Thục Nữ Mất Hồn

Chương 7



Biệt thự âm u, đêm nayđược trang trí bằng rất nhiều đèn màu rực rỡ. Từ trong rừng cây hiện ra một conđường, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống thảm nhung màu đỏ mềm mại. Đêm nay, Diêmgia bởi vì cử hành yến tiệc mà náo nhiệt, đa số người nổi tiếng đều có mặt ởđây. Quang cảnh hoa lệ làm cho người ta lóa mắt.

Diêm gia mặc dù ở nướcngoài nhiều năm, nhưng thanh danh Diêm Vũ Nghiên vẫn vang dội như trước.Cũng có rất nhiều người vì muốn hợp tác làm ăn với Diêm Quá Đào, nên chỉ cầnnhận được thiếp mời liền đến.

Diêm Vũ Nghiên mặc lễphục hoa lệ, đứng trước cửa tao nhã hoan nghênh khách quý. Diêm Quá Đào cao lớnđứng bên cạnh nàng. Tuy rằng người đang đứng ở chỗ này, tâm tình hắn lại khôngyên, trong lòng nhớ mong Ngạc Nhi.

“Ngạc Nhi đang ở đâu?”Hắn cau mày nhìn mẹ mình. Buổi tiệc đêm nay tất cả đều do bà tự ý, hắn vừa trởvề đã bị buộc phải tiếp đãi khách, không có thời gian đi xem Ngạc Nhi.

Vì nội bộ tập đoàn cóchuyện, hắn bắt buộc phải rời khỏi nhà, trở lại trụ sở chính ở New York, đã rấtlâu chưa gặp qua Ngạc Nhi.

Kỳ thật, lần này rời đilà hắn cố ý. Hắn muốn cách xa nàng một chút, sợ bản thân sẽ ngày càng mê luyếnnàng. Nhưng là chỉ mới vài ngày, hắn liền không thể bình tĩnh nổi, trong thờigian ngắn nhất trở về Đài Loan.

Không nghĩ cũng biết, đâylà ngày quan trọng, Diêm Vũ Nghiên sẽ không để cho Ngạc Nhi xuất hiện. Mấy ngàyhắn rời đi luôn nghĩ đến Ngạc Nhi, bộ dáng nàng lúc đáng yêu hoặc tức giận luônxuất hiện trong đầu hắn. Hắn không tin mẹ hắn sẽ đối tốt với nàng, nhưng cũngbiết Ngạc Nhi không phải người yếu đuối, sẽ không dễ dàng để cho người khác bắtnạt.

“Bữa tiệc hôm nay rấtquan trọng, làm sao có thể cho cô ta có cơ hội phá hoại? Yên tâm, ta không cóthương tổn cô ta dù chỉ một sợi lông tơ, sẽ không ảnh hưởng khẩu vị của ngươi.Hiện tại, ta đem cô ta khóa trái ở trong phòng, tạm thời không cho ra ngoài.”Diêm Vũ Nghiên mỉm cười nói, che lấp ác độc trong ánh mắt.

Diêm Quá Đào xoay ngườisang chỗ khác, không tin tưởng lời hứa của mẹ, muốn tự mình đi xem. Nhưng làvừa mới bước đi, phía sau liền truyền đến thanh âm lạnh lẽo của mẹ.

“Đứng lại! Con thật sự bịngười phụ nữ thấp hèn kia mê hoặc rồi sao? Cho dù là vội vàng muốn cô ta thìcũng nên chờ đến khi tiệc kết thúc. Bữa tiệc này rất quan trọng, nhân vật chủchốt của các giới đều đến đông đủ, ta không muốn bị mất mặt.” Giọng nói bà hàkhắc, nhưng biểu tình trên mặt lại hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn là nụ cườixinh đẹp.

Hai tay hắn nắm chặtthành quyền, dừng bước. “Đó là chuyện của bà.” Hắn lạnh nhạt nói, không đem đámngười tai to mặt lớn kia để vào trong mắt.

Diêm Vũ Nghiên cười lạnhmột tiếng. “Quả nhiên có huyết thống của Quách Tại Trung, ta sớm nhìn ra ngươiđã mê luyến ả đàn bà chết tiệt kia! Ta giáo dục ngươi như thế nào ngươi đềukhông nghe, quạ đen dù trang điểm thế nào cũng không thể thành phượng hoàng,ngươi chung quy vẫn là đồ thấp hèn!” Bà độc ác nói, vẻ mặt nhìn hắn không giốngnhư nhìn đứa con do mình sinh ra mà như đang nhìn kẻ thù.

Bộ dạng Diêm Quá Đào cànglúc càng giống Quách Tại Trung, khuôn mặt nam tính hoàn mỹ có thể câu dẫn tấtcả phụ nữ. Có đôi khi nhìn thấy đứa con, nàng sẽ có chút hoảng hốt, dường nhưđứng trước mặt nàng là người đàn ông tư thế đĩnh đạc chính là chồng cũ của nàng– người đã bỏ đi nhiều năm trước.

Hắn nhìn bà một lúc lâu,lúc sau nhếch môi cười lạnh, không muốn tiếp tục nghe lời nói sỉ nhục của bà.

