Tiểu Tỷ, Bất Hung

Chương 138



“Vì sao?” Quân Dĩ Nguy thấy Mạc Nhàn không trả lời, lại chất vấn lần nữa, mình mất trí nhớ hay không, đối với nàng mà nói một chút cũng đều không quan trọng sao? Ý tưởng này làm trong lòng Quân Dĩ Nguy càng thêm đau khổ.

“Xưa nay chỉ có người bệnh tìm thầy, làm gì có thầy tìm người bệnh? Nếu ngươi muốn trị, chờ xong việc ta sẽ trị cho ngươi.” So với sự phẫn nộ của Quân Dĩ Nguy, Tạ Đạo Vi bình tĩnh hơn nhiều.

Quân Dĩ Nguy nhìn Tạ Đạo Vi trả lời như không có vấn đề gì, nhưng nàng nghe vào, chính là thoái thác qua loa của Tạ Đạo Vi, khiến trong lòng nàng không có thoải mái, nhưng nàng không thoải mái thì làm được gì đây? Người này đến chuyện mình mất trí nhớ còn không thèm để ý thì sao có thể để ý chuyện mình vui vẻ hay không vui vẻ, Quân Dĩ Nguy càng nghĩ càng thấy không thoải mái.

“Trị gì mà trị, dù sao ngươi cũng không thèm để ý!” Quân Dĩ Nguy tức giận nói.

Tạ Đạo Vi nhìn Quân Dĩ Nguy tức giận, đối với một người không có ký ức về mình, tự nhiên tức giận với mình hình như không hợp lý lắm, chẳng lẽ cho dù không có ký ức, nàng vẫn để ý mình sao, Quân Dĩ Nguy hiển nhiên phản ánh ý chí Mạc Nhàn, có lẽ không như mình tưởng tượng là không quan trọng, nghĩ đến đây, Tạ Đạo Vi đột nhiên không còn để ý chuyện Mạc Nhàn quên mình như trước đó nữa.

“Chờ cứu Tạ Dĩ Quân xong, ngươi về Nam Triệu với ta, ta sẽ chữa khỏi ngươi.” Tạ Đạo Vi mở miệng nói, nàng đã mịt mờ biểu đạt ra chuyện bản thân muốn chữa khỏi chuyện mất trí nhớ cho Mạc Nhàn.

“Không phải ngươi không thèm để ý sao?” Quân Dĩ Nguy không vui tiếp tục hỏi ngược lại.

Tạ Đạo Vi không có trả lời, nàng không có nói cho Quân Dĩ Nguy, không phải là nàng không thèm để ý, mà là cực kỳ để ý. Có đôi khi nàng cũng sẽ suy nghĩ, Mạc Nhàn mất trí nhớ, có thể an tâm làm thế nữ Bắc Nguy, đó là trách nhiệm Mạc Nhàn gánh vác trêи vai, giống như bản thân mình ghánh vác vận mệnh Nam Triệu, có lẽ mỗi người tự do, là vì ý trời. Nếu là ý trời, làm gì phải cưỡng cầu.

“Nếu không phải Tạ Dĩ Quân bị Quỷ Bà Bà bắt đi, cả đời này ngươi cũng không định chủ động đi tìm ta đúng không?” Tạ Đạo Vi không trả lời, Quân Dĩ Nguy cho rằng Tạ Đạo Vi cam chịu, ngữ khí càng thêm bất mãn chất vấn.

“Vấn đề giả thiết, ta sẽ không trả lời. Thỉnh ngươi không quên mục đích đến Miêu Cương lần này của ngươi.” Tạ Đạo Vi không muốn càn quấy với Quân Dĩ Nguy, đương nhiên Tạ Đạo Vi cũng không muốn thảo luận về phương diện khác, nàng cũng thoáng cảm thấy bản thân mình có chút đuối lý. Có lẽ ý tưởng của mình lúc trước là quá thụ động, nhưng Tạ Đạo Vi cảm thấy cũng không phải trách mình hoàn toàn, mỗi lần Mạc Nhàn lựa chọn đều không để mình ở vị trí đầu tiên, mình đối với nàng mà nói, cũng không phải quan trọng nhất, nếu không phải quan trọng nhất, bị quên rồi thì có quan hệ gì đâu?

“Ngươi yên tâm, nếu ta đến, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi cứu đệ đệ ra.” Quân Dĩ Nguy buông tay Tạ Đạo Vi ra, lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi, lúc này nàng không muốn nhìn thấy Tạ Đạo Vi, vừa nhìn thấy bộ dáng Tạ Đạo Vi một chút cũng không để bụng, liền cảm giác rất khó chịu.

Tạ Đạo Vi không biết Quân Dĩ Nguy muốn đi đâu, nhưng là Quân Dĩ Nguy hẳn là ở gần đây, sẽ không đi xa. Tạ Đạo Vi lại lần nữa tìm một thân cây, nhảy lên trêи tìm vị trí lý tưởng nghỉ ngơi một lát. Hiển nhiên là nàng cũng không đoán được Quân Dĩ Nguy sẽ tức giận và phẫn nộ như thế, nghĩ đến chuyện Quân Dĩ Nguy tức giận như vậy, trong lòng nàng so với một đoạn thời gian rất dài trước đây, đều phải nhẹ nhàng một ít.

