Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Chương 103: Hôm nay là ngày … em hẹn gặp Đại Thần



Kỳnghỉ “ngàn mong vạn đợi” cuối cùng đã đến.

Trongthời gian ngắn ngủi ấy đã xảy ra vài chuyện.

Tin AnHúc Dương rời khỏi làng giải trí khiến dư luận lại một lần xôn xaobàn tán, nhưng việc An Húc Dương chính là con trai thứ hai của Tậpđoàn Bạch Thị còn khiến người ta kinh ngạc hơn.

KỷHiểu Nguyệt nghe tin chỉ biết thở dài.

Từ saubuổi tối hôm ấy, Kỷ Hiểu Nguyệt không gặp lại An Húc Dương, nhưngtrong lòng cô vẫn cảm thấy buồn bã, áy náy. Cuộc sống bây giờ thậtsự là cuộc sống mà An Húc Dương mong muốn sao? Anh ấy… vẫn không chịutừ bỏ?

Vì engại sức ảnh hưởng của Tập đoàn Bạch Thị với giới truyền thông nêncác phương tiện thông tin đại chúng cũng không “đào bới” sâu chuyệnnày, họ chỉ đưa tin qua loa rồi chuyển sự chú ý của mọi người sangVườn hoa Thế Kỷ, nơi đang diễn ra lễ cắt băng khánh thành lần hai.

Côngviệc kinh doanh của Vườn hoa Thế Kỷ phát triển rực rỡ, có thể thấythực lực của ông chủ đứng phía sau đúng là không thể xem thường. Cóđiều bây giờ Vườn hoa Thế Kỷ không còn là thiên đường của những kẻcó tiền nữa mà mang hơi hướng “quần chúng hóa”.

Batầng dưới là siêu thị lớn với đủ các loại sản phẩm. Thật là muốngì có nấy! Nhân dịp khai trương, siêu thị còn khuyến mãi rất lớnkhiến người dân đổ xô đi mua hàng.

Tầngbốn là nhà hàng, có đại sảnh, phòng ăn, có thể phục vụ đủ cáctầng lớp thực khách.

Tầngnăm là một quán cà phê được bài trí rất trang nhã, giá cả phảichăng, Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp đã đến đây một lần. Đúng làrất thoải mái!

Từtầng sáu đến tầng chín là thiên đường giải trí.

Tầngmười là vườn treo, nghe nói còn có dịch vụ và trang thiết bị thuộchàng cao cấp bậc nhất. Tại đây khách hàng bỏ phí là có thể ngồithang máy tham quan đến thẳng tầng cao nhất của Vườn hoa Thế Kỷ, từđài quan sát trên cao có thể nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh thành phố.Vì thế cũng thật dễ hiểu nếu đây là nơi có chi phí cao nhất trongtoàn bộ toàn nhà Vưởn hoa Thế Kỷ. Theo nguồn tin đáng tin cậy, thángnào khu vườn treo này cũng có một ngày miễn phí, phải liên tục chúý đến bảng thông báo trước cửa siêu thị.

Từtầng 10 trở lên tạm thời bỏ trống, tương lai sẽ phát triển sau.

Cóthể nói đây là nơi vui chơi giải trí, ăn uống nghỉ ngơi hoàn hảokhiến người dân thành phố sôi sục.

Nhưngngười vui mừng nhất chính là Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô đúng là người cótầm nhìn xa trông xa! Ha… Ha… Ha!

Bâygiờ chỉ cần ngồi trong khu vườn nhỏ trước nhà rồi ngước nhìn lên làcó thể nhìn thấy những ngọn đèn lấp lánh của Vườn hoa Thế Kỷ; rồicũng chỉ cần đi bộ hơn mười phút là đến siêu thị lớn nhất, mớinhất thành phố, lại còn là một “tòa thành giải trí” nữa chứ! Thậtlà “Ngư ông đắc lợi”, Kỷ Hiểu Nguyệt thầm nghĩ.

Cònmột chuyện nữa Kỷ Hiểu Nguyệt thấy cực kỳ vui, đó là cô bạn thânTiểu Bạch mất tích đã lâu gọi điện thông báo cô nàng sắp trở về,còn có một sự ngạc nhiên lớn cho tất cả mọi người.

Ngạcnhiên? Ngạc nhiên gì?

