Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 51: Gặp Tiêu Kinh Sơn



Mai Tửbị người kia cao giọng quát như vậy thì thực sửng sốt, lập tức thấy phòng kháchbên cạnh đều bị mở, có quan binh lần lượt kiểm tra. Mặc dù không hiểu lắm nhưngnàng biết lúc này không thể loạn động.

Sau đó,một người hình như là người cầm đầu mang theo hai binh lính cầm đuốc đến bêncạnh Mai Tử. Hắn đánh giá thần sắc bất an trong mắt Mai Tử một cái, sau đó caogiọng hỏi: "Ngươi là ai, đến Vân Châu để làm gì?"

Giọngnói hắn rất lớn, vang lên bên tai Mai Tử chấn động làm cho lỗ tai nàng cơ hồ bịthương. Mai Tử cẩn thận đỡ lấy khung cửa, ngoan thuận đáp: "Ta từ huyệnThanh Sơn tới đây, đến Vân Châu tìm người ."

Đầulĩnh nhìn dáng vẻ Mai Tử là người nông thôn không hiểu nhiều chuyện, nghĩ khôngcó gì quan trọng, thế là giọng nói cũng không giống trước nghiêm khắc nữa, hơidịu một chút hỏi: "Nói tên của ngươi."

Mai Tửkhông dám chậm trễ, nghiêm túc đáp: "Ta họ Tô, người trong thôn gọi ta làMai Tử." Nàng suy nghĩ một chút lại vội vã bổ sung: "Mai Tử là nhũdanh, ta không có đại danh."

Nàngnói đến đây, đầu lĩnh không khỏi cười cười, đúng là đang nghĩ vị tiểu nương tửnông thôn này cũng thật thú vị. Mà người cầm đuốc hai bên cũng không nhịn đượccười ra tiếng, bọn họ cũng xuất thân từ nông thôn, đừng nói tên là Mai Tử,chính là Cẩu, Đản, A Ngưu, vân vân đều có, vì vậy nhìn tiểu Mai Tử cũng cảmthấy rất là thân thiết.

Đầulĩnh thấy người bên cạnh cười, vội vàng thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn ngườibên cạnh một cái, thế là người bên cạnh cũng chỉ có thể vội vã ngừng cười.

Đầu lĩnh"Khụ" một tiếng, sau đó thẩm vấn Mai Tử: "Vậy trong nhà ngươi cónhững ai, đến Vân Châu này muốn tìm người nào?"

Mai Tửnghe đầu lĩnh hỏi, thế là liền đem tình huống trong nhà mình nhất nhất nói ra:"Cha ta mất sớm, trong nhà chỉ có mẹ, muội muội Chu Đào đã gả ra ngoàicùng một đệ đệ A Thu 11 tuổi. Phu quân ta từ năm trước ra ngoài tòng quân, đếnxuân năm nay cũng không có tin tức gì, cho nên ta liền đi ra ngoài tìm hắn. Tađi trên đường nghe ngóng được tin hắn đến Vân Châu này nên mới chạy lại đây."

Đầulĩnh gật gật đầu: "Nếu phu quân ngươi cũng ở Vân Châu, hơn nữa là cũngtòng quân thì ngươi cứ nói xem thử, có lẽ chúng ta có quen biết. Nếu được còncó thể truyền tin cho ngươi."

Mai Tửnghe lời này, mắt lộ ra kinh hỉ, tuy A Mang đã nói mang nàng đi gặp Tiêu KinhSơn, nhưng mà rốt cuộc vẫn phải chờ tới ngày mai. Bây giờ vị đầu lĩnh này vậymà nguyện ý truyền tin giúp mình, việc này không thể tốt hơn rồi.

Lập tứcnàng cười nhìn đầu lĩnh nói: "Đầu lĩnh đại ca, ngươi thật tốt! Phu quân tahọ Tiêu tên Kinh Sơn, nếu đầu lĩnh đại ca có quen biết, làm phiền giúp tatruyền cái tin a."