Ngày mới dần đến, quả nhiên Quân Dĩ Nguy đã trở về.

“Ngươi đi đâu?” Tạ Đạo Vi chủ động mở miệng hỏi Quân Dĩ Nguy đang trở về.

“Ngươi để ý sao?” Tạ Đạo Vi chủ động quan tâm, Quân Dĩ Nguy cảm giác tốt hơn một ít, nhưng giọng nói của nàng vẫn có chút cứng ngắt hỏi ngược lại.

“Đối với người không có bất kỳ ký ức gì giữa ta và ngươi như hiện tại, ta không biết ngươi có cái gì để tức giận.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, nàng cảm thấy Mạc Nhàn nhớ rõ mọi chuyện mới có tư cách tức giận đi.

“Ta chính là nàng, chẳng lẽ không phải sao?” Nếu mình không phải Mạc Nhàn, nàng cũng không thể giải thích được vì sao nàng lại tự dưng tung tăng chạy đến Miêu Cương làm gì, cũng sẽ không thừa nhận cảm xúc mình không thể hiểu được, nàng cũng không thích bản thân mình biến thành như vậy, nghĩ đến Quân Dĩ Nguy vẫn là cảm thấy bản thân khác thường đều do Tạ Đạo Vi cả, nàng làm mình không giống mình nữa, đương nhiên giờ mình cũng không phải là mình thật sự, dù sao hết thảy cảm giác đều là không xong hết rồi.

“Phải, lại không phải.” Tạ Đạo Vi lại đạm nhạt đáp lời, nàng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không xác định, dù sao Quân Dĩ Nguy bây giờ có lẽ là một mặt khác mà Mạc Nhàn muốn giấu đi.

“Được, không nói chuyện này nữa, hang ổ Quỷ Bà Bà ở đâu?” Quân Dĩ Nguy hỏi, nàng muốn mau chóng cứu Tạ Dĩ Quân ra, sau đó chữa khỏi chuyện mất trí nhớ cho mình, đem mấy cảm xúc lung tung rối loạn của mình vuốt cho thẳng lại.

“Mở miệng.” Tạ Đạo Vi nhẹ giọng lên tiếng, tất nhiên là cũng biết cảm thấy việc cấp bách là mau chóng cứu Tạ Dĩ Quân ra.

“Làm gì?” Quân Dĩ Nguy không hiểu hỏi.

“Mở ra.” Tạ Đạo Vi lại nói một lần.

Tuy rằng vẻ mặt Quân Dĩ Nguy khó hiểu, nhưng lại ngoan ngoãn mở miệng ra.

Lúc này ngón tay Tạ Đạo Vi nhẹ nhàng để vào miệng Quân Dĩ Nguy một cái, có thứ gì đó liền bò vào miệng Quân Dĩ Nguy, Quân Dĩ Nguy muốn phun cũng không phun kịp, cho dù nàng có vận công cũng không thể làm đồ quỷ vật kia nhổ ra.

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Quân Dĩ Nguy cảm giác được mình ăn một thứ cực kỳ ghê tởm rồi.

“Dược cổ, thân thể ngươi nguyên bản là kịch độc, cổ lại là vì độc mà sinh, đi đến hang ổ Quỷ Bà Bà sẽ khiến cho ngươi tránh được công kϊƈɦ của cổ vật.” Tạ Đạo Vi nói, tuy rằng thân thể Quân Dĩ Nguy bị cổ vật tiến vào cũng không có gì trở ngại, nhưng tiến vào nhiều quá cũng không được tốt.

“Vậy ngươi thì sao?” Quân Dĩ Nguy theo bản năng lo lắng hỏi, nàng cảm giác so với mình Tạ Đạo Vi còn yếu đuối hơn.

“Bản thân ta là thuốc, toàn bộ cổ vật sẽ không đến gần ta.” Tạ Đạo Vi nói, nàng không sợ mấy loại cổ vật này nọ của Quỷ Bà Bà, nàng chỉ không địch lại nội lực và võ công của Quỷ Bà Bà thôi, nếu nàng có võ công như Quân Dĩ Nguy bây giờ, nàng có thể đối phó với Quỷ Bà Bà một mình.

“Ò.” Quân Dĩ Nguy nhàn nhạt lên tiếng.

Các nàng ăn lương khô buổi sáng xong, liền lập tức tiến đến hang ổ Quỷ Bà Bà. Tuy rằng Tạ Đạo Vi là xác định được phạm vi nhất định, nhưng vị trí cụ thể ở đâu, nàng vẫn còn chưa biết, cần phải dò tìm từ từ. Quả nhiên như Tạ Đạo Vi dự đoán, thỏ khôn có ba hang, Tạ Đạo Vi và Quân Dĩ Nguy liên tục tìm được hai chỗ, trừ bỏ độc cổ mai phục cũng không nhìn thấy được bóng dáng của Quỷ Bà Bà và Tạ Dĩ Quân. Tuy rằng vẫn còn chưa tìm được hang ổ thực của Quỷ Bà Bà, nhưng Tạ Đạo Vi và Quân Dĩ Nguy vẫn tiêu diệt không ít độc cổ của Quỷ Bà Bà, miễn cho mấy độc vật này làm hại nhân gian.

Tạ Đạo Vi thấy phạm vi ngày càng thu hẹp, tất nhiên là đã cách hang ổ Quỷ Bà Bà càng gần.