Tiểu Thiếp

Chương 6



Tô Mạt Vi ở bên trongtrong phòng không hiểu chuyện đang xảy ra.

Sau khi Viên Phúc rời đi, thúc thúc nhà hàng xóm cũng đến, Tô lão cha mở tiệc ởgiữa sảnh phòng khách, cùng Nguyên Tề Chi uống rượu.

Tô đại nương trở lại phòng trong, thấy Tô Mạt Vi đang ngồi trước cửa sổ suy tưchuyện gì đó, nên qua vỗ vỗ bả vai của nàng, “Hai chúng ta phải chịu thiệt ởbên trong rồi! Tưởng rằng con rể Nguyên gia không đến, mẫu thân định đóng cửaăn bữa cơm đoàn viên mà thôi.”

Tô Mạt Vi mỉm cười nói: “Ăn cơm với mẫu thân con càng vui hơn.”

“Bàn ăn đãi con rể ở bên ngoài có mười hai món, bốn món ăn nguội, tám món ănnóng, hai chúng ta chỉ có sáu món mà thôi, miễn cưỡng chấp nhận vậy!”

Tô Mạt Vi sẵng giọng: “Mẫu thân, sao người lại xem con như người ngoài vậy?”

Tô đại nương nở nụ cười, rồi thở dài, vuốt ve búi tóc của con gái, “Đã trởthành vợ người khác, chẳng lẽ không tính là người ngoài hay sao?”

Tô Mạt Vi muốn làm nũng, tô đại nương đã vỗ tay nàng, “Ăn cơm trước đi, nếukhông lát nữa đồ ăn nguội không ăn được đâu.”

Tô Mạt Vi gắp miếng cá, rồi chọn phần thịt bò tốt nhất đặt vào bát mẫu thân. Tôđại nương nhìn đứa con gái đẹp hơn trước khi lấy chồng, trong lòng vừa đau vừachua xót, con bé này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, cần cù thiện lương, về sausống hay chết cũng đều thoát không nổi nơi nhà giàu đó, cho dù bà muốn, cũngkhông thể làm gì được.

Cho nên, bà chỉ có dốc hết có khả năng nói hết cho con gái biết những việc xấuxa đằng sau sự hào nhoáng kia, sự đấu tranh ngầm không thể lộ ra ngoài, nhữngthủ đoạn độc ác, con gái của bà có thể không làm, nhưng không thể không biết,không thể không đề phòng.

Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm đề phòng. Cuộc sống phía sau cổnglớn mà ngay cả điều ấy cũng không biết, chỉ sợ ngay cả việc mình chết như thếnào cũng mù mờ mà thôi.

Hai mẫu thân con nói liên miên hồi lâu, Tô Mạt Vi càng nghe càng sợ hãi, nàngkhó mà tin được, đám phụ nữ đó có thể nhẫn tâm vậy sao? Mạng người giống nhưcon kiến, bị chà đạp dễ dàng.

Tô đại nương đặt chiếc đũa trong tay xuống, dùng khăn nhẹ lau khóe miệng, cườilạnh nói: “Mới nói như vậy con đã không chịu nổi? Con phải sống đề phòng nhưvậy trong cả cuộc đời. Sau này thức ăn hằng ngày phải cẩn thận chút, đừng baogiờ tin lời người khác nói. Lúc con mang thai thì càng phải chú ý, trong thứcăn có thuốc phá thai là chuyện bình thường, một phát hai mạng càng không phảichuyện lạ.”

Tô Mạt Vi cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng kêu lên: “Mẫu thân.”

Tô đại nương thở dài, “Con phải nhớ kỹ một chút, nếu muốn sống tốt, thì phảinắm chặt được lòng của đàn ông, phải khiến cho tim của người đó luôn luôn cócon mới được, tất cả những chuyện khác không quan trọng. Mấy cái quy định gì gìđó, cho dù con có thuộc làu làu, thì cũng sẽ có lúc người ta bắt được lỗi củacon, nhưng mà con cũng không nên phụ thuộc và nghe lời người ta nhiều quá,không có người đàn ông nào thích một người đầu gỗ cả.”

Tô Mạt Vi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Tô đại nương cười nhạo, “Nhà giàu có là như vậy, ở ngoài mặt ra vẻ đạo mạo,thật ra chuyện dơ bẩn gì cũng đã từng trải qua. Cho nên tốt nhất là con khôngnên để ý nhiều chuyện, cũng không cần làm nhiều, họa là từ miệng mà ra, làmnhiều thì càng sai nhiều hơn.”

Tô Mạt Vi ảm đạm gật đầu, “Dạ, con xin nghe.”

“Lúc cần thiết thì phải biết thủ đoạn, đừng để những hủ tục quy định trói buộcmình.” Tô đại nương lại dặn dò tiếp.

“Dạ, nữ nhi đã nhớ kỹ.”

“Con chỉ cần nhớ, không cần phải hiểu.” Tô đại nương nhíu mày, do dự một látmới hạ quyết tâm, nói: “Chắc là con vẫn còn tò mò về người kia phải không? Hắnnói không sai, mẫu thân xuất thân từ Viên gia, là chị em cùng cha khác mẫu thânvới Viên Khả Vọng, cũng có thể nói, mẫu thân xuất thân danh môn.”

Tô Mạt Vi sợ ngây người, một lúc lâu sau, nàng mới nhỏ giọng hỏi: “Sao mẫu thânlại cắt đứt quan hệ nhiều năm với họ vậy?”

