Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 44: Muốn đi doanh châu



Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, vẫn như cũ không nói gì, chỉ là khí tức bên cạnh đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Nhất kiến chung tình?”

Ôn Chi Hàn kiềm chế suy nghĩ muốn xoa lỗ tai nhỏ của nàng, giờ phút nàyphảng phất như thể đã tìm lại được phong thái và dũng khí của đại đệ tửDoanh Châu, gật đầu kiên định nói: “Ta đối với cô nương vừa gặp đãthương.” Vì vậy mấy ngày nay mới có thể dù bị Tức Mặc Ly đánh ngã trênđất vô số lần mà vẫn bám theo nàng.

Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, kế đó hưng phấn nói: “Khí chất ta thoát tục, thanh dậtnhư tiên, thanh nhã siêu quần, tựa đóa tuyết liên băng thanh ngọc khiếttrên núi băng? Vì lẽ gì ngươi lại đối với ta nhất kiến chung tình?”

Ôn Chi Hàn lắc lắc đầu, có chút không biết làm sao: “Cô nương có nét đángyêu đặc biệt của cô nương, ta cũng không nói rõ được đấy là gì.”

Duyệt Nhi có chút thất vọng “A” một tiếng “ Nhưng thoại bản của phàm gian đều viết như vậy mà, quyển “ Bỏ lại quá khứ trước đây” gì gì ấy chính làviết như thế mà.”

Tức Mặc Ly vừa định ôm Duyệt Nhi biến mất trước mặt nam tử kỳ lạ này, tiếcrằng nam tử đó đã nói một câu khiến Tức Mặc Ly sau này hối hận vô số lần vì ngày hôm ấy đã không nhanh chóng biến mất.

Chỉ thấy Ôn Chi Hàn sửng sốt một hồi, kinh ngạc nói: “Cô nương cũng đã xem qua “Bỏ lại quá khứ trước đây” rồi à?”

Sau đó thì thế nào?

“Đúng rồi đúng rồi, ngươi cũng đọc qua?” Duyệt Nhi cao hứng như thể tìm được tiếng nói của tri kỷ.

“Đó là điều đương nhiên, đây là quyển thoại bản kinh điển nhất định phảimua mà, nội dung phong phú, tình tiết đan xen phức tạp, cảm tình sâusắc, khiến người xem muốn cũng không thể không đọc tiếp… …” Giọng nóicủa Ôn Chi Hàn.

“Ừ ừ, ta còn đọc qua một quyển cũng tương tự cuốn này, Tiểu Mộ thu thập được một bản độc quyền.”

“Ồ, cô nương liệu có thể nói thử cho ta biết tình tiết thế nào không?”

“Uhm, nói về một tiểu cung nữ trong cung… …”

Không có sau đó, chính là như vậy. Khi Thất Mệnh ở bên ngoài xử lý xong côngviệc quay về Túy Tiên Thành liền nhìn thấy Duyệt Nhi cơ hồ cùng Ôn ChiHàn chụm đầu lại một chỗ, đôi mắt hai người phát sáng, biểu tình caohứng. Nói đến đoạn vui vẻ còn cùng nhau cười ha hả…. …

Sao mà y mới rời đi có mấy ngày đã nhiều thêm một người thế này? Bầu khôngkhí có chút đáng sợ, Thất Mệnh kinh hãi nhìn gương mặt băng lạnh, đôikhi nhẹ nhàng xoay đầu Duyệt Nhi lại của Tức Mặc Ly, rất rõ ràng, haingười đương nói chuyện đây hoàn toàn không cảm giác được điều bất thường gì. Thất Mệnh muốn nhắc nhở Duyệt Nhi công chúa đáng yêu, nhưng liếcthấy khí tức lạnh lẽo quanh người Tức Mặc Ly, đành phải thấp tha thấpthỏm lùi ra cách đấy không xa, lẳng lặng đưa mắt nhìn, không nói gì.

Tức Mặc Ly cuối cùng nhịn không được: “Duyệt Nhi… …”

Duyệt Nhi ngọ nguậy trong ngực y, ra ý đáp lời, cái đầu nho nhỏ vẫn đối diệnvới Ôn Chi Hàn: “Không phải như vậy, tướng quân đó nhất định là ái mộcông chúa… …”

Ôn Chi Hàn bất đắc dĩ nói: “Vậy sự tình tiếp theo đó sẽ thế nào?”

“Ta mặc kệ, dù sao thì tướng quân chính là ái mộ công chúa, ngươi nói xem có phải không? Không phải liền không chơi với ngươi!”

Ôn Chi Hàn: “… … Đúng ha, ta cũng cảm giác như vậy… …”

Thất Mệnh đồng cảm liếc nhìn Ôn Chi Hàn, lại thêm một kẻ đáng thương dần dần mất đi khí tiết… …

Một lúc sau, hai người đó càng nói càng hưng phấn… …

Tức Mặc Ly đưa tay nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi, thanh âm tựa suốitrong chảy qua ngọc thạch mang theo đôi chút ủy khuất: “Duyệt Nhi… …”

Tròng mắt Thất Mệnh rất nhanh liền rơi xuống đất, ngữ khí uất ức này…..Đượcrồi, y thừa nhận lúc nghe thấy thì cảm thấy hả hê vui sướng khi ngườigặp họa. Nhưng rõ ràng Thất Mệnh rất nhanh đã gặp báo ứng.

Đương lúc Duyệt Nhi quay đầu chuẩn bị thật sự nghe xem Tức Mặc Ly nói gì thìmột nữ tử phục sức sặc sỡ xông tới, đứng trước mặt Thất Mệnh, thanh âmđáng thương nói không nên lời: “Thất Mệnh, ngươi muốn trốn ta đến baogiờ? Thích hay không thích ta, cho ta kết quả đi!”

Duyệt Nhi đang quay đầu qua phía Tức Mặc Ly được nửa chừng thì liền đột ngộtđổi hướng sang Thất Mệnh, biểu tình dạt dào hứng thú nghe kịch hay, ÔnChi Hàn thấy Duyệt Nhi như vậy cũng không kiềm được mà nhìn Thất Mệnh,ngay cả Tức Mặc Ly trước giờ ngoại trừ Duyệt Nhi thì không nhận thấy bất kỳ sự tồn tại của những thứ khác cũng nhàn nhạt nâng mắt nhìn ThấtMệnh.

Người tới chính là Khổng Tước của Ma Giới, người hôm ấy đã tìm thấy Duyệt Nhi trao cho Thất Mệnh, trên mình là y phục sặc sỡ rực rỡ, khiến người đãtừng gặp qua khó mà quên được.

Thất Mệnh nhận lấy ánh mắt nặng nề từ bốn phía, trầm mặc, nói: “Không thích.”

Khổng Tước cực kỳ tức giận: “Ngươi không thích cũng phải thích!” Trên gươngmặt nàng hãy còn lấm tấm mồ hôi, có lẽ là do chạy quá gấp, cầm lấy chéntrà trên mặt bàn vốn dĩ đám Duyệt Nhi còn chưa uống nốc cạn, thở hổn hển nói: “Ngươi tìm được tiểu công chúa Tử Hổ của các ngươi rồi, việc báothù sẽ lại có hi vọng rồi phải không? Mấy trăm năm qua, bất kể là ở đâu, trong lòng ngươi cũng chỉ có báo thù báo thù báo thù! Ngươi ngoại trừbáo thù thì vô số những năm tháng sau này đều không có chuyện gì khác để làm? Ngươi mù rồi, không thấy được người bên cạnh ngươi? Ngươi đi đâu,ta liền theo đó, ngươi không thể liếc nhìn ta một cái?”

