Tóc Mây Thêm Hương

Chương 34: Lạnh lùng xa lánh



Dù sao muốn nuôi giúp thì cũng phải nói trước.

Lạc Vân ôm con mèo vào lòng, ngập ngừng nói: "Con vật này khi nuôi, khó tránh khỏi sẽ mắc bệnh, sẽ trốn đi, dân nữ mặc dù sẽ cẩn thận gấp bội, nhưng nếu nuôi không được, Thế tử sẽ không trách tội ta chứ?"

"Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của thế nhân, sao ta lại phải trách ngươi?" Hàn Lâm Phong rũ mắt nói.

Lạc Vân lắng nghe, nở một nụ cười hiếm hoi suốt mấy ngày qua.

Đôi mắt kia của nàng, bình thường sẽ lộ ra vẻ lạnh lùng không cho người khác tiếp cận, chỉ khi nào cười lên, hàng lông mi đen dài sẽ cong lên giống như hai vầng trăng khuyết, trông vô cùng đáng yêu.

Hàn Lâm Phong cúi đầu nhìn thiếu nữ dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ lấy lông mèo con, trái tim tựa hồ cũng bị thứ gì đó làm cho nhột nhột.

Lúc hắn hoàn hồn, mới phát hiện cánh tay mình đã giơ lên được một nửa, suýt chút nữa thì chạm vào bên má hồng của nàng...





Hắn nhíu mày nhìn cánh tay đang nâng lên được một nửa của mình, tựa hồ có chút kinh ngạc vì bị mất kiểm soát, đột ngột quay người lại, lấy sổ sách từ trong tay nàng, nói vài câu cáo từ đơn giản với Lạc Vân, rồi xoay người trèo qua tường.

Tô Lạc Vân không biết vừa rồi Thế tử đã thất thố, chỉ ôm mèo con gọi Hương Thảo tìm chút sữa dê đến, lại tự nhủ: "Ngươi toàn thân đều trắng như tuyết, vậy gọi ngươi là A Tuyết nhé!"

Còn ở bên kia tường, lúc Khánh Dương chờ lấy Thế tử nhảy từ trên tường xuống, cẩn thận từng chút tiến tới hỏi: "Thế tử... Có phải ngài coi trọng vị Tô tiểu thư này rồi không?"

Hắn ta mặc dù là một hán tử bất cẩn, nhưng vẫn nhận ra có gì đó không đúng – dù cho Thế tử có thương hại vị cô nương mù này, nhưng chẳng phải ngài ấy đang quan tâm quá nhiều sao?



Chưa nói đến Thế tử vốn dĩ không phải là người sẽ chủ động lấy lòng nữ nhân, thậm chí ngày thường ngài ấy đối với các tiểu thư hầu môn hâm mộ ngài ấy, cũng không cẩn thận chu đáo được như vậy.

Vậy mà chỉ vì hôm đó Thế tử ở bên tường viện này nghe lén Tô cô nương đùa với A Vinh, nói nếu nàng cũng có một con mèo con như vậy, ngày đông ôm ở trong chăn nhất định sẽ rất ấm áp.

Khánh Dương cũng nghe, nhưng đều đã quên sạch. Kết quả mấy ngày sau, Thế tử liền cố ý nói với công tử Kế Quốc công phủ muốn đi xem mèo con mới cai sữa, mong muốn được đem nó về theo.

Khánh Dương cảm thấy tiểu chủ công trong lòng đã cô đơn quá lâu, dường như đã động lòng phàm, có chút thích vị cô nương mù kia.

Hắn ta không thể không mở miệng nhắc nhở, hy vọng Thế tử hiểu rõ đoạn tư tình này, có rất nhiều bất ổn.



Hàn Lâm Phong nghe lời này không khỏi nhíu mày, chân đang bước cũng dừng lại: Hắn không cảm thấy mình động tâm với Tô Lạc Vân.

Hắn và nàng, đơn giản chỉ là có nhiều sự trùng hợp, hắn chỉ đối với nữ mù này có mấy phần thương hại mà thôi.

Nàng chỉ là một nữ tử có thân thế đáng thương, cố gắng sống với chút tôn nghiêm mà thôi.

Hàn Lâm Phong không phải là kẻ rảnh rỗi thích đọc truyện phong nguyệt của tài tử giai nhân, và hắn biết rất rõ tương lai mình sẽ cưới một thê tử như thế nào.