Tô đại nương cười lạnh, “Đâu chỉ là không có quan hệ, chỉ sợ là mộ phần của mẫuthân ở Viên gia tràn ngập cỏ hoang.”

Tô Mạt Vi kinh ngạc.

Tô đại nương dùng tay day day hai bên thái dương đang càng lúc càng đau, dừnglại trong chốc lát mới nói: “Bà ngoại của con là chính thê của ông ngoại, nhưngkhông phải là người được yêu thích, cho nên bị bắt ở lại ở nông thôn hầu hạ phụthân mẹ chồng, mẫu thân cũng ở bên cạnh bà ngoại con. Sau này ông bà nội củamẫu thân đều lần lượt qua đời, khi đó ông ngoại con ở tiền tuyến đánh giặc,không thể về nhà, bởi vì làm lụng vất vả quá độ nên bà ngoại con chết vì bệnh,trước khi ra đi dặn mẫu thân đến Kim Lăng tìm ông ngoại con. Khi đó mẫu thânmới mười lăm tuổi, ở nông thôn không còn người quen, gửi thư lên Kim Lăng đãlâu không có hồi âm, đành phải bán của cải lấy tiền, đem theo ngân lượng rờiđi, trên đường đi ngang qua Huy Châu gặp phải bọn cướp chặn đường, bị bắt đếnhang ổ của bọn chúng.”

Tô Mạt Vi nắm chặt tay của mẫu thân mình, nàng không ngờ người mẫu thân ít nóilạnh lùng của mình phải trải qua cuộc sống cơ cực như thế.

Ở xả hội này, một người con gái yếu đuối làm sao để được chấp nhận?

Bị bắt gả vào Nguyên phủ làm tiểu thiếp xung hỉ, Tô Mạt Vi cho rằng mình đã rấtkhổ rồi, nhưng so với những chuyện mẫu thân đã trải qua, bản thân mình có là gìđâu?

Tô đại nương vỗ vỗ tay con gái, “Không có việc gì, con xem không phải là bâygiờ mẫu thân đang rất tốt sao?”

Mắt Tô Mạt Vi đỏ lên, nước mắt chỉ trực trào ra.

“Người hầu của mẫu thân bị giết, mẫu thân bị bắt đi, sợ hãi và nhục nhã, lạikhông muốn tự sát, rồi mẫu thân phát hiện nhị đương gia của đám cướp đó, kháchẳn với đám thô lỗ kia, hơn nữa lúc hắn nhìn mẫu thân, trong ánh mắt ánh lênchút không đành lòng, mẫu thân liền nhân cơ hội đó lấy lòng hắn, tỏ vẻ nhưnguyện ý làm người phụ nữ của hắn, nếu không được, thì tình nguyện tìm cáichết, chứ không muốn bị tên đàn ông chó má khác làm nhục mình. Mẫu thân cố ý dụdỗ hắn vì muốn sống sót.”

Tô Mạt Vi mấp máy đôi môi anh đào, nàng có cảm giác như lần đầu tiên biết mẫuthân của mình.

Tô đại nương nói: “Đây chính là cái mẫu thân dạy con, mạng người rất quý, chỉcần có thể sống, điều đó còn tốt hơn cái gọi là tam tòng tứ đức, số mệnh chó mágì đó.”

Tuy rằng Tô Mạt Vi chưa hiểu được hết, nhưng vẫn cảm thấy mẫu thân của mìnhthật là siêu phàm.

“Năm đó mẫu thân cũng giống con bây giờ, là đóa hoa mới nở, đám giặc này làmsao tha cho? Tên thủ lĩnh muốn mẫu thân làm tiểu thiếp thứ ba của hắn, lúc nhịđương gia do dự, mẫu thân liền cố ý thắt cổ khi người hầu đến đưa cơm.”

“Mẫu thân!”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Tô đại nương cười cười, “Đám người hầu đãcứu mẫu thân đúng lúc. Nhị đương gia thấy mẫu thân ‘không sợ chết” thì năn nỉtên thủ lĩnh, nhưng tên thủ lĩnh không đáp ứng, sau đó nhị đương gia nhân lúcnửa đêm cõng mẫu thân bỏ trốn khỏi nơi đó.”

Tô Mạt Vi càng nghe càng chăm chú.

Vẻ mặt của Tô đại nương lại ảm đạm, “Thì ra trước kia hắn cũng là một thư sinh,bởi vì cha bị bắt giam oan uổng, người một nhà đều chết, hắn mới trốn vào rừnglàm giặc, bởi vì không cam lòng, muốn vì cha mình rửa sạch oan khuất, biết taxuất thân phú quý nên đã nói việc muốn mượn Viên gia làm nơi dựa dẫm, cũng coi nhưlà bọn ta lợi dụng lẫn nhau. Bọn ta ăn kham uống khổ, thậm chí đi ăn xin trênphố, mới đến được thành Kim Lăng, mẫu thân cho là mẫu thân đã hết khổ, aingờ...

Nghĩ tới hận cũ năm đó, Tô đại nương cắn răng nói: “Viên gia biết được việc mẫuthân từng bị đạo tặc cướp đi, còn ở lại hang ổ của bọn chúng mấy ngày, cho nênbọn họ trở mặt, bọn họ nói đại tiểu thư Viên gia đã sớm chết vì bệnh trênđường, mẫu thân là người giả mạo, đuổi mẫu thân ra khỏi cửa.”

Tô Mạt Vi giận dữ, đứng lên, nói: “Mẫu thân! Viên gia thật quá đáng! Sao bọn họlại làm như vậy?”