Sau khikhơi gợi thành công trí tò mò của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Tiểu Bạch cúpmáy. Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nhìn điện thoại: Một cô nàng gian manh!

Nhưngdù sao bạn tốt đã về rồi, cũng đáng để ăn mừng đấy chứ.

Nhữngchuyện vui liên tục xảy ra cũng không bằng việc kỳ nghỉ Tết âm lịchđã đến.

Trướckhi rời công ty, Kỷ Hiểu Nguyệt hung hăng lườm Tề Hạo, nhưng anh lạimỉm cười nhìn cô đầy bí ẩn. Kỷ Hiểu Nguyệt “hừ” lạnh lùng, từ sauchuyện của Bạch Y Ngưng, cô không nói chuyện gì với Tề quái gở cả,tên biến thái đó hình như cũng không làm khó cô nữa.

KỷHiểu Nguyệt chỉ sợ mẹ Kỷ đùng đùng xuất hiện rồi đòi người nên côquyết định về nhà nhận sai trước. Kỷ Hiểu Nguyệt gọi điện về, chưanói được câu nào mẹ Kỷ đã hào hứng ngắt lời:

“Congái cưng của mẹ ơi, mẹ báo cho con một tin vui lớn nhé, mẹ và bố conmới trúng giải nhất đấy, một chuyến du lịch thế giới miễn phí!!Thế nên năm nay con chịu khó đón Tết với bạn trai đi, không cần lolắng cho bố mẹ đâu. Nhớ đấy, phải đối xử tốt với Phong Diệp, khinào đi du lịch về, việc đầu tiên bố mẹ làm là bàn chuyện đám cướicủa hai đứa đấy! Lần này mà con không cố gắng “xuất khẩu” mình đithì mẹ cũng không cần đứa con gái như con đâu! Nghe rõ chưa đấy, cứthế nhé, mẹ phải lên máy bay rồi, mẹ cúp máy đây!!”

KỷHiểu Nguyệt đứng đó khóc không thành tiếng.

Mẹ ơi,mẹ còn chưa gặp Phong Diệp Vô Nhai, sao mẹ lại “một lòng một dạ”nhận anh ấy làm con rể vậy? Chẳng may anh ấy là một kẻ quái dị haymột tên biến thái thì sao?

ĐạiThần ơi, rốt cuộc anh đã dùng cách gì để “mê hoặc” mẹ em “một lòngmột dạ” với anh vậy?

KỷHiểu Nguyệt chính thức rơi vào bóng ma mang tên “diện kiến Đại Thần”,vừa hay Đại Thần cũng nhắc đến việc gặp mặt. Lần này, Tế NguyệtThanh Thanh gật đầu không do dự.

ĐạiThần đề nghị gặp mặt tại vườn treo ở Vườn hoa Thế Kỷ!

TếNguyệt Thanh Thanh kinh ngạc, không lẽ cô và Đại thần ở cùng mộtthành phố?

Độtnhiên cô nhớ ra, có lần chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Đại Thần đãhack được tài khoản của An Húc Dương, vì vậy nếu Đại Thần muốn tìmcô chắc cũng không phải việc gì khó.

Hẹnxong ngày gặp, tình cờ hôm đó cũng là lần đầu tiên vườn treo mở cửamiễn phí, Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ mình thật may mắn nhưng cô cũng thầmcảm thấy có gì đó không ổn. Hình như Đại Thần hiểu rất rõ vềthành phố này thì phải!

Ngàygặp mặt, Kỷ Hiểu Nguyệt đặc biệt chọn mặc một bộ váy nhung màutrắng sữa, mái tóc uốn nhẹ ngang vai, nhìn cô lúc này vừa trẻ trungvừa tươi vui. Nào ngờ, vừa ra đến cửa, còn chưa kịp đến Vườn hoa ThếKỷ, cô đã bị nào đó bắt vào trong một chiếc xe màu xám, quá hoảngloạn, cô chống cự đến mức bị bong gân.

Bắtcóc à? Không phải chứ! Cô làm gì có tiền? Ngay cả tiền chơi gamecũng không có cơ mà.

“Kỷtiểu thư đừng quá lo lắng, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một lúcthôi”. Một giọng nói lớn tuổi nhưng đầy uy lực vang lên phía trước xe.

Kỷ HiểuNguyệt ngồi phía sau xe chỉ có thể thấy được mái tóc hoa răm của ôngta.