Nữ tử sát vách bất kể nhìn từ phương diện nào, đều không xứng đôi.

Khánh Dương đã đúng khi nhắc nhở hắn, dường như hắn đã đắm chìm trong những năm tháng yên bình, thanh thản sinh sống trong con ngõ nhỏ này quá lâu.

"Khánh Dương, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta biết rõ mình đang làm cái gì..." Dứt lời, Hàn Lâm Phong vung tay áo dài, nhanh chân trở về thư phòng.
Khánh Dương đi theo sau tiểu chủ công, khẽ thở dài một hơi. Hắn ta biết Thế tử là một người vô cùng tự chủ.

Tiểu chủ công đã nói hắn ta suy nghĩ nhiều, nghĩa là hắn sẽ không có ý định làm ô uế Tô gia tiểu thư.

Lại nói đến Tô Lạc Vân, chuyện nàng vẫn một mực lo lắng, ngược lại rất nhanh đã có tiến triển.

Nghe nói trong lúc Bệ hạ đang chơi túc cúc với các đệ tử trẻ tuổi ở trong cung, không biết ai đột nhiên nhắc tới thiên tai ở Sơn Tây, nói rằng quốc khố trống rỗng, không thể lấp đầy, cũng không biết ai đã nhắc tới trước kia khi Ngụy Tuyên đế còn tại thế, đã hạ chỉ bán các lễ vật cung cấp cho triều đình còn tồn lại đi.

Chuyện này lúc ấy được bách quan ca ngợi, tán dương tiên đế thánh minh.

Ngụy Huệ đế cũng vì thiên tai ở Sơn Tây mà đã phiền muộn rất lâu, không ngờ lúc đang chơi đùa cùng một đám hài tử, lại lóe lên một tia sáng.
Hôm đó Bệ hạ bỏ dở cuộc chơi giữa chừng, vội vàng trở về Ngự thư phong, phất tay gọi người Các Dịch viện tới, hỏi đến chuyện hàng tồn kho cung cấp cho triều đình.

Chủ quản Viện sử đại nhân bị Hoàng đế gọi đến tra hỏi, trong lòng thấp thỏm, thoái thác rằng Bệ hạ đột nhiên hỏi đến nên ông ta chưa kịp kiểm tra sổ sách, hỏi gì cũng không biết, nói năng có chút mập mờ.

Nhắc tới cũng thật là trùng hợp, đúng lúc đó, tiểu Thái giám đang phục vụ ở bên cạnh đệ trình bộ tấu chương để Hoàng thượng chỉnh lý, kết quả lại phát hiện ra quyển sổ sách bí mật của Các Dịch viện trong số tấu chương đó.

Xem ra quan văn ở Các Dịch viện bất cẩn, kẹp sổ sách trong tấu chương, bỏ vào hộp trình lên.

Lúc tiểu Thái giám vui vẻ đem sổ sách trả lại cho Viện sử đại nhân, thân thể đại nhân run lên bần bật.
Ông ta không cảm thấy đây là một sự trùng hợp, lòng nghi ngờ Bệ hạ có lẽ đã nghe được phong thanh gì đó, đánh vào sổ sách, cố ý thăm dò ông ta.

Trong lúc Bệ hạ hòa ái hỏi ông ta, năm nay lễ vật cung cấp cho triều đình tồn kho còn nhiều hay ít, có thể bán được bao nhiêu, Viện sử đại nhân không dám giấu diếm, nói ra con số thực là một ngàn năm trăm mười.

Bệ hạ nghe vô cùng hài lòng, bảo Viện sử đại nhân mau mau chứng thực việc này, đem ngân lượng bán được giao cho Hộ bộ để cứu trợ thiên tai.

Nhưng Bệ hạ cũng cảm thấy kỳ quái, gần đây thời tiết không gọi là nóng, trong Ngự thư phong còn để một đống băng để giải nóng, vì sao Viện sử đang quỳ mồ hôi lại chảy rơi như mưa, lúc đứng dậy, phần sau lưng quan phục bị thấm đẫm một mảng?

Tóm lại, từ ngày đó về sau, cửa lớn của Các Dịch viện đóng chặt, quan viên tiểu lại đều ở lại hậu viện Các Dịch viện một ngày một đêm.
Viện sử đại nhân nổi trận lôi đình, muốn điều tra xem sổ sách kia rốt cuộc làm thế nào rơi vào tay Bệ hạ.

