Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 36: Ai dám có ý kiến?



Dọc đường đi, Nam Hải Long Vương thường cùng Duyệt Nhi chuyện trò vài bacâu, đến sau khi Duyệt Nhi ngủ thì không lên tiếng nữa. Tốc độ khôngnhanh không chậm, một ngày liền tới Nam Hải Long Cung.

Nam Hải Long cung sớm đã được tin của Long Vương, cả đám người hầu xếp hàng đứng trước cung điện, đợi đoàn người Tức Mặc Ly đến gần, đương chuẩnbị hành lễ hoan nghênh thì Tức Mặc Ly khẽ nhíu hàng mày đẹp, nhìn DuyệtNhi đang ngủ say trong ngực, nói: “Bảo họ không được ầm ĩ.”

Nam Hải Long Vương sững người ngẩn ngơ, vừa mới rồi rõ ràng là Lạc ThủyThượng Thần nói chuyện với mình, áp chế cảm xúc dâng trào của bản thân,đưa tay lên, cả đám người liền cứng đờ tại chỗ, huyên náo xôn xao tronggió.

Nam Hải Long Vương dẫn họ đến cung điện hoa lệ to lớn nhất, cười nói: “LạcThủy Thượng Thần, mấy ngày này phải ủy khuất người ngụ lại cung điện tồi tàn của Tiểu vương rồi. Mọi người cứ nghỉ ngơi trước, đến tối sẽ chiêuđãi các vị.”

Tức Mặc Ly gật gật đầu, ôm Duyệt Nhi hướng về nơi tẩm điện rộng nhất mà đi, đám người Kha Mộ Thanh cũng biết hiện giờ không cần bọn họ theo hầu bên cạnh, ai nấy đều tự tản ra tìm một Thiên điện.

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi đi đến tẩm điện, tẩm điện xa hoa vô cùng, cứ cáchhai mươi bước lại có một viên Dạ Minh Châu to bằng miệng cốc, đảo mắtkhắp tẩm điện, thế nhưng bày trí hơn trăm viên minh châu, ngay đến bứctường trên điện cũng được tạo thành từ loại vỏ sò có thể phát sáng tạinơi biển cả sâu nhất. Trung tâm tẩm điện có một hồ nhỏ, trên mặt sóngbiếc dập dờn, vài chú cá phát sáng đang bơi qua bơi lại nô đùa, trên hồlà một chiếc giường lớn đúc bằng ngọc thạch, chiếc rèm làm từ Dạ QuangBối (vỏ sò có thể phát sáng trong đêm) màu phấn, phía sau rèmlà màn che bằng lụa mỏng màu hồng phấn buông rũ xuống dưới. Tức Mặc Lyôm Duyệt Nhi, bàn tay thon dài vén tấm màn che, phất tay đem đệm giườngbằng gấm quý giá hoa lệ trải trên đó đều thay hết, từ nội đỉnh lấy ramột bộ chăn đệm bằng gấm càng mềm mại thơm mát hơn, trải xong, dùng linh lực khiến đệm ấm lên rồi mới nhẹ nhàng đặt Duyệt Nhi xuống.

Tức Mặc Ly cẩn thận ngắm nhìn dáng người nho nhỏ trên giường. Ban đầu khinhặt nàng về, nàng chẳng qua mới chỉ là một tiểu tử hổ- một thần thúđược trăm tuổi, khi ấy hình dáng cũng nhỏ như vậy, vừa vặn nằm trên bàntay của y, móng vuốt nhỏ mềm thịt ôm lấy bàn tay y rồi liền không buôngra nữa. Hiện giờ đã bốn trăm tuổi, hóa thành hình người, vẫn khéo léohoạt bát, ngủ trong ngực, loại cảm giác đó khiến tâm tình y thỏa mãn,so với tiểu tử hổ cũng không khác gì.

Lúc này Duyệt Nhi ôm lấy tay Tức Mặc Ly ngủ mê man, vẫn chà chà hàm răngtrắng nhỏ, phát ra âm thanh khe khẽ. Trong mắt Tức Mặc Ly là một mảnhyêu chiều, thấp giọng cười ha ha một tiếng.

