Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 4 - Chương 29: Quấy nhiêu



Hơn ngàn điểm sáng ngoan ngoằn xếp thành đội hình chinh tề trong não hải.

So với trước đây, những linh hồn này tựa hồ như có chút kỷ luật tự giác, khiến người ta tấm tắc lấy làm lạ.

Đột nhiên, ý thức của Phương Minh Nguy tập trung trên một điểm sáng đặc biệt. Trong một đống điểm sáng chinh tề mà ôn nhuận này, điểm sáng này lộ ra vẻ khác thường. Dưới uy áp của vương miện, những điểm sáng khác đều không có cái nào là ngoại lệ lựa chọn phục tùng và thuần phục, nhưng điểm sáng thì khác, độ sáng của nó vô cùng chói mắt, tựa hồ như dang phát ra một loại lực lượng khó hiểu, lờ mờ tiến hành một loại đối kháng thần bí nào đó với vương miện.

Phương Minh Nguy hiếu kỳ nhìn điểm sáng đó, lập tức biết được lai lịch của đối phương.

Trừ đại sư Ngả Phật Sâm có tinh thần lực siêu cấp cấp mười bảy ra, còn có linh hồn nào có thể cường hãn như vậy được nữa.

Từ trong lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy chia ra một đây nhỏ, chậm rãi tiến vào trong linh hồn của Ngả Phật Sâm.

Trong mơ hồ, Phương Minh Nguy cảm thấy kinh hãi, bởi vì hắn tựa hồ như cảm thấy trong linh hồn của đối phương mang theo một chút sức chống đối.

Linh hồn này không ngờ lại có thể chống đối ý niệm của minh?

Ý nghĩa đang sợ này lóe lên trong đầu Phương Minh Nguy, trong lòng hắn. thậm chí còn nổi lên sát cơ.

Bản lĩnh lập nghiệp của hắn chính là điều khiển linh hồn, nhưng tiền đề này là tất cả linh hồn bị hắn hút vào đều phải cung cúc nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Một khi linh hồn mà hắn hấp nạp bắt đầu chống đối, thậm chí là phản bội hắn, vậy thì thời khắc đó tất cả những gì mà hắn sở hữu sẽ mất đi nửa lớn.

Hít sâu một hơi. Phương Minh Nguy chậm rãi đè nép sự chấn động ở trong lòng xuống.

Lực lượng tinh thần của hắn, từ từ thâm nhập và trong linh hồn của đối phương. Thể ngộ mỗi một phần ký ức và mỗi một tia biến hóa tinh tự của đối phương.

Linh hồn cũng có tình tự ư? Nếu Phương Minh Nguy nói với người khác như vậy, khẳng định sẽ bị người ta khịt mũi cười nhạt. Nhưng Phương Minh Nguy biết rằng, chỉ cần sau khi nhân loại tử vong và sinh ra linh hồn, vậy thì bọn chúng sẽ có tình tự.

Đặc biệt là thời khắc đeo cái vương miện này lên, hắn có thể cảm thụ được rõ ràng lòng kính úy và sợ hãi của những linh hồn này. Mỗi một phần tinh thần ba động của những linh hồn này tựa hồ như đều bị hắn hoàn toàn nắm giữa. Loại cảm giác cao cao tại thượng, giống như là không gì không biết này trước giờ chưa từng có.

Tuy hắn không hiểu vì sao cám ứng của minh đối với linh hồn đột nhiên lại biến thành mẫn duệ như vậy. Nhưng hắn biết điểm này khẳng định có liên quan tới vương miện thần bí ở trên đầu.

Song, không phải là tất cá linh hồn đều bị khí tức lạnh lùng của vương miện áp bức, ngoan ngoãn bỏ vũ khí đầu hàng. Nếu gặp phải linh hồn của đại sư tinh thần hệ lúc sinh tiền đặc biệt cường đại, vậy thì khí tức cường đại của vương miện ngược lại sẽ kích phát sự chống đối cường liệt của nó.

Sau khi Phương Minh Nguy tử tế thể ngộ, hắn cuối cùng cũng hiểu rồi. Thì ra linh hồn của Ngả Phật Sâm không phải là đang chối đối mình mà là kháng cự uy áp băng lãnh của vương miện.

Một khi làm rõ được tất cả, Phương Minh Nguy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nói thực, linh hồn của Ngã Phật Sâm chính là linh hồn cấp đại sư trên cấp mười năm đầu thiên mà hắn thu thập được, hơn nữa cũng là duy nhất.

