Thục Nữ Dụ Phu

Chương 87: Sủng thê cách thứ bốn mươi bốn



Ngày sinh thần hôm đó, Quận vương phủ giăng đèn kết hoa, dòng người như thoi đưa. Bởi vì là đại thọ sáu mươi, đến Hoàng thượng cũng đích thân tới Mẫu Đan viên, mừng thọ hoàng trưởng tỷ. Lục vương Thất vương Cửu vương tề tụ một nhà, các vương phi cùng thế tử phi mặc trang phục tham gia, gấm lụa sáng lung linh trang sức lóa mắt đem hậu hoa viên chiếu rọi đẹp đẽ.


Thẩm thị bệnh nặng, các cháu dâu cũng chỉ có một mình Tịnh Thục, thêm Chu Lãng có công diệt địch, thê dựa vào phu quý, Cửu vương phi lại cực lực khen, các nàng dâu hoàng gia cũng đều liên tiếp gật đầu.


Quận vương phi không mặn không nhạt, chuyện con trai bị đánh cho thành đầu heo đã lan khắp trong kinh, hôm nay cũng chưa dám để hắn đứng trước mặt mọi người, tự giam mình trong phòng uống rượu giải sầu.


Nhị thái thái mỉm cười, gọi con trai của mình tên Chu Thắng múa kiếm trợ hứng tiệc mừng thọ tổ mẫu, nhưng múa kiếm kia cũng chỉ bình thường, không đặc sắc bằng Chu Lãng biểu diễn song tiễn đoạt châu.


Đáy mắt Cận thị lộ chút âm u, xem ra chỉ có thể bí quá hóa liều thôi.


Dùng bữa trưa xong, tiếng trống vừa vang lên trong Mẫu đan viên, trên sân khấu bắt đầu diễn kịch. Xem diễn kịch là yêu thích của các lão nhân, hội trẻ tuổi lại ngồi không yên. Quả nhiên, cách một đám hoa mẫu đơn kiều diễm, Cận thị nhìn thấy trong nhóm nam tử Chu Lãng cùng Tư Mã Duệ đứng dậy rời chỗ ngồi, đi tới Hải đường lâm.


Chính là chờ cơ hội này.


Hôm nay, muội muội Tịnh Thục, Khả Nhi cũng đến đây, tiểu cô nương vừa tới tuổi cập kê giống như một đóa hoa mềm mại, tỏa hương bốn phía. Đây là lần đầu tiên nàng cùng Tiểu Nhã gặp mặt, bởi vì lúc trước giúp đỡ đưa lễ vậy, cho nên vừa thấy mặt liền hợp duyên, kéo tay nhau nói không hết chuyện.


Nha hoàn Tiểu Cầm nói với Nhã Phượng: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia ngồi không yên, đòi đi rừng anh đào chơi, không bằng nô tỳ ôm hắn ra đó chơi.”


Khả Nhi ôm Nữu Nữu đứng dậy cầm lấy tay của nàng nghịch nghịch cánh tay mập mạp của Tiểu La Dương: “Hai đứa, chúng ta cùng nhau đi chơi có được không?”


Tiểu Nhã cười ôm lấy con trai, cùng Khả Nhi đi tới rừng anh đào. Hai nàng nói nói cười cười, hai đứa nhỏ cùng ngươi bắt ta, ta chọc ngươi, rất vui vẻ.


Khả Nhi tiện tay bẻ một cành anh đào đưa tới trong tay Nữu Nữu: “Nữu Nữu ngoan, để dì nhỏ hái hoa cho con xem được không?”


“Đẹp, dì nhỏ đẹp.” Nữu Nữu cười ngọt ngào với dì nhỏ.


Tiểu Nhã cười nói: “Nữu Nữu, con là đang khen hoa đẹp, hay là nói dì nhỏ con đẹp đây?”


“Cô cô… đẹp.” Tiểu nha đầu dương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt to tròn nhìn về phía cô cô.


Hai nàng đồng thời nở nụ cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc truyền đi rất xa, cười Nữu Nữu thông minh, không đắc tội ai.


Tiểu Cầm quay đầu nhìn về một bên, lẩm bẩm: “Là Tam gia cùng Tư Mã công tử đến Hải đường lâm, hai người bọn họ đi cùng một chỗ quả thực đúng là cảnh đẹp.”