Đảo mắt nhìn quanh, không thể không nói tẩm điện của Nam Hải Long vươngđược bài trí khá đẹp. Cung điện này vừa hoa lệ vừa tinh xảo, là màu phấn hồng mà Duyệt Nhi thích nhất, nếu như nàng có thể nhìn thấy, giờ phútnày chắc chắn sẽ cực kỳ cao hứng, đôi mắt to tròn nhất định sẽ congthành hình lưỡi liềm. Ánh mắt Tức Mặc Ly tối lại, ngón tay thon dài lướt qua nơi mí mắt Duyệt Nhi. Y dùng không biết bao nhiêu phương pháp, thậm chí những thứ nàng ăn cũng cho vào không ít dược thảo nhưng lại khôngcó chút tác dụng. Phái Ngưng Không âm thầm tìm kiếm cách chữa trị cũngkhông thu được kết quả gì. Lẽ nào thần kiếp làm mù đôi mắt, thật sựkhông thể chữa lành?

Nếu thật sự không được, đợi Đạp Vũ trầm tu tỉnh lại, bảo y cùng thử mộtlần. Nhớ đến Đạp Vũ, trong lòng Tức Mặc Ly liền lạnh lẽo, ngơ ngẩn ngắmnhìn Duyệt Nhi đến phát ngốc.

Đến tối, Nam Hải Long Vương mở tiệc lớn khoản đãi đoàn người Lạc ThủyThượng Thần, các gia tộc Nam Hải, tướng lĩnh, quan binh đều tề tượu tạichính điện Nam Hải Long Vương.

Khi ấy, bên trong điện tiếng cười đùa ồn ào huyên náo, dù gì thì loại đạiyến hội như thế này cũng là dịp để các gia tộc, các thế lực lôi kéo nhân tài hoặc trao đổi tin tức. Nam Hải Long vương ngồi ngay ngắn trên longỷ, dáng vẻ của một phu nhân xinh đẹp ước chừng ba bốn mươi tuổi, nhưngkỳ thực thì bà cũng đã hơn vạn tuổi. Lúc này bà khẽ nhíu mày, giống nhưcó việc phiền muộn khó giải quyết.

Nam Hải Nhị vương tử Long Chỉ Thủy chạy đến trước mặt bà, cười nói: “Mẫuvương, có chuyện gì phiền não?” Đại vương tử hiện giờ đang trấn thủ ởnguồn nước Nam Hải, vì vậy lúc này trong Long cung chỉ có Nhị vương tử ở đây. Nam Hải Long vương đưa mắt nhìn đứa con tuấn tú của mình, cử chỉchừng mực, nho nhã hữu lễ, đáng tiếc tâm kế lại quá nông cạn, thiệnlương vô hại, thở dài một tiếng: “Vẫn là vì chuyện nguồn nước Nam Hải… … Xem ra, vấn này không giải quyết, Nam Hải chúng ta nguy rồi!”

Long Chỉ Thủy vừa nghe thấy thì mày cũng nhíu lại, nguồn nước Nam Hải mấytrăm năm gần đây cứ như mắc bệnh, là suối nguồn của sinh mệnh nhưngngày qua ngày lại càng ít đi, mấy trăm năm nay lại càng không ngừng sụtgiảm. Biển có nước mới có sự sống, không có nước thì sẽ không phải làbiển. Mỗi một biển đều có nguồn nước của riêng mình, mà hiện giờ, nguồnnước Nam Hải xuất hiện tình trạng như vậy, toàn bộ Nam Hải đều bận rộnsuốt mấy trăm năm nhưng vẫn không tìm được cách giải quyết. Cho đến bâygiờ đã trở thành tâm bệnh của hết thảy người dân Nam Hải.

Lạc Thủy Thượng Thần này đương nhiên có thể dễ dàng giải quyết, nhưng cũngkhông biết liệu y có đồng ý trợ giúp Nam Hải một tay không. Nam Hải Long vương khôi phục tinh thần nói với nữ hầu bên cạnh: “Đã sai người đi mời Lạc Thủy Thượng Thần chưa, vì sao giờ này còn chưa đến?”