Lúc đầusắc mặt đầu lĩnh còn ôn hòa, nhưng khi nghe Mai Tử nói ra cái tên Tiêu Kinh Sơnthì sắc mặt liền biến, mắt lộ ra vẻ kinh dị, nghiêm túc đánh giá Mai Tử từ trênxuống dưới. Hai người cầm đuốc bên cạnh hắn cũng hai mặt nhìn nhau, không rõlắm chuyện gì đang xảy ra.

Mai Tửthấy vẻ mặt người này thật quỷ dị, không khỏi nghiêng đầu trách: "Vị đạica này, có vấn đề gì sao?"

Giọngđiệu đầu lĩnh chợt lần nữa trở nên nghiêm khắc, trong mắt tràn đầy vẻ phòng bị,trầm giọng hỏi: "Vị tiểu nương tử này, ngươi nói lại một lần nữa đi, phuquân ngươi là ai? Tên gì?"

Mai Tửkhông hiểu đây là thế nào, nhưng mà vẫn nghiêm túc đáp: "Phu quân ta họTiêu, tên Kinh Sơn."

Đầulĩnh cười lạnh: "Đúng là nhảm nhí, chúng ta chưa từng nghe nói Tiêu tướngquân lấy vợ. Ngươi này thôn phụ cũng thật thú vị, thế nhưng biết rõ tên húy củaTiêu Đại tướng quân, lại cố ra vẻ giả ngốc, ngươi có mục đích gì."

Ngườicầm đuốc một bên cũng tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vị Tiểu nương tử nàycó khi là một gian tế a, Tiêu Đại tướng quân của chúng ta đừng nói là chưa lấyvợ, cứ coi như lấy, cũng không có cưới một thôn phụ như vậy."

Ánh mắtđầu lĩnh đầy hoài nghi nhìn chằm chằm Mai Tử, lại thấy một đôi mắt to trongtrẻo của Mai Tử nhìn lại mình, còn uất ức biện giải: "Phu quân của ta xácthực tên là Tiêu Kinh Sơn, ta chính là nương tử của hắn, ta không lừa cácngươi."

Đầulĩnh "Hắc hắc" cười lạnh: "Vị tiểu nương tử này, mọi việc đềuphải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ gì để chứng tỏ nương tử của Tiêu Đại tướngquân chúng ta là ngươi? Hay chỉ là một người trùng hợp, phu quân của ngươi cănbản chỉ trùng tên với Đại tướng của chúng ta mà thôi?"

Mai Tửnghe cái gì mà Tiêu Đại tướng quân đã có chút mơ hồ, lại nghe cái gì mà chứngcứ, càng thêm không hiểu: "Ta không có nói phu quân nhà ta là Đại tướngquân a, tên của hắn chỉ là Tiêu Kinh Sơn ."

Nàngnhớ đến trước kia nam nhân nhà mình cùng người tên là Lỗ Cảnh An có nhắc tớiHoàng thượng, trong lòng cũng khó tránh bắt đầu hiểu lầm. Chẳng lẽ nam nhân cảngày mặc quần áo vải thô nhà mình thật sự là Đại tướng quân trong miệng bọn họ?Nếu như không phải, vậy làm thế nào mà A Mang vừa nghe đến tên húy của Kinh Sơnliền biết hắn nhất định ở Vân Châu này?

Mai Tửnghĩ thông suốt, lại giải thích nói: "Có lẽ phu quân của ta thực sự là Đạitướng quân của các ngươi, cái này ta không rõ lắm."

Đầulĩnh lại càng thêm nghi, nhún vai nhăn lông mày thô đen hỏi: "Ngươi ngaycả phu quân của mình là ai cũng không biết, đây không phải giả ngu giả dại thìlà cái gì?"

Ngườicầm đuốc còn lại cũng tiến lên bồi vào: "Đúng vậy a, cả một cái chứng cứcũng không có mà cứ khẳng định mình là nương tử của Tiêu Đại tướng quân chúngta, ngươi thật là không thể không nghi ngờ. Thôi phó tướng, ta thấy vị tiểunương tử này rất khả nghi, phải làm thế nào đây?"

