Tinh Ngự

Chương 175: Công pháp thần bí



Bản Hách kinh sợ!

Nếu được người mạnh mẽ như vậy nợ nhân tình, có thể thấy phân lượng bên trong nặng tới như mức nào!

Hoàng Phủ Vân không biết nên trả lời như thế nào cho phải, đành hàm hồ nói một tiếng:

- Ta biết rồi!

Sau đó, Vi Miểu uyển chuyển cự tuyệt lời mời ở lại của Bản Hách cáo từ rời khỏi. Nhưng dường như hắn nhớ tới điều gì đó, nên ngoảnh lại nhắc nhở Hoàng Phủ Vân:

- Hoàng Phủ huynh, ngươi đang thông cáo muốn mua "anh xác" phải không, loại nguyên liệu này thật sự quá hi hữu, e là cho dù gia sư cũng không trữ hàng. Nếu ngươi cần gấp thì có thể đi Vân Mộng Hoang Trạch thử vận khí.

- Vân Mộng Hoang Trạch?

Hoàng Phủ Vân biết Lăng Phong đang cần anh xác gấp, liền vội vàng hỏi:

- Không sai, Vân Mộng Hoang Trạch ở tại Vân Mộng quốc phía cực Nam, diện tích mênh mông, tại sát biên giới hoang trạch có một nơi tên là Mạt Vân Túc, có rất nhiều kẻ mạo hiểm tụ tập ở đó. Nếu có đủ vận khí, Hoàng Phủ huynh thậm chí có thể trực tiếp mua được anh xác ở trong Mạt Vân Túc đó.

- Đa tạ đã cho biết.

Đợi Vi Miểu rời khỏi, Bản Hách mới thở một hơi thật dài:

- Lăng huynh đệ, vừa rồi ngươi thật sự muốn hù chết lão ca ta nha! Ngươi có biết người nọ có thân phận gì không?

Kinh ngạc nhìn vẻ mặt vô tội của Lăng Phong, Bản Hách lắc đầu cười khổ, vị Lăng hiền đệ này thật đúng là không ngừng khiến người ta chấn động. Nhìn biểu tình của hắn tựa hồ thật sự chưa từng nghe nói qua Thánh Hải Tư Lam. Thế nhưng thân là Thuật Luyện Sư làm sao có thể chưa từng nghe qua cái tên này? Lại liên tưởng tới tri thức luyện chương vừa rồi của Lăng Phong hoàn toàn chiến thắng Vi Miểu, lẽ nào...

Bản Hách vốn vẫn luôn cảm thấy ngờ vực đối với sư thừa đã truyền thụ cho Lăng Phong luyện chương chi đạo, lúc này đột nhiên trong lòng chấn động. Hắn nghĩ đến khả năng lớn nhất chính là: "tại đại lục này, trên danh nghĩa thì Thánh Hải Tư Lam chính là người nắm giữ kỹ nghệ luyện chương tối cao. Thế nhưng nhỡ đâu có một số ẩn sĩ không màng danh tiếng, chỉ một lòng truy cầu luyện chương chi đạo vô thượng, những người này thanh danh không hiển hách, nhưng thực lực luyện chương tuyệt đối không thể khinh thường!"

Trong mắt Bản Hách, lai lịch sư thừa của Lăng Phong rốt cục cũng có đáp án.

Trong Nguyên Lực Tháp.

Trước mặt Lăng Phong bày hai loại vật phẩm, trong đó có long cốt thảo đang được ngâm trong dung dịch Mã Tư Lâm. Mặt khác là một loại có hình như lòng đỏ trứng, mặt ngoài có hoa văn màu đen, chính là xà văn cương tâm mà Lăng Phong cần tìm. Đối với hai thứ này, Lăng Phong cũng là lần đầu nhìn thấy vật thực ngoài đời, khi thấy long cốt thảo trước mặt hiện ra màu vàng đất, hắn không khỏi đại hỉ! Bởi vì điều này đại biểu cho long cốt thảo thuộc Địa hệ, vừa lúc phù hợp với nhu cầu của bản thân.

