Tình Thâm Phùng Thời

Chương 109



Đường Tĩnh Tuệ ở bên cạnh khoác vai nàng để nàng không quá kích động, không ngừng trấn an nói: "Thanh Thu, đừng lo lắng, chúng ta chờ bác sĩ a, bác sĩ sắp tới rồi..."
Ôn Thừa Tuyên ngồi ở bên giường bệnh cau mày, không nói lời nào.
Triệu Uyển Nghi đầy vẻ u sầu, nhìn con gái bất tỉnh, nắm chặt tay Thời Thanh Thu, cũng không biết nên an ủi nàng thế nào.
"Bác sĩ ..." Thời Thanh Thu hít một hơi quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng bước vào.
Nàng vội vàng bước tới, hai tay ôm lấy cánh tay bác sĩ, hốc mắt vừa ướt vừa đỏ hoe, sốt sắng hỏi: "Bác sĩ, tôi là vợ của chị ấy, chị ấy thế nào? Chị ấy bị thương ở đâu? Sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại?"
Loạt câu hỏi không quá bất ngờ, bác sĩ vốn quen thấy người nhà mất kiểm soát, dùng ngữ khí ôn hòa nói tình hình của Ôn Khinh Hàn: "Não cô ấy bị va chạm cho nên gây chấn động, lúc này sẽ tạm thời hôn mê. Ngoại trừ cái này ra thì chỉ có một vết thương trên trán mà thôi, còn lại tình huống vẫn chưa phát hiện. Người nhà yên tâm đi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại."
Câu nói này gần như trong nháy mắt lấy đi khí lực của Thời Thanh Thu, nàng thu tay lại che miệng, nước mắt không kìm được từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa khóc lại vừa cười.
Quá tốt rồi, Ôn Khinh Hàn không có việc gì. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Thời Thanh Thu lúc này mới phát giác mình gắt gao nắm tay bác sĩ, vội vàng buông tay lùi lại một bước, Triệu Uyển Nghi vừa vặn ôm nàng lại, nàng đè ép tiếng khóc cúi đầu cám ơn "Cám ơn bác sĩ, không có việc gì liền tốt...không có việc gì liền tốt..."
Nàng nói đi nói lại mấy lời này, tâm tình bị đè nén vì không gặp Ôn Khinh Hàn vừa rồi đều được an ủi, tiếng khóc không ngưng, tiếng cười cũng theo đó mà vang lên.
Nàng tách khỏi Triệu Uyển Nghi, đi vài bước đến ngồi bên giường Ôn Khinh Hàn, vươn tay nắm chặt đôi tay trong chăn bông, nước mắt lăn xuống chăn bông.
Lúc này, bác sĩ mới bàn giao: "Nhưng cô ấy nhất định phải tĩnh dưỡng, sau khi tỉnh dậy sẽ chóng mặt, đau đầu, buồn nôn cùng các triệu chứng khác. Trước tiên ở bệnh viện quan sát mấy ngày, không thể sử dụng não quá mức cho đến khi hoàn toàn bình phục."
Hai mẫu thân liên tục đáp ứng: "Chúng ta biết rồi, cám ơn bác sĩ."
Thời Thanh Thu lau nước mắt, sau đó quay đầu nói: "Cám ơn."
Bác sĩ gật đầu rồi ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Uyển Nghi đứng ở bên cạnh Thời Thanh Thu, đau lòng nói: "Được rồi, Khinh Hàn không có việc gì là tốt rồi, chúng ta cùng ở đây chờ."
Thời Thanh Thu gật đầu, ánh mắt một khắc đều không rời Ôn Khinh Hàn, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân.
Giản Ý Chi nói với mấy trưởng bối trong phòng bệnh: "Thúc thúc, a di, bá phụ, bá mẫu, con sẽ lo công việc của Khinh Hàn. Vừa rồi con cũng đã thương lượng với cảnh sát phụ trách vụ án này. Vì địa điểm vụ tai nạn của Khinh Hàn ở trong tòa án, cho nên hung thủ đã bị bắt tại chỗ, hiện tại chỉ cần chờ Khinh Hàn tỉnh lại ghi chép bản án một chút là được rồi."
