Tiểu Thiếp

Chương 5



Ngày thứ ba sau khi TôMạt Vi vào Nguyên phủ, vừa vặn là đầu tháng sáu, không chỉ là ngày nàng về nhàmẹ đẻ, mà còn là sinh nhật của nàng.

Sáng sớm, Tô Mạt Vi đã nhận được rất nhiều lễ vật.

Trong đó có chuông vàng, chuông bạc, trâm vàng, trâm bạc, vòng tay vàng, vòngtay bạc, bông tai vàng, bông tai bạc, đều là do thợ thủ công khóe léo làm ra doThái phu nhân tặng.

Của mẹ chồng Trịnh thị phu nhân là một tượng bạch ngọc Tống Tử Quan Âm, ý nghĩatrong đó không cần nói cũng biết.

Theo lý thuyết, chính thê chưa sinh được con trai thì tiểu thiếp, bọn nha hoànthông phòng cũng không cho phép sinh con, nhưng tình huống của Nguyên Tề Chikhá đặc biệt, hắn đã nhiều năm chinh chiến bên ngoài, có thể nguy hiểm đến tínhmạng bất cứ lúc nào, giống như lần này thiếu chút nữa không thể tỉnh lại, Trịnhthị phu nhân rất sợ, bà không thể ngăn con trai trở lại chiến trường, đành phảichờ đợi con trai có thể nhanh chóng lưu lại vài huyết mạch, bởi vậy không hề sođo việc cháu trai do ai sinh ra, chỉ cần có thể sinh ra được là tốt.

Huống chi, Tô Mạt Vi có công xung hỉ, bát tự lại rất xứng với Nguyên Tề Chi, cótướng “Vượng phu”, để nàng sinh trưởng tử cho Nguyên Tề Chi, Trịnh thị có thểchấp nhận.

Ba vị di nương của Nguyên Bắc Cố tặng Tô Mạt Vi vài bộ đồ thêu thủ công, baogồm áo khoác ngoài nhũ đỏ bạc mỏng như cánh ve, áo tơ lụa trắng màu phấn và váyđỏ màu ráng chiều, đều là những thứ có thể mặc ngày hè. Xem ra ba người đã bànbạc rất tốt, vừa vặn phối hợp thành một bộ, Tô Mạt Vi mặc về nhà mẹ đẻ có thểxem như là “Áo gấm về nhà”.

Nguyên Nghi Chi tặng Tô Mạt Vi một túi gấm thêu hình uyên ương tự tay làm, nóilà nhị ca một cái, Tô Mạt Vi một cái, hai người đường đường chính chính trởthành một đôi uyên ương.

Lễ vật của đại tẩu Vân Thanh La càng đặc biệt hơn, ngoại trừ một đôi bông taimàu xanh ngọc gắn trân châu và một cặp trâm cài cùng bộ, còn có một bản “Vi phụchi đạo” do Vân Thanh La tự viết. (Di: Vi phụ chi đạo nghĩa là cáchlàm một phụ nữ đã có chồng)

Quyển sách này, vốn là domẫu thân của Vân Thanh La viết cho nàng trước khi bệnh mà chết, còn do VânThanh La tự tay thêm thắt những kinh nghiệm cá nhân của mình. Đối với Tô Mạt Vimà nói, chỉ sợ đây mới là món quà sinh nhật trân quý nhất, quan trọng nhất làVân Thanh La đối xử rất tốt và thật lòng.

Dù sao, một cô nương nhà bình dân bỗng nhiên bước vào nhà giàu có, quả thật córất nhiều điều cần học tập và chú ý.

Nguyên Tề Chi mặt dày đòi Tô Mạt Vi chia nửa tô mỳ trường thọ.

Mỳ trường thọ chỉ có một sợi suy nhất, ăn từ đầu đến cuối, không thể để gãy ởgiữa, bằng không bị coi là điềm xấu.

Mỳ trường thọ của Tô Mạt Vi được làm rất dài, đựng đầy một tô to. Lúc này, TôMạt Vi ăn đầu này, Nguyên Tề Chi ăn đầu kia.

