Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 35: Ta muốn ăn thịt!



Ba vị Long Vương sớm đã nhận được tin tức của Đông Hải Long Vương, như lửa tới mông vội vàng tiến đến hải vực sâu nhất, chỗ tứ hải giao nhau.

Nơi nước biển khắp tứ hải hội tụ hình thành nên một xoáy nước cực lớn, nước biển không ngừng dồn về, mãnh liệt va chạm tạo thành uy lực to lớn, tựa hồ có thể hủy thiên diệt địa, giống như thanh âm rống giận của một connộ long từ nơi biển sâu âm u truyền đến, trong phạm vi hải vực vài trămdặm không hề có sinh linh nào, nếu như tu vi thấp một chút, bên ngoàitrăm dặm bị sức mạnh như vậy tàn phá, có thể hôi phi yên diệt.

Ba vị Long Vương tu vi đương nhiên cao hơn tiên nhân, vì vậy mới có thểyên ổn đứng ở nơi này, nhưng thanh âm đinh tai nhức óc ấy vẫn khiến họcó chút không thoải mái, liền tạo nên một kết giới vây bên ngoài, ai nấy đều cau mày, trong đầu vẫn văng vẳng những âm thanh lùng bà lùng bùngấy.

Bỗng dưng, ba vị Long Vương đều có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phíaĐông. Chỉ thấy nơi hải vực được chiếu sáng bởi Dạ Minh Châu, một nam tửvận bạch y, tựa như thượng cổ thần đế tôn quý nhất, chậm rãi tiến đến từ nơi tối tăm, tư thái thong dong như tản bộ trong sân vắng, phảng phấtnhư thể những nơi người đó đi qua đều có thể tao nhã nở rộ ra từng đóabạch liên trắng muốt, thanh khiết mà xa xăm, mái tóc đen như mực nươngtheo động tác cúi đầu của y đổ xuống trên người một tiểu cô nương đangsay ngủ trong ngực, dung nguyệt phong hoa, khí chất vô song. Những nơi y bước tới, nước biển đều trở nên tĩnh lặng, ngoan ngoãn mở ra một conđường, ở bên cạnh y lăn tăn những bọt nước nhu hòa, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu hoa lệ tựa như ảo ảnh.

Ba vị Long Vương đều nhìn đến ngây ngẩn, nhất là trong đó có Nam Hải Long Vương là một Long nữ, trên mặt một mảnh si mê.

Đông Hải Long Vương thấy thế, “khụ” một tiếng, đoan cẩn nghiêm túc nói: “Vị này chính là Lạc Thủy Thượng Thần.”

Ba vị Long Vương bị thanh âm này làm giật mình, lấy lại tinh thần mới phát hiện Đông Hải Long Vương ở gần ngay trước mắt, có chút xấu hổ, đưa mắtnhìn, liền thấy ngoài y ra còn có bốn người nữa cũng xuất hiện tại nơinày, thế nhưng kỳ quái chính là vừa rồi tất cả đều chỉ thấy mỗi Lạc Thủy Thượng Thần.

Tây Hải Long Vương bước tới trước Tức Mặc Ly, hành lễ nói: “Lạc Thủy Thượng Thần, Tiểu Vương hạnh ngộ.” Bắc Hải Long Vương cùng Nam Hải Long Vươngcũng vội vàng hành lễ.

Ba người ngẩng đầu, trông thấy rõ ràng nửa gương mặt nhìn nghiêng của tiểu cô nương đang ngủ trong ngực Lạc Thủy Thượng Thần, gương mặt trắngnõn nhỏ nhắn xinh xắn, trên mái tóc đen thế nhưng hãy còn hai lỗ tai bebé vẫn còn chưa biến hóa, trên trán lộ ra một mảnh tử ngọc tinh xảo,hàng mi thật dài tựa như bức rèm yên tĩnh hạ một bóng râm bên dưới mắt,cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đang ngủ say sưa.

Chả trách nước biển đều tĩnh lặng không có bất kỳ âm thanh nào, thì ra làvì tiểu cô nương này, ba vị Long Vương đều âm thầm kinh ngạc. Nam HảiLong Vương lại vạn phần hâm mộ nhìn Duyệt Nhi, nếu có thể trở thành tiểu cô nương này, thật sự là chết cũng không hối tiếc.