Khả Nhi theo tiếng nhìn lại, nhưng không nhìn thấy bóng người, cúi đầu xuống nhìn có chút cô đơn, liền nghe Tiểu Cầm nói tiếp: “Vừa rồi nô tỳ nghe Thừa tướng phu nhân cùng Lục vương phi nói, hôm nay cũng muốn hỏi ý tứ của phu nhân Bành quốc quân chút, nghe nói cháu gái nhà bọn họ là đệ nhất tài nữ trong kinh, vừa ôn nhu vừa hiền thục, diện mạo lại xinh đẹp, có thể là muốn cầu thân cho Tư Mã công tử rồi. Nhắc tới cũng đúng, trong kinh trong nhóm quý công tử có tài mạo cũng chỉ có Tư Mã công tử là chưa thành thân thôi.”


Nụ cười Khả Nhi cứng đờ, mấp máy môi. Cúi mắt xuống trầm tư, giao Nữu Nữu trên tay cho Tố Tiên ở bên cạnh: “Ngươi ôm Nữu Nữu, ta đi tìm tỷ phu hỏi một chút, có đến Liễu An Châu thăm mẫu thân một cái không, nương vẫn luôn nhắc tới Nữu Nữu, lại chưa được gặp qua, tỷ tỷ lại ngại nói.”


Tố Tiên cẩn thận ôm Nữu Nữu, không vạch trần nàng. Tâm sự của Nhị tiểu thư sớm đã biểu lộ từ hai năm trước rồi, chỉ tiếc bên Tư Mã công tử vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng cũng không đính hôn, nói không rõ tâm tư của mình với Nhị tiểu thư là gì. Hiện giờ Thừa tướng phu nhân đã đi cầu thân cho con trai rồi, Nhị tiểu thư đương nhiên sẽ ngồi không yên.


Khả Nhi đã cập kê, không đơn thuần lỗ mãng như trước đây nữa, nhưng hôm nay việc này khác rồi. Chính là đang tuổi lớn, cho nên nàng không thể tiếp tục đến Phủ thừa tướng tìm Tư Mã Duệ nữa. Hôm nay nhờ dịp này, sẽ là cơ hội tốt nhất để nói rồi. Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu nói muộn hơn, chỉ sợ bỏ qua bây giờ sẽ là cả đời.


Khả Nhi bước nhanh tới, quả nhiên thấy hai bóng dáng quen thuộc, vừa mới tiến vào mái hiên. “Tỷ phu, ta tìm sư phụ ta có chút việc.”


Chu Lãng đang đóng cửa mỉm cười nói: “Muội muốn gọi hắn đi? Khó rồi, hắn đi rồi, ai chơi cờ với ta.”


“Rất nhanh sẽ về, tỷ phu…” Tiểu di tử (em vợ) dùng ánh mắt cầu xin đáng thương tội nghiệp, Chu Lãng quét mắt một vòng nhìn góc áo cố lấp sau gốc cây, cố ra vẻ gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì cho muội mượn một lúc, ta uống trà nghỉ ngơi chút, không được quá lâu đấy, nếu không thì một mình ta sẽ ngủ thiếp đi mất?”


“Ừm,” Khả Nhi gật đầu, “Huynh mau bảo hắn xuất hiện đi.”


“Chuyện gì? Nói ở đây đi.” Sắc mặt Tư Mã Duệ bình đạm nói.


Khả Nhi chu miệng, không vừa ý rồi. Cái này sao có thể nói ở đây, chẳng lẽ nói dối ở trước mặt tỷ phu? Bị vạch trần thì làm sao bây giờ?


“Vẫn nên đến chòi nghỉ mát bên kia nói đi, sư phụ, đây là lần cuối cùng ta gọi là sư phụ, người đáp lại ta đi, có được không?” Khả Nhi làm bộ ấm ức.


Tư Mã Duệ bình tĩnh trên mặt không có chút dao động nào, đi xuống bậc thang, đi tới phía chòi nghỉ mát. Khả Nhi lén cười thầm, đi theo.