Tô Mạt Vi không nói gì, lần đầu tiên nàng gặp trường hợp này. Nhưng nàng vẫnnhớ giáo huấn “Xuất giá tòng phu” của Nguyên Tề Chi, đành phải mặc cho hắn ănmì trường thọ của mình.

Hai người ăn một lúc thì xong, may mắn trong lúc ăn không bị gãy, đoạn cuốicùng thì môi chạm môi, thậm chí Nguyên Tề Chi còn nghiêng mặt vươn đầu lưỡi,cướp thức ăn trong miệng Tô Mạt Vi.

Tô Mạt Vi mặt đỏ tai hồng, cuối cùng nhịn không được hung hăng đẩy hắn ra.

Nguyên Tề Chi cười cười sờ sờ mái tóc của nàng, nói: “Đầu tháng chín, ta cũngsẽ mời nàng ăn mì trường thọ của ta.”

Khi con gái về lại mặt, long trọng hay đơn giản, đều nhìn vào tâm ý của con rể.

Lễ cho Tô Mạt Vi lại mặt là do Nguyên Tề Chi chuẩn bị, chỉ có một chiếc hộpthước vuông vắn màu son khắc Hỉ Thước đậu trên cành hoa, còn có một giỏ bằngtrúc đựng trái cây do phòng bếp nhà mình làm.

Lấy tiêu chuẩn của Nguyên phủ mà nói, thoạt nhìn, phần đáp lễ này này có hơiít, thậm chí có thể nói là quá đơn giản.

Hỉ Liên lén lầu bầu với Tô Mạt Vi, nói lúc trước khi đại thiếu phu nhân về nhàlại mặt, đại thiếu gia chuẩn bị lễ lại mặt nhiều tới mức phải dùng xe ngựa chởqua, lễ vật vô số kể.

Tô Mạt Vi không so đo chuyện này, Vân Thanh La là con dâu trưởng tôn quý, nàngchỉ là tiểu thiếp xung hỉ, địa vị khác nhau một trời một vực, không thể nào sosánh được. Nàng chỉ mong có thể nhìn thấy phụ thân mẫu thân và đệ đệ sớm mộtchút, xem họ có mạnh khỏe hay không, đồng thời cũng muốn tự mình báo một tiếngbình an, để cho họ không cần lo lắng cho mình.

Bởi vì thân phận tiểu thiếp của Tô Mạt Vi, thậm chí Tô lão cha và Tô đại nươngkhông được nhận thân thích với Nguyên Tề Chi, càng không có chuyện xưng là nhạcphụ nhạc mẫu, thường những tình huống như Tô Mạt Vi, trượng phu không phải đitheo lại mặt.

Tô Mạt Vi mặc xiêm y ba vị di nương đưa cho nàng, mang trang sức mà Thái phunhân và đại thiếu phu nhân tặng, mang theo túi gấm Nguyên Nghi Chi tặng, cùngnha hoàn bên người là Hỉ Đào, Hỉ Liên đi ra cửa chờ chiếc xe ngựa nhỏ. Xe ngựa nhỏchạy chậm rì rì, ra khỏi cửa lớn, ngoài ý muốn nàng thấy được Nguyên Tề Chicưỡi một con xích thố, cùng với hai vị tùy tùng cưỡi hắc mã, bộ dáng ba ngườigiống như định ra ngoài.

Con ngựa cao to hợp với vị thiếu tướng quân ngang tàng anh dũng, chỉ nhìn thôicũng khiến cho người ta phải sáng mắt.

Hỉ Liên vui mừng nhỏ giọng kêu lên: “Di nương, là Nhị thiếu gia!”

Tô Mạt Vi không dám tin, nàng vén rèm cửa sổ lên, hỏi: “Phu quân đại nhân? Ngàilàm gì thế?”

