Tiên Tuyệt

Chương 750: Tranh chấp trên phù đảo 2



Tổ Thiên Thu lại nói:

- Ta mời các ngươi tới đây, thứ nhất chúng ta nhiều năm không gặp, có thể hàn huyên một phen. Thứ hai ngươi cùng nên suy nghĩ kỹ, xem có thể hợp tác lâu dài hay không. Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể tranh thủ lấy tiền thuê của ngươi với mức thấp nhất, trong lòng ngươi tự tính toán, đến lúc đó báo giá cho ta là được.

Lão Hắc nhếch miệng cười một tiếng, vỗ vỗ vai Tổ Thiên Thu thật mạnh:

- Hảo huynh đệ, không nói hai lời!

Tổ Thiên Thu gật đầu:

- Được, các ngươi nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa ta quay lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối.

Tổ Thiên Thu rất thức thời cáo từ rời đi, để cho bọn họ có thể thương lượng một phen. Lôi Ba vội vàng lên tiếng hỏi:

- Lão Hắc, hung hiểm cái gì vậy?

Lão Hắc nhìn sang Vũ La, kẻ lên tiếng hỏi là Lôi Ba mà không phải là Vũ La, khiến cho y cảm thấy bất ngờ.

- E rằng chúng ta sẽ bị người ám toán. Bảo vật như vậy nếu chỉ lấy ra một món, người khác cho rằng ngươi đào được ở di tích nào đó, may mắn mà có được, nhưng nếu ngươi sản xuất không ngừng, sẽ có người thắc mắc. Chúng ta không có thực lực để tự vệ, vạn nhất người khác tiêu diệt chúng ta, bắt Vũ La nhốt lại buộc hắn phải luyện chế Phù Hạch Tiên Binh, vậy phải làm sao?

Lôi Ba chỉ nghĩ rằng hẳn những kẻ có ý mua Phù Hạch Tiên Binh sẽ không giết gà lấy trứng, nhưng không có nghĩ nhiều như vậy.

Vũ La ở một bên thuận miệng nói:

- Chỉ cần có một hai tên cao thủ theo dõi các ngươi mấy lần, là rất dễ dàng có thể xác định sự tồn tại của ta.

Lôi Ba toát mồ hôi lạnh toàn thân:

- Vậy... Quyết định tốt nhất của chúng ta vẫn là hợp tác với Thập Phương thương hành ư?

Lão Hắc gật đầu, còn chưa kịp nói Vũ La đã mở miệng:

- Đây là trước mắt. Đến tương lai ta có thể chế luyện Phù Hạch Tiên Binh cao cấp hơn, sợ rằng đến lúc đó bản thân Thập Phương thương hành cũng khó bảo toàn, làm sao có thể bảo vệ chúng ta? Tốt nhất chúng ta nên phòng ngừa chu đáo, nếu có cơ hội xây dựng quan hệ với thương hành đẳng cấp cao hơn, nhất định phải nắm chắc!

Lão Hắc cùng Lôi Ba ngạc nhiên:

- Phù Hạch Tiên Binh đẳng cấp cao hơn nữa ư?

Phù Hạch Tiên Binh có thể làm cho bản thân Thập Phương thương hành cũng khó bảo toàn cao cấp đến mức nào? Ít nhất cũng là cấp bậc ngũ phẩm trung trở lên. Đây đối với Lão Hắc cùng Lôi Ba mà nói, tuyệt đối là chuyện không dám hy vọng xa vời. Chỉ cần Vũ La có thể chế tạo Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm, bọn họ đã rất hài lòng rồi.

- Ngươi thật sự có thể luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh đẳng cấp cao hơn nữa hay sao?

Hai người đều có vẻ nghi hoặc.

Vũ La không muốn nhiều lời:

- Chờ ta luyện chế ra rồi hãy nói, hiện tại nói suông không có gì làm bằng, các ngươi cũng không tin.

Mặc dù trong lòng hai người cảm thấy khó lòng tin được, nhưng nhìn lại vẻ mặt Vũ La, dường như hắn hết sức tự tin. Tin vừa rồi đối với hai người mà nói quá mức chấn động, không ai có thể ngờ rằng một Tiên Nhân phi thăng bị vứt bỏ, không có thân thể Tiên Nhân, lại có thể luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh đẳng cấp cao mà tất cả Tiên Nhân đều tha thiết ước mơ.

Trước bữa cơm tối, Tổ Thiên Thu y ước mà tới.

Bữa ăn tối diễn ra ở phòng ăn của Phú Thăng khách sạn, Vũ La vốn cho là các Tiên Nhân ăn cơm cũng giống như các tu sĩ Ngũ Phương giới, chỉ là thỏa mãn khẩu phúc, nhưng lúc ngồi vào bàn hắn mới hiểu mình đã sai lầm.

Bữa tối mùi vị quả thật rất ngon, nhưng bữa tối của Tiên giới còn có một mục đích khác, chính là xã giao.

Trong cả bữa tối, Lão Hắc toàn đàm luận chuyện hợp tác với Tổ Thiên Thu, Vũ La ngồi bên cạnh không lên tiếng nói, nhưng trong cả phòng ăn, quá nửa số người đang ăn cũng thương lượng chuyện buôn bán.

Đến lúc này Vũ La mới hiểu ra, thì ra bữa tối còn có tác dụng như vậy. Lúc hắn còn ở Ngũ Phương giới, cũng có khi mọi người vừa ăn uống vừa thương lượng sự tình, nhưng xem ra không có hiệu quả như bữa tối trên Tiên giới này.