Người khác còn tốt, Tô Hồng Mông mồ hôi lạnh ứa ra, may mắn ông ta xuất thân là thương nhân, gian xảo nói dối cũng không biến sắc, coi như dù có bị đánh gậy lên mông, đau đến kêu cha gọi mẹ, cũng không quên hét to oan uổng, đem chuyện sổ sách chết tiệt này đẩy cho một vị khác ở kho làm.

Kể từ đó, Viện sử đại nhân tra xét một vòng, nhưng vẫn không có đầu mối, cuối cùng chỉ có thể đen mặt nói sẽ dùng tiền bù lỗ, để bọn họ có thể bảo đảm được miệng cơm của chính mình, giữ được cái đầu lại.

Nói xong lợi hại trong đó, mọi người lập tức giải tán tại chỗ.

Tô đại gia đời này chưa từng bị đánh như vậy, đau đến không đi nổi, chỉ có thể để cho gã sai vặt thủ hạ dùng ván khiêng trở về.
Một vị làm ở kho khác mặc dù cũng nằm trên tấm ván, nhưng lúc ra nha môn gặp Tô Hồng Mông, nhớ lại chuyện cũ, nhảy dựng lên, cởi giày và dùng đế giày ra sức đánh vào mặt Tô Hồng Mông!

Hai người bọn họ tự mình chia sổ sách, nhớ rõ, sổ sách bị mất kia chắc chắn nằm trong tay Tô Hồng Mông.

Tôn tử họ Tô này thế mà có chết cũng không chịu thừa nhận, còn liên lụy đến mình bị đánh!

Lúc Tô đại gia vất vả lắm mới về đến nhà, ngoài mang về cái mông bị đánh nát, còn có một mặt mo đầy dấu giày, thật mất mặt!

Mặc dù chịu đánh gậy, chịu mắng nhưng vẫn phải trở về lấy tiền trong tuyệt vọng.

Số tiền đó theo lý thuyết thì cần được góp bởi các nhà. Nhưng đã ăn thịt heo, sao có thể nôn ra hết?

Viện sử dĩ nhiên trách tội người phía dưới đã tiết lộ phong thanh, sau khi sát uy song, lại đổ trách nhiệm to lớn lên đầu bọn hắn.
Tô Hồng Mông lượn một vòng lớn như thế, cuối cùng vẫn phải dựa theo chủ ý ban đầu của nữ nhi rút hết máu ra.

Bởi vì phía trên cần gấp, chỉ có thể bán cửa hàng rồi bán trang viên. Có nhiều cái căn bản bán không được giá, thiệt thòi không ít.

Nhưng qua lần bán này, ngược lại Tô Hồng Mông đã phát hiện rất nhiều nợ cũ năm xưa, vốn là những năm Đinh thị quản gia, đã tham lấy không ít tiền của Tô gia để trợ cấp cho Đinh gia.

Mấu chốt ở đây, Tô gia tới lúc cần dùng tiền cấp, thịt châu chấu cũng có thể lấy để kho tàu. Ông ta chảy nhiều máu như vậy, Đinh thị há có thể trốn không bị quấy rầy hay sao?

Nhưng muốn Đinh thị nôn thịt ra, cũng là khó càng thêm khó. Thế là chuyện bên khóe miệng của phu phụ lúc nửa đêm liền trở thành chuyện thường ngày.

Thấy Đinh thị không chịu phun ra, Tô Hồng Mông thật sự thù mới hận cũ, không còn thấy bóng dáng một người tuổi trung niên bình ổn thâm trầm, đè Đinh thị lên chăn đánh.
Đáng tiếc phụ tử Đinh gia đã bị đánh cho tàn phế ở ngõ Điềm Thủy, đang ở nhà để dưỡng thương, không ai đến để cho Đinh thị chỗ dựa cả.

Đinh thị không chịu nổi trận đánh của Tô Hồng Mông, đành bỏ ra chút tiền riêng để cứu Tô Hồng Mông gấp.

Đương nhiên, Tô Hồng Mông cũng tìm đến đại nữ nhi giang hồ để cấp cứu.

Nhưng đại nữ nhi của ông ta, lại kế tục tính keo kiệt cha truyền con nối, không chịu tới gặp ông ta.

Không còn cách nào khác, Tô Hồng Mông chỉ có thể mang theo cái mông nát, khập khiễng đi đến ngõ Điềm Thủy.

