Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 4 - Chương 30: Ăn cắp lực lượng (thượng)



Đó là một tòa kiến trúc khổng lồ, ở trên nóc dựng một cây thập tự

Có lẽ là xảo hợp, có lẽ là bởi vì tiêu chí này có thể nhận được sự đồng tình của nhân loại, cho nên trong cả đại liên bang nhân loại, thấp tự giá màu đố đại biểu cho loại tổ chức vệ sinh như bệnh viện. Ở điểm này, liên minh địa cầu sớm đã đạt thành nhất trí với đại liên mang nhân loại.

Tuy liên minh địa cầu hiện tại là có trình độ y tế của quốc gia văn minh cấp hai, căn bản không thể sánh được với nơi này. Nhưng trong bệnh viện khổng lồ này, vẫn tràn ngập loại khí tức tử vong tương tự.

Quả thực là khí tức tử vong, Phương Minh Nguy có thể khẳng định không chút do dự, nơi này từng có rất nhiều người chết.

Bất kể là khoa học có tiên tiến như thế nào, là một nhân loại luôn sẽ có sinh lão bệnh tử. Phương Minh Nguy không biết trong quốc gia đỉnh cao nhất, có người trường sinh bất lão hay không, nhưng dưới tình huống trước mắt cho thấy, ít nhất thì dân chúng của đế quốc Nữu Man cũng chưa đạt tới trình độ này.

Có lẽ tuổi thọ bình quân của họ dài hơn công dân linh minh địa cầu nhiều, nhưng khi tới niên hạn nhất định bọn họ vẫn phải quay về với cát bụi.

Có điều, Phương Minh Nguy đi tới dây không phải là để phát biểu cảm khái về sinh mệnh mà là nhận được sự chỉ dần của vương miện thần bí, mạc danh kỳ diệu đi tới địa phương này.

Ý thức tinh thần tìm kiếm một chút, hắn không hiểu vương miện trên đầu vì sao lại dần mình tới đây, nhưng hắn biết rằng, thứ này sẽ không làm hại mình.

Cẩn thận thể ngộ biến hóa ở xung quanh, tim của Phương Minh Nguy dần trở lại trầm tĩnh.

Trong lòng hắn mà một khoảng không minh không có bất kỳ thứ gì có thể vướng víu bên trong. Vào thời khắc này, hắn đã quên đi thân thế của mình quèn đi không gian mà mình đang ở, thậm chí quên luôn cả chính bản thân hắn.

Đã nghĩ không ra vì sao vương miện lại dẫn ý thức tinh thần của hắn tới dây, vậy thì hắn cũng không nghĩ nữa, mà giao lực lượng tinh thần của mình cho vương miện quyết định.

Quả nhiên khi hắn triệt để rơi và cảnh giới không tịch, lực lượng tinh thần Bảo phường không gian lập tức có biến hóa vi diệu.

Những lực lượng tình thần này được một loại lực lượng thần bí nào đó chỉ dẫn, xuyên qua trạm kiếm soát phòng vệ sâm nghiêm, đi tới một phòng bệnh được trang trí hào hoa.

Căn phòng này rất đẹp và xa xỉ, trên căn bản là không giống như bệnh viện mà gióng như phòng tổng thống của khách sạn bảy sao trong vũ trụ.

Có điều, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy có chút hứng thú nào đối với các bày biện của căn phòng này mà là trực tiếp đi tới một giường bệnh ở bên trong.

Tuy tâm linh của Phương Minh Nguy quả thực đã rơi vào cảnh giới không tịch, nhưng không có nghĩa là hắn không biết nơi này đang phát sinh chuyện gì. Cho nên sau khi nhìn lên giường bệnh, trong lòng Hàn Lập tức lờ mờ hiểu ra vì sao vương miện lại dẫn hắn tới đây.

Lực cảm ứng của ý thức tình thần rất không tầm thường, trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt của người đang nằm trên giường. Người này khuôn mặt gầy guộc, tóc hoa râm, nếu như với niên kỷ của công dân để quốc Nữu Man, ít nhất cũng phải trên năm trăm tuổi rồi, là một lão nhân đã đi tới điểm cuối của sinh mệnh.

Lực lượng tình thần của Phương Minh Nguy vừa tiếp cận lão nhân trên giường bệnh, lập tức cảm thấy một cỗ áp lực cường đại. Dó là một loại trực giác đối với cao thủ, nếu như Phương Minh Nguy không cảm ứng nhầm, hắn dã có thể khẳng định người này nhất định là một vị cao thủ, hơn nữa còn là một cao thủ tinh thần hệ.

Tuy không thể xác định đẳng cấp của ông ta, nhưng có thể mang tới dạng áp lực cường liệt này cho hắn, chứng tỏ rằng lực lượng tinh thần của ông ta nhất định cao hơn mình.

