Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 31-1: Phong ba dâng trào, gió cao diều phấp phới (1)



Tư Đồ Lăng nhanh chóng lấy chiếc khăn tay cuốn quanh chỗ bị thương, nhậnlấy bức huyết thư, đọc lại kĩ càng rồi nói “Chữ ‘Vãn’ ở cuối thư có chút kì lạ.”

Ta gật đầu rồi nói “Để phòng người khác giả mạo nét chữcủa ta âm thầm điều động binh mã, ta đã giao ước trước với mấy tướnglĩnh chủ chốt, chữ ‘Vãn’ kí tên sau cùng, bộ ‘Nhật’ trong đó sẽ đượcviết theo hình dạng hoa mai.”

Tư Đồ lăng than dài rồi nói “Tầngia binh hùng tướng mạnh, có thể một địch mười, ai cũng muốn làm chủ,thế nhưng nói cho cùng họ cũng chỉ nghe lệnh của Tần gia. Đoán chắcngười Tần gia đã phải tốn rất nhiều tâm tư vào chuyện này nhỉ?”

Ta liền đáp “Đây cũng là đạo lý tự bảo vệ mình. Thế nhưng hiện nay, chỉ sợ là có rất nhiều người cũng vì lí do này mà muốn lấy hết mạng của ngườithuộc Tần gia?”

Tư Đồ Lăng liền nói “Tần gia xưa nay đều khốngchế rất tốt cục thế, lao khổ công cao nhưng không bao giờ để đến mứccông cao vượt chủ, binh hùng tướng mạnh nhưng không đủ để hùng bá thiênhạ, nếu trong triều không có nhiều cuộc tranh giành quyền lực, có lẽ đạo lý này còn kéo dài mãi. Đáng tiếc là…”

“Đáng tiếc là lúc này đãtrở thành con dao hai lưỡi.” Ta cay đắng nói tiếp “Họ Đoan Mộc khôngtiếp nạp được quân đội Tần gia, đoán chắc cũng dự định dùng khẩu cung ta thừa nhận thông địch mãi quốc cùng thủ cấp của ta để phá hủy lòngquân?”

Tư Đồ Lăng liền nói “Đúng vậy. Tư Đồ Vĩnh đã bị bắt, quânđội Tần gia đã bắt đầu lao nhao, hỗn loạn, lại thêm khẩu cung thừa nhậnthông địch mãi quốc của Tần gia, cho dù có hoài nghi thật giả, nhưng dođang quần long mất đầu cho nên cũng chẳng dám manh động, rất có khả năng sẽ đành đứng đó mà nhìn gian kế của họ Đoan Mộc đắc thắng, sau đó đànhđể cho kẻ thù phân tán, hủy diệt mà thôi.”

Ta lau vết máu trênđầu ngón tay, miễn cưỡng mỉm cười rồi nói “Thế nhưng Nam An Hầu củachúng ta còn đây, đoán chắc không thể để cho họ Đoan Mộc đắc thủ chứ?”

Tư Đồ Lăng gấp gọn chiếc áo cũ lại, nụ cười lạnh băng từ từ nói tiếp“Đương nhiên là không rồi. Ta và Tần gia đã kề vai sát cánh nhiều năm,đám quân đội Tần gia nhà nàng chưa chắc đã chịu nghe theo hiệu lệnh củata, nhưng so với họ Đoan Mộc, nhất định lại càng tin lời ta nói hơn. Đợi đến khi người của Tần gia chết sạch, ta chỉ cần chứng minh người nhànàng đã bị bức cung, hoặc là ăn trộm thi thể của mọi người về để họ kiểm nghiệm vết tích chịu hình. Đến lúc đó, họ Đoan Mộc càng nói Tần gia ácliệt tới đâu thì đám hán tử hừng hực sôi máu kia lại càng tức giận, phẫn nộ bấy nhiêu, muốn dụ bọn họ báo mối huyết hải thâm thù cho Tần gia,đoán chắc là dễ dàng vô cùng. Đợi khi bọn họ đã tiêu diệt họ Đoan Mộc,nợ máu trả bằng máu, ta đã có thể đứng vững trong triều, lại là ngườithân cận nhất với Tần gia. Đến lúc đó, bọn họ không nơi nương tựa, chẳng cần ta phải lên tiếng, tự nhiên sẽ chịu nghe lệnh ta mà thôi.”