Vả lại thức ăn Tiên giới cũng dùng nguyên liệu trân quý dồi dào tiên khí chế biến mà thành. Nói cách khác, ăn cơm cùng giống như tu luyện, cũng là một quá trình ngưng đọng tiên nguyên.

Lão Hắc đưa ra một cái giá không cao không thấp, cũng không làm cho Tổ Thiên Thu phải khó xử.

Sau bữa tối, Tổ Thiên Thu đưa bọn họ trở về nghỉ ngơi

Hiện tại còn cách ngày đấu giá một ngày, nói cách khác ngày mai bọn họ còn thời gian một ngày để thương lượng chuyện hợp tác trong tương lai.

Hợp tác với Thập Phương thương hành kéo dài trong tương lai, sẽ quyết định tiền đồ của mỗi người, tối thiểu Lão Hắc cùng Lôi Ba cũng cho là như vậy, vì vậy hai người tâm thần không yên, trằn trọc trở mình một đêm cũng không ngủ được.

Chỉ có Vũ La tỏ ra bình thản ung dung, khoanh chân minh tưởng cả đêm.

Mỗi một lần tu luyện, Vũ La cũng rất buồn khổ. Không có thiên địa Linh Vật, tạm thời không có cách nào ngưng luyện Linh Long thứ hai. Hiện tại tu luyện, chỉ có thể là không ngừng gia cường Linh Long thứ nhất.

Bên trong Cửu Cung, Động Phòng Cung đã mở, nhưng chỉ là rỗng tuếch, lộ ra vẻ hết sức hoang vắng tiêu điều.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ đã nghe giọng Tổ Thiên Thu vang lên bên ngoài:

- Hắc tử, ngươi đã dậy chưa?

Lão Hắc cùng Lôi Ba lục tục bò dậy, Lôi Ba đang muốn ra mở cửa, thình lình Lão Hắc kéo y lại, dùng giọng nói ngái ngủ lên tiếng đáp:

- Ừm... Ta lập tức dậy ngay, Thiên Thu ngươi chờ ta một chút...

Lôi Ba thấy vậy cười thầm.

Một lát sau, hai người cùng đi ra một lượt, mở cửa phòng ra.

Tổ Thiên Thu đi vào, chỉ nhìn thấy Lão Hắc cùng Lôi Ba, nhưng không nhìn thấy kẻ mà lão vẫn cho là người hầu: Vũ La, không khỏi cảm thấy không vui về tên tiểu tử không biết tiến thối kia.

- Hắc tử...

Sau khi Tổ Thiên Thu đi vào bèn xoay tay cửa phòng lại, thần sắc có vẻ ngưng trọng:

- Phía trên đưa ra một cái giá vô cùng ưu đãi: Sau này giao dịch, một trăm vạn miếng tiên ngọc trở xuống, chúng ta chỉ lấy một vạn miếng tiên ngọc tiền phí, cứ thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ thu thêm một vạn.

Giá này còn ưu đãi hơn cả giá mà Lão Hắc đưa ra, Lôi Ba nghe vậy mừng rỡ:

- Thật sao?

Lão Hắc lại không cao hứng như vậy:

- Còn có yêu cầu gì khác?

Vô thương bất gian, vì sao Thập Phương thương hành lại đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy?

Tổ Thiên Thu cười khổ một tiếng:

Bọn họ muốn gặp vị Tam Phù Thiên Công các hạ kia.

Lôi Ba sửng sốt, nhưng Lão Hắc cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý về chuyện này. Tổ Thiên Thu vội vàng giải thích:

Chuyện này các ngươi cũng có thể yên tâm, ý của phía trên là muốn kết giao tình cùng vị Tam Phù Thiên Công các hạ kia. Chúng ta có thể không lấy số tiên ngọc này, thu hoạch tình hữu nghị của một vị Tam Phù Thiên Công đáng giá hơn nhiều.

- Nhưng ý nghĩ của chúng ta cũng chỉ có như thế, tuyệt đối sẽ không qua mặt các ngươi, tiếp xúc riêng cùng vị Tam Phù Thiên Công kia. Ngươi cũng biết, trên đầu Thập Phương thương hành chúng ta có không ít tài nguyên của hộ khách cao cấp, có những hộ khách cần giám định Phù Bảo cho mình, lúc xuất hiện những tình huống như vậy, chúng ta hy vọng vị Đại nhân kia có thể hỗ trợ.

Lão Hắc suy nghĩ một chút, cười khổ nói:

- Thiên Thu, ta cũng chỉ có thể đáp ứng. Nếu ta không đáp ứng, cấp trên ngươi cũng không chịu bỏ cuộc, nhất định bọn họ sẽ phái ra cao thủ ngày đêm theo dõi chúng ta. Lúc ấy sớm muộn gì vị Đại nhân kia cũng lòi ra ánh sáng, đến lúc đó ngươi mắc kẹt ở giữa, lại càng khó xử hơn.

Tổ Thiên Thu buồn ảo não:

- Hắc tử, cũng tại năng lực ta kém cỏi...

- Khụ, đừng nói như vậy, dù sao ta cũng không định giữ bí mật thân phận vị Đại nhân kia mãi...

- Ngươi trở về nói cho bọn họ biết, chúng ta đồng ý. Ta có thể nói cho các ngươi biết rất rõ ràng, vị Đại nhân kia tiền đồ bất khả hạn lượng!

Về phần rốt cục bất khả hạn lượng ở chỗ nào, bây giờ không cần nói cho Tổ Thiên Thu biết, chuyện này khi nào đàm luận với Đại lão bản chân chính mới có thể nói ra.