Nói chung, long thú đều là nguyên tố ma thú, sau khi chết, nguyên lực ẩn chứa trong cơ thể không tiêu tán, mà long cốt thảo nương theo thi thể long thú mà sinh, cũng bị nguyên lực từ từ xâm nhiễm nên sẽ có thuộc tính tương đồng với long thú. Lúc đó tuyên bố tin tức muốn mua, Lăng Phong chỉ ôm hi vọng thử một lần, không ngờ thật sự có người đưa tới nó. Vì vậy cũng không đặc biệt ghi chú rõ thuộc tính, không ngờ rằng chuyện vui bao giờ cũng tới bất ngờ.

Long cốt thảo, xà văn cương tâm nhìn như không có giá trị gì, nhưng nếu đặt trong tay Thuật Luyện Sư hiểu biết, ắt có giá trị vạn kim!

Phần nhân tình này có chút quá lớn đây! Dù sao cũng phải hồi báo lại cái gì mới được!

Nghĩ như vậy, Lăng Phong lấy khỏa minh thúy ra coi. Có kinh nghiệm lần trước, Lăng Phong ngựa quen đường cũ, dùng niệm thức của bản thân xâm nhập. Ầm ầm chấn động, Lăng Phong tiến nhập vào một thế giới thần kỳ: trước mắt một mảnh ngân bạch, thế giới này tựa như thuần túy do thủy ngân tạo thành. Các dịch thể màu bạc không ngừng lưu chuyển bốn phía, đồng thời chúng lúc thì rung động, lúc thì hội hợp, sau lại chia ra, biến ảo đủ loại hình thái ảo diệu.

Bất chợt!

Vô số dòng chảy ngân sắc tụ hợp thành một đạo, hình thành một bức tường màu bạc phô thiên cái địa, che phủ toàn bộ tầm nhìn, nặng nề đè xuống! Bức tường này khí thế ngưng trọng, phảng phất như bầu trời sụp xuống, mà đại địa mênh mông dường như cũng vì thế mà hóa thành hư ảo!

Vô pháp nhúc nhích!

Trước uy lực của thiên băng (trời sập), toàn bộ niệm thức căn bản vô pháp vận chuyển.

Tóc gáy Lăng Phong dựng ngược, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có gắt gao bao phủ tâm trí hắn, một thân tinh tu chân nguyên lực cùng chân lực dĩ nhiên vô pháp vận chuyển. Phảng phất như bị một cỗ lực lượng vô cùng băng hàn triệt để đóng băng lại! May là, cảm giác này chỉ thoáng qua, bức tường ngân sắc cũng lập tức ầm ầm tiêu thất, vô số ngân sắc châu bay tán loạn khắp không trung!

Từng viên ngân sắc châu cỡ nắm tay đột nhiên bắt đầu xếp thành một hàng, từng viên như những quan cờ, tổ hợp lại thành một đồ án bí ẩn vô cùng ảo diệu. Lăng Phong cố gắng nhìn kỹ một chút liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hắn vội vã thu hồi niệm thức. Tất cả dị tượng trước mắt lập tức biến mất vô hình.

Thở một hơi thật dài, Lăng Phong lộ ra biểu tình suy tư. Khối minh thúy này ghi chép công pháp vô cùng thần kỳ, hắn có thể khẳng định đây cũng không phải là Chân Võ Quyết, thế nhưng uy lực cũng tuyệt đối mạnh hơn đa số mạch luân cùng nguyên lực ấn, thậm chí chiêu thức mạnh nhất Cực Thốn Dung mà hắn nắm giữ cũng thua kém rất nhiều!

Ban ngày Vi Miểu thi triển uy áp linh hồn hẳn chính là lấy ra từ bộ công pháp này. Hiện tại Lăng Phong cũng minh bạch, uy áp linh hồn mà Vi Miểu học được căn bản không đầy đủ. Cũng không phải thiên tư của hắn thấp, mà là công pháp trong khối minh thúy này ghi chép cũng không đầy đủ! Nếu thật sự nắm giữ đầy đủ, thì khi thi triển ra uy áp linh hồn sẽ có xu thế thiên băng, khiến cho nội tâm đối phương vô pháp sinh ra kháng cự!

