Tình Ngang Trái

Quyển 3 - Chương 23



Ngày thứ hai khi Hình Tuế Kiến thứcdậy, thì Kiều Duy Đóa đã đưa Tiểu Lộng tới trường báo danh, sắp xếp chỗ ở và chờhọc quân sự.

Gã bị Que Củi lôi kéo tới tận khuyamới về, lúc vào nhà mới biết cô đã nằm ngủ trong phòng của Tiểu Lộng.

Hai người không bất kỳ cơ hội nàođể xuất hiện cùng nhau.

Ngày thứ ba rồi ngày thứ tư…

Bên gối thiếu hơi ấm của đốiphương, nên buổi sáng thức giấc cả người gã rất bực dọc.

Gã xuống lầu, trên bàn cơm cô vừaxem báo vừa chậm rãi dùng bữa. Nhưng giống như ba ngày qua, trên bàn chỉ cóphần ăn dành cho một người.

“Kiều Duy Đóa, em đang làm gì?” Rốtcuộc gã kiềm chế hết nổi nên ngồi trước mặt cô chất vấn, bây giờ cô muốn lãnhđạm bạo lực với gã sao?

“Có việc gì à?” Cô hỏi khách sáo,lý trí và xa xách.

Cô càng làm như vậy càng khiến gãtức giận. Gã lạnh lùng gằn từng chữ, “Em ngủ giường riêng mà không nói với tôi,nấu điểm tâm cũng thiếu phần tôi. Kiều Duy Đóa, phải chăng em đang cố tình bàixích tôi?” Đừng hòng phủ nhận, gã chưa bị mù!

Rất bất thường, vô cùng bất thường,từ hôm cô về trễ tới giờ thì mọi thứ đều trở nên bất thường. Thảm thương nhấtlà, cô rõ ràng chẳng hề làm gì, nhưng Hình Tuế Kiến lại phát hiện bản thân mìnhở trước mặt cô cứ như đang trong trạng thái bị đánh đòn.

Cô không ngước lên mà lật tờ báosang trang khác, tiếp tục đọc và bình thản nói: “Bây giờ tôi đang mang thai nêncần nghỉ ngơi nhiều, không thích hợp nửa đêm khuya khoắc còn nghe tiếng ngáynhư sấm bên tai, nó làm tôi rất khó chịu.”

Gì cơ, gã có ngáy ngủ à? Sao gã lạikhông biết? Lý do này thật hoàn hảo! Cứ nói thẳng toạc là cô ghét gã đi! Haylắm, gã cũng chả ưa phải ôm cô ngủ mà như ôm xác một cương thi!

“Vậy điểm tâm đâu? Em giải thíchthế nào?” Gã cười gằn.

Mấy ngày nay cô chỉ nấu một phần,có cần phải quái gở như vậy không?

Lúc này Kiều Duy Đóa không biệnbạch mà cất giọng đều đều, “Tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh.”

Câu nói này của cô khiến gã tức đếnđộ muốn xuất huyết não. Vớ vẩn thật, sắp thành vợ gã rồi mà sao cô dám nóikhông có nghĩa vụ chăm sóc gã? Xem ra, cô chẳng hề có ý thức về điều này!

Trái tim Hình Tuế Kiến phát rét,đúng lúc đó thì điện thoại của gã reo lên.

“A Kiến, em mới nấu điểm tâm xong, chúngta cùng ăn chung nhé?” Trong điện thoại là giọng nói dịu dàng của Ôn Ngọc.

Nhiều ngày nay thái độ của Ôn Ngọcđối với gã rất tự nhiên, như thể cô đã quên hết những chuyện xảy ra hôm sayrượu. Cô muốn lãng quên thì dĩ nhiên gã cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hình Tuế Kiến lạnh lùng liếc vềphía bàn cơm, Kiều Duy Đóa vẫn vừa đọc báo vừa ăn bánh mì mà không hề tạm dừngđộng tác.

“Được rồi, ăn chung đi.” Gã nhìn côchằm chằm rồi từ từ đồng ý với người bên kia đầu dây.

Kiều Duy Đóa vẫn bình chân như vại.

Gã cúp máy nhưng luôn đứng yên bấtđộng, như thể muốn cho cô một cơ hội để giữ gã lại. Tuy nhiên, cô vẫn im lìm vàchẳng hề thay đổi động tác.

“Báo giải trí có gì hay à?” Hay đếnmức người đàn bà khác đang lấy lòng chồng sắp cưới của mình mà cô cũng khôngthèm chú ý?