Tô đại nương cười chua xót, đưa mảnh vải có lạc hồng cho con gái xem, lạnh lùngnói: “Còn không phải là vì cái này? Mặc kệ việc mẫu thân có trong sạch haykhông, chỉ cần bị người khác cướp đi, là lời đồn đãi đủ phá hủy danh dự của mộtngười rồi, Viên gia sợ mẫu thân mang tiếng xấu đến cho bọn họ thôi.”

“Nhưng người với bọn họ là người nhà, là chị em ruột mà!” Tô Mạt Vi tức giậnnói.

“Cho nên mới nói, nhà giàu có toàn lũ bại hoại.” Ý cười trên mặt Tô đại nươngcàng rõ, “Mặt mũi là quan trọng nhất. Đương nhiên, Viên gia là người sĩ diện,không biết xấu hổ không cần lương tâm. Điều khiến mẫu thân hối hận là, nhịđương gia đã cứu mẫu thân không những không được giải oan, ngược lại sau khitiết lộ thân phận của mình, bị Viên gia biến thành đào phạm tróc nã giao choquan phủ, cuối cùng đã chết.”

Nước mắt Tô Mạt Vi lăn dài trên gò má.

Ánh mắt Tô đại nương vừa bi thương vừa phẫn hận, chậm rãi nói: “Là mẫu thân hạihắn, là mẫu thân... Khi đó mẫu thân không có ai thân thích, bán món trang sứccuối cùng để chôn cất hắn xong, mẫu thân không có năng lực báo thù, cũng khôngcó cách báo thù, rốt cục cảm thấy tuyệt vọng, muốn nhảy sông tự sát để tạ tội.”

“Mẫu thân!”

“Đúng lúc đó cha con ra bờ sông gánh nước về làm đậu hũ, đã cứu mẫu thân.” Tôđại nương cúi đầu, cười cười, “Sau này con cũng đã biết, mẫu thân và cha cócon, sau đó lại có đệ đệ con.”

Rốt cuộc Tô Mạt Vi hiểu rõ vì sao nàng có cảm giá mẫu thân của mình không giốngnhững người phụ nữ hàng xóm, dù sao thì mẫu thân cũng xuất thân danh môn, thuởnhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, cho nên có thể vẽ tranh ngâm thơ, khí chất tuyệthảo, cho dù cuộc sống có khó khăn cũng không thể làm mờ đi đi khí chất tiểu thưkhuê các của người.

Tô lão cha chẳng biết được mấy chữ, dạy dỗ Tô Mạt Vi và Tô Mạt Vân đều là việccủa mẫu thân bọn họ. Trong ấn tượng của Tô Mạt Vi, Tô đại nương là người có khíchất tao nhã, cách nói năng không tầm thường. Sau khi Tô Mạt Vi bước vào cửaNguyên gia, được nhìn thấy nhiều điều mới lạ, mới nhận ra Tô đại nương xuấtthân đặc biệt, trên người bà có khí chất đặc thù của tiểu thư khuê các.

Và nay, Tô đại nương đã xác nhận điều này.

Có lẽ Tô đại nương cũng không yêu thương trượng phu của mình, hoặc là do cảmthấy áy náy có lỗi với vị nhị đương gia kia quá sâu, cho nên nhiều năm qua vẫnluôn buồn bực không vui, rất hiếm khi thấy tươi cười.

Tô lão cha là người sống đơn giản, làm sao hiểu được sự phức tạp trong lòng thêtử của mình? Cho dù đã nắm tay dìu nhau đi nhiều năm, cho dù không thể vừa lòngđẹp ý mọi thứ, thì cũng có tình cảm từ trong hoạn nạn.

Bởi vì có xuất thân bất phàm, lại được dạy dỗ rất tốt cho nên Tô đại nương mớicó thể nuôi dưỡng và tạo ra một Tô Mạt Vi có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy,nếu không, cho dù Tô Mạt Vi có vẻ ngoài tuyệt hảo tới mức nào, chỉ cần có chútkhiếm khuyết trong tính cách, thì cũng đủ mất đi vài phần khí chất.

Tô Mạt Vi đau lòng vì mẫu thân rất nhiều.

Tô đại nương xoa đầu con gái, “Bây giờ, con đã biết quan hệ của chúng ta vàViên gia rồi phải không? Nếu bọn họ tìm đến con, mối quan hệ ruột thịt này,chúng ta không được thừa nhận.”

Tô Mạt Vi nặng nề gật đầu, “Con hiểu. Con sẽ không cao trèo đến nơi nhà giàu“thanh bạch” kia đâu, con thà làm con gái nhà bán đậu hũ còn hơn.”

Thật ra điều Tô đại nương lo lắng chính là Viên Lệ Hoa, ân oán giữa Viên gia vàbà đời này khó giải, nếu Viên Lệ Hoa được gả vào Nguyên gia, đến lúc đó chỉ sợlà những ngày yên lành của Tô Mạt Vi sẽ kết thúc.

Khi trời đã chạng vạng, Tô Mạt Vi phải theo Nguyên Tề Chi quay về Nguyên gia,lúc này Tô Mạt Vân lại không khóc, ngược lại cười rất vui vẻ, Tô Mạt Vi kinhngạc, hỏi nó: “Không để ý đến việc tỷ phải đi sao? Hay là đệ lại có chuyện gìhay hơn rồi?”

Tô Mạt Vân làm mặt quỷ với nàng, “Tỷ phu bảo không được nói cho tỷ biết!”