Nguyên Tề Chi từ trên lưng ngựa chồm lên, từ trên không trung hắn cười vang nói“Tất nhiên là cùng nàng về nhà mẹ đẻ.”

Tô Mạt Vi không dám tin, nàng nghĩ rằng mình nghe lầm, chẳng lẽ vì hy vọng xavời đó mà mình nghe lầm sao?

Nàng lấy tay che miệng lại, nước mắt sắp tràn xuống.

Hỉ Đào, Hỉ Liên cũng không dám tin, cũng vui mừng quá đỗi. Hỉ Đào nói: “Dinương, Nhị thiếu gia thật sự rất thương yêu người đó!”

Hỉ Liên gật đầu liên tục, có chút hâm mộ, “Đúng vậy, đúng vậy.”

Nhị thiếu gia cùng di nương về nhà mẹ đẻ, rất có thể diện!

Trước kia Nhị thiếu gia không màng đến các cô nương, càng không có chuyện đíchthân đưa một tiểu thiếp về nhà mẹ đẻ thăm phụ mẫu.

Chủ tử của các nàng thường ngày xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng hiền thục, xemra Nhị thiếu gia cũng đã quỳ gối trước váy nàng rồi.

Thật là quá tốt.

Người đầu tiên đón bọn họ ở trước cửa Tô gia là đệ đệ Tô Mạt Vân vừa tròn nămtuổi của Tô Mạt Vi.

Tên tiểu tử mày rậm mắt to kia bởi vì tỷ tỷ xuất giá từng khóc rống suốt mộtngày, vẫn ngóng trông tỷ tỷ sớm quay về nhà. Nghe nói hôm nay tỷ tỷ lại mặt,sáng sớm đã bò xuống giường chạy ra cửa lớn chờ đợi.

Lần đầu tiên tên tiểu tử kia nhìn thấy ngựa quý của Nguyên Tề Chi, trước kianhiều lắm thì nó chỉ thấy qua một vài con lừa kéo hàng nhà bình dân, ngay cảđám ngựa gầy ốm xấu xí cũng chưa gặp qua, hôm nay lại được nhìn thấy quả thậtđược mở rộng tầm mắt.

Con xích thố này vốn không phải của Nguyên Tề Chi, trước kia hắn cưỡi một conngựa quý bốn vó trắng như tuyết, toàn thân đen thùi đúng kiểu “Mây đen đạptuyết”, nhưng sau đó bị chết trận nơi sa trường. Xích thố này là do Nguyên TềChi lựa chọn để thay công cụ đi bộ sau khi trở về Nguyên phủ, cũng không phảilà ngựa hãn huyết hiếm thấy, nhưng cũng được xem là ngựa quý, uy phong thầntuấn phi thường.

Tô Mạt Vân vừa nhìn thấy đã yêu thích và ngưỡng mộ, thân thể nho nhỏ trốn phíasau cửa, chỉ ló chiếc đầu nhỏ ra ngoài, nhìn xung quanh.

Xe ngựa nhỏ của Tô Mạt Vi đã tới, dừng trước cửa lớn, tiểu tử kia nhìn thấy tỷtỷ bước từ trên xe ngựa xuống, lập tức nhào tới, hô to: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”

Tô Mạt Vi vui vẻ ra mặt, hốc mắt ửng đỏ, nàng xoay người ôm đệ đệ, hỏi: “Vânnhi, có nhớ tỷ tỷ không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi, cha và mẫu thân cũng nhớ nữa! Đệ còn nhìn thấy mẫuthân len lén khóc đó!” Tô Mạt Vân dụi vào người tỷ tỷ làm nũng.

Tô Mạt Vi cảm thấy đau lòng, nước mắt tràn mi, định nói gì đó, lại cảm thấytrong tay chợt trống không, thì ra Nguyên Tề Chi xuống ngựa đã bế Tô Mạt Vânlên rồi.

Tô Mạt Vân đột nhiên cao lên, sợ tới mức thét lên.

