Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 73: Cắt cỏ



Nói ralời này, Lỗ Cảnh An nhìn xung quanh một chút, thấy trừ hắn ra cùng hai huynh đệtrong đại sảnh ra thì không còn người khác, không nhịn được bất mãn nhìn TiêuKinh Sơn: "Nếu ngày đó huynh nghe theo lời khuyên bảo của chúng ta lên làmđế thì huynh đệ bọn ta đâu có phiền não vì cục diện hôm nay như vậy!"

TiêuKinh Sơn nhìn dáng vẻ tràn đầy oán trách của hắn mà nhướng mày cười nói:"Ngươi cùng nàng không mưu mà hợp."

Lỗ CảnhAn nghe vậy sửng sốt, một lúc sau mới xuất ra một câu nói: "Cái gì gọi làkhác đường cùng đường, ta là vì tương lai chúng ta, nàng là vì vị trí hoànghậu."

Nhưnghắn nói xong lời này lại suy nghĩ một hồi, cảm thán nói: "Nhưng mà sự đờithật khó liệu, nếu khi ấy huynh thực sự truất thái tử tự lập làm đế thì Mạc Yênnhi không phải vẫn là hoàng hậu sao? Nàng làm hoàng hậu, ta không chịunổi!"

Hô Diênở một bên vẫn im lặng nghe, lúc này chợt chen miệng vào: "Lòng Kinh Sơnkhông có giang sơn này, nói nhiều vô ích. Huống hồ nếu ngày ấy hắn thực sự nghengươi khuyên bảo thì lúc này chỉ sợ hắn cùng vị Tẩu Phu Nhân tình đầu ý hợp bâygiờ không có duyên rồi."

Lỗ CảnhAn gật mạnh đầu, chòm râu xuề xòa cũng động theo: "Không tệ, theo tínhtình của huynh, nếu khi ấy đồng ý cưới nữ nhân kia thì tất nhiên sẽ không nuốtlời."

TiêuKinh Sơn gật đầu cười nói: "Nói rất đúng, mọi người đâu đã vào đấy."

Lỗ CảnhAn vẫn còn bất mãn: "Nhưng bây giờ mỗi ngày khi đi ngủ ta đều không thểsống yên ổn a, kể từ khi hắn làm hoàng thượng, lại sủng hạnh nữ nhân kia, hắnđều đã quên sạch tình huynh đệ nhiều năm của chúng ta."

Hô Diêntướng quân gật đầu đồng ý, nhíu mày nói: "Từ khi nữ nhân kia lọt vào lònghắn, hắn đã bỏ rơi ngươi, cũng bỏ rơi ta."

TiêuKinh Sơn cười khổ, con ngươi hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Có lẽ khôngphải lúc đó, ta thấy ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân kia, hắn đãkhông còn là thái tử trong quá khứ chúng ta từng quen biết nữa rồi. Nếu lúc ấyta biết hắn chung tình với nữ nhân kia như vậy, bất luận như thế nào ta cũngkhông có khả năng có nửa điểm liên quan tới nữ nhân kia."

Lỗ CảnhAn xua xua tay: "Mà thôi, việc này không thể trách huynh, từ xưa đến nayđược điểu quên cung được chim quên ná chính là thiên cổ chí lý, hơn nữa huynhđệ tốt cũng có khi ly tán. Huống hồ xuất thân của hắn vốn không giống chúng ta,đứng ở vị trí của hắn mà không có dã tâm làm hoàng đế thì sẽ bị cha trong nhàcầm dao giết vịt đuổi theo a."

Nói mộthồi, hắn lại vỗ về chòm râu thở dài một tiếng: "Cuối cùng hoàng thượng yêugiang sơn hay yêu mỹ nhân, chúng ta thật sự là nhìn không ra."

TiêuKinh Sơn gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, từ xưa ngôi vị hoàng đế quyềnthế dễ làm con người biến lòng nhất, nhưng các ngươi yên tâm, ta rời khỏitrước, nhất định hắn sẽ yên tâm."

