Thủy Chử Đại Thần

Chương 6: Đường Đại đệ nhất bản ấn phẩm



Lan Nhược Tự hoang phế đã lâu, cây cát đằng cỏ dạichịu không nổi khí lạnh mùa thu, hiện ra tình thế rơi rụng. Đường Đại bìnhthường nửa đêm bò ra viết tiểu thuyết, ngọn đèn suốt đêm không tắt. Liền cóngười đi đường ngang qua nghĩ Lan Nhược Tự này nhất định là có chuyện ma quái,nếu không phải sao hàng đêm đều có ngọn đèn dầu chứ?

Có người gan lớn không tin quỷ thần, ẩn nấp muốn tratìm chân tướng, nửa đêm thấy trong tự quả nhiên có ngọn đèn dầu, trong đầu đãyếu đi ba phần. Lại ghé vào khe hở nhìn xung quanh, nhưng thấy trong phòng cómột người con gái, tóc dài cúi xuống án viết văn, trong miệng còn rên rỉ khôngdứt điệu hát quái dị. Người đến lúc này bị dọa hồn phi phách tán, lảo đảo thốilui.

Đến ban ngày trở lại trong chùa tìm, không có một bóngngười. (Đường Đại đi xin ăn.)

Trong chùa không có đồ dùng gia đình, không có vếttích nào, chỉ có một án sách cũ, bị ma sát sạch sẽ, mặt trên có giấy và bút mựcxếp đặt chỉnh tề.

Một vạn người cũng không nghĩ đến người ở đây là mộttên ăn mày, người căn bản không cần tự mình nấu cơm. Hắn suốt ngày sợ hãi, sợbị quỷ thần giáng tội, sau cùng thân thể bị tiêu chảy, bệnh không dậy nổi.

Tin đồn chuyện ma quái ở Lan Nhược Tự, dần dần truyềnra.

Nơi đây càng yên lặng.

Đường Đại nghĩ như vậy rất tốt, hoàn cảnh an tĩnh là ưathích của tay viết.

Nơi này không có MP3, nàng không nghe được nhạc đanglưu hành, càng không mời nổi người đến hát, nên chỉ có thể tự mình lầm bầm, sauđó viết đến nửa đường hoa chân múa tay vui sướng, coi như là niềm vui của riêngmình.

Mà Dụ vương gia cũng không tin quỷ thần, từ tần suấthắn đến thăm Công Khai Đình không khó nhìn ra, cái người này thích bát quái. Kỳthực con người khi còn sống bất luận phú quý hay bần cùng, đều rất là buồnchán, hắn là người ngỗ ngược trong tám vị hoàng tử, cũng là người hiện nay cóquan hệ tốt nhất với Vương Thượng.

Nguyên nhân do hắn, Dụ vương rất tùy tính, tùy tínhđến vương vị cũng giữ không được. Cho nên mặc dù tiên đế vẫn coi trọng hắn,Vương Thượng hiện nay đối với em trai của mình vẫn chân thành —— bởi vì hắn đốiVương Thượng hoàn toàn không có uy hiếp cùng ý đồ gì.

Dụ vương hiện tại đang ghé vào góc tường, tên thị vệ‘hài bạt tử’ bất di bất dịch của hắn rõ ràng không hiểu rõ ý đồ của chủ nhânmình, nhưng hắn không nói lời nào, hắn luôn luôn làm nhiều lời ít.

Bên trong chùa đèn dầu yếu ớt, xuyên thấu qua song cửasổ nhìn vào, cổ án thanh đăng, một người con gái xỏa tóc dài, chuyên chú chấmmực viết nhanh, gió đêm lẻn qua cửa sổ, vung lên tay áo, tay áo màu hồng thêmvài phần phiêu dật.

Đây… thực sự không xem là nhất kiến chung tình, ngườinhư Thẩm Dụ, quan to như vậy, có cái dạng phong tình nào mà chưa gặp qua?

Thế nhưng sau đó rất nhiều năm, hắn vẫn nhớ rõ tìnhcảnh này.

Đương nhiên khi đó hắn cũng không biết cô gái này đangviết cái gì…=.=

Hai người chậm rãi rời khỏi chùa, Dụ vương gia phấttay: “Chuyện ngày hôm nay, không nên nhắc tới với bất kỳ kẻ nào.” Hắn không đợingười phía sau trả lời, đó là thị vệ sát mình của hắn, tính cách gì đó hắn rấtrõ ràng: “Đi thăm dò tra xét xem nàng là ai.”

Thị vệ ‘hài bạt tử’ mặt không biểu tình : “Chủ nhân,Thọ vương phủ đã có bốn mươi mốt vị phu nhân, còn có mười vị danh kỹ.”

Dụ vương gia cảm thấy rất đau đầu: “Ta có nói muốn kếthôn với nàng sao? Lúc nào ngươi trở nên dài dòng bát quái như vậy?”

Vì vậy thị vệ mặt không biểu tình ly khai.

• Hàibạt tử: Tác giả có dùng từ này để miêu tả khuôn mặt của người thị vệ mà mìnhkhông hiểu rõ lắm nên giữ nguyên. Cái từ đó đây 鞋拔子脸 : http://baike.baidu.com/view/1451614.htm .

Ngày nào đó > đã gần đến kếtcục, Đường Đại nghĩ khai thác câu chuyện mới, khi kết thúc cần lưu lại tên tácgiả, nàng dùng bút lông trên tay nhẹ nhàng phác thảo lại bút danh mình đã từngdùng tại Tấn Giang: : Đại Sắc Yên Thanh.

Tại Tấn Giang rất nhiều đọc giả thích xưng hô tác giảlà đại đại, sau đó liền ở trong bút danh tác giả chọn ra một chữ dễ nghe, phíasau thêm một chữ đại, ví dụ như Yêu Chu, bình thường có người gọi nàng là YêuĐại, Thiên Lại Chỉ Diên, bình thường có người kêu nàng là Chỉ Đại.

Đường Đại nghĩ cũng hay oa, nàng nghĩ bút danh củamình có thể xưng là Yên đại, Thanh đại, nghe thật hay a. Nhưng khi ngày thứ hainàng xin ăn thì, nàng khóc, bọn họ đều gọi nàng là —— Sắc đại.



Ngày thứ hai, Đường Đại mặc vào trang phục ăn mày nàngvất vả làm ra, lau mặt, cảm thấy chưa đủ đen, không đủ bẩn, lại lau thêm bùnđất dưới chân tường, cảm thấy mỹ mãn đi ra cửa.

Đây không phải nàng giả vờ cao thâm gì, thật sự lànghề nghiệp ăn xin cần, ngươi nếu ăn mặc sạch sẽ ra cửa, ai bố thí ngươi a. Thứhai, bản thân nàng là con gái, nếu rất sạch sẽ, sẽ bị lưu manh khốn nạn đùagiỡn, làm sao bây giờ?

Cho nên một thân trang bị này là rất cần thiết.

Đường Đại vẫn như cũ sớm đi tới Công Khai Đình, trướcđem đại kết cục của > dán lên, lại tại phía sau bản thảođại kết cục dán lên chương mới của tân văn.

Sách mới gọi là > , chiêu bài H đương nhiên không ít, thế nhưng càng thêm đángchú ý là đề tài. Đây là một thiên tiểu thuyết xuyên không, loại ảo tưởng đếntương lai.

Cổ nhân viết qua rất nhiều huyền huyễn, quỷ quái, baogồm cả ngôn tình, nhưng chưa từng có người viết qua bộ dáng của thế giới saunày.

Chúng ta sau này, sẽ là bộ dạng gì?

Cho nên… Đây đối với mọi người ngay lúc đó là mộtthiên truyện khoa học viễn tưởng.

> lànói về một cô gái xuyên qua đến thế giới của nhiều năm sau đó.

Có một ngày, xã hội này có thể không còn nam tôn nữti, có một ngày xã hội này phụ nữ có thể cùng đàn ông giống nhau, tự mình cónghề nghiệp, tình yêu cùng tự do.

Có một ngày thế giới này đạt được hòa bình, giữa cácquốc gia không hề có chiến tranh.

Quyển sách này được nữ giới ra sức truy đuổi tán tụng,tình tiết vẫn như cũ dạng tình cảm nồng nàn ướt át cay đắng của Đại Sắc YênThanh. Giữa những hàng chữ mang theo sự hài hước của Đại Sắc Yên Thanh, nhẹchâm biếm, cùng một ít thói quen ý dâm của tác giả internet.

Thời đại có thể tạo nên anh hùng, thời đại cũng có thểtạo nên văn hào.

Lỗ Tấn tiên sinh, nếu như sinh ra ở thế kỷ hai mươimốt, cũng căm giận mà liều chết chống đỡ. Mà Mao Thuẫn tiên sinh của> nếu như đăng tải tại Tấn Giang, Hồng Tụ, KhởiĐiểm (là các mạng văn học của Trung Quốc), phỏngchừng cũng không có khả năng vượt hơn sách giáo khoa sơ trung và > của học sinh tiểu học.

