Tinh Giới

Chương 111: Giới lực kếch sù



Lâm Thiên nhìn Kiếm Thánh cầm kiếm bay đi, hâm mộ hỏi:

– Tiểu Linh, ta phải đến thực lực cỡ nào mới bay được?

– Chủ nhân, sử dụng thuật phi tường ma pháp phong hệ cấp năm là chủ nhân có thể bay lên ngay bây giờ, nhưng tốc độ khá chậm. Ngoài ra khi thực lực chủ nhân đến đẳng cấp cao thủ Kim Đan kỳ là sẽ bay được.

– Kim Đan kỳ sao, thật xa xôi.

Lâm Thiên vòng ra khỏi tảng đá bay nhanh lên đỉnh núi. Có Tiểu Linh chỉ điểm, rất nhanh Lâm Thiên vào hang rồng cự long hỏa hệ Tư Nặc Khắc.

Khi Lâm Thiên nhìn kim tệ chất đống đầy đất, kinh ngạc nói:

– Cự long thích kim tệ, quả nhiên là thật.

Kim tệ, ma trượng, bảo kiếm, ma hạch, báu vật nhiều vô cùng. Trong góc có quả trứng to cỡ nửa người khiến Lâm Thiên giật nảy mình.

– Rồng có khác, sinh trứng cũng lớn như vậy.

Lâm Thiên lẩm bẩm:

– Tiểu Linh, có thể thu thứ này vào không gian Tinh Giới không? Thu vào rồi có lấy ra được không? Sẽ mất bao nhiêu giới lực?

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân, thu vào mất năm mươi duy giới lực, có thể lấy ra!

Lâm Thiên nói:

– Năm mươi duy giới lực, có thể miễn cưỡng chấp nhận. Được rồi, thu đi.

Tiểu Linh lập tức thu trứng lớn vào không gian Tinh Giới.

Lâm Thiên hỏi:

– Tiểu Linh, thu mấy thứ trong hang vào không gian Tinh Giới thì có lỗ vốn không?

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân hãy thu ma hạch trong góc trước đi, chuyến này chủ nhân lời to.

– Ma hạch?

Lâm Thiên mừng thầm, hắn chưa kịp chú ý đến ma hạch, chỉ tại kim tệ dưới đất quá rực rỡ, hơn nữa ma pháp trượng, bảo kiếm, khải giáp vân vân hấp dẫn tầm mắt Lâm Thiên.

Lâm Thiên đi tới góc hang, hắn hút ngụm khí lạnh. Ma hạch, một đống ma hạch, ước chừng một, hai trăm viên.

Lâm Thiên hưng phấn hét to:

– Tiểu Linh, hấp thu, hấp thu hết!

Những ma hạch này cái nhỏ nhất không kém hơn ma hạch lục giai lúc trước Bá Ni lấy ra.

Cái lớn nhất to cỡ nắm tay tỏa ra hơi thở năng lượng nhàn nhạt.

Tiểu Linh nói:

– Vâng thưa chủ nhân, có tổng cộng sáu mươi hai viên ma hạch lục giai, ba mươi ba viên ma hạch thất giai, hai mươi mốt viên ma hạch bát giai, mười viên ma hạch cửu giai, cộng hết lại là một trăm hai mươi sáu viên, có thể chuyển hóa ra sáu vạn năm ngàn duy giới lực! Bắt đầu hấp thu, cần hai phút.

Lâm Thiên thẫn thờ, ngơ ngác hỏi:

– Tiểu Linh, lặp lại lần nữa đi, có thể chuyển hóa bao nhiêu duy giới lực?

– Sáu vạn năm ngàn duy thưa chủ nhân.

Lâm Thiên cười như điên:

– Ha ha ha! Sáu vạn năm ngàn duy, nếu hấp thu hết dù chết ngay cũng đáng. Tiểu Linh, yêu ngươi chết mất! Đào long huyệt quả nhiên là cách tốt nhất để làm giàu!

Mắt Lâm Thiên sáng rực nhìn những trang bị, nói:

– Tiểu Linh, có lẽ mấy thứ này cũng cực kỳ đáng giá, đến lúc đó bán đi đổi thành ma hạch sẽ có một khoản lớn vào túi. Ha ha ha, thế giới này đáng yêu quá đi.