“Diêm tổng tài.” Một âmthanh kiều mị ngọt ngào gọi hắn. Hắn không kiên nhẫn quay đầu lại, kinh ngạcnhìn thấy một vị tiểu thư tuyệt sắc.

Hắn đã thấy qua nhiều mỹnữ, nhưng có rất ít người xuất sắc như vậy.

Thanh âm kia phát ra từmột cô gái xinh đẹp chừng mười lăm tuổi, nàng mặc một bộ lễ phục màu lam mềmmại, da thịt trắng hồng, ngũ quan xinh đẹp tinh tế đến cực điểm, cùng với dángngười mảnh dẻ, tất cả đều khiến cho người ta ấn tượng khó quên.

Nàng đang mỉm cười, tươicười nhợt nhạt mà thập phần tuyệt đẹp. Đây là một nụ hoa nhỏ, tương lai chắcchắn sẽ là một đóa hoa xinh đẹp. Vẻ đẹp của nàng đã làm cho hắn ngừng bước,không tin được.

“Chào ngài, tôi là ĐườngTâm của “tập đoàn Thái Vĩ”. Cha mẹ tôi không thể đến dự, cho nên tôi cùng vớiem trai đại diện tham dự. Đây là một chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho!” ĐườngTâm cười chân thành, từ quản gia phía sau tiếp nhận một bức tượng bằng pha lê,lễ phép đưa cho Diêm Vũ Nghiên.

Tập đoàn Thái Vĩ? DiêmQuá Đào cảnh giác nheo mắt. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô hơi dừng lạirồi mới bình tĩnh tránh đi, ánh mắt trong suốt vẫn là thận trọng cùng lễ phép.

“Cháu là tiểu thư Đườnggia? Trời ạ, đã lớn như vậy rồi, là thục nữ tiêu chuẩn đây!” Diêm Vũ Nghiêncười khen tặng, bỏ qua biểu tình khó coi của đứa con.

Đường Tâm mỉm cười, chínhlà cúi đầu, bộ dáng thập phần thẹn thùng. Trước ngực nàng cài một đóa hoa hồngtrắng, đế hoa được làm bằng trân châu quý giá màu hồng phấn, cùng khí chất củanàng thực tương xứng.

Một cậu bé năm tuổi ănmặc lịch lãm đứng dậy, lễ phép cúi đầu. “Xin chào. Tôi là Đường Chấn, đại diệncho cha Đường Bá Vũ tham dự.” Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, mồm miệng rõ ràng,tuổi còn nhỏ mà đã có bộ dáng người lớn.

“Cậu bé rất đáng yêu, vẻngoài cùng Đường tổng tài thật giống nhau! Đường tiểu thư trước có thể dẫn emtrai đi dùng chút điểm tâm.”

Diêm Vũ Nghiên cười xoahai má cậu bé, nhưng bộ dáng từ ái này chỉ là bề ngoài mà thôi.

“Cám ơn phu nhân.” ĐườngTâm gật đầu đáp lễ, ôn nhu nắm tay em trai đi vào đại sảnh rộng lớn. Quản gialuôn luôn cung kính đi theo sát phía sau hai người, bảo hộ hai vị tiểu chủ nhânĐường gia.

Diêm Vũ Nghiên vừa lòngnhìn, lúc sao tầm mắt lại hướng về phía đứa con. “Có thấy không, kia mới làngười xã hội thượng lưu chân chính. Có thể xứng với Diêm gia cũng chỉ có cô gáinhư vậy. Đường Tâm xinh đẹp lại thông minh, chỉ số IQ cao kinh người. Quantrọng nhất là nàng có huyết thống Đường gia, là viên ngọc minh châu trong tayĐường Bá Vũ. Ngươi nếu phải yêu thì ít nhất cũng phải chọn kiểu người nhưnàng.”

Diêm Quá Đào nhìn mẹmình, trong lòng trở nên lạnh lẽo. Hắn như thế nào nhìn không rõ? Như thế nàocòn có hy vọng? Mẹ hắn vẫn dựa theo huyết thống mà đối đãi người khác. Ở trongmắt bà, xuất thân bình thường cũng chỉ có thể được gọi là đê tiện. Mà trongngười hắn chảy dòng máu của cha, ngay cả hắn là đứa con duy nhất của bà, bà lạithủy chung hận hắn.

Đôi mắt đen của hắn nhìnbà chằm chằm, trong lòng tuyệt vọng thở dài. Tuy rằng đã nhiều năm qua bà lấycừu hận dạy hắn, tàn nhẫn tra tấn hắn, nhưng hắn lại rất ít trái lời bà. Nóinhư thế nào đi nữa, bà vẫn là mẹ của hắn, là người thân duy nhất của hắn.

Con người không có khảnăng hoàn toàn tàn nhẫn vô tình, trong tiềm thức, hắn vẫn hy vọng có thể cóđược chút tình cảm của bà.

Chính là trong nháy mắtnày, hắn hoàn toàn hiểu được, Diêm Vũ Nghiên tuyệt đối không thể cho hắn điềunày.

Như vậy, là ai có thể chohắn, hắn vẫn muốn nhưng lại không chiếm được?