Ta lặng người nghe những lời phân tích lạnh tanh của ngài, chỉ cảm thấytay chân lạnh giá, bất giác bật cười thành tiếng “Nếu người Tần gia chết càng thê thảm đối với ngài càng có lợi, vậy thì chỉ cần lặng lẽ đợi ởngoài thành là được rồi, hà tất phải đến lấy huyết thư của ta làm gì?”

Tư Đồ Lăng nhét chiếc áo cũ vào trong người, bình thản mỉm cười “Đúng lànhư thế, ta đã nói rằng nàng chết đi thì càng tốt hơn. Ta đã từ bỏ rồi,nàng cũng không cần phải lo lắng xem nên bỏ lại Tần gia như thế nào đểcó thể đến bên Chẩn Vương sống hạnh phúc vui vẻ nữa, như thế chẳng phảilà nhất cử lưỡng tiện sao?”

Câu nói của ngài khiến cho ta vừa tức giận lại vừa đau lòng “Vậy ngài hà tất phải nhập kinh, tại sao lại càng chạy tới nơi bẩn thỉu thế này? Nếu Hoàng thượng vẫn còn chưa được hạtáng, hiện nay Bắc Đô chắc vẫn còn nằm trong sự khống chế của họ ĐoanMộc, đúng không? Nguy hiểm như vậy, ngài không sợ để lộ hành tung rồi bị người ta giết chết sao? Như vậy chẳng phải sẽ uổng hết mọi công sứctrước đó hả?”

Tư Đồ Lăng gật đầu “Nàng nói rất có lý, ta cũng cảm thấy làm vậy quá nguy hiểm. Thế nhưng không biết tại sao, ta an toàn,nhàn nhã ở ngoài thành lại ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ muốn vàothành gặp nàng một lần, chỉ muốn nhìn nàng một lần… Cứ nghĩ tới việcnàng đã bị nhốt trong này một tháng, dù thế nào cũng chẳng xinh đẹpđược, ta nhìn qua nhất định sẽ càng thêm quyết tâm bỏ cuộc, hối hậntrước kia bản thân đã có mắt không tròng, không cần phải đặt người phụnữ tầm thường hoàn toàn không yêu thương ta ở trong trái tim nữa.”

Ngài nâng chiếc cằm của ta lên, để ta nhìn thẳng vào đôi mắt ngài rồi than“Nàng đích thực đã thê thảm vô cùng, dung mạo tầm thường. Thế nhưng nàng có thể nói cho ta biết, tại sao ta vẫn cứ bị nàng kéo lại chẳng thể nào đi nổi được không?”

Ngài trước nay rất ít nói, những lúc dùngđao kiếm để nói chuyện chỉ sợ còn nhiều hơn những lúc dùng ngôn ngữ nóichuyện. Thế nhưng lúc này lời nói của ngài sắc bén, hoàn toàn không thua kém gì mũi đao mũi kiếm.

Ta không biết phải đáp lại thế nào. Taníu kéo ngài lại vốn dĩ vì có dụng tâm khác, hoan hợp cùng ngài ngaytrong phòng giam đương nhiên là vì cố ý muốn lấy lòng ngài, dùng thủđoạn hạ tiện mà người ta căm ghét nhất, khinh bỉ nhất, dù nói thế nàocũng chỉ là tự chuốc nhục vào thân.

Ngài đợi một hồi, không chờđược lời đáp, đôi mắt nheo lại càng lúc càng lạnh lùng, nhưng lại thả ta ra, quay người đi rồi bình thản lên tiếng “Ta vẫn còn nhớ, sau khi tađưa hôn thư và lễ vật trả lại, nàng vẫn còn chưa mang hôn thư của nàngsang trả lại.”

“Là… chưa hề đem trả lại.”

“Vậy thì, hôn ước của chúng ta vẫn còn hiệu lực chứ?”

“Còn… còn hiệu lực…”

Tư Đồ Lăng mỉm cười lạnh lùng rồi nói “Nói to lên đi, ta vẫn chưa nghe thấy.”

Ta chẳng còn mặt mũi gì, nước mắt đầm đìa, nhưng bất đắc dĩ phải quay mặtđi, lớn tiếng nói “Hôn ước… còn hiệu lực. Nếu Tần gia được cứu, ta đương nhiên sẽ gả cho hầu gia, hầu hạ hầu gia cả cuộc đời này.”

