Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Chương 104: Bà xã, cuối cùng em cũng đến!



Dịchvụ của vườn treo trên không quả là cao cấp, dù hôm nay là ngày miễnphí nên rất đông khách nhưng nhân viên phục vụ không hề chậm trễ chútnào.

KỷHiểu Nguyệt vừa nhảy lò cò ra khỏi thang máy lập tức có một nhânviên chạy đến đỡ cô, đưa cô từ thang máy lên thẳng khu vườn treo, anh tagiúp cô tìm chỗ thích hợp rồi mới lịch sự rời đi. Tầng thượng củatòa nhà được trang trí vô cùng xinh đẹp, xung quanh có rất nhiềungười đang đi lại.

Ngàyđầu tiên mở cửa, đông khách cũng là chuyện bình thường, nhưng rốtcuộc ai mới là Đại Thần?

KỷHiểu Nguyệt không thể nhảy lò cò để tìm người nên cô ngồi tại chỗgửi tin nhắn cho Đại Thần.

TếNguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, em đến rồi, anh ởđâu vậy?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Bà xã, cuối cùng em cũngđến rồi!”

Đúnglúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông báo cháy, đám đông vội vã bỏchạy.

Khôngphải chứ! Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng.

Họchỉ hẹn gặp nhau thôi mà, không đến mức xảy ra nhiều biến động bấtngờ vậy chứ! Lúc thì bị bắt cóc, lúc thì chứng kiến cảnh cha conđối đầu, giờ lại còn có chuông báo cháy, không lẽ cô phải chơi thêmtrò “sinh ly tử biệt” nữa sao?

Đámngười vội vàng chạy xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng dựa người vàolan can, khó khăn lắm mới đến được đây, khó khăn lắm mới có cơ hộigặp Đại Thần, cô không thể bỏ đi được!

KỷHiểu Nguyệt không ngờ những chuyện chỉ có trên phim ảnh lại xảy đếnvới mình.

Ngườitrên tầng thượng đã rút đi gần hết, những khoảng không tuyệt đẹp củanơi này cũng dần hiện ra, Kỷ Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh,trong lòng tự hỏi: “Đại Thần có còn ở đây không?”

TếNguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, có chuông báo cháy đấy,anh còn ở đây không?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Anh vẫn ở đây. Chưa tìm thấyem, anh sẽ không bỏ đi đâu hết!”

Tronglòng Tế Nguyệt Thanh cảm thấy ấm áp: “Anh đang ởđâu?”

KỷHiểu Nguyệt nhìn khắp nơi rồi nhanh chóng gửi vị trí của mình choanh.

PhongDiệp Vô Nhai nhanh chóng trả lời: “Em rẽ trái,nhìn ra ngoài, em có thấy hòn đảo nhỏ phía xa xa đó không?”

Giờnày mà còn đi ngắm đảo sao? Lẽ nào có liên quan đến vị trí của ĐạiThần?

Kỷ HiễuNguyệt nghe lời nhìn ra phía xa, thấy rồi, đó là một hòn đảo nhỏ…nhìn khá quen.

Dựavào phương hướng… nơi đấy chắc là… phiên bản hiện thực hóa của ChânLinh Thần Giới! Đó là hòn đảo mà Tề Hạo đã dẫn cô đến!

Điệnthoại Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên vang lên, là Đại Thần gọi đến qua tàikhoản game, trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt đập thình thịch. Đây là lần đầutiên cô nói chuyện với Đại Thần, không biết giọng nói của anh ấy thếnào?

“A lô…”Kỷ Hiểu Nguyệt hồi hộp.

Đầubên kia điện thoại hơi ồn ào, nhưng tiếng ồn nhanh chóng biến mất, KỷHiểu Nguyệt nghe thấy rất rõ tiếng thở của Đại Thần, còn có tiếngbước chân phía sau.

KỷHiểu Nguyệt nắm chặt tay, nín thở.

“ĐạiThần…”

Độtnhiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy không chắc chắn, Đại Thần ở ngay saulưng nhưng không hiểu sao cô không dám quay đầu nhìn lại.

