Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Chương 142: Bị xé thư



Tại đảo Lục Vân Tiên, phía nơi sáu hòn đảo lớn tồn tại nơi đây, bước tới những vị tinh giả bay khắp nơi trên trời, cũng là thành phần sát nhập đối với Thiên Nam học viện.

Tại phía trung tâm đảo Lục Vân Tiên, nơi cổng dịch chuyển tồn tại từ khá lâu đã có chút bám bụi trần.

Đột ngột một cái cổng không gian hiển hiện sáng lên, đều là khiến cho toàn bộ chấn kinh một phen.

“Coi kìa, cổng dịch chuyển khởi động rồi!”

“Thật không ngờ, hẳn cũng đã khoảng vài trăm năm rồi mới thấy được một vị nào đó dùng cổng dịch chuyển a.”

“Không biết rằng ai lại có thể dùng được cái cổng dịch chuyển đó nhỉ?”

Cánh cửa hé mở, dòng không gian xoay chiều hình thù một cái lốc xoáy đi ra, bỗng có một lực hút thổi gió vào bên trong khiến cho ai nấy cũng đều ngạc nhiên, không biết cái thứ hút vào này từ đâu lại xuất hiện. Rồi có một người bước ra, người đó là Ngọc Linh Thảo.

Cô bé vừa mới bước chân đáp xuống đất, ai nấy cũng đều là một trận kinh ngạc, vô số người trong đầu tự hỏi: “Là một cô bé sao?”

Trong lúc mà bọn họ còn ngơ ngác, Ngọc Linh Thảo cảm nhận trận hút vào của cổng không gian, liền biết được chuyện gì xảy ra.

Đây chính là sự cũ kĩ của máy móc thời xưa, hơn nữa do không được bảo dưỡng chăm sóc lâu dài khiến cho rong rêu bụi bám cả lên, lại thêm một cái hỏng hóc bên trong cổng dịch chuyển.

Ngọc Linh Thảo thở dài một hơi.

Lần sau phải báo cho cơ quan cấp cao sửa lại cái cổng này mới được, nếu không thì sẽ không biết rằng sẽ hỏng hóc lúc nào a.

Tiếp sau đó cô bé búng tay một cái, cánh cổng không gian cũng từ đó mà đóng lại nhanh chóng. Điều này cũng là thật sự khiến cho ai nấy cũng là ngạc nhiên thêm bội phần, nếu là bước qua cánh cổng không gian đó hẳn la người ta nói một sự may mắn, một sự trùng hợp khi là được một vé đi qua. Nhưng mà dùng chính thực lực dập tắt đây một sự chứng minh sức mạnh thực sự, cũng là dễ bề Ngọc Linh Thảo hành sự sau này hơn.

Vài ngày sau, Ngọc Linh Thảo cuối cùng cũng là tới phía cánh cổng của Thiên Nam học viện.

Một quy mô rộng lớn tráng lệ, lại thêm cánh cổng khổng lồ, cô bé thật sự không ngờ rằng cái này chính là một học viện tầm thường.

Từng bậc thang nối dài tới tiếp cửa, cô bé từng bước nhẹ nhàng đi qua, cho tới khi tiến tới cánh cổng mới cất tiếng với một người gác cổng gần đó: “Này!”

Một người lính phía trên đó thấy một cô bé đi lạc liền bước tới hỏi: “Cô bé, cô bé đi lạc sao?”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, có chút muốn cười, lại có chút khó chịu, liền nói: “Tôi không phải đi lạc, tôi chính là đi tới gia nhập Thiên Nam học viện nơi đây.”

Dứt lời, cô bé liền lấy ra từ bên trong nhẫn không gian một cái thư giới thiệu.

“Đây là thư giới thiệu, tôi mong anh có thể đưa lá thư tới tay hiệu trưởng an toàn.”

Tên lính đó cầm lấy lá thư của Ngọc Linh Thảo, xem xét lần lượt. Ngọc Linh Thảo chờ đợi, đang chờ đến khi tên lính có thể đưa lá thư tới tay an toàn.

Nhưng rồi đột nhiên, tên lính đó xé đôi thư giới thiệu, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo sốc đến tột cùng, rồi hắn ta lại xé thêm vài cái nữa, sau đó vứt mạnh xuống đất nhăn mặt nói: “Cái thứ rác rưởi gì thế này?!”

Vừa nói, hắn ta vừa giẫm mạnh lên lá thư, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo tức giận, khuôn mặt có một chút trầm xuống nói: “Ngươi lại dám làm như vậy sao?”

Hắn ta nghe vậy, liền khịt mũi khinh thường nói: “Ha, có cái gì mà ta có dám làm hay không, lại nói một con nhóc nhỏ bé ngươi sự tình lại dám tới đây xin gia nhập,ta nói có đúng không, huynh đệ?”

Hắn ta quay sang phía bên phải, nơi mà người lính còn lại đang canh gác, nhưng thay vì một cái vẻ mặt đồng tình mà hắn nghĩ, đó lại là một khuôn mặt hoảng sợ.

“Ngươi làm sao thế?” Tên lính bất giác hỏi.

Bỗng đột nhiên hắn ta nhớ ra, cái kia bậc thang chính là có sức ép đè xuống khảo nghiệm, nhưng hắn ta vẫn là không ngờ rằng có cô bé bước tới đây mà lại dễ dàng đến thế.

Bỗng đột nhiên có thứ gì đó từ bên trái hắn ta bắn ra, quay sang nhìn xem liền ngơ ngác cái tay hắn ta đã không còn trên người hắn ta, mà hiện giờ lại nằm trên tay của Ngọc Linh Thảo.

“Arghhhhh!!!”

Tiếng thét vang lên, hắn ta ngã gục xuống đất ôm tay đau đớn từng giọt nước mắt chảy xuống.

Cái này sự đáng sợ đến từ Ngọc Linh Thảo khi dùng không gian chi đạo.

Ngay trong lúc hắn ta quằn quại ấy, Ngọc Linh Thảo liền xuất kích đá hắn ta một cái văng xa vài mét, sau đó ngồi xuống bậc thang đá.

“Ngươi còn đơ ra đó làm gì? Sao còn không gọi người cứu viện cùng viện trưởng đi tới?”

Tên lính còn lại liền hiểu ra, liền nhanh chóng chạy vào thông báo. Cũng là bên này giải quyết chuyện đó ổn thỏa.

Ngọc Linh Thảo tại nơi đó còn lại vứt ra cái kia cánh tay về một bên, trông như một nơi cô độc hiển hiện, lặng lẽ quan sát mọi thứ.