Thoáng chốc, một khuônmặt xuất hiện trong đầu hắn, hắn nhớ rõ tất cả xinh đẹp của nàng. Tuy rằng lấylý do báo thù để giữ nàng lại đây, nhưng kỳ thật trong lòng hắn đã có lựa chọn.

Diêm Quá Đào khẽ mỉmcười, lúc này không còn là nụ cười lạnh đáng sợ, ngược lại tràn ngập chờ mong.Giờ phút này, hắn không để ý lời chỉ trích cùng sỉ nhục của mẹ nữa, hắn muốn đitìm Ngạc Nhi, muốn tìm cô gái nhỏ làm cho hắn mê luyến sâu sắc kia.

Đường Tâm khí chất taonhã, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, cúi đầu nhìn cậu em trai Đường Chấn,đôi môi như cánh hoa khẽ mở, đi qua liền hấp dẫn phần lớn ánh mắt, không ít cậuấm nhà giàu đều nhìn đến ngây người.

“Thật hận chết những bữatiệc thế này, mặt của ta đều cứng lại vì phải cười.”

Đường Chấn hừ nhẹ mộttiếng, cũng vẫn duy trì nụ cười khiến người khác yêu thích. “Hừ! Ít nhất chịkhông bị bà kia yêu thích đến véo má sưng lên.”

“Tiểu thư, tiểu thiếugia, xin duy trì phép lịch sự.” Mạc quản gia phía sau hai người lên tiếng nhắcnhở.

“Tôi đủ lễ phép. Nếukhông phải vì mặt mũi Đường gia thì tôi đã xông lên móc tròng mắt mấy tên háosắc kia ra.”

Đường Tâm như cũ mỉm cườivới mấy người đàn ông kia khiến bọn họ kinh diễm đến mức hồn bay phách lạc –hồn vía lên mây, đều không ngăn nổi nước miếng. Khi vừa mới bước vào cửa, nhữngnam nhân này dùng ánh mắt như muốn lột hết quần áo trên người nàng, làm chonàng chán ghét cực kỳ!

“Không cần. Thấy chị ănmặc như vậy, ánh mắt bọn họ chắc cũng sắp rớt ra rồi.” Đường Chấn nhún nhúnvai, đối với ánh mắt nam nhân nhìn chị gái mình đã tập mãi thành quen.

Những người đàn ông bìnhthường chỉ thấy vẻ đẹp Đường Tâm mà lại không biết tuy nàng còn tuổi còn trẻnhưng lại không hề đơn giản. Có gia thế hiển hách không nói, còn cực kỳ thôngminh, đôi môi anh đào hé ra liền không buông tha người, có thể nói cho đàn ôngxấu hổ vô cùng, phải quỳ xuống cầu xin tha thứ ngay lập tức.

Mạc quản gia cười mấytiếng, đã quen với cách nói chuyện trước sau không giống nhau của hai chị emhọ. “Nếu người khác biết Đường gia tiểu thư cùng thiếu gia nói chuyện riêng nhưvậy, chúng ta không biết có thể hay không bị đuổi ra ngoài?”

Trên mặt ba người vẫn lànụ cười, thong thả ra khỏi đại sảnh náo nhiệt, hướng đến rừng cây rậm rạp phíasau tòa nhà đi đến.

Bọn người hầu có chúthoang mang khi nhìn thấy ba người họ, lại ngại đối phương khí chất tôn quý,cũng không dám tùy tiện tiến lên ngăn cản.

“Được ra ngoài sao? Tôiđây chính là cầu còn không được, tiệc tùng kiểu này tôi thật sự đối phó khôngnổi.” Đường Tâm cười lạnh vài tiếng. Nếu không vì không biết cha mẹ trốn đi nơinào, trốn tránh nghĩa vụ xã giao, nàng cùng Đường Chấn cũng sẽ không phải đichuyến này.

“Chị nếu có chút tìnhnghĩa chị em, liền mang theo em cùng nhau rời đi đi!” Tươi cười trên mặt ĐườngChấn biến mất, cậu nhàm chán đến giậm chân. Trên người cậu cũng có thông minhdi truyền của Đường gia, chỉ số thông minh so với Đường Tâm không hề thua kémchút nào.

“Quản gia, đem ba lô củatôi ra đây.” Đi đến chỗ sâu trong đình viện, nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ cũnát, Đường Tâm xoay người nói với lão quản gia. “Chị cùng bạn tốt muốn đi đếnbờ sông nướng đồ ăn, sao có thể mang một đứa trẻ đi?”

Nàng làm ngáo ộp với emtrai.

“Tiểu thư, người đêmkhuya không về, lão gia sẽ tức giận.” Mạc quản gia lắc đầu.

“Cha khi nào thì khôngtức giận? Tôi đã sớm quen rồi.” Đường Tâm chẳng hề để ý, nhanh tay cầm lấy balô, lấy ra từ bên trong một bộ quần áo đơn giản hợp thời. Nàng vốn không phảilà một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, sau khi trưởng thành liền có một số hành vilớn mật khiến cho Đường Bá Vũ đau đầu.

