Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 109



3h chiều, ông Dũng đích thân láy xe đưa Yến Vy và nữ bác sĩ ra sân bay. Tới nơi, bác sĩ giúp Yến Vy đẩy xe hành lí của cả hai, ông Dũng thì bế Yến Vy ngồi lên xe lăn, đẩy vào trong. Xung quanh, bắt đầu nổi lên các lời bàn tán, chỉ trỏ. Họ không hiểu tại sao, chân của cô gái kia bình thường như vậy mà lại ngồi xe lăn, họ không nhìn thấy gương mặt Yến Vy vì ông Dũng chu đáo chuẩn bị cho cô một chiếc mũ lưỡi trai màu nâu nhạt. Về phần ông Dũng, mọi người dễ dàng nhận ra ông ấy. Một thương nhân thành đạt, giàu có, quyền lực, tiền tiêu mấy đời không hết lại đi giúp một cô gái hình như là khuyết tật.

3 người đứng trước cổng soát vé ít lâu, đến khi thấy máy bay đổ ở đường băng qua tường kính trong suốt, họ liền nói lời chào tạm biệt nhau. Yến Vy ôm ông Dũng một cái, khóc không thành tiếng. Ông Dũng ôm lại cô, rồi rút khăn tay giúp Yến Vy lau nước mắt. Chân cô đi lại bình thường nhưng do ông Dũng bảo phải ngồi xe lăn, tránh động vết thương do rắn cắn. Bây giờ cô có thể xếp hàng, một lát bên trong cũng có thang cuốn để di chuyển.

Yến Vy đứng xếp hàng ngay ngắn, hành lí đã được chuyển vào trước. Hơi đưa mắt nhìn những người xếp hàng trước, cô bỗng cảm thấy sững sờ khi nhìn thấy một người đứng cách cô 2 hành khách. Đó là… Tuy nghĩ vậy nhưng Yến Vy cũng không chú ý cho lắm. Nhưng đến khi người đó lên cùng chuyến bay với cô mà không nhận ra cô, Yến Vy mới phát giác sự tình cờ đáng ngạc nhiên. Thế là, cô chủ động bắt chuyện.

[…]

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lẻ loi của Yến Vy khuất sau cánh cửa, ông Dũng cười khổ một cái rồi xoay người đi lấy xe. Cùng lúc ở đó, Nam Phong đã đứng đợi sẵn, bên cạnh là xe của anh.

- Cháu đến lâu chưa? – Ông Dũng nhìn Nam Phong, lạnh nhạt nói.

- Khi bác và Yến Vy đi vào. – Anh nhìn đồng hồ, cười lịch sự.

- Chúng ta đi thôi! – Ông Dũng nói xong liền ngồi vào trong xe, khởi động máy rồi nghênh ngang rời đi. Chạy phía sau ông là xe của Nam Phong, cả hai đi đến chỗ của công an.

[…]

Phòng gặp dành cho thân nhân gần như tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ khung cửa sổ cao quá 2 đầu người rọi vào. Ông Dũng và luật sư ngồi một đầu chiếc bàn kê giữa phòng, im lặng chờ đợi. 1-2ph sau, Thái được cảnh sát hình sự áp giải từ phòng tạm giam đi ra. Cậu mặc áo sơ mi màu trắng và quần tây đen, cả hai thứ đều được ông Dũng cho người chuẩn bị cho Thái trong thời gian cậu bị tạm giam, đợi ngày phán xét của tòa án.

Thái được dẫn tới một đầu kia của chiếc bàn, rồi cậu kéo ghế, ngồi xuống và cúi gầm mặt.

- 2 ngày nữa cậu sẽ ra tòa, luật sư của tôi là người biện hộ cho cậu, chúng tôi không muốn cậu ngồi tù. – Nhận ra vẻ ái náy trong tác phong của Thái, ông Dũng rất tự nhiên mà lạnh lùng lên tiếng.

- Không cần đâu. Người là do tôi giết, mọi tội tôi sẽ chịu. Chỉ mong những gì Yến Vy đã hứa với tôi, ông sẽ thực hiện được. – Giọng Thái khàn khàn như khản đặc. Cậu vẫn không chịu ngẩn đầu.

- Chiều ngày hôm qua ba cậu đã tiến hành phẫu thuật, ông ấy cũng đã tỉnh dậy vào buổi tối. Mọi viện phí cậu nợ trước kia tôi đã thanh toán, cả sau này, cho tới khi ba cậu khỏe lại. Bản thân tôi cũng là một người ba, tất nhiên không muốn con mình ngồi tù. Tôi giúp cậu vì cậu đã cứu Yến Vy, vì con bé hứa với cậu, và vì tương lai của cậu sau này. Nếu sau khi toà tuyên án mà cậu có ý định khán án thì cũng không thành vấn đề đối với tôi. Hôm nay tôi chỉ đến đây để nói bấy nhiêu, tài liệu chi tiết của vụ án để trên bàn, cậu từ cùng luật sư xem lại. – Ông Dũng nói một mạch liền rời khỏi căn phòng đó, đi thẳng ra ngoài.

[…]

Ông Dũng bước ra khỏi phòng thì đã thấy Nam Phong ngồi ở hàng ghế chờ, sắc mặt lạnh lùng khó gần. Thấy ông Dũng, anh liền đứng lên rồi cả hai đi ra khỏi nơi đó.

- Họ giao cho chúng ta những gì? – Ông Dũng cất giọng hỏi Nam Phong.

- Cũng không có gì đâu ạ. Cháu không nhận gì cả, chỉ lấy lại nhẫn của cô ấy. – Nam Phong lễ phép đáp lời ông Dũng, khẽ đưa tay sờ vào chiếc nhẫn có khắc tên Yến Nguyên được lồng vào sợi dây chuyền anh đeo trên cổ.

- Đi, chúng ta trở về bệnh viện. – Ông Dũng nói, rồi đóng cửa xe.

- Vâng!

[…]

Phía hành lang tối om của bệnh viện mà Yến Nguyên đang điều trị, bóng dáng lấp ló của một nữ y tá không hề bị chú ý nhẹ nhàng đóng cửa phòng trực, sau đó cầm điện thoại, tìm một cái tên được lưu trong danh bạ, nhấn gọi.

- Alo, chị hả? Là em đây.

-…

- Em có một phát hiện lớn. Cô con gái lớn của tập đoàn Y&N đang điều trị tại bệnh viện em làm việc. Em có ca trực phòng của cô ta vào ngày mai và ngày mốt.

-…

- Là thật đó chị. Cô ta bị tai nạn gì đó nặng lắm, tình trạng không mấy tốt đẹp. Chị, em có thể giúp chị.

-…

- Em nói thật cho chị nghe, em bây giờ đang túng thiếu sắp cùng đường rồi. Em giúp chị, chị chỉ cần cho em một khoản kha khá là được. Em có thể ra vào phòng bệnh đó mà không bị nghi ngờ gì cả.

-…

- Còn tùy vào chị cho em bao nhiêu.

-…

- Được rồi, em cúp máy đây. 2 tiếng nữa em tan ca, chị em mình cứ gặp nhau chỗ X.

-…

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, nữ y tá lại mở cửa phòng đi ra, vẻ mặt bình thản như không. Liệu chuyện gì sắp xảy đến?