Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 100



Mạnh Dương vẫn là ngửa mặt nằm trên giường không nhúc nhích, nghe thấy có người tiến vào cũng không mở mắt, "Màn thầu heo con làm xong rồi sao?"

Màn thầu heo con......

Lưu Ngọc đỡ lấy khung cửa một phen, thân thể lắc lư hai cái, nước mắt tí tách chảy xuống.

Mạnh Dương bỗng cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy ở cửa đứng một nữ tử xa lạ, đội mũ có rèm nên cũng không nhìn thấy mặt, có điều nhìn cách ăn mặc trang điểm, hẳn là xuất thân phú quý.

Chàng vèo cái ngồi dậy, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, "Vị này, vị này, khụ, ngài đi nhầm phòng rồi nhỉ?"

Vì không đắn đo được tuổi người tới, chàng cũng không biết nên xưng hô thế nào, đành phải hàm hồ cho qua.

Làm nũng làm nịu với bằng hữu cũng thôi đi, nhưng bộ dáng này cho người ngoài nhìn thấy...... Thật sự có chút mất mặt.

Lưu Ngọc gỡ mũ rèm xuống, lệ rơi đầy mặt nói: "Dương Nhi, là ta, ta là bá nương đây."

"Bá nương?!" Mạnh Dương ngây dại.

Nếu bất thình lình có người nhảy ra nói mình là bá nương chàng, Mạnh Dương có khả năng phải cân nhắc một lúc lâu, nhưng không lâu trước đó chàng mới vừa gặp mặt với Lang Văn Dật, nhìn lại hai điểm này là liền liên hệ tới.

Chàng bất giác đã xuống giường, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt người tới, dần dần liên hệ người trước mắt và nữ tử vẻ mặt luôn là ôn nhu ở nơi sâu thẳm trong ký ức lên.

Khi còn nhỏ, bà luôn yêu ôm mình chơi, có khi mình lười biếng, mệt rã rời đến đều không yêu đi hai bước đường lên giường ấy, vì thế cái mà mẫu thân và bà ôm ấp chính là nôi......

"Bá nương!" Mạnh Dương lập tức đỏ hốc mắt, đột nhiên hành một đại lễ với bà.

"Đứa bé ngoan, mấy năm nay con đã đi đâu vậy hả!" Lưu Ngọc vội vàng xông lên trước đỡ dậy, nhưng vẫn là chậm một bước, vì thế hai người đều liền ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc rống lên.

Cách lần gặp mặt trước đó, đã là chuyện của mười mấy năm trước, thanh niên mỹ phụ của quá khứ mặt đã có nếp nhăn, hài đồng non nớt của quá khứ lại cũng đã trưởng thành thành trai tráng tuấn tú......

Năm tháng vô tình dữ dội, lại có tình cỡ nào!

Lưu Ngọc vuốt ve mặt mũi Mạnh Dương, vừa rớt nước mắt vừa nói: "Giống, thật giống, khung xương giống cha con, nhưng mặt mày lại càng giống nương con."

Thấy Mạnh Dương chỉ là nghẹn ngào, bà vội nói: "Đứa bé tốt, chúng ta ngồi xuống nói."

Mạnh Dương vội lấy tay áo lau nước mắt, lại đỡ bà đứng dậy ngồi đàng hoàng.

Lưu Ngọc gắt gao nắm lấy tay chàng, sợ vừa buông ra người đã không thấy tăm hơi.

Nhiều năm qua đi như vậy, bà cơ hồ phải cho rằng đứa nhỏ này đã chết, ai ngờ được ông trời có mắt, lại để bọn họ gặp lại ở xứ người!

"Mấy năm nay, con đã sống thế nào vậy hả!" Bà quả thực cũng không dám nghĩ, không nghĩ đến một đứa bé mới mấy tuổi không nơi nương tựa sẽ sống thế nào.

Khi Mạnh gia xảy ra chuyện, bọn họ đã đang trên đường bị biếm về Tây Nam, được tin rồi liền liều chết phái người vào kinh tiếp ứng, ai ngờ vẫn là đến chậm một bước, người trở về báo tin nói không thể đuổi kịp, chỉ là nghe được hình như có vài vị đã từng chịu ân huệ của lão Mạnh đại nhân trộm hỗ trợ thu liễm thi thể, lại kéo ra ngoài thành mai táng. Nhưng vị tiểu Mạnh công tử kia lại chẳng biết đã đi đâu......