> nếu đăng nhiềukỳ tại khu online VIP, một ngày thu nhập cũng không đến mười đô la đâu.

Đường Đại mỗi khi văn chương ít được quan tâm sẽ ngẫmlại những điều này, sau đó nàng có thễ đương nhiên cho rằng: Không phải bảnthân không được, bất quá chỉ là “Thì bất lợi hề, trùy bất thệ” mà thôi.(UHCC:đại khái là thời cơ không thuận lợi không phất lên được á.)

Mà nay đột nhiên xuyên qua tới Đại Huỳnh vương triềunày, bỗng nhiên có những người này, nàng viết ra cũng có một phần tự tin.

> viếtđến nửa đường, Công Khai Đình bắt đầu có rất nhiều thân ảnh tiểu thư khuê các,đại gia phu nhân, các nàng mang theo sự rụt rè của phụ nữ thời đại này, khôngtiện đứng lâu tại bản thông cáo của Đường Đại, thế nhưng các nàn mỗi ngày đềuđi lại, mỗi lần lại đều xốc nón vải sa ra, tại phía sau bản thông cáo ấnhạ dấu tay.

Lời bình luận nhắn lại càng ngày càng nhiều, từ một ítchữ viết của nam nhân bỉ ổi chậm rãi bổ sung thêm nét bút của cô nương thanhtú.

Đại Sắc Yên Thanh, tại Công Khai Đình một thời cựchot.

Lúc đó nói đến, mọi nữ tử khuê các đều biết.

Các độc giả đối với giới tính bản tôn phỏng đoán, làmdấy lên tranh luận khiêu khích. Thậm chí có người trời còn chưa sáng đã ẩn núptại lân cận Công Khai Đình, nỗ lực nhìn lén vẻ mặt chân thật.

Nhưng bất đắc dĩ không có cách nào sáng sớm ngườituyên bố tin tức thật sự nhiều lắm, phân không rõ ai là ai. Lại thêm Đường Đạiluôn luôn bẩn thỉu, ngay cả viên quản lý phát tiền thưởng cũng khó nhận biết, cònnữa, xem như là hắn nhận ra, Công Khai Đình cũng có quy định rỏ ràngkhông thể tiết lộ tư liệu cá nhân người lĩnh thưởng a.

Vì vậy giới tính của Sắc Đại vẫn làm chúng đọc giảtranh luận không ngớt, vô số người tại phía sau bản thông cáo bình luận hỏi, ĐườngĐại nghĩ thói quen lẫn lộn trên internet, bản thân nên bảo trì một chút cảmgiác thần bí mới làm cho người khác mơ mộng.

Sự thực chứng minh, bất lận loại thế đạo thế nào, luônluôn không ai có thễ biết trước tiên cơ. Cho nên cùng ngày khi > đăng đến chương thứ hai mươi mốt thì cóngười tìm được nàng.

Đường Đại biết người đến này lai lịch nhất định phiphàm, hắn có thể ở mấy nghìn người tụ tập tại Công Khai Đình tìm được một tênăn mày hoàn toàn không chớp mắt, hơn nữa hắn còn biết tên ăn mày này là Đại SắcYên Thanh mọi người đều biết.

“Đại Sắc Yên Thanh, ta là phó chủ biên của Vạn Tượngthư cục Ngụy Thanh Sơn.” Người đến đi thẳng vào vấn đề, dường như đã cùng vớivăn nhân trải qua nhiều cuộc giao tế: “Tác phẩm tốt hẳn là phải cho người trongthiên hạ cùng thưởng thức, chí hướng của ngươi hẳn là sẽ không tại một cái CôngKhai Đình tại Trường An này, Ta nghĩ ngươi cũng mong muốn tác phẩm tâm huyếtcủa ngươi có thể lưu danh muôn đời không chỉ là một xấp bản thảo như thế này.”

Hắn mở miệng thì đem văn học thăng cấp thành tínngưỡng cao độ hắn đem những tâm tư thâm sâu của văn nhân lôi ra, những ngườinày nội tâm đều có vài phần ngạo khí, ngươi mở miệng nhắc tới tiền, bọn họ sẽnghĩ là bị sỉ nhục. Thế nhưng hắn rõ ràng đã nhìn lầm rồi, Đường Đại ngay từđầu đã nghĩ tới tiền trợ cấp VIP trên mạng Tấn Giang, Đường Đại nghe hắn thaothao bất tuyệt một trận về tầm quan trọng của văn học, thụ sủng nhược kinh mộthồi dè dặt hỏi: “Vạn Tượng thư cục nhuận bút tính như thế nào a?”