Ngài im lặng, nắm chặt bàn tay rồi nhìn về phía ta “Đây coi như là cuộc giao dịch giữa chúng ta…”

Ta nghẹn ngào lên tiếng “Ừm, là giao dịch…”

Thân hình ngài khựng lại, câu nói khi nãy của ngài tuy rằng lạnh lùng, bìnhtĩnh, thế nhưng thực chất mang tính chất vặn hỏi, còn ta thì đã khẳngđịnh lời nói của ngài. Không mang tình cảm, đây chỉ là giao dịch màthôi. Ngài chẳng quay mặt lại nhìn ta thêm lần nào nữa, thân người thẳng đứng, từ từ mạnh mẽ bước ra ngoài.

Ngục tối quay trở lại không khí yên tĩnh như trước, chỉ còn lại tiếng hàm răng ta khẽ đập vào nhau vì toàn thân run rẩy.

Một lúc sau, lại có hai tên ngục tốt bịt mặt lặng lẽ bước vào, cầm theo hai manh chiếu rách nhanh chóng cuộn chặt hai thi thể bị kiếm cắt ngang cổhọng, rồi nhẹ nhàng bê ra ngoài. Ngoại trừ mặt đất loang lổ đầy máu,chẳng hề nhìn ra bất cứ điều gì dị thường.

Ngài cứ như thể chưatừng xuất hiện tại đây, ta dường như chưa từng mê hoặc níu kéo ngài mộtcách hạ tiện, lại càng chưa từng chính miệng thừa nhận mối hôn sự màtrước đó ta một mực phủ quyết, ti tiện cầu xin ngài để hai chúng ta được quay lại như xưa.

Ngài hoàn toàn không hề động vào ta, ta lạicảm thấy như bị ai đó tát cho không biết bao nhiêu bạt tai, cả mặt nóngrực, trong lòng nhục nhã, đau khổ, thậm chí chẳng còn dũng khí để nhớlại hình dạng của những người thân đã đặt nhiều mong đợi ở ta nữa.

Cho dù ta có thể thống lãnh được quân đội Tần gia san bằng thành Bắc Đô, có thể trảm quyết hết sạch dư đảng của họ Đoan Mộc dưới kiếm của mình, tacũng chẳng thể nào ngước cổ lên trước mặt ngài kể từ sau buổi đêm nhụcnhã hôm nay nữa.

Là bản thân ta đã đích thân đặt hết toàn bộ tônnghiêm dưới chân ngài, sau đó quỳ trước mặt ngài, thỉnh cầu ngài giơ cao chân rồi giẫm nó nát vụn thành từng mảnh. Là ta tự chuốc nhục vào thân, ta chẳng oán trách ngài được, thậm chí cũng chẳng có tư cách oán tráchbất cứ một ai khác.

Ta rút cây trâm còn dính máu tươi của ngàira, nhắm chuẩn vào phần tim của mình, khẽ chọc. Xuyên vào phần thịt, máu tươi bắt đầu túa ra từ từ chảy xuống. Chỉ là lạnh giá tê dại chứ khôngcòn cảm giác đau đớn nữa. Thầm nghĩ cứ tiếp tục đâm xuống thế này, xuyên qua trái tim, cũng không cảm thấy đau đớn, đồng thời sẽ nhanh chóngchẳng còn cảm nhận được bất cứ cảm giác đau đớn nào khác nữa.

Nơi mà ta sắp tới, tuy rằng không có mùi hương thầm thanh tịnh tựa hoa maicủa người đó, cũng chẳng có nụ cười ngô ngây đáng yêu của đứa trẻ ấy,thế nhưng lại có vòng tay thơm ngát và ánh mắt dịu dàng của mẫu thân.Thế nhưng ta còn gánh trên vai biết bao tính mạng, biết bao thù hận vàbiết bao trách nhiệm… Ta thậm chí cũng chẳng có tư cách chết đi.

Chiếc trâm rơi nhẹ xuống mặt đất, ta vùi mặt vào hai bàn tay khóc không thành tiếng. Qua đêm nay, e là ta cũng chẳng có cơ hội mà khóc nữa. Ta sắptới, chỉ cần một bàn tay cứng như sắt cùng một trái tim bằng đá.