Vừa dứt lời, mọi người trên điện đều nhao nhao quay đầu, trong nháy mắt toàn bộ đại điện đều không một tiếng động.

Chỉ thấy Lạc Thủy Thượng Thần người vận bạch y chậm rãi bước đến cửa điện,trong ngực ôm một tiểu cô nương khiến khí tức lạnh lẽo trên người LạcThủy Thượng Thần cũng phần nào trở nên nhu hòa. Mọi người vào lúc banngày chỉ đưa mắt nhìn từ xa đã cảm thấy kinh ngạc, hiện giờ nhìn gần,mày như họa, mắt như sao, phong hoa tuyệt đại, khí chất vô song, dungmạo và phong thái tuyệt thế thế này, ai nấy sớm đã nhìn đến ngẩn ngơ,chỉ cảm thấy nếu như được y liếc mắt một cái, đời này sống cũng coi nhưkhông uổng phí!

Duyệt Nhi nằm vùi trong ngực Tức Mặc Ly, lúc này đương nhiên không nhìn thấydáng vẻ ngẩn ngơ ngắm Tức Mặc Ly của mọi người trong điện, chỉ nghi hoặc nói: “Tức Mặc Ly, sao lại không có tiếng động?”

Thanh âm mềm mại ngọt ngào khiến ai nấy đều tan chảy, không khỏi đánh giátiểu cô nương đang được Tức Mặc Ly ôm trong ngực, quả thật là một tinhlinh đáng yêu, mặt như hoa đào, đôi mắt to tròn màu hổ phách long lanhsáng rực, nhẹ nhàng thoát tục, đặt bên cạnh dung mạo cũng như phong thái của Lạc Thủy Thượng Thần mà vẫn không khiến người khác cảm thấy có điều gì bất ổn. Mọi người lại quan sát kỹ hơn, trong lòng thở dài tiếc nuối, đáng tiếc thế nhưng lại là một tiểu cô nương bị mù.

Nam Hải Long vương đã bước tới trước nghênh đón, thân thiết cười nói:“Đương nhiên là có âm thanh rồi, hoan nghênh Duyệt Nhi cô nương và LạcThủy Thượng Thần đã đến. Yến tiệc đêm nay, Duyệt Nhi cô nương có thể nói là có lộc ăn rồi.” Mọi người hồi phục tinh thần, vội vàng hành lễ rồitrở lại cười đùa như ban nãy. Đùa sao! Không thể vì chấn động mà làm mất thể diện của Nam Hải.

Nam Hải Long vương dẫn Tức Mặc Ly đến trước chiếc bàn tiệc lớn nhất phía trên, Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi bình thản ngồi xuống.

Chiếc mũi nhỏ nhắn của Duyệt Nhi hít hít, ngất ngây nói: “Mùi thật thơm.” Mặc dù nàng không nhìn thấy chiếc bàn lớn trước mặt đặt gần hai trăm mónăn, nhưng thử ngửi cũng cảm giác được hương thơm hấp dẫn.

Nhị vương tử Long Chỉ Thủy đứng bên cạnh Nam Hải Long Vương cười nói: “Hơnhai trăm món ăn này đều có thể xem là những món ngon nhất của Nam HảiLong cung, nếu như cô nương thích, không ngại để ta giới thiệu qua mộtlượt.”

Duyệt Nhi vừa nghe thấy có hơn hai trăm món, hai lỗ tai hổ đã hưng phấn dựngthẳng lên, đôi mắt to tròn long lanh, gật đầu thích thú nói: “Được,ngươi đọc tên một món, ta liền ăn một món.” Nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Tiểu Mộ Cửu Kiếm bọn họ cũng chưa ăn, chi bằng cùng ăn đi.”

Nam Hải Long vương cười nói: “Họ đương nhiên cũng là khách quý của Nam Hải, hiện đang ngồi ở bàn bên dưới, Duyệt Nhi cô nương an tâm.”

Duyệt Nhi gật gật đầu, nuốt nước bọt, cái đầu nhỏ nhắn quay sang nói với Long Chỉ Thủy: “Khai tiệc, hiện giờ khai tiệc.”