Nguyên Tề Chi cười ha hả, đặt nó ngồi lên vai trái của mình, “Đệ chính là TôMạt Vân? Lần đầu gặp mặt, ta là tỷ phu Nguyên Tề Chi của đệ.”

Tô Mạt Vân vốn bị người xa lạ ôm lấy gào to, lúc này lại im lặng tò mò cúi đầuđánh giá người đàn ông có thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, hỏi: “Ngươithật sự là tỷ phu của ta? Là cái tên Nhị thiếu gia thối tha của Nguyên phủ?”

Tô Mạt Vi hơi hoảng, nhỏ giọng quát: “Nói bậy bạ gì đấy!”

Nguyên Tề Chi lại cười, hắn rất là thích tên tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh này.

“Đúng, ta là của tỷ phu của đệ, cũng là Nhị thiếu gia của Nguyên phủ, nhưngkhông phải tên thối tha.”

Tô Mạt Vân bị tỷ tỷ trừng mắt, cũng có chút thẹn thùng, không dám tác quái,ngoan ngoãn kêu một tiếng”Tỷ phu”, lại nói: “Phụ thân nói huynh sẽ không tới,sao huynh cũng đến cùng tỷ tỷ vậy?”

“Không hoan nghênh phải không?”

“Nếu huynh không khi dễ tỷ tỷ, đối xử tốt với tỷ tỷ thì hoan nghênh.” Tiểu tửkia nghĩ nghĩ một chút mới trả lời.

Nguyên Tề Chi nháy mắt mấy cái với Tô Mạt Vi, nói: “Tiểu tử ngoan, biết thươngtỷ tỷ, đệ đệ này ta nhận.”

Tô Mạt Vi nhịn không được mỉm cười.

Lúc này nghe được tiếng nói, Tô lão cha cùng Tô đại nương cũng ra đón.

Nhìn thấy Nguyên Tề Chi tự mình đến, Tô lão cha mừng rỡ lại câu nệ, ấp úng nóihai câu “Nên vào trong phòng ngồi, nhanh vào trong phòng ngồi”, cũng không biếtnên nói gì cho phải.

Tô đại nương lại thản nhiên, không có thụ sủng nhược kinh, chỉ là trong ánh mắtlúc này cũng mơ hồ thoáng hiện ý cười, hiển nhiên đối với việc Nguyên Tề Chiđưa con gái về lại mặt rất hài lòng.

Việc làm mai thời đó lưu hành một câu nói “Nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn thúphụ”, ý là hi vọng con gái có thể gả vào nhà tốt một chút, có thể hưởng thanhphúc, không cần chịu khổ vất vả; cưới được một người con dâu nhà nghèo mộtchút, dễ dàng ở chung, sẽ không bị con dâu khi dễ.

Nhưng mà, gả rất cao cũng chưa hẳn là phúc, giống như Tô Mạt Vi vậy, nhìn thìnhư một bước lên trời, nhưng nếu nàng ở Nguyên phủ bị hành hạ, nhà mẹ đẻ cũngkhông thể thay nàng đòi lại công bằng, ngẫm lại cũng rất đáng thương.

Từ những câu trên mà nói, làm mai chú ý “Môn đăng hộ đối” vẫn là hơn.

Tô gia đã ba đời độc đinh, cũng chẳng còn thân thích gần gũi, hôm nay con gáilại mặt, cho rằng Nguyên gia Nhị thiếu gia chưa chắc sẽ cùng đi, nên ngay cảhàng xóm cũng không mời đến tiếp khách, chỉ định cùng con gái ăn bữa cơm đoànviên là tốt rồi.

Hiện tại Nguyên Tề Chi cũng đến đây, Tô đại nương liền bảo Tô lão cha đi mờihàng xóm biết ăn nói đến tiếp khách uống rượu, còn mình thì kéo con gái vàophòng trong.

Hỉ Đào, Hỉ Liên đưa lễ vật vào phía trong, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài, ragian phòng làm đậu hũ để tìm hiểu.