Hô Diêntướng quân trầm tư nói: "Bây giờ ta thấy hắn đã yên tâm hơn nhiều, dù saothấy ngươi cùng Tẩu Phu Nhân ân ái như vậy, hắn biết hoàng hậu của hắn khôngcòn cơ hội nào. Nếu hắn lo lắng giang sơn của hắn, này cũng không có gì, bọn takhông phải người tham luyến vinh hoa phú quý, cùng lắm thì cùng ngươi quy ẩnnúi rừng."

Lỗ CảnhAn nghe lặp đi lặp lại gật đầu, cầm lấy râu xuề xòa của hắn nói: "Lời nàynói không sai, mấy năm gần đây ta cũng tích được nhiều bạc trắng, chúng ta mangbạc tìm nơi vắng vẻ mua đất, cưới vợ sinh mấy đứa con trai, ngày ngày khẳngđịnh rất thong dong."

Mai Tửđương nhiên không biết mấy nam nhân ở đại sảnh đang ưu lự tính toán gì. Nàngđang vui như điên ôm lấy con lừa lông ngắn của mình nhìn đông nhìn tây.

Con lừalông ngắn xem ra cũng trải qua nhiều chuyện, mắt rưng rưng nhìn Mai Tử làmngười ta tăng thêm vài phần thương cảm. Thế là Mai Tử càng thêm khổ sở, yêuthương sờ lỗ tai nhọn nhọn của nó, lẩm bẩm nói: "Ngươi ra ngoài cũng khôngvui vẻ sao? Chờ Kinh Sơn làm xong chuyện, chúng ta liền nhanh chóng trở về. Trởvề rồi ta sẽ sửa chuồng lại cho ngươi, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăn no cỏ, rảnhrỗi sẽ mang ngươi lên sườnnúi đi dạo, không bao giờ để ngươi chịu uất ức nữa."

Con lừalông ngắn dường như hiểu lời Mai Tử nói, cái đầu cọ loạn bên eo Mai Tử, giốngnhư đứa bé đang làm nũng, làm cho Mai Tử càng thêm đau lòng.

Đợi đếnkhi Tiêu Kinh Sơn tiễn Lỗ Cảnh An và Hô Diên rồi trở lại hậu viện thì chỉ thấycon lừa đang cúi đầu ăn cỏ, lại không thấy tung tích Mai Tử đâu. Hắn tìm thị nữhỏi thì thị nữ kia đáp: "Phu nhân cầm một con dao, Bình Nhi xách theo mộtcái rổ, hai người chạy đến sau hoa viên rồi."

TiêuKinh Sơn nghe vậy nhất thời nhíu mày, rổ cùng dao, đây là để làm gì?

TiêuKinh Sơn không hiểu, bước nhanh chân đi tới sau hoa viên thì thấy có hai đỉnhđầu tóc đen đang lắc lư giữa những khóm hoa. Tiêu Kinh Sơn vội vã đến gần nhìn,lúc này mới phát hiện Mai Tử đang ngồi xổm bên bụi hoa, một tay cầm lưỡi háichọn những cọng cỏ dài cắt đi.

Hắnnhất thời hiểu ra, không nhịn được cười nhẹ một tiếng: "Nàng thật đau lòngcon lừa a, còn chạy đến đây cắt cỏ cho nó."

Mai Tửnghe tiếng cười trầm thấp của hắn, ngẩng đầu nhìn một cái, oán giận nói:"Ở đây đều là hoa, cỏ xanh ít đến đáng thương, ta phí hơi sức nửa ngày mớitìm được một ít như thế." Vừa nói nàng vừa từ bụi hoa đứng lên, nhấc cáirổ dưới chân cho Tiêu Kinh Sơn nhìn: "Sợ là chỉ đủ cho nó ăn no nửabụng."