Chỉ cần có thể xác định linh hồn này sẽ không phản bội minh vậy thì Phương Minh Nguy tuyệt đối sẽ không ra tay tiêu diệt nó.

Đại sư tinh thần hệ cấp mười bây, nếu Phương Minh Nguy không tính nhầm, vậy thì cho dù là để hắn một mình điều khiển phi thuyền hiệu Thanh. Tùng của quốc gia cấp năm cũng là chuyện hết sức dễ dàng. Thậm chí, chỉ cần điều kiện cho phép, để hắn điều khiển chiến hạm chủ lực của quốc gia cấp bảy, phi thuyền cấp Thắng Lợi đời thứ tư, cũng có thể đám nhiệm được.

Đây là bang thủ độc nhân vô nhị, chỉ cần có thể, Phương Minh Nguy tuyệt đối sẽ không vứt qua. Đương nhiên, nếu như linh hồn này cường đại tới mức ngay cả minh cũng không thể khống chế được, vậy thì lựa chọn duy nhất chính là tiên hạ thủ vi cường, triệt để tiêu diệt nó.

Hai mắt vẫn nhắm chặt, có điều khóe miệng Phương Minh Nguy đã lộ ra một nụ cười, lực lượng tinh thần tiến sâu vào trong linh hồn của Ngả Phật Sâm, hơn nữa không ngừng quán thâu một cỗ ý tứ hòa nhã và thân thiết.

Trong mắt hắn, khi vương miện dưới sự thao túng linh hồn của hắn, có thể cung cấp rất nhiều điều tiện lợn, sau này chỉ cần mang thứ này, cho dù là cự ly giữa hai bên cách cả vũ trụ, mình cũng có thể dễ dàng cảm ứng được hiện trạng của tất cả linh hồn.

Đương nhiên, lực lượng của vương miện cũng có hạn chế nhất định đó chỉ là chỉ có thể giúp Phương Minh Nguy cám ứng được linh hồn đã thần phục hắn, còn những linh hồn cường đại kiêu ngạo bất tuân thì hắn không có biện pháp khống chế được.

Cho nên, Phương Minh Nguy lúc này đang an ủi linh hồn của Ngả Phật Sâm, muốn để nó thuần phúc vương miện, hơn nữa tiếp nhận sự khống chế của vương miện.

Chỉ là, nỗ lực của Phương Minh Nguy có hiệu quả không lớn, tuy Ngã Phật Sâm không cự tuyệt mệnh, lệnh và yêu cầu của hắn, nhưng đối với

việc cúi đầu trước lực lượng khác, thì kéo đài không thấy tiến triển.

Phương Minh Nguy biết rằng, đây không phải là nó kháng lệnh mà là sự kiêu ngạo lúc sinh tiền không cho phép nó thần phục lực lượng yếu hơn

Cẩn thận cảm ứng khí tức lạnh lẽo mà vương miện phát ra.

Phương Minh Nguy chán nản thở dài một tiếng, cỗ khí tức này tuy cường đại, nhưng đủ để khiến linh hồn của bọn Ai Khắc thuần phục, nhưng muốn áp chế đại sự tinh thần hệ cấp mười bảy thì không được.

Sau một hồi lâu nỗ lực, Phương Minh Nguy đột nhiên cảm thấy đầu đau đớn, biết rằng lực lượng tinh thần của mình đã tiêu hao quá lớn.

Hắn vội vàng thu liễm tâm thần, dứt bỏ chuyện của Ngả Phật Sâm và chiếc vương miện, hơn nữa hít sâu một hơi, để không khí trong lòng chuyển động trong lồng ngực, xóa đi toàn bộ tâm tình chán nản.

Mở choàng mắt, nhìn máy liên lạc trên cổ tay, không khỏi cười khổ không thôi. Thì ra bất tri bất giác mình đã đeo cái vương miện này ba tiếng đồng hồ rồi.

Chậm rãi thể sát trạng thái của bản thân, dưới sự quét hình của lực lượng tinh thần, tất cả đều được nhìn thấy rõ ràng.

Khiến hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng là lực lượng tinh thần của mình đã tiêu hao tới hơn chín mươi phần trăm. Phát hiện này khiến Phương Minh Nguy đại kinh thất sắc, ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi không ngờ có thể khiến hắn tiêu hào nhiều lực lượng như vậy, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Sợ hãi nhìn cái vương miện đang cầm trên tay, Phương Minh Nguy biết rằng, đồ này không thể tùy tiện đeo thường xuyên được, hoặc có thể nói là không đeo lâu được.