Hai mẫu thân con lẳng lặng ngồi đối diện trong chốc lát, Tô Mạt Vi bị ánh mắtcủa mẫu thân làm cho da đầu run lên, đành phải nhẹ nhàng kêu: “Mẫu thân?”

Tô đại nương ừ một tiếng, ngồi sát bên người Tô Mạt Vi, sờ sờ đầu nàng, nói:“Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”

Tô Mạt Vi gật gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay con còn nhận được rất nhiều quà sinhnhật. Toàn thân con, bộ trâm trên đầu, bộ đồ mặc trên người, túi gấm bên hông,đều là lễ vật cả!”

Tô đại nương đánh giá một chút, không biết là đang nghĩ gì, chỉ bảo Tô Mạt Vilấy lễ vật con rể tặng ra.

Tô Mạt Vi cảm thấy kỳ lạ, mẫu thân không phải là người thấy tiền sẽ sáng mắt,cũng không phải là người tham lam phú quý, tại sao lại muốn xem lễ vật gấp nhưvậy?

Tuy nhiên, nàng vẫn ngoan ngoãn đem lễ vật để trên giường, mở từng cái ra.

Cái mở ra đầu tiên là hộp gỗ màu son rất nhẹ, Tô Mạt Vi cũng tò mò không biếtbên trong sẽ có cái gì, không biết cái gì mà phải cần dùng một cái hộp để đựng?

Mở hộp ra, trong hộp là một tấm vải trắng, ở giữa nỗi bật một phần đỏrực.

“Hả? Cái này là gì thế?” Tô Mạt Vi vừa thốt ra, đột nhiên ý thức được đây làlạc hồng đêm đầu tiên, quýnh lên, có chút buồn bực, vội vàng đậy hộp lại, mặtđỏ bừng.

Đây là cái gì thế chứ! Sao có thể lấy làm lễ vật...

Không biết xấu hổ!

Tô đại nương lấy cái hộp, mở ra nhìn nhìn, ánh mắt phức tạp, nhìn lạc hồng hiệnlên giữa mảnh vải trắng, trong mắt hiện lên sự thống khổ.

“Mẫu thân?” Tô Mạt Vi lo lắng nhìn Tô đại nương, khẽ đẩy cánh tay của bà.

Tô đại nương lấy lại tinh thần, cười cười, “Đứa nhỏ như con xuất giá vội vàng,mẫu thân không kịp dạy con thật tốt, đây là tấm vải lại mặt, là nhà chồng conxác nhận việc tân nương là người trong trắng, chính thức chấp nhận con vào cửa,khi lại mặt thì đưa lại cho nhà gái xem, mong phụ mẫu yên tâm.”

Tô Mạt Vi vừa tức lại vừa lúng túng, ấp úng sau một lúc lâu, mới không nhịnđược nói: “Rốt cuộc là sao, không xem phụ nữ là người mà. Nếu như không có lạchồng thì sao?”

“Vậy thì chết.” Tô đại nương lạnh lùng nói.(Nguyệt: cái xã hội man rợ thiệt)

Tô Mạt Vi ngẩn ra, bị mẫu thân dọa sợ.

Tô đại nương sờ sờ đầu khuê nữ nhà mình, “Nếu may mắn thì sẽ bị trả về nhà mẹđẻ, nhưng cho dù trở về nhà mẹ đẻ cũng chưa chắc sống được. Xã hội này, từtrước đến nay đối xử với phụ nữ rất hà khắc.”

Tô Mạt Vi nhớ tới thân phận tiểu thiếp của mình, chỉ sợ là về sau cũng sẽ gặpnhiều gian nan, cảm thấy buồn bã.

Tô Mạt Vi nói sang chuyện khác, vội vàng mở cái túi khác ra, bên trong là ba bộquần áo, một bộ nam trang bằng gấm màu thạch anh, một bộ nữ trang bằng gấm màuxanh ngọc thêu mây, một bộ vải bông của trẻ con màu đỏ thẫm, chắc chắn là chophụ thân mẫu thân và đệ đệ của Tô Mạt Vân. (Di: ta edit khúc trên làm gì cóphần lày >“< ở đâu đẻ ra 3 bộ quần áo vậy bà tác giả kia >“<)

Ngoại trừ mấy thứ này là rổ trái cây đem từ bên kiasang, không còn gì khác.