Ôn Thừa Tuyên gật đầu, lộ ra vẻ cảm kích, "Ý Chi, vất vả con rồi."
"Đúng vậy a, vất vả con rồi, nhanh ngồi một chút đi." Triệu Uyển Nghi kéo nàng qua, lo lắng hỏi: "Làm sao trong tòa án lại xảy ra chuyện như vậy? Con có biết nguyên nhân không?"
Giản Ý Chi giải thích: "Hung thủ chính là người nhà của bị cáo trong phiên tòa hôm nay. Thân chủ của Khinh Hàn cũng chính là nguyên cáo đã thắng kiện. Người nhà bị cáo lúc ấy vừa vặn thấy Khinh Hàn lên xe, trong lúc bốc đồng lái xe đụng vào xe Khinh Hàn, lúc ấy Khinh Hàn còn chưa thắt dây an toàn."
Thời Thanh Thu nghe xong, đôi mắt đỏ hoe đưa tay ra vuốt băng gạc quanh trán Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng nói: "Khinh Hàn, em ở đây chờ chị tỉnh lại."
"Ai nha, thật là ..." Triệu Uyển Nghi thở dài một tiếng.
Giản Ý Chi trấn an nói: "Những chuyện như vậy dù sao cũng không thấy nhiều, mọi người cũng không cần lo lắng, chỉ cần chờ Khinh Hàn tỉnh lại thôi."
Nàng đi đến bên giường Ôn Khinh Hàn nhìn một hồi, sau đó cúi người nói với Thời Thanh Thu, "Thanh Thu, khi nào Khinh Hàn tỉnh lại thì báo cho tớ một tiếng. Tớ liên hệ với cảnh sát an bài người tới ghi chép bản án".
Thời Thanh Thu gật đầu nhẹ nói: "Được, cám ơn cậu." Nàng ngừng một chút, lại nhìn xung quanh, thấy âu phục của Ôn Khinh Hàn hôm nay mặc đi đang treo trên giá. Nàng vội vàng lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa đưa cho Giản Ý Chi: "Chị ấy tỉnh dậy nhất định sẽ nghĩ tới cái này, chìa khóa của sở sư vụ giao cho cậu."
Nàng có thể nghĩ đến việc đầu tiên Ôn Khinh Hàn làm khi tỉnh dậy, ngoài nàng cùng ba mẹ ra, khẳng định chính là công việc.
Sau khi Giản Ý Chi nhận được chìa khóa, nàng vỗ nhẹ vào cánh tay của Thời Thanh Thu, trấn an lần nữa: “Yên tâm đi, không sao đâu.” Sau đó, nàng nhìn lên nói với mấy trưởng bối: “Thúc thúc, a di, bá phụ, bá mẫu, con về đây, người ở sở sư vụ đang chờ tin tức. Mọi người cố gắng nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi."
Giản Ý Chi chào hỏi mọi người, nhìn Ôn Khinh Hàn một chút rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Mọi người cùng chờ Ôn Khinh Hàn tỉnh lại, cũng chờ cho đến khi sắc trời dần dần muộn.
Tâm tình Thời Thanh Thu đã ổn định trở lại, nàng đang muốn thuyết phục mấy trưởng bối trở về, vừa đưa cánh tay đỡ lấy mặt mình, vừa vặn nhìn thấy lông mi của Ôn Khinh Hàn khẽ mấp máy.
“Khinh Hàn, chị tỉnh rồi sao?” Thời Thanh Thu vội vàng nắm tay Ôn Khinh Hàn đứng dậy từ chiếc ghế bên cạnh giường, mấy tiếng đồng hồ nàng không ăn uống gì, thanh âm như mất tiếng, cổ họng khô khốc.
