Tình Ngang Trái

Quyển 3 - Chương 22



“Em đi đâu về?”

Cô vừa vào cửa đã nghe câu hỏi lạnhlùng vang lên.

Kiều Duy Đóa nhíu mày, cô thấy HìnhTuế Kiến ngồi một mình trong phòng khách tối đen như mực.

Cô bật đèn ngay lối ra vào [1] ,cởi đôi giày cao gót.

[1]Nhà bên VN thông thường ít có kiểu đèn ngay lối ra vào (chắc giờ mấy nhà caocấp theo kiểu Tây thì đã có). Còn nhà Tây thì bao giờ cũng có đèn ngay lối ravào, đèn cầu thang, đèn closet, đèn phòng giặt đồ... giải thích để các bạn dễmường tượng. (*_*)

“Từ hồi một giờ sáng đến giờ, tôiđã gọi điện cho em rất nhiều lần, tại sao em không bắt máy?” Cô đi chơi tới hơnba giờ sáng mới về mà chẳng có lời giải thích, làm gã thật mất vui.

Cô xem gã như vô hình, lướt ngangqua và đi thẳng lên lầu.

“Em hội họp với bạn bè à?” Cô cóthái độ gì đây?

Cô vẫn tiếp tục không đếm xỉa, thậmchí một câu trả lời cũng lười.

“Là người bạn nào khiến em vui đếnquên cả lối về?” Gã chặn cô trước cửa phòng tắm, nhìn cô chăm chút bằng nét mặtkhông chút biểu cảm và tiếp tục ép hỏi.

Có phải tên Lục Tư Nguyên không? Gãnhíu hàng chân mày rậm đen, mặc dù bề ngoài rất bình tĩnh nhưng một nỗi chuaxót vẫn trào lên cổ họng.

Khi gã về nhà, phòng ốc tối om, gãlên lầu hai thì phát hiện phòng ngủ vẫn chưa bật đèn và hoàn toàn vắng lặng.Một cảm giác rất khó hình dung khiến trái tim gã sợ hãi trước nay chưa từng có.Gã lập tức chạy xuống lầu, thấy Tiểu Lộng còn ở đó mới làm gã thở phào một hơinhẹ nhõm.

Sau đó gã bắt đầu gọi điện thoạicho cô, gã tin rằng với tần suất gọi kiểu này thì kẻ điếc cũng có thể nghe, ấyvậy mà cô chẳng thèm trả lời. Thời gian chờ đợi càng lâu càng khiến cơn giận dữcủa gã chuyển dần sang vô cùng quan tâm, cô đang ở cùng ai?

Cô không trả lời câu hỏi, do đứngkhá gần nên một mùi hương mát mẻ trên người gã xộc vào mũi cô. Cô như cười nhưkhông lạnh lùng hỏi, “Anh tắm rồi à?” Cô cũng hơi bất ngờ, cô cứ ngỡ tối nay gãsẽ không về.

Hóa ra khi gã và Trần Ôn Ngọc ân áicuồng nhiệt xong, thì không ôm nhau ngủ suốt đêm mà vỗ mông chạy lấy người.

Cô bỗng dưng tỉnh ngộ, thảo nàotrước kia gã thường về nhà lúc nửa đêm, khó trách gã có thể gạt được cô. Hóara, không phải cô ngốc mà là gã và Trần Ôn Ngọc diễn xuất quá đạt.

“Hỏi chuyện thừa thãi!” Thời thiếtoi bức kiểu này, gã về nhà mà không tắm thì làm gì?

Cô lạnh lùng liếc gã một cái, hồilâu sau mới chậm rãi hỏi: “Anh đã tắm xong rồi, tại sao còn đứng đây cảnđường?” Giọng lạnh lẽo thể hiện sự chán ghét rõ ràng, cả hơi thở cũng buốt giánhư một ngọn gió mùa đông.