TiêuKinh Sơn cúi đầu nhìn, quả nhiên trong cái rổ không lớn kia chỉ có gần nửa rổ là cỏxanh mà thôi, hơn nữa cỏ này còn so le không đều, vừa nhìn là biết phải phí hơisức chín hổ hai trâu mới nhổ được ra từ bụi hoa, thật đúng là làm khó tiểunương tử của hắn rồi.

Lúc nàyBình Nhi cũng từ bụi hoa đúng dậy, lau lau mồ hôi trên trán, vô tội thay vườnhoa giải thích nói: "Phu nhân à, vườn hoa vốn để trồng hoa, không phảitrồng cỏ, càng không phải là chỗ để nuôi lừa a."

Đỉnhđầu Mai Tử dính lá khô, mất nhuệ khí nói: "Hoa thì có gì tốt, tuy nói nhìnđẹp một chút nhưng lại không thể cho lừa ăn, không thể nuôi gà, càng không bổích gì cho con người cả."

TiêuKinh Sơn một bước đi tới bụi hoa, ngồi chồm hổm thay nàng xoa xoa mồ hôi trêntrán, thuận tiện giúp nàng lấy xuống lá khô xen lẫn trong búi tóc: "Ngàymai nếu có thời gian, ta cùng nàng đi ra ngoài thành một chút, lúc đó dẫn lừacủa chúng ta theo nữa, cho nó ăn no nê, được không?"

Mai Tửnghe vậy, nhất thời vui vẻ gật đầu loạn xạ: "Tốt, đến lúc đó ta có thểcưỡi lừa không?" Nàng biết bây giờ Tiêu Kinh Sơn là tướng quân, nàng chínhlà người gọi là phu nhân, không thể giống như trước kia nghênh ngang cưỡi lừanữa.

TiêuKinh Sơn nhìn hai mắt nàng sáng lên, sủng nịch gật đầu nói: "Đương nhiêncó thể."

Mai Tửvẫn còn nghi ngờ: "Lỡ người khác thấy thì có sao không?"

TiêuKinh Sơn nghe vậy thì cười: "Quan tâm người khác làm gì, nếu nàng muốncưỡi thì cứ cưỡi thôi."

Mai Tửđược Tiêu Kinh Sơn bảo đảm, dĩ nhiên trong lòng vui vẻ, một tay nhấc lấy rổ,một tay kéo Tiêu Kinh Sơn nói: "Chúng ta nhanh nhanh báo tin tốt cho conlừa nào, thuận tiện đem cỏ cho nó ăn."

TiêuKinh Sơn mặc dù không hiểu lừa có thể nghe hiểu tin tốt của Mai Tử hay không,nhưng nếu nương tử nhà hắn vui vẻ, hắn cũng đành thuận theo nàng đi qua báo cáotin tốt này với con lừa.

Nhấtthời, sau hoa viên chỉ còn lại một mình Bình Nhi. Nàng nhìn bóng lưng hai ngườixa đi, bất đắc dĩ than thở nói: "Phu nhân vốn ngây ngốc, bây giờ tướngquân sao cũng vờ ngớ ngẩn theo vậy!"

Buổitối hôm đó, Mai Tử đem cỏ xanh cho lừa ăn. Con lừa dĩ nhiên ăn đến lúc lắc đuôinhỏ, thuận tiện thân mật cọ cọ eo Mai Tử. Tiêu Kinh Sơn ở một bên nhìn thấy,bất đắc dĩ cười nói: "Nó thật giống nàng."

Mai Tửbất mãn nói: "Sao lại như vậy được, nó là lừa, sao có thể giống ta!"

TiêuKinh Sơn nhìn dáng vẻ con lừa làm nũng với Mai Tử, nhìn lại dáng vẻ Mai Tử đangcong môi nhìn mình bất mãn một chút, cười cười không nói gì.

Mai Tửthấy hắn cười thì chợt nhớ tới chuyện trước kia trong quân doanh. Khi ấy hắnnhất định muốn nàng đỡ lấy cây cột, sau đó hắn từ phía sau làm chuyện kia. Lúcđó nàng rất là bất mãn, còn nói chẳng lẽ chàng coi ta làm lừa sao.