Tô Mạt Vi buồn cười xoa xoa đầu nó, quay đầu nhìn vị hôn phu nhà mình, mặtNguyên Tề Chi vẫn không chút thay đổi, nhưng mà sâu trong ánh mắt lại có ýcười, xem ra tâm tình của hắn cũng không tệ lắm.

Tô Mạt Vi bước trên xe ngựa nhỏ, nhịn không được rơi nước mắt, sau chuyến đinày có lẽ sẽ khó có dịp được quay về nhà mẹ đẻ lần nữa.

Làm thiếp là không được tự do.

Nguyên phủ.

Mùa hè trời sáng rất nhanh, ánh mặt trời đã rực rỡ một phương trời, không khítrong viện trở nên mát mẻ hơn.

Bởi vì thói quen của mình, cho nên mới sáng sớm Nguyên Tề Chi và Tô Mạt Vi đãtỉnh.

Tô Mạt Vi giúp Nguyên Tề Chi mặc quần áo tử tế, thấy hắn mặc một bộ quần áo gọngàng bó sát người, hiếu kỳ hỏi: “Chàng định làm gì?”

“Luyện công.”

Nơi Nguyên Tề Chi ở có tên là”Tuyết Tùng Viên”, trong viện có trồng rất nhiềutuyết tùng. Mỗi khi gió nổi lên, nghe tiếng tùng reo, cũng là một loại hưởngthụ, trong sân có một cái đình nhỏ tên là “Thính Đào các”.

Tuyết Tùng Viên là viên quan lớn nhất nằm ở phía tây Nguyên phủ tây, ngoại trừviện lớn phía ngoài, bên trong còn có ba viện nhỏ, Tô Mạt Vi được phân đến mộtviện nhỏ trong đó, nhưng nàng vẫn chưa vào ở. Mấy ngày nay nàng phải chịu tráchnhiệm xung hỉ cho Nguyên Nhị thiếu gia, cho nên tạm thời vào ở trong nội việncủa Nguyên Tề Chi.

Viện của Nguyên Tề Chi khá lớn, kiểu kiến trúc nhà năm gian lợp mái ngói congvút hướng về phái mặt trời mọc, chính giữa là phòng ngủ và nơi nghỉ ngơi củachủ viện. Hai bên nhà giữa có phòng xép nhỏ, phía tây có một căn phòng nhỏ, bênsườn đông hành lang gấp khúc và một tòa nhà có kiến trúc đặc trưng kiểu miềnnam, phái nam là phòng khách của Nguyên Tề Chi, ngoài ra còn có thư phòng, nơicất giữ binh khí.

Trước sân là một khoảng trống rộng rải sạch đẹp để Nguyên Tề Chi luyện võ, bênmột góc sân xếp một hàng các loại binh khí khác nhau chờ hắn chọn, có gã saivặt phụ trách quản lý và giữ gìn.

Bây giờ, Nguyên Tề Chi đang đứng giữa sân chơi đùa với một cây thương dài.

Trước khi chưa xuất giá Tô Mạt Vi chỉ ở nhà giúp Tô lão cha làm đậu hũ, mà nayngay cả bữa sáng cũng không cần nàng chuẩn bị, thật sự rất nhàm chán, vì thế đitheo tới nơi này xem phu quân đại nhân luyện công.

Cây thương của Nguyên Tề Chi dài hơn một trượng (Di: 1 trượng xấp xỉ 10m), được làm bằng thân cây bạch lạp, cán thương to bằngnắm tay em bé, đầu thương lóe sáng, Tô Mạt Vi vừa nhìn đã thấy sát khí ngúttrời, không biết cây thương này đã cướp được bao nhiêu mạng quân địch rồi.

Binh khí trong tay võ tướng, sẽ giống như bút trong tay quan văn, càng giốngngọc tỷ của hoàng đế, là vật báu gắn liền với tính mạng, hiển nhiên là NguyênTề chi cũng rất thích cây thương này, hắn vuốt ve dọc cây thương, dường nhưđang cảm cảm nhận từng chút từng chút một, sau đó mới bắt đầu vung thương,luyện tập võ nghệ.

Lúc Nguyên Tề Chi dừng lại nghỉ một chút, thấy Tô Mạt Vi vẫn đang hưng phấn bừngbừng, tiến đến bên người nàng nghiêm túc nói: “Bây giờ ta mới phát hiện ưu điểmlớn nhất khi luyện thương.”

“Là cái gì?” Tô Mạt Vi tò mò hỏi.

“Có thể luyện tập phần eo đó, đối với đàn ông mà nói có rất nhiều cái lợi,nương tử cũng có thể được hưởng lợi theo.” Nguyên Tề Chi sâu xa liếc nhìn phầnngực phình ra và phần eo thon gọn của nàng.

Tô Mạt Vi ngây người một chút, sau đó mới hiểu ra điều mà hắn ám chỉ, xấu hổhung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Nhị thiếu gia.

Nghe nói ở trên chiến trường vị này là một thiếu tướng quân hung thần ác sát,thật ra còn có một mặt khác nữa, đó là thích đùa giỡn con gái nhà lành!

Đến khi quần áo của Nguyên Tề Chi ướt đẫm mồ hôi, hắn mới ngừng việc luyện tậplại.

Tô Mạt Vi thấy hắn vất vả, khuyên nhủ vài câu: “Chàng vừa mới tỉnh không đượcbao lâu, tốt nhất là nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi hẵng luyện tiếp.” Nàngâm thầm nhắc nhở chính mình, hôm nay phải tìm đại phu hỏi một chút, Nguyên TềChi vừa mới tỉnh đã làm chuyện phòng the rồi lại luyện võ, không biết là có trởngại gì đến việc hồi phục sức khỏe hay không?