“Chị không mang theo emđi ăn đồ nướng, cha sẽ càng tức giận.” Đường Chấn cười gian, tuy tuổi còn nhỏ,cậu cũng đã hiểu cách nói lời gièm pha. Cậu đại khái còn phù hợp với danh hiệu“Tiểu ác ma” hơn Đường Tâm. “Chị có biết hay không, cha gần đây đối với chị cựckỳ bất mãn. Cha dường như bắt đầu áp dụng đối sách gì gì đó.” Cậu nhắc nhở.

Đường Tâm cũng không quantâm chuyện này, quay lại nhìn em trai cười lạnh vài tiếng, tìm một chỗ bóng câyrậm rạp, sau đó chuẩn bị thay quần áo. Biểu tình của nàng trở nên hoạt bát, ánhmắt thông minh linh hoạt có vài phần xinh đẹp vượt quá tuổi của nàng.

Có lẽ là từ nhỏ đã có vàiphần bướng bỉnh, hơn nữa lại thông minh hơn người, mới tuổi mười lăm nàng đãkhiến cho Đường Bá Vũ muốn mau áp chế vào khuôn khổ.

“Quản gia, dẫn nó trở vềngủ đi. Nhớ rõ, phải đắp chăn cho nó, chăm sóc nó thật tốt. Em trai tôi tuổicòn nhỏ, còn có thể sợ tối, không dám một mình đi WC đâu!” Đường Tâm châm chọcnói, mím môi cười.

Đường Chấn nghiến răngnghiến lợi, nhưng không có cách nào phản bác. Ai bảo cậu chỉ số thông minh xuấtsắc hơn người, lại mới chỉ năm tuổi? Cậu trừng mắt nhìn chị mình, thầm thề cóthù không báo không phải quân tử.

Đột nhiên, cửa sổ nhỏđược cây xanh che khuất phía sau phát ra tiếng cửa kính vỡ. Bên trong truyềnđến vài tiếng mắng mỏ. Tiếp theo có tiếng người di chuyển vật nặng, một đôi bàntay bé nhỏ có vài vết thương đặt lên bệ cửa sổ. Giữa lúc ba người đang trợn mắthá mồm, một thân ảnh nhỏ xinh bò lên trên cửa sổ bị tàn phá.

“Bà già chết tiệt, cũngdám đem tôi nhốt ở trong này? Trò cười, gian phòng nhỏ này như thế nào làm khóđược tôi? Thù này nếu không báo thì tên của tôi sẽ không phải là Lãnh NgạcNhi!” Ngạc Nhi tức giận lầm bầm mắng, cũng bất chấp những mảnh thủy tinh nhỏđâm vào lòng bàn tay mềm mại, miễn cưỡng chui qua cửa sổ nhỏ hẹp, quần áo trênngười đã sớm rách rưới nhìn không nổi.

Mấy ngày Diêm Quá Đàokhông ở đây, nàng cũng không sống khá hơn. Diêm Vũ Nghiên thỉnh thoảng lại độcác mắng nàng, nói ra đủ lời khó nghe nhất. Bị nàng phản kích, Diêm Vũ Nghiênsai người hầu trói chặt nàng, sau đó tặng nàng hơn chục cái tát, làm rách môicủa nàng. Thậm chí lúc sau còn đem nàng nhốt ở cái kho tối tăm này, cả ngàykhông cho nàng một giọt nước.

Nếu không phải đêm nay tổchức tiệc, Diêm Vũ Nghiên sợ nàng đập cửa kêu cứu sẽ bị khách nghe thấy, nàngđại khái sẽ vẫn bị nhốt ở căn phòng đó cho đến khi Diêm Quá Đào trở về.

Nghĩ đến hắn, lòng nàngcó chút kỳ quái, lại có vài phần buồn bực. Rõ ràng nên hận hắn làm nàng khổ sởđến mức này, nhưng là nhớ tới đôi khi hắn biểu tình không nỡ, nàng sẽ khôngbiết nên nói nên làm thế nào bây giờ. Nhưng hắn là kẻ thù của nàng, nàng nhưthế nào có thể mềm lòng?

Nhớ tới Diêm Quá Đào,nàng nhất thời phân tâm, trượt chân ngã xuống thảm cỏ mềm mại.

“Trời ạ! Đau chết tôi.”Nàng thở dốc vài tiếng, cố gắng cử động tay chân. Lúc này nàng mới phát hiện rabên cạnh có ba người đang đứng đó.

Ngạc Nhi trừng lớn mắt,tiếng kêu đã ra đến cửa miệng, không nghĩ tới đối phương lại mở miệng trước.“Chị Ngạc Nhi?! Chị thế nào lại ở nơi này?” Thanh âm mềm mại ngọt ngào truyềnđến, một cô gái xinh đẹp bước ra khỏi bóng tối, kinh ngạc nhìn nàng.

Nàng hơi nheo mắt nhìnlại, vui mừng phát hiện ra người đó đúng là Đường Tâm! “A, Đường Tâm?” Nàng vộivàng muốn đứng lên đi đến, rồi lại vụng về ngã trên mặt đất.

Quản gia vội vàng tiếnlên đỡ lấy nàng, trên mặt tràn ngập biểu tình quan tâm.

“Ngạc Nhi tiểu thư, ngườikhông sao chứ?” Lão quản gia nhìn cửa sổ nhỏ mà không nói nên lời, hoài nghiNgạc Nhi như thế nào có can đảm trèo từ đó ra? Tuy rằng là chị em, nhưng vợ LôiĐình – Lãnh Mật Nhi, không thể nghi ngờ so với em gái ôn nhu hơn rất nhiều.

