Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 66: Lợi kiếm nhập vỏ, tiếng nước bốn phía



TiêuKinh Sơn một đường đi xuống, cuối cùng tìm được chỗ cỏ non tươi tốt, tách cỏthơm đã sớm bị dính ướt mê người ra một bên, nhanh chóng tìm đến nguồn suốikhông ngừng tràn ra giọt sương trong suốt.

Mai Tửnhắm chặt mắt, nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo cho nên không dám nhìn,chỉ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Ngóntay Tiêu Kinh Sơn cường lực mở ra đóa hoa bởi vì quá lâu chưa từng có ngườiđộng đến nên đóng chặt, liền thấy có nhiều cam lộ chảy ra hơn. Mà tiểu nữ nhânbên cạnh bởi vì quá mức khẩn trương nên giữ chặt cánh tay hắn không thả.

TiêuKinh Sơn đưa tay cầm lấy tay nàng, dùng lòng bàn tay mới cầm qua đao kiếm lạnhnhư băng của mình mà nhẹ nhàng vuốt ve để nàng buông lỏng, con ngươi thâm trầmrực lửa nhìn chằm chằm nơi đỏ hồng mê ly kia của tiểu nữ nhân.

Mai Tửcảm nhận hơi thở âm ấm dồn dập phun đến chỗ mắc cỡ bình thường chưa từng bịngười đụng qua, trong lòng cả kinh, chợt mở hé con ngươi.

Conngươi nàng mềm mại đáng yêu giống như nước suối ngày xuân, đôi mắt xuân thủyđụng phải ánh mắt Tiêu Kinh Sơn liền lờ mờ toát ra tia sáng động lòng người.Tiêu Kinh Sơn lúc này cảm thấy mình có chút say rồi, sợi dây lạnh lùng nghiêmtúc đã sớm hóa mềm nhu hòa lâm vào trầm mê, nhiễm lên sắc thái dục vọng.

Hắntrầm thấp lẩm bẩm nói: "Đời này, nàng không được rời khỏi ta." Vừalẩm bẩm hắn vừa từ từ cúi đầu xuống.

Mai Tửbiết hắn muốn làm cái gì, ngón tay thon chặt chẽ bắt lấy cánh tay hắn, cắn môikhông dám phát ra tiếng.

Thânthể vạm vỡ của Tiêu Kinh Sơn căng thẳng, nhưng hắn vẫn khắc chế dồn dập thởdốc, cúi đầu xuống, tìm đến nguồn nước suối ồ ồ chảy ra, đi hấp thu cỗ nướcsuối ngọt ngào thơm ngát hấp dẫn hắn.

Thânthể Mai Tử mềm nhũn, di chuyển không được, đầu tiên là cảm thấy hơi thở nóngbỏng phun đến chỗ đó, tiếp theo liền có một mảnh âm ấm đi kèm. Nhất thời Mai Tửgiống như bị sét đánh, đầu tiên là đóa hoa hồng thuận ẩm ướt co rút kịch liệtrung động, sau đó cả thân thể cũng không nhịn được vặn vẹo run rẩy. Run rungiống như đóa hoa kiều mị bị gió thổi qua.

Nàngđộng như vậy lại càng chọc cho Tiêu Kinh Sơn đang chuẩn bị nếm qua ngọt ngàocàng không thể đợi thêm nữa, môi lưỡi âm ấm tùy ý mút gặm miệng suối ẩm ướt,thậm chí cái lưỡi còn muốn thử tiến vào miệng suối nho nhỏ, muốn vào dò xét đếncùng.

Tư vịnày, Mai Tử chỉ nếm qua một lần, nhưng lần đó lại là lần đầu tiên của nàng, quámức khẩn trương e thẹn nên trên căn bản nàng không kịp nếm qua tư vị này. Hômnay Tiêu Kinh Sơn lại cố ý chăm sóc như thế, mắt thấy vị Đại tướng quân cứngrắn sắt lạnh nay lại nằm sấp dưới người nàng, nhìn thấy khuôn mặt kiên quyếtcủa hắn cơ hồ dán lên nơi mà ngay cả nàng nhìn thấy cũng thẹn thùng, thật làvừa xấu hổ vừa kinh sợ, tay nhỏ bé không nhịn được muốn khước từ cứng rắn cườnglực của hắn.

Sức lựccủa Tiêu Kinh Sơn như thế nào, một Mai Tử nho nhỏ dĩ nhiên là đẩy không nhúcnhích được hắn. Sự thật là không những không đẩy được, ngược lại còn khiến chovị phía dưới càng giống mãnh thú bị kích thích, càng thêm vội vàng gặm ăn,khiến cho thân thể Mai Tử vặn vẹo hồ loạn ngâm nga, kêu lên giống như đóa hoabị nghiền nát rồi.

Mãi chođến một lúc sau, nàng cảm thấy bên trong thân thể có một cổ nóng chảy vọt lên,cái loại nóng chảy này giống như khống chế cả thân thể của nàng. Nàng chợt cứngđờ, không dám loạn động, đầu ngón tay cơ hồ bấm vào cánh tay của Tiêu Kinh Sơn.