Nguyên Tề Chi nhận chiếc khăn nàng đưa sang, ngửa đầu nhìn trời, tầm mắt hướngvề phương bắc xa xôi, nơi đó mới là cuộc sống chân chính của hắn.

“Nếu muốn có thương pháp thật tốt, thì cả đời phải chuyên cần luyện tập, làmsao ta có thể nghỉ ngơi chứ? Hơn nữa chuyện giết địch không thể chờ lâu.”

“Đối với chuyện đại sự nước nhà thiếp không biết gì cả, nhưng đối với chàngthiếp lại biết một chuyện.”

“Chuyện gì?” Nguyên Tề Chi ngoái đầu lại nhìn nàng.

“Thiếp chỉ biết, một người không có thân thể khỏe mạnh thì mọi lý tưởng đều làvô dụng.”

Nguyên Tề Chi ngơ ngác một chút, lập tức cười ha ha, vươn bàn tay to ôm nàngvào trong lòng, dùng sức xoa xoa một chút, hận không thể đem nàng hòa tan vàothân thể của chính mình.

“Nàng nói đúng, sau này ta sẽ chú ý.” Hắn lại xấu xa bổ sung thêm một câu: “Nếuthân thể không tốt, cũng không thể khiến nương tử thỏa mãn được.”

Tô Mạt Vi bị hắn ôm vào trong ngực, bị mùi mồ hôi trên người hắn xộc vào mũikhó chịu đến mức nhíu mày, lại nghe hắn nói hươu nói vượn, nhịn không được vươnbàn tay nhỏ bé ra nhéo một cái vào hông hắn.

Nguyên Tề Chi cười dùng cả hai tay ôm lấy nàng, đứng tại chỗ quay mấy vòng, làmTô Mạt Vi sợ tới mức thét lên, lúc đó hắn mới buông nàng ra, nắm tay nàng, “Đi,đi thỉnh an mẫu thân với ta nào.”

Nụ cười trên mặt Tô Mạt Vi héo đi một chút, chần chờ hỏi: “Chuyện này... khôngphải là không hợp lễ nghĩa sao?”

Dựa theo quy củ của đại gia tộc, tiểu thiếp, nha hoàn thông phòng của các vịthiếu gia không được xem là người quan trọng, bình thường không có tư cách đếntrước mặt thỉnh chủ mẫu ân cần thăm hỏi.

Lấy Nguyên Tề Chi làm thí dụ, nếu Nguyên Tề Chi cưới chính thê, thân là tiểuthiếp Tô Mạt Vi phải đến hầu hạ chính thê của hắn trước, hầu hạ nàng ta rờigiường, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt...vân vân, chẳng khác đại nha hoàn bêncạnh bao nhiêu. Sau đó, chính thê sẽ đi gặp Trịnh thị để thỉnh an, còn Tô MạtVi không có tư cách này, chỉ có thể quay lại tiểu viện của mình ngồi ngẩnngười.

Bởi vì rất khó có thể nhìn thấy các vị trưởng bối, cho nên cho dù chính thêngược đãi tiểu thiếp, tiểu thiếp cũng khó mà tìm người giải oan, trừ phi ngườiđàn ông của nàng bảo vệ nàng. Nhưng với quy củ của đại gia tộc, bình thườngngười đàn ông không nhúng tay vào việc bên trong, cho dù trong hậu viện cónhiều phụ nữa hơn nữa, cũng sẽ do chính thê quản lý.

Nếu tiểu thiếp được sủng ái, sẽ bị chính thê và các thiếp thất khác kiêng kị,bài xích, thậm chí hãm hại, nếu không được cưng chìu, cuộc sống chăn gối lạikhông làm thỏa mãn người đàn ông của mình, sẽ bị khó dễ ngay cả cuộc sống hằngngày. Cho nên, cuộc sống tiểu thiếp là bị vây trong nước sôi lửa bỏng, tươngđối gian nan.

Trước khi bước vào Nguyên phủ, Tô đại nương đã nói cho Tô Mạt Vi biết rất nhiềuviệc xấu xa dưới cánh cổng lớn, cũng nói không ít thủ đoạn hãm hại nhau của đámphụ nữ trong nhà, đây là cái mà người ta gọi là “trạch đấu”, chuyện này chấnđộng chẳng kém chiến tranh là bao.

Tô Mạt Vi đã hiểu được vì sao mẫu thân ruột của mình lại hiểu quá rõ chuyệnnày, bây giờ điều nàng lo lắng nhất chính là những ngày tháng sau này của mình,lo lắng không biết khi nào thì chính thê của Nguyên Tề Chi vào cửa, lo lắng sẽcó một ngày mình sẽ sống không bằng chết.

Nguyên Tề Chi thấy ánh mắt vốn đang sáng ngời của nàng bắt đầu ảm đạm, khuônmặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, âm thầm thở dài, xoa xoa đầu nàng, nói: “Đừng đểý đến mấy cái cấp bậc lễ nghĩa, nếu nàng đã gả cho ta, thì lời nói của ta chínhlà quy củ, những chuyện khác không cần để ý đến.”

Mặc dù Tô Mạt Vi có chút lúng túng với những quy củ của đại gia tộc, nhưng cũngkhông nhịn được ngẩng mặt lên cười nhạo Nguyên Tề Chi, nói: “Chàng đang dỗ connít à?”