Tuy rằng Tô Mạt Vi không hy vọng xa vời là Nguyên Tề Chi sẽ đem vàng bạc châubáu làm quà tặng, nhưng lễ vật như thế có chút ít ỏi, trong lòng có chút mấtmát, nàng nhịn không được ai oán với Tô đại nương: “Lúc khuê nữ nhà họ Triệulại mặt, tốt xấu gì thì con rể còn dẫn theo một con heo, mời hàng xóm ăn no nêđó.”

Tô đại nương buột miệng cười, nhịn không được dí cái trán khuê nữ nhà mình,“Con đúng là có kiến thức hạn hẹp, ngốc quá! Cho dù hai con heo cũng không bằngđống quần áo này đâu. Huống chi, con rể nhà Triệu gia là người mổ heo, NguyênTề Chi có thân phận thế nào chứ? Hôm nay nó đã đi cùng con, thì so với núi vàngnúi bạc, mẫu thân thích như vậy hơn.”

Hốc mắt Tô Mạt Vi đỏ lên, nép người vào lòng Tô đại nương, khóc nói: “Mẫu thân,con xin lỗi, đều là do mệnh của con không tốt, phải làm tiểu thiếp cho ngườita, khiến cho phụ thân mẫu thân và đệ đệ không có mặt mũi.”

“Này!” Tô đại nương nhanh chóng che miệng con gái, “Sau này con không được nóinhững lời như thế này, đây không phải là làm tổn thương lòng của con rể haysao? Mạng của người ta là do con xung hỉ nên mới cứu được, con lại nói số mệnhcủa mình không tốt, không phải là đang rủa người ta sao?”

Tô Mạt Vi nhanh chóng gật đầu.

Tô đại nương cúi đầu lau nước mắt cho con gái, “Mệnh tốt hay không con khôngcần để ý, nghĩ nhiều cũng vô ích, việc đã đến nước này, thì hãy mặc kệ nó, cốsống cho tốt. Mẫu thân thấy Nguyên thiếu gia cũng không phải là người lỗ mãng,nếu con thật tình với nó, thì nó sẽ không phụ lòng của con.”

Tô Mạt Vi lại gật đầu.

Hai mẫu thân con đang tỉ tê nói chuyện, bỗng nghe bên ngoài có tiếng la hét ầmĩ.

Sắc mặt Tô đại nương trầm xuống, Tô Mạt Vi nghi hoặc vừa định đứng dậy, Tô MạtVân đã vọt vào phòng hô: “Mẫu thân, người ngày hôm qua lại đến đây!”

“Người nào?” Tô Mạt Vi hỏi.

Tô Mạt Vân lắm mồm nói: “Nói là quản gia nhà cậu của chúng ta.”

“Cậu?” Tô Mạt Vi kinh ngạc, lớn như vậy rồi, lần đầu tiên nàng nghe nói nhà mẹđẻ còn người thân đó!

Trước kia nàng vẫn cho là ông ngoại và bà ngoại đã mất, mẫu thân cũng không cònai thân thích.

Tô đại nương nhíu mày, bà thấy trong mắt Tô Mạt Vi sự tò mò và lo lắng, khẽ thởdài một cái, lại nhớ đến việc nay nàng đã là con dâu của Nguyên gia, mặc dù chỉlà thiếp, nhưng vẫn tính là đã chính thức bước chân vào nhà giàu có, không thểđi ra ngoài dễ dàng như vậy, đành vỗ nhẹ tay con gái, “Việc này đã ầm ĩ haingày rồi, con tránh ở phía sau mà nghe đi!”

Tô Mạt Vi gật đầu, “Con biết rồi.”

Tô đại nương dùng tay day day thái dương, sau đó thẳng lưng, đi ra ngoài.

