Tiểu Bạch Kiếm

Quyển 2 - Chương 14: Chúng ta là xã hội đen



Phí bảo hộ, chính là hành vi vơ vứt của cái của những hắc bang.

Tiểu Lục từ mười tám tuổi bắt đầu đi theo bên người Hoàng Văn Hạo, tính ra cũng đã lăn lộn được hơn tám năm, thu phí bảo hộ thu vô số lần, nhưng là lần đầu tiên gặp tình huống người khác thu phí bảo hộ của mình.

Hơn nữa đáng hận nhất chính là, loại tình huống này lại phát sinh khi mình mang theo mấy chục huynh đệ đi uống rượu.

Phẫn nộ, khuất nhục, kinh ngạc, còn có một chút ủy khuất mà hắn không muốn thựa nhận.

Nhưng chủ cửa hàng mà hắn mang thủ hạ tới đòi phí bảo kê, chắc hẳn tâm tình đang như hắn bây giờ.

Trong quán rượu hoàn toàn yên tĩnh, không hề giống thường ngày ồn ào ầm ĩ. Im lặng, Vương Phục Hưng, vừa mới xuất đạo, chân đặt chưa vững đã đem tiền phí bảo hộ tính lên đầu Tiểu Lục, Tiểu Lục phía trên là ai? Là Hoàng Vân Hạo, một trong bốn tay chân đắc lực nhất của nghiêm Trường Lãng, đây chính là trần trụi dạp tan da mặt?

“Ngươi nói cái gì? Ta không có nghe rõ, nói lại một lần nữa đi.”

Tiểu Lục nhẹ giọng mở miệng nói, ngữ khí âm trầm lạnh lẽo, gương mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Vương Phục hưng, hắn chậm chạp vươn tay, đem bia dính trên mặt lau đi, bia xẹt qua vết thương, mang theo một mảnh nóng rát đau đớn, rất lạ lẫm cảm giác, nhưng càng để cho hắn thêm điên cuồng phẫn nộ.

“Phí bảo hộ. Lấy ra.”

Vương Phục Hưng bình tĩnh nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cùng Sở Tiền Duyên uống chén rượu giao bôi? Nếm thử Sở Tiền Duyên tư vị? Làm cho mình gọi hắn Lục ca? Từng cái từng cái, đều đang khiêu chiến cực hạn của Vương Phục Hưng, Vương Phục Hưng hiểu ẩn nhẫn, nhưng ẩn nhẫn không phải nhu nhược, câu nói kia thế nào nói, không thể nhịn được nữa, liền không cần nhịn nữa nha.

“Nếu như ta không xuất tiền ra?” Tiểu Lục cười ha hả nói, bởi vì sắc mặt triệt để vặn vẹo, cười rộ lên càng thêm dữ tợn, hắn nhẹ nhàng híp mắt, tựa hồ yên lặng cân nhắc lợi hại, trong ánh mắt lóe ra tận lực che giấu nhưng không làm thế nào giấu đi được sát khí.

Đến khiêu khích Vương Phục Hưng, là ý của hắn, cũng là Hoàng Vân Hạo ý tứ, nhưng hiện giai đoạn hãy cùng Vương Phục Hưng đao thật thương thật cứng rắn liều một lần, lại không phải ý tứ của hắn, tình huống hiện tịa giống như tên đã lên cung, không thể vãn hồi được nữa.

Tiến hay lùi?

Tiểu Lục do dự, nhưng khí thế cũng không mảy may suy giảm, thản nhiên nói: “Ngươi còn non lắm, lão bản của chúng ta coi như là chống lại Sở lão nhị, cũng chẳng phân biệt được sàn sàn nhau, hắn ở chỗ này mời chúng ta uống rượu, ngươi tới thu phí bảo hộ? Ngươi tính cái thứ gì? Ta hôm nay đem lời thả nơi đây...”

“Ta không muốn nghe những thứ này nói nhảm.”

Vương Phục Hưng tư thái tương đối cường ngạnh, đứng ở chỗ này, cũng không lui lại nửa bước, trực tiếp đã cắt đứt lời nói của Tiểu Lục, hắn rút ra một điếu thuốc, đốt, hít thở sâu một hơi, thản nhiên nói: “Cho, hay vẫn là không cho?”