Chỉ cần bố chồng, mẹ chồng dùng chữ “Bất hiếu” chụp lên đầu hắn, thì chắc chắnNguyên Tề Chi sẽ không dám lớn tiếng, cái gì mà “ hắn mới là quy củ” chứ.

Nguyên Tề Chi cười nói: “Nàng xem đi, dám nói chuyện không lớn không nhỏ vớiphu quân như thế, nàng cũng hợp quy củ à?”

Tô Mạt Vi quẫn bách, mím môi không hé răng nữa.

Nàng không biết là mình đối xử với Nguyên Tề Chi không đủ tôn kính, hay ở trướcmặt hắn bừa bãi tùy tiện quá mức rồi? Hay là không biết giữ mồm giữ miệng?

Chẳng biết tại sao, mọi người đều sợ “Tu La sát thần” Nguyên Nhị thiếu gia,nhưng nàng lại không sợ.

Từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn nàng, câu đầu tiên hắn nói với nàng, nàng đã khônghề sợ hắn.

Trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết, hắn không có ác ý với nàng. Thậm chí,nếu không phải là nàng tự cho là đúng hay là tự mình đa tình mà nói thì..., cóthể là hắn cũng thích nàng một chút chăng?

Nàng lập tức tự nhủ, về sau phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, chú ýngôn ngữ cử chỉ, không thể vì cưng chiều mà sinh kiêu, nếu không một khi sựsủng ái của đàn ông không còn, cuộc sống của nàng sẽ chỉ toàn đau khổ.

Nguyên Tề Chi búng một cái vào trán nàng, “Lại đang miên man suy nghĩ cái gìthế hả? Ta nói cho nàng biết, nếu nàng muốn học theo quy củ, sợ cái gọi là saimột li đi một dặm, thì chỉ cần nghe lời của ta là tốt rồi. Chưa từng nghe quacâu nói này sao? Nữ nhi đã gả thì phải nghe theo phu quân sao! Nếu có ai bắtlỗi của nàng, thì chỉ cần nói đó là do ta bảo nàng làm, vi phu sẽ chịu tráchnhiệm dùm nàng, biết chưa?”

Tô Mạt Vi cười thật tươi với hắn, “Vậy chàng phải luôn luôn nhớ rõ những lờinày đó.”

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng nàng cũng đang thầm nghĩ: tin chàng nóimới lạ.

Tô đại nương đã sớm cảnh cáo nàng: “Dựa vào núi, núi đổ, dựa vào người, ngườichạy, không được tin những lời ngon ngọt của đám thiếu gia quý tộc. Hôm nay hắnnói với con những lời này, ngày mai sẽ cũng có thể nói với người khác, một ngàynào đó chính hắn cũng sẽ không nhớ được mình đã nói gì với ai, chứ đừng mongviệc hắn chịu trách nhiệm.""

Có lẽ bởi vì Tô Mạt Vi xung hỉ có công, cho nên Trịnh thị thấy Tô Mạt Vi đitheo con trai tới thỉnh an mình, cũng không bày ra sắc mặt gì xấu, nhưng cũngkhông để ý nàng, cũng không cho nàng hầu hạ, chỉ mặc cho nàng hành lễ rồi đứngngốc một bên.

Tô Mạt Vi thấy vậy bèn nhẹ nhàng thở ra, không có người chú ý đến nàng càngtốt.

Nguyên Tề Chi thỉnh an xong thì rời đi cùng Hòa An, trong phòng của Trịnh thịcòn lại toàn phụ nữ, bao gồm ba thiếp thất của Nguyên Bắc Cố, cùng với đạithiếu phu nhân Vân Thanh La, và trưởng nữ Nguyên Nghi Chi của Nguyên gia.

Vốn những người này sẽ cùng đi đến trưởng bối Hà thị Thái phu nhân vấn an,nhưng từ sau khi Hà gia suy sụp, Thái phu nhân vẫn ăn chay niệm Phật, khôngmàng đến quy củ rườm rà, chỉ cho các nàng đến thăm hỏi vào ngày mười lăm hàngtháng.

Nguyên Nghi Chi đến sớm, thấy không có người để ý đến Tô Mạt Vi, dáng vẻ cô đơnthật đáng thương, liền tiến đến bên cạnh, lặng lẽ kéo tay của nàng, nhỏ giọnghỏi: “Nàng có khỏe không?”

Tô Mạt Vi nắm tay nàng, khẽ bóp, nói: “Tốt lắm, cám ơn nàng.”

Mặc dù Nguyên Nghi Chi là con do thiếp thất sinh ra, nhưng dù sao cũng là tiểuthư của Nguyên gia, không có ai đồng ý cho nàng giap thiệp nhiều với đám thiếpthất, ngay cả người sinh ra nàng là Chu di nương, Trịnh thị cũng không cho nànggần gũi, Trịnh thị nói: “Mất công lại học hành kém cỏi, tự hạ thấp thân phậncủa mình, để cho người ngoài cười nhạo, sau này không được thân thiết quá mức.”

Nhưng Nguyên Nghi Chi thích Tô Mạt Vi, cảm thấy tuy rằng nàng có xuất thân bìnhthường, nhưng lại tràn đầy sức sống mà những tiểu thư nhà quý tộc ít có, ánhmắt vừa trong veo vừa có hồn, thực mê người.

Nguyên Nghi Chi lại nhỏ giọng nói: “Về sau có cơ hội ta sẽ đến chơi với nàng.”

Tô Mạt Vi vui vẻ nói: “Hoan nghênh.”