TiêuKinh Sơn biết nàng là đã tới, liền dừng lại động tác trong miệng, nâng conngươi thô rát hỏi: "Vui vẻ sao?"

Mai Tửthẹn thùng, miệng lại không thể nói, lập tức liền cảm thấy phía dưới mình bắnra một cỗ nước triều ồ ồ chảy, sau đó cả người lại run run, cánh môi phía dướimở ra đóng lại, phát ra thanh âm anh anh.

TiêuKinh Sơn lại không để cho nàng nghỉ ngơi, đứng dậy, nâng lên, chui vào. Sau đóđột nhiên lợi kiếm nhập vỏ, tiếng nước bốn phía.

Mai Tửchỉ cảm thấy mình giống như vừa mới bò lên một ngọn núi rất cao rất cao, cònchưa kịp nghỉ ngơi thì lại bị lôi kéo một phen như thế, thật là sóng trước chưadừng sóng sau lại đến. Sóng đánh đá ngầm phía dưới chưa từng ngừng nghỉ, bảokiếm ra khỏi vỏ nhiều lần lại đâm vào sâu hơn, mở rộng rồi hợp lại tùy ý lôikéo. Dù sao người phía dưới mềm mại uyển chuyển lung linh như nước, hơn nữa cònđang rất động tình. Người phía trên lại như người cưỡi ngựa cầm kiếm, một MaiTử nho nhỏ chẳng qua chỉ là đóa hoa yêu kiều trong lòng bàn tay hắn mà thôi.

Mộtphen chinh phạt thảo chiến, cuối cùng Mai Tử không chịu được nữa, cố lấy giọngnhắc nhở: "Công chúa. . . . . . Công chúa ở sát vách đấy. . . . . . Đừngđể người nghe. . . . . ."

TiêuKinh Sơn "Hừ" lạnh một tiếng, thở gấp thô khí nói: "Nàng khôngnghe được đâu!"

Thật ranghe hay không nghe Tiêu Kinh Sơn cũng đâu có biết, dù sao tình thế lúc nàyđang mãnh liệt, muốn hắn ngừng lại thì tuyệt không thể nào. Đầu tiên là vì hắnvà nương tử cách biệt một năm, sau đó tuy nói đoàn tụ mấy ngày nhưng lại ởtrong quân nên không dám quá mức càn rỡ, hôm nay thật vất vả mới có giường rộngthượng hạng, càng thêm nữa là, thân thể nương tử mình đầy đặn sắc mặt hồngnhuận, dù thế nào cũng phải vui sướng một phen.

Mai Tửbiết không thể ngừng hắn lại, hơn nữa bị lăn lộn như thế nàng cũng cảm thấy rấtthoải mái, nếu thật sự dừng lại thì ngược lại trong lòng nàng sẽ cảm thấy mấtmác, vì vậy nàng chỉ cắn chặt môi nghênh đón một trận sóng lại một trận sóngkhác.

Rất lâusau, khi tất cả đã lấy lại hơi thở bình thường, Mai Tử khéo léo cuộn mình trênbả vai khoan dầy ướt át của hắn, tay nhỏ bé đùa bỡn vết sẹo đối với nàng mà nóiđã sớm quen thuộc kia, im lặng lắng nghe tim hắn cường lực đập.

Hơi thởTiêu Kinh Sơn dần dần bình tĩnh lại, bàn tay đem nương tử mình ôm trước ngực,thấp giọng nói: "Chờ lên kinh gặp hoàng thượng rồi chúng ta sẽ trở về, trởvề rồi sẽ cùng nàng sinh một em bé."

Khuônmặt mềm mại của Mai Tử phủ lên một lớp phấn hồng, nghe thấy lời này mặt nhỏkhéo léo cọ xát trên ngực hắn: "Ta đã sớm muốn, nhưng mà lại không cóa."

TiêuKinh Sơn cười nhẹ, bàn tay ấm áp thô tháo phủ lên hai má mềm mại ôn nhuận củanàng: "Nói thật, trước kia là ta không muốn để nàng mang thai, khi đó thânthể nàng gầy yếu, ta sợ nàng mang thai sẽ không tốt. Bây giờ thế này, ngược lạicó thể rồi."

Tay nhỏbé của Mai Tử chọc chọc lồng ngực khoan dày của hắn, cười nói: "Xem chàngnói kìa, làm như đứa bé này nghe lời chàng lắm ấy, đâu phải chàng muốn là được,đây là duyên phận nha."

TiêuKinh Sơn chỉ cười nhẹ, suy nghĩ một chút rồi vẫn giải thích: "Trước kia tabắt mạch cho nàng thấy thân thể nàng rất không khỏe nên không dám để nàng thựcsự mang thai."

Mai Tửnghe, trong lòng động một cái, cái tay nhỏ bé vốn đang mơn trớn ven theo vếtsẹo trước ngực hắn dừng lại.

TiêuKinh Sơn trầm mặc, ngừng lại hơi thở nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, trách tasao?"