Ngày hôm sau, trong ngục vẫn rất yên tĩnh. Ta đã nhận tội, nên chẳng còn aitới đây thẩm vấn ta nữa, nhưng nhất thời lại không thấy ai tới ban chếtcho ta. Xem ra chỗ mấy người Tần Triệt, Tần Cẩn cũng vậy. Ta chỉ mongrằng thương thế của bọn họ có thể chống chọi được cho tới khi Tư Đồ Lăng dẫn quân tới cứu, cũng không uổng ta đã bán rẻ bản thân một cách nhụcnhã và thiếu tôn nghiêm như vậy.

Hai viên ngục tốt bị chết màcũng chẳng thấy ai đứng ra truy cứu. Tư Đồ Lăng trước kia đã từng chotai mắt lẩn vào trong Bộ hình, xem ra một tháng trời ta vào ngục, ngàiđã âm thầm mua chuộc rất nhiều mấu chốt cho nên mới có thể giết chết hai tên ngục tốt trong lúc tình thế căng thẳng thế này mà vẫn có thể ra vào nhà ngục bình thản như không.

Hàng ngày hai bữa cơm đạm bạc vẫn được đưa tới cho ta bình thường.

Bữa ăn buổi sáng, đến sau cùng, dưới đáy bát có mấy dòng chữ, không biết là do ai viết, thế nhưng muốn báo với ta rằng, đã âm thầm cho Tần Triệt và Tần Cẩn dùng thuốc, Tần Triệt tạm thời không sao cả, thế nhưng thươngthế của Tần Cẩn rất nghiêm trọng, vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Bữa ăn buổi tối, phía trên là lớp cơm sần sùi, thô ráp, bên dưới lại là thịtĐông Ba thơm phức cùng với số lượng cơm rất nhiều mà ngon. Ta muốn nhanh chóng hồi phục thể lực, đương nhiên cũng không từ chối.

Phíadưới đáy bát lại có một tờ giấy nhỏ, lúc đọc xong toàn thân ta run rẩy,nhưng lại bê bát cơm lên, ăn hết sạch cả phần cơm thô ráp cùng với tờgiấy đó.

Trước mắt ta, chính là hình bóng gầy guộc, khổ sở củaĐại tẩu đã thủ tiết nuôi con cho Đại ca mười mấy năm nay. Đại tẩu đãchết, sáng nay, người được cuộn trong một manh chiếu rách vứt vào hố hạtáng chung.

Vào lúc hai tên ngục tốt kia định làm nhục ta, cũngcó những tên ngục tốt khác để ý đến Tần Tố Tố, đứa cháu gái dịu dàngxinh đẹp hơn ta. Đại tẩu đã liều tính mạng bảo vệ con gái yêu, bị tênngục tốt đó đâm một đao xuyên bụng, vậy mà Đại tẩu vẫn dùng dây xíchtrên cổ tay thắt cổ tên ngục tốt kia đến chết, sau đó mới ôm hận mà chết đi.

Sáng sớm nay lúc thay ca, mọi người mới phát hiện trongphòng lao đó có hai người bị chết, còn tiểu thư Tần gia ở cùng hai xácchết này cả buổi đêm, giờ đã hóa điên hóa dại.

Người chết, kẻphát điên, người lại trọng thương… Nghe tiếng bước chân cùng lời bàn tán của đám ngục tốt tuần tra bên ngoài, ta khẽ mỉm cười. Ta một kẻ đángchết nhất, đáng phát điên nhất thì lại không chết, không điên…

Đến đêm, lại có người ném một thanh đoản đao nhỏ bé mà sắc bén vào phònggiam. Ta lặng lẽ nhận lấy, giấu vào trong tay áo, sau đó trợn to đôi mắt trong bóng đêm, lặng lẽ chờ đợi mọi thứ sắp sửa ập tới.

Trướctiên là tiếng động nghe như tiếng gió thổi qua cành cây, không ngừng kêu rít, sau đó trở thành luồng gió mạnh mẽ như bão táp, bổ nhào xuống đầu, như tiếng ma quỷ khóc gào.

Sau canh ba, tiếng chém giết, gàothét không ngừng vang lên trong ngục, có người đang thét lớn “Cửa thànhbị phá rồi! Cửa thành bị phá rồi. Quân phản loạn đã xông vào thành rồi.”