“Hay chứ, hay hơn phim truyền hình‘Bộ Bộ Kinh Tâm’ [1] nữa. Đây là vụ ly hôn rối rắm được đưa từ bóng tối rangoài ánh sáng, mỗi một bước đều sắp xếp và dự trù kế hoạch rất tỉ mỉ.” Đó làsự kiện ly hôn ầm ĩ giữa Tạ Đình Phong và Trương Bá Chi, rốt cuộc chỉ một tờgiấy tuyên bố đã vẽ dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân.

[1]Một bộ phim chuyển thể từ tác phẩm nổi tiếng cùng tên của Đồng Hoa, với cácdiễn viên: Lưu Thi Thi, Ngô Kỳ Long, vv…

Gã lãnh đạm nhìn lướt qua, “Đã biếtlà giả rồi mà em còn tin thật.”

Cô thản nhiên nói, “Khi đang xemthì tôi sực nhớ những câu chữ trước kia trong một số bài báo. Lúc ấy từng cómột thầy tướng số bảo rằng mạng của Trương Bá Chi khắc mạng của Tạ Đình Phong,nhưng Tạ Đình Phong nói anh ta sẵn sàng dùng mạng để đối lấy tình yêu và quỳxuống cầu hôn! Bây giờ nghĩ lại thật cảm động, cảm động đến nỗi tôi cũng muốnbật cười.”

Gã nhíu mày, tại sao gã cảm thấynhư cô đang mai mỉa gã?

“Kiều Duy Đóa, em không đáng để tôidùng mạng mình đi đổi.” Gã nói rõ.

Cô mỉm cười, “Xin lỗi nhé, mạng củaanh tôi chả hiếm lạ gì.”

Gã bỗng dưng tức giận.

Mẹ kiếp, gã lại thua rồi!

Gã đứng bật dậy, đá văng cái ghếrồi đi thẳng ra cửa.

Cô vẫn cứ bình thản tiếp tục ănsáng.

Dù đang tức giận đùng đùng nhưngthực ra gã không đi quá nhanh, gã rê bước chân như cho cô có cơ hội giữ gã lại.Ấy thế mà cô hoàn toàn không làm. Gã căm tức nện bước nhanh hơn, muốn ăn điểmtâm thì thiếu gì chỗ? Ôn Ngọc đang ở dưới lầu chờ gã, gã thực sự chẳng cần vìmột ả đàn bà ngạo mạn mà bẻ nát kiêu ngạo của mình!



Năm phút sau.

Cánh cửa nhà đã khép lại từ lâu,bấy giờ cô mới rời mắt khỏi tờ báo. Kỳ thực từ lúc gã ngồi xuống bàn cơm, thìnhững con chữ trên tờ báo đã không hề đập nổi vào mắt cô.

Cô không muốn bị ảnh hưởng, nhưngcô không đủ sức để kiềm chế. Vì thế, cô đành tiếp tục dối trá, ha ha, chết tiệtdối trá! Cô rất hy vọng mình có thể vô tình trước sau như một.

Cô đứng dậy, đôi chân bất giáckhông kiềm chế được mà đi tới ban công, dời ánh mắt về phía cửa sổ.

Đứng xa xa dưới lầu là cái bóng màuvàng nhạt. Cô biết đó là ai, dạo này cái bóng màu vàng nhạt ấy xuất hiện tầnsuất càng lúc càng nhiều.

Dáng dấp cao lớn vừa ra khỏi tòanhà, thì cái bóng màu vàng nhạt ấy cũng mỉm cười chào đón và ôm lấy cánh taygã.

Một cảnh tượng đẹp đôi.

Một buổi sáng ấm áp.

Tuy nhiên, nếu đã ‘yêu thương’ thếkia thì rốt cuộc gã còn muốn đùa bỡn với cô tới khi nào? Kiều Duy Đóa hơichoáng váng, khóe mắt bỗng cay cay.

Chắc đây là do từ trên cao nhìnxuống mới làm cô choáng váng! Cô phủ nhận mọi nguyên nhân khác.



Tết Trung thu, cô ở nhà đóng gói.

Tiểu Lộng kết thúc học kỳ này thìcô nghĩ cô và bé đã có một chỗ ở mới.