Mai Tửnghe thấy người này lên tiếng nghi vấn, lập tức nóng nảy, nghiêm túc biện giải:"Ta đã nói rồi, ta đâu có nói ta nhất định là nương tử của Tiêu Đại tướngquân các ngươi, ta chỉ nói phuquân của ta tên là Tiêu Kinh Sơn, ta không có lừa các ngươi." Nàng liềumạng suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Muốn có chứng cứ, ta cũng khôngcó, nhưng mà trước ngực phu quân nhà ta có một vết sẹo, vừa thô vừa dài, chẳnglẽ tướng quân nhà các ngươi cũng có sao?"

Thầnsắc đầu lĩnh vốn nhìn Mai Tử nghi ngờ, bây giờ lại nghe nàng nói đến vết sẹo,sắc mặt lại càng sinh nghi hơn. Người cầm đuốc bên cạnh hiển nhiên không rõtình huống cho lắm, kề vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Phó tướng, trướcngực Tiêu Đại tướng quân chúng ta thật sự có một vết sẹo sao?"

Đầulĩnh còn chưa kịp nói gì, vài quan binh ở phụ cận kiểm tra phòng khác xonghướng bên này đi tới, lúc nghe lời này không khỏi cười to lên. Bọn họ đi tới đánhgiá người trước mắt này mặc dù bị tra hỏi nhưng cũng là một tiểu nương tử yểuđiệu, trong mắt mang theo ý vị thâm sâu cười nói: "Vị tiểu nương tử nàythật thú vị, trước ngực nam nhân có cái gì cũng biết rõ a."

Thôiphó tướng nghe lời này, sắc mặt bắt đầu khó coi, hung hăng trợn mắt nhìn ngườilên tiếng đùa bỡn, cao giọng hạ lệnh: "Trước tiên đem nàng về đã!"

Mai Tửnghe lời này, nhất thời bị dọa hoảng hồn, hét lớn: "Ta là phụ nữ đànghoàng a, lại không làm chuyện xấu, chỉ đến đây để tìm phu quân của ta thôi mà,các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?"

Vị Thôiphó tướng kia liếc Mai Tử một cái, mặt không biểu tình giải thích nói: "Vịtiểu nương tử này, chúng ta hoài nghi ngươi là gian tế của đảng phản bội pháiđến."

Bây giờMai Tử mới biết, lúc trước nửa đêm mình bị kinh hách căn bản không tính là cáigì. Cứ như thế, nửa đêm nàng bị nháo tỉnh rồi bị mang đến quân doanh, bị nhữngánh mắt hoài nghi cùng cười nhạo bao quanh, xuyên qua doanh trại nhìn khôngthấy điểm cuối, cuối cùng bị giam vào một chỗ có cửa làm bằng sắt. Mai Tử mộtđường đi tới vừa uất ức vừa khó chịu, vài lần muốn hướng vị Thôi phó tướng gìgì đó hỏi một chút cái bọc hành lý của mình có còn ở khách sạn không, làm saomới lấy được? Nhưng khi nhìn sắc mặt người kia, nàng lại không dám mở miệng,thật may là còn dư lại hơn bốn mươi lượng bạc nén vẫn mang theo bên người.

Ngườicầm đuốc lúc nãy hướng Thôi phó tướng nói: "Giam nàng ta ở đây sao?"

Thôiphó tướng trầm ngâm nói: "Vẫn không cần giam ở đây, trước tiên đem nàngđến một doanh trướng bỏ trống, tìm người trông coi nàng."

Sắc mặtngười cầm đuốc khó xử: "Này không được tốt lắm?"

Thôiphó tướng lại không cho cự tuyệt: "Cứ làm như thế đi, nếu không có doanhtrướng bỏ trống thì cứ dọn dẹp tạm một phòng."

Ngườicầm đuốc gật gật đầu: "Được, ta hiểu."

Thôiphó tướng lại đè thấp giọng phân phó tiểu binh cầm đuốc kia: "Mang chonàng một chút thức ăn, đưa chăn bông đến, đừng uất ức nàng, nếu không lỡ như——"

Tronglòng Thôi phó tướng nghi ngờ, nhưng bây giờ thân phận của tiểu nương tử nàychưa rõ, mà tướng quân của mình vừa đúng lúc có chuyện nên tối nay không ởtrong đại doanh nên chỉ có thể làm như thế.

