Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 16



Triển Linh không am hiểu an ủi kẻ khác, suy nghĩ nửa ngày mới nói được một câu “Phụ thân rất yêu thương cô nương đúng không?”

Tuy rằng lắm lúc nàng oán trách phụ thân quá quản thúc mình, nhưng mà ngẫm kỹ, có được mấy tiểu thư khuê các biết cưỡi ngựa thành thạo đâu! Đã vậy, ban ngày ban mặt có thể trộm lẻn ra khỏi thành đi chơi chứ?

Có thể thấy, bề ngoài ông ta rất là nghiêm khắc nhưng thực chất cũng vì yêu thương nữ nhi nhà mình mà thôi!

Nói đến điều này, quả nhiên mặt mày Chư Cẩm hớn hở hẳn lên “Đúng vậy a!” Bất quá lập tức lại ảm đạm “Hiện tại cũng chỉ có ông ấy là người thực lòng quan tâm ta thôi!”

Tiểu cô nương gục đầu ôm gối nói, tựa như cái nấm nhỏ nỗ lực vươn lên.

Triển Linh có chút đau lòng sờ đầu nàng, im lặng không nói chuyện.

Bên trong xe không khí bỗng nhiên trầm mặc.

Có điều cảm xúc Chư Cẩm tới cũng nhanh mà qua cũng nhanh, hết sầu buồn nàng lôi tiếp đề tài cũ ra truy hỏi “Triển tỷ tỷ, vì sao không có gà trống, gà mái ấp trứng không có gà con?”

Hạ Bạch bên ngoài lại một trận ho khan mãnh liệt.

Đại tiểu thư không biết những việc này nhưng mà hắn biết, việc này phải giải thích thế nào đây?

Triển Linh cười bụng đau, bỗng muốn trêu Hạ Bạch một chút.

Nàng thanh giọng, chớp chớp mắt nghiêm túc nhìn Chư Cẩm hỏi “Cô nương thật sự muốn biết?”

Chư Cẩm ra sức gật đầu khẳng định.

Triển Linh lại lần nữa cười rộ lên, cô nương này thật có lòng hiếu học mãnh liệt.

“Cũng được, ta nói cô nương nghe, thiên hạ có âm và dương…”

Mới nói được đến đây, bên ngoài lại một trận ho khan mãnh liệt hơn trước của Hạ Bạch.

Triển Linh muốn cười lăn lộn. Chư Cẩm rất là không vui, nàng xốc màn xe khiển trách “Đang êm đẹp ngươi lại lăn lộn cái gì? Muốn ho khan thì đi ra phía sau, nhanh đi tìm thuốc mà uống! Ngươi cứ động tĩnh như vậy, Triển tỷ tỷ nói chuyện ta đều nghe không rõ gì cả!”

Lại là chiêu này, xem nàng là tiểu hài tử lừa gạt sao?

Hạ Bạch muốn trợn mắt trắng, nhìn lướt qua vị kia phía sau bả vai tiểu thư nhà mình, thập phần bất đắc dĩ ôm quyền, bởi vì cố ho cho được hiện tiếng nói có chút khàn khàn “Triển cô nương, cầu cô kiềm chế một chút.”

Đây chính là thiên kim tri châu, đại nhân mà biết để tiểu thư nghe những điều không tốt, ngài ấy không lột da ta mới lạ!

“Sinh lão bệnh tử yêu hận tình thù, bất quá đều là thiên lý thường tình mà thôi, chuyện này vốn không có gì khó phải mở miệng cả.” Triển Linh cười vân đạm phong khinh “Chỉ là chút nhàn thoại giữa các cô nương, ta biết có chừng mực.”

Hạ Bạch nào chịu tin, vừa muốn mở miệng lại thấy Chư Cẩm cau mày hướng hắn xua tay, trực tiếp đuổi người “Hạ Bạch, ngươi đến đằng trước dò đường đi, lời tư mật của nữ nhi chúng ta mà ngươi cũng muốn nghe sao? Muốn ta về nhà tố cáo phụ thân không hả?”

“Đại tiểu thư, tiền tiêu vặt thuộc hạ đều bị người khấu trừ hết rồi” Hạ Bạch cũng không thể tiếp tục dây dưa, chắp tay hướng Triển Linh thi lễ “Triển cô nương, mong cô nương nể mặt đại nhân chúng ta dùng từ đúng mực một chút.”

Nói xong, hắn đánh mã đi đằng trước dò đường.

Triển Linh hướng hắn cười nói theo “Ta tự hiểu được, nếu ta nói không đúng ngươi lại ho khan là được.”

Sống lưng Hạ Bạch rõ ràng cứng đờ, dây cương run lên cùng đi xa hơn.

Lúc này, Triển Linh cùng Hạ Bạch liếc nhau cười lớn.

Nháo xong trận này, hai mắt Chư Cẩm lấp lánh thúc giục nàng mau giải thích, biểu tình kích động cùng tha thiết, giống như học trò muốn được mau học hỏi tri thức…

Đúng là cái tuổi tò mò mà?

Triển Linh ẩn nhẫn cười, cân nhắc nặng nhẹ dùng từ, không cần đắc tội đại nhân tri châu.

“Kỳ thật sự sinh sản giữa người cùng động vật không có gì khác biệt mấy, người phân nam nữ, thú phân trống mái…”

Lại suy xét trình độ tiếp thu của thời đại này, Triển Linh cực kỳ cẩn thận sắp xếp từ ngữ hợp lý, tận lực truyền đạt sao cho uyển chuyển và dễ hiểu nhất, chi tiết cụ thể tất nhiên nàng không đề cập rồi.

Chỉ nói là nếu muốn có trẻ nhỏ thì phải có nam nữ hay trống mái ở bên nhau, cùng nhau sinh hoạt.

Cho nên, nếu không có gà trống, mặc dù gà mái có đẻ trứng thì vĩnh viễn chỉ là trứng, không thể sinh ra gà con.

Chư Cẩm cái hiểu cái không gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Triển Linh tràn ngập kính ngưỡng.

Tỷ tỷ thật giỏi, am hiểu được nhiều như vậy!

Triển Linh nhìn nàng không khỏi cảm khái vạn lần.

Nếu nửa năm trước có người hỏi nàng chuyện này, nhất định nàng sẽ bảo đối phương hỏi chuyện dư thừa, nhưng hiện tại…

Có Hạ Bạch phía trước mở đường, Triển Linh vào thành không phải xuống xe, thủ vệ thấy lệnh bài Hạ Bạch trình lên thì cho cả người và ngựa phía sau đi vào cùng.

Triển Linh đưa hai người họ đến tận cửa hậu sau phủ, mấy gã sai vặt trông cửa thấy một chiếc xe la đậu lại thì nghi hoặc, sau đó thấy tiểu thư nhà mình từ trên xe nhảy xuống thì hai tròng mắt trừng lớn thiếu điều muốn rớt ra.

Má ơi, tiểu thư bọn họ ngồi xe la trở về!

“Xong rồi, ta đi đây!” Triển Linh không nhiều lời, hơn nữa nhìn Hạ Bạch phỏng chừng không muốn nàng mở miệng, chuyển xong đồ chua xuống liền vẫy tay cáo từ.

Chư Cẩm còn quyến luyến nói với theo “Triển tỷ tỷ, bữa sau ta lại tìm tỷ trò chyện nhé!”

Triển Linh không quay đầu lại, chỉ vươn cánh tay quơ quơ ý bảo đã biết.

Chưa đầy nữa tháng là tết đến rồi, nàng muốn chuẩn bị chút ít hàng tết, nếu có khách nhân thì càng tốt, còn không có cũng không sao, đem tặng người hoặc lưu ăn dần đều tốt cả.

Hiện tại nàng rất cần tiền, mua may bán đắt là cần thiết!

Thời điểm lấy áo choàng, Triển Linh nhìn qua tay nải Trương Viễn đưa, bên trong ước chừng một trăm hai mươi lượng bạc! Hiện tại vốn lưu động của nàng có hơn ba mươi lượng… thì đây chẳng phải là số tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống sao?

Đến nơi hỏi mua lương thực nàng mới vỡ lẽ, thời điểm cuối năm, rau củ thịt cá đều lên giá, muốn mua số lượng như trước kia thì ngân lượng đều tăng gấp đôi, nếu không có số tiền vừa rồi thì không biết nàng đau lòng đến cỡ nào.

Nơi này Triển Linh ghé mua vài lần, tiền bạc nàng sòng phẳng lại thêm giao tiếp hòa ái nên chưởng quầy cùng tiểu nhị thực quý nàng.

“Ồ, Triển cô nương lại rồi?” Chưởng quầy đang ở bàn tính tiền, thấy nàng đến vội tự mình đón tiếp, tươi cười thân thiết hỏi “Chưa tới nữa tháng cô nương đã lại, xem ra buôn bán không tồi nha.”

Phàm là người buôn bán đều muốn hàng hóa nhanh bán đi và nhập hàng mới về, Triển Linh là thượng khách của ông ta.

“Mượn lời may mắn của ngài, thực ra buôn bán cũng tàm tạm thôi.” Triển Linh khiêm tốn cười, sau hỏi chưởng quầy “Cho ta ba mươi cân gạo trắng, mười lăm cân bột đậu hỗn hợp, mười cân cây đậu ngũ sắc, đúng rồi, thêm mấy cân gạo nếp nữa.”

Muốn ăn tết, cần chuẩn bị chút bánh mật, phương nam ăn bánh mật, phương bắc ăn hoàng bánh, tư vị khác nhau nhưng đều rất ngon, còn có bánh trôi nữa, cần phải có gạo nếp mới được.

Đáng tiếc! đáng tiếc! Lúc này không còn bắp! Bánh trôi hấp nhân bắp ăn rất là tuyệt! Còn có bắp nấu với hạt thông, kim ngọc mãn đường…

Không biết quanh đây có thương nhân hải vận hay không, nếu có, có thể nhờ bọn họ tìm kiếm giống hải ngoại đem về mở rộng gieo trồng, đây là một cọc chuyện tốt lợi dân lợi nước.

“Được!” Chưởng quầy sảng khoái đồng ý, bảo tiểu nhị đóng bao nhanh đem ra “Ngoài trời khá lạnh, cô nương vào ngồi uống ly trà nóng cho ấm áp.”

“Không được!” Triển Linh xua tay nói “Ta còn muốn đi bên kia đặt mua hàng tết nữa, tuyết rơi càng lúc càng nhiều sợ không kịp về nhà.”

“Lời này rất phải, mùa đông ở nhà là thoải mái nhất” Chưởng quầy cười ha hả “Nếu cửa hàng cô nương ở xa, mà lương thực lấy cố định, cô nương cho ta địa chỉ, nữa tháng ta cho tiểu nhị đem tới một lần. Nếu muốn thêm bớt gì trực tiếp nói qua tiểu nhi, như vậy cô nương đỡ vất vả đi lại.”

Chưởng quầy là người buôn bán khôn khéo, nếu có giao hàng tận nhà, cọc mua bán này có thể lâu dài rồi.

Triển Linh chọn mua một nơi cũng có ý này, nàng không muốn thay đổi nhiều chỗ mệt mỏi.

Xem như tâm ý tương thông, hai bên tạm thời định nữa tháng giao hàng một lần, chiếu theo danh sách nàng đưa tiểu nhị đợt trước giao, một tháng thanh toán một lần, bạc giao tiểu nhị đem về.

Tính tiền xong chưởng quầy nói “Vốn chúng ta mới nói chuyện, nhưng cô nương là khách hàng uy tín, cô nương đưa danh sách luôn, lần sau chúng ta cứ vậy giao hàng.”

Triển Linh nói đa tạ, lấy hai bình đồ chua cùng một bọc trứng muối nhỏ đưa chưởng quầy “Đây là món ăn thôn quê của bổn tiệm, dùng ăn với cơm, chưởng quầy không chê nếm thử đổi khẩu vị xem thế nào.”

Nghe chưởng quầy liền hiểu ý, không chối từ cười nói “Triển cô nương làm việc lanh lẹ, ta vui mừng còn không kịp nữa là. Cô nương yên tâm, nếu hợp ý ta sẽ giới thiệu thân bằng quyến thuộc ủng hộ!”

Giống như cửa hiệu lâu đời này, danh tiếng tốt, nhân mạch rộng, nếu được bọn họ để ý lo gì bán không ra được hàng?

Hai người lại nói chút chuyện phiếm, chờ tiểu nhị bưng hàng lên xe xong, Triển Linh từ biệt chưởng quầy. Nàng lại đi mua chút dầu muối tương dấm đường, củ cải, cải trắng, khoai tây.

Nhớ tới lâu rồi không gặp chưởng quầy tửu lầu Phan Gia, thuận đường Triển Linh ghé thăm ông ta, tặng thêm mấy bình đồ chua nữa.

Thấy nàng Phan chưởng quầy một phen thổn thức, nói đã lâu không có được lợn rừng tốt như lần đó, nếu lần tới nàng có bắt được nhớ đừng quên để cho ông ta.

Tết sắp đến, phố chợ náo nhiệt hơn trước, mấy sạp bán lẻ có thêm nhiều loại hàng khác ngày thường, có nhiều quả khô ở phía nam tới, quả khô bắc địa tới, hết đợt rao hàng này đến đợt khác thi nhau hò hét.

Triển Linh mua hai đèn lồng đỏ về treo ở cửa đón tết cùng bộ đối chữ may mắn, thắng lợi.

Hôm nay thấy bán ngó sen, nàng vội mua liền mấy cân. Trấn phụ cận Hoàng Tuyền không có hồ nước lớn, những củ sen này đều từ nơi khác vận tới, lâu lâu mới gặp. Củ sen còn vươn bùn đất, là hàng tươi mới, thực có vận khí tốt mới gặp được.

Mua thêm ít hạt thông, quả phỉ, hạch đào, hạt dưa về nàng sẽ tự mình xào nấu.

Cuối cùng đi đến hàng gà vịt, nàng mua đến mười mấy lồng sắt chất đầy lên xe, đến nỗi con la kia phải bất mãn kêu lên mấy tiếng vang dội.

Triển Linh có chút xin lỗi vỗ đầu nó “Thật vất vả cho ngươi, về nhà cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày.”

Nói xong, nàng lấy mấy củ cải giơ trước mặt chú la lắc lắc, không kiềm được cơn thèm nó bèn gặm ngon lành, cái đuôi không ngừng phe phẩy.

Ăn xong củ cải, tâm tình con la tốt hơn, còn chủ động ghé đầu cọ người Triển Linh.

Triển Linh cười cười, lên xe “Được rồi, về nhà thôi!”

Con la khịt vài tiếng phì phì thống khoái liền vững bước kéo xe trở về.

Ra khỏi thành, thời tiết không tốt mà lại có nhiều người đi lại, cước bộ chậm chạp có chút khó đi, con la lại kiếm chuyện muốn ăn được ăn củ cải tiếp mới chịu thành thật.

Triển Linh đành phải lấy củ cải dỗ nó, nàng không biết nên khóc hay cười nói “Ngươi thật biết cách làm giá nha, lúc này biết bao người cần có thứ này để cứu mạng đó!”

Có tiền nàng liền tiêu phí không kiêng nể gì, một xe này cũng mười mấy lượng bạc, đủ cho bá tánh tầm thường chi tiêu nửa năm chứ ít gì.

Bông tuyết đậu trên đôi tai con la, nó liền hoảng loạn lắc lắc đánh bay bông tuyết xuống, thấy thế, Triển Linh phủi sạch tuyết trên lưng nó, lại đem chăn lông dê đắp lên, lúc này mới an tâm.

Thời đại này, sức lực súc vật dùng sản xuất rất là quý giá, mà chúng nó cũng có linh tính, cần hảo hảo che chở.

Đang đứng nghỉ ngơi thì thấy cách đó không xa rất nhiều người vây quanh một trương bố cáo nghị luận, nàng liền hỏi một người gần đó “Đại nương, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Có người tìm hài tử!” Phụ nhân kia một trận thổn thức “Là tỉnh phủ bên ngoài dán bố cáo đến đây, mong mau giết được mẹ mình!”

Mặc kệ là thời đại nào, bọn buôn người luôn là khối u ác tính mà xã hội căm ghét nhất, nhiều gia đình bởi vì bọn họ mà tang hoang, biết bao trẻ nhỏ bị chôn vùi trong chốn địa ngục trần gian…

Triển Linh cũng bị lây một trận thổn thức nhưng rốt cuộc là bất lực, quay đầu liền cũng quên.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, còn chưa tối mà bầu trời đã tối sầm, không cần nàng thúc giục, con la kia tự mình gia tăng tốc độ nhanh hơn.

Khắp nơi gió tuyết vần vũ, trên mặt đất rất mau là một màu trắng xóa.

Trừ bỏ tiếng gió, tiếng lộc cộc con la giẫm đạp, tiếng bánh xe nghiền áp mặt đường cùng tiếng chuông đồng vang leng keng thì mọi thanh âm dường như đều bị đông cứng, bị gió Bắc cuồng loạn thổi đi mất.

Giữa không gian vô biên vô hạn, băng khí hỗn tạp, ai biết được nơi nào đó mãnh thú đang chực chờ, thấy con mồi tới liền giương nanh múa vuốt goặm đi!

Triển Linh dùng áo choàng bọc mình kín mít, híp mắt nhìn phía trước không phân biệt đâu là đường đi đông tây nam bắc, thế nhưng, thấy ven đường có vài ánh lửa mờ nhạt hơi hơi đong đưa, đến gần nàng mới phát hiện, là Thiết Trụ đốt đèn lồng đón nàng ở ven đường.

Gió rất lớn, tuyết cũng rất lớn, không biết hắn ở bên ngoài đợi nàng bao lâu rồi, trên đầu, trên vai phủ đầy bông tuyết, nếu không bị gió to thổi lắc lư, nhìn xa xa quả thực chẳng khác nào một người tuyết cả.

Trong lòng Triển Linh nhảy lên một cỗ ấm áp mãnh liệt, một sự tin tưởng chưa bao giờ có phát sinh.

Mà lúc này, Thiết Trụ nhận ra nàng về, liền đi tới dắt phụ con la “Không nghĩ tuyết rơi lớn như vậy, cô nương chắc muốn đông lạnh luôn rồi? Nhị Cẩu Tử đã nấu sẵn canh gừng nóng, cô nương mau vào nhà uống cho ấm bụng.”

Triển Linh nhảy xuống xe, cười sáng lạn “Được.”

Tuyết rơi cả một đêm, gió gào rít chẳng khác nào quỷ đói xuống núi, nhưng trong khách điếm đốt địa long, khắp nơi đều ấm áp, bốn người đều có một giấc ngủ rất ngon lành.