Cô đặt chìa khóa xe lên bàn trà,bắt đầu thu dọn từng chút từng chút dấu vết mình từng sống ở đây, tủ quần áotrống trơn, kệ đựng đồ dọn sạch và trái tim cũng trống rỗng…

Trong trò chơi này cô không nhậnđược những thu hoạch như mong muốn, không có cảm giác thành tựu, không có cảmgiác thống khoái, chỉ có chờ đợi sự đánh trả của gã và một trái tim đã dần dầnmệt mỏi.

Không, có lẽ còn có…

Cô phủ bàn tay lên vùng bụng phẳnglì, cô không biết đây có phải là thu hoạch của mình hay không? Một thu hoạchbất đắc dĩ.

Đang thất thần thì điện thoại củacô đổ chuông.

“Em uống thuốc chưa?” Vừa nhấc máythì cô đã nghe câu hỏi lạnh tanh từ gã.

Từ sau bữa sáng nổi giận đùng đùngbỏ đi, hai ngày nay mối quan hệ giữa họ càng thêm băng giá. Cô không muốn nóichuyện với gã, và gã ngoài việc nhắc cô uống thuốc đúng giờ thì cũng lười phảinói chuyện với cô.

Cô cầm điện thoại nhưng không nóimột chữ.

Quá trình chờ đợi cô trả lời lạikhiến gã trào lên cơn tức giận. Dạo này thái độ của cô rất kháng nghị và bấtmãn, phải chăng do gã không hào phóng để tác thành?

Gã thực sự muốn cúp máy nhưng vẫnráng kiềm chế, lạnh lùng căn dặn: “Tối nay tới nhà mẹ tôi ăn cơm, sáng maichúng ta đi đăng ký kết hôn!” Gã không cần biết cô có bị bắt buộc hay không, kếhoạch đã sắp xếp xong và gã sẽ không thay đổi.

Cô đang mang thai, đây là con átchủ bài của gã!

Cô vẫn im lặng.

“Kiều Duy Đóa, em là thây ma sao?”Gã gầm lên giận dữ, nói chuyện với cô mà cứ như nói với người đã chết!

Bên tai vang lên tiếng gầm nhức óc,hồi lâu sau, chờ gã ngừng la hét thì cô mới thản nhiên nhếch môi, “Tôi khôngđi.”

“5h30 tôi sẽ về đón em!” Gã làm nhưchẳng hề nghe lời cự tuyệt của cô.

“Tôi không đi!” Cô nhấn giọng, côkhông muốn chơi đùa nữa, được không?

“Kiều Duy Đóa, tốt nhất em hãy sửasoạn đúng giờ cho tôi!” Gã quát lớn.

Cô có hiểu ý nghĩa của việc gã đưacô đi dự bữa tiệc gia đình này không? Tết Trung thu, chỉ có người trong nhà mớiđủ tư cách tham gia!

“Tôi – không – đi!” Cô cũng bắt đầunóng giận.

Tại sao gã có thể đem trò chơi nàybiến thành lớn đến vậy? Gã muốn đùa tới mức kéo hết mọi người vào, hay gã muốnđưa cô đi là để cho mẹ gã sỉ nhục cô? Làm như vậy gã sẽ thoải mái lắm ư?

Chọc cô giận mà gã lại mỉm cười,một nụ cười lạnh lẽo, “Kiều Duy Đóa, Trần Ôn Ngọc cũng tới.”

Một câu nói của gã mà khiến cô cứngđờ, gã có ý gì đây?

“Quan hệ giữa cô ấy với mẹ tôi rấttốt, mẹ tôi luôn mong tôi cưới cô ấy về nhà.” Gã nói sự thật và cũng hạ liềuthuốc mạnh nhất.

Nghe giọng nói uy hiếp của gã, cônhắm mắt hít sâu một hơi. Quả nhiên, mục đích của gã là muốn làm nhục cô.

Cô giữ hơi thở vững vàng, đáp:“Được, tôi đi.”

Câu trả lời của cô làm khóe môi gãkhẽ nhếch lên.

“Nhưng Hình Tuế Kiến à, anh đừnghối hận!” Đầu dây bên kia cô cũng cười.

Một nụ cười không có độ ấm mà chỉcó băng giá và… phẫn nộ.



“Em còn không ra!”

Trần Ôn Ngọc cởi tạp dề mỉm cườichào đón gã, nhưng thấy gã kéo người phía sau mà nụ cười thành đông cứng.

Duy Đóa như một đóa bách hợp, ngạonghễ nở rộ giữa không gian chẳng thuộc về mình. Sắc mặt cô rất lạnh, lạnh nhưmột tảng băng ngàn năm không thể hòa tan, sống tách biệt với thế giới bênngoài.