Trước giờ không giỏi dây dưa, nêngã sa sầm nét mặt rút lui. Chẳng lẽ người nào có tình cảm trước thì người đóthua ư? Dù ngoài miệng khăng khăng giữ kiêu ngạo, nhưng gã không thể nào lườnggạt chính bản thân mình.

Que Củi nói rất đúng, gã thực sự ‘kết’cô từ lâu, từ thuở thiếu thời cho tới mãi ngày hôm nay. Gã cự tuyệt lời yêu cầuduy nhất của Ôn Ngọc, quyết tâm bỏ mặc sự ‘sống chết’ của cô chẳng qua vì íchkỷ. Nếu quả thực gã có gì với Ôn Ngọc, gã sợ hôn lễ này sẽ xảy ra vấn đề.

Hơn mười phút sau, cô kéo cửa nhàtắm bước ra.

“Em tới đây.” Gã trầm giọng ngoắctay về phía cô.

Cô đứng im bất động, bình thản nhìngã.

Bầu không khí hơi nặng nề khó hiểu.

“Em tới đây thử nhẫn.” Cô cứ đứngim bất động, khiến gã đành chủ động bước tới kéo tay cô.

Thế nhưng cô tỏ ra vô cùng chốngđối, như thể tay gã có chứa bệnh dịch. Kiểu kháng cự đầy ác cảm này làm tráitim gã dấy lên từng cơn khó chịu. Hôm nay cô đã tiếp xúc ai? Bị điều gì kíchthích mà đột nhiên quay sang lãnh đạm với gã như hồi mới gặp lại?

“Sao vậy, chúng ta sắp kết hôn rồimà em còn định giữ mình vì ai?” Gã nhàn nhạt châm chọc, châm chọc sự dối trácủa cô.

Hai người đã ngủ với nhau rồi, bâygiờ cô còn tỏ vẻ không muốn cho gã cầm tay là có ý gì?

Cô nhíu mày quay sang, khi bốn mắtchạm nhau thì cả bầu không khí cũng suýt đóng băng. Cô mãi không thể chống lạisức mạnh của gã, gã chỉ hơi dùng sức một chút đã tròng được chiếc nhẫn cưới vàongón tay áp út của cô.

“Rất giống với ý tôi, quả nhiên rấthợp với em!” Gã cầm tay cô lên quan sát cẩn thận, thấy chiếc nhẫn vừa khít‘cắn’ vào ngón tay áp út của cô mới làm gã hài lòng.

Ngón tay của cô rất đẹp, gã mua mộtchiếc nhẫn kim cương hiệu Cartier, bất kể độ huỳnh quang (in color), độ tinhkhiết (clarity) hay kỹ thuật cắt (cut) [2] đều thuộc hàng đẳng cấp. Dĩ nhiên giácả của nó đắt tới mức chính Que Củi cũng mắng gã là đồ điên. Gã không ngại, vìcả đời chỉ kết hôn một lần, làm sao mà không long trọng cho được?

[2]Độ sạch, sáng, màu sắc, hình dạng cắt,… là các tiêu chuẩn để tạo thành một viênkim cương tuyệt hảo. (*_*)

“Tôi còn mua cho em chiếc vòng taybằng kim cương đồng bộ nữa, em tới đây đeo thử.” Gã kéo cô đi, muốn để cô thửtrang sức khác.

Tuy nhiên, cô vẫn không nhúc nhích.Gã ngoảnh lại thì chạm phải nụ cười lạnh nhạt của cô.

Cô rút tay mình về, cố làm vẻ thảnnhiên hỏi: “Sao bỗng dưng anh lại tốt với tôi như vậy?” Thật buồn cười, hóa raHình Tuế Kiến cũng là hạng người tầm thường dùng vật chất phù phiếm để lấy lòngphụ nữ.

“Những việc này không phải đều nhưthế sao?” Đây là trang sức gã mua làm quà cưới cho cô, có gì sai ư?

