Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3714: “Vì sao phải chờ mười năm?”,



“Hơ, sợ chúng ta không trả được tiền à?”



“Ngươi cút sang một bên”, Diệp Thành đá Kỳ Vương sau đó phất tay lấy ra một bức tranh vẽ người chuyển kiếp, đưa cho tú bà nhìn: “Chúng ta tìm người này, gọi cô ấy ra đây đi”.

Advertisement



“Cô ấy chính là hoa khôi”.



“Cô ấy chính là hoa khôi?”, Diệp Thành sững sờ, không ngờ người chuyển kiếp còn là hoa khôi, nhưng nghĩ lại cũng đúng, với dung nhan tuyệt thế của cô ấy thì đúng là có đủ tư cách để làm hoa khôi.



“Xem ra ba vị đúng là lần đầu tiên tới”, tú bà cười ồm ồm: “Nhưng cũng khéo, tối nay hoa khôi sẽ múa trên nữ tiên đài, bỏ lỡ là phải chờ thêm mười năm nữa đấy”.



“Vì sao phải chờ mười năm?”, Kỳ Vương tò mò nhìn tú bà.



“Hoa khôi mười năm múa một lần, đây là quy định từ trước tới giờ”, tú bà tâng bốc.



“Nếu vậy thì chờ đi”, Diệp Thành nói xong thì cất bước rời đi, hắn đi thẳng tới bục cao có tiên quang rực rỡ ở chính giữa, không cần nói cũng biết chính là nữ tiên đài mà tú bà nói.



“Không còn chuyện của bà nữa đâu, đi chỗ khác chơi đi!”, Kỳ Vương xua tay rồi cũng đi theo Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, đôi mắt lừa to phát sáng, bởi nữ tu sĩ nào cũng đẹp như hoa.



“Ba Chuẩn Thánh mà cũng muốn thấy hoa khôi, không biết tự lượng sức mình”, tú bà nhìn về hướng ba người rời đi, liếc xéo thầm nói một câu rồi quay người đi mời gọi nam tu sĩ khác, khuôn mặt lập tức trở lại với vẻ tươi cười.



Bên này, nhóm Diệp Thành đã tìm được một chiếc bàn ở bên góc tường, yên lặng chờ người chuyển kiếp xuất hiện, nếu thanh lâu này không ở Đế Vương Thành thì hắn đã xông lên cướp người từ lâu rồi.



“Cô, cô, cả cô nữa, lại đây uống rượu với gia”, Kỳ Vương vừa ngồi xuống đã không an phận, chỉ bừa vào mấy nữ tu sĩ đi ngang qua, dung mạo của ai cũng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thướt tha.



Ba nữ tu sĩ cười tươi như hoa, bước đi thong thả, tay phất khăn lụa, mùi hương thơm ngạt xộc tới, hơn nữa họ đều rất tự giác, trong đó có một người còn thẳng thừng ngồi luôn lên đùi Kỳ Vương.



Kỳ Vương cũng phóng túng, đôi mắt lừa híp lại, dáng vẻ như muốn giơ thương lên ngựa ngay tại chỗ.



So với hắn ta, Diệp Thành nghiêm túc hơn nhiều, một tay hắn chống cằm, tay còn lại nhàm chán gõ lên bàn, khiến cho nữ tu sĩ ngồi cạnh hắn rất ngượng ngập.