Bất đồng với người Đào Hoa trấn, dù cho bọn họ có đối tốt với mình đi nữa, nhưng rốt cuộc là người ngoài, mà Lang Văn Dật và Lưu Ngọc lại bất đồng, bọn họ đã từng là nhân vật có thể so sánh với thân nhân.

Bắt đầu từ một khắc nhận nhau với Lang Văn Dật kia, bức tường vây đúc trong lòng Mạnh Dương mười mấy năm kia liền ầm ầm sụp đổ, những ấm ức đọng lại từ trước đến nay đều hóa thành hồng thủy, điên cuồng phát tiết.

Bỗng nhiên chàng cảm thấy mình giống như lại trở thành một đứa bé, một đứa bé vừa bị ấm ức, liền muốn tìm trưởng bối khóc một trận, làm ồn ào lên.

Tuy biết dù có làm như vậy cũng sẽ không thay đổi được hiện thực đã định, nhưng chàng vẫn là muốn được nhiều một chút yêu thương.

Vì thế, sau khi thoáng bình phục tâm tình rồi, Mạnh Dương liền nói ra hết những gì mình gặp phải mấy năm nay, từ làm sao được một người khất cái hảo tâm thu lưu ở kinh thành, lại làm sao ngây thơ mờ mịt đi theo người ta ra khỏi thành, thậm chí một đường ăn xin ven phố......

"Sau đó con lại tới Đào Hoa trấn, người ở đó rất tốt, bọn họ dạy cho con rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, cũng giúp đỡ con rất nhiều." Mạnh Dương dùng sức hít hít cái mũi, nỗ lực cười một cái với Lưu Ngọc, "Sau đó con gặp được Tinh Tinh ở đó, lại gặp Nhạn Nhạn. Bọn con đã có thể sống rất tốt, lần này là ra chơi, không nghĩ tới còn có thể gặp được bá phụ và bá nương."

Đã từng vô số lần chàng đều cảm thấy có phải mình sắp chết hay không, có phải không chịu nổi nữa hay không, nhưng mỗi khi ý thức mơ hồ ấy, chàng lại nhớ lại trước lúc lâm chung mẫu thân gọi về phía mình, bảo mình nhất định phải sống sót.

Chàng đã đáp ứng mẫu thân, dù cho thế nào, nhất định phải sống sót.

Cho nên chàng tiếp tục gắng gượng, hơn nữa càng ngày càng tốt.

Mạnh Dương vừa nói, Lưu Ngọc vừa khóc, khăn tay không biết đã ướt nhẹp bao nhiêu cái, mắt đều sưng đến sắp không mở ra được.

Mười mấy năm qua đi đều bị áp súc trong những lời ngắn gọn, nhưng ai có thể chân chính cảm nhận được được sự vất vả của đứa trẻ bơ vơ lạc lõng lưu lạc khắp nơi năm đó?

Lưu Ngọc lại ôm Mạnh Dương khóc một hồi, rốt cuộc là nha đầu bà tử bên ngoài không nghe nổi nữa, nương thời gian trống đưa nước trà vào khuyên, lại gọi người đi mua dược vật tiêu sưng tới đắp mắt.

Rốt cuộc cũng là người bốn năm chục tuổi, Mạnh Dương sợ cảm xúc bà quá kích động sẽ xảy ra chuyện, vội thu câu chuyện, "Bá nương, giờ chúng ta lại gặp lại, có thể thấy được là ý trời, tương lai còn dài, còn sợ không thể từ từ nói sao?"

Lưu Ngọc khóc đến choáng váng đầu, thay chàng lên giường nằm, nghe vậy gật đầu, lại vẫn cứ nắm lấy tay chàng không bỏ, "Con nói phải lắm, bá nương vui đến hồ đồ."

Đã từng có mấy năm, hai nhà đều làm quan ở kinh thành, chỗ ở cũng dựa gần, lui tới thân mật mười phần.