Có lẽ bởi ánh mắt bà quá mãnh liệt, Tức Mặc Ly thản nhiên giương mắt liếcbà một cái, trái tim Nam Hải Long Vương vừa kích động vừa kinh sợ, bịngười có dung nhan như vậy nhìn, đời này phải quên thế nào đây? Chỉ làđôi đồng tử như ngọc đen tuyền ấy chỉ có nửa điểm cảm xúc. Nam Hải LongVương thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.

Cửu Kiếm thấy Tức Mặc Ly không nói gì, liền tiến lên trước: “Ba vị LongVương, vì sao lại ở nơi này?” Bốn vị Long Vương có chút xấu hổ, ai nấyđều ôm nỗi lòng riêng.

Bắc Hải Long Vương đáp: “Vật bên trong Dạ Minh Châu này cũng là bảo vật của Tứ hải chúng thần, Lạc Thủy Thượng Thần hôm nay muốn lấy đi quả thật có chút khiên cưỡng, ỷ mạnh cướp đoạt.” Lạc Thủy Thượng Thần đến từ Thầngiới, là vị khách tôn quý nơi Tiên Giới, nhưng thứ tốt như vậy chung quy cũng không thể để người khác được tiện nghi mà lấy đi, Đông Hải LongVương trong lòng thầm oán, bảo vật của Tứ hải bọn ta đó? Cũng không nghĩ thử xem Dạ Minh Châu này vốn dĩ là của ai, là ai ỷ mạnh chiếm đoạt?

Cửu Kiếm cười lạnh bảo: “Bảo vật này vốn là vật của Thần giới, chủ tử nhàta vốn đến thu hồi lại vật thuộc về mình, vì sao lại nói là ỷ mạnh cưỡng đoạt?”

Tây Hải Long Vương tiến lên nở nụ cười hòa khí nói: “Lạc Thủy Thượng Thầnmuốn lấy cũng không phải là không thể, có điều bảo vật này đã nằm trongtay chúng thần, chi bằng đem một vật tương đương trao đổi, không thìphong ấn này…”

Cái này, ngay cả Ngưng Không cũng bắt đầu cau mày: “Chủ tử nhà chúng tamuốn lấy cái gì còn cần phải đem vật ra trao đổi sao? Phong ấn này…”

Mày khẽ nhướng, Cửu Kiếm và Phất Dung hiểu ý, ba người liền dịch chuyển đến trước Dạ Minh Châu, tập trung linh lực đánh lên trên phong ấn. Bất quámột lúc, phong ấn đã bắt đầu khẽ dao động, một lát sau thì hoàn toàn bịsức lực của ba người phá hủy, tứ hải Long Vương đều không thể nào tiếptục trấn tĩnh được nữa. Bọn họ mặc dù biết Thần giới vốn dĩ rất mạnhnhưng không ngờ lại mạnh đến thế, chỉ ba thuộc hạ của Lạc Thủy ThượngThần thôi đã mạnh đến như vậy, có thể dễ dàng phá hủy phong ấn mà bọn họ xem ra cơ hồ không thể phá hủy được, Lạc Thủy Thượng Thần ấy sẽ như thế nào đây? Nếu như bọn họ sau khi biết được địa vị của Tức Mặc Ly ở Thầngiới, đối với việc thuộc hạ bên cạnh thôi đã mạnh đến vậy có lẽ sẽ không kinh ngạc đến thế.

Phong ấn bị hủy, chỉ lưu lại một viên Dạ Minh Châu cực lớn đang phát ra ánhsáng, ánh mắt Tức Mặc Ly rời khỏi người đang ôm trong ngực, bàn tay vẫnche phía trước người Duyệt Nhi nhằm bảo vệ cho nàng tao nhã vung lên, Dạ Minh Châu trong khoảnh khắc liền hóa thành bột phấn tan biến vào trongnước biển, chỉ để lại một mảnh ngọc Thiên cơ linh lung phát ra luồngbạch sắc còn rực rỡ hơn cả Dạ Minh Châu. Ba mảnh ngọc tương tự được TứcMặc Ly từ nội đỉnh triệu ra bay đến bên trên mảnh ngọc ấy, trong khoảnhkhắc ngón tay Tức Mặc Ly khẽ búng, mảnh ngọc đó liền bị khí tức của bamảnh ngọc kia đồng hóa, ngoan ngoãn cùng lúc bị hút vào bên trong đỉnh.

