Tìm Lại Tình Yêu

Chương 38: Vợ Chồng Mặn Nồng (H)



"Cái đó…"

Đối diện với một Trần Đình Thâm nhiệt tình như lửa, từng hơi thở nóng rực trực tiếp phả thẳng vào da thịt làm Thẩm Vãn Tinh có đôi chút ngứa ngáy, toàn thân cô nàng dường như có một dòng điện xoẹt qua, vô thức rụt cổ về. Cô hiểu rõ Trần Đình Thâm đang định làm gì, bởi ẩn sâu trong đôi mắt anh đầy những tia dục vọng, như thể sắp sửa ăn tươi nuốt sống cô, dọa Thẩm Vãn Tinh hơi giật mình.

Được tỏ tình một cách bất ngờ, đặc biệt đối phương còn là người đàn ông cô yêu suốt bao nhiêu năm qua, Thẩm Vãn Tinh đương nhiên cảm thấy vui mừng chẳng thể tả được, cô xúc động đến mức rưng rưng. Hơn nữa, Thẩm Vãn Tinh kết hôn với Trần Đình Thâm một thời gian, anh vẫn sẵn sàng chờ đợi cô, thậm chí còn phải nhịn thời gian khá dài. Đường đường một con người quyền lực trong tay, Trần Đình Thâm hoàn toàn có thể ra ngoài tìm người phụ nữ khác, bởi rất nhiều cô gái khát khao anh, tuy nhiên đối phương vẫn kiên nhẫn đợi Thẩm Vãn Tinh gật đầu đồng ý, đương nhiên cô hiểu tình cảm chân thành Trần Đình Thâm dành cho mình là thật, nhưng đối diện với loại chuyện này cô nàng vẫn hơi căng thẳng.

Trần Đình Thâm nâng niu chạm vào trán cô, chóp mũi hai người dính sát, hơi thở hòa quyện cùng nhau, người đàn ông khàn khàn mở miệng: "Anh biết em là lần đầu và em đang sợ những gì, Vãn Tinh à, anh đảm bảo nhẹ nhàng hết sức có thể được chứ? Anh nhất định hết sức yêu thương em, đừng cự tuyệt anh nữa." Đôi mắt anh khép hờ, che đi một màu đỏ rực đang bao phủ con ngươi tránh dọa đến Thẩm Vãn Tinh.

"Được rồi." Đối diện với sự thành khẩn đến từ Trần Đình Thâm, trái tim cô nàng mềm nhũn, chả từ chối được, huống chi Thẩm Vãn Tinh cũng yêu và hy vọng được ở bên cạnh chàng trai phía đối diện. Hai vành tai người con gái bất giác đỏ ửng, cô ngượng chín mặt rụt rè gật đầu đồng ý.

Nhận được câu trả lời, Trần Đình Thâm hạnh phúc, ngay lập tức đè Thẩm Vãn Tinh xuống giường, thân ảnh to lớn nhanh chóng phủ lên người đối phương, tuy nhiên, anh vô cùng tiết chế vì cô đang bị thương. Trần Đình Thâm cong môi cười, anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ ửng hồng hào như được môi mật. Lưỡi đẩy sâu vào khoang miệng, từ từ khuấy đảo khắp mọi ngóc ngách, tham lam hút lấy toàn bộ mật ngọt làm của riêng.

Bàn tay Trần Đình Thâm cũng không hề yên phận, anh nhẹ nhàng tháo từng cúc áo trên người Thẩm Vãn Tinh, trong thoáng chốc, da thịt cả hai dính sát lên nhau, Thẩm Vãn Tinh toàn thân dường như có dòng điện cao áp chạy qua, cô vòng tay ôm lấy Trần Đình Thâm, hơi thở dần trở nên nặng nề, lý trí hoàn toàn mất sạch, cô bỏ mặc cho đối phương làm chủ mọi chuyện.

Thoáng chốc, quần áo nằm la liệt trên mặt đất.

Người đàn ông nhẹ nhàng, cẩn trọng vuốt ve từng tấc thịt trắng nõn, nụ hôn rơi xuống dày đặc, mỗi nơi lướt qua đều in hằn lên những dấu vết chằng chịt. Thẩm Vãn Tinh chịu kích thích liên tục, cô thở mạnh, ưỡn người về phía trước, bất giác rên rỉ thành tiếng, âm thanh trộn lẫn khiến người nghe đỏ mặt tía tai. Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng lên.

"Ưm… Đình Thâm…" Cô nàng vô thức gọi tên dưới ham muốn mãnh liệt.

Thanh âm nỉ non ngay bên tai càng kích thích dục vọng ẩn sâu bên trong Trần Đình Thâm, hai mắt anh mờ đục, giọng nói khản đặc cất lên: "Vãn Tinh, đừng nôn nóng, chờ chút, nếu không sẽ đau lắm."

Ngón tay anh nhanh chóng xâm nhập vùng cấm địa, khuấy đảo bên trong. Dị vật bất ngờ tấn công khiến toàn thân Thẩm Vãn Tinh căng thẳng tột cùng, cô ôm chặt lấy Trần Đình Thâm, vô thức để lại những vết cào trên lưng anh. Phía dưới người đàn ông cũng đang kêu gào mãnh liệt, tuy nhiên, Trần Đình Thâm cần chờ đợi đến lúc thích hợp, bởi anh sợ làm cô nàng đang bị mình đè dưới thân đau đớn.