Con cái dưới gối Lưu Ngọc ít, lại cứ Mạnh Dương từ nhỏ đã trông phấn điêu ngọc mài lại đáng yêu làm người yêu thương vô cùng. Có khi tiểu Mạnh Dương tới Lang gia chơi rất muội, bèn trực tiếp ở đó luôn cũng là chuyện thường có.

Ai ngờ một sớm thay đổi bất ngờ...... Hết thảy đều thành hoa trong gương, trăng trong nước, thành bọt nước hư ảo.

Lưu Ngọc lại run giọng nói: "Nếu đã tới cửa nhà rồi, cũng đừng, ở lại đi, nha?"

Hai đứa con của mình đã lâu không ở bên người, giờ đột nhiên tìm được chất nhi thất lạc đã lâu, bảo sao bà không mừng như điên được?

Bọn họ đã đánh mất chàng một lần, quyết không thể có lần thứ 2 nữa!

Có trong nháy mắt như vậy, Mạnh Dương thật sự do dự.

Chàng quá khát vọng thân tình, nhưng lý trí lại nói cho chính mình rằng không thể làm vậy.

"Bọn con, bọn con còn muốn đi nơi khác." Thấy sắc mặt Lưu Ngọc lập tức ảm đạm xuống, Mạnh Dương vội sửa lời, "Nhưng con nhất định sẽ thường xuyên đi thăm mọi người."

Hiện giờ mình đã lớn lên, không hề là tiểu liên lụy chẳng được cái gì năm đó, có thể kiếm tiền hiếu kính bọn họ, cho nên cũng dám thăn người thân rồi.

"Đứa bé ngoan." Lưu Ngọc mơ hồ cảm thấy được gì đó, thở dài, đau lòng lại bất đắc dĩ nói, "Chớ trách bá phụ con, mấy năm nay, hắn vẫn luôn không ngừng phái người đi tìm hiểu tin tức của con khắp nơi...... Hắn là một si nhân, cố chấp, thường xuyên thống hận mình vô dụng...... Năm đó, trên đường đi nghe nói các con xảy ra chuyện, hắn cơ hồ một đêm bạc đầu......"

Lang Văn Dật và điển phạm trung quân ái quốc điển hình, giống với tuyệt đại đa số trung thần cũ kỹ, trong xương đều thờ phụng cái bộ tịch "Quân bảo thần chết, thần không thể không chết" kia, cho nên chớ nói chịu chèn ép, biếm trích, chẳng sợ một ngày kia vì giữ cho triều đình ổn định, hoàng đế bảo hắn xách đầu đi gặp thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không chút do dự cắt đầu mình xuống dâng lên.

Cho nên Mạnh gia xảy ra chuyện, hắn không phải không hận, không phải không oán, nhưng phần oán hận này hiển nhiên đã xung đột với tín niệm của hắn trong mấy chục năm này, hắn trực tiếp hai đầu bị đánh ngốc:

Hắn không biết đến tột cùng nên hận ai.

Hận quốc gia sao? Hình như không nên.

Hận triều đình sao? Hình như cũng không đúng.

Hận hoàng đế, hận hoàng tử, hận dã tâm cùng trù tính của bọn hắn? Hình như vẫn là không đúng.

Cho nên chờ đến cuối cùng, hắn chỉ có thể hận chính mình, hận mình vô dụng, không thể ngăn cơn sóng dữ...... Mạnh Dương chỉ biết tóc Lang Văn Dật hình như bạc đặc biệt sớm, đặc biệt mau, nhưng lại không biết thế mà cũng là vì chuyện của Mạnh gia mà thương tâm quá độ, nhất thời lại thấy hốc mắt chua xót. Chàng lắc đầu, "Con không oán bá phụ, thậm chí còn vì chuyện nhà mình liên lụy đến mọi người mà cảm thấy có lỗi."

Chỉ là, hẳn là người cứ hay thương tổn người quan tâm mình nhất đi, có khả năng từ sâu trong nội tâm chàng đã biết Lang Văn Dật sẽ vô điều kiện mà bao dung mình, cho nên mới sẽ mất khống chế trong nháy mắt.

Cho nên sau khi phát tiết rồi, chàng mới có tự tin sai sử Bạch Tinh cùng Liêu Nhạn, buộc bọn họ đi làm cái gì mà màn thầu heo con căn bản chưa từng nghe qua......