Nhất là một bộ đồ án xuất hiện cuối cùng trong đó, Lăng Phong mơ hồ có cảm giác, nếu so sánh với ảo diệu ẩn chứa trong bộ đồ án đó, uy áp linh hồn căn bản không tính là cái gì, đáng tiếc, đây cũng không phải thứ mà hiện tại Lăng Phong có thể hiểu thấu. Lắc đầu, hắn bất đắc dĩ buông tha, nan đề của sư đồ Vi Miểu hắn cũng vô pháp giải đáp, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ tiếp nhận long cốt thảo cùng với xà văn cương tâm.

Lúc này Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến Sang Sư, nếu như lão nhân gia tỉnh lại hẳn có thể tìm hiểu được huyền bí trong khối minh thúy này? Đáng tiếc, đến nay Sang Sư vẫn còn rơi vào trạng thái ngủ say.

Bất quá Lăng Phong cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, hắn có một loại dự cảm, nếu là bản thân liên tục tiến nhập thế giới bên trong minh thủy, hẳn có thể tăng cường sức chống cự đối với Thánh Vực cường giả! Hơn nữa tuy hắn tạm thời không có ý định tu luyện uy áp linh hồn nhưng từ đó tìm hiểu một vài điểm, điều này cũng sẽ khiến hắn sửa chữa nhị biến Tinh Chương nắm chắc hơn vài phần.

Đang trầm tư, thì lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào rất lớn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lăng Phong vô cùng kinh ngạc, bởi tính tình Mạch Kha tương đối cổ quái, bình thường ngay cả người thô hào như Lô Sâm trong Nguyên Lực Tháp cũng không dám lớn tiếng như vậy. Nghe âm thanh thì có vẻ là Huyết Sát Vệ, đám tiểu tử này đang làm cài gì ở đây vậy?

Giáo quan của Huyết Sát Vệ là mình, bọn họ có thể may mắn tiến nhập vào tu luyện trong Nguyên Lực Tháp, một phần là bởi vì thỉnh cầu của Hoàng Phủ Lập. Mặt khác phần lớn là vì Mạch Kha muốn lập thế cho đệ tử bảo bối. Bằng không loại người trời sinh thích thanh tịnh như Mạch Kha kiên quyết sẽ không cho phép Huyết Sát Vệ tiến nhập tu luyện trong Nguyên Lực Tháp!

Lúc này Huyết Sát Vệ không ngừng ầm ĩ, tuy rằng Mạch Kha sẽ không trách tội, nhưng trong lòng Lăng Phong có chút áy náy. Vì vậy hắn buông bỏ sự tình đang suy nghĩ trong đầu, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài Tề Vi Chi cùng với Niếp Ngữ đang tranh cãi, mâu thuẫn giữa bọn họ tuy đã hòa hoãn không ít, thế nhưng ngày thường khi huấn luyện vẫn tranh phong với nhau. May là loại tranh cường háo thắng này rất tốt, có trợ giúp để tu vi của mọi người nhanh chóng tiến bộ, vì vậy mấy người Cảnh Vân cũng không ước thúc thêm.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Vừa thấy được Lăng Phong. Song phương nhất thời an tĩnh lại, biểu tình bọn họ ngượng ngùng, tránh né ánh mắt của Lăng Phong.

Trải qua luân phiên trắc thí, hiện tại Lăng Phong đã tạo được uy vọng cực cao trong lòng Huyết Sát Vệ. Tuy rằng Huyết Sát Vệ vẫn hay dùng từ "biến thái" để chỉ Lăng Phong, nhưng trong giọng nói lộ ra sự thân mật vô cùng. Bình thường Lăng Phong nói một câu khích lệ có thể khiến đám cao thủ trẻ tuổi tâm cao khí ngạo này hưng phấn, hơn nữa, khi sắc mặt hắn trầm xuống cũng khiên trong lòng bọn họ lo lắng bất an!