“Có chuyện gì? Nói đi.” Chung quanh chòi nghỉ mát thông thấu, lại có cây cao cao che phía trên, đích thật là nơi tốt để nói lời thầm kín, cho dù bị người khác phát hiện, cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên gặp nhau. Công tử thanh nhã phe phẩy quạt giấy, nhìn về phía xa xôi, không hề nhìn nàng.


“Ta… Ta sắp phải thành thân, gả tới biên quan Tây Bắc rồi, về sau sẽ không trở về Kinh thành nữa, nói lời tạm biệt với sư phụ thôi.” Tiểu cô nương ôn nhu nói.


Sắc mặt Tư Mã Duệ cứng đờ, quạt trong tay dừng lại một lát, rồi lại quạt tiếp.


“Ngươi thân là nữ tử Giang Nam yếu ớt như vậy, gả tới biên quan Tây Bắc, có thể chịu nổi sao?” Ngữ khí của hắn đã trầm hơn vừa rồi rất nhiều.


Khả Nhi nghiêng đầu, từ một bên nghiên cứu vẻ mặt của hắn, lúc hắn quay đầu nhìn qua, cúi mắt xuống nói: “Ta lại không có phúc khí như tỷ tỷ, gặp được nam tử tốt như tỷ phu. Phụ thân ở biên quan, người quen đều là tướng lính của người, muốn tìm một người chiếu cố ta, đương nhiên chỉ có thể gả tới biên quan Tây Bắc thôi.”


Tư Mã Duệ hít một hơi, tức giận nhìn về phía nàng, hàng lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm nàng.


Nha đầu này, mấy năm nay vẫn luôn bám theo hắn, tâm tư trong sáng nói với mọi người nam tử này nàng nhìn trúng rồi. Mới đầu hắn chỉ coi nàng như tiểu hài tử, có chút phiền chán, cũng trốn nàng, từng mắng nàng, nhưng nàng vẫn trước sau như một. Mà hai năm qua nàng từ từ trưởng thành, có dáng người của cô nương vùng sông nước Giang Nam, khi hắn quyết định chờ nàng lớn lên, nàng lại phải gả cho người khác rồi. Vậy chờ đợi bao lâu nay tính là gì?


Mặt hắn trầm xuống không nói lời nào, Khả Nhi có chút hoảng hốt, dũng khí nổi lên nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Khả Nhi mãi mãi cảm kích ơn dạy bảo của sự phụ, người tự tay dạy ta viết chữ, mỗi ngày ta đều luyện, ta còn đem bức họa của người treo trong thư phòng, mỗi ngày nhìn người, liền có động lực luyện chữ rồi.”


Sắc mặt Tư Mã Duệ càng ngày càng khó coi rồi, giọng nói lạnh lùng nói: “Vậy sau khi ngươi thành thân thì sao? Luyện hay không luyện nữa?”


“Đương nhiên phải luyện rồi, ta muốn đem bức họa của người tới đó, mỗi ngày…”


“Vớ vẩn,” Tư Mã Duệ rốt cục không nhịn được nổi giận, lớn tiếng quát lớn nói: “Ngươi có ngốc không, nam nhân kia cho phép ngươi treo bức họa của người khác trong phòng hả, nam tử biên quan lỗ mãng, không đem tay chân gầy guộc của ngươi đánh gãy chắc.”


Khả Nhi bị hắn mắng vậy, ấm ức mím môi, nước mắt rơi như mưa: “Nhưng mà ta có thể làm gì được? Lại không ai đến nhà ta cầu hôn, ta nào có cơ hội lựa chọn. Ngươi không phải muốn cưới cháu gái quốc công gia sao, còn quản sống chết của ta làm cái gì?”


Tư Mã Duệ không hiểu nói: “Cái gì mà cháu gái Quốc công gia?”


Khả Nhi vừa lau nước mắt vừa khóc nói: “Ta đã nghe nói rồi, Thừa tướng phu nhân cầu hôn cháu gái Bành quốc công cho ngươi, là đệ nhất tài nữ Kinh thành, còn là nữ tử xinh đẹp… Ta không gả đi còn chờ cái gì?”


Tư Mã Duệ lẳng lặng nhìn nàng, hắn thông minh tuyệt đỉnh bỗng nhiên hiểu ra đã bị lừa rồi. Tiểu nha đầu này, lại học được nói dối lừa người rồi. Có ý muốn mắng nàng, vừa định nói lại không nