Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 - Chương 70: ĐOẠN TUYỆT QUAN HỆ



"Đáng lẽ nên để vị Thánh Tử kia nhìn thấy, tính tình bằng hữu của hắn chính là như thế này. Rex, không phải Thánh Tử nói trong ba ngày tới anh có thể tìm hắn bất cứ lúc nào sao, vậy mai chúng ta đi bái phỏng luôn đi, nói cho hắn biết vị Tam vương tử này tốt như thế nào." Cách Ngôn không chỉ không sợ, ngược lại còn nói to lên.

"Khoan đã." Tam vương tử bất ngờ mở miệng ngăn binh lính lại.

Binh lính lập tức dừng lại.

Tam vương tử nhìn chằm chằm Cách Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo dị thường: "Gan ngươi cũng lớn đấy. Bản vương tử sẽ nhớ kỹ ngươi. Chúng ta đi."

Dứt lời gã liền rời đi.

Tam vương tử tức giận khó đối phó như thế, vậy mà lại thực sự rời đi vì vài ba câu hăm dọa của đối phương? Chỉ là vì sao đối phương nói như vậy lại khiến Tam vương tử kiêng kị, chẳng lẽ gã thật sự sợ Thánh Tử?

Người trong phòng nào biết rằng Tam vương tử không phải sợ Thánh Tử, mà là không muốn phá hủy hình tượng đã dựng nên trước mặt Thánh Tử.

Chẳng qua cái này cũng chứng minh suy đoán của Cách Ngôn là đúng, nếu không vị Tam vương tử này cần gì phải đợi Thánh Tử đi rồi mới dám đến trước mặt họ diễu võ giương oai, còn không phải là do không muốn Thánh Tử biết gương mặt thật của mình sao. Cậu chỉ cố tình nói thế thôi, kết quả đối phương quả nhiên bị lừa. Còn đang nghĩ ngợi, bỗng gương mặt phẫn nộ đến cực điểm của Ophelia xuất hiện trước mắt cậu.

"Ca ca, ngươi có biết ngươi mới đắc tội với ai không?!" Ophelia giận dữ quát, ánh mắt như hận không thể lập tức trói cậu lại giải đến trước mặt Tam vương tử để bồi tội vậy.

"Biết chứ, không phải là Tam vương tử của đế quốc Arthurlanca sao." Cách Ngôn gật đầu.

"Nếu ngươi đã biết vì sao còn nói những lời đó? Ngươi có biết Tam vương tử muốn bóp chết ngươi cũng chỉ như bóp chết một con kiến không?" Ophelia thấy cậu vẫn là một bộ biểu tình vô tội không để trong lòng, tức giận đến đau cả ngực.

"Cái này thì đúng là không biết thật."

Ophelia lạnh lùng nhìn cậu, tuyên bố trước mặt mọi người: "Ta không có loại ca ca không màng đến an nguy gia tộc, gia tộc Louisa cũng không có loại con cháu như vậy. Ta tin nếu phụ thân mẫu thân biết chuyện ngươi làm hôm nay nhất định cũng sẽ cực kỳ thất vọng buồn lòng. Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần về nhà nữa."

Người trong phòng ai cũng lộ vẻ tán đồng, người này liều lĩnh đắc tội Tam vương tử, sớm muộn gì cũng chết, nếu là bọn họ, bọn họ cũng làm như vậy.

banhmidaudo.wordpress.com

"Ophelia, ngươi đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta sao?" Cách Ngôn thở dài trong lòng. Muội muội này của cậu đúng là thông minh, còn biết phải đoạn tuyệt quan hệ với cậu trước khi mọi người đi, mượn miệng bọn họ truyền ra ngoài. Đến lúc Tam vương tử biết chuyện này cũng sẽ không gây khó xử cho gia tộc Louisa.

"Không sai." Ophelia vẻ mặt lạnh nhạt.

Cách Ngôn nói: "Lời ngươi không tính, ngươi đâu phải gia chủ gia tộc Louisa. Trừ phi chính miệng phụ thân mẫu thân nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với thì mới tính, bằng không ta vẫn là người gia tộc Louisa."



Ophelia cười lạnh: "Vậy ngươi chờ xem."

Yến hội cuối cùng tan rã trong không vui. Chủ nhân yến hội không có tâm tình kéo dài yến hội, mọi người cũng không phải người không thức thời, liên tiếp cáo từ rời đi. Không lâu sau, chuyện xảy ra ở đây đã được truyền ra ngoài.

Đáng tiếc chủ nhân câu chuyện lại là học sinh Học Viện Đế Quốc, nên khi mọi người nói về nó chỉ thi thoảng mới nhắc đến ca ca Ophelia một câu, độ nóng cũng không được bao lâu. Đến khi phụ mẫu Ophelia tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Cách Ngôn, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình trong dự tính.

Mấy ngày sau, ai cũng cho rằng Tam vương tử sẽ không bỏ qua cho hai người, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Tam vương tử phái người đến gây phiền toái cho hai người kia, còn tưởng Tam vương tử đã trở nên nhân từ rồi. Cách Ngôn đối với việc này cũng không thấy ngoài ý muốn. Thánh Tử Thần Điện Quang Minh còn chưa rời khỏi đế đô, sao Tam vương tử có thể động thủ được, chỉ là chờ đến lúc Micah rời khỏi, có lẽ đó sẽ là lúc bắt đầu những ngày xui xẻo của bọn họ. Nói thì nói như vậy, chứ cậu mỗi ngày nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống.

Trong lúc đó Rex cũng không đi tìm Thánh Tử Micah. Bởi Tam vương tử nên không ai dám nói chuyện này cho Thánh Tử Micah biết cả. Đợi bốn ngày, Micah rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật rằng Rex không có ý nguyện kia. Hắn cũng không cưỡng cầu, chỉ là cảm thấy tiếc nuối, nhưng hắn cũng không chọn lại Kỵ Sĩ Quang Minh còn lại. Đến khi tất cả thi đấu kết thúc, đến ngày rời đi hắn cũng chỉ dẫn bình dân kia đi.

Isaac quả nhiên được danh hiệu đệ nhất. Đối thủ trận cuối của hắn là Andrew, hai người sảng khoái vui vẻ đánh một trận, kết quả cuối cùng ngược lại không còn quan trọng.

Kết quả hai mươi hạng đầu cũng được công bố.

Vận khí của Rex không tốt lắm. Y lấy tổng 13 điểm của mình vừa vặn song song đứng thứ hai mươi với một người khác, có nghĩa là trong hai người sẽ có một người bị loại. Đến lúc công bố kết quả, hầu như mọi người đều không thấy bất ngờ, bởi vì người bị loại là Rex.

Thực ra lấy biểu hiện của Rex chắc chắn sẽ không thua người kia, nhưng bởi vì y đắc tội Tam vương tử nên cuối cùng y bị mấy trọng tài phân định biểu hiện không bằng người ta, cuối cùng xếp thứ hai mốt.

Sau khi biết được kết quả, Cách Ngôn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn là ở vị trí hai mốt, nếu không Rex chắc chắn sẽ từ chối gia nhập quân đội Kỵ Sĩ Rồng của vương đình. Chỉ là y một không bối cảnh, hai không chỗ dựa, không giống hai người Isaac và Andrew, hai người đó không gia nhập sẽ chẳng ai nói gì, ngay cả vương thất cũng biết hai người họ tham gia kỳ tuyển chọn cũng chỉ để rèn luyện và lấy phần thưởng của hạng nhất mà thôi.

Sau khi Thánh Tử Quang Minh rời đế đô, buổi sáng ngày kế Cách Ngôn và Rex rốt cuộc cũng ra ngoài lần đầu tiên sau mấy ngày đóng cửa. Người khác cho rằng bọn họ sợ Tam vương tử, thực ra là do Cách Ngôn bế quan tu luyện.

Mấy ngày này không phải không có hiệu quả, cậu vốn dĩ chỉ là Kiếm Sĩ Trung Cấp bát giai, hiện tại đã là cửu giai, tinh thần lực cũng gia tăng, chỉ có ma pháp thuật đến giờ cũng chỉ biết mấy ma pháp thuật cấp thấp. Thứ này học rồi mới thấy khó khăn, chỉ lý thuyết thôi không đủ mà còn cần phải luyện tập liên tục. Bởi vậy cậu chuyển sang thực hành phương pháp dành cho kiếm sĩ.

Rex đã nói qua, một kiếm sĩ cường đại không chỉ quyết định bởi cấp bậc thực lực, mà còn do kiếm quyết nữa. Ví dụ như kiếm quyết gϊếŧ chóc y tự nghĩ ra, người khác cũng là một chém một bổ nhưng uy lực lại kém hơn y rất nhiều, đây chính là uy lực của kiếm quyết. Với hai người thực lực tương đương nhau, kiếm quyết tu luyện của mỗi người chính là mấu chốt quyết định thắng bại. Nên lần ra ngoài này của bọn họ là vì tìm kiếm quyết cường đại.

Ở trung tâm đế đô có một khu phố chuyên bán những thứ liên quan đến kiếm sĩ như kiếm quyết, vũ khí. Ven đường đâu đâu cũng là hàng quán, hai bên còn có mấy cửa hàng ngăn nắp sạch sẽ, trên giá là vũ khí đủ loại đủ kiểu, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng rao to của người bán hàng rong, có không ít sạp có khách, cực kỳ náo nhiệt.

Chỉ là kiếm quyết có uy lực mạnh mẽ chân chính sẽ không xuất hiện ở đây, tỷ như kiếm quyết cao đẳng, thông thường nó sẽ là vật phẩm được giấu kín của mấy cửa hàng lớn, không dễ lấy ra, mà giá cả tất nhiên cũng cao hơn bình thường rất nhiều.

Rex dẫn Cách Ngôn đến một nơi tên Kiếm Các, cậu vừa định đi vào thì ở phía sau truyền đến một thanh âm phẫn nộ.

"Đồ ăn trộm đê tiện, trả lại trứng ma thú cho chúng ta!"

Người không ăn trộm tất nhiên sẽ không cho là đối phương đang kêu mình, Cách Ngôn có trứng ma thú cũng sẽ nghĩ như vậy. Kết quả một đạo kiếm khí đột nhiên đánh về phía cậu, may mắn cậu được Rex kéo lại. Kiếm khí chém lên mặt đất tạo thành một vệt màu trắng, cái này nếu mà chém trúng, chắc chắn sẽ nhìn thấy máu.

Cách Ngôn phẫn nộ nhìn về phía người động thủ, không chỉ có một mà tận hai người chạy đến trước mặt họ, không chờ cậu mở miệng đã đánh đòn phủ đầu.



"Hai tên ăn trộm đê tiện vô sỉ kia, còn muốn chạy trốn à. Hôm nay không trả trứng ma thú cho ta, không nhận lỗi thì các ngươi đừng hòng đi." Một người trong đó nổi giận đùng đùng quát.

"Các ngươi nhận sai người rồi, chúng ta trộm trứng ma thú của các ngươi lúc nào?" Cách Ngôn tức giận hỏi, chỉ là cậu cảm thấy hai người này có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu thì phải.

"Chúng ta không có khả năng nhận sai người, chính là các ngươi. Trứng ma thú còn đang ở trên lưng ngươi kìa!" Willy chỉ vào quả trứng ma thú sau lưng cậu, tuy được vải che khuất nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một quả trứng ma thú.

wattpad.com/user/daudo0902

Người ở ngã tư đường vốn đã nhiều, mắt thấy có chuyện xảy ra, lập tức vây thành một đám.

Cách ngôn xác định được đây là hai kẻ lừa đảo, không chút hoang mang hỏi: "Đây là trứng ma thú của ta, từ khi nào lại biến thành của các ngươi vậy?"