Mộtông già sao? Kỷ Hiểu Nguyệt không còn thấy sợ nữa.

Sau đócô nhanh chóng nhận ra, người này là Bạch Thế Cơ, người đàn ông tunghoành trong thương trường, cha của “cô nàng sắt đá” Bạch Y Ngưng vàcũng chính là cha của An Húc Dương.

Ô tôđưa họ đến thẳng khách sạn thuộc Tập đoàn Bạch Thị. Trong căn phòngsang trọng, Bạch Thế Cơ nghiêm túc nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt:

“Tabiết A Tước vì cháu nên mới quay về bên cạnh ta”.

KỷHiểu Nguyệt bình tĩnh nhìn Bạch Thế Cơ, đợi câu nói phía sau. BạchThế Cơ nghĩ Kỷ Hiểu Nguyệt sẽ thừa nhận hoặc phủ nhận, ông khôngngờ Kỷ Hiểu Nguyệt lại nhìn mình bằng đôi mắt trong trẻo, hoàn toànim lặng. Vì vậy Bạch Thế Cơ đi thẳng vào vấn đề chính:

“Cháucó thích nó không?”

KỷHiểu Nguyệt vẫn chưa biết mục đích chính của Bạch Thế Cơ là gì nênhơi do dự:

“Báchy vọng cháu trả lời thế nào?”

Đápán này thật sự rất mới mẻ, hai tay Bạch Thế Cơ nắm chiếc trượngđầu rồng, ông nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt với đôi mắt sáng ngời:

“Chuyệncủa cháu và A Tước, ta cũng có nghe nói”.

Cháuchỉ sợ bác đã điều tra đâu ra đấy rồi thôi! Đúng là trò chơi củanhững kẻ có tiền, Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ cũng có ngày cô lại trởlại đối tượng bị điều tra.

“Vìcháu nên A Tước mới quay về nhà, ta cảm ơn cháu vì điều đó. Nếucháu thích A Tước, thật lòng muốn đời này kiếp này sống bên nó, takhông phản đối. Nhưng cháu phải xác định rõ giới hạn với những ngườiđàn ông xung quanh mình, bao gồm cả những mối quan hệ trong trò chơi.Con dâu của Bạch gia phải trong sáng, thanh bạch. Còn nếu cháu khôngthích A Tước, ta hy vọng cháu sẽ rời khỏi nó”.

Thẳngthắn thật!

Cuốicùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng hiểu rõ mục đích của Bạch Thế Cơ.

“Vậythì bác không phải lo lắng nữa đâu, cháu sẽ rời khỏi anh ấy”. KỷHiểu Nguyệt không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa.

BạchThế Cơ không ngờ Kỷ Hiểu Nguyệt lại đồng ý dễ dàng như vậy: “Thậtsao?”

“Nhấtngôn ký xuất, tứ mã nan truy[1]. Bác cứ yên tâm”. Kỷ Hiểu Nguyệt quayngười định rời đi.

[1]Một lời nói ra, xe bốn ngựa kéo khó đuổi theo kịp: Ý nói: Lời đãnói ra không lại được, có hối hận cũng không kịp.

Kẻ cótiền làm việc gì cũng thật vất vả! Nếu sớm biết chỉ vì mấy câunói này thì lúc nãy nói luôn trên xe là được rồi, sao phải chạy đếnnơi xa như vậy chứ? Đại Thần vẫn đang đợi cô kia kìa!

“Đợichút”. Bạch Thế Cơ đứng dậy nói: “Nếu cháu cần gì, cháu có thểđến tìm ta, dù sao A Tước chịu về nhà cũng là nhờ cháu. Ta muốncảm ơn cháu”.

“Khôngcần đâu ạ, từ nhỏ anh ấy đã không có được tình yêu của người cha nênbác hãy đối xử tốt với anh ấy”. Kỷ Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìnBạch Thế Cơ nói, sau cùng nhanh chóng quay người rời đi. Nhưng mới điđược một bước, không ngờ dưới chân cô đau nhói, suýt chút nữa khôngđứng vững, người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh tiện tay đỡ lấy cô.

Đúnglúc này, một bóng người lao như bay đến cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt, bảo vệcô như một báu vật vô giá.

“Mấyngười muốn làm gì? Hiểu Nguyệt, em không sao chứ?” An Húc Dương lolắng nhìn cô khắp một lượt.