“Tôi xin lỗi, có làm thì mới có ăn,tôi không dám hưởng thụ món quà lớn như thế.” Cô tháo chiếc nhẫn kim cươngxuống đặt qua một bên.

Rõ ràng cô mới đeo chiếc nhẫnkhoảng một phút đồng hồ, thế mà ngón tay đã lưu lại vết tích lờ mờ. Hóa ra, bấtcứ thứ gì đã từng có được thì dẫu nó ngắn ngủi thế nào cũng sẽ in lại dấu vết.Cô không muốn có dấu vết. Cô tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa thì dấu vết ấycũng hoàn toàn biến mất và không còn nhìn thấy nữa.

Hình Tuế Kiến nhíu mày vì sự kiêungạo và khó chiều chuộng của cô.

Gã mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt,giọng điệu chuyển băng giá, “Em nói đi, hôm nay đã xảy ra việc gì và em đã gặpai?” Bỗng dưng cô thay đổi thái độ, nhất định phải có nguyên nhân.

Cảnh tượng trong nhà hàng chớp mắtlại tràn vào trái tim gã.

Gã vốn cho rằng cảnh Lục Thượng Lễchào tạm biệt cô lần cuối là cách cư xử của những người học thức. Bây giờ ngẫmlại, hình như không phải đối phương tới gây sự, mà có lẽ gã đã đoán sai phươnghướng. Có kẻ tới chuyển lời giúp con trai và tối nay người nào đó đi gặp ngườiyêu cũ. Cả hai khóc than sinh không gặp thời, vì vậy quấn quýt bên nhau đến tậnba giờ sáng mà chưa muốn rời. Cứ nghĩ như vậy thì chính gã là kẻ đê hèn đi chiauyên rẽ thúy con người ta.

Cô hếch chân mày, “Anh muốn biếtà?” Muốn đêm nay hai người bọn họ vạch mặt lẫn nhau? Cô không để ý, tuyệt đốikhông để ý, dù sao thì bắt đầu từ ngày mai Tiểu Lộng đã ở nội trú trong trườngrồi!

Đằng nào thì trò chơi này cũng nênđến lúc kết thúc và cô không muốn chơi nữa. Không ai đánh gục được cô! Đừnghòng đánh gục được cô!

Hình Tuế Kiến nghe ra giọng điệuphớt lờ của cô, gã bóp chặt nắm tay mới kiềm chế những lời chửi bới xuống cổhọng.

Thái độ của cô thật sự quá gây hấn!

Mới mấy hôm trước gã cảm thấy cômềm dịu đi hẳn, hơn nữa cô đang mang thai, gã cứ ngỡ mình đã nắm phần thắngtrong tay. Thế nhưng bây giờ, gã không có gì để nắm chắc.

“Tôi không hứng thú với kiểu tìnhyêu trai gái sướt mướt như truyện Quỳnh Dao, cũng không rảnh đi nghe mấy việclãng mạn tình sử của em.” Gã lười nhác ngáp một cái rồi cất giọng bình thản:“Khuya rồi, tôi đi ngủ trước.” Gã cứng nhắc xoay người sang nơi khác.

Chờ hồi lâu mà không nghe đằng saucó tiếng bước chân, gã kinh ngạc quay người thì phát hiện cô đang đi về phíacâu thang.

“Em đi đâu?”

Từ đầu tới cuối cô hoàn toàn phớtlờ gã, lạnh lùng đi xuống thang lầu.

“Kiều Duy Đóa, bây giờ điều dưỡngNgô và Tiểu Lộng đang ngủ, tôi không muốn cãi vả với em!” Gã nghiến răng, gã đãchịu khó nhẫn nại đến mức này mà cô còn làm căng?

Từ lúc về nhà tới giờ, cô cũngkhông rảnh để tranh cãi. Cô không muốn tranh cãi, chỉ cần cô có một chút phảnứng kịch liệt thì nó đã chứng tỏ cô rất để ý. Nếu cô để ý, đồng nghĩa với việccô đã thua.