Bởi vì Tô Mạt Vân còn quá nhỏ, nên cũng bị giữ lại ở nhà trong với tỷ tỷ, tránhở sau tấm rèm cửa thêu hoa, nghe tiếng từ nhà chính vọng vào.

Ở giữa nhà chính, Nguyên Tề Chi ngồi ngay ngắn, ngồi bên cạnh là Tô lão cha.

Một người đàn ông trung niên mặc áo lụa mỏng màu chàm lúng túng quỳ trên mặtđất, dập đầu hành đại lễ với Nguyên Tề Chi.

Người đàn ông trung niên hơi béo, mặt trắng không râu, ánh mắt lóe chút tinhquang, trên mặt tươi cười, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng, hắn trăm ngàn lầncũng không nghĩ tới việc Nguyên Tề Chi sẽ hạ mình cùng một tiểu thiếp về nhà mẹđẻ.

Trên trán của hắn nhanh chóng hiện thêm ba vết nhăn, âm thầm lo lắng chuyện hômnay sẽ bị thất bại.

Ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Tề Chi nhắm thẳng vào người đàn ông trung niênđang dập đầu trên sàn nhà không dám nâng lên, hắn chậm rãi dùng ngón tay gõ mặtbàn, mở miệng nói: “Viên Phúc, từ khi nào thì Viên gia các ngươi lại có quan hệvới Tô gia vậy? Hả?”

Viên Phúc lại dập đầu một cái, mới trả lời: “Bẩm Nguyên nhị công tử, gần đâylão gia nhà ta mới biết được thì ra phu nhân Tô gia là đại tỷ mất tích nhiềunăm, là bà cô của Viên gia ạ.”

“Ồ?” Giọng nói của Nguyên Tề Chi càng lúc càng lạnh hơn, nhướn mày, “Thật làtrùng hợp quá.”

Viên Phúc cười mỉa nói: “Không biết có phải là trùng hợp không? Lúc lão gia nhàchúng ta mới biết cũng cảm thấy vui mừng, lập tức sai tiểu nhân tới cửa nhậnthân. Hơn nữa, Tô di nương và đại tiểu thư nhà chúng ta lại là chị em họ, saunày khi đại tiểu thư chúng ta vào cửa, thì thân càng thêm thân.”

Ngón tay của Nguyên Tề Chi lại chậm rãi gõ trên mặt bàn, Viên Phúc cảm thấygiống như gõ trong lòng mình vậy, khiến cho hắn hô hấp khó khăn, càng lúc càngkhó chịu.

Hắn cũng không hiểu được lý do lão gia nhà mình làm vậy, mà dù như vậy thì sao,hắn chỉ là người làm, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Viên Khả Vọng đã dặn Viên Phúc, nhận thân là chuyện nhỏ, quan trọng nhất làmuốn bà cô Tô đại nương và đại tiểu thư Tô gia là Tô Mạt Vi ở trước mặt cô giaNguyên Tề Chi giúp Viên gia nói vài lời hay, nay Nguyên Tề Chi đã chuyển nguythành an, Viên gia lo hôn sự của Viên Lệ Hoa gặp nguy hiểm.

Lúc trước, Nguyên gia muốn Viên Lệ Hoa gả vào cửa sớm để xung hỉ cho Nguyên TềChi, nhưng khi ở trên chiến trường thấy Nguyên Tề Chi nửa sống nửa chết cho nênViên Khả Vọng lo con gái vào cửa sẽ thủ tiết, quyết định kéo dài thời gian, từchối yêu cầu xung hỉ của Tô gia, dù sao hắn cũng biết là do lỗi của mình nênmới làm hại Nguyên Tề Chi bị thương nặng, nếu xung hỉ bất thành, vậy con gáicủa mình không chỉ thủ tiết, mà còn bị Nguyên gia oán hận, sẽ chẳng được yênthân.

