ngọn đèn đỏ nhỏ xíulờ mờ có cũng như không đang nhấp nháy, khói mù trắng không dày nhưngcũng làm hạn chế tầm nhìn, cửa sổ cũng toàn kính đen, độ mô phỏng rấtcao.

Á Quân bực bội đáp, “Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai bây giờ,khụ”, cô ho một cái rồi tiếp, “Vừa vào cậu đã lôi tớ xông lên, vừa rồingười ta nói cái gì mà phải cúi thấp người, lần theo tường mà đi, tìmlối ra, chúng ta có làm theo đâu cơ chứ! Khụ khụ, khói này cũng sặc đấychứ!”.

Vi Tinh gãi gãi đầu, nhìn bốn phía xung quanh, tối đen,khói sương đan kín, tuy biết rõ là giả, nhưng khi người ta gặp hoàn cảnh này bất giác sẽ sinh sợ hãi. Vi Tinh nghĩ tốt nhất cả đời này đừng cógặp hỏa hoạn, thật là đáng sợ, cô và Á Quân nắm chặt tay nhau, lần theotường, dò dẫm từng bước một về phía trước.

“Ôi, hình như tớ sờthấy cửa rồi”, Vi Tinh hét lên mừng rỡ, xoay rồi đẩy, cửa mở ra rồi, hai cô gái sung sướng đẩy cửa nhìn, mặt cùng nghệt ra, “Không phải chứ?”.Lại là một căn phòng tối.

Hai người đành tiếp tục dò dẫm tiếp tục tìm, mười phút trôi qua, Á Quân có phần hoang mang, “Vi Vi, tớ thấy bọn anh rể cả hình như ra nhanh lắm mà, sao hai đứa mình mò cả nữa ngày vẫn không tìm được lối ra nhỉ? Không phải đi nhầm đường rồi chứ?”. Vi Tinhcũng không chắc nữa, “Chắc không phải đâu, chỗ này đâu có rộng lắm, tìmthêm chút nữa đi, đừng cuống cả lên thế, giáo viên chẳng đã nói rồi sao, điều quan trọng nhất ở hiện trường hỏa hoạn là phải bình tĩnh!”.

Tạ Quân theo phía sau họ mỉm cười. Người không có kinh nghiệm vào phònghuấn luyện rất dễ bị mất phương hướng, để đề phòng bất trắc, cứ mỗi nhóm vào trong đều có một người lính âm thầm theo phía sau, để tránh hoảnghốt mà sinh chuyện. Vi Tinh và Á Quân vừa vào phòng huấn luyện, Tạ Quâncũng theo sau, xem hai cô nàng như rắn mất đầu chạy lung tung.

Tạ Quân vẫn không xuất hiện, anh nghĩ có lẽ họ muốn tự mình đi ra, nhưngbình thường khoảng mười phút là có thể ra rồi, giờ đã mười lăm phút trôi qua, Tạ Quân có phần do dự. “Á!”, Á Quân đột nhiên kêu ré lên, “Á Quâncậu sao thế?”, Vi Tinh hoảng hồn. “Hình như tớ đá phải cái gì rồi, đầungón chân đau chết mất!”, Á Quân rên rỉ.

“Hả? Có sao không? Đúngthật là, điện thoại cũng bị thu mất rồi, đến ngọn đèn cũng không có, tối đen như hũ nút thế này cũng nhìn không rõ”, Vi Tinh ngồi xổm xuống lầnsờ. “Khụ khụ, Vi Tinh, cậu không thấy càng ngày càng ngạt sao, khói càng lúc càng dày rồi, làm sao bây giờ?”, Á Quân ho sặc sụa.

Vừa nghe cô bạn nói thế, Vi Tinh cảm thấy hình như là thế thật, cô cũng hởi sởnda gà rồi. Hoang mang nhìn bốn phía chỉ thấy một màu đen thui, “Khôngphải chứ, thế thì biết làm sao đây?”. Tạ Quân nghe giọng hai người lạccả đi rồi, vội bước tới, đỡ lấy cánh tay họ, khẽ nói, “Các cậu đừnghoảng hốt!”.

Trong khói sương mịt mù bỗng xuất hiện cứu tinh, hai cô gái đang hoảng loạn sau phút ngạc nhiên mừng rỡ là nhẹ nhõm vì đượccứu, họ cùng lúc không kìm được lòng gọi tên, “Tạ Quân?!”, “Mễ Dương?!”.