Ngạc Nhi lắc đầu cườikhổ, tiếp nhận khăn tay từ Đường Tâm, quấn đơn giản để cầm máu ở lòng bàn tay.“Nói ra rất dài, bất quá tóm lại là, chị bị hai mẹ con biến thái nhà này bắtcóc nhốt ở đây.” Nàng ngẩng đầu nhìn Đường Tâm, có chút áy náy đưa lại khăn taytinh xảo đã bị bẩn. “Chị sớm nên nghĩ đến, buổi tiệc hôm nay tập hợp rất nhiềungười quyền thế, tập đoàn Thái Vĩ cũng nhất định sẽ có người tham dự mới đúng.”Mấy ngày hôm nay, trong lòng nàng bị chuyện nào đó chiếm hết, làm cho nàngkhông rảnh nghĩ đến chuyện khác.

Đường Tâm nhíu mày, xemqua vết thương trên người Ngạc Nhi, xác định đều chỉ bị trầy da, lát sau mới mởmiệng. “Chị mất tích hơn một tháng, chị Mật Nhi sắp phát điên rồi. Anh Lôi dùngtất cả các quan hệ để tìm kiếm chị, lại hoàn toàn không có tin tức.” Nàng nhìngian nhà gỗ nhỏ âm u kia, nhíu mày. “Ai lai ngờ được, chị sẽ lại bị bắt cóc đếnnơi này!” Diêm Quá Đào quả nhiên như lời đồn, không phải kẻ dễ chơi.

Anh rể Ngạc Nhi là cán bộcao cấp của tập đoàn Thái Vĩ, cùng Đường gia có quan hệ gần gũi, Ngạc Nhi tựnhiên cũng quen với người nhà Đường gia. Đường gia tuy rằng thế lực lớn nhưnglại không hề có ỹ nghĩ khinh người.

“Trước mắt có phải nênthông báo cho Mật Nhi phu nhân, làm cho nàng yên tâm?” Mạc quản gia đề nghị.

“Em sẽ tới báo tin, đểLôi thúc thúc phái xe đến đón chị Ngạc Nhi rời khỏi nơi này.” Đường Chấn nói,quan tâm nhìn Ngạc Nhi. Cậu thương xót Ngạc Nhi đã phải chịu cực khổ, hơn nữaNgạc Nhi lại xinh đẹp, điều này làm cho ý niệm muốn bảo vệ Ngạc Nhi của cậutrỗi dậy.

Ngạc Nhi yếu ớt gật đầu,miễn cưỡng đi đến. Nàng đã đói đến mức hai chân như nhũn ra. “Được. Bất quátrước khi rời đi nơi này, phải cho chị ăn chút gì trước đã, chị đói tới sắpthủng dạ dày rồi.”

“Bọn họ bắt cóc chị, đemchị nhốt tại cái kho nhỏ cũ nát này, thậm chí không cho chị ăn cơm? Người Diêmgia rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Biết chị cùng tập đoàn Thái Vĩ có quan hệ, bọn họcòn dám động đến chị?” Đường Tâm vẫn cau mày, nhớ tới nụ cười giả dối của DiêmVũ Nghiên nàng liền cảm thấy không được thoải mái.

Ngạc Nhi bất đắc dĩ cườimột tiếng. “Ân oán gia tộc, bọn họ tính tình nhỏ mọn, qua hai mươi năm cũngkhông quên được, cho nên mới tìm chị làm nơi trút giận.”

Bọn họ cẩn thận đi quađình viện, tránh đi chú ý của mọi người, muốn lấy một chút đồ ăn trong bữa tiệccho Ngạc Nhi ăn đỡ đói. Đứng ở góc tối, lại thấy Diêm Vũ Nghiên ăn mặc tao nhã,như cũ lộ vẻ tươi cười giả dối, vẻ mặt vui vẻ cùng khách nói chuyện.

Ngạc Nhi hận đến nghiếnrăng nghiến lợi, hơi nheo mắt nhìn Diêm Vũ Nghiên. Hận không thể xông lên phíatrước bóp chết bà ta.

Nàng nhận đồ ăn từ tayMạc quản gia, oán hận cắn một miếng to đùi gà, dùng sức nhai nuốt.

“Bà già chết tiệt, tôi sẽkhông bỏ qua cho bà đâu!” Nàng hung ác nói, bởi vì cực kỳ phẫn nộ, cùng với đồăn ngon, thể lực chậm rãi hồi phục. Ánh mắt của nàng không tự giác nhìn quanhđại sảnh, muốn tìm thân ảnh cao lớn đã dần quen thuộc.

Đường Chấn nhìn theo ánhmắt Ngạc Nhi, trên mặt đột nhiên hiện vẻ xảo trá. “Chị Ngạc Nhi, còn hơn imlặng mà đi thì chị có nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt? Có thể oanh liệt rời đi,còn có thể làm cho Diêm gia mất mặt, báo thù triệt để.” Cậu cười xấu xa, biểutình này cực kỳ giống Đường Bá Vũ.