Hậu quả của việc này chính là càng đắc tội với Nguyên gia, đến khi Nguyên TềChi chuyển nguy thành an, Viên Khả Vọng muốn cùng Nguyên gia nối lại quan hệ,thì lúc này Nguyên gia cũng chẳng thèm để ý đến hắn nữa.

Viên Khả Vọng càng lúc càng lo lắng.

Nếu còn có thể kết thân, vậy thì có lẽ Nguyên gia sẽ nể mặt con gái mình, khôngtruy cứu trách nhiệm của hắn trên chiến trường, thậm chí ra mặt nói vài lời tốttrước hoàng thượng.

Nếu việc kết thân thất bại, con gái bị từ hôn, đừng nói đến việc về sau con gáinhà mình không thể tái giá, cho dù tái giá, cũng không tìm thấy được nhà chồngtốt, hành động vì tư lợi, không có trách nhiệm của mình đủ khiến con gái bị hủydanh dự.

Cho dù là vì mình, hay là vì con gái, hắn cũng không thể trở mặt với Nguyêngia, cho nên rất sốt ruột, đang lâm vào đường cùng, ngoài ý muốn phát hiện thânphận tiểu thiếp xung hỉ của Nguyên Tề Chi có điểm đặc biệt, mẫu thân của Tô MạtVi lại là Viên gia đại tiểu thư đã chết hai mươi năm trước, Viên Khả Vọng liềnlợi dụng điểm này, cho nên mới có chuyện Viên Phúc đến cửa nhận thân.

Tô đại nương đi từ nhà trong ra, liếc mắt thấy Viên Phúc quỳ trên mặt đất, lạnhlùng nói: “Lão gia nhà ngươi sai rồi, nhà mẹ đẻ dân phụ đã không còn ngườithân, cũng không phải là bà cô của Viên gia.”

“Bà cô, lão gia nhà ta nói chắc chắn không sai, người hầu hạ bên người lão tháigia năm đó vẫn còn, có thể nhận ra người.”

Tô đại nương cười lạnh, “Bọn họ nhận được dân phụ, dân phụ cũng không nhận đượcbọn họ, nhà dân phụ ở nông thôn xa vạn dặm, chưa từng nghe nói có một ngườihuynh đệ, không dám trèo cao đến Viên đại tướng quân. Mời ngươi trở về cho,đừng đến nữa, nếu không dân phụ sẽ báo quan, để xem lão gia nhà ngươi có thểđến cùng để quan phủ xét xử hay không.”

Từ xưa đến nay người dân báo quan chẳng dễ dàng gì, nhưng nay Tô gia đã khác,con gái Tô gia đã trở thành tiểu thiếp xung hỉ của Nguyên phủ, quan phủ cũngphải xem trọng vài phần.

Viên Phúc có chút khó xử, nhìn về phía Nguyên Tề Chi.

Nguyên Tề Chi nói: “ Bây giờ Tô gia là thân thích của Nguyên phủ, nghe Tô phunhân nói đi, sau này không được đến quấy rầy Tô gia.” Hắn dừng lại, cười nhưkhông cười nói tiếp: “Về sau có chuyện gì thì trực tiếp đến gặp ta!”

Viên Phúc bất đắc dĩ dập đầu hành lễ với Nguyên Tề Chi, sau đó chật vật mangtheo xe lễ vật đi khỏi.

Không có cách nào khác, tuy rằng Viên gia được xem như lão thần, nhưng so vớiđại gia tộc Nguyên gia cũng không thể đắc tội, huống chi bây giờ Viên Khả Vọngphạm phải lỗi nặng, lo lắng hoàng thượng sẽ hỏi tội, không dám gây hấn vớiNguyên gia, đắc tội thêm lần nữa.

Viên Phúc cho rằng, Nguyên Tề Chi đã biết chuyện của Viên gia, cho nên hôm naymới cố ý đến làm chỗ dựa cho Tô gia. Nếu không thì vì sao một thiếu gia nhà quýtộc lại đến nhà mẹ đẻ của thiếp thất mà bái phỏng chứ, điều đó là không thể!