Phó chủ biên Ngụy ngã ầm xuống đất.

Một lúc lâu, hắn một lần nữa đứng lên: “Bởi vì ngươilà nhân vật mới trong giới văn học, lúc này mới là quyển sách thứ nhất, thêm làVạn Tượng thư cục trước đây chưa từng xuất bản loại này… Khụkhụ, loại sách này thể văn bạch thoại. Thêm hỏng bét là quyển sách này đãdán ra phần cuối rồi, rất nhiều người đều xem qua…. Cho nên như vầy đi> ta trước đưa hai vạn đồng tiền bán đứt. Về sau mặc kệlời hay lỗ, ta mạo hiểm cũng không quá lớn. Bán ra nhiều hay ít bản, cũng khôngcó quan hệ gì tới ngươi

Đường đại đứng dậy: “Thành giao!”

Hắn cũng sớm có chuẩn bị, lập tức gọi người chuyển vănphòng tứ bảo, hai người tại chỗ viết hợp đồng làm chứng cứ, sau đó Đường Đạiquay về Lan Nhược Tự cầm bản thảo >, hai người tiền traocháo múc xong.

Khi tiễn Phó chủ biên Ngụy đi về hắn cũng để lại đườngsống: “Viết cho tốt, nếu như bản này thị trường phản ứng tốt, ta có thể ký thêmvới Đại Sắc Yên Thanh ngươi. Vạn Tượng thư cục thật là rất có tên tuổi, từngxuất bản rất nhiều tác phẩm, hẳn là ngươi đều biết, ví dụ như《 Sử Ký 》, hoặcnhư 《 Xuân Thu 》, hoặcnhư 《 Tả Truyện 》, còncó lão Khổng《 LuậnNgữ 》…”

Đường Đại rơi lệ đầy mặt —— xuyên qua cái thời đại hỗnloạn lộn xộn gì thế này.

Bởi vì là người mới thời gian >được đưa ra thị trường so với mấy lão tác giả bị kéo dài lâu hơn, mãi cho đếntháng tư mới được xuất ra.

Đời này Đường Đại cũng thật không ngờ, quyển sách đầutiên của nàng vậy mà lại dựa vào thuật in ấn ở thời cổ đại mà mua được. Bảnsách dầy dầy đó ngoại trừ mặt ngoài có ấn lên “Đại Sắc Yên Thanh – viết”, tiềnlời và cái gì gì đó cùng nàng kỳ thật cùng nàng không có nửa điểm quan hệ, thếnhưng nàng vẫn hưng phấn nhảy nhót.

Quyển sách ấn bản đầu tiên của nàng, Đường Đại mua mộtmạch ba quyển, cầm lại Lan Nhược Tự cẩn thận từng li từng tí cất giấu.

Sách ban đầu xuất bản ra, mấy người biên tập Vạn Tượngthư cục đều bất an, dù sao loại sách này, cũng không có nội hàm gì, không giốngnhư thơ của Lý Bạch, Bạch Cư Dị lời văn như thế cần nhiều lần đọc, ôn cáicũ để biết cái mới, nó chỉ là đồ ăn nhanh, ăn xong rồi chùi mép, tư nhiên lãixuất bản loại sách này, thực sự sẽ không lỗ vốn sao…

Ngươi không sai sự thực chứng minh > > > điển tịch các loại vânvân… mấy quyển sách đó ở trên kệ đã lâu, vẫn còn có rất nhiều người cam tâmtình nguyện ôm theo một bộ diễm thư ý dâm về nhà.

Dù sao sách gối đầu giường, > mấy thứ này thật không thích hợp.

Mà bởi vì tiểu thuyết nhiều kỳ, có kỳ xem bị sót, cókỳ xem xong lại quên, tự nhiên cần phải ôn lại một lần. Cho nên > năm trăm ấn bản đầu tiên, rất nhanh bán hết.

Các người bán sách đều gởi đến đơn đặt hàng, khôngngoại lệ > là đơn hàng đầu bảng.

Phó chủ biên Ngụy lập tức sai người tái bản>, lần này một mạch in một ngàn quyển, một tháng sau lạibán hết.

Các người thăm dò ý kiến của Vạn Tượng thư cục rangoài nghe ngóng, mua sách ngoài các nam giới, còn có nhiều khuê các tiểu thư,phu nhân các đại gia truy hỏi >Ngụy phó chủ biên lập tức bội phục mình nhìn xa trông rộng, hắn quyết định hômsau lập tức đi tìm Đường Đại, ký hợp đồng.