“Em có mưu đồ quái quỷgì?” Đường Tâm nhướng mày hỏi. Tuy rằng cũng bạn tốt đi nướng đồ ăn ngon thựchấp dẫn, nhưng là thay Ngạc Nhi báo thù, xem Diêm gia mất mặt chính là cơ hộikhó có được, nàng thật ra có thể nói lời xin lỗi với các bạn, lưu lại đây đểgóp vui.

“Mọi người nghe em nói…”Đường Chấn cười gian, bắt đầu nói kế hoạch trong đầu với ba người.

Diêm Quá Đào đi lên cầuthang, bước nhanh hướng đến phòng Ngạc Nhi, lại phát hiện cửa phòng nàng bịkhóa. Hắn nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, túm lấy một người hầu éphỏi. Người hầu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lúc này mới ấp a ấp úng nói ra chântướng, nói cho hắn, Ngạc Nhi căn bản không bị nhốt trong phòng, mà bị khóa trongnhà kho gỗ nhỏ cũ nát cất giữ công cụ làm vườn ở sâu trong đình viện.

“Phu nhân nói, cô ấy sẽquấy rầy khách đêm nay, cô ấy không có tư cách…” Người hầu chưa nói hết câu đãbị Diêm Quá Đào vung tay ném đi, chật vật ngã xuống đất.

“Tôi nên sớm nghĩ đến…”Hắn thấp giọng mắng, bước nhanh, hướng dưới lầu đi đến.

Đi xuống cầu thang bằngđá cẩm thạch tao nhã, ánh mắt hắn cùng Diêm Vũ Nghiên tiếp xúc, nhìn ra ý cườiác độc trong ánh mắt bà.

Ánh mắt kia làm cho hắnphẫn nộ, cũng làm cho hắn sợ. Người phụ nữ ác độc như vậy lại chính là mẹ hắn!

Hắn căn bản không để ýđến mọi người đang tiến đến chào hỏi, thô lỗ đẩy ra, trong lòng thầm nghĩ phảinhanh chóng đi tới nhà kho trong đình viện. Hắn biết nơi đó có bao nhiêu tốităm, ẩm ướt bao nhiêu, Ngạc Nhi không có khả năng chịu đựng được.

Nhưng là các vị khách nàykhông buông tha hắn, vội vàng tiến đến bắt chuyện với hắn, làm cho hắn suýt nữamở miệng chửi rủa, trên khuôn mặt nam tính hoàn mỹ, sắc mặt càng lúc càng lạnhbăng khó coi.

Cùng lúc hắn bị bao vây,Diêm Vũ Nghiên thủy chung mang theo mỉm cười xem xét. “Con trai yêu quý của ta,con vội vàng chạy đi đâu vậy?” Nàng biết sự việc đã bại lộ, lại một chút cũngkhông thèm để ý. Ở trong mắt nàng, Ngạc Nhi chỉ như con kiến bé nhỏ không đángkể, nàng trừng phạt Ngạc Nhi là đương nhiên.

“Im lặng cho tôi” hắnphẫn nộ nói, lời còn chưa nói xong, đám người bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả ánhmắt đều tập trung ở phía sau hắn, tập trung ở trên cầu thang bằng đá cẩm thạch.Mà Diêm Vũ Nghiên sắc mặt đã trở nên hoàn toàn tái nhợt, ngay cả khuôn mặt xinhđẹp tao nhã cũng trở nên méo mó.

Diêm Quá Đào xoay ngườilại, lúc ánh mắt nhìn thấy thân ảnh yểu điệu đứng trên cầu thang, hắn cũnggiống như mọi người, tất cả đều ngừng thở, dường như quên mất phải hô hấp.

Ngạc Nhi đứng ở đó, mặcmột thân lễ phục màu xanh lá mạ, eo thắt một cái thắt lưng lụa mềm càng tônthêm dáng người yểu điệu, da thịt trắng như tuyết cùng làn váy màu xanh biếckết hợp với nhau lại càng nổi bật, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp được trang điểmnhẹ nhàng làm nàng càng quyến rũ.

Tất cả phụ nữ ở đây đềubiến sắc, còn tất cả tầm mắt đàn ông không tự chủ được dán vào người nàng.

Nàng mang theo nụ cườilàm lay động lòng người, đón nhận ánh mắt mọi người. Sau đó bước xuống cầuthang, mái tóc đen được chải đơn giản mà cao quý, mấy lọn tóc thả nhẹ ôm lấykhuôn mặt xinh đẹp, tăng thêm khí chất yêu kiều của nàng. Trong thời gian đixuống cầu thang, nàng thủy chung nhìn Diêm Quá Đào, làm cho hắn độc hưởng nụcười của nàng.

Hắn vẫn biết là nàng xinhđẹp, nhưng là không biết nàng có thể xinh đẹp đến mức này.

“Quá Đào, anh đã trở lại?Xin tha lỗi cho em bây giờ mới xuất hiện.” Thanh âm giòn như chuông bạc mangtheo ý cười, gọi tên hắn – đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Nàng làm nhưkhông cố ý để cho người khác biết bọn họ đang rất thân mật.