Tiểu Lục sắc mặt triệt để âm trầm xuống, sát ý không thèm che giấu, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Dễ nói, dễ nói. Huynh đệ ngươi không phải là đòi tiền sao, Lục ca là có tiền, ngươi muốn, ta liền cho ngươi rồi. Bất quá ta có một yêu cầu, hay vẫn là câu nói kia, lại để cho nữ nhân ngươi ngoan ngoãn theo ta uống chén rượu giao bôi, sau đó lại cùng huynh đệ của ta uống vài ly. Nhìn ngươi như vậy phong quang, chúng ta ghen ghét chết rồi, có cơ hội, tất cả mọi người cùng làm Sở gia con rể. Ha ha ha, Vương Phục Hưng, ít cùng lão tử trang bức đi, đều muốn tiền thì dễ nói, rót rượu!”

Vương Phục Hưng hút thuốc động tác dần dần cứng ngắc, có chút nheo mắt lại, cuối cùng, hắn đem tàn thuốc ném trên mặt đất, nói khẽ: “Ngụy Cường.”

“Đến ngay đây.”

Vương Phục Hưng đồng chí đệ nhất số tiểu đệ lập tức đứng ra, biểu lộ bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm chặt lại đến nổi cả gân xanh, không biết là đang hưng phấn hay sợ hãi.

Tiểu Lục hắn thích Sở Tiền Duyên. Điểm này hắn chưa từng có phủ nhận qua, Vương Phục Hưng lại buông cho hắn sao, thật sự có thể dễ dàng như vậy buông Sở Tiền Duyên cho hắn sao?

“Đóng cửa. Đánh chó.”

Vương Phục Hưng rút cuộc triệt để gỡ bỏ cái mặt nạ bình tĩnh nhu hòa kia xuống, ánh mắt cũng triệt để trở nên âm lãnh lên, hắn vừa dứt lời, đã có động tác, thuận tay nâng lên bên cạnh một chai bia, không nói hai lời, liền đạp xuống đầu Tiểu Lục.

Tiểu Lục rút cuộc biến sắc, tựa hồ không nghĩ tới mình đem Hoàng Vân Hạo ra làm bình phong mà đối phương còn dám động thủ, hắn vốn cho là chuyện này tối đa cũng chỉ là quy mô nhỏ xung đột, tuyệt đối không nghĩ đến trở thành dây dẫn nổ khiến cho hai phe xung đột kịch liệt, thật không nghĩ sự tình lại phát triển tới nước này.

Hắn vì cái gì không sợ Hoàng Vân hạo? Vì cái gì?

Tiểu Lục vô thức nâng lên cánh tay của mình, nội tâm thậm chí có chút sợ hãi, đồng thời có chút khó hiểu.

Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản.

Bởi vì một đồng chí căn bản cũng không biết rõ Hoàng Vân Hạo là ai.

Hoa Đình xã hội dưới mặt đất, Vương Phục Hưng biết có cái đại lão gọi Sở Thành Võ, ngoại nhân gọi Sở Nhị gia. Còn biết vùng tam giác Trường Giang có một ông vua không ngai Nghiêm Thủy Trường.

Cái khác? Không có cái khác.

Chính là dùng câu nói của Hoàng Vân hạo đánh giá Vương Phục hưng mà áp dụng lại.

Hoàng Vân hạo là ai? Chưa nghe nói qua.

Cho nên Vương Phục Hưng động thủ, dứt khoát bá đạo, đừng nói hắn không biết Hoàng Vân Hạo là ai, coi như là biết rõ thì đã có sao? Sở Tiền Duyên là nữ nhân của hắn, không có người nào có thể vũ nhục, ai cũng đều không được.

Chai bia giơ lên đập xuống theo một đường cong, trực tiếp đập vào cánh tay Tiểu Lục đang nâng lên

“B-A-N-G…GG!”

Tiếng vang nặng nề.

Tràn đầy bia bình rượu trước tiên nổ tại cánh tay Tiểu Lục.

Tình cảnh thoáng cái thăng cấp.

Cánh tay kịch liệt đau nhức Tiểu Lục vô thức cong người lại, ngẩng đầu ý định thả một câu chửi bới, lại đột nhiên thấy đối phương nâng lên một chân, công bằng, trực tiếp dán thẳng vào gương mặt của hắn.

Cái loại ngu ngốc đánh nhau trương khuôn mặt ra, không phải là vì để cho người ta được dẫm lên một cách thoải mái hay sao?

Bạch Tố Vũ, Sở Tiền Duyên.

Hai nữ nhân đồng thời ngốc trệ.

Một mực thủ vệ tại các nàng bên người Hổ Tử hợp thời mở miệng: “Lên lầu.”

