Tiểu Bạch Kiếm

Quyển 2 - Chương 13: Phí bảo hộ



Vương Phục Hưng tựa hồ ngay ở chỗ này cắm rễ xuống, đem Phục Sinh quán bar thành đại bản doanh của chính mình, làm gì chắc đó, yên lặng phát triển thực lực. Cùng Hoàng Vân hạo bình an vô sự, ai cũng không có chủ động khiêu khích qua, về phần Tân Hồ trung tâm tắm rửa, Vương Phục Hưng trong ba ngày, lại dẫn người đi hai lần, vẫn là đập qua bằng cái nhân tình của La Kỳ, cũng là bạo lực chơi gái kỹ thuật, đi đầu phản bội Vương Phục Hưng La Kỳ có khổ cũng không dám nói, kiên nhẫn đoán chừng đã đến cực hạn, tùy thời đều có phát tác.

Về phần Vương Phục Hưng thuộc hạ bảo kê những nhà khác tràng tử, hắn đồng dạng cũng không có chút nào sao nhãng. Một đồng chí hiện tại cũng coi như là cổ đông lớn nhỏ, mỗi tháng đều có thể được chia hoa hồng, tuy nói hiện tại mấy vị kia lão bản bề ngoài giống như đều đã có điểm tâm tư khác, có thể một ngày sẽ trắng trợn đào ngũ, Vương Phục Hưng muốn phái người qua trông coi, hắn hơn năm mươi huynh đệ ở bên trong, đã phân đi tới bốn nhà kia hơn ba mươi người.

Tổng thể mà nói, Vương Phục Hưng tình huống hiện tại xác thực không tính lạc quan, yếu nhân không có ai, đòi tiền không có tiền, hậu đài cũng tính là người khác. hắn bây giờ hơn năm mươi tiểu đệ đều là một đám đàn ông rất khôi ngô, nhưng ngoại trừ Hổ Tử, lại không có một cái nào có thể lấy một địch trăm mãnh tướng, thân thủ không tệ Ngụy Cường cũng không được, nhân tài thứ này, đúng là cần nhờ thời gian tích lũy đấy.

“Này. Ngươi đang suy nghĩ gì?”

Một đạo thanh âm ngọt ngào thanh thúy vang lên bên tai Vương Phục Hưng.

Vương Phục Hưng sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, đem thực đơn trong tay đưa cho phục vụ viên bên cạnh, rất tự nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Tiền Duyên ở đối diện, nói khẽ: “Không có gì, nhân viên phục vụ, tranh thủ thời gian mang thức ăn lên a.”

“Tiên sinh, ngài còn không có gọi món ăn.”

Phục vụ viên đứng ở một bên bảo trì mỉm cười nói, nhà hàng thái độ phục vụ cũng không tệ lắm.

Vương Phục Hưng ho khan thanh âm, nhàn nhạt nói câu thật có lỗi, cầm qua thực đơn, tùy tiện chọn hai cái đồ ăn, đợi phục vụ viên sau khi rời đi mới cười nói: “Một hồi muốn đi cái đó, đêm nay bồi ngươi.”

Sở Tiền Duyên hừ hừ hai tiếng, như đứa bé giống nhau, hình như đã trở thành phương thức biểu đạt bất mãn của nàng rồi, Sở lão sư đứng lên, chủ động đi đến bên cạnh Vương Phục Hưng ngồi xuống, nhẹ giọng cười nói: “Một hồi đi Phục Sinh quán bar tốt rồi, Tôn thúc nói Phục Sinh quán bar lão bản là một cái yêu tinh, đạo hạnh sâu, ngày bình thường rất ít tự mình đi ra ngoài làm việc, nhưng từ khi ngươi tiếp quản nơi đó, liền mỗi ngày hướng quán bar chạy tới, ta sẽ đi gặp nàng.”

Nói xong lời cuối cùng, Sở lão sư theo bản năng quơ quơ nắm tay nhỏ, ý chí chiến đấu bừng bừng.

Vương Phục Hưng khẽ cười khổ, lần trước cô nàng này cùng Ngư Tiểu Vũ giao phong thắng lợi, chiến đấu dục vọng rõ ràng có xu thế thẳng tắp bay lên, hắn nâng chung trà lên, uống ngụm nước trà, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ tìm lấy một cái cớ để gặp ngươi thôi mà, nha đầu ngốc, thật đúng là làm như ta có mị lực lớn nhu vậy à?”

“Đúng vậy a đúng vậy a, biểu tỷ ngày hôm qua gọi điện thoại cho ta, còn nói muốn ta giám sát chặt chẽ ngươi, nàng nói ngươi loại nam nhân này một không chú ý sẽ phạm sai lầm đấy, không dốc lòng dạy dỗ mà nói về sau chịu thiệt chính là mình, ta cảm thấy có đạo lý, cho nên hôm nay mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều phỉa mau mau đến xem.”

Sở Tiền Duyên dương dương đắc ý nói, hai người coi như là dùng một loại phương thức rất độc đáo tiếp xúc thân mật qua, cho nên hiện tại thời điểm ở cùng Vương Phục Hưng thì Sở lão sư dị thường tự nhiên, đối với người nào đó cũng càng thân mật. Có người nói con đường đên trái tim nam nhân đều tiến qua dạ dày, muốn lưu lại hình bóng của nữ nhân trong tâm trí của nam nhân, phát sinh qua quan hệ thân mật nữ nhân cùng thuần khiết nữ nhân quan hệ, tự nhiên khác biệt như ngày với đêm.

“Dạy dỗ?”

Vương Phục Hưng khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Sở Tiền Duyên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trêu tức. Một ngày không thấy như cách ba thu, tình yêu cuồng nhiệt nữ nhân chân thật nhất khắc hoạ, mấy ngày nay sự tình ở quán bar vô cùng bận rộn,Vương Phục Hưng lần nữa đối mặt Sở lão sư, càng ngày càng cảm thấy nàng tựa hồ thêm hấp dẫn mê người rồi.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Sở Tiền Duyên yếu ớt nói, ngẩng lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng nhuận phơn phớt.

Cùng nữ nhân ở chung là một cuộc chiến tranh, Sở Tiền Duyên yếu đi thanh thế, Vương Phục Hưng lập tức công kích càng thêm mãnh liệt, hắn cười khe khẽ, thò tay nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm nhỏ nhón trắng bóc của nàng, nói nhỏ: “Mấy ngày nay có nhớ ta hay không?”

“Có chứ. A, không có, ta nghĩ tới ngươi làm gì.”

Sở Tiền Duyên vốn là theo bản năng cho ra một đáp án, kết quả thấy đối phương dáng tươi cười, lập tức lại cảm giác mình một chút như vậy cũng không đủ rụt rè, trực tiếp đổi giọng, vừa định uốn éo cái đầu nhỏ một chút, lại đột nhiên cảm thấy trước mắt một màu tối đen, Vương Phục Hưng trực tiếp đem nàng kéo qua

” Tên đại bại hoại, lại bị hắn khi dễ rồi.”

Sở Tiền Duyên nhẹ nhàng đánh vào bả vai Vương Phục Hưng hai cái, cam chịu số phận ôm cổ của hắn, ngượng ngùng phối hợp lại.

“Tiên sinh, tiểu thư, ngài muốn đồ ăn.”

Nhân viên phục vụ tiếng nói lỗi thời vang lên.

Sở Tiền Duyên nữ nhân kịch liệt run rẩy thoáng qua, không biết từ ở đâu ra khí lực, đẩy Vương Phục Hưng ra, đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, giống như một cái nai con bị hoảng sợ, lắp bắp nói: “A, ngươi đặt ở nơi đây là tốt rồi.”

Nhân viên phục vụ mang theo thiện ý hướng về phía Sở Tiền Duyên chớp chớp con mắt, nói câu ngon miệng, yên tĩnh rời đi.

“Ăn tiểu nữ nhân ngươi đã no rồi, còn dùng dùng bữa?”

Vương Phục Hưng nhìn Sở Tiền Duyên trêu tức nói.

Nguyên bản tim đập rộn ràng Sở Tiền Duyên sắc mặt càng đỏ, thanh âm bối rối lại có một tia nức nở, nàng hung hăng đẩy Vương Phục Hưng một thanh, cáu giận nói: “Xấu hổ chết ta rồi, buồn nôn, mau ăn cơm, ăn xong đi quán bar tra xét một chút!”

Một đồng chí một giọng nói tuân mệnh, ăn như hổ đói, hành vi bằng phẳng lay động, tựa hồ đối với việc tra xét kia không hề áp lực.

“Heo!”

Sở lão sư nhỏ giọng mắng một câu, cúi đầu đem một khối Bì Đản bỏ vào trong miệng.

“Thật muốn đi vào?”

“Đúng vậy a.”

“Toàn bộ đi vào sao?”

“Ừ ừ, nhanh á.”

“Ta đây tiến vào.”

Phục Sinh cửa quán bar, Vương Phục Hưng với nụ cười tà ác treo trên khuôn mặt lôi kéo tay Sở lão sư, chậm rãi đạp bậc tam cấp cảu quán bar, Sở lão sư tựa hồ căn bản cũng không có ý thức được trong lời nói có chút vấn đề, nũng nịu tiếng nói làm cho người mơ màng, trả lời dị thường phối hợp.

Vương Phục Hưng đồng chí nhịn cười, mang theo Sở Tiền Duyên đi vào quán bar đại môn, mới vừa vào cửa, liền phát hiện rồi bầu không khí không đúng.

Không có âm nhạc bạo lực phát ra hay du dương trầm bổng như mọi ngày.

Không có đám người cuồng loạn nhảy nhót.

Lúc này Phục Sinh quán bar không có một chút tiếng động nào, hoàn toàn yên tĩnh.

Giữa quán bar, một mảnh đông nghịt đại khái sáu bảy mươi người đang vây chung quanh đó, quán bar lão bản Bạch Tố Vũ đang đứng bên người một nam nhân trẻ tuổi nói gì đó, trên mặt tuy rằng mang theo dáng tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tức giận.

Mà Vương Phục Hưng thủ hạ có gần ba mươi người xuất hiện ở nơi này, nhìn chằm chằm, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Vương Phục Hưng sửng sốt một chút, không kìm lòng được rất nhanh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Sở Tiền Duyên.

“Một hồi nếu như đánh nhau, ngươi liền hướng lầu hai chạy có biết hay không? Đừng để cho người làm bị thương ngươi.”

Vương Phục Hưng nói khẽ.

Sở Tiền Duyên ánh mắt có chút mờ mịt, hồi lâu, mới gật gật đầu, nắm tay Vương Phục Hưng, nói khẽ: “Vậy ngươi cẩn thận một ít.”

“Yên tâm.”

Vương Phục Hưng cười cười, đem Sở Tiền Duyên kéo đi, nhanh chóng đi tới

Bạch Tố Vũ thấy Vương Phục Hưng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, mở miệng hô một câu: “Vương tiên sinh.”

Nguyên bản ánh mắt đang chăm chú nhìn vào Bạch Tố Vũ, Tiểu Lục lập tức quay đầu, vô thức sờ lên bím tóc đặc biệt của mình, cười ha hả nói: “Ôi!!!, ngươi thật là có nhàn hạ thoải mái, cùng đàn bà đi dạo phố ăn cơm? Chậc chậc, cái này là Sở gia đại tiểu thư a? Quả thật xinh đẹp, cũng không biết trên giường có biểu hiện như nào, huynh đệ, ngươi có thể để Lục ca cũng nếm qua hương vị được không?”

Sở Tiền Duyên vẻ mặt phẫn nộ, trợn tròn con mắt.

Vương Phục Hưng vỗ nhè nhẹ phần lưng của nàng, đem nàng đưa đến bên người Bạch Tố Vũ, cùng Hổ Tử liếc mắt nhìn nhau, mới quay người nhìn Tiểu Lục, thản nhiên nói: “Có chuyện gì mà tìm đến đây?”

“Đừng nói như vậy, lão La bên kia, hắn thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, vì vậy ngươi liền mang theo một đám huynh đệ đi chơi gái ba ngày. Mà Bạch tỷ cũng đã nói, chỉ cần chúng ta lão bản về sau tới nơi này uống rượu, toàn bộ miễn phí, cho nên chúng ta đã tới rồi, lão bản đã từng nói qua, nhưng trên đường xảy ra chút việc, tuy rằng hắn tới không được, nhưng là nói với ta, bữa này rượu hắn mời khách, nếu như như vậy, có lẽ vẫn là có thể miễn phí a? Bạch tỷ?”

Tiểu Lục âm dương quái khí mà nói, nhìn Sở Tiền Duyên với ánh mắt tràn đầy dục vọng.

Bạch Tố Vũ thần sắc bình thản, gật đầu nói: “Miễn phí.”

Tiểu Lục hặc hặc cười cười, mắt liếc Vương Phục Hưng, đắc ý nói: “Như thế nào, ngươi còn có cái gì muốn cùng Lục ca nói?”

Mở miệng một tiếng tự xưng Lục ca.

Thật biết điều.

Vương Phục Hưng thần sắc bình thản, nói khẽ: “Bạch tỷ nói miễn phí, vậy miễn phí tốt rồi.”

Tiểu Lục càng cuồng vọng, cười ha ha, đột nhiên đem chai rượu trong tay ném xuống đất, quay đầu lại hướng về phía đám người hắn mang đến rống lên vô cùng cuồng vọng: “Mọi người cứ việc uống, muốn uống gì thì uống cái nấy, miễn phí.”

Sáu bảy mươi người toàn bộ cười to, tiếng cười khinh miệt, không kiêng nể gì cả.

“Ngươi gọi Vương Phục Hưng đúng không? Tới đâycủa ngươi bồi tiếp ta uống ly rượu. Nếu như có thể lại để cho Sở đại tiểu thư cùng ta uống một chén rượu giao bôi mà nói, huynh đệ chúng ta cũng không để cho các ngươi tốn kém quá nhiều, lập tức đi ngay, ngươi thấy như thế nào?”

Tiểu Lục cười tủm tỉm nói, thần sắc âm trầm.

Sau đó.

Sau đó Vương Phục Hưng liền thực đi qua.

Trực tiếp đi đến bên người Tiểu Lục, bình tĩnh nói: “Lục ca hà tất đi vội vã? Trước tiên đem tiền trả đi chứ.”

Vương Phục Hưng thanh âm không lớn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại làm cho tất cả mọi người sửng sốt.

“Giao tiền? Không phải miễn phí? Đùa với ta sao?”

Tiểu Lục lành lạnh mở miệng nói, nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng, ánh mắt như độc xà.

Vương Phục Hưng bất động thanh sắc cầm lấy một chai bia còn chưa mở nắp, nhẹ giọng cười nói: “Tiền Rượu, Bạch tỷ nói miễn, thì miễn phí, ta nói rất là tiền thứ khác.”

“Cái gì tiền?”

Tiểu Lục nheo mắt lại, chỉ có điều không đợi hắn giả bộ xong, con ngươi của hắn liền đột nhiên phóng đại.

Vương Phục Hưng trong tay một chai bia trực tiếp vung lên, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng chút nào, cái chai đã đập thẳng vào mặt hắn.

“Phanh!”

Tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy

Bia văng tung tóe.

Mảnh thủy tinh văng khắp nơi.

Bia bắn khắp người Tiểu Lục, trên mặt hắn còn vương lại không ít mảnh thủy tinh.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Chỉ có Vương Phục Hưng vẻ mặt bình tĩnh, xoay người, nhìn Tiểu Lục đang chật vật, cười tủm tỉm nói: “Ta nói là phí bảo hộ.”

“Lấy ra!”