Ngườicầm đuốc nghe giọng điệu của Thôi phó tướng đương nhiên hiểu ý của hắn, vộivàng gật đầu đồng ý.

Mai Tửở một bên nghe hắn nói thì hiểu mình sẽ không bị nhốt ở chỗ phòng giam có cửasắt kia, trong tâm tạm thời thở ra một hơi, lập tức cấp tốc biện giải:"Ngươi có phải đã biết ta không phải là cái gì gian tế đó rồi hay không?Nếu biết ta không phải gian tế, vậy có thể để ta trở về lấy bọc hành lý củamình được không? Bọc hành lý của ta có mấy trăm đồng tiền cùng vài bộ quần áođể thay a, còn có bánh bao mua ngày hôm trước."

Ngườicầm đuốc nghe Mai Tử nói, dở khóc dở cười nhìn Thôi phó tướng của mình.

Vị Thôiphó tướng kia một đường đi tới vẫn nghe Mai Tử lao thao biện giải, bây giờ lạinghe cái gì mà mấy trăm đồng tiền cùng vài bộ quần áo, còn có cái gì bánh baonữa, mặt đen lại, không nhịn được lên giọng uy hiếp nói: "Vị tiểu nương tửnày, nếu như ngươi còn nói một tiếng nào nữa thì cẩn thận ta ra lệnh cho ngườiđem ngươi giam vào phòng giam đấy!"

Dáng vẻhắn đen mặt ngược lại khá là dọa nạt người, sắc mặt Mai Tử nhất thời tái nhợt,trừng mắt bưng lấy miệng, không dám phát ra một câu nào nữa, chỉ có thể liềumạng gật đầu.

Thôiphó tướng nhìn nàng bị mình dọa, nghĩ nếu người này thật sự là nương tử củaTiêu Đại tướng quân thì đây không phải là đắc tội rồi sao. Hắn bất đắc dĩ thởdài, nhẹ giọng một chút nói: "Ngươi cũng không cần quá sợ, ngươi có phảilà gian tế hay không thì ngày mai liền xác minh được."

Mai Tửcứ như thế bị nhốt vào một doanh trướng nồng nặc mùi mồ hôi của nam nhân, gócdoanh trướng còn có một đôi vớ thối mấy ngày không giặt. Mai Tử hoài nghi doanhtrướng này trước hôm nay có khi vẫn là nơi ở của nam nhân.

Nànggục đầu mất nhuệ khí đặt mông ngồi xuống cái giường bên cạnh, hít vào mùi vịbên trên vẫn là mùi mồ hôi của nam nhân. Cái giường này mặc dù có thể nằmnhưng nàng đương nhiên không yên tâm ngủ được, huống hồ mùi vị này lần nữa lạinhắc nàng đây là nơi nào.

Bây giờngay cả bọc hành lý nàng cũng không có, chỉ có thể ôm bả vai của mình cuộn lạimột góc giường, đáng thương nhìn ra ngoài chờ trời sáng.

Bọn họnói rõ ngày mai liền xác minh được, đây là ý gì, chẳng lẽ ngày mai mình có thểgặp Kinh Sơn sao?

*****nước mắt chờ mong trời sáng*****

Mai Tửkhông muốn ngủ ở nơi đầy mùi nam nhân này, nhưng nàng rất mệt mỏi, ôm bả vaimột lúc lâu sau, rất nhanh nghiêng qua một bên chìm vào giấc ngủ. Lúc tiếng kèn bên ngoàivang lên, nàng giật mình, nhanh chóng ngồi dậy. Xoa mắt một lát, không thấy AMang, lúc này mới nhớ tới nửa đêmhôm qua gặpchuyện.

Nàng đứnglên, xoa xoa cái chân tê rần, bắt đầu thăm dò nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bênngoài theo tiếng kèn quan binh nhanh chóng chạy ra khỏi quân doanh, sau đó bắtđầu thao luyện.