Bây giờMai Tử nhớ tới chuyện lúc đó, trên mặt nhất thời đỏ lên, liếc hắn một cái rồicúi đầu xuống tập trung cho lừa ăn, không thèm để ý đến hắn nữa.

TiêuKinh Sơn đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng nàng, đi tới bên cạnh từ phía sauôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Sao lại đỏ mặt? Nóng sao?"

Mai Tửcảm nhận hơi thở ấm áp bên tai, biết hắn lại giở chiêu cũ. Hắn làm sao có thểkhông biết suy nghĩ trong lòng nàng, thế mà còn cố ý hỏi trêu chọc nàng. Lậptức nàng bất mãn vặn vẹo vòng eo, nhỏ giọng nói: "Không cần làm càn, cólừa nhìn đấy."

TiêuKinh Sơn cúi đầu nhìn con lừa một chút, quả nhiên thấy nó đang hển hển lỗ mũingẩng đầu nhìn qua.

Hắnsửng sốt một chút, lập tức bất đắc dĩ nói: "Con lừa này thì làm đượcgì."

Ai dècon lừa dường như nghe hiểu lời hắn nói, đôi tai có nhúm lông trắng chuyển độnggiống như đang khinh thường, khinh thường xong nó liền quay đầu ăn cỏ tiếp.

TiêuKinh Sơn thấy vậy ha hả bật cười: "Nó chán ghét ta sao?"

Mai Tửthấy tình cảnh này cũng không khỏi mím môi cười: "Đây là lừa ngoan của ta,nó dĩ nhiên là nghe lời ta. Chàng bắt nạt ta, nó sẽ không thích chàng."

TiêuKinh Sơn nghe lời này, trầm mặt xuống nhìn con lừa, khiển trách nói: "Cáicon lừa vong ân này, lúc đó là ta bỏ bạc ra mua nó từ chân núi, hôm nay cũng làta bỏ ra một trăm lượng bạc trước mắt mọi người đem nó chuộc về, nó lại nổiquạu với ta như thế!"

Mai Tửthấy hắn trút giận lên đầu con lừa, lúc đầu cười "Hì hì", cười xongchợt phản ứng lại: "Một trăm lượng bạc?"

TiêuKinh Sơn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, một trăm lượng bạc đổi con lừavong ân phụ nghĩa này."

Mai Tửdĩ nhiên biết một trăm lượng bạc mua nó, nhưng khi ấy nàng đang đắm chìm trongniềm vui gặp lại lừa nhà mình nên căn bản không chú ý việc này. Đợi đến lúc nàynàng mới phản ứng lại, trong lòng không khỏi nhức nhối: "Là một trăm lượngbạc a, có thể tiêu rất lâu ."

MặtTiêu Kinh Sơn không biểu tình gật đầu: "Ừ, vì nó mà tốn một trăm lượngbạc."

Lúc đầuMai Tử nặng nề dậm chân một chút: "Ai u~, thực sự rất quý!" Nhưng lúcnàng dậm chân được một nửa thì chợt dừng lại, dường như nhớ tới cái gì đó,nghiêng đầu ngưng thần.

TiêuKinh Sơn thấy nàng có vẻ trầm tư, lên tiếng hỏi: "Sao vậy, nàng nghĩ tớicái gì?"

Conngươi mọng nước của Mai Tử nhìn hắn một cái, mím môi cười nói: "Một trămlượng thì một trăm lượng, ta không đau lòng."

TiêuKinh Sơn nhíu mày: "A, Sao lại không đau lòng?"

Mai Tửnở nụ cười, cười đến như mặt trời xán lạn: "Trong nhà người bán lừa có mẫuthân ngã bệnh, người ta xác thực cần bạc trắng. Nếu một trăm lượng bạc này chohắn, vậy cũng xem như là bỏ đến nơi đứng đắn. Chúng ta có tay có chân, sau nàytrở về kiếm thêm bạc là được, không nên đau một trăm lượng này."