Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 74: Nàng là nương tử ta cưới vào cửa



Buổitối hôm đó tâm tình Mai Tử rất tốt, Tiêu Kinh Sơn thích thú bừng bừng, khôngtránh được hai người lại một phen ân ái. Đợi đến đi qua núi chảy mồ hôi, Mai Tửnhư cũ nằm trên ngực phập phồng của Tiêu Kinh Sơn nghe tiếng tim đập của hắnthì chợt nghe bên ngoài có Thôi phó tướng bẩm báo, nói là có khách đêm khuyađến thăm.

Mai Tửnghe không hiểu nói: "Sao giờ này lại có người đến đây?"

TiêuKinh Sơn cau mày, trầm giọng hỏi Thôi phó tướng: "Là người nào?"

Thôiphó tướng vội vàng nói: "Là một cái kiệu mềm, chủ nhân cái kiệu kia nóimuốn gặp tướng quân, nhưng lại không nói là ai."

TiêuKinh Sơn trầm tư một lát, chuyển mắt hướng Thôi phó tướng ngoài cửa nhàn nhạtphân phó: "Mời vị khách đêm khuya đến thăm kia về đi."

Ai dèThôi phó tướng không rời đi, ngược lại có chút khó xử nói: "Tướng quân,theo thuộc hạ thấy, thân phận vị khách này bất phàm, hơn nữa đối phương còn nói——" Thôi phó tướng đã nhìn ra đó là chuyện tư mật, mở miêng có chút do dự.

TiêuKinh Sơn nghe vậy, trầm mặt nói: "Người kia nói gì?"

Thôiphó tướng vội vàng nói: "Người kia nói, nếu tướng quân không gặp thì ngườiấy liền đợi đến khi trời sáng."

TiêuKinh Sơn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, trầm mặc chốc lát, lúc này mới nói:"Được, mang người nọ vào đi."

Thôiphó tướng nhận mệnh, Tiêu Kinh Sơn lập tức đứng dậy, thuận tay cầm quần áo bêncạnh phủ thêm.

Mai Tửvội vàng rời khỏi lồng ngực của hắn rồi ngồi dậy, mắt trợn tròn nhìn hắn lạnhmặt xuống sàng, trong lòng không khỏi tò mò đối phương rốt cuộc là người nào,vì sao nhất định phải đêm khuya đến gặp Tiêu Kinh Sơn như vậy?

TiêuKinh Sơn mặc quần áo tử tế, vừa lạnh mặt mang thắt lưng, vừa hướng Mai Tử nói:"Nàng ngủ trước đi."

Mai Tửthấy giọng điệu hắn vẫn có chút lạnh nhạt như cũ, trong lòng động một cái, nhỏgiọng hỏi: "Lúc nào chàng mới về ngủ?"

TiêuKinh Sơn thấy giọng điệu Mai Tử bất an thì ngẩng đầu nhìn qua, lúc này mới thấytrên mặt Mai Tử tràn đầy lo âu, nhất thời trong mắt hiện lên áy náy. Hắn đi tớibên giường ngồi xuống, đưa tay cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ,tận lực thả mềm giọng nói: "Ngủ trước đi, ta xử lý chút chuyện, rất nhanhsẽ về."

Mai Tửcắn cắn môi, gật đầu nói: "Ừ, vậy chàng nhanh đi đi."

Tiêu KinhSơn thấy nàng khéo léo như vậy không khỏi yêu thương, cười cười không nhịn đượccúi người hôn một cái lên hai má mềm mại của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta sẽvề sớm ngủ với nàng."

Mai Tửnhìn bóng lưng cao lớn của hắn đẩy cửa rời đi, không nhịn được sờ sờ hai má cònvương lại hơi ấm vì môi hắn đụng qua, chỗ đó nóng một trận.

LúcTiêu Kinh Sơn đi tới đại sảnh thì thấy có một nữ nhân đứng ở đó.

Nữ nhânnày phủ áo choàng màu đen, trên đầu mang theo cái nón đen có màn sa. Nàng đangquay lưng đối diện cửa đại sảnh, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.