Chỉ là, chỉ là hiện tại lão hoàng đế kia còn chưa chết, tuy bá phụ nói hắn ta áy náy trong lòng, nhưng lòng vua khó dò, ai có thể bảo đảm hắn ta sẽ không điên cuồng lần nữa?

Mình rốt cuộc không có quan hệ huyết thống với bá phụ và bá mẫu, lại là người lớn như vậy rồi, lại ở trong nhà người ta thật sự là không thể nào nói nổi.

Lỡ mà bị kẻ có lòng nghe được tiếng gió, muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do?

Chàng cũng chỉ có mấy thân nhân như vậy thôi, vẫn là cẩn thận chút thì hơn.

Chàng có thể nghĩ đến, Lưu Ngọc tất nhiên cũng nghĩ đến được, nhất thời trong lòng chua xót khó nhịn.

"Thế cũng được, có điều tốt xấu đến nhà ăn một bữa cơm, ta và bá phụ con cũng nhớ con lắm."

Lúc này Mạnh Dương không có cự tuyệt nữa.

Lưu Ngọc lập tức cao hứng lên, cả người rất giống như trẻ hơn mười mấy tuổi vậy.

Bà thậm chí còn có tinh thần dựa vào đầu giường ngồi dậy, chỉ chỉ bên ngoài, cười ha hả nói: "Nói vậy đó cũng là hai đứa bé tốt."

Mạnh Dương có chung vinh dự gật đầu, "Phải đó, bọn họ đều rất tốt, hơn nữa công phu lợi hại lắm! Thường xuyên bắt người xấu giúp quan phủ đó."

Lưu Ngọc nha một tiếng, "Thế thật đúng là ghê gớm."

Trượng phu của bà chính là người làm quan, tất nhiên cũng biết triều đình thường xuyên treo giải thưởng tội phạm bị truy nã với bên ngoài, mà phạm nhân có thể hưởng thụ được cái "đãi ngộ" này, thường thường là tội ác tày trời lại rất khó bắt. Hai đứa nhỏ kia tuổi xấp xỉ với chất nhi nhà mình, lại có bản lĩnh bực này!

Nói vậy, khi còn nhỏ cũng sống rất khổ đi.

Ài, thôi thôi, ba đứa bé khổ ôm đoàn sưởi ấm.

Chỉ là nghĩ như vậy, một tấm lòng từ mẫu của bà liền khó chịu đến nhăn túm lên.

"Ai," Cũng không biết nghĩ đến gì đó, bỗng Lưu Ngọc lại lên tinh thần, thần thần bí bí nói, "Ta nhìn kỹ, cô nương kia đối đãi với con không bình thường à, thế nào, người trong lòng sao?"

Mạnh Dương xoạch cái đỏ mặt, vô cùng kinh ngạc nói: "Ngài, làm sao mà ngài biết được?"

Bà mới nhìn có mấy lần chứ, mà ngay cả cái này cũng nhìn ra được?

Biểu tình của Mạnh Dương lấy lòng Lưu Ngọc ghê gớm.

Bà đắc ý mà nâng nâng cằm, "Bá nương đã bao lớn tuổi rồi, cầu từng đi còn nhiều hơn gạo con từng ăn đó, loại chuyện này, chỉ lấy đôi mắt này của ta lướt một cái thôi, thế là tám chín không rời mười đó à!"

Hẳn là tất cả trưởng bối đều thích dắt tơ hồng cho bọn họ, hai đứa con của Lưu Ngọc đều đã thành thân nhiều năm, vốn tưởng rằng rốt cuộc không có chỗ dụng võ, giờ lại ngoài ý muốn gặp được Mạnh Dương, lập tức lại tinh thần tỏa sáng lên.

"Con cũng già đầu rồi, nên lập gia đình rồi, phải cố gắng chút nha, bá nương chờ ăn rượu mừng của con đó!" Lưu Ngọc nhẹ nhàng véo véo má chàng.

Ngón tay đối phương mới vừa chạm vào trong nháy mắt, Mạnh Dương phảng phất như lại lần nữa bị kéo về thơ ấu.

Khi đó mình còn có hơi béo, trên khuôn mặt tròn vo tràn đầy mỡ sữa, bá nương thích nhất là véo má mình......