Sau đó, chuyện khiến Phương Minh Nguy há miệng trợn mắt đã xảy ra, dưới sự chỉ dẫn của vương miện, lực lượng tinh thần của hắn đột nhiên hóa thành các dây nhỏ, bắt đầu thử xâm nhập vào não vực của đối phương.

Trong lòng chấn động, ý thức của Phương Minh Nguy giao động, lập tức từ trong cảnh giới không tịch tinh lại.

Lực lượng tinh thằn là lực lượng thần bí nhất trong vũ trụ, đồng thời cũng là một lực lượng đáng sợ nhất. Đối với cao thủ tinh thần hệ mà nói, chuyện kiêng kị nhất là trực tiếp dùng lực lượng tinh thần để đầu mạnh

Nếu như người tuy luyện tinh thần hệ cấp thấp dùng lực lượng tinh thần của mình công kích người tu luyện tinh thần hệ cấp cao, vậy thì quả thực là một chuyện tự tìm đường chết.

Tuy kinh nghiệm đối địch của Phương Minh Nguy không phong phú, nhưng đạo lý cơ bản này thì hắn vẫn biết.

Ví dụ như ở Tạp Lý Mỗ, lúc hắn hấp thu lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình cũng phải đánh tan lòng phòng bị của đối phương trước, hơn nữa lợi dụng lực lượng dòng xoáy tinh thần mới có thể thành công.

Nếu như lúc đó, hắn trực tiếp dùng lực lượng tinh thần của mình đối kháng với đối phương, vậy thì kết quả không phải là tử vong thì cũng biến thành ngu ngốc.

Nhưng hiện giờ, lão nhân nằm trên giường mang lại cho hắn cảm giác tựa hồ như còn cường hãn hơn Nhất Dạ Tình mấy phần, cũng chính là nói, lực lượng tinh thần của người này ít nhất cũng đạt tới cấp mười bốn.

Đối diện với dạng nhân vật cường đại như thế này, vương miện không ngờ lại dám chỉ huy lực lượng tinh thần mới chỉ đạt tới cấp mười một của hắn xâm nhập vào não của đối phương, như vậy cũng quá lớn gan rồi. Chẳng lẽ nó muốn mình táng mạng ở đây ư?

Cho nên, Phương Minh Nguy lập tức rời bỏ cảnh giới không tịch, hơn nữa trong nháy mắt tiếp nhận lại lực lượng tinh thần của mình. Vào thời khắc này, người mà hắn tin nhất vẫn là bản thân hán.

Chỉ là, phản ứng của Phương Minh Nguy đã chậm một bước, lực lượng tinh thần của hắn đã xâm nhập vào trong não của lão nhân ở trên giường

Phương Minh Nguy lập tức hết sức chăm chú, tất cả tinh khí thần trong nháy mắt đều cao tới trạng thái đình phong, chuẩn bị nghênh tiếp sự phản kích cường đại của đối phương.

Song, chuyện khiến hắn kinh ngạc đã phát sinh lực lượng tinh thần của hắn sau khi xâm nhập vào não vực của đối phương, không gặp sự phản kích của lực lượng tinh thần của đối phương.

Ý thức của Phương Minh Nguy ngây ra trong một thoáng, chuyện quái gì vậy? Chẳng lẽ lão nhân này là người chết ư, không ngờ lại để cho lực lượng tinh thần của hắn lưu lại trong đầu mình mà không thèm để ý.

Có điều, Phương Minh Nguy lập tức phủ quyết phán đoán của mình.

Lão nhân này chưa chết, mà vẫn còn sống. Bởi vì mình có thể cảm ứng được rõ ràng trong não vực của đối phương vẫn có lực lượng tinh thần cường đại.

Chỉ là, những lực lượng tinh thần này giống như là vật vô chủ, bọn chúng có cụm lại trong não, không hình thành được một đoàn thể có sức.

Dạng tình huống này khiến Phương Minh Nguy cảm thấy rất bất ngờ, hắn không hiểu gì cả, mặc kệ hắn thông minh tuyệt đĩnh đến đâu, cũng không nghĩ ra trên thế giới sao lại có thể xuất hiện loại chuyện này.

Tuy luyện giả tinh thần hệ đối với lực lượng tinh thần của mình có lực khống chế rất tinh tế, dẫu sao những lực lượng này cũng là vốn để họ kiếm cơm, mỗi một chút đều rất quý giá.

Nhưng, chuyện gì cũng có ngoại lệ, lực lượng tinh thằn của lão nhân này giống như là một đống tương hồ, loạn đến nỗi không thể loạn hơn được nữa.

Tỉnh huống lực lượng tinh thần này khiến Phương Minh Nguy lần đầy nhìn thấy cảm thấy vô cùng quái dị, lão nhân này sao mà làm được như vậy nhỉ?

Có điều đã tới nước này, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng có thể khẳng định được một chuyện, đó chính là lão nhân này đối với mình mà nói đã không còn một chút uy hiếp nào.