Khổng Tước nói đến đoạn đau lòng đã có chút kích động, bỗng quay đầu sanghướng Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi cô nương, Thất Mệnh ngày ngày đều nghĩ đếnđại nghiệp báo thù, vì chuyện này mà bất kỳ điều gì cũng cam tâm tìnhnguyện. Mà cô hiện giờ còn ngồi vui vẻ nhàn nhã nơi đây, sao xứng vớinỗi khổ tâm mà Thất Mệnh đã dốc bao tâm huyết! Cô là huyết mạch duy nhất của Tử Hổ Vương tộc, chẳng phải nên đảm nhiệm trọng trách to lớn hơnsao?”

Thất Mệnh nghe lời nàng nói lúc đầu thì trong lòng đã có chút lo lắng,hiện giờ nghe thấy Khổng Tước tựa như đang chỉ trích Duyệt Nhi, tronglòng càng gấp, bất đắc dĩ nói: “Cô chưa chứng kiến người mình yêu thương chết ngay trước mắt. Hôm đó ta thông qua Không Hiện Thạch (đá hiển thị không gian) nhìn thấy hình ảnh nàng bị tộc Cửu Vĩ truy sát chết thảm. Vương của ta, huynh đệ của ta, phụ mẫu của ta, người con gái ta yêu thương, cùng mộtlúc đều rời bỏ ta mà đi. Ta có tộc hận gia thù chưa báo, nhưng Duyệt Nhi cũng chính là Vương của tộc Tử Hổ ta, cho dù nàng thế nào, cho dù nàngkhông báo được thù diệt tộc, đi theo nàng, bảo vệ nàng, cũng chính là sứ mệnh trọng trách của hộ pháp còn lại trong tộc Tử Hổ. Lẽ nào đến phiênngười ngoài như cô chất vấn?”

Thất Mệnh quay đầu, không chịu được khi phải nhìn biểu cảm của Khổng Tướclần nữa, áp chế lo lắng trong lòng: “Cô không phải là muốn một đáp ánsao, hiện giờ ta đã nói hết cho cô rồi đó. Cô đi đi!” Đi đi, đừng khiếnta khó xử nữa.

“Chỉ sợ cả hai đều không đi được!” Thanh âm truyền vào từ trên đình nghỉ cao nhất của Tô Nhục Nhục tửu lâu, Thất Mệnh ngẩng đầu, chỉ thấy ba lãotiên nhân tiên phong đạo cốt xuất hiện trên không trung trước đình nghỉ, toàn bộ đều là tu vi bậc Tiên Quân. Đôi mày tuấn tú của Thất Mệnh bắtđầu nhíu lại. Lẽ nào vừa rồi y và Khổng Tước tâm tình kích động hơi quá, đã để lộ ma khí?

Tiên Quân ở chính giữa nói: “Lần trước Hỏa Phượng kia dẫn theo người trongMa Tộc lên Cửu Trùng Thiên cũng được đi, đấy là sơ sót của Tiên giớichúng ta, hiện giờ Ngọc Đế đã hạ lệnh canh phòng cẩn mật. Thật không ngờ ở nơi phồn hoa náo nhiệt này cũng có người Ma tộc các ngươi dám ở đâynói chuyện yêu đương. Hôm nay, để các ngươi đến Địa phủ làm một đôi uyên ương phong lưu!”

Nói rồi thân hình ba vị Tiên Quân khẽ động, đầu ngón tay bắt quyết đang định xuất ra tiên pháp.

“Các ngươi ai dám?!” Thanh âm mềm mại ngọt ngào, khiến người nghe toàn thânđều nhịn không được mà tan chảy, giờ phút này thế nhưng lại mang theo uy thế không dễ gì phản kháng.