TiêuKinh Sơn liếc nhìn Thôi phó tướng đi cùng bên cạnh. Thôi phó tướng vội vàngtiến lên, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ đã phân phó mọi người lui rangoài."

TiêuKinh Sơn gật gật đầu, nhàn nhạt phân phó: "Đi đi."

Nữ nhânđứng lặng ở đó thật lâu, nàng đang đợi Tiêu Kinh Sơn lên tiếng trước, nhưngTiêu Kinh Sơn lại không nói gì.

Cuốicùng nàng xoay người, từ từ vươn tay ra khỏi áo choàng màu đen.

Tay củanàng, nhu nhược giống như không xương, ngón tay dài trắng nõn như ngọc, móngtay sơn màu đỏ tươi. Sắc đỏ yêu diễm cùng màu trắng như ngọc dưới áo choàng đencàng nổi bật cực kỳ gây chú ý.

NhưngTiêu Kinh Sơn đương nhiên không chú ý, ánh mắt của hắn như có như không quétqua nữ nhân này, sau đó không nhìn nàng cái nào nữa.

Cánhtay nữ nhân kia ưu nhã thong thả lấy mũ xuống, mái tóc đẹp như mây nhất thờiphiêu dật. Nàng cười nhẹ , đưa tay cởi áo choàng, để áo choàng chảy xuống đất.

Lúc áochoàng chảy xuống, nàng một thân quần áo cũ sắc đỏ chu sa diễm lệ liền đứng lạiđại sảnh yên tĩnh này.

Nànggiống như đóa hoa anh túc nở rộ trong đêm, mang theo sắc đỏ yêu diễm. Sắc đỏkia giống như mang theo độc, làm người ta nhìn thấy rồi thì không nỡ rời khỏi.

Nàngmặc lấy bộ quần áo cũ nhiều năm trước kia, nhẹ nhàng nâng mũi chân, bắt đầunhảy điệu nhảy động lòng người của nàng.

Điệunhảy của nàng mặc dù có thể để đả động lòng mọi nam nhân trong thiên hạ, nhưnglại không thể đổi được sắc mặt lạnh lùng như cũ của nam nhân kia.

Nànglặng lẽ dừng lại, áo đỏ thuận theo động tác của nàng rũ xuống.

"Vìsao bây giờ chàng không nguyện ý nghiêm túc nhìn ta?" Giọng nói nàng mangtheo buồn bã thương cảm.

TiêuKinh Sơn lãnh đạm nhìn nàng một cái: "Hoàng hậu, điệu nhảy của người nênđể cho hoàng thượng xem. Kinh Sơn là sơn dã thôn phu, không hiểu nhảy."

Vị nàylà Mạc Yên ngày xưa, bây giờ là hoàng hậu, nghe lời nói này thê lương mà vũ mịcười: "Nhưng ta muốn nhảy cho chàng xem."

TiêuKinh Sơn nhăn mày, nghiêm mặt nói: "Mạc Yên."

Conngươi Mạc Yên động động, như có thủy quang: "Chàng vậy mà gọi tênta."

TiêuKinh Sơn nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: "Mạc Yên, bây giờ rốt cuộcngươi muốn làm gì? Nửa đêm canh ba ngươi chạy đến chỗ ta hy vọng đưa ta đến cậnkề cái chết hơn sao?"

Mạc Yênnhẹ nhàng lắc đầu: "Không, Kinh Sơn, chàng biết, sao ta lại cố ý hại chàngđược, ta chỉ muốn gặp chàng, để chàng nhìn ta."

TiêuKinh Sơn cười lạnh, con ngươi rét lạnh tới cực điểm.

Mạc Yênuyển chuyển đi lên, xòe váy đỏ của mình, giống như một con bươm buớm sải cánhmuốn bay: "Chàng còn nhớ bộ váy này không, lần đầu tiên ta gặp chàng chínhlà mặc bộ váy này."