Hai phút qua rất nhanh, tất cả ma hạch bị chuyển hóa thành giới lực. Ma pháp trượng, bảo kiếm, áo giáp nằm dưới đất thoạt trông rất quý giá cũng vào không gian Tinh Giới. Lâm Thiên lưu luyến nhìn đống kim tệ, mấy món báu vật không kịp thu, hắn xoay người bay ra ngoài long huyệt. Lâm Thiên thêm thuật Phi Tường cho mình, Lăng Ba Vi Bộ nhanh chóng chui vào rừng rậm.

Rất nhanh bên dưới vang tiếng hét:

– Mau, phải mang trứng rồng đi trước khi cự long trở về! Nếu được thì mang đi hết báu vật trong hang rồng!

Đáp lại tiếng hét là một đống tiếng hò reo, hơn mười Võ Giả, Ma Pháp Sư lao ngay vào hang rồng.

Trong hang rộng truyền ra tiếng gầm rung trời:

– A! Là ai? Ai đánh cắp hết báu vật nơi này!?

Lâm Thiên đã rời xa một, hai dặm mà vẫn nghe rõ ràng.

– Dân chúng hôm nay thật vui vẻ, vui vẻ thật nhiều!

Lâm Thiên xuống núi, vừa ngân nga vừa nhanh chóng bay xa.

Lâm Thiên không đi đường cái mà vận dụng Lăng Ba Vi Bộ xuyên qua rừng rậm. Lâm Thiên không ngốc chọn đi đường lớn, những người vào long huyệt gồm có hai Kiếm Sư, Ma Đạo Sư, nếu bị bọn họ đuổi theo thì tiêu. Tuy có thể trực tiếp vào không gian Tinh Giới nhưng không đến lúc bất đắc dĩ thì Lâm Thiên không muốn ỷ vào không gian Tinh Giới chạy trốn.

Nếu làm vậy sẽ dần mất can đảm đối diện cường giả.

Nửa tiếng sau, Lâm Thiên đi ba, bốn mươi dặm trong rừng.

Lâm Thiên cười nói:

– Chắc không tìm được nữa.

Lâm Thiên thi triển thuật Phi Tường lên một nhánh cây lớn, nằm xuống.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Cự long kia nên nhanh lên, đừng để tiểu gia chờ quá lâu không thì ta sẽ nếm thử vị trứng rồng.

Hai mươi phút sau vang tiếng nổ trầm đục từ phương xa truyền đến. Thanh âm đến từ phương xa xăm ước chừng hai trăm dặm, nhưng cách xa vậy mà Lâm Thiên có thể nghe tiếng động rất lớn, mặt đất rung rinh.

Lâm Thiên bật dậy nhìn hướng phát ra thanh âm:

– Có chuyện gì?

Nhưng khoảng cách quá xa, Lâm Thiên không thấy được gì.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, nếu Tiểu Linh không đoán sai thì con cự long kia có lẽ đã chết.

– Chết rồi? Ý Tiểu Linh là tiếng nổ kia...!

Tiểu Linh nói:

– Chắc con cự long tự bạo. Chỉ trách tin trong long huyệt cự long kia có trứng rồng truyền ra ngoài, hơn nữa nơi đây cách thành Lôi Vân quá gần.

Lâm Thiên gật gù, ngay trên giường mình làm sao tha thứ có con cự long cường đại tồn tại?

Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:

– Tiểu Linh, con cự long hình như là rồng, sao nó đẻ trứng được?

Tiểu Linh khinh bỉ:

– Chủ nhân ngốc quá, trứng rồng ở trong hang tức là con cự long sinh sao? Đó là con của nó, nhưng nó chỉ là phụ thân, chủ nhân hiểu chưa?

– Á, tức là còn có con rồng cái? Con rồng cái đi đâu rồi?

– Chủ nhân, Tiểu Linh không phải toàn năng cái gì cũng làm được.

Lâm Thiên thở dài thườn thượt, ngẫm nghĩ, hay lần theo hướng phát ra tiếng nổ. Hai tiếng sau Lâm Thiên tới chỗ vụ nổ, đó là một mảnh rừng rậm. Hiện tại trong phạm vi mười dặm có một cái hố to, giữa hố sâu mấy chục thước.

Lâm Thiên đến không gây nhiều chú ý vì khá đông người bị tiếng nổ hấp dẫn lại đây. Lâm Thiên nhìn cái hố to, hắn hút ngụm khí lạnh, uy lực vụ nổ lớn cỡ nào mới ra cái hố to như thế?

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

– Tiểu Linh nói xem hai Pháp Thánh, cùng với Kiếm Thánh đã chết chưa?

Tiểu Linh trả lời:

– Rất có thể một, hai người chết nhưng khả năng không người nào chết lớn hơn chút, đương nhiên chắc chắn bị thương.