Không chỉ Mạnh Dương suy nghĩ xuất thần, ngay cả Lưu Ngọc sau khi ý thức được sau nhiều năm trôi qua mình lại lần nữa làm cái động tác này, cũng là sửng sốt.

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng đối ứng với đó, cũng có rất nhiều thứ không cách nào thay đổi.

Lưu Ngọc sợ mình lại chọc đứa nhỏ thương tâm khổ sở, vội xoay đầu đi, bay nhanh mà chấm chấm khóe mắt, lại cười nói: "Đói bụng đi? Bá nương xuống dưới làm chút đồ ăn cho con."

Mạnh Dương vội cản bà lại, hiển nhiên cảm thấy thẹn mười phần với hành động kêu gì mà "màn thầu heo con" của mình vừa nãy, "Cũng không quá đói, ngài không cần vội, phía dưới người đến người đi lộn xộn."

"Sợ gì, ta lại không phải người kiều quý gì." Lưu Ngọc vỗ vỗ tay chàng, lập tức xuống đất, lại không cho chàng đi theo.

Lưu Ngọc vừa ra khỏi cửa, liền thấy hai người Bạch Tinh và Liêu Nhạn mà mình có nhắc mới nãy đang một trái một phải ghé vào cuối chỗ rào chắn, nghe thấy mình đi ra liền sôi nổi quay đầu lại, ngoan ngoãn vấn an.

Hai người họ biết thính lực mình hơn người, càng biết đầu bên kia hai người nhận nhau tất muốn nói rất nhiều lời tri tâm, không muốn nghe nén, nên cố ý đi rất xa.

Lưu Ngọc cười tiến lên, "Đều là đứa bé tốt, vào đi thôi."

Tuy là người giang hồ, nhưng đều là đứa bé tốt rất ngoan ngoãn nha.

Đối với kiểu nữ tử ôn nhu này, Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều không ứng phó nổi, lại thấy bà khóc đến đôi mắt hồng hồng, sợ lại trêu chọc đến, nên im đó như hai con chim cút nhỏ thông minh vậy.

Lưu Ngọc tuy là tri phủ phu nhân, nhưng xưa nay rất ít đi xuống dưới, người quen bà ở bên ngoài cũng không nhiều, cho nên khi tự mình vào nhà bếp vẫn chưa dẫn phát oanh động gì.

Khách sạn Lai Phúc xem như một nhà tương đối nổi tiếng của bản địa, tới lui có nhiều khách khứa bắt bẻ, dùng nhiều thêm chút bạc thuê phòng bếp tự mình nấu nướng cũng là chuyện thường, cho nên chưởng quầy còn cố ý tạo riêng ra một cái phòng bếp nhỏ, xây mấy cái bếp trong đó, chuyên cho đám khách thuê sử dụng.

Lưu Ngọc phái mấy nha đầu bà tử đi phòng bếp lớn mua đồ, chính mình thì tự mình rửa sạch tay, vén tay áo lên.

Bà muốn làm màn thầu heo con.

Thật ra cái này rất đơn giản, bà đã từng hưởng qua hai lần, vừa hỏi liền biết, cũng đã từng làm một lần cho con nhà mình ăn, nhưng hai tiểu ma tinh kia đều không quá thích.

Trừ bỏ chuẩn bị cục bột dùng để hấp màn thầu, còn cần một chút đậu nghiền nhuyễn. Lấy đậu nghiền kia và một khối bột nhỏ nhào với nhau sẽ được một khối bột nhỏ hơi hơi phiếm hồng, chuẩn bị để sau đó dùng làm mũi heo, tai heo và cái đuôi xoắn tít của heo.

Mặc kệ là bột hay là đậu đỏ nghiền, đều yêu cầu thời gian chuẩn bị rất lâu, bà không muốn để Dương Nhi chờ lâu như vậy, cho nên đành phải lâm thời chọn mua một chút.

Bản địa tuy tiếp giáp Trường Giang, nhưng vẫn thuộc về Trường Giang lấy bắc, cho nên ẩm thực kiêm cả đặc sắc nam bắc, kết cấu chỉnh thể phi thường phức tạp, màn thầu, cơm, mì sợi đều có, các khách điếm và tửu lầu lớn đều là chuẩn bị bột ủ sẵn hàng năm.