Qua một thời gian, xác nhận đến lúc thích hợp, bàn tay hai người đan xen lấy nhau, Trần Đình Thâm nhắm mắt, trực tiếp đâm mạnh một cú đến tận sâu thân thể người con gái. Máu tươi chảy xuống làm đỏ ửng một mảnh ga giường.

Cơn đau bất giác ập đến khiến Thẩm Vãn Tinh rơi nước mắt, cô nức nở kêu: "Đau lắm, em không muốn nữa. Trần Đình Thâm, anh mau ra đi. Hu hu.

"Bà xã, đợi chút thôi." Người đàn ông hôn lên môi cô, cắn chặt răng rặn ra từng tiếng: "Lần đầu hơi đau, chờ một thời gian em nhất định cảm thấy thoải mái. Tin anh đi." Đến bước này rồi, làm sao Trần Đình Thâm dừng tay cho được.

Trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi, hơi thở ngày càng nặng nề. Cảm giác sung sướng khó tả truyền từ bên dưới ra khắp thân thể. Nói Thẩm Vãn Tinh là một báu vật quý giá thật chẳng sai chút nào. Cảm giác ướt át, trơn tru ôm chặt lấy anh làm Trần Đình Thâm thiếu chút nữa giao nộp vũ khí đầu hàng, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được. Lần đầu tiên không thể mất mặt trước Thẩm Vãn Tinh.

Chờ đợi cơn đau biến mất, dần dần người con gái cảm thấy ngứa ngáy, ánh mắt mơ màng nhu tình nhìn chằm chằm Trần Đình Thâm dường như đang muốn cầu xin gì đó, cô sắp sửa bị dày vò sống dở chết dở rồi. Trần Đình Thâm từ từ di chuyển, cử động vô cùng nhẹ nhàng, vừa làm vừa hôn Thẩm Vãn Tinh.

Động tác ngày một mạnh hơn, từng cơn sóng đánh mạnh vào tâm trí Thẩm Vãn Tinh, khoái cảm ập đến khiến đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết hành động theo bản năng, miệng liên tục phát ra âm thanh ngọt ngào kích thích. Trần Đình Thâm vô cùng biết dẫn dắt, da thịt cô nàng ngày càng ửng hồng.

Cúi đầu xuống, người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Vãn Tinh, gọi tên anh đi, mở mắt ra nhìn anh, ngoan ngoãn xem xem chúng ta đang hòa vào làm một." Thanh âm vang lên trong không gian vắng lặng.

Thẩm Vãn Tinh xấu hổ lắp bắp thốt ra từng chữ: "Đình… Đình Thâm…"

"Ngoan lắm. Thế nào? Thích chứ?" Lời nói dung tục phát ra từ miệng người đàn ông khiến Thẩm Vãn Tinh hơi ngạc nhiên, anh thường ngày nho nhã mà ở trên giường như hóa thành người hoàn toàn khác.

Từng đợt tấn công ồ ạt ập đến như sóng đánh, mồ hôi đổ đầy trên trán, Thẩm Vãn Tinh nhất thời chẳng thể theo kịp với tốc độ hiện tại. Qua khoảng mười năm phút, bên dưới tràn ra một dòng nước ấm nóng.

Trần Đình Thâm lên tiếng trêu chọc: "Vợ à, em cao trào rồi."

"Anh đừng nói nữa." Cô hung hăng trừng mắt đe dọa tên vô sỉ nào đó đang ăn sạch mình đến mức xương cũng không còn.

Cả hai quấn quýt bên nhau dưới ánh đèn vàng bao phủ căn phòng, ngoài trời trăng đã lên cao, soi sáng toàn thành phố ồn ào tấp nập. Cả một đêm dài, Trần Đình Thâm cứ quấn lấy Thẩm Vãn Tinh, đến mức cô kiệt sức nhưng vẫn chưa chịu buông tha.

Bị tên vô sỉ đè dưới thân, Thẩm Vãn Tinh khóc lóc van xin: "Đình Thâm, em mệt quá, dừng lại đi. Đừng có làm nữa mà." Cô nàng thút tha thút thít, suốt mấy tiếng đồng hồ mà thể lực Trần Đình Thâm vẫn chưa hề suy giảm.

"Vãn Tinh, gọi một tiếng ông xã đi, anh bỏ qua cho em."

"Ông xã. Hu hu. Đừng tra tấn em nữa." Thanh âm dường như có chút giận dỗi, cô buột miệng kêu lên, hiện tại, hai chân Thẩm Vãn Tinh đã rã rời ra cả rồi.

Gầm lên một tiếng, Trần Đình Thâm đổ gục trên người vợ mình, tuy nhiên, mùi vị vẫn còn phảng phất khắp nơi. Kết thúc một đêm mặn nồng, người đàn ông dịu dàng ôm lấy Thẩm Vãn Tinh, đặt lên trán cô nụ hôn rồi cùng cô vợ nhỏ chìm vào giấc ngủ, trên môi Trần Đình Thâm cong lên nụ cười, anh đang vô cùng thỏa mãn.