Cánh cửa phòng giam đột nhiên bị đẩy ra, một tên võ tướng mặt mũi thân người đầy vết máu dẫn theo người xông vào, tóm chặt lấy ta lôi dậy rồi thétlớn “Tránh ra, tránh ra. Cái bọn chó đẻ đó dám tạo phản, xem lão đây sẽđâm chết chủ nhân của các ngươi ngay tại trận thế nào.”

Là MẫnThị lang. Một quan văn vậy mà không ngờ lúc này cũng đã khoác áo giápxông trận, xem ra cục diện bên ngoài vô cùng căng thẳng.

Trậnchiến này của họ Đoan Mộc, hiển nhiên là chẳng thể nào chiếm được lợithế, nên mới chạy tới đây tóm lấy ta làm con tin, dự định lôi ta rangoài thị uy cùng với mười vạn quân đội Tần gia trong thành.

Ta chẳng nói chẳng rằng, giả vờ mê man bất lực, để mặc cho Mẫn Thị lang kéo ta xềnh xệch ra khỏi phòng giam.

Ta đã nhìn thấy sao trời, một ngôi, hai ngôi, tất cả đều đỏ rực như máu.Đây chính là thứ màu sắc quái dị nhất mà ta trước nay chưa từng nhìnthấy. Thật không ngờ ta vẫn còn có thể nhìn thấy bầu trời bằng hình thức này. Ta nắm chặt thanh đoản đao trong tay áo, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.

Bên ngoài vô cùng hỗn loạn, huyên náo, chỗ gần chỗ xa đều có ánh lửa ngút trời, nhuộm đỏ cả kinh thành Bắc Đô.

Tiếng gào thét thảm thiết, tiếng bước chân hỗn loạn nhanh chóng truyền tớibên tai, Mẫn Thị lang tóm chặt lấy ta, thét lớn “Ai đó, mau đứng lại.”

Binh mã công phá thành chắc hẳn không thể nhanh chóng xông vào Bộ hình nhưvậy, huống hồ nếu Tư Đồ Lăng hoặc quân đội Tần gia xông vào, đâu phảihắn có thể ra lệnh dừng lại là được, đáng lẽ phải lấy ta ra làm khiênchắn uy hiếp từ lâu rồi mới phát.

Tìm được một góc độ để lặng lẽnhìn qua, ta thấy có khoảng bốn năm chục người cầm đao kiếm xông tới,mặc y phục bình thường của bách tính. Quả nhiên không phải là người quan gia, lại còn bịt kín mặt, tay cầm binh khí sắc nhọn mà chỉ quan gia mới có, người nào cũng là bậc cao thủ lợi hại.

Lúc thấy Mẫn Thị lang quát lên, đám người đó cũng chẳng bận tâm, xông thẳng vào đại lao. Cóngười còn lên tiếng quát “Mặc kệ bọn quan chó, chúng ta vào trong tìmngười quan trọng hơn.”

Mẫn Thị lang lặng người, có lẽ do đã nhậmchức ở Bộ hình lâu ngày mà sinh ra kiêu ngạo, rõ ràng biết được bênngoài hỗn loạn lắm rồi, vậy mà lúc này vẫn không chịu cho phép nhữngngười đó xông loạn vào lao ngục. Hắn cầm đao thét lớn “Bọn tiểu tặc từđâu tới, lại dám nhân lúc này xông vào đánh cướp, các ngươi không muốnsống nữa sao?”

Ta nghe giọng nói đó khá quen tai, vô cùng vuimừng, nhân lúc Mẫn Thị lang đang chuyển sự chú ý sang đám người kia,liền lấy thanh đoản đao xuất thủ như điện, đâm thẳng vào lồng ngực củahắn… ngay ở vị trí trái tim.

Không biết thanh đoản đao này đượcluyện cho sắc bén đến độ nào, vô cùng đáng sợ, xuyên thủng lồng ngực của hắn dễ dàng như là đâm vào đậu phụ.

Hắn há hốc miệng, nhìn ta mà chẳng dám tin vào mắt mình, nhấc thanh đao định chém về phía ta, thếnhưng bị thương ở chỗ hiểm, cho nên tay chẳng còn chút sức lực, cả người nhanh chóng ngã xuống đất.

Ta nhìn chuẩn hướng hắn ngã xuống,mượn thế đẩy mạnh hắn, đồng thời quay người, đoạt lấy thanh đao trongtay của Mẫn Thị lang rồi thét lớn “Bát Bảo, Lão Thất.”