Tiểu Lục bị Vương Phục Hưng một cước đạp ra ngoài bốn năm mét mới dừng lại, một đầu be bét toàn máu và bia hòa trộn, thậm chí trên mặt còn mang theo một cái dấy ấn dị thường roc ràng, dấu giày, đây tuyệt đối là thời điểm hắn chật vật nhất từ khi xuất đạo đến nay.

Điên rồi.

Tiểu Lục sắc mặt dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng, tên hỗn đản này điên rồi, vậy mà thực dám động thủ

“Móa, xông con mẹ nó lên hết cho ta. Đập tan nơi này! Thấy cái gì đập cái đó, đập nát hết thảy cho ta!”

Tiểu Lục đột nhiên giận dữ hét lên, triệt để đánh mất lý trí.

Một lũ thủ hạ của Tiểu Lục như bừng tỉnh, đứng lên không nói hai lời bắt đầu thi hành mệnh lệnh, lập tức cầm thứ đang ngồi lên của mình ném ra bốn phía, một nhóm người dị thường ăn ý tách ra, lao thẳng đến quầy bar.

Cái này chính là đập phá a.

Thô lỗ. Không văn minh. Tạo cho đối phương thiệt hại lớn nhất. Không có nửa điểm kỹ thuật hàm lượng.

Tiểu Lục đội ngũ một đoàn.

Vương Phục Hưng đội ngũ cùng quán bar bảo an một đoàn.

Hai nhóm người lập tức va chạm đến cùng một chỗ.

“Bành!”

Trong quán rượu hai đạo trầm trọng đại môn chăm chú khép kín.

Một cái thân hình cao lớn hộ vệ thậm chí không quên treo một tấm bảng ngoài cửa: Tạm dừng buôn bán.

Xem như chính thức đóng cửa đánh chó rồi.

Trong quán rượu xung đột lập tức thăng cấp, thoáng cái náo nhiệt lên, Hổ Tử canh giữ ở đầu bậc thang, có khí thế một kẻ làm quan cả họ được nhờ.

Vương Phục Hưng cười cười, nhìn Tiểu Lục đang té trên mặt đất cách đó không xa, chậm quá đi tới.

Tiếng tăm lừng lẫy Tiểu Lục ca rút cuộc lộ ra một tia ý sợ hãi, tự bình tĩnh nói: “Ngươi muốn như thế nào?”

“Giao tiền.”

Vương Phục Hưng thản nhiên nói, ngôn ngữ thanh đạm, tay chân cũng không nhàn rỗi, một cước đá vào tiểu phúc của Lục ca.

“Ọe.”

Tiểu Lục thiếu chút nữa lại quỳ trên mặt đất, cố nén toàn tâm đau đớn, từ dưới đất đứng lên, cũng không sính cường làm anh hùng nữa, run run rẩy rẩy móc ra một tấm thẻ chi phiếu đưa ra đi, sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói: “Mật mã sáu số sáu, phía trên có hai mươi vạn, có đủ hay không?”

“Vậy là đủ rồi.”

Vương Phục Hưng nhạt cười nhạt nói, đem tạp lấy tới, nhưng không có dừng tay, lần nữa ra chiêu, hung hăng một cái tát trực tiếp quất vào Tiểu Lục trên mặt.

“Ngươi!”

Tiểu Lục bị tát một cái lảo đảo, bụm mặt, hoàn toàn bị đánh cho hồ đồ, ngày bình thường chơi liều biến mất vô tung vô ảnh, ánh mắt sợ hãi.

“Còn tưởng rằng ngươi nói cùng như Thần Hoàng lão bản đa ngưu tách ra, nuôi ngươi như vậy cái phế vật tâm phúc, hắn có thể lợi hại đi nơi nào?”

Vương Phục Hưng khinh thường cười nói, lại là một cước, trực tiếp đem Tiểu Lục đạp bay lên, hung hăng nện xuống đất giữa đám thủ hạ của hắn cách đó không xa.

Vừa mới giao thủ cũng không có tạo thành hư hại qua lớn, đám người lập tức an tĩnh lại, nhìn thân ảnh Tiểu Lục đang run rẩy đứng lên, sắc mặt cứng ngắc.

Đây là đường làm quan rộng mở hăng hái, Tiểu Lục ca sao?

“Còn muốn tiếp tục lưu lại nơi đây phá phách thì đừng khách khí, muốn đi đấy, đặt lên chủ tử của các ngươi, đừng ở chỗ này chướng mắt.”

Vương Phục Hưng tựa ở trên quầy bar, phối hợp rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, ngữ khí tùy ý nói.

Một đám người theo Tiểu Lục đến đây có chút do dự, rất ăn ý phân ra hai người, nâng lên Tiểu Lục, xám xịt đi về hướng cửa ra vào.

Đã xong?

Cứ như vậy đã xong?

Vương ca thật đúng là uy vũ a.

Trên lầu, Bạch Tố Vũ trong ánh mắt hiện ra dị sắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng tựa ở trên quầy bar uống rượu thân ảnh.

Sở Tiền Duyên vẻ mặt không thèm che giấu kiêu ngạo tự hào, dáng tươi cười cũng rất rụt rè.

Chỉ có Yên Đế cùng Phương Hạo Nhiên nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Vương Phục Hưng híp mắt, nhìn hai người nân đỡ Tiểu Lục đi xa, thần sắc biến ảo, nếu như sẽ có người ở bên cạnh hắn mà nói liền sẽ thấy, ánh mắt của hắn lập loè liên tục, tựa hồ đang do dự.

Gia gia của hắn đã từng nói, muốn thu thập một người, phải làm cho hắn tâm phục khẩu phục, để cho hắn chịu phục hoặc là để cho hắn sợ hãi, giẫm người cũng giống như vậy, không phải là vì nhất thời cực nhanh, hoặc là không ra tay, nếu như xuất thủ, cần triệt để đưa hắn đạp xuống đi, hoặc là, trực tiếp giết chết. Tóm lại, không thể cho đối phương trả thù cơ hội..

Vương Phục Hưng ánh mắt ngưng tụ, nhẹ nhàng mở miệng: “Chờ một chút.”

Song phương toàn bộ đều là sững sờ.

Mang lấy Tiểu Lục đi về hướng cửa hai người cũng đứng vững bước.

Yên Đế cùng Phương Hạo Nhiên liếc nhau, hai người đều phát hiện lẫn nhau trong ánh mắt vui vẻ.

“Biết rõ chúng ta là người nào không?” Vương Phục Hưng thản nhiên nói, nhìn thoáng qua Tiểu Lục đội ngũ, không có chờ bọn hắn mở miệng, liền lầm bầm lầu bầu cho ra đáp án: “Chúng ta là xã hội đen a.”

Xã hội đen, chính là một đám người không xem luật pháp ra gì rồi, nói như vậy, giết chết một người, hay làm cho tàn phế một người, có lẽ không phạm pháp a?

Vương Phục Hưng đặt chén rượu xuống, đột nhiên đi về phía trước hai bước, ngắn ngủi chạy lấy đà, sau đó tại tất cả mọi người ngốc trệ trong ánh mắt, một chân nâng lên, trực tiếp đá vào chiếc bàn lớn trước mặt.

Cái bàn hướng phía Tiểu Lục bay tới.

Nhanh, chuẩn, hung ác, ổn!

Sát phạt quyết đoán, khí phách bức người!

Trầm trọng bàn rượu bay lên, tại tất cả mọi người căn bản phản ứng đều không kịp trước tình huống nyaf.

“Loảng xoảng đương!”

Thoáng cái đã đem nửa người của Tiểu Lục cùng với chiếc bàn nặng nề va chạm.

Máu tươi phun ra, giống như suối nhỏ, làm mấy người phục cận thoáng cái lây nhiễm một mảng máu tươi.

Tiểu Lục ca đã xong.

Tất cả mọi người biết rõ thành sự thực, người trẻ tuổi này quá độc ác, Tiểu Lục gặp đả kích lớn như vậy, coi như là bất tử, về sau đoán chừng cũng sẽ trở thành người sống đời sống thực vật.

Vẻn vẹn ra tay một lần, liền không cho đối thủ nửa điểm cơ hội trở mình.

Đồng dạng không lưu lại cho chính mình bất kỳ đường lui nào.

Thật ác độc.

Một đám người da đầu run lên, ngốc trệ đứng đấy, nội tâm bối rối, toàn thân thậm chí còn vô cùng dồi dào nước tiểu dồn xuống bàng quang.

Đạp xuống, liền không cho đối phương nửa điểm cơ hội.

Vương Phục Hưng nheo mắt lại, âm thầm cảm khái, lời này nói có đạo lý.

Trước mắt bao người, hắn cúi người, đem đôi giày của mình cởi ra, vụng trộm vuốt vuốt bàn chân đang đau, sau đó trực tiếp đem đôi giày ném tới.

Nguyên bản dắt díu lấy Tiểu Lục một người nam nhân theo bản năng tiếp lấy đôi giày.

Vương Phục Hưng hít thở sâu một hơi, cười lạnh nói: “Mang về cho Hoàng Vân Hạo. Cút đi!”