“Bàxã”. Trong di động và sau lưng cùng vang lên một giọng nói quen thuộc.

Giọngnói này như tiếng sấm vang lên giữa trời quang, khiến Kỷ Hiểu Nguyệtchoáng váng đầu óc.

Giọng…giọng… giọng nói này rõ ràng là…

“Bàxã, cuối cùng em cũng đến rồi”.

Gầnnhư cùng lúc, một cánh tay rắc chắc khóa chặt Kỷ Hiểu Nguyệt bên lancan, hơi thở quen thuộc khiến cô run rẩy đánh rơi điện thoại trong tay.Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú với nụcười đầy mê hoặc trước mặt khiến cô hét lên chói tai.

“Á áá………!”

Khôngthể nào! Sao lại như vậy! Đầu óc Kỷ Hiểu Nguyệt trống rỗng, theobản năng cô chỉ muốn chạy trốn.

Đángtiếc, cũng giống như trước đây, cô có nhảy sang trái nhảy sang phảicũng không thoát được.

“Buôngtôi ra! Buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Tiếclà Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có một chân lành, không đấu lại được vờingười ta, sức lực chênh lệch quá lớn nên có lò cò cả nửa ngày côvẫn ở trong lòng Tề Hạo.

“Bàxã, em nhẫn tâm thật đấy, nhìn thấy chồng không chào hỏi gì đã muốnđi rồi. Bà xã có biết chồng em đợi ở đây sắp cả bạc đầu rồikhông?” Tể Hạo cười tươi, ánh mắt mê hoặc.

Giâyphút hạnh phúc! Cuối cùng cũng có thể đối diện gọi cô ấy là “bàxã” rồi!

“Anhcố ý phải không?” Nhận ra mình có làm mọi cách cũng không thể chạythoát, Kỷ Hiểu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, tức giận lườm khuônmặt đang tươi cười đến mức muốn đánh của Tề Hạo.

Tạisao lại là tên quái gở này? Tại sao lại là tên biến thái này? Ôngtrời ơi…!

“Phải,anh cố ý làm vậy đấy. Kể từ khi anh biết em chính là Tế NguyệtThanh Thanh, anh đã cố gắng thu hút sự chú ý của em, cố tình tiếpcận em, cố tình chuyển em lên làm việc gần anh. Tất cả mọi việc, anhđều đã sắp xếp từ trước, chỉ vì, anh yêu em”.

“Anhyêu tôi? Anh hiểu thế nào gọi là yêu sao? Chẳng qua anh đã chán mấy côgái bên cạnh mình rồi nên mới thấy tôi mới mẻ thôi! Tề Hạo, anh muốntìm phụ nữ chứ gì, anh chỉ cần vung tay thiên hạ này có vô số côgái sẵn sàng yêu thương nhớ nhung anh, đừng đến làm phiền tôi nữa!Tránh ra!”

TềHạo mệt mỏi day hai bên thái dương, lần đầu tiên tỏ tình đã bị thấtbại là làm sao?! Mọi việc cứ tan biến như khói bụi vậy sao…?!

KỷHiểu Nguyệt chớp cơ hội nhanh chóng nhảy đi nhưng cô chợt nhận ra, trêntầng thượng không còn một bóng người, thang máy đã xuống tầng mộttừ lâu, toàn bộ cửa ra đều đã bị đóng lại.

“Sinhly tử biệt” cái khỉ gì chứ? Đây rõ ràng là cái bẫy, một cái bẫyhoàn hảo!

KỷHiểu Nguyệt tìm không được lối thoát, tức giận cầm cốc ném người.Còn Tề Hạo rất mực tao nhã xoay người ném đòn.

TềHạo biết, để Kỷ Hiểu Nguyệt chấp nhận những việc này là cả mộtquá trình khó khăn. Nhưng giờ anh không hề lo lắng, thứ anh có làthời gian, anh sẽ từ từ “chơi đùa” với cô gái bé nhỏ này!

CònKỷ Hiểu Nguyệt có trở thành “người mất tích” hay không, anh chắcchắn sẽ không có điều đó xảy ra.