Nàngbỗng nhiên nhớ tới ngày xưa buổi tối hoặc thời gian rảnh Tiêu Kinh Sơn thườngthích đánh quyền, tức thời không khỏi đoán, thói quen kia có lẽ là Tiêu kinh​​Sơn luyện thành khi ở trong quân. Nàng kiễng chân nhìn thao luyện nửa ngày,cảm thấy bụng đói, theo quán tính muốn tìm gói đồ, lúc này mới nhớ gói đồ cònđể ở khách sạn, không khỏi có chút uể oải, cái đó gắn bó với nàng suốt chặngđường a.

Mai tửbất đắc dĩ ngồi trên giường nửa ngày, cuối cùng bên ngoài thao luyện cũng xong,một lát sau có người đi tới trước doanh trướng gọi nàng:"Ngươi rađây."

Nàngđứng lên, chính là người cầm đuốc tối hôm qua.

Nàngchạy nhanh tiến đến, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ phải làm gì?"

Ngườicầm đuốc nói:"Thôi phó tướng của chúng ta muốn dẫn ngươi đi gặp Tiêu đạitướng quân."

Mắt Maitử sáng ngời: "Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá rồi !"

Ngườicầm đuốc nghi hoặc nhìn bộ dáng vui vẻ của Mai tử, không khỏi kỳ quái, chẳng lẽngười này thật sự là nương tử của Tiêu đại tướng quân?

Dọctheo đường đi, người cầm đuốc đi phía trước, Mai tử đi phía sau. Trong lòng Maitử không yên, bất an nhưng lại hưng phấn không tự chủ được. Bỗng nhiên nàng nhớtới một chuyện "Vị này đại ca, xin hỏi trước ngực tướng quân nhà ngươicũng có một vết sẹo sao?" Mai tử rất hưng phấn, bắt đầu lo lắng có lẽ namnhân nhà mình chỉ trùng tên họ với Tiêu đại tướng quân gì gì đó thôi. Người cầmđuốc bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: "Ta lại chưa từng nhìn thấy ngực củatướng quân nhà ta, làm sao biết được chuyện này."

Mai tửnghe vậy, chỉ có thể nở nụ cười, tiếp tục ngoan ngoãn đi về phía trước.

Mộtđường đi, hán tử chung quanh hoặc là để cánh tay trần, hoặc là tay cầm trườngmâu tuần tra, nhìn thấy Maitử thì ngạc nhiên dè dặt cẩn trọng, cuối cùng cũng tới chỗ doanh trướng. Doanhtrướng kia màu đen, tôn lên viền vàng, so với doanh trướng phổ thông thì lớnhơn rất nhiều, trước của doanh trướng còn có hai quân sĩ đứng thủ.

Thôiphó tướng tối hôm qua đang đứng đó chờ, vừa thấy Mai tử đi lại, mặt không biểucảm trên dưới nhìn nàng, thấy tinh thần nàng xem như cũng được, mới nói:"Đi theo ta."

Mai tửnghe bên trong có nói tiếng, thanh âm trầm thấp, có chút quen thuộc, nhưng ​​lại nghe không rõ, trong lòng không khỏi kinh hoàng, chẳng lẽ bên trong còn cóKinh Sơn nhà mình? Thôi phó tướng thấy nàng dừng lại không tiền lên, nghi hoặcliếc nhìn nàng một cái: "Theo ta đi vào a."

Mai tửvội vàng gật đầu, hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào.

Khi đivào thì thấy bên trong là một đại sảnh bố trí có chút uy nghiêm, bên trong đạisảnh có mấy cái ghế gập. Một cái ghế gập có một lão nhân quần áo đẹp đẽ quý giángồi, phía sau lão nhân có người đứng, chính là A Mang.

A Mangnhìn thấy Mai tử, kinh ngạc kêu một tiếng:"Mai Tử, sao ngươi lại tớiđây?"

Mai Tửkhông để ý đến hắn, toàn bộ ánh mắt Mai tử bị một người ngồi trên cái ghế gậpkhác hấp dẫn.

Ngườikia, tóc đen vấn cao, mày kiếm bị tóc mai hơi che phủ, đôi mắt uy nghiêm, mộtthân áo lam.

Lúc hắnnhìn thấy Mai Tử tiến vào, đầu tiên là không thể tin được, sau đó đứng phắtdậy, lúc đứng dậy áo bào phiêu đãng.

Hai mắtchạm nhau, nhất thời lại không biết nói gì.