Động tĩnh của nàng thu hút sự chú ý của mấy trưởng bối, mọi người liền tụ tập quanh giường bệnh.
Thời Hồng Lãng thăm dò lo lắng nói: "Thế nào rồi? Khinh Hàn đã tỉnh chưa? Cháo vừa mua vẫn còn nóng a."
"Suỵt ..." Đường Tĩnh Tuệ trừng mắt nhìn ông.
Ôn Khinh Hàn tỉnh lại, hai mắt vừa mới nhẹ mở, trời đất quay cuồng khiến cô không thể tiếp tục, còn có nằm quá lâu khiến cả người cứng đờ, ngay cả câu nói bình thường cô cũng không nói được.
Cô nhẹ nhàng nắm tay Thời Thanh Thu, sau đó kéo ra đôi môi nứt nẻ, hô hấp yếu ớt nói: "Ba, mẹ, để mọi người lo lắng rồi, con không sao."
Khuôn mặt cứng rắn của Ôn Thừa Tuyên rốt cuộc lộ ra ý cười, ngồi ở bên giường cẩn thận chỉnh chăn bông cho Ôn Khinh Hàn, "Nghỉ ngơi thật tốt, không cần quan tâm đến chuyện khác."
Triệu Uyển Nghi kích động đến mức nước mắt sắp rơi xuống: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Có hoa mắt chóng mặt không? Thân thể có nơi nào không thoải mái không? Có đói bụng không?"
Ôn Khinh Hàn chịu đựng cơn chóng mặt kịch liệt, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Thời Thanh Thu, nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Hẳn là nàng lúc nghe tin cô gặp nạn nhất định sẽ rất hoảng hốt, thế nhưng lúc đó cô căn bản không thể ôm nàng vào lòng, thậm chí ngay cả một câu dỗ dành cũng không thể.
Hai người có một cuộc sống hạnh phúc như vậy, cũng bởi vì hạnh phúc như vậy, hiện tại Ôn Khinh Hàn cảm giác được đau đớn lại vô cùng sợ hãi. Sợ không còn có người cho Thời Thanh Thu dựa vào, sợ không còn có người có thể cảm nhận được buồn, vui, giận, hờn của nàng.
Trong mắt Ôn Khinh Hàn có quá nhiều cảm xúc, khiến cho Thời Thanh Thu cảm thấy cô muốn bộc lộ cảm xúc nào đó, vừa định hỏi, Ôn Khinh Hàn đã siết chặt tay nàng.
Thời Thanh Thu nghiêng người, nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Để ba mẹ về đi."
Thời Thanh Thu khẽ gật đầu, đứng thẳng dậy thuyết phục: "Ba, mẹ, để Khinh Hàn cho con chăm sóc là được rồi, ba mẹ đã bồi rất lâu rồi, ba mẹ về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Đường Tĩnh Tuệ đáp: "Cái này có là gì, chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi."
Thời Thanh Thu lắc đầu, lộ ra ý cười nhưng vẫn kiên quyết nói: "Ba, mẹ, chúng ta không còn là trẻ con nữa. Nếu ba mẹ vì chăm sóc Khinh Hàn mà nghỉ ngơi không đủ, không chỉ trong lòng chúng ta cảm thấy không thoải mái, con là con của ba mẹ, là vợ của Khinh Hàn, lại càng cảm thấy không xứng chức."
Ôn Thừa Tuyên thở dài vỗ vỗ lưng vợ, "Đi thôi, ngày mai lại đến, hiện tại Khinh Hàn đã tỉnh, một số việc có mấy lão già chúng ta cũng không tiện."
Thời Hồng Lãng cũng đi theo thuyết phục: "Đúng vậy a, chúng ta về trước đi, đứa nhỏ đã lớn rồi, quả thực có chúng ta cũng không tiện."
Lời nói có lý, hai mẫu thân hiểu điều này, Triệu Uyển Nghi lưu luyến không rời, Đường Tĩnh Tuệ thấp giọng an ủi bà, bốn người cùng nhau rời đi.