Lúc vào đại sảnh, Tô Hồng Mông bảo người hầu lui ra, trầm mặt hỏi nàng chút ẩn tình.

Nói đến sổ sách bị mất kia, ông ta nghi ngờ có liên quan đến Tô Lạc Vân, dù sao sau khi nàng đi về, sổ sách không thấy đâu nữa.

Tô Lạc Vân lại hỏi ngược lại, sổ sách kia về sau tìm được ở đâu.
Khi nghe được sổ sách tìm được ở Ngự thư phòng vào giờ Tý, Lạc Vân cười nói: "Phụ thân người cảm thấy con có bản lĩnh thông thiên, có thể trực tiếp tới thiên đình sao?"

Nghe nữ nhi không trả lời mà hỏi ngược lại, Tô Hồng Mông cũng nghẹn lời. Nữ nhi mù này của ông ta dù có chút khôn vặt, còn kết giao được với vài quý nhân, nhưng khoảng cách đến Ngự thư phòng của Bệ hạ vẫn còn rất xa! Càng không có chuyện có thể vào ra Ngự thư phòng.

Thật sự chẳng lẽ có người đã không cẩn thận bí mật mang theo sổ sách cùng tấu chương đưa đến Ngự thư phòng sao?

Tô Lạc Vân mặt không đổi sắc, sau khi hỏi thăm vết thương của phụ thân, nàng nhàn hạ thoải mái nâng chén nước lạnh lên: "Nếu như phụ thân sớm theo ý xử lý của con, thì đã có thể tránh một trận đánh này rồi..."
Tô Hồng Mông vịt chết vẫn mạnh miệng, không chịu thừa nhận mình thiện cận phạm phải sai lầm. Ông ta trợn mắt nói: "Đừng có mà nghĩ mình dự đoán được như Gia Cát Lương! Ta là có chút bất hòa với Viện sử đại nhân, hắn đây là công báo tư thù!"

Tiếp đến, Tô Hồng Mông bắt đầu khóc than, mở miệng vay tiền nữ nhi, bảo nàng bán cửa hàng bán đất đi.

Tô Lạc Vân trực tiếp nói với phụ thân, nàng đã tính qua, số tiền này, Tô gia có thể chi trả được.

Tô Hông Mông hiện tại nghiễm nhiên là con vịt chết không sợ bỏng nước sôi, gặp tình huống nguy cấp này, nữ nhi lại không thèm đếm xỉa đến, nhất thời giận tím mặt, muốn đối phó giống với Đinh thị, xuất thủ dạy dỗ Lạc Vân.

Đáng tiếc Lạc Vân đã sớm chuẩn bị, chậm rãi nói, một chút nữa thị vệ đại ca sát vách muốn phủ thượng nàng định hương liệu cho phủ Thế tử, xin phụ thân ra tay cân nhắc một chút, nếu đánh ra vết đỏ, nàng lại phải hao tâm tổn sức giải thích với Thế tử.
Tô Hồng Mông lúc này trong lòng trở nên đảo lộn.

Ông ta nhớ tới lần kiện cáo kia, liền nghĩ tới cuộc gặp gỡ phụ tử Đinh gia, kể từ đó sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể xụ mặt giáo huấn Lạc Vân phải chú ý danh tiết nữ nhi gia, đừng khiến cho phụ tộc mất mặt.

Mặc dù không lấy được từ nữ nhi đồng nào, nhưng Tô Hồng Mông vay mượn khắp nơi cuối cùng cũng miễn cưỡng gom đủ số lượng, giao đi.

Xui xẻo nhất là, ông ta chảy máu như vậy, nhưng vẫn không thể bảo vệ được chức quan, ngay trong lúc ông ta đang ở nhà dưỡng thương, Viện sử đại nhân lấy lý do ông ta làm việc không chu toàn, tính sai các khoản không trọng yếu, miễn chức ông ta, đuổi ra khỏi Các Dịch viện.

Tô Hồng Mông hoạn lộ đại triển vừa mới tung ra quyền cước, nửa đường đã gãy rơi xuống đầm cát, không những không làm rạng danh tổ tiên, mà còn phải bồi thường nhiều bạc như vậy, trong lòng thật sự vô cùng ấm ức.
Việc đã đến nước này, Tô Hồng Mông cũng chỉ có thể tự nhận rằng mình không may.

Mặc dù bồi thường số tiền lớn, nhưng cũng có chỗ tốt, đó chính là ông ta sẽ không còn bị Đinh thị cưỡng ép nữa.