“Mễ Dương là ai thế?”. Ngồi trên bậc thềm bên ngoài, Á Quân cuối cùng cũnglấy lại nhịp thở bình thường, khẽ nói, “Hử?”, Vi Tinh cầm chai nước Nông Phu tu ừng ực chưa nghe rõ, khói mù trong phòng huấn luyện tuy nói làkhông độc, nhưng hít một lúc lâu, cổ họng vẫn sặc rất khó chịu. “Giảngây giả ngô cái gì, ban nãy lúc Tạ Quân tới cứu chúng ta, cậu hét toáng lên Mễ Dương, ai thế, không phải anh bạn thanh mai trúc mã của cậu đấychứ? Lẽ nào... là cái vị hạt dẻ kia?". Vẻ mặt Á Quân cực kỳ mờ ám. “Ặc", Vi Tinh bị sặc nước, cô chớp chớp mắt, vừa rồi mình gọi tên Mễ Dươngsao? Sao không có chút ấn tượng nào chứ.

Nhìn Vi Tinh ngây ra,tâm trạng Á Quân rất vui, vừa rồi vì mình đau chân, gần như là được TạQuân nửa dìu nửa bế đưa ra, cánh tay rắn chắc của Tạ Quân khiến tim côcứ rộn cả lên, lại cả tiếng gọi Mễ Dương của Vi Tinh khiến cô không hiểu sao lại thấy an tâm. Về chuyện này thì con gái rất nhạy cảm, hay nóicách khác là vì thích nên mới đặc biệt chú ý tới nhất cử nhất động củađối phương, cho nên mới có thể nhận ra những điều mà người khác khôngthấy.

Tuy Tạ Quân không có biểu hiện thân mật gì với Vi Tinh,nhưng Á Quân cứ có cảm giác là lạ thế nào. Có điều cô vốn là cô gái rấttự tin lại dám theo đuổi, âm thầm hạ quyết tâm, kể cả Tạ Quân có thíchVi Tinh thật đi nữa, mình vẫn có thể giành được trái tim anh. Còn tiếnggọi Mễ Dương ban nãy của Vi Tinh vô hình chung đã tiếp cho cô thêm liềuthuốc an thần, trong hoàn cảnh hoảng loạn như thế, cái tên mà Vi Tinhbuột miệng gọi, mới là người cô ấy tin tưởng nhất, muốn nương tựa vàonhất.

Nghĩ đến đây, Á Quân chuyển ánh mắt về phía Tạ Quân đanglúi húi chuẩn bị trên “tháp cao”, hai cậu lính đang giúp anh thắt dây an toàn, trang bị dụng cụ. Tiếng kêu không kìm nén tình cảm của Vi Tinhkhi nãy, cô ấy có thể không nhớ, nhưng Tạ Quân thì lại có phản ứng, TạQuân nhớ rất rõ lúc ấy bám lấy cánh tay anh, cảm giác được cơ bắp bỗngcứng lên.

“Được rồi, lát làm cho ngon lành vào nhé, đừng để mấycô gái thất vọng, đây là cơ hội ngàn vàng để thể hiện sức hút người lính của chúng ta!”. Một chiến hữu thân thiết cười hì hì đấm vai Tạ Quân một cái, Tạ Quân cười cười không đáp. Anh không kìm được quay lại nhìn,trong đám người đứng bên hiện trường, Vi Tinh miệng cắn bình nướckhoáng, ngây ngô thẫn thờ, Á Quân thì tươi cười hớn hở vẫy tay với mình, còn hét, “Cố lên!”. Tạ Quân nhìn cô mỉm cười gật gật đầu.

“Mọingười vào chỗ!”, trung đội trưởng hô hào, Tạ Quân chuẩn bị xong xuôi,trong lòng lại nghĩ, “Mễ Dương, Mễ Dương, chắc là anh cảnh sát hôm nọ,hình như là…, người Bắc Kinh nói thế nào nhỉ, bạn thân của Vi Tinh”. Bên tai bỗng vang lên tiếng còi “Tuýt!”, Tạ Quân thu lại tâm trạng, cùnghai chiến hữu khác linh hoạt nhanh nhẹn nhằm điểm cao nhất bắt đầu leo,anh tranh tôi giành, quyết không khoan nhượng.

Đám đông công tyBM đứng xem bắt đầu hào hứng, nhất là hội chị em, comple giày tây củađám nhân viên văn phòng nhìn chán rồi, sức mạnh nam tính khiến người tamáu nóng sôi sục thế này lại có sức hấp dẫn đặc biệt, thế là nhao nhaotham gia hét hò cố lên, Á Quân hai tay bắc loa trên miệng, gào đến đứthơi khản tiếng. Cô vừa gọi vừa lấy chân đá Vi Tinh, “Còn ngây ra đấy làm gì, cổ vũ đi nào!”, “Ừm!”, Vi Tinh nhanh chóng tham gia, “Cố lên, TạQuân cố lên! Cố lên!”, tiếng cô vừa dứt, đã thấy Tạ Quân thoăn thoắtvượt qua một anh lính khác, là người đầu tiên chạm tới đỉnh.