Đám ngườichẳng thèm bận tâm đến xung quanh ra sức chét giết để mở ra con đườngmáu kia lập tức quay đầu lại phía này, đồng thời có người dừng bước khẽgọi “Thất ca, hãy nhìn người đó…”

Đám thân binh tùy tùng của MẫnThị lang thấy biến, ai nấy đều kinh hãi, đã có vài tên xông lại địnhđộng thủ với ta. Ta cố chịu đựng cơn đau đớn truyền từ hai chân lên, giơ đao chém thẳng vào phần thắt lưng của một người trong đó, ánh đao lóelên mang theo máu tươi, lại tiếp tục chém vào phần bụng của tên khác,nhanh như chớp giật.

Bọn người khác còn chưa kịp phản ứng, ta đãthét lớn “Mười vạn quân đội Tần gia chúng ta đã bao vây hoàng thành, lúc đang xông nhanh về Bộ hình, các ngươi ai muốn chết chung cùng tên họMẫn này?”

Lão Thất nghe thấy giọng nói của ta mừng rỡ gọi lớn “Là Tần tướng quân.”

Đám thân binh đi theo Mẫn Thị lang nghe thấy ta nói vậy liền tỏ ra do dự,còn đám người Lão Thất đã đem theo thủ hạ nhanh chóng chạy tới, lập tứcbảo vệ ta trong lúc bọn người kia còn chần chừ, do dự.

Ta cườinói “Nếu muốn giữ lại mạng sống, hãy vứt hết binh khí, cởi quan phục rồi nhanh chóng trốn về nhà. Dù cho không nghĩ cho bản thân thì cũng nênsuy nghĩ cho phụ mẫu thê tử của các ngươi. Còn dám ngang ngược chốnglại, hãy nghĩ xem thủ đoạn xưa nay của Tần Vãn ta và Nam An Hầu đi.”

Hai chân ta bị trọng thương, hoàn toàn không thể động đậy được, thân hìnhlại càng gầy guộc hơn so với đàn ông bình thường, thế nhưng giọng nói ta lạnh lùng, đanh thép, cực kỳ đáng sợ. Nếu bọn họ đã nghe đến chuyện năm xưa ta lạnh lùng chôn sống năm vạn hàng binh Nhu Nhiên, thì có thể hiểu được lúc này ta hoàn toàn không phải đang buông những lời dọa dẫm tầmthường.

Đám thân binh kia không dám lại gần, đứng đó một lúc bỗng nghe thấy có ai đó thét lớn “Quân đội Tần gia đánh tới rồi, mau chạythôi.”

Những tên khác hoảng sợ, nhảy dựng cả lên, vứt hết binh khí, quay đầu bỏ chạy.

Bát Bảo cùng Lão Thất… cũng chính là người dân thường kết giao cùng Tư ĐồVĩnh mà ta đã gặp trong quán rượu ngoài đường lớn khi mới quay về kinhsư, lúc này đã lại gần đỡ lấy ta.

Lúc này đầu ta vã đầy mồ hôi,nhưng vẫn xua tay nói “Chân ta đã bị gãy, chẳng thể nào đi nổi, hãy tìmcho ta một chiếc kiệu để ta ngồi.”

Bát Bảo đồng ý, vội vã saingười đi tìm, ta lại nói tiếp “Bát Ca, Nhị ca ta Tần Triệt cùng đệ đệTần Cẩn và cháu gái Tần Tố Tố vẫn còn ở bên trong, phiền huynh hãy pháingười tóm lấy tên ngục tốt giúp ta tìm bọn họ ra ngoài, nhanh chóng tìmngười trị liệu.”

Bát Bảo vội vã đáp lời, vừa thúc người đi làmvừa nói “Chúng ta ít người, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện,hãy để tiểu nhân đưa tướng quân ra ngoài trước.”

Ta đoán được bọn họ tới đây cứu mình, nhất định là nghe theo lời dặn dò của Tư Đồ Vĩnh,vội vã hỏi “Vậy còn Thái tử đâu? Hiện ngài ấy đang ở đâu?”