Ông ta trong lòng đã nhìn quá nhiều lửa giận, công thêm cái mông bị ăn gậy vẫn chưa khỏi hẳn, có đôi lúc ra ngoài đi ngang qua chuồng ngựa, cũng sẽ nghĩ đến hôm đó phụ tử Đinh gia đến Tô gia gϊếŧ ngựa đùa nghịch đảo lộn đức hạnh.

Mà liên quan đến bê bối của Đinh thị, hàng xóm làng giềng tựa hồ cũng biết. Mấy ngày này lúc Đinh thị theo ông ta ra ngoài chạy chữa, Tô Hồng Mông nhìn thấy có hàng xóm đứng ở trong cửa nhìn bọn họ cười, nụ cười dường như có thâm ý gì khác.

Nhóm Tô gia tộc lão mấy lần âm thầm tìm đến Tô Hồng Mông, nói bóng gió rằng sản nghiệp Tô gia lớn như vậy, không thể rơi vào tay một kỹ nữ.
Trong vài năm đầu, Đinh thị rất kính cẩn họ hàng và bạn bè, trông có vẻ còn tốt hơn Hồ thị đã mất sớm.

Nhưng vài năm sau đó, việc kinh doanh của Thủ Vị Trai ngày càng lớn mạnh, bà ta liền bắt đầu từng chút một sắp xếp người nhà mẫu tộc vào cuộc.

Tô Hồng Mông có nhiều cửa hàng, bản gia thân hữu của Tô gia cũng không ít, một khi xung đột với người của Đinh gia, Đinh thị kia đều thiên vị người nhà mẫu tộc.

Cái gọi là "Một đấu gạo nuôi thù", mặc dù hai nhà đều là những người nhàn rỗi, nhưng thời gian lâu về sau, ai cũng coi mình là chủ, ăn ít thịt đi sẽ cảm thấy mình bị thua thiệt.

Hiện tại bản gia của Tô gia đã bị Đinh Bội xa lánh đến thất linh bát lạc*, còn có miếng thịt nào để ăn sao?

*Thất linh bát lạc 七零八落 : thành ngữ diễn tả sự rải rác, tan tác, lác đác.
Hiện tại vất vả lắm mới bắt được cái tay của Đinh Bội, nhóm Tô gia tộc lão cũng tràn đầy khí thế, tuân theo thiên tâm "Thà hủy một trận hôn, không phá một tòa miếu", suốt ngày khuyên Tô Hồng Mông sớm bỏ thê mà đi cười người khác.

Tô Hồng Mông trước kia vốn cũng muốn đưa Đinh thị về quê để tránh đầu gió, nếu như Đinh thị ngoan ngoãn đi, ông ta thật sự không muốn bỏ bà ta.

Dù sao cũng là phu thê nhiều năm, bà ta còn sinh cho ông ta hai nam một nữ. Huống hồ bà ta không giấu diếm quá khứ với mình, cũng không quá trở mặt vô tình.

Thế nhưng Đinh thị lại dùng chuyện bán lễ vật cấp cho triều đình để nắm lấy mình, lại sai huynh đệ như chó ác tới cửa đùa giỡn, sau đó lại khiến mình bị mất chức và phải bồi thường tiền.

Những chuyện xui xẻo này gộp lại với nhau, càng khiến Tô Hồng Mông cảm thấy Đinh thị quá khắc mình.
Lại thêm những ngày này bản gia thân thích tận tình khuyên nhủ, Tô Hồng Mông hạ quyết tâm, nhất định phải bỏ thê cưới người mới.

Vào một sáng sớm, chỉ vì thức ăn Đinh thị bưng tới cho chút mặt, Tô Hồng Mông đã giận tím mặt, khiến trách bà ta không nghe lời phu quân, sau đó liền mới đám tộc lão tới làm chứng, viết một phong hưu thư, bỏ rơi Đinh thị.

Lúc ấy Thải Tiên cùng hai huynh đệ Cẩm Quan Cẩm Thành đều chết lặng, cảm thấy chỉ là đồ ăn không hợp khẩu vị, sao lại bỏ cả nương thân?

Đinh thị bị mấy bà tử đè lại, không có cách nào đoạt lại hưu thư. Nhìn mấy nhi tử đang ngây ngốc, bà ta tức giận hét lên: "Ngây ngốc ra cả để làm gì, còn không đi cầu xin phụ thân của các ngươi, đừng để ông ấy lăn dấu tay!"