Rất mau, nha đầu đã mang theo đồ Lưu Ngọc yêu cầu đi mà về: Một chậu bột đã ủ tốt, một chén đậu đỏ nghiền nhuyễn.

Lưu Ngọc cự tuyệt thỉnh cầu được hỗ trợ của đám nha đầu, tự mình nhéo chút bột ra, cho vào đậu đỏ nghiền nhào thành màu tối. sau đó bà lại đem phần bột dư lại chia đều thành cỡ nắm tay trẻ con, vo nặn thành hình cầu hơi dài.

Bột nhào nhiều mấy lần, ép bọt khí bên trong ra, như vậy thì không chỉ có vị càng dai ngon mềm dẻo hơn, hơn nữa phần vỏ bột hấp ra cũng sẽ càng thêm bóng loáng tinh tế và đàn hồi.

Bà dùng cục bột nhào đậu đỏ nghiền nặn ra một đống lớn những hình tam giác hơi hơi lõm, hình tròn thoáng đè bẹp, cùng với sợi dài mảnh dẻ.

Hình tam giác là lỗ tai, hình tròn dẹp là cái mũi, còn phải dùng xiên tre mà tinh tế chọc 2 cái lỗ nhỏ trên đó, đây là lỗ mũi.

Sợi thon dài thì cuốn một chút, chấm nước dính ở sau mông.

"Đúng rồi, hạt mè!" Lưu Ngọc chợt vỗ tay, bắn lên rất nhiều bột mình, "Lại đi lấy chút hạt mè nữa."

Heo con mà, tất nhiên không thể thiếu được đôi mắt nhỏ cực có đặc sắc.

Bởi vì còn dư lại một chút đậu đỏ nghiền, bà còn cố ý lấy ba con heo trong đó làm thành bánh có nhân.

Mấy cái nha đầu và bà tử đều liền vỗ tay nịnh hót, "Phu nhân làm thật vừa mau lại tốt."

"Ai ui, chỉ thêm ít bộ kiện như vậy, thế mà lại rất sống động."

Lưu Ngọc lắc đầu bật cười, "Cái này lại tính là gì chứ?"

Bà trượng phu đều xuất thân từ bá tánh tầm thường, ngần ấy năm một đường khổ lại đây, đặc biệt là mấy năm ở Tây Nam kia, giặt quần áo nấu cơm mọi chuyện đều phải tự tay làm lấy, chuyện như hấp màn thầu đây, tất nhiên không làm khó bà được.

Màn thầu heo con lên vỉ hấp rồi chưng với lửa lớn, Lưu Ngọc liền ở ngay bên cạnh canh.

Cũng không biết là củi lửa quá huân người, hay là hơi nóng quá mức mãnh liệt, bà bất tri bất giác lại bắt đầu rơi lệ, chà lau đến đôi mắt đau lên.

"Phu nhân!" Đại a đầu bên người bà nhìn đến nóng vội, "Ngài thật sự không thể khóc nữa, phải hư mắt mất."

Hôm nay phu nhân khóc đến thật sự quá nhiều, quá ác, cứ như vậy hoài không thì không thể được.

Thấy Lưu Ngọc rơi lệ không ngừng, nha đầu kia chợt lóe ý nghĩa, "Không phải chất thiếu gia cũng nói sao? Tương lai còn dài, gặp nhau vốn là chuyện vui mừng, ngài cứ rơi lệ hoài như vậy, chẳng phải chọc chất thiếu gia thương tâm khổ sở?"

"Ngươi nói đúng." Lưu Ngọc như mộng mới tỉnh, vội vàng giơ tay đi lau nước mắt, "Ta cũng không thể khóc, đứa bé kia thận trọng à!"

"Còn không phải vậy sao?" Nha đầu kia nhẹ nhàng thở ra, lại lấy thuốc mỡ tới bôi cho bà.

"Chẳng qua phu nhân, ngài và chất thiếu gia đã lâu không gặp, chỉ một lồng màn thầu đơn giản như vậy có phải quá đơn bạc hay khong, có cần thêm mấy món ăn kèm nữa không?" Nha đầu hỏi.