Trung đoàn trưởng ngửa cổ đứng dưới tháp cao nghiêng đầu nói với trung độitrưởng, “Bà nó chứ, phụ nữ có lúc lại chính là sức chiến đấu! Phá kỷ lục rồi còn gì”. Đám lính cười hi hi không cần nói cũng hiểu. Tiếp theo làmàn tháo đai vòi rồng do mấy người sĩ quan biểu diễn, còn mời mấy namnhân công ty BM lên thử xuất trận, kết quả là đai vòi rồng kia phải chạy theo đường lòng vòng, nếu không căn bản không tháo ra được, chạy đượcba mét là đã ngã sóng xoài, mọi người nhìn anh rể cả cùng mấy cậu kinhdoanh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy qua chạy lại như xem kịch, tiếng cườigiòn giã không ngớt bên tai.

Đang cười khanh khách, Vi Tinh chợtngửi thấy một mùi mồ hôi, quay đầu lại, Tạ Quân đang đứng ngay sau lưngcô mỉm cười, trên trán còn nguyên những hạt mồ hôi chưa kịp lau. Vi Tinh lôi khăn giấy trong túi ra đưa cho anh, không ngớt lời khen, “Độitrưởng Tạ, lợi hại thật đấy, leo nhanh thế cơ mà!”. “Cũng tàm tạm”, TạQuân vui mừng nhận lấy, vừa leo được một nửa thì bỗng nghe tiếng Vi Tinh hét cố lên, bản thân anh cũng không biết làm sao lại leo nhanh đượcthế.

Nhìn nụ cười thẹn thùng của Tạ Quân, Vi Tinh nghĩ bụng vềphải nói với Á Quân, đừng nhiệt tình quá, làm cậu bé thật thà sợ chạymất dép, nghĩ tới đây, Vi Tinh bỗng nhớ ra một chuyện, “Tạ Quân, lầntrước cậu nói cậu hai mười bốn tuổi đúng không?”. Tạ Quân tuy không hiểu câu hỏi có ý gì song vẫn đáp, “Năm nay là năm tuổi, có điều sinh nhậtsớm, qua Tết là hai mươi lăm tuổi rồi”. “Ừm…”, Vi Tinh kéo dài giọng,trong bụng tính toán Á Quân nhỏ hơn mình gần hai tuổi, nói thế tức là cô ấy lớn hơn Tạ Quân nửa năm, chắc không vấn đề gì.

“Vậy cậu baonhiêu tuổi, xem chừng nhỏ hơn tớ, tuổi con gái bây giờ khó đoán lắm”. Tạ Quân tiện thể hỏi. Câu này Vi đại tiểu thư thích nghe, cô cười toetoét, “Thật không? Tôi hơn cậu gần ba tuổi lận, cám ơn đã quá khen, lờikhen này tôi nhận”. Tạ Quân thật thà nói, “Không, tôi nói thật đấy, cậutrông chỉ như học sinh thôi, không như chúng tôi, ngày ngày dãi nắng dầm mưa nên mau già!”.

Vi Tinh lại hỏi, “Thế thì, tôi tiện hỏi luônnhé, tôi nhớ cậu nói chưa có bạn gái đúng không? Hoặc là, ví dụ thế này, nếu có cô gái thích cậu, cậu có để tâm đến việc cô ấy lớn hơn cậukhông?”. Tạ Quân thoáng sững sờ, tim đập thình thịch, nhưng lập tức lắcđầu, “Tôi không quan tâm, hợp nhau là được”, nói xong có phần căngthẳng, bèn cố tình hỏi đùa lại, “Vậy cậu có để ý người con trai trẻ hơnmình không?”. Vi Tinh cười hì hì, “Tôi cũng không để ý, không để ý”, rồi lại bồi thêm một câu trong bụng, Mễ Dương lại rất để ý, tên đó từng gào lên đòi sửa hộ khẩu nữa, hà hà!

“Thật sao, vậy, cậu định giớithiệu bạn gái cho tôi sao?”, Tạ Quân lấy hết dũng khí, hỏi thăm dò. ViTinh trợn tròn mắt, “Hả? Tôi nói cả nửa ngày cậu không định nói với tôilà cậu vẫn không hiểu đấy chứ? Ngố thật hay giả ngố vậy trời?”. Tạ Quânđỏ bừng mặt, thảo nào cô ấy hỏi tuổi mình, hóa ra sợ mình để ý. Tạ Quânrất muốn nói, quê tôi có câu đại tỷ biết thương người, có điều anh thấygiờ không phải lúc nói câu đó.

Mồ hôi vã ra ướt cả tay, Tạ Quânxoa xoa tay, “Cũng không phải, là, không hiểu…”. Vi Tinh cười ha ha,“Vậy thì tốt, hiểu là được rồi, nói thật nhé, đây là lần đầu của tôi,chưa có kinh nghiệm gì cả”. Ý của cô là lần đầu làm bà mối, cho nên chưa có kinh nghiệm. Mặt Tạ Quân càng đỏ tợn, con gái phương bắc thật làthẳng thắn, anh lí nhí, “Tôi cũng thế…”.