Sau khi được Đinh thị nhắc nhở, ba tỷ đệ giống như vừa tỉnh từ trong mộng, Cẩm Quan bước một bước xa tiến đến, muốn giật đồ từ trong tay phụ thân.
Đáng tiếc mấy thúc công bản gia được gọi tới không phải ăn chay, chống quải trượng chắn trước người, không cho hai huynh để tiến gần lên phía trước.

Tóm lại, Tô gia hôm đó cực kỳ náo nhiệt, có mấy vị thúc công chống đỡ, Tô Hồng Mông lăn dấu vân tay lên hưu thư, cứ như vậy mà bỏ Đinh thị.

Ba nhi tử kia khóc đến thê lương, Đinh thị cũng kêu khóc mấy đứa con còn chưa thành gia, bà ta dù chỉ còn một hơi thở, nơi nào cũng không đi.

Tô Hồng Mông nhìn thê tử ngày xưa khóc đến hoa dung tiều tụy, tóc tai bù xù, kỳ thật trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu, lại thêm bọn Thải Tiên đau khổ cầu khẩn, liền có lòng để Đinh thị tạm thời không rời nhà.

Nhưng mấy vị tộc lão lo lắng Đinh thị lại trở về như cũ, không ngừng khuyên nhủ, nói bỏ thê nhưng không để rời nhà, ngoại nhân sao có thể biết Tô gia dọn dẹp dơ bẩn, coi như dù cho sau này ông ta có tái gia, nói ra cũng không thể nhìn nhau được.
Như vậy dưới sự khuyên nhủ của mấy vị tộc lão "phá đám", Tô Hồng Mông không thèm quan tâm đế nhi tử đang khóc cầu, đóng gói quần áo Đinh thị, sau đó đưa bà ta lên xe ngựa về Đinh gia.

Hương Thảo hôm đó đi ra ngoài mua đồ có đi ngang qua ngõ Tô gia. Nàng ta thấy đầu ngõ rất nhiều người vây quanh, liền xem náo nhiệt, vừa lúc trông thấy cảnh tượng bà tử dắt Đinh thị lên xe ngựa.

Đinh thị kia chật vật cực kỳ, giày trên chân đều bị rơi ra ngoài, tóc tai bù xù như một túi vải rách bị ném lên xe.

Hương Thảo nhìn những người xung quanh chỉ trỏ, cảm thấy hả giận cực kỳ, vội vàng chạy về báo với đại cô nương.

Tô Lạc Vân đã sớm dự liệu được phụ thân một khi chấm dứt kiện cáo của Các Dịch viện, lập tức sẽ xử trí Đinh thị.

Nhưng nàng không có bất kỳ cảm giác vui mừng nào, chỉ ở trước bài vị mẫu thân dâng hương mới, thêm trái cây.
Nếu mẫu thân còn tại thế, khi nghe được tin tức như vậy, có lẽ sẽ không cảm thấy khuây khỏa thái quá.

Đinh thị đáng ghét, nhưng khi phụ thân hưu mẫu thân của những hài nhi của mình, cũng không để chút mặt mũi nào cho người bên gối vài chục năm.

Giống với dáng vẻ đuổi vợ trước, không để ý tới mẫu thân đến mức nào? Nam nhân phụ bạc như thế, khiến lòng người lạnh lẽo.

Lạc Vân càng lớn, dường như càng dần hiểu trái tim của mẫu thân.

Lúc này nàng mới nhận ra, mẫu thân lụi tàn nhanh như vậy, không chỉ bởi vì phụ thân có niềm vui mới khác.

Mẫu thân đáng thương, có lẽ cuối cùng cũng đã nhận ra rằng phu quân mà mình đã tin tưởng giao trọn cả trái tim và tình yêu của mình hoàn toàn không đáng để yêu thương, đây chính là điều tuyệt vọng và đau đớn nhất.

Cho nên khi Hương Thảo hỏi đại cô nương có muốn về Tô gia xem náo nhiệt không, nàng chỉ thản nhiên nói: "May mắn ta không nhìn thấy, không thì náo nhiệt như vậy, nhìn xem cũng cảm thấy bẩn con mắt..."
Đinh thị rời Tô gia, cũng chỉ bớt đi một người ngáng chân nàng. Về phần phụ thân bên kia, có lẽ vẫn sẽ cho nàng thêm một kế mẫu, nhưng không biết phẩm hạnh ra sao.