Bởiviệc bố mẹ Kỷ đi du lịch vòng quanh thế giới là do anh một tay bốtrí.

Hoa HồĐiệp đang bận thăng cấp để cướp bà xã về cũng là anh đưa ra chủ ý.

Cònvề An Húc Dương, anh đã sớm dặn Nhiếp Phong tung mấy tấm ảnh chụpthân mật của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai trong ngày gặpmặt rồi, cho nên An Húc Dương cũng không còn là vấn đề nữa.

Cô béơi, lần này em không chạy được nữa rồi!

KỷHiểu Nguyệt sắp điên lên mất!

Taychân không nhanh nhẹn linh hoạt cũng không sao, sau khi cố gắng nhảy lòcò khắp cả sân thượng, cuối cùng cô cũng tìm được một cánh cửa cóthể mở ra, nhưng mà… bên trong lại là phòng ngủ!

Cónhầm không vậy? Tên biến thái quái gở này rốt cuộc định làm gìvậy?

Nhìncon sói đang từng bước tiến lại gần, Kỷ Hiểu Nguyệt muốn chạy trốn,ngờ đâu sức lực đã cạn kiệt, cô dễ dàng bị người ta ôm ngang eo rồiném lên… một cái võng trên đài quan sát. Những món ăn đặt trước võngnhắc nhở Kỷ Hiểu Nguyệt đã đến giờ ăn tối.

Đểthể hiện sự tức giận, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định tuyệt thực. TềHạo không miễn cưỡng mà chỉ lặng lẽ ngồi đó gắp những món ăn thơmngào ngạt ăn ngon lành trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt, lúc thấy khóe môicô mấp máy, anh còn rất quan tâm, cẩn thận gắp mấy món ngon đưa đếnmiệng cô…

KỷHiểu Nguyệt quyết định, ăn no mới có sức chạy, vì thế cô ăn lấy ănđể. >0

Khi KỷHiểu Nguyệt đòi về, Tề Hạo lấy mấy bức ảnh nhìn rất thân mật chụplúc hai người ngủ chung đưa qua đưa lại trước mặt cô.

A… a…ảnh nóng!

KỷHiểu Nguyệt vừa ăn no lại tiếp tục nổi điên. Dù chỉ có một chân đểnhảy lò cò, cô cũng phải đuổi theo cái kẻ hai chân biết chạy kia, côthề phải tiêu hủy vật chứng! Tên quái gở này đúng là đã giở tròkhi cô ngủ mà, a a a a a!

Đi đilại lại nhiều mệt, không thể nhảy thêm được nữa, Kỷ Hiểu Nguyệt ngãxuống võng thở hổn hển. Nhìn ánh hoàng hôn phía Tây, Kỷ Hiểu Nguyệtkhóc không thành tiếng, bẫy, lại là một cái bẫy! Bây giờ một chânmỏi nhừ, một chân lại đau, dù Tề Hạo có thả cho cô đi cô cũng đikhông nổi! #.....#

Tênsói ranh mãnh, đa mưu túc trí kia lại cười tươi rói:

“Bàxã em đừng giận, thật ra chỉ cần em chịu tin tưởng, em sẽ biết chồngem thật sự đã suy nghĩ cực khổ như thế nào”.

KỷHiểu Nguyệt không còn sức lực để cãi nhau, cô đành dùng ánh mắt“giết chết” anh. Tề Hạo bất chấp nguy hiểm đưa một ly nước cho cô, KỷHiểu Nguyệt do dự một chút, xem xét tính linh hoạt của mục tiêu,cuối cùng vẫn quyết định… uống cạn ly nước.

Haylắm, rốt cuộc cũng có tiến bộ, Tề Hạo nở nụ cười quyến rũ.

Bầukhông khí giữa hai người mới vừa tốt đẹp thì Nhiếp Phong ở đâu đùngđùng chạy tới.

“Khônghay rồi, không hay rồi! Chân Linh Thần Giới bị hacker tấn công, xuấthiện rất nhiều lỗi phần mềm”.