Ở Nguyên phủ, có thể gặp được một người để trò chuyện không dễ dàng, Tô Mạt Vicũng rất thích Nguyên Nghi Chi.

Sau khi Tô Mạt Vi trở lại Tuyết Tùng viên, chờ ăn bữa sáng, thì nàng đã đói đếnnỗi bụng dán vào lưng.

Nàng âm thầm cảm khái: quy củ của nhà quý tộc có thể khiến người khác đói chết.

Sau khi ăn xong, Nguyên Tề Chi đi đến thư phòng ở tiền viện, Tô Mạt Vi quay vềtiểu viện của mình chuẩn bị làm giày.

Chuẩn bị tốt kim chỉ, Tô Mạt Vi cầm giày cũ của Nguyên Tề Chi ước lượng lớnnhỏ, suy nghĩ xem nên cắt như thế nào, rồi định tìm Hòa An, Hòa Trữ hỏi xem cógiữ lại mấy kiểu dáng giày trước kia hay không?

Hòa An, Hòa Trữ vốn là đại nha hoàn trong phòng Nguyên Tề Chi, thân phận khôngthấp hơn Tô Mạt Vi bao nhiêu, cho nên Tô Mạt Vi không có quyền sai bảo các nàngấy.

Nàng đang muốn sai Hỉ Liên đến hỏi Hòa An, thì Hòa An lại vội vã chạy đến, nói:“Di nương, đại thiếu phu nhân tới thăm người.”

Tô Mạt Vi kinh ngạc, vội vàng thả đồ thêu thùa trong tay ra, để Hỉ Liên sửasang lại trang phục cho mình, dùng tay vuốt tóc, quay đầu hỏi Hỉ Đào: “Khôngrối chứ?”

Hỉ Đào nhìn kỹ một chút, thấy không có gì có thể soi mói, vì thế hỏi: “Di nươngcó muốn đeo thêm đồ trang sức không? Bộ trang sức hôm qua phu nhân ban có đượckhông?”

Tô Mạt Vi xua tay, “Không cần, theo ta ra ngoài đón khách đi!”

Mang nhiều trang sức hơn nữa cũng không để làm gì, nàng chỉ là tiểu thiếp,không thể so sánh với dâu trưởng có phong thái sang trọng trong nhà được.

Thậm chí nàng cũng không có tư cách giống Nguyên Tề Chi gọi Vân Thanh La là“Đại tẩu”, chỉ có thể giống bọn nô tỳ gọi là “Đại thiếu phu nhân”.

Tô Mạt Vi không đoán được vì sao đại thiếu phu nhân tôn quý lại đến nơi nhỏ bécủa nàng mà không màng đến thân phận của mình như vậy, phải trưng khuôn mặttươi cười ra đón, giấu đi sự sợ hãi vào lòng.

Lần này Vân Thanh La tới với khí thế không nhỏ, nàng đi phía trước, phía saucòn có mười mấy nha hoàn ôm một đống tráp đựng trang sức và mấy súc vải.

Tô Mạt Vi đứng trước cửa tiểu viện chào đón, dường như nơi ở nhỏ bé của nàngchứa không nổi nhiều người như vậy, có chút nghi ngờ hỏi: “Đại thiếu phu nhân,người đang?”

Vân Thanh La cười cười, “Chúng ta mau vào trong phòng nói chuyện.”

Tô Mạt Vi vội vàng nói: “Mời vào, mời vào.”

Vân Thanh La quay đầu lại phân phó cho đại nha hoàn của mình: “Ngươi giúp HòaAn mang mấy thứ này đến sương phòng đi.”

Chi Nhi và Hòa An cùng nhau đáp: “Dạ.”

Chi Nhi và Hoàn An dẫn đầu các nha hoàn khác đi làm việc của mình, Vân Thanh Lađi theo Tô Mạt Vi vào sảnh chính ngồi.

Hỉ Đào tiến lên kính trà cho Vân Thanh La, tay run run, nàng chưa từng được hầuhạ chủ tử gần như vậy.

Lúc này Vân Thanh La mới sinh trưởng nữ không lâu, khi ở cữ bị phu quân củanàng nuôi quá tốt, cho nên thân mình so với trước kia đẫy đà hơn chút, gần đâynàng đang lo cách làm sao để khôi phục lại dáng người trước kia. Kỳ thật dángngười của nàng dong dỏng cao, khung xương lại thon hẹp, nhiều thịt một chút lạicàng gợi cảm, tràn ngập khí chất quyến rũ của một thiếu phụ.

Bởi vì ngày mùa hè nóng bức, lại ở bên trong không đi ra cổng chính, cho nênkhi đến chỗ Tô Mạt Vi, cũng chỉ là ở bộ váy lụa trắng thêu hình lá trúc áo phíatrong, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu tím thêu hình hoa xoan và một đôigiày cùng màu, tươi mát, thanh nhã và cao quý, thoát tục.

Tô Mạt Vi không thể không thừa nhận trên người Vân Thanh La rất có khí chất củatiểu thư khuê các, quả thật khác hẳn với các cô nương nhà bình dân mà nàng vẫnhay nhìn. Nếu không phải vì Vân Thanh La mới sinh con gái không lâu, trên ngườicó hương vị đặc biệt của người làm mẫu thân, thì nàng đã cho rằng Vân Thanh Lalà tiên nữ.

Dân gian cũng có nhiều người xinh đẹp, nhưng so sánh với khí chất của tiểu thưkhuê các, thì quả thật là khác một trời một vực.