Lạc Vân xưa nay không cho rằng thời gian sẽ tốt hơn vì những người khác đã ngã xuống. Cho nên, nàng vẫn phải cần cù làm việc, sống một cuộc sống riêng của mình.

Hàn Thế tử giúp đỡ nàng, ân tình lớn như vậy, cũng nên bày tỏ chút cảm tạ. Chỉ là ân tình lớn như thế, mua mấy hộp bánh hạt dẻ ngọt hiển nhiên không đủ.

Lạc Vân nghĩ nghĩ, dùng tiền mua một hòn ngọc trắng to bằng bàn tay, mời người tạo hình thành Phật Di Lặc để trang trí.

Ngọc kia có nhiều nước, vô cùng trong suốt, phần bụng phình ra còn có ánh nước.

Vật ngọc trang trí này không phải vật tùy thân, cũng tránh hiềm nghi nam nữ riêng tư trao nhận với nhau.
Ngọc Phật lúc nào cũng mở miệng cười này rất hợp tặng cho người có thân phận tôn quý, Lạc Vân bảo Hương Thảo bỏ vào trong hộp, sau đó dẫn theo đệ đệ mình đến phủ thượng Thế tử.

Nhưng Hàn Thế tử hình như có khách, không gặp mặt nàng ngay, chỉ bảo quản sự thay mặt nhận lấy ngọc Phật kia.

Quý nhân đã bận chuyện, Lạc Vân dĩ nhiên không dám quấy rầy nhiều, liền dẫn đệ đệ cáo từ.

Nhưng lúc các nàng vừa đi vào ngõ Điềm Thủy, liền nghe thấy tiếng xe ngựa lộc cộc trong ngõ Thanh Ngư, xem ra Thế tử muốn ra ngoài du ngoạn.

Dựa theo lệ cũ, Lạc Vân theo thường lệ sẽ dừng ở cửa ngõ, chờ Thế tử cùng hàn huyên vài câu.

Huống hồ gì vừa rồi nàng tặng lễ mà vẫn chưa gặp người.

Thường ngày xe ngựa Vương phủ thấy hàng xóm tốt bụng kiểu gì cũng sẽ dừng lại, nào ngờ hôm nay xe ngựa kia giống như muốn đến trận doanh đánh trận, gào thét chạy ngang qua hai tỷ đệ, một trận gió khiến tay áo hai người đều thổi phồng lên.
Lạc Vân cũng không hề để ý, cảm thấy Thế tử có việc gấp cần ra ngoài.

Nhưng mấy ngày sau đó, dù sớm hay muộn, nàng đều không gặp được Thế tử nhàn nhã tản bộ ở cửa ngõ.

Thời gian lâu dài, Lạc Vân rốt cuộc cũng hiểu ra, Thế tử giống như đang trốn tránh nàng.

Mặc dù nàng tự hỏi bản thân cũng không đắc tội với Thế tử chỗ nào, nhưng ngẫm lại thì chuyện của phụ thân đúng là đã gây phiền phức cho hắn. Thế tử thật lòng giúp đỡ nàng, nhưng cũng vì chuyện này mà phải gánh chịu rủi ro.

Thế tử có lẽ không muốn nàng cảm thấy nắm được điểm yếu của hắn, nên muốn lấy gì từ phủ Thế tử cũng được, cho nên muốn lạnh lùng xa lánh một chút thôi.

Quý nhân đã muốn xa lánh, nàng cũng thức thời, dĩ nhiên không cần phải chạy theo thiên hạ. Bớt đi rắc rối.

Ngày hôm đó, khi nàng vừa từ cửa hàng về, còn chưa đi đến cửa ngõ liền nghe thấy sau lưng có người gọi.
Giọng nói đó là của Lục Thệ đã lâu không gặp.

Hắn lớn hơn đệ đệ, đã sớm qua đồng thí, nhưng năm nay phải tham gia đại khảo, lúc này hắn đáng lẽ phải ở nhà cố gắng, chẳng biết tại sao lại tới nơi này.

Lục Thệ mặc dù gọi người, nhưng khi nhìn thấy gương mặt thanh lệ của Lạc Vân, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hắn dừng một chút, nói: "Chuyện của phụ thân nàng, ta có nghe phụ thân ta nhắc đến, sợ nàng ưu phiền, liền cố ý đến thăm nàng một chút."