TiêuKinh Sơn nhìn chằm chằm nàng cười, lạnh lùng nói: "Nếu ta biết ngươi làmột nữ nhân có tâm kế như vậy, khi ấy mũi tên kia ta sẽ không lưu tình chútnào."

Mạc Yênlại giống như không nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của hắn, vẫn lầm bầm:"Khi ấy hắn liếc mắt liền thấy được ta, lúc đó ta liền biết hắn tất nhiênsẽ là bề tôi dưới váy ta rồi. Nhưng ta không quan tâm hắn ——" Nàng nângcon ngươi run nhẹ, mang theo vài phần si tình nhìn Tiêu Kinh Sơn, lời nói chingọc: "Ta chỉ quan tâm chàng."

Nàngnhìn chằm chằm con ngươi băng lãnh của hắn, cười nói: "Lúc đó chàng cănbản không nhìn ta đến lần thứ hai, nhưng ta lại đặt chàng vào trong tim."

MặtTiêu Kinh Sơn không biểu tình gì, nhìn dáng vẻ yêu mị của nàng giống như nhìnmột khối đá không có tình cảm.

Mạc Yênngẩng đầu, giống như chân nàng đang đạp lên tất cả thiên hạ: "Nam nhân MạcYên ta muốn, tất nhiên là Đại Anh Hùng trong thiên hạ, lúc đó ta liếc một cáiliền nhìn thấy chàng, chàng là nam nhân ta muốn."

"Chonên lúc đó ngươi mới làm ra tư thế đáng thương, chỉ vì có thể ở bên cạnhta." Giọng nói Tiêu Kinh Sơn nguội lạnh giống như khuôn mặt hắn.

Mạc Yêncười: "Đúng vậy, nam nhân trong thiên hạ, bất luận là yêu hay không yêu mỹnhân, bọn họ đều có một tật xấu, chính là dễ dàng đồng tình với kẻ yếu. Cho dùtâm địa sắt đá như chàng, khi thấy một nữ nhân khóc lóc quỳ gối chỗ đó cầu xinchứa chấp thì chàng vẫn mềm lòng, không phải sao?"

TiêuKinh Sơn nhớ lại chuyện cũ, lãnh phúng mà cười: "Ngươi nói không sai, lúcđó tật xấu của ta không ít."

Mạc Yênnhìn ánh mắt Tiêu Kinh Sơn, sau đó nhẹ nhàng nói: "Kinh Sơn, chàng biếtkhông, trên đời này người hiểu chàng nhất không phải huynh đệ của chàng, mà làta, nữ nhân mà chàng khinh thường nhất."

"Tabiết rõ chàng không coi trọng sắc đẹp, nếu ta dựa vào vẻ thùy mị dẫn dụ chàng,tất nhiên là không có kết quả, cho nên ta để chàng nợ ta ân tình, ta hướngchàng biểu đạt nhớ thương. Chàng quả nhiên đúng như ta dự đoán, ra vẻ chấpthuận, nói rằng tương lai sẽ lấy ta làm vợ."

Mạc Yêntrầm mặc một hồi, chợt cười, nụ cười này cực kỳ thê lương: "Thật ra takhông quan tâm bắt đầu thế nào, ta cảm thấy thời gian cả phần đời còn lại củamình có thể từ từ khiến ta đi vào lòng chàng, chỉ tiếc, sau này ta phát hiệnmình nhầm. . . . . ."

Nàngngửa mặt lên, nhìn kỹ khuôn mặt nguội lạnh của Tiêu Kinh Sơn: "Lòng củachàng, cứng quá, còn cứng hơn cả sắt đá."

TiêuKinh Sơn nhàn nhạt nói: "Không cùng đường không thể hợp mưu, mặc dù ta đápứng cưới ngươi làm vợ, nhưng thứ ngươi muốn là trời, ta cho không được."

Mạc Yênnghe vậy, lạnh lùng cười: "Không, không phải chàng cho không được, chànglà không nguyện ý cho!"