Vân Thanh La thấy Tô Mạt Vi cẩn thận, không chịu mở miệng nhiều, đành phải nóithẳng: “Những thứ vừa đưa đến là một chút vải vóc, trang sức cùng vài thứ quýhiếm, đều là đồ của Nhị đệ gửi lại chỗ của đại ca, nay cũng coi như là hắn đãthành gia, mấy thứ này phải trở về nơi của nó. Còn một vài thứ nữa, sau này sẽđưa đến.”

Tô Mạt Vi nghi ngờ, nghĩ một chút, mới trả lời: “Không phải mấy thứ này đều doHoàn An quản lý hay sao?”

Theo lý, trượng phu giao việc trong nhà cho chính thê quản lý, chính thê chưavào cửa, thì quản sự bên mẫu thân hoặc là đại nha hoàn bên người tạm thời quảnlý, không để cho tiểu thiếp nhúng tay vào mới đúng.

Vân Thanh La thích thú nhìn nàng, nói: “Do ai quản lý là do nam chủ nhân địnhđoạt. Nhị đệ nói muốn giao cho ngươi phụ trách, thì ngươi phải làm lụng vất vảmột chút rồi.”

Mặc dù bình thường đàn ông không hỏi việc bên trong, nhưng nếu hắn thật sự muốnhỏi, thì đúng là không ai có thể nghi ngờ quyền uy của hắn, chính thê còn cóthể bị trượng phu của mình tước đi quyền lực, huống chi là muốn sủng ái mộttiểu thiếp.

Vân Thanh La là trưởng nữ, mẹ đẻ của nàng bị phụ thân vì tiểu thiếp mà xa lánh,cuối cùng buồn bực mà chết, cho nên đối với tiểu thiếp, nha hoàn thông phòngkhông có ấn tượng tốt.

Nhưng thân phận của Tô Mạt Vi có chút đặc biệt, nàng vốn là con nhà bình dân,không vì ham vinh hoa phú quý mà làm thiếp nhà quyền quý, nàng vốn có mối nhânduyên tốt với vị hôn phu, có thể làm chính thê, lại vì chuyện xung hỉ, mà vộivã tiến vào Nguyên phủ biến thành tiểu thiếp. Nếu phải suy đi tính lại thì cóthể nói, Tô Mạt Vi là người bị hại dưới cái gọi là quyền thế.

Cho nên, Vân Thanh La có chút thông cảm với Tô Mạt Vi.

Qua hai ngày đối xử thờ ơ lạnh nhạt, nàng phát hiện Tô Mạt Vi rất cẩn thận đúngmực, nhưng lại không phải là a dua nịnh nọt, lúc mới vào nhà quyền quý cũngkhông có chút sợ hãi rụt rè, sau này biết được nàng có thể đọc sách biết chữ,thậm chí còn viết chữ rất tốt, đúng là một cô nương có học hiếm có, điều nàykhiến cho Vân Thanh La càng xem trọng.

Hơn nữa đại thiếu gia Nguyên phủ Nguyên Tu Chi cố ý ám chỉ cho nương tử nhàmình, Nhị đệ có cảm tình đặc biệt với vị tiểu thiếp xung hỉ này, muốn nàng ấyđược đối xử khá hơn một chút, lén chăm sóc nhiều một chút.

Cho nên, hôm nay Vân Thanh La mới tự mình đến.

Vân Thanh La tự tay lấy sổ sách giao cho Tô Mạt Vi, nói: “Đây là gia tài củaNhị đệ tích cóp được từ năm mười bốn tuổi tới nay, ngươi cần phải chú ý. Tanghe nói ở nhà mẹ đẻ ngươi cũng đã được học qua một ít về việc quản lý, hẳn làkhông có gì vấn đề, chẳng qua trong viện của Nhị đệ hơi nhiều người một chút màthôi mà thôi. Nếu ngươi có gì không hiểu, có thể hỏi ta, hoặc là bảo Hỉ Đào, HỉLiên qua hỏi Chi Nhi cũng được.”

Kỳ thật Vân Thanh La cảm thấy hết sức buồn cười, từng bí mật trêu ghẹo phu quânnhà mình, nói các vị thiếu gia Nguyên gia đều tự biết bố trí một kho riêng, mộtkhi ở bên ngoài kiếm tiền làm giàu, thì đều đưa về nhà một số tiền vừa đủ, thêmmột chút cũng không chịu cho, mấy thứ đồ đáng giá gì đó cũng lén lút giữ lại.Nguyên Tu Chi là huynh trưởng đã dựng lên tấm gương xấu xa quá tốt, cho nên bọnđệ đệ phía sau cũng học theo, thật là khiến cho người ta không còn gì để nói.

Người không biết còn cho rằng huynh đệ Nguyên gia bất hòa, làm theo ý mình. Đâuai biết rằng trên thực tế bọn họ như thể tay chân, vượt xa người bình thường.

Nguyên Tu Chi nghe thê tử trêu ghẹo xong, chậm rãi đáp: “Đàn ông muốn cuộc sốngtốt cũng không dễ dàng gì, không có kho riêng, làm sao có thể theo đuổi ngườitrong lòng đến chân trời góc bể chứ?”

Hiện tại, Nguyên Tề Chi giao kho riêng cho Tô Mạt Vi, giống như lúc trướcNguyên Tu Chi đã giao kho riêng cho Vân Thanh La làm đồ cưới vậy, rất giốngnhau đúng không?

Bởi vậy, Vân Thanh La cũng đặc biệt chú ý đến việc Tô Mạt Vi quan trọng thế nàotrong lòng nhị đệ.