Ngạc Nhi cười ngọt ngàovới hắn, sau đó dừng lại ở bậc cầu thang cuối cùng, đưa tay cho hắn. Hai taymảnh khảnh mang bao tay cùng màu da, chính là muốn che đi vết thương trên tay.

Hắn đưa tay đỡ nàng, mànàng thuận thế ngã vào trong vòng tay hắn. Người bên ngoài nhìn bọn họ đều nghĩrằng hai người là một đôi tình nhân.

Diêm Quá Đào lúc này mớiphát hiện, trên người nàng mặc đúng là một bộ váy ngủ, chỉ có thêm áo khoácngoài. Chính là thắt lưng tơ lụa mềm mại trong suốt cùng khí chất của nàng làmcho nàng giờ phút này như đang mặc lễ phục cao cấp đắt tiền nhất.

“Em dám mặc váy ngủ xuấthiện trước mặt nhiều người như vậy?” Hắn khó tin nói, cúi đầu nhìn nàng, có thểthấy nàng đang cúi xuống, bên môi nở nụ cười nhẹ, cái gáy mảnh khảnh, bộ ngựcsữa trắng hơi lộ, đều ở trong tầm mắt hắn.

“Là anh thay tôi chuẩn bịváy ngủ, tôi không có quần áo khác để mặc.” Vẻ mặt nàng vô tội, thanh âm nhonhỏ trả lời hắn, bộ dáng xinh đẹp kia sẽ làm cho người khác nghĩ hai người đangtâm sự.

Đây là chủ ý của ĐườngChấn, trước cho nàng đi vào làm cho Diêm Vũ Nghiên sợ hãi một chút, tốt xấu gìcũng sẽ làm lộ ra bộ mặt thật ở bữa tiệc, hù chết bà già ra vẻ thanh cao kia.Cho nên bọn họ quay về trên lầu, tìm đông tìm tây trong phòng, thật vất vả mớigiúp Ngạc Nhi ăn mặc ổn thỏa. Nói như thế nào nàng cũng đã ở nơi phong nguyệtnhiều năm, hành động tự nhiên không nói chơi, giơ tay nhấc chân đều có khí chấtthục nữ danh giá.

Diêm Quá Đào cầm bàn taymảnh khảnh, trên mặt hắn xuất hiện một tia đau đớn. Hắn thoáng nhướng mày rậm,nhìn nàng mang bao tay, rất muốn cởi bỏ đôi bao tay kia, nhìn xem rốt cuộc nàngbị thương nặng nhẹ thế nào?

“Mấy ngày nay em có khỏekhông?” Mấy ngày không gặp, nàng dường như gầy đi một chút. Hắn nheo con ngươinhìn kỹ khuôn mặt nàng.

“Nhờ phúc, phu nhân rất“nhiệt tình” chiêu đãi.” Ngạc Nhi châm chọc nói. Mắt thấy Diêm Vũ Nghiên đangbước nhanh tới, nàng càng sát vào trong ngực hắn.

“Em bị thương sao? Có đaukhông? Bị thương ở chỗ nào?” Hắn vội vàng hỏi, trong hai mắt cháy lên lo lắngcùng phẫn nộ.

Hắn tìm kiếm trên da thịttrắng tuyết của nàng, không thấy vết thương, nhưng lại lo lắng nàng bị thương ởnơi hắn không nhìn thấy.

Ngạc Nhi có chút kinhngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn ra hắn tình cảm vô cùng. Nàng có chút cảm động,lại phải tự nhắc nhở mình, không thể dễ dàng dao động như vậy.

Hắn là kẻ thù của nàngnhé, giữa bọn họ có rất nhiều hận thù ngăn cách, nàng rốt cuộc mong chờ cái gì?

“Chuyện đó không liênquan đến anh, huống hồ anh bắt cóc tôi vì muốn trả thù, mẹ anh tra tấn tôi,không phải là hợp ý của anh sao?” Nàng cắn đôi môi anh đào, quay đầu đi, khôngthấy trong mắt hắn chợt lóe lên một tia đau đớn, hoàn toàn cự tuyệt sự quan tâmcủa hắn.

Hết thảy mọi chuyện đềusắp thành công, chờ nàng phá hủy bữa tiệc này, sau khi ra khỏi nơi đây, nàngcùng Diêm gia liền không còn quan hệ. Có tập đoàn Thái Vĩ bảo hộ, nàng có thểvĩnh viễn không gặp lại Diêm Quá Đào… Nghĩ đến đây, lòng nàng lại có chút đauđớn.

Chính là, nàng không cònthời gian để lựa chọn, Diêm Vũ Nghiên đã đến gần hai người. Mặc dù biết ánh mắtmọi người đang nhìn, Diêm Vũ Nghiên sẽ không dám làm gì nàng, nhưng là nàng rõràng nhận thấy hận ý đang cháy rực trong mắt đối phương, so với trước kia dữdội hơn hàng vạn lần. Khuôn mặt vốn tao nhã của Diêm Vũ Nghiên giờ đã méo mó,biểu tình ác độc cực kỳ đáng sợ.

“Cô…. cô…” Diêm Vũ Nghiênnói không nên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào Ngạc Nhi. Nàng thật không ngờ tiểunha đầu này có thể chạy thoát, càng thật không ngờ, Ngạc Nhi dám can đảm xôngvào bữa tiệc!