Long Chỉ Thủy thấy dáng vẻ gấp gáp đáng yêu của nàng như vậy, nở nụ cườingồi xuống vị trí cách hai người Tức Mặc Ly không xa, nói: “Hương tiênnộn cua1. Nam Hải có một loại cua đặc biệt thơm hương, kết hợp với hơn trăm loại gia vị, vào miệng thơm ngọt vô cùng.”

1Nôm na là loại cua có mùi thơm được rán lên

Theo lời giới thiệu của Long Chỉ Thủy, bàn tiệc liền xoay từ từ, chiếc đĩangọc đựng món hương tiên nộn cua chậm rãi di chuyển đến trước mặt TứcMặc Ly. Trên tay Duyệt Nhi cầm đôi đũa ngọc tưởng tượng ra món ăn, ởtrong ngực Tức Mặc Ly đã kích động vô cùng, đáng tiếc mắt không nhìnthấy, chỉ có thể mơ màng ở trong ngực Tức Mặc Ly ngọ nguậy lắc lư cáiđầu nhỏ khiến Tức Mặc Ly chú ý. Long Chỉ Thủy vừa định bảo nữ hầu đứngbên cạnh cách đấy không xa đến đút Duyệt Nhi, ngay lập tức đã thấy TứcMặc Ly không một tiếng động cầm lấy đôi đũa ngọc, ngón tay so với đũangọc còn đẹp hơn vài phần, tao nhã gắp một miếng thịt cua, đưa đến bênmôi Duyệt Nhi, Duyệt Nhi mở cái miệng nhỏ nhắn, lập tức nuốt vào.

Dáng vẻ hai người thế này, cực kỳ tự nhiên, như thể từ trước đến giờ vẫnluôn là như vậy. Mọi người ở trên điện âm thầm đánh giá hai người, mộtmiếng rau hay một ngụm rượu đều bị tắc nơi cổ họng, nuốt vào nhổ ra cũng không được, chuyện này, không khỏi quá mức khiến người khác phải kinhngạc ấy chứ! Lạc Thủy Thượng Thần trong truyền thuyết thế nhưng lại đútcho một tiểu cô nương tiên thể còn chưa có ăn cái này cái nọ! Nghĩ vậy,ai nấy lại càng chăm chú quan sát đánh giá Duyệt Nhi, ban nãy bởi khítức rất mực thanh thuần của nàng, thêm nữa lại ở bên cạnh Tức Mặc Ly,không ai phát hiện điểm gì bất thường, hiện giờ người có tu vi cao rấtnhanh liền nhìn ra, khí tức trên người tiểu cô nương này thế nhưng lạikhông hề giống với khí tức trong ngũ giới, có đôi nét tương tự khí tứccủa Thần giới, nhưng cũng không phải.

Ở trong mắt tiên nhân, người dở dở ương ương thế này đương nhiên thườngbị coi thường khinh khi, chỉ là vì có Tức Mặc Ly, bọn họ cũng không dámbiểu hiện ra ngoài. Duy chỉ có một tiên nữ dung mạo xinh đẹp ngồi bêndưới, nghĩ thấy là đứa trẻ được gia tộc cưng chiều, trông thấy Lạc ThủyThượng Thần yêu chiều Duyệt Nhi như vậy, trong lòng ganh ghét bất mãn,liền nhỏ giọng nói với tiên nữ bên cạnh: “Thoạt đầu nhìn thấy là một kẻmù, chuyện này cũng không có gì, dung mạo cũng được đi. Hiện giờ quansát kỹ hơn thế nhưng lại là một bé gái không thần không tiên, không yêukhông ma, không người không quỷ, xem ra cũng chỉ là phế nhân, sao xứngvới sự yêu chiều như vậy của Lạc Thủy Thượng Thần.”

Vừa dứt lời, trên người Tức Mặc Ly trong nháy mắt liền tỏa ra một luồng khí lạnh, tiên nữ ấy bị đánh bay đến bức tường trên điện, hộc máu hôn mêbất tỉnh. Mọi người cả kinh, không dám bàn luận nữa, nhao nhao thay đổiđề tài.

Tiểu cô nương này là người yêu thương nhất của Lạc Thủy Thượng Thần, ai dám có ý kiến?