Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 67



Nó thấy thái độ thờ ơ của hắn mà gét, mắng khẽ:

- Kiêu căng!

- Anh biết.

- Đồ điên.

- Ừ…

Thái độ này là sao đây? Nó vừa nhìn hắn, vừa đưa thức ăn vào miệng thậtnhanh, nhai liên tục, hằn học nhìn hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn nó, phì cười:

- Nhìn em kìa…

- Làm sao?

- Như heo.

Nó nhếch mép. Hắn lấy tay quệt nhẹ lên môi nó, nó đơ 1 phút

- Ăn như heo. Dính cả mép.

Nó nuốt gọn miếng thịt. Cười gượng gạo. Giọng hắn lại vang lên:

- Hôm nay đồng ý làm bạn gái anh? Thật không?

- Không. – Nó đáp thẳng thừng.

Hắn nhếch môi:

- Dù sao, anh cũng nghe câu: “Tôi yêu cậu” hai lần rồi.

- Sao chứ?

Nó thoáng giật mình. Lúc nào vậy?

- 1 lần tại bệnh viện, lúc em chuẩn bị ghép tủy, gặp Thất Tiểu Hà, em đãnói như vậy. CŨng tại bệnh viện ngày hôm đó, lúc anh ghép tủy cho em,anh gần như sắp chết, chính câu đó của em khiến anh sống!

Nó à một tiếng. Đúng là nó có nói…nhưng nó chẳng muốn phủ nhận. Nó thấy ngượng, đứng dậy:

- CHúng ta qua đằng trước đi. Tôi không muốn ở đây.

- Sao vậy?

- Tôi không muốn thôi.

- Không thích?

- Tạm ổn.

- Lúc đầu còn A!!! lên, đáng yêu.

Nó bước ra khỏi cái bàn:

- Kệ tôi. Lúc ấy khác.

Hắn vẫn bình thản ăn, vẫn hỏi:

- Xấu hổ?

- Mặc xác tôi. Tôi đi trước. Cảm ơn vì bữa tối không mấy ngon.

Nó định bỏ đi như đôi tay hắn kéo giựt lại. Nó mất thăng bằng, ngã vàongười hắn. Làm cái dĩa trên tay hắn bay khỏi bàn, còn nó thì yên vị trên đùi hắn, đôi tay bất thình lình ôm lấy cổ hắn.

Nó nhận thức được sự việc, ngọ nguậy để đứng dậy, nhưng đôi tay hắn cứ ôm chặt lấy eo nó. Nó nhăn nhó:

- Làm gì chứ?

- Em nói bữa tối không mấy ngon?

- Phải.

- Thế này phải ăn món khai vị thôi.

- Sao cơ? Ở đây làm gì có gì ngoài chúng….

Hắn hơi cúi đầu, mạnh dạn hôn lấy đôi môi nó. Nó bất ngờ, mở to con mắt,đôi tay đẩy hắn ra. Nhưng hắn nhất quyết không buông, mà còn ôm chặt nóhơn, để nụ hôn được sâu. Nó nuốt nước bọt. Nó sẽ chết mất. Không ai dámliều lĩnh như hắn…. Nó mệt quá…. Người con trai này ôm lấy nó quá chặt,mùi bạc hà trên cơ thể hắn khuyến rũ cơ thể nó, nó không đẩy hắn ra nữa, đôi tay nó đáp lên ngực hắn, lồng ngực đang thở dồn dập… Nó như bị cuốn vào nụ hôn mãnh liệt đó…. Đôi tay dần dần ôm lấy cổ hắn, đáp trả nụ hôn đó….

Khá lâu sau… nó cảm thấy mệt mỏi, thiếu ô xi, thở gấp, hắnliền dừng ngay ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể… Khuôn mặt nó sát với với khuôn mặt hắn, nó thở gấp… hắn nhếch môi cười:

- Món khai vị vừa đủ để em cảm thấy bữa tối này ngon.

Nó không nói gì, nhưng đôi má thì ửng đỏ, nó vẫn thở, hít hà không khítrong lành, đôi tay vẫn choàng lên cổ hắn, khẽ ho. Hắn đứng dậy, bế nóra khỏi đây. Hắn bế nó đi qua bữa tiệc, khiến đôi mắt ai cũng nhìn chằmchằm nó với hắn, nghi hoặc với hành động thân mật này, xì xào bàn tán.Nó vì mệt bởi dốc sức vào hôn hắn, nên nhắm nghiền con mắt, nó ngủ. Hắnđến bên cạnh bố mẹ nó, cúi đầu chào:

- Ba mẹ, con sẽ đưa cô ấy về! Tạm thời, hôm nay, bố mẹ để cô ấy ngủ nhà con?

Bố mẹ nó cười khúc khích, nhìn nó rồi nhìn đôi tay nó choàng cổ hắn thânmật, khẽ gật đầu. Hắn chỉ chờ có vậy, bế nó ra khỏi bữa tiệc. Toàn anhchị khối 12, chắc chắn, mai đến trường, sẽ trở thành tin HOT cho mà coi.

- Bảo vệ Thiếu gia với tiểu thư… Có thể, 1 đội của chúng theo sát hai đứa nó!