Mà khiến cho nàng thốnghận đến đỏ bừng hai mắt, chính là nhìn thấy Diêm Quá Đào ôm Ngạc Nhi, ký ức hơnhai mươi năm trước hiện lên rõ ràng. Nàng dường như trở lại lúc trước, ở trướcmặt nàng, nữ nhân họ Lãnh kia mê hoặc chồng nàng Quách Tại Trung, hai ngườithân mật ôm nhau… Ngạc Nhi nhìn thẳng Diêm Vũ Nghiên, nghĩ đến mấy ngày qua bịtra tấn khổ sở, quyết định phải trả lại cho đối phương một chút lợi tức. Nàngcười ngọt ngào, dựa vào trong ngực Diêm Quá Đào, bộ dáng thập phần quyến rũ.

“Bác Diêm, người đừng tứcgiận nha, cháu chỉ là xuống dưới muộn một chút. Dù sao thì Quá Đào cũng khôngtrách cháu! Người kích động như vậy là không mong cháu tới tham gia bữa tiệcsao?” Nàng mỉm cười, tựa vào trong ngực Diêm Quá Đào, cảm nhận hơi thở nam tínhtrên người hắn, tận lực diễn cho Diêm Vũ Nghiên xem. Nhìn nàng như vậy, Diêm VũNghiên tức giận đến toàn thân phát run, nụ cười của Nhan Nghiên càng sâu.

Diêm Vũ Nghiên chưa kịpnói tiếp, một âm thanh ngọt ngào mềm mại từ bên cạnh truyền đến, Đường Tâm mộtthân váy lam mềm mại thong thả tiến đến.

“Chị Ngạc Nhi, thì ra làngười ở trong này. Chúng em tìm chị hơn một tháng, tất cả mọi người đều sốtruột. Hóa ra là chị bị Diêm tổng tài mời đến làm khách nha!” Đường Tâm mỉm cườitao nhã, cùng Ngạc Nhi trao đổi ánh mắt. Có tập đoàn Thái Vĩ làm chỗ dựa, chodù Diêm gia lớn mạnh đến đâu, cùng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Thật có lỗi, lúc trướcQuá Đào mang chị tới nơi này có chút vội vàng, sau lại không chịu cho chị trởvề, thậm chí không cho chị và mọi người liên lạc…” Ngạc Nhi vẻ mặt thẹn thùngcúi đầu, trên thực tế là che dấu ý cười đùa giai trong mắt.

Thấy Diêm Vũ Nghiên sắcmặt tái nhợt, trong lòng Ngạc Nhi có khoái cảm trả thù. Cảm giác báo thù quảnhiên thật vui sướng!

Lời này vừa nói ra, tấtcả mọi người ở đây đều nghĩ đến Ngạc Nhi đang được Diêm Quá Đào sủng ái. Hơnthế nữa còn đem nàng trốn ở chỗ này, đến hơn một tháng không cho nàng rời đi,thậm chí không cho nàng cùng người ngoài liên lạc, có thể thấy được Diêm giacực kỳ coi trọng người này. Một số người vốn muốn câu con rùa vàng này đềunghiến răng ngiến lợi, đau lòng vì mất đi một người đàn ông hoàng kim độc thân.

“Chỉ cần chị an toànkhông có việc gì là tốt rồi, em nghĩ Diêm tổng tài cùng Diêm phu nhân đều cóthể cho tập đoàn Thái Vĩ một lời giải thích mới phải.” Đường Tâm hát đệm diễntrò, trong lòng thực sự vui vẻ. Từ nhỏ nàng đã bị một chú vui tính gọi là “Tiểuác ma”, tính cách đương nhiên sẽ không lương thiện chút nào.

Đường Chấn ở một bên kéokéo lễ phục của chị gái, vẻ mặt khờ dại rực rỡ. “Chị, chị Ngạc Nhi là muốn kếthôn sao? Nếu không sao lại ở lại đây với người khác?” Cậu dùng chiêu trẻ connăm tuổi không hiểu chuyện, cố gắng đổ thêm dầu vào dầu, nhìn thấy Diêm VũNghiên như là sắp té xỉu.

Đường Tâm chỉ cười màkhông đáp, nhìn thẳng Diêm Quá Đào.

Nàng cảm thấy có điểm kỳquái, vốn đang nghĩ đến Diêm Quá Đào bộ dạng hoàn mỹ tuấn lãng lại biến tháigiống mẹ hắn, sẽ cùng nhau chống cự, hoặc thương tổn Ngạc Nhi. Nhưng là từ ánhmắt hắn nhìn Ngạc Nhi, Đường Tâm nhìn không ra có gì ác độc, hơn nữa hắn cũngdường như hoàn toàn không giật mình lúc Ngạc Nhi lên sân khấu.

Trong nháy mắt nhìn thấyNgạc Nhi, trong mắt hắn thậm chí còn hiện lên một tia vui sướng thật lòng.

Mà thái độ Ngạc Nhi hướngDiêm Quá Đào đi tới cũng rất quái lạ, làm cho Đường Tâm không thể không hoàinghi. Ánh mắt nàng trong suốt thay phiên nhìn hai người, trong lòng hiện xuấthiện ý nghĩ không thể tin nổi…