“Cáigì?” Hai người mấy giây trước còn như nước với lửa giờ đã chung mộtchí hướng.

NhiếpPhong vừa thở dài vừa nói: “Làm ơn đi, hai người có hẹn hò cũngphải bật điện thoại lên chứ!”

Khôngphải lỗi của tôi! Di động của tôi bị người ta tắt máy rồi ném lêncái bàn xa tít tắp! Tề Hạo làm!!!!

Khôngphải lỗi của tôi! Di động của tôi bị người ta coi là bao cát, quăng vàogóc sân thượng! Kỷ Hiểu Nguyệt làm.

“Aihẹn hò với anh ta chứ!” Kỷ Hiểu Nguyệt quát lớn.

TềHạo quyết định tạm thời không thảo luận vấn đề này, anh vội vã quaysang Nhiếp Phong hỏi:

“Cóchuyện gì vậy?”

NhiếpPhong lắc đầu:

“Muốnbiết tình hình cụ thể thì đến công ty đi. Nhân viên Bộ phận Pháttriển game trừ Hồ Điệp không liên lạc được những người khác đã quayvề làm việc rồi, nhưng vẫn không đủ nhân lực”.

KỷHiểu Nguyệt nghĩ, chắc Hoa Hồ Điệp đang trốn trong nhà “bế quan luyệncấp”, giờ trời có sập xuống anh chàng chắc cũng chẳng còn tâm trạngmà quan tâm.

Mặcdù Kỷ Hiểu Nguyệt rất ghét Tề Hạo nhưng cô lại rất yêu thích tròchơi này, vì thế vừa về đến Lãng Thăng, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóngthay vào vị trí bị khuyết của Hoa Hồ Điệp. Hơn nữa lại là game thủlão luyện, nên cô thực sự đã giúp được rất nhiều việc…

KỷHiểu Nguyệt không ngờ chuyến đi này lại thành chuyến đi bốn mươi támgiờ không ngủ không nghỉ.

Do vàodịp Tết Âm lịch nên số người lên mạng tăng cao, sự cố lại xảy xa quáđột ngột khiến việc xử lý vấn đề càng thêm rắc rối. Cũng may cóTề Hạo bình tĩnh chỉ đạo. Bên cạnh đó còn có chuyên viên hàng đầukhoa Tin học như Nhiếp Phong ổn định tình hình, cùng toàn bộ nhân viênBộ phận Phát triển game đồng tâm hiệp lực kháng chiến suốt đêm. Vấnđề cuối cùng cũng được giải quyết.

KỷHiểu Nguyệt ngồi trước máy tính suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ,hai mắt đã thâm quầng… Vì thế lúc Tùng Ca mở sâm panh ăn mừng, KỷHiểu Nguyệt ý thức mơ màng nghĩ sâm panh là nước thường, liền mộthơi uống cạn. Đến lúc nhận ra mình đang uống gì thì đã không còn ýthức được mọi việc xung quanh nữa.

Vốnquay cuồng cả ngày, cùng hai đêm không ngủ không nghỉ, lại cộng thêmchút hơi rượu, Kỷ Hiểu Nguyệt lăn ra ngủ đủ mười bốn tiếng đồng hồ.Đến cả khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng cũng trôi qua không chútluyến tiếc trong giấc ngủ say ấy. Thấy vậy Nhiếp Phong ngao ngán thởdài, anh chưa thấy ai có thể ngủ được như vậy!

TềHạo tâm trạng vui vẻ rất nhanh đuổi hết đám người không liên quan rangoài, vừa nhấm nháp rượu vừa đợi chờ người anh thương yêu tỉnhgiấc.

Tínhra đây đã là lần thứ ba Kỷ Hiểu Nguyệt ngủ cạnh anh, việc này chứngtỏ điều gì? Dĩ nhiên là chứng tỏ họ rất có duyên, cô gái này khôngmuốn lấy anh cũng không được! Còn gì nữa nhỉ? Có lần thứ nhất thìsẽ có lần thứ hai, có lần thứ ba thì sẽ có lần thứ tư, thứ năm,thứ sáu…