Đương nhiên, nếu chỉ lấy ra ra dùng để cảm ứng và liên hệ với linh hồn Độc Nhãn Long ở xa, chắc là không có vấn đề gì.

Đặt vương miện lên bàn, Phương Minh Nguy nằm xuống, cột sáng màu trắng bắt đầu xoáy chuyển không ngừng ở trong đầu.

Lực lượng tinh thần thuần túy của Nhất Dạ Tình kịp thời bổ sung cho hắn, khiến hắn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Chỉ là, trái qua lần này, lại khiến hắn phát hiện ra một chuyện khiến người khác chán nân.

Lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình đã tổn thất rất nhiều, ngay cả một nửa cũng không còn.

Trong đoạn thời gian gần dây, lực lượng tinh thần mà Phương Minh Nguy tiêu hao quá lớn, nếu không có lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình chống đỡ, hắn sợ rằng đã sớm sụp đổ rồi. Chỉ là tiêu hao nhiều lực lượng tinh thần tinh thuần như vậy, thực sự là quá đáng tiếc.

Do dự một lát, Phương Minh Nguy tính toán ở trong lòng, có nên một lần. nữa đi hoa hại mấy cao thủ có lực lượng tinh thần siêu cường không.

Có điều những cao thủ này đều là Bảo bối của các nước, há có thể đễ đàng hãm hại. Hơn nữa Phương Minh Nguy dẫu sao cũng không phải là ma vương giết người như ngóe, Bảo hắn vô duyên vô cứ đi mưu hại tính mạng của người ta, nhất thời cũng không thể tiếp nhận nổi.

Khẽ lắc đầu, đột nhiên trong lòng Phương Minh Nguy rúng động, hắn nhìn vương miện ở trên bàn, trong lòng đột ngột có một ý tưởng kỳ quái.

Hắn từ trên giường bật dậy, đội lại vương miện lên đầu, có điều lần này, hắn không phải mượn lực lượng của vương miện để chế ước những linh hồn ở trong đầu mà là để lực lượng tinh thần của minh thông qua hoàng quan, bắt đầu khoác tán ra bốn phương tám hướng.

Hiệu quả tu luyện lực lượng tinh thần rất chậm, cho dù mỗi ngày khiên trì không ngừng rèn luyện lực lượng tinh thần, sự đề cao có được cũng nhỏ vô cùng.

Lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy có thể đề thăng nhanh như vậy, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn có được sự bổ sung lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình. Một khi không có ngoại lực tương trợ, vậy thì hắn sẽ giống như người bình thường, rơi vào tình cảnh đề thăng rất chậm.

Chỉ là vừa rồi khi nhìn thấy vương miện này, đột nhiên nổi lên một ý nghĩ kỳ quái, nếu đeo thứ này tu luyện lực lượng tinh thần, không biết có trợ lực không.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Phương Minh Nguy cơ hồ là không cần thông qua cân nhắc đắn do gì mà đã bắt đầu hành động một cách lỗ mãng.

Có điều hắn cũng không phải là nổi hứng nhất thời, mà có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ như chiếc vương miện này thật sự có thể giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn này.

Quả nhiên, tình huống lực lượng tinh thần khoác tán lần này rất khác với lúc trước.

Lực lượng tinh thần thông qua vương miện mà khoác tán ra ngoài giống như là tự dưng có thêm cảm giác băng lãnh, hơn nữa những lực lượng tinh thần này tựa như rất thích nơi u ám ẩm ướt, đối với địa phương âm sâm quỷ dị đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Bỗng nhiên, trong lòng Phương Minh Nguy cả kinh hắn phát giác ra rằng, lực lượng tinh thần tựa hồ như bị thứ gì đó hấp dẫn, dùng tốc độ cực nhanh tụ tập lại, lao về phía nào đó của quân doanh.

Huấn luyện doanh cho tân binh này cực lớn, nếu là bình thường, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy không đủ để xuyên qua cả các quân doanh này để đạt tới mục tiêu.

Nhưng hiện tại trù khác, lực lượng tinh thần thông qua vương miện tán phát ra tựa hồ như đột nhiên cường đại lên mấy lần, Phương Minh Nguy thuận lợi đi tới địa phương đó.

Thông qua ý thức cám ứng, Phương Minh Nguy nhìn một cái là biết nơi đây là đâu, trong nhất thời, trong lòng hắn tràn ngập sự cảm khái dở khóc dở cười.