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Tiểu Linh đã nói thực lực bọn họ ngang nhau mà sao cự long bị buộc tự bạo nhanh vậy?

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân ngốc lẽ nào không biết có từ gọi là mai phục? Nếu không có nắm chắc đánh chết cự long thì người đế quốc Lôi Vân sẽ ra tay sao?

Lâm Thiên á khẩu, thì lúc được đống giới lực khiến hắn hưng phấn quá, chỉ số thông minh tụt dốc. Lâm Thiên hít sâu, tâm tình trầm xuống.

Lâm Thiên tự giễu nói thầm:

– Mới có mấy vạn duy giới lực đã kích động thế này, thật là không nên.

Tĩnh tâm lại khiến tư duy của Lâm Thiên nhạy bén rất nhiều.

Lâm Thiên hỏi:

– Tiểu Linh nói xem ba cường giả thánh giai lúc ở trên núi đó có phát hiện hơi thở của ta không?

Tiểu Linh trả lời:

– Không thưa chủ nhân, người thứ nhất phát hiện chủ nhân là cự long thực lực cao nhất, sau đó nó phong tỏa hơi thở chủ nhân lại nên không bị ba cường giả thánh giai phát hiện hơi thở chủ nhân.

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Tức là miễn ta không lấy trứng rồng ra thì không ai tìm ra ta được. Trứng rồng, chậc, nếu bán cho đế quốc Lôi Vân sẽ được nhiều ma hạch. Nhưng bây giờ ta không thiếu giới lực, tạm thời không làm chuyện đó. Lấy báu vật của người ta lại bán hài tử của người ta thì rất thiếu đạo đức.

Gần bên cái hố to có một con đường lớn, Lâm Thiên đi tới ven đường gặp một thương đội đi thành Lôi Vân. Lâm Thiên đơn giản biểu diễn hai ma pháp nhỏ, hắn ngồi trên chiếc xe ngựa trong thương đội. Ma Pháp Sư, đây là nhân vật cường đại, thương nhân nhỏ bình thường làm sao có thể so sánh địa vị với Ma Pháp Sư?

Trong xe ngựa trừ Lâm Thiên ra có một lão nhân, một thiếu nữ mười lăm, sáu tuổi, đôi mắt to tròn trong veo rất đáng yêu.

Thiếu nữ chớp mắt to nói:

– Ma Pháp Sư đại nhân tôn kính, ta tên Nhã Sa, đây là gia gia của ta.

– Ta tên Lâm Thiên, Nhã Sa gọi thẳng tên ta là được.

Lâm Thiên nói:

– Chào lão gia tử.

Lão nhân thận trọng chào lại:

– Chào Lâm Thiên đại nhân.

Lâm Thiên nhìn cách hai người ăn mặc liền biết gia cảnh của họ không khá giả, Nhã Sa ăn mặc sạch sẽ nhưng y phục rất mộc mạc.

Lâm Thiên nói:

– Lão gia tử xin đừng gọi ta là đại nhân gì, gặp nhau tức có duyên. Có vẻ lão gia tử gặp chuyện gì khó nói? Hãy nói ra đi, nếu chuyện không khó có lẽ Lâm Thiên sẽ giúp một tay cho.

– Cái này...

Lão nhân nhìn Lâm Thiên lại quay sang xem Nhã Sa, cắn răng cung kính nói:

– Lão hán chỉ mong tiểu Sa có thể vào học viện ma pháp Hán Tư học tập, tương lai có cuộc sống tốt đẹp!

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Đây là chuyện tốt, có vấn đề gì sao?

Lão nhân nói:

– Nhưng thiên phú của tiểu Sa chỉ là D giai, vừa đủ yêu cầu học tập ma pháp, nếu muốn học viện ma pháp Hán Tư học cần nhiều kim tệ!

Nhã Sa lên tiếng:

– Gia gia, hãy để tiểu Sa nói cho.

– Ài, được rồi, ngươi nói đi.

Nhã Sa khẽ nói, mắt to ngấn lệ:

– Trong thôn chúng ta chỉ có một người khá giàu tức là chủ nhân thương đội này, hứa rằng miễn là ta gả cho nhi tử của hắn sẽ cho ta kim tệ nhập học. Ta muốn học giỏi bản lĩnh, sau này để gia gia sống tốt!

Lão nhân ôm Nhã Sa, bật khóc:

– Nhưng tiểu Sa! Nhi tử của Khăn Ni là kẻ ngốc không biết gì!