Cô thua không còn gì để mất! Mất đisự kiêu ngạo của cô, mất lòng tự trọng của cô và mất luôn cả… trái tim cô. Bởihiện giờ cô như đang lơ lửng trên vách núi cao sắp ngã, một khi ngã xuống thìđồng nghĩa với muôn đời không trở lại được.

Cô đạp chân lên bậc tam cấp cuốicùng.

“Em quay lại đây cho tôi!” Gã gầmgừ, cơn tức giận luôn đè nén rốt cuộc ào ào vọt lên.

Nếu bây giờ cô dám bước ra khỏicánh cửa này để đi tìm người tình cũ, gã sẽ không bỏ qua cho cô!

Cô không hề trả lời. Bởi vì, mỗicâu nói đều cần có sức lực, mỗi đốm lửa phải chiếu rọi bản thân mình trước, thếnhưng giờ đây cô đã mệt nhoài kiệt sức.

Cô đi tới thẳng phòng của con gái.

Không sao cả, trước nay người côthực sự quan tâm tới rất ít và bây giờ họ đều sống khỏe mạnh bên cạnh cô, côchẳng việc gì phải sợ! Còn Hình Tuế Kiến? Gã chỉ là một nỗi đau ngoài lề tronglòng cô.

‘Kẹt’, cánh cửa phòng của Tiểu Lộngkhe khẽ mở ra và cũng nhẹ nhàng khép lại.

Hình Tuế Kiến lạnh lẽo nhìn chằmchằm về phía cô, vậy cô không đi khỏi nhà mà chỉ tới phòng của con gái? Gã đợithêm nửa tiếng sau mà vẫn không thấy cô bước ra khỏi phòng Tiểu Lộng.

Vậy tối nay gã có thể yên tâm ngongiấc? Nhưng gã chỉ nằm lẻ loi một mình trên giường? Trái tim gã vừa nhẹ nhàngnới lỏng vừa có chút mất mát, gã đã quen có cô làm bạn bên gối.

Ngập ngừng một lát, Hình Tuế Kiếnvẫn đi xuống lầu và khe khẽ đẩy cửa phòng con gái ra.

Phòng của Tiểu Lộng thắp ngọn đènvàng nhạt, còn cô nằm ngủ bên cạnh con gái.

Cơn tức giận lòng gã bất chợt bị bẻgẫy nhưng vẫn chưa tiêu tan, gã lạnh nhạt liếc nhìn cảnh tượng kia. Cô mệt mỏicuộn tròn người với tư thế hai chân cong lên, hai tay ôm lấy mình và dựa vàoTiểu Lộng đang ngủ say sưa bên cạnh.

Đây không phải lần đầu gã nhìn thấytư thế ngủ này, khi hai người mới sống chung, nửa đêm thức giấc gã luôn pháthiện cô co rúm thành một cụm. Đó là tại sao gã luôn ôm cô để truyền hơi ấm củamình cho cô, dẫu rằng trước nay cô chưa từng hiếm lạ.

Một lớn một nhỏ nằm trên giường,nhưng trong mắt gã, cô giống hệt như một đứa trẻ. Một đứa trẻ luôn bốc đồng,ngang ngạnh nhưng rất thiếu cảm giác an toàn.

Mắt cô khép chặt, dường như đangngủ rất say.

Gã bước vào phòng tìm cái remotecontrol chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao. Người đàn bà này rất sợ lạnh, dù ngàyhè nóng bức ra sao, chỉ cần mở nhiệt độ máy lạnh thấp một chút thì chân tay côsẽ lạnh cóng. Mùa đông chưa tới mà gã đã lo rầu, cô phải sống thế nào cho quamùa đông?

Gã khẽ khàng đóng cửa mà không hềphát hiện, khi cánh cửa vừa khép thì cô cũng từ từ mở mắt.

Đôi mắt trong veo bỗng hóa trốngrỗng.