Mai Tửngoan ngoãn nằm trên ngực hắn, ngón tay thon mềm mại như cũ không nhúc nhích,cũng chẳng nói cái gì.

TiêuKinh Sơn lúc này thậm chí có chút luống cuống, vội vàng giải thích nói:"Khi ấy ta không có ý khác, chỉ sợ nàng không chịu nổi mà thôi."Trong lời nói của hắn vậy mà cất dấu một tia khẩn trương.

Nóixong, hắn cầm tay Mai Tử, cầm rất chặt: "Mai Tử, có phải nàng lạitrách ta giấu nàng hay không?"

Mai Tửthở dài, nhỏ giọng nói: "Không trách chàng, chàng cũng là muốn tốt cho ta,chỉ là sao chàng không nói cho biết ta một tiếng, hại ta còn vì chuyện này màlo lắng thật lâu ."

TiêuKinh Sơn giống như thở ra một hơi, nâng mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng lên xemxét, một lúc sau mới nói: "Trong lòng không oán trách ta là tốt rồi, tachỉ sợ trong lòng nàng uất ức, nhưng lại không nói ra, đem mình nghẹn hỏngmất."

Mai Tửlắc lắc đầu, khéo léo nói: "Trước kia là ta không tốt, ta vốn không nênsuy nghĩ miên man. Bây giờ ta đã nghĩ thông rồi, đời này gả cho chàng thì sẽ làngười của chàng, dù sao có rất nhiều việc ta không hiểu, nghe sắp xếp của chànglà được. Chàng không muốn cho ta biết, đương nhiên là có đạo lý củachàng."

TiêuKinh Sơn thở dài, đem cả thân thể của nàng ôm chặt vào ngực, cảm khái nói:"Ta cũng không muốn giấu nàng cái gì, sau này có chuyện gì ta khẳng địnhsẽ nói cho nàng biết, không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Chỉ là chuyện kialà chuyện trọng đại, không phải là chuyện nhỏ giồng như mấy chuyện thường ngàymà chúng ta gặp trong núi. Ta cũng không muốn nhắc tới, nếu không sẽ gây nênchuyện thị phi, như vậy cũng sợ nàng biết quá nhiều sẽ không tốt."

Mai Tửgật đầu, hiểu chuyện nói: "Chàng không nói là có đạo lý của chàng, takhông hỏi nữa. Lần trước cũng không phải ta tức giận chàng giấu ta chuyệngì, chẳng qua lúc đó dáng vẻ chàng hung hăng, trước kia chàng chưa từng đối vớita như vậy, nhưng vì chuyện kia, chàng lại hung hăng với ta." Nói đến đây,Mai Tử vẫn như cũ có chút uất ức .

TiêuKinh Sơn nghe Mai Tử nói như thế thì càng áy náy, cái tay vỗ vỗ sau lưng nàng:"Là ta không tốt, sau này sẽ không như thế nữa, nếu ta như vậy nữa, nàngliền đánh ta, có được hay không?"

Mai Tửlại cong cong môi bất mãn nói: "Lúc chàng tức giận, ngược lại có vài phầnnghiêm khắc thường ngày chàng hay dùng để đối mặt với thuộc hạ của chàng, talàm sao dám đánh chàng đây!"

Lời nàynói vậy, Tiêu Kinh Sơn vừa hổ thẹn vừa buồn cười, không nhịn được cười nói:"Mà thôi, sau này ta nhất định nhớ kỹ, ở bên ngoài đối với người khác sắcmặt thế nào cũng có thể, nhưng trở về nhà đối diện với tiểu nương tử của ta tasẽ không như thế."

Mai Tửnghe lời này, trong lòng càng ngọt ngào, tựa vào bả vai của hắn nhẹ giọng nói:"Ta vẫn cảm thấy kể từ khi ra khỏi núi, chàng liền rất khác trướckia."

TiêuKinh Sơn không hiểu, vỗ về mặt nàng nhíu mày hỏi: "Khác chỗ nào?"

Mai Tửlắc lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm! Chỉ cảm thấy trước kia ở trong núi,thường ngày chàng luôn trầm mặc ít nói, là một người tốt vô cùng. Nhưng ra bênngoài rồi, chàng đối diện với những người bên ngoài sẽ nghiêm mặt lạnh lùng, dùkhông phải đối với ta nhưng ta vẫn cảm thấy là lạ."

TiêuKinh Sơn nghe, bất đắc dĩ nhướng mày: "Trước kia là ở trong nhà, khi đó làsăn bắn vì cuộc sống, dĩ nhiên như thế nào cũng được. Bây giờ ra ngoài, chínhlà Đại tướng quân phải bảo vệ quốc gia, ta đương nhiên không thể giốngtrước."

Mai Tửkhông hiểu, nghiêng đầu nghĩ: "Vậy rốt cuộc đâu mới thật sự làchàng?"

TiêuKinh Sơn bị hỏi vậy thì sửng sốt, một lúc sau cuối cùng mới nói: "Cả haiđều là ta."