Ba vị Tiên Quân nhướng mắt nhìn kỹ, chỉ thấy một tiểu cô nương trắng hồngvới đôi mắt to tròn đang đối diện với họ, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là nộ khí, rõ ràng không có khí tức của người trong lục giới nhưng lạikhiến người khác chẳng dám coi thường. Mà khiến ba vị Tiên Quân do dựkhông dám động chính là nam tử đang ôm tiểu cô nương. Y ngồi nơi đấy,như thể chưa từng nhướng mắt lên nhìn họ nhưng khí chất cùng tư thái đó, Tiên giới khó tìm, tựa như Thần đế không dễ gì phạm đến, nhưng lạikhông nhìn ra được tu vi. Tiên giới từ khi nào đã xuất hiện một nhân vật như vậy?

Ba vị Tiên Quân tiến thoái lưỡng nan, nhưng người Ma giới tự tiện xông vào Tiên giới, đích thực cũng nên loại trừ, được rồi, mặc kệ y là người từđâu đến, trước giết hai kẻ thuộc Ma giới này rồi nói.

Duyệt Nhi đưa tay định tháo Huyễn Oanh lưu ly trượng, Ôn Chi Hàn đã cười vui vẻ nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhi đừng bận tâm, để ta.”

Ôn Chi Hàn đứng thẳng dậy, hoàn toàn không chút dáng vẻ chật vật nhếchnhác ngày nào,cử chỉ hữu lễ, hết thảy đều là phong phạm của công tử đạigia tộc, hành lễ nói: “Tại hạ chính là đệ tử của Doanh Châu Tiên chủ ÔnChi Hàn, ba vị Tiên Quân cũng đến tham gia thọ yến mừng sinh thần thứmười lăm vạn của gia sư phải không, mặc dù có chút bất tiện không thểnói nguyên nhân với ba vị Tiên Quân, nhưng hai vị Ma giới này cũng đếntham dự thọ yến mừng sinh thần của gia sư. Họ không có ý gì khác, thỉnhba vị Tiên Quân giơ cao đánh khẽ, xem như cho gia sư và Doanh Châu chútmặt mũi, được không?

Ba vị Tiên Quân vốn dĩ có chút kiêng kị Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi, hiện giờthấy Ôn Chi Hàn nói vậy, vừa vặn có được lý do đường đường chính chính,thế là khách sáo vài câu rồi liền rời đi.

Ôn Chi Hàn ngoảnh đầu thấy trên mặt Duyệt Nhi nở nụ cười tán thưởng đangtủm tỉm nhìn mình, trong lòng tự nhiên trỗi lên hào cảm mạnh mẽ của đạitrượng phu, đang chờ nghe Duyệt Nhi nói vài câu khích lệ, không ngờDuyệt Nhi lại cười tủm tỉm nói: “Mười lăm vạn tuổi, thì ra Doanh ChâuTiên chủ lại già đến vậy.”

Khóe miệng Ôn Chi Hàn giựt giựt, nói thế nào thì người ấy cũng là sư phụ của y, hơn nữa còn là … …Nghe người khác nói ông ấy như vậy, tiếp thu cũngkhông được, mà không tiếp thu cũng không xong, đành phải lảng sangchuyện khác: “Nay cũng đã nói họ đều là khách của gia sư, có hứng thútheo ta đi Doanh Châu một chuyến?” Nói rồi y đưa mắt chăm chăm nhìn TứcMặc Ly, mấy ngày nay gặp gỡ cùng với dặn dò trước đó của sư phụ, y hiệntại đương nhiên biết nam tử này là ai. Chẳng qua chỉ cần Duyệt Nhi muốnđi, Lạc Thủy Thượng Thần nhất định sẽ không ngăn cản.

Duyệt Nhi trong khoảng thời gian này gần như đã đốt sạch sản nghiệp của Doanh Châu trong Túy Tiên Thành, không ngờ Doanh Châu Sơn chủ còn chưa đếnứng chiến, vốn đã có ý định đánh đến Doanh Châu, hiện giờ thấy Ôn ChiHàn nói vậy, tham gia yến hội thì quá tốt rồi, huống hồ Doanh Châu dường như có rất nhiều tiền a, cười trộm nói: “Thật sao? Ngươi xác định làhoan nghênh chúng ta?”

