Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3783: “Thần nữ Dao...Dao Trì?”



“Suýt thì ta quên mất”, Kỳ Vương đột nhiên giật mình, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng mà trước đó gặp phải trong hố đen không gian, đó là tà vật, mạnh đến kinh người, cũng may Diệp Thành chạy nhanh, nếu không thì đã bị nuốt chửng rồi, hố đen không gian quả nhiên đầy những nguy cơ bủa vây.



“Đợi thêm chút đã”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “không tìm được chúng ta thì nó sẽ rời đi”.



Advertisement

“Nghe đáng tin đấy”, Kỳ Vương đáp lời rồi lại nằm bò ra đất chợp mắt ngủ một lúc.



Hắn vừa nhắm mắt thì cơ thể tân nương thôi run rẩy, ánh mắt nhoà nước, dù cách cả đại đỉnh nhưng cô vẫn thẫn thờ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin: “Diệp Thành?”



“Thất Tịch Thánh Nữ, lâu rồi không gặp”, Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười, người được gọi là tân nương chính là thánh nữ của Thái Thanh Cung kiếp trước, còn có cái tên đầy ngụ ý chính là: Từ Nặc Nghiên.



“Ta...sao ta còn sống?”, Từ Nặc Nghiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rõ ràng cô đã chết, lại còn chết ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nói chính xác hơn là chết trong sự bi thương của Cơ Tuyết Băng.







“Xảy ra quá nhiều chuyện”, Diệp Thành mỉm cười tế ra một luồng thần thức nhập vào trán cô, rất nhiều lời giải thích đều ở trong thần thức này, hơn hai trăm năm trước sau khi Thiên Ma xâm phạm không lâu cô đã qua đời, mọi việc sau đó cô đương nhiên không biết ví dụ như chuyện Đại Đế Thiên Ma sau này.



Từ Nặc Nghiên kinh ngạc thẫn thờ đứng đó như hoá đá, cơ thể cô bất giác run lên, từng cảnh tượng xuất hiện bên trong luồng thần thức kia chính là thiên địa tăm tối, sơn hà rộng lớn nhuốm đỏ máu, vô số tu sĩ bỏ mạng trên mảnh đất này.



Cô cảm thấy hết sức khó tin, cũng không dám tin sau khi mình qua dời lại có nhiều chuyện bi thương đến vậy, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở vì chống lại Thiên Ma mà đã phải bỏ mạng gần như toàn bộ.



Trong chốc lát, đôi mắt cô trào nước mắt, cô lặng lẽ quan sát Diệp Thành, chính là hắn đã trảm diệt Đại Đế mở ra đường máu cho Đại Sở, trên chặng đường chinh chiến cô độc đó, hắn đã tới Chư Thiên Vạn Vực này.



“Cô...cô ấy thì sao”?, Từ Nặc Nghiên rủ mắt mím môi.



“Cô ấy là nữ tử thì cô hà tất phải vậy?”, Diệp Thành bất giác mỉm cười lắc đầu.



“Ta chỉ hỏi thôi”, Từ Nặc Nghiên nói với giọng buồn bã, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ lau đi nước mắt.



“Rảnh rỗi thì cô có thể tới thánh địa Dao Trì”, Diệp Thành đáp lại một câu như có như không: “Cơ Vô Trần của cô chính là thần nữ Dao trì, danh hiệu Đông Thần”.



“Thần nữ Dao...Dao Trì?”, Từ Nặc Nghiên kinh ngạc, câu này thực sự vượt ngoài trí tưởng tượng của cô.



“Kiếp này cô ấy có phần khác biệt, là một con mọt sách”, Diệp Thành lại nhấp một ngụm rượu: “Khác với người chuyển kiếp khác của Đại Sở ở chỗ ta không thể nào mở được phong cấm kí ức cho cô ấy”.



“Vì sao lại vậy?”, Từ Nặc Nghiên thốt lên, “là do bản thân cô ấy có vấn đề sao?”



“Nhất định là do bản thân cô ấy có vấn đề”, Diệp Thành mỉm cười bất lực, “thuận theo tự nhiên đi”.

“Nghe nói hai người rất nổi tiếng trong đại hội Dao Trì”, Từ Nặc Nghiên nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú, “Hoang Cổ Thánh Thể vẫn khí thế thôn tính bát hoang, Đông Thần Dao Trì vẫn phong hoa tuyệt đại như kiếp trước, cả hai người cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì đều rất xứng đôi, là tạo hoá trêu người sao?”