Willy và đồng bọn lập tức hừ lạnh: "Còn dám ngụy biện, quả trứng ma thú này rõ ràng là các ngươi vừa rồi nhân lúc chúng ta không để ý trộm đi. Các ngươi cho rằng mình làm thần không biết quỷ không hay, nếu không phải ta đúng lúc phát hiện các ngươi đã vui vẻ mà chạy trốn rồi. Nằm mơ đi!"

"À, vừa rồi hả." Cách Ngôn nhếch khóe miệng, trực tiếp lấy quả trứng ma thú trên lưng xuống, sau đó móc Ám Dạ trong ngực ra để lên trên, chỉ vào hoa văn trên quả trứng nói: "Nó là ma thú khế ước của ta, quả trứng này là huynh đệ của nó. Nhìn thấy mấy hoa văn này không? Đây là khế ước bảo hộ do khế ước ma thú lập đấy. Ngươi nói đây là trứng ta mới trộm của các ngươi?"

Người vây xem lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Hiện tại ma thú khó khế ước như vậy, trong khoảng thời gian ngắn như thế làm sao có thể khế ước một con ma thú mà còn khế ước luôn anh em kết nghĩa của nó chứ. Cái này chứng minh, người vu hãm bọn họ trộm trứng chính là kẻ lừa đảo.

Cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng đổ dồn về đây khiến Willy và đồng bọn của hắn đỏ bừng mặt.

Rex đột nhiên nói mấy câu bên tai Cách Ngôn.

Cách Ngôn gật gật đầu, lần nữa cất trứng ma thú và Ám Dạ vào lồng ngực, tươi cười với hai người: "Được, chuyện này giải quyết xong, tiếp theo nói đến chính sự. Nếu ta nhớ không lầm, các ngươi là hạng hai mươi hai và hai mươi ba của kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng vừa rồi, Willy và David đúng không? Vì sao lại tới gây phiền toái cho chúng ta? Ai sai các ngươi tới?"

Willy và David nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương có thể lập tức gọi tên và vị trí của mình, không có khả năng hai người đã nổi danh đến mức ai cũng có thể nhận ra chứ.

"Các ngươi không nói ta cũng có thể đoán được. Tâm nhãn nhỏ như lỗ kim thế kia, chắc chắn có quan hệ với tên tiểu nhân Tam vương tử đúng không."

Nghe cậu nói ba chữ Tam vương tử, Willy và David liếc nhau. Đúng vậy, sau lưng bọn chúng còn Tam vương tử, cho dù bị phát hiện thì sao, nghĩ như vậy, chúng tức khắc thẳng sống lưng.

"Đúng thế thì sao. Ai bảo các ngươi đắc tội Tam vương tử. Chuyện lần này chỉ là một giáo huấn nho nhỏ cho các ngươi mà thôi. Còn nữa." Willy hung tợn trừng Rex, "Nếu không phải do y đắc tội Tam vương tử, chúng ta cũng sẽ không mất cơ hội vào quân đội Kỵ Sĩ Rồng. Đều là lỗi của y."

Kỳ tuyển chọn lần trước cũng xuất hiện mấy người như Isaac, lấy được vị trí nhưng không gia nhập, để bổ sung đủ quân số vương đình sẽ lấy những người từ hai mươi đổ xuống. Nhưng năm nay thì không, Người biết chuyện giữa Tam vương tử và Rex thì nghĩ do Tam vương tử nhúng tay, thực ra không phải, chỉ là không ai biết điều đó.

Có người vì lấy lòng Tam vương tử cố ý nói việc này cho hai người đứng sau Rex là Willy và David, khiến chúng nhằm vào Rex và Cách Ngôn. Willy và David không phải kẻ ngốc, vừa nghe liền hiểu có người muốn đối phó Rex, sau khi hỏi thâm biết được người có ân oán với họ là Tam vương tử liền nghĩ kế vu hãm bọn họ ăn trộm trứng, chỉ là không nghĩ tới bị vạch trần nhanh như vậy.