Lúc này thấy vẻ mặt Lăng Phong trầm như nước, không ai dám tiếp tục nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Hắc Đình Tư đứng ra bẩm báo nói:

- Giáo quan, vừa rồi thủ hạ của Phổ Lạc đại nhân đến đây bẩm báo, ngự lâm quân thấy có ngưới lén lút tiến nhập trạch viện. Bọn họ lập tức muốn xuất thủ bắt lại. Nhưng kẻ tới có thân thủ cực cao, chỉ có thể miễn cưỡng chế trụ, căn bản không bắt được! Phổ Lạc đại nhân đã cho người tới, nên vừa rồi chúng ta tranh cãi là để ai đi hỗ trợ!

- Ở trạch viện nào?

Lăng Phong hiếu kỳ hỏi. Trải qua Hắc Đình Tư khoa tay múa chân một phen, Lăng Phong mới biết được dĩ nhiên là trạch viện của Chu Nho cùng với Hồng Y ẩn thân.

Lần trước Lăng Phong thụ thương, Mạch Kha không ngừng nổi bão mắng Kiều Sâm Đặc té tát. Nghẹn một bụng tức khí, Kiều Sâm Đặc không chỗ trút giận, kết quả tìm Phổ Lạc hung hăng răn dạy một phen, mà Phổ Lạc sau khi bị mắng chửi mạc danh kỳ diệu một phen lại tìm hiểu quanh co mới minh bạch được nguyên nhân, nhất thời nổi bão ... đám chuột nhắt ẩn núp trong bóng tối kia đến khi nào mới có thể yên tĩnh được một chút?

Vì vậy mấy ngày liền các thế lực lớn nhỏ trong Tinh Lam thành đều bị tao ngộ, nhất là phủ thủ bị phái người canh giữ hai mươi bốn giờ không chút gián đoạn. Ngày hôm nay, người canh cửa bất ngờ phát hiện có kẻ lẻn vào, đâu chịu để yên? Lúc này liền bạo phát một hồi chiến đấu, chỉ là không nghĩ tới kẻ đến có tu vi khá cao, dĩ nhiên suýt nữa để hắn chạy trốn.

Biết rõ ràng ngọn nguồn trong đó, Lăng Phong lập tức phất tay nói:

- Không cần tranh chấp, cùng đi xem sao!

Mấy ngày tu luyện buồn bực sớm đã khiến Huyết Sát Vệ chịu không nổi. Nghe hắn nói vậy nhất thời đại hỉ, Niếp Ngữ cùng với Tề Vi Chi cũng không thèm đấu võ mồm nữa, chạy theo đằng sau Lăng Phong đi tới trạch viện.

Khi bọn hắn đến, cách trạch viên ba mươi trượng, một đội thủ vệ dĩ nhiên đem chỗ này canh giữ nghiêm ngặt!

Lăng Phong thoáng ra hiệu, Tề Vi Chi lập tức bước lên phía trước nói rõ thân phận, thủ bị trưởng nhất thời kinh hãi, vội vã tránh đường. Bọn họ được phái tới đây cảnh giới, trên thực tế là phòng ngừa người vô tội bị cuốn vào mà thôi, cũng không có tác dụng quá lớn.

Rầm rầm oanh!

Tiếng nổ không ngừng vang lên, Lăng Phong thấy rõ hiện trường. Trạch viện trải qua tranh đấu oanh tạc cường liệt đã hoàn toàn thay đổi, một đoàn thân ảnh không ngừng di chuyển bên trong. Ở giữa là một nam tử vóc người gầy gò, động tác của hắn linh mẫn thần kỳ, bên ngoài thân thể bao trùm một tầng áo giáp màu đen mỏng, sau mỗi lần công kích, mặt ngoài áo giáp lại xuất hiện một lưỡi dao màu đen! Thoáng nhìn kỹ, Lăng Phong liền đã khẳng định người này phải là trung giai Thiên Hành Giả. Bất quá cũng không phải là nguyên tố hệ.

Sáu người vây công hắn rõ ràng mặc quân phục, hành động như gió, phối hợp kín đáo, tuy rằng tu vi thua kém nam tử kia một chút, thế nhưng dựa vào tâm ý tương thông, ngược lại đem hắn vây chặt lại...