Đểkhông gây hiểu lầm giữa cha con An Húc Dương, Kỷ Hiểu Nguyệt giảithích:

“Emkhông sao, không cẩn thận nên bị bong gân thôi, Bạch lão gia vừa giúpem, em đang định về”.

KỷHiểu Nguyệt quay lại cúi đầu chào Bạch Thế Cơ, trong ánh mắt ônghiện lên sự khen ngợi.

“Emkhông phải nói hộ ông ấy, anh biết vì sao ông ấy tìm em, chúng ta đithôi!” An Húc Dương liếc nhìn Bạch Thế Cơ, ánh mắt dường như có muônvàn oán hận.

KỷHiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, xem ra mâu thuẫn giữa cha con họkhông hề nhỏ! Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, ngườingoài như cô im lặng vẫn tốt hơn.

Vì KỷHiểu Nguyệt bị đau chân nên An Húc Dương tìm một phòng để cô tạm thờinghỉ ngơi, còn mình không rời khỏi cô nữa bước, anh sợ Bạch Thế Cơlại phái người đến tìm.

“Emthật sự bị ngã nên mới bong gân, việc này không liên quan đến bố anh.Anh hiểu nhầm bác rồi”.

An HúcDương im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói:

“Thật ra,anh là con riêng của ông ta. Năm đó mẹ anh và ông ta chỉ là “tình mộtđêm”, không ngờ lại sinh ra anh. Mẹ anh thật lòng yêu Bạch Thế Cơ, bàtình nguyện chịu đựng mọi vất vả vì ông, lặng lẽ nuôi anh lớn khôn.Nếu không phải vì anh bị bỏng, cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, bàsẽ không đi tìm Bạch Thế Cơ. Dù lúc ấy bị bỏng nhưng ý thức anh vẫnrất tỉnh táo, anh tận mắt chứng kiến mẹ anh quỳ dưới chân ông ta,cầu xin ông ta cứu anh. Lúc ấy, ánh mắt ông ta nhìn anh lạnh lùngbiết bao, thậm chí còn có chút xem thường, đó hoàn toàn không phảiánh mắt của một người cha”.

“Saukhi xét nghiệm AND, xác nhận thân phận của anh, ông ta mới đồng ý đưaanh ra nước ngoài trị liệu, nhưng lại từ chối thừa nhận mẹ anh. Bạchgia là một gia tộc đã tồn tại cả trăm năm, ông ta không chấp nhận mộtngười phụ nữ xuất thân thấp kém làm phu nhân của nhà họ Bạch. Vìvậy, dù sau này ông ta biết cả cuộc đời mẹ anh chỉ có một ngườiđàn ông là Bạch Thế Cơ, dù ông ta biết cả đời mẹ anh ngậm đắng nuốtcay nuôi anh khôn lớn, ông ta cũng chỉ lạnh lùng ném cho mẹ anh mộtkhoản tiền rồi bảo mẹ anh biến mất. Mẹ anh đã biến mất, không cònxuất hiện lại nữa, anh đã dùng mọi cách nhưng vẫn không tìm đượcmẹ”.

“Nếuông ta thật sự cần thể diện, sao lúc trước còn tìm đến mẹ anh?Chẳng qua ông ta ích kỷ thôi! Ông ta cho rằng, đàn ông có thể chơi đùabên ngoài, nhưng người phụ nữ dễn về nhà phải phù hợp với yêu cầucủa xã hội thượng lưu, phù hợp với thân phận phu nhân của nhà họBạch! Ông ta đối xử tốt với anh chẳng qua vì anh là đứa con trai duynhất của họ Bạch mà thôi. Ông ta không có sự lựa chọn nào khác”.

An HúcDương đấm mạnh lên tường, mái tóc dài tung bay, Kỷ Hiểu Nguyệt chỉcó thể thấy bóng lưng giận dữ của anh.

Tạisao những gia đình giàu có luôn xảy ra nhiều ân oán như vậy?

Nếuđã là chuyện nhà người ta, Kỷ Hiểu Nguyệt thấy mình không nên canthiệp vào. Một lúc sau không thấy An Húc Dương lên tiếng, Kỷ HiểuNguyệt mới lựa lời nói:

“Cólẽ, anh chưa hiểu hết bố mình. Ít nhất hôm nay bác cũng không có ýđịnh làm hại em, bác ấy chỉ hỏi em có thích anh hay không, sau đóbác đã cảm ơn em”.