Lưu Ngọc lắc lắc đầu, ngơ ngẩn nhìn hơi nước bốc lên chung quanh vỉ hấp, từ từ thở dài: "Ngươi không hiểu."

Thằng bé nào là thật sự chỉ thèm mấy cái màn thầu!

Đôi khi, có người, cả đời tâm tâm niệm niệm nghĩ, ấy còn không phải là hương vị đơn giản nhất trên đời sao?

Qua chừng 2 khắc (30 phút), màn thầu hấp chín rồi, vừa xốc nắp vỉ hấp lên, hơi nước đầy đủ liền mãnh liệt phun ra, nháy mắt đã chiếm cứ toàn bộ nóc nhà.

Màn thầu đã hấp trên lồng đã tiến thêm một bước bành trướng, đều trở nên tròn vo, bộ dáng heo con càng thêm giống như đúc.

Bà tử hầu hạ Lưu Ngọc nhìn đều vỗ tay cười, "Tay phu nhân khéo thật, thật sự là quá giống, ấy còn không heo con mới xuất chuồng sao?"

Trước lúc vào nồi, Lưu Ngọc còn cố ý dùng chút đậu đỏ nghiền chấm gò má cho heo con, lúc này cả đám đều đỏ bừng, quả nhiên lại càng giống ba phần.

Bà tự mình chỉnh sửa trái phải một hồi, lại duỗi ngón tay ra đè đè, thấy phần bề mặt bột hõm xuống rồi lại nhanh chóng đàn hồi, cũng cảm thấy vừa lòng.

Mới nãy Lưu Ngọc vội vã xuống lầu, Mạnh Dương đoán chính là bà nghe thấy niệm tưởng của mình nên đi xuống làm cái này, lúc này thấy một đĩa to những màn thầu nhỏ bốc hơi trắng nóng hôi hổi, không khỏi lại đỏ hốc mắt.

Đã bao nhiêu năm không thấy nha.

"Oa!" Bạch Tinh trừng đôi mắt đến tròn xoe, cái này cũng giống thật nha!

Lưu Ngọc đi qua kéo mấy đứa nhỏ ngồi xuống, tự mình gắp cho họ, lại ôn nhu nói với Mạnh Dương: "Đã nhiều năm không làm cái này, nếm thử xem tay nghề bá nương thế nào."

Mạnh Dương cuống quít lau lau khóe mắt, cười nói: "Bị hơi nóng làm phỏng mắt."

Nói rồi, dùng bàn tay run nhè nhẹ cẩn thận mà cầm lấy một con.

Heo con nho nhỏ xinh xinh, cầm trong tay nhẹ bay bay, nhưng Mạnh Dương lại cảm thấy phảng phất nặng như ngàn cân. Còn có chút nóng, nhiệt độ này mãi theo lòng bàn tay chàng chảy vào trong lòng, nóng phỏng đến chàng hoảng hốt.

Bạch Tinh và Liêu Nhạn đều có chút lo lắng nhìn Mạnh Dương, tiện đà hai mặt nhìn nhau, ngại ngại mà cắn một miếng.

Nóng hầm hập, xõa tung mềm mại, bộ phận màu đỏ mang theo hương đậu nghiền nhàn nhạt...... Nhưng trừ cái này ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Chỉ là một loại màn thầu nhỏ trông khá đáng yêu thôi nha.

Bạch Tinh hơi hiện mờ mịt mà liếc nhìn Mạnh Dương một cái, không nghĩ ra vì sao chàng si mê đến thế.

Liêu Nhạn cũng là ngây ngốc mà chép miệng, thậm chí còn cảm thấy có chút nghẹn người.

Đầu bên kia Mạnh Dương cắn xuống một miếng, hai giọt nước mắt liền tí tách rơi xuống trên màn thầu.

Chàng sụt sịt cái mũi, lúc ngẩng đầu cười với Lưu Ngọc ấy, trong mắt còn phiếm lệ quang, "Chính là cái mùi vị này."

Lưu Ngọc lại lần nữa đã khóc lại cười, "Nếu con thích, mỗi ngày bá nương là cho con."

Mạnh Dương dùng sức gật đầu, to mồm nuốt vào.

Màn thầu heo con đã từng xuất hiện trong mộng vô số lần nha, rốt cuộc chàng đã được ăn lần nữa rồi.