Ôn Chi Hàn chỉ cảm thấy từng biểu cảm của nàng đều hết sức đáng yêu, cũngbất chấp ánh mắt lạnh tựa tuyết tan của Tức Mặc Ly, cười nói: “DuyệtNhi, Doanh Châu lúc nào cũng hoan nghênh nàng đến.”

Duyệt Nhi ngây người, bỗng dưng nhớ đến lời nói của Chỉ Thủy lúc rời Nam HảiLong Cung: “Duyệt Nhi muội muội, Nam Hải Long Cung bất kỳ lúc nào cũngđợi muội tới.” Có chút hoài niệm, cười nói: “Chi Hàn, ngươi thật giốngChỉ Thủy ca ca… …”

Ôn Chi Hàn thấy biểu tình nàng hoài niệm như vậy, vừa định hỏi Chỉ Thủy là ai thì đầu Duyệt Nhi đã bị Tức Mặc Ly nhẹ nhàng quay về phía y. Ánh mắt Tức Mặc Ly một mảnh u ám: “Duyệt Nhi, ta cũng đã đọc qua “Bỏ lại quákhứ trước đây”… …” Vì vậy nàng đừng cười nói với Ôn Chi Hàn.

Duyệt Nhi nghi hoặc: “Hả?”

“Vì vậy chúng ta không đi Doanh Châu được không?” Ngón tay thon dài véo véo lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng trước saukhông đổi giờ phút này lại ôn nhu dịu dàng đến độ có thể chảy thànhnước.

Ôn Chi Hàn thấy Duyệt Nhi dịu xuống giống như đã bị trúng mỹ nhân kế, cáikhó ló cái khôn nói: “Duyệt Nhi,Doanh Châu có rất nhiều đồ ăn ngon… …”

Cô hổ nhỏ nào đó đang chìm đắm trong mỹ nhân kế vừa nghe nói có đồ ănngon, lỗ tai liền dựng lên, đôi mắt to tròn ầng ậng nước, yếu ớt nhìnTức Mặc Ly: “Ta muốn đi… …”

Tức Mặc Ly cắn răng, đôi mắt tựa lưu ly u ám lướt qua người Ôn Chi Hàn, ÔnChi Hàn thấy thế thì không nhịn được run lên, chớp mắt đã hướng sangnhìn Duyệt Nhi, vẫn là vẻ dịu dàng khiến người mê đắm như cũ: “Được, vậy thì đi.”

Duyệt Nhi quay đầu lại, nghe thấy tiếng bước chân của Khổng Tước, cười nói:“Khổng Tước tỷ tỷ, sau này tỷ ở bên cạnh ta đi, được không?”

Khổng Tước buồn bã dừng lại bước chân vừa định rời đi, phức tạp nhìn ThấtMệnh đang dời ánh mắt sang chỗ khác, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy thành khẩn của Duyệt Nhi, đôi mắt có chút ươn ướt, vị tiểu cô nương ngọc tuyếtđáng yêu, khả ái đơn thuần thiện lương ấy đang muốn dùng cách thức nàyđể giúp nàng, thành toàn cho nàng. Thôi đi, chung quy vẫn là bỏ khôngđược, vậy thì tiếp tục cố gắng vậy, dù gì cũng đã ngần ấy mấy trăm năm,mấy nghìn năm, mấy vạn năm. Khổng Tước gượng cười, thấp giọng nói: “Đatạ Duyệt Nhi cô nương.”

Duyệt Nhi lúc lắc đầu, đôi mắt to tròn cười đến híp lại: “Thất Mệnh thúcthúc, không thể đối xử với Khổng Tước tỷ tỷ hung dữ như vậy, nếu khôngngười liền thay Tiểu Mộ đi sưu tầm đồ ăn ngon đồ chơi vui cho con.”

Khóe môi Thất Mệnh giựt giựt, trong lòng thở dài.