“Cô ấy là Ôn Ngọc, còn đây là DuyĐóa.” Hình Tuế Kiến giới thiệu thay họ.

Trần Ôn Ngọc kinh ngạc dời ánh mắtvề phía gã.

Trần Ôn Ngọc không hiểu tại sao gãlại cố tình giới thiệu như vậy? Hồi lâu sau, cô – người luôn hiểu biết gã mớibiết được ý nghĩa.

Hình Tuế Kiến đang chính thức giớithiệu bạn gái với ‘người nhà’. Gã đang tận lực báo với cô, Kiều Duy Đóa là bạngái, mà Trần Ôn Ngọc cô mãi mãi nằm ở giới tuyến người nhà?

Gã không nói nhiều, nhưng sự ‘phânchia’ này làm nét mặt tươi cười của Trần Ôn Ngọc – người được đích thân bà Hìnhmời tới dự lễ Trung thu – trở nên trắng bệch.

Bà Hình Nhân cầm bát đũa từ nhà bếpđi ra, vừa trông thấy vị khách trong phòng khách thì cũng cứng đờ.

“Xoảng.” Chiếc bát sứ trong tay bàHình Nhân rơi xuống, phát những tiếng kêu lanh lảnh.

“Chẳng phải mẹ bảo con đừng dắt côta tới đây rồi sao?” Giọng mẹ gã trở nên sắc bén.

Hóa ra gã đã thông báo với mẹ mìnhlà sẽ đưa cô tới và cũng bị từ chối.

Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhìn vởdiễn.

“Cô ta mới vào cửa là mẹ đã làm bểchén bát, sống với ả đàn bà xui xẻo này thì gia đình chúng ta còn yên bình saocon?”

Ha ha, vừa rồi dường như cô nhìnthấy kẻ nào đó cố ý trượt tay làm bể chén bát, việc này cũng muốn đổ thừa chocô sao?

“Tháng sau con và Kiều Duy Đóa sẽkết hôn.” Giọng Hình Tuế Kiến rất bình thản, hệt như đang thảo luận về thờithiết.

“Có phải con điên rồi không? Cô tatừng hại con ngồi tù mười năm, cô ta là kẻ thù của gia đình chúng ta!” Mẹ gã bịchọc tức.

Ha ha, cô cũng muốn hỏi, gã có bịđiên hay không mà bày trò chơi lớn đến vậy?

“Con ngồi tù suốt mười năm, đều mộttay Ôn Ngọc chăm sóc mẹ. Không có nó, gia đình chúng ta được như hôm nay sao?”Bà Hình Nhân bất bình, “Ôn Ngọc chờ con ròng rã mười năm, ở bên con thêm ba nămnữa, bây giờ con vì một ả hồ ly mà vắt chanh bỏ vỏ? Con bé bây giờ đã ba mươituổi, con không cần nó thì con bảo nó lấy ai?”

Kiều Duy Đóa thờ ơ lạnh nhạt.

“Hôn lễ này con nhất định phải làm,mẹ đừng gây tình hình thêm phức tạp nữa.” Đáy mắt Hình Tuế Kiến sẫm lại, nhànnhạt cảnh cáo mẹ.

“Không phải vì ả đàn bà này mangthai sao?” Bà Hình Nhân tranh thủ bắt lấy cơ hội, “A Kiến, con không nhất thiếtphải kết hôn! Mẹ đã khuyên Ôn Ngọc, nếu con muốn giữ đứa bé này thì cứ để cô tasinh ra rồi giao cho Ôn Ngọc nuôi nấng!” Ôn Ngọc đã vì tình yêu mà chịu nhânnhượng và khoan dung rất lớn, hiện giờ chỉ chờ thái độ của con trai bà!

Gã kinh ngạc nhìn thoáng qua ÔnNgọc.

Quả nhiên, Ôn Ngọc ngoảnh mặt đinơi khác.

Đôi mắt Kiều Duy Đóa khẽ nheo lại,hôm nay gã đưa cô tới là muốn cô nghe những lời này?

“Còn nữa, A Kiến, con khẳng định ảđàn bà này mang thai sao? Khi cô ta đi kiểm tra, con có đi theo hay không? Haycô ta đang lừa gạt con?”

Ngay cả nhân cách của cô mà bà HìnhNhân cũng hoài nghi.

Đủ lắm rồi! Kiều Duy Đóa quyết địnhkhông im lặng nữa.