Dạng lực lượng tinh thần loạn thành một mớ này dù có cường đại gấp trăm lần, Phương Minh Nguy cũng chẳng sợ. Bởi vì lực lượng tinh thần đã mất đi sự khống chế giống như là hổ mất răng vậy, không thể tạo thành một chút nguy hại nào cho Phương Minh Nguy lúc này.

Đã xác định được sự an toàn của mình Phương Minh Nguy bình tâm lại rồi một lần nữa tiến vào cảnh giới không tịch.

Hắn muốn nhìn xem, vương miện dẫn lực lượng tinh thần của hắn tới chỗ lão nhân rồi này, hơn nữa còn xâm nhập vào não của lão, rốt cuộc là muốn làm gì.

Dằn dần, sau khi Phương Minh Nguy lại tiến vào cảnh giới không tịch, vương miện lại một lần nữa tiếp nhận quyền khống chế lực lượng tinh thần. Dưới sự chỉ huy của nó, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy từng chút từng chút tiến vào não vực của lão nhân, theo sự tăng nhiều của lực lượng tinh thần, tựa hồ như đã dần tới sự chú ý của lực lượng tinh thần đang tán loạn của đối phương.

Giống như là xuất phát từ bản năng vậy, lực lượng tinh thần của lão nhân bắt đầu ngưng tụ. Song, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy lại giống như một con dao nhọn, nhẹ nhàng rạch một cái lên lực lượng tinh thần chưa ngưng tụ thành hình của lão, hơn nữa hơn lần này còn tống vào một phần năm lực lượng tinh thần.

Lực lượng tinh thần của đối phương lập tức nước trong nồi, nhanh chóng sôi lên. Song, dưới sự điều khiển của vương miện, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy không ngờ lại không ngừng lần trốn, hơn nữa còn rút như thủy triều, quay về trong não vực của Phương Minh Nguy.

Chân mày Phương Minh Nguy hơi nhướng lên, hắn cảm ứng được, quay về không chỉ có lực lượng tinh thần của mình không ngờ còn có một phần năm lực lượng cường đại của lão nhân đó.

Các linh hồn ở trong đầu tựa hồ như nhận được một loại chỉ thị thần bí nào đó, bắt đầu xếp thành hai đoàn, lấy linh hồn của tộc nhân Thiên Dực và linh hồn của Ai Khắc làm chủ, bắt đầu xoay tròn.

Lực lượng của dòng xoáy linh hồn cường đại vô cùng, cho dù là chỉ có linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của tộc nhân Thiên Dực hợp lúc, cũng có thể đánh tan hết toàn bộ lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình rồi.

Lúc này hơn bốn ngàn linh hồn đồng thời nỗ lực càng tạo ra thanh thế lớn hơn, lực lượng dòng xoáy cường đại cơ hồ trong nháy mắt đã rèn rèn luyện tinh chế lực lượng tinh thần dị chủng đó, biến thành một cột sáng, dung thành một thể với lực lượng tinh thần còn sót lại của Nhất Dạ Tình.

Lặng lẽ nhìn tất cả những gì đang xảy ra, Phương Minh Nguy không biết nói gì, nhưng hắn đã triệt để minh bạch chuyện xảy ra vừa rồi.

Thì ra vương miện mang lực lượng tinh thần của mình đi làm ăn trộm, có điều cái mà hắn trộm không phải là tài vật mà là lực lượng tinh thần của người khác.

Nhìn cột sáng chói mắt ở trong đầu, trong lòng Phương Minh Nguy không biết có cảm tượng gì.

Lão nhân đó rốt cuộc là ai? Lực lượng tinh thần của ông ta khẳng định là còn cường đại hơn Nhất Dạ Tình cấp mười bốn. Bởi vì cột sáng chỉ bằng một phần năm lực lượng tinh thần của ông ta ngưng tụ lại đã vượt quá trạng thái đỉnh phong lúc trước của Nhất Dạ Tình.

Nhắm mắt lại, cảm ứng tử tế một chút, lại nghĩ tới mấy chuẩn đại sư tinh thần hệ dã gặp ở trong quân doanh ngày hôm nay. Phương Minh Nguy cuối cùng đưa ra phán đoán, lão nhân đó khẳng định cũng là một chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm.

Lực lượng tình thần lần này nhận được quá là khó bề tưởng tượng, cho dù là Phương Minh Nguy, nhất thời cũng có chút thấp thỏm. Tuy trong lòng lờ mờ có ý muốn đi ăn trộm tiếp, nhưng sau khi tả qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn vẫn đành vứt bỏ ý niệm cực kỳ dụ người này.

Lòng người không thể như rắn nuốt voi, đây là đại kỵ của người tu luyện, trước khi chưa chuẩn bị vạn toàn, Phương Minh Nguy không định lai một lần nữa sử dụng loại lực lượng này.

Vứt bỏ tâm tư, Phương Minh Nguy quay về giường, hô hấp của hắn kéo dài và bỉnh tĩnh, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.