Môinàng mang theo nụ cười thê lương nhìn hắn: "Binh quyền nằm trong taychàng, những tướng sĩ kia đối với chàng tận tâm khâm phục, chỉ cần chàng hô mộttiếng, cái gì họ không đáp ứng? Ta từng khổ khổ khuyên chàng, chàng đều coi làlời gió bay."

TiêuKinh Sơn ngước mắt, nhìn nàng một cái: "Mạc Yên, ngươi muốn là thiên hạ,bây giờ ngươi đã là hoàng hậu quý phái, còn bất mãn cái gì. Ta, Tiêu Kinh Sơnhôm nay chỉ cầu những ngày an tĩnh tiêu diêu tự tại mà thôi, ngươi cần gì phảiđối phó với ta như vậy?"

Mạc Yênnhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không, ta đương nhiên bất mãn, bởi vì ta khônghiểu, vì sao lúc đó chàng đối với ta chưa từng có một sắc mặt tốt, nhưng chàngluôn sủng nịch thôn nữ kia như thế. Ta không hiểu, lúc đó ta tìm mọi cách nịnhhót chàng, vì sao lại không thể bằng tiểu nha đầu lỗ mãng kia? Chẳng lẽ chàngthích nữ nhân như vậy sao?"

TiêuKinh Sơn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nàng và ngươi không giốngnhau, nàng là nương tử ta cưới vào cửa."

Mạc Yênlạnh lùng cười: "Vậy thì sao, lúc đó ta cũng từng là hôn thê của chàng,chàng từng có nửa nụ cười với ta sao? Nếu lúc đó ta sớm gả cho chàng một chút,chẳng lẽ chàng sẽ đối đãi tử tế với ta như đối với nàng ta sao?"

TiêuKinh Sơn trầm mặc một hồi, thừa nhận nói: "Xác thực lúc đó ta không tốtnhư vậy."

Mặt MạcYên tràn đầy buồn bã nói: "Lúc đó nếu không phải chàng đối với ta như vậy,ta làm sao có thể sà vào vòng tay người khác? Đã có một người nguyện ý vì ta làdành lấy giang sơn, ta cần gì phải đối diện với một người căn bản không có nửaphần ái tình với ta?"

TiêuKinh Sơn gật đầu: "Ngươi và hắn cùng nhau, rất tốt, chúng ta đâu đã vàođấy."

Nóixong lời này, hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi đến đây, hoàng thượng tất nhiên sẽbiết. Ngươi làm như vậy là muốn hoàng thượng xé rách mặt với ta sao?"

Mạc Yênchế nhạo nói: "Vậy thì sao? Hôm nay chúng ta cùng xem, trong lòng hoàngthượng rốt cuộc là ta quan trọng hơn, hay là huynh đệ ngày xưa của hắn quantrọng hơn."

TiêuKinh Sơn chợt cười lạnh: "Được, nếu như thế, chúng ta ở đây chờ hoàngthượng đến, vừa hay có thể xem cái kết của chuyện này."

Mạc Yênnhìn nụ cười lạnh bên môi hắn, bờ môi mở ra thấp thoáng nét vũ mị: "Hắnnửa khắc nữa sẽ lại đây, chúng ta còn có thể làm nhiều chuyện. . . . . ."

Vừa nóinàng vừa nhẹ nhàng tới gần Tiêu Kinh Sơn, nâng ngón tay thon dài ưu nhã lênmuốn chạm đầu vai Tiêu Kinh Sơn.

TiêuKinh Sơn không biến sắc thối lui, né tay nàng ra: "Hoàng hậu mẹ mẹ."

Hắn gọinàng như thế, không phải là Mạc Yên nữa.

Ai dèMạc Yên chợt cười lạnh, nụ cười lạnh này mang theo đắc ý. Nàng nhíu mày nhànnhạt nói: "Tiêu phu nhân, xem ra chúng ta có thể cùng nhau chờ hoàngthượng lại đây rồi."

TiêuKinh Sơn chợt quay đầu, chỉ thấy Mai Tử đứng ở cửa đại sảnh, mặt tràn đầy chấnkinh nhìn bọn họ.