Trong phòng bệnh an tĩnh lại, Thời Thanh Thu nhìn ba mẹ rời đi, nàng nhìn cánh cửa đóng lại, còn chưa kịp quay đầu, nàng cảm thấy ngón tay của mình bị ấn vào lòng bàn tay ấm áp.
Nàng xoay lại, bộ dáng yếu ớt của Ôn Khinh Hàn liền đập vào mắt, người lãnh đạm khéo léo trước mặt người khác, dịu dàng cũng giảo hoạt trước mặt nàng, giờ phút này nửa điểm đều không nhìn thấy.
Thời Thanh Thu nâng đầu giường lên để thân thể Ôn Khinh Hàn dựa vào, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô một cái thật lâu.
Ôn Khinh Hàn không chịu nổi choáng váng, nhắm mắt lại, lúc nàng hôn lên trán cô, vẻ mặt liền lộ ra nhu sắc, thì thầm nói: "Làm em lo lắng rồi, tôi không sao."
Thời Thanh Thu thối lui một chút, lắc đầu, nước mắt lưng tròng, "Chị có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không? Ba mẹ vừa mua cháo, em cho chị ăn."
Mắt Ôn Khinh Hàn mở ra một khe hở, cố nén khó chịu, lắc đầu nói: "Tôi không muốn ăn."
Thời Thanh Thu đảo mắt, nhìn thấy băng gạc trên trán cô, nước mắt chảy dài, không giấu được nghẹn ngào: "Sau khi chúng ta cùng một chỗ chị luôn bị thương, không đau chỗ này cũng chảy máu chỗ kia. Mấy tháng này chị bị thương còn hơn nhiều năm qua, thế nhưng lần nào em cũng không thể bảo vệ được chị, thậm chí ngay cả vết thương của chị cũng là do em..."
Khi ghi hình chương trình thực tế, ngón tay cô bị bỏng, bị va chạm mà sưng lên. Sau đó, vì bảo vệ nàng mà bị đâm vào cánh tay, lại vì giấu vé xem phim mà bị nàng hung hăng cắn vào bả vai, hiện tại trong ngoài cũng đều bị thương.
Dù sao vẫn là vì nàng mà bị thương, để nàng từng bước từ lo lắng đến đau lòng, hận không thể đem tất cả đều chuyển lên trên người mình.
Đột nhiên Ôn Khinh Hàn khó nhọc mở mắt ra, cau mày, phí sức trầm thấp mà nói: "Tôi không muốn nghe những lời như vậy, tôi bị thương đều là ngoài ý muốn, không phải do em bày ra, càng không có liên quan đến em. Vận khí của tôi không tốt, dù cho em không ở bên cạnh tôi, tôi vẫn sẽ bị thương giống như vậy".
Thời Thanh Thu cắn cắn môi, trước ánh mắt nghiêm nghị của Ôn Khinh Hàn, nàng bật khóc, thấp giọng xin lỗi, "Em chỉ là quá lo lắng cho chị, sau này cũng sẽ không nói như vậy nữa."
Ôn Khinh Hàn thở dài, không kìm được choáng váng, sau đó hơi nheo mắt, lông mày giãn ra, hỏi nàng: "Em ăn gì chưa?"
Thời Thanh Thu lắc đầu, ngồi trên ghế, hai mắt đỏ hoe, đưa tay vào chăn bông chụp mu bàn tay Ôn Khinh Hàn, "Chưa, em đang chờ chị."
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu từ lúc mình tỉnh lại liền vui vẻ, lại tự trách bản không thể bảo vệ được cô, trong lòng cô đột nhiên đau nhói.
Cô tràn đầy yêu thương chuyển động tay, xoa xoa lòng bàn tay Thời Thanh Thu, nói: "Tôi muốn ăn, em mang cháo tới, chúng ta cùng nhau ăn."