An HúcDương từ từ quay đầu lại, đôi mắt buồn bã:

“Nếunhư, anh nói nếu như, sau khi gặp Phong Diệp Vô Nhai, em phát hiện haingười không hợp nhau, em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội không?”

“…”Việc này Kỷ Hiểu Nguyệt chưa từng nghĩ tới.

An HúcDương thở dài: “Câu hỏi này có phải rất ngu ngốc không? Anh chỉ muốnem biết, chỉ cần em quay đầu lại, anh lúc nào cũng ở phía sau em”.

“ATước, như vậy không công bằng với anh. Anh không cần phải…”

“HiểuNguyệt, đây không phải là việc anh có thể kiểm soát được”. An HúcDương ngắt lời Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt man mác buồn.

Ánhmặt trời trải xuống bờ vai anh, mái tóc dài nhẹ bay, trong thoángchốc, cô nhìn anh giống như một thiên thần với đôi cánh bị thương. Mộthoàng tử u buồn khiến trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt thắt lại.

“Anhyêu em, rất yêu em, trái tim anh muốn chờ đợi em, có công bằng hay khôngkhông quan trọng”.

Lời AnHúc Dương nhẹ tựa làn gió nhưng lại nặng nề rơi xuống hồ nước trongtrái tim Kỷ Hiểu Nguyệt, làm gợn lên những tiếng than vô tận.

KỷHiểu Nguyệt muốn nhanh chóng quay lại Vườn hoa Thế Kỷ, lần hẹn đầutiên mà đến muộn có lẽ sẽ không hay. Đáng tiếc đôi chân không chịunghe lời, cô vừa đặt chân xuống lại nhói đau, cô đành phải nghe theolời đề nghị của An Húc Dương, tạm thời ở lại để bác sĩ đến băngbó. Sau đó xử lý xong xuôi cũng đã quá giờ hẹn.

Khôngbiết bây giờ Đại Thần sao rồi?

Nhìnđôi chân bị băng bó như một cái bánh bao, Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng nhìnđiện thoại.

An HúcDương: “Em sao vậy?”

KỷHiểu Nguyệt do dự một chút rồi nói: “Hôm nay là ngày… em hẹn gặpĐại Thần”.

KỷHiểu Nguyệt do dự một chút rồi nói: “Hôm nay là ngày… em hẹn gặpĐại Thần”.

Lúcnày An Húc Dương mới phát hiện, hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt ăn mặc rấtcẩn thận, đôi mắt trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi tô hồng, quần áo trênngười cũng mới.

Ngườicon gái làm đẹp vì người mình yêu.

Trongđầu An Húc Dương đột nhiên hiện lên câu hỏi ấy, từng chữ từng chữkhiến trái tim anh nhói đau.

“Anhđưa em đi”.



Dướitoàn nhà Vườn hoa Thế Kỷ, An Húc Dương nói:

“HiểuNguyệt, điện thoại của anh mở máy 24/7 đợi em”.

Ngoàihai tiếng “cảm ơn”, Kỷ Hiểu Nguyệt không tìm được từ nào khác đểdiễn đạt cảm xúc của cô lúc này.

Tronggiây phút đi vào thang máy, cô vẫn thấy An Húc Dương đứng lặng bêntrong đám đông, đột nhiên, cô rất rất muốn An Húc Dương cũng có thểtìm được hạnh phúc của chính mình. Anh là một người đàn ông tốt,hoàn toàn xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình.

NhìnKỷ Hiểu Nguyệt đứng trong thang máy đi lên từng tầng, trái tim An HúcDương chùng xuống. Tự đưa người con gái mình yêu vào vòng tay củangười đàn ông khác, có phải anh rất ngu ngốc không?

Tòanhà Thế Kỷ như một con quái vật khổng lồ, mở chiếc miệng rộngngoác nuốt lấy vô số người qua lại, lần đầu tiên An Húc Dương cảmthấy mình nhỏ bé như một hạt bụi.

Uểoải ngồi vào trong xe, An Húc Dương ngẩng đầu nhìn vườn treo trên khôngphía xa xa, Kỷ Hiểu Nguyệt và Phong Diệp Vô Phong… đã gặp nhau chưa?