Đám người thấy động tác của Tức Mặc Ly từ đầu đến cuối hết sức tao nhã,thật sự là cảnh đẹp ý vui, muốn rời mắt cũng không được. Tứ hải LongVương cũng không ai lại tiến lên trước ngăn cản, nếu như bọn họ đoàn kết một chút, có lẽ vẫn còn có thể có sức ngăn trở, thế nhưng bọn họ lạibằng mặt không bằng lòng, ai nấy đều nuôi mưu đồ riêng, giờ phút này aicũng không nguyện làm chim đầu đàn đặng đắc tội với Lạc Thủy ThượngThần.

Nước biển nơi tứ hải giao nhau lần đầu tiên tĩnh lặng đến vậy, ngay cả mộtxoáy nước nhỏ cũng không dám cuộn quẫy trước mặt Lạc Thủy Thượng Thần.Tứ Hải Long Vương nhất thời trầm mặc, đích thực là không biết nên nóicái gì mới tốt đây.

Đông Hải Long Vương mặt mày hiền hòa, bước lên trước một bước cười nói: “Nếu như Lạc Thủy Thượng Thần đã thu hồi được vật trong nhà, vậy viên DạMinh Châu nho nhỏ của Đông Hải thần đây cũng coi như đã vinh hạnh tậnhiến chút sức lực nhỏ nhoi cho Lạc Thủy Thượng Thần. Chúc mừng Lạc ThủyThượng Thần.” Tam hải Long Vương nghe vậy, trong lòng hung hăng khinh bỉ một phen, cái gì mà Dạ Minh Châu nho nhỏ, cái gì mà chút sức lực nhỏnhoi. Đây không phải là nửa kín nửa hở nói Lạc Thủy Thượng Thần thiếulão một phần ân tình gì sao, đồ cáo già.

Đối với việc này Lạc Thủy Thượng Thần mắt cũng không hề nhướng. Duyệt Nhitrong ngực y “a” lên một tiếng, gương mặt rúc trong ngực y, hai lỗ taimàu tím be bé khẽ động đậy, hàng mi như bức rèm run run, sau đó thì từtừ mở đôi mắt to tròn sáng ngời như hổ phách, mơ mơ màng màng một lúc,quay về phía Tức Mặc Ly nói: “Ta lại ngủ rồi sao?”. Dạo gần đây nàngthường xuyên dễ dàng ngủ quên, mặc dù sau khi tỉnh dậy cảm giác đượclinh lực và tu vi đều không như trước, nhưng cứ như vậy sẽ bỏ lỡ rấtnhiều việc hay ho…

Bàn tay như ngọc tạc của Tức Mặc Ly cầm chiếc khăn gấm ấm áp tỷ mỷ lau mặtcho nàng, sờ sờ cái mũi xinh xắn của nàng, nói: “Muốn ngủ bao lâu thìngủ bấy lâu.”

Đám người Kha Mộ Thanh nhìn riết đã quen, chỉ có tròng mắt của tứ hải LongVương thiếu điều rớt xuống, tuy nói rằng từ cử chỉ ôm tiểu cô nươngtrong ngực của Tức Mặc Ly có thể biết được y yêu chiều tiểu cô nươngtrong ngực bao nhiêu, nhưng mà, lau mặt cho nàng? Với tư cách là một nam tử, phục vụ cho một nữ nhi thì thật khiến người khác phải kinh ngạc quá rồi, càng huống chi đây là Lạc Thủy Thượng Thần đó nha! Nếu như bọn họbiết việc rửa mặt của Duyệt Nhi đều do một tay Tức Mặc Ly chăm lo, chỉsợ là tròng mắt thật sự sẽ rơi xuống.

Duyệt Nhi ngủ say đến độ đầu óc có chút mơ màng: “Chúng ta tìm được Dạ Minh Châu hay chưa?”

Lại là Dạ Minh Châu chết tiệt đó! Trong mắt Tức Mặc Ly vụt qua một tia lạnh lẽo: “Khi thu hồi mảnh ngọc linh lung, nó bị hủy rồi.” Với năng lực của Tức Mặc Ly, đương nhiên không cần phải hủy đi viên Dạ Minh Châu vẫn cóthể lấy được mảnh ngọc, nhưng Duyệt Nhi cứ hết lần này đến lần khác nhắc đến viên Dạ Minh Châu đó, có lẽ còn có nửa điểm ký ức liên quan đến Đạp Vũ, y liền hủy đi chút hoài niệm nhỏ nhoi này. Thêm nữa, y nói Dạ MinhChâu bị hủy, cũng không hề nói là do y làm, Duyệt Nhi nhất định sẽ không phát hiện.

Đám người Kha Mộ Thanh bất đắc dĩ nghe Tức Mặc Ly thản nhiên đáp như vậy, một lần nữa cảm thấy vô lực.

Đôi tai be bé của Duyệt Nhi chán nản ủ rũ cụp xuống, trên mặt là vẻ thấtvọng mà người có mắt nhìn đều thấy được. Tức Mặc Ly thấy dáng vẻ củanàng như vậy, trong lòng không nỡ, liền từ nội đỉnh lấy ra một cốc mậthoa, đưa đến miệng nàng nói: “Uống đồ ngọt đi.”

Tứ hải Long Vương suýt nữa thì ngất xỉu, cảm giác thấy cái trò dụ dỗ trẻcon này rốt cuộc là chuyện gì đây? Duyệt Nhi thập phần không cảm kích,cái đầu nhỏ tránh đi, thanh âm mềm mại ngọt ngào liền từ trong ngực TứcMặc Ly thoát ra: “Không muốn cái này, ta muốn ăn thịt!”

Mọi người ai nấy đều tan chảy, thanh âm này… Thực có chút mất hồn mà.

Nam Hải Long Vương thầm tính toán trong đầu, lập tức nảy sinh một chủ ý,tiến lên trước một bước cười nói: “Tiểu cô nương, Nam Hải chúng ta lànơi nổi danh về mỹ thực trong tứ hải, nếu như cô nương muốn ăn thịt, vậy theo ta đi Nam Hải Long cung làm khách, được không?”. Nếu như có thể có được sự yêu thích của vị tiểu cô nương này, vậy vấn đề kia của Nam Hải, có lẽ Lạc Thủy Thượng Thần sẽ trợ giúp một tay.

Duyệt Nhi nghe thấy, hai lỗ tai be bé lập tức hưng phấn dựng thẳng: “Thậtsao?” Gương mặt nhỏ nhắn hướng về phía Nam Hải Long Vương, đôi mắt totròn quay về phía ấy.

Tứ hải Long Vương cuối cùng đã nhìn rõ dáng vẻ của Duyệt Nhi, ngọc tuyếtkhả ái, thanh thuần động lòng, tự có một cảm giác thư thái bức người,đáng tiếc, lại là một người mù! Nam Hải Long Vương mặc dù trong lòng lấy làm tiếc, nhưng trên mặt vẫn không hề biến sắc cười nói: “Đương nhiênlà thật. Ngay cả thịt cua cũng có hơn trăm cách chế biến, càng huống chi những món khác.”

Kha Mộ Thanh bất đắc dĩ tiến lên trước nói: “Chủ tử, bên trong túi càn khôn của người hãy còn các loại mỹ thực tiên quả thuộc hạ thu thập được, chi bằng chúng ta trước quay về Bồng Lai Tiên Sơn, xem thử phía Thất Mệnhthúc thúc của người thế nào rồi?”

Chiếc miệng xinh xắn của Duyệt Nhi khẽ nhếch, không thuận theo: “Ta khôngmuốn!”. Gương mặt nhỏ nhắn quay sang Tức Mặc Ly, đôi mắt to tròn đã ầngậng hai giọt lệ, yếu ớt nhìn y.

Trong lòng Tức Mặc Ly vốn hơi không muốn đi, nhưng hoàn toàn bị dáng vẻ lúcnày của Duyệt Nhi làm cho tiêu tán, gật gật đầu nói: “Được.”

Đôi mắt Duyệt Nhi cong lên, cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Mọi người đối với sự sủng ái của Tức Mặc Ly cũng đã thành quen, Nam HảiLong Vương bình tĩnh cười nói: “Lạc Thủy Thượng Thần các vị quý khách,hoan nghênh đến Nam Hải Long Cung làm khách.” Nói rồi dẫn đường đitrước.

Tức Mặc Ly chỉ để mắt đến Duyệt Nhi nằm trong ngực, quay người bước theohướng Nam Hải Long Vương mà đi. Đám người Kha Mộ Thanh Cửu Kiếm hết cách đành phải chắp tay chào: “Tam vị Long Vương, xin bái biệt tại đây. ”Rồi bước theo Tức Mặc Ly.