Trong thiên hạ nơi nào không tồn tại chuyện thương tâm?

Lâm Thiên thầm thở dài:

– Các người yên tâm, ta sẽ thanh toán học phí cho Nhã Sa.

Lão nhân nói:

– Nhưng... Nhưng Nhã Sa đã đồng ý Khăn Ni, không thì chúng ta đã chẳng xuất hiện trên chiếc xe ngựa này.

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Chỉ là chủ nhân một thương đội nhỏ, nếu hắn nghe lời thì thôi, nếu không nghe lời ta sẽ khiến hắn nghe theo!

Dùng thủ đoạn áp chế cưỡng ép thiếu nữ đẹp như hoa nhà người gả cho nhi tử đần độn của mình, loại người này cũng chẳng tốt lành gì.

Tốc độ thương đội không quá nhanh, nửa ngày đường thật ra nếu Lâm Thiên đi hết sức thì một tiếng là xong. Tuy nhiên Lâm Thiên không có việc gì gấp, hai là nếu đi với tốc độ nhanh sẽ bị người tản ra tứ xứ tìm kẻ trộm long huyệt nghi ngờ.

Lúc chạng vạng thương đội ngừng lại bên một dòng suối nhỏ. Lâm Thiên, lão nhân, Nhã Sa xuống xe.

Một tên mập trung niên bước tới:

– Ma Pháp Sư đại nhân tôn kính, không biết đại nhân có vừa lòng không?

Tên trung niên mập thỉnh thoảng liếc hướng Nhã Sa, mắt lóe tia dục vọng.

Lâm Thiên nhìn thấy, đã hiểu ra. Nhi tử của tên mập này là tên ngốc, nếu Nhã Sa gả đi e rằng thân thể trong sạch sẽ bị tên mập chiếm lấy. Đêm động phòng hoa chúc, lên giường không phải tân lang mà là phụ thân của tân lang.

Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là Khăn Ni?

Khăn Ni nghe ra giọng nói của Lâm Thiên không khách sáo nên cũng đổi giọng:

– Đúng vậy, ta là Khăn Ni, chủ nhân thương đội này.

Khăn Ni thầm nghĩ: chỉ là một Ma Pháp Sư đê giai, nếu chọi cứng thì trong thương đội của gã có mấy Kiếm Sĩ trung giai, không sợ đối phương!

Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:

– Ta nghe nói ngươi ép buộc Nhã Sa gả cho nhi tử ngốc của ngươi?

Khăn Ni cười gằn:

– Cái gì mà ép buộc? Đây là Nhã Sa tự nguyện, chỉ là giao dịch công bằng.

– Giao dịch công bằng?

Lâm Thiên cười khẩy nói:

– Nhã Sa và gia gia của nàng già trẻ không nhìn ra, ngươi nghĩ ta cũng không nhìn ra sao? Ngươi sẽ thật lòng cho nàng đi học ma pháp? Nếu đúng vậy thì chẳng phải là ngươi sẽ lo lắng có ngày nàng học thành tựu rồi trả thù ngươi!

Khăn Ni biến sắc mặt, hung tợn nói:

– Tiểu tử, đừng lắm chuyện. Dù ngươi là Ma Pháp Sư thì khó thể đánh lại hơn hai mươi người thương đội chúng ta!

Khăn Ni dứt lời, bốn võ sĩ cầm kiếm to vây quanh Lâm Thiên.

Lâm Thiên liếc bốn người kia, lạnh lùng nói:

– Không muốn chết thì cút đi, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình!

Khăn Ni hét to:

– Giết hắn! Hắn là Kiếm Sĩ, chắc chắn trên người có nhiều thứ đáng giá!

Bốn Kiếm Sĩ cùng hét to, cự kiếm giơ cao đâm hướng Lâm Thiên. Nhã Sa đứng sau lưng Lâm Thiên sợ hãi tái mặt, hét lên.

Lâm Thiên vung tay như đuổi ruồi:

– Không biết tự lượng sức mình!

Bốn Kiếm Sĩ dừng bước, ngực bị một mũi tên nước bắn thủng lỗ. Có người chết, những người khác trong thương đội sợ hãi mặt tái xanh thụt lùi. Khăn Ni mập chân mềm nhũn không có sức lùi lại.

Tên mập té ngã xuống đất hét to:

– Đừng giết ta! Đừng giết ta! Cho ngươi Nhã Sa! Đúng rồi, cho ngươi hưởng dụng Nhã Sa, xin đừng giết ta!