BátBảo và Lão Thất quay sang nhìn nhau, vô cùng buồn bã. Lão Thất cười nói“Thái tử đã bị Hoàng hậu Đoan Mộc nhốt vào nơi nào trong hoàng cungchẳng biết, chúng ta rất muốn vào cứu người, thế nhưng hoàng cung quálớn, phòng thủ lại nghiêm ngặt, thực sự không biết phải đi cứu thế nào.Khó khăn lắm mới tìm được tâm phúc của Thái tử để thương nghị, Thái tửlại bảo người truyền lời ra ngoài, nói mấy hôm nữa, kinh thành nhất định sẽ xảy ra biến loạn, bảo chúng ta nhân cơ hội tới Bộ hình cứu tướngquân. Ngài nói không cần lo cho ngài, chỉ cần bảo vệ được người thì coinhư đã bảo vệ được ngài ấy vậy.”

Trái tim bao ngày nay đã bịluyện rèn thành băng giá của ta giờ phút lại nóng rực mà cay đắng. Tangước mắt lên nhìn Lão Thất lạnh lùng nói “Ngài ấy thực sự nói như vậysao?”

Lão Thất đáp “Nếu không nói như vậy, tại sao chúng ta lạichịu bỏ mặc ngài không lo? Ngài ấy còn nói cuộc đời ngài ấy trắc trở,khổ sở, chỉ may mắn vì có thể gặp được tướng quân, lại còn được cùngtướng quân trải qua cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc trên núi Tử Nha. Nếu cóthể cứu được tướng quân, thì phò trợ tướng quân giống như phò trợ ngàiấy trước kia. Tiểu nhân nghe mà giống như lời phó thác trước khi lâmchung, vô cùng… vô cùng không lành.”

Một khi thất thế, trong tayngài lại chẳng có thực quyền, với địa vị quân chủ của ngài, bất luận aithẳng ai thua trong trận tranh giành quyền lực lần này, bất luận tiếpsau người làm Hoàng Đế là ai thì cũng đều tuyệt đối không tha mạng chongài. Vị hoàng tử trẻ tuổi văn võ toàn tài, hào sảng tùy tính…

Ta suy nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định. Nắm lấy thanh đao trong tay,ta miễn cưỡng đứng dậy, hai chân đau đớn thấu xương, khiến ta gần nhưchẳng còn chút sức lực nào nữa, cau chặt đôi mày rồi nói “Đã tìm đượckiệu hay chưa?”

Bát Bảo vội đỡ lấy ta “Nơi này thực sự không tiện lưu lại lâu. Tiểu nhân xin mạo phạm, bế tướng quân rời khỏi nơi nàytrước được không?”

Ta lạnh lùng lên tiếng “Nhiều người mạo phạm ta đã chết rồi, ta cũng chẳng ngại thêm ngài đâu.”

Bát Bảo kinh hãi, quay sang nhìn Lão Thất, hình như bắt đầu lộ vẻ phẫn nộ.

Lúc này đã có người vội vã xông từ trong đại lao ra, người cõng, kẻ bế bangười thân của ta ra ngoài, vội vã hồi báo lại “Tiểu thư không nghiêmtrọng lắm, Tần Nhị công tử bị thương rất nặng, cần phải tìm người chữatrị lập tức.”

Ta liền hỏi “Vậy còn Tần Cẩn đâu?”

Mấy người này quay sang nhìn nhau, có người bế một người đến trước mặt ta rồi nói “Tần Tứ công tử e là không ổn nữa rồi.”

Tấm áo phủ trên mặt rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt trắng nhợt vẫn còn chútngô nghê, trẻ tuổi của Tần Cẩn. Ta đưa tay ra sờ, lạnh giá, cứng đờ,không ngờ đệ đệ đã chết từ lâu.

Trước mắt ta lập tức hiện lên tất cả mọi cử chỉ hành động, nét mặt thái độ của Tiểu Cẩn từ nhỏ tới lớn.Có mừng rỡ, có phẫn nộ, có kinh hãi, có bi thương, có cười vui, có khóclóc, có vẻ kiên cường nhẫn nhịn cơn đau cơn bệnh, có vẻ lễ phép, yêuthương ca ca, tỷ tỷ… Tất cả đều hiện lên, không thiếu gì cả. Nỗi đau đớn như đao cắt truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể ta.

Nhặttấm áo cũ đó lên, ta lại che lên khuôn mặt của tiểu đệ mình, bình thảnnhư không lên tiếng “Hãy đưa ra ngoài trước, rồi tìm cỗ quan tài đặt đệấy vào trong.”