Lạc Vân lui lại một bước tạ lễ nói: "Lúc trước phụ thân ta vào Các Dịch viện là nhờ Lục tiên sinh tiến cử, bây giờ ông ấy không được đánh giá cao nữa, phạm sai lầm bị đuổi, thật sự liên lụy đến Lục tiên sinh. Theo lý hẳn phải để phụ thân ta bồi tội với ngài ấy mới đúng, không dám phiền công tử lo lắng."
Bờ môi Lục Thệ giật giật, lần này hắn đến đây không phải là muốn chấm dứt ân oán giữa hai nhà.

Kể từ lần trước được Lạc Vân thức tỉnh, Lục Thệ đã trầm tư thật lâu, tính tình của hắn quá mức mềm yếu, bị mẫu thân thuyết phục là đồng ý cưới Thải Tiên, từ đó một bước sai từng bước sai, đánh mất trái tim của Lạc Vân, đây tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão.

Lạc Vân không chịu tin tưởng hắn nữa, đơn giản là vì hắn không thể tự mình quyết định, không thể độc lập.

Nhưng hắn không muốn mất Lạc Vân. Nhớ tới khi hai người vô tư ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, trái tim Lục Thệ luôn âm ỉ đau.

Sau khi mối hôn sự với Tô gia thất bại, mẫu thân lại đề cập với hắn nhiều mối hôn sự khác, nhưng tất cả đều bị Lục Thệ không chút lưu tình chối từ.
Hắn ta đã hạ quyết tâm, đợi khi mình đề tên lên bảng vàng, có công danh, không cần người trong nhà nuôi dưỡng nữa, sẽ cầu hôn Lạc Vân.

Sau khi nhận chức quen, cơ bản hắn sẽ phải ra ngoài lịch luyện, hắn sẽ rời xa nhà, mang theo Lạc Vân sống một cuộc sống của riêng mình.

Đến lúc đó, Lạc Vân không cần phải phụng dưỡng bà bà, có thể sinh sống tùy thích.

Sau khi đưa ra quyết định này, hắn liền tới gặp Lạc Vân, cho nàng thấy cõi lòng, cầu xin sự tha thứ của nàng, cũng mong nàng chờ hắn một chút.

Lạc Vân sau khi nghe Lục Thệ lắp ba lắp bắp nói như một đứa trẻ, yên lặng thở dài một hơi, nhớ tới hai ngày trước lúc ở cửa hàng, nghe thấy Lục Linh Tú nói với nàng, ca ca của nàng ta đã náo loạn với người trong nhà mấy trận, nói chết cũng không chịu đính hôn, còn nói ngoại trừ Lạc Vân của Tô gia, thà rằng cả đời không lập gia thất. Nếu mẫu thân còn dài dòng, hắn liền đem sách vở đốt sạch, không đi thi Hương nữa.
Lục gia phu nhân bị nhi tử làm loạn, không khỏi sợ hắn chậm trễ tiền đồ của mình, chỉ có thể thuận theo ý của hắn, nói nếu như lần này hắn thi đạt được công danh, hắn yêu ai cưới ai thì cưới người đó, người làm mẫu thân như bà ta tuyệt đối sẽ không ngăn trở.

Kỳ thật Lục phu nhân hiểu rõ, hai nhà Tô Lục hiên tại đã hoàn toàn tách khỏi nhau, Tô gia đại tiểu thư lại không phải kẻ ngốc, sao phải gả cho nhi tử bà ta?

Đến lúc đó Tô gia cô nương tự sẽ khiến Lục Thệ cảm thấy xấu hổ, bà ta cần gì phải làm người xấu cho uổng phí?

Lục Linh Tú thì khẩn cầu Tô Lạc Vân, nói đại khảo của ca ca sắp đến, nhất định không được khiến hắn tâm trí hỗn loạn. Nếu hắn có trộm tìm đến, có nói điều gì ngu ngốc, xin Lạc Vân hãy thương tiếc cho tiền đồ của ca ca, đừng nói ra điều gì quá đáng khiến hắn đau lòng, chỉ cần yêu cầu hắn qua được kì thi thôi.
Tô Lạc Vân lúc ấy còn cảm thấy bạn tốt quá lo lắng, hiện tại mới phát hiện hiểu huynh chỉ có muội, Lục Thệ thật sự trong lòng vẫn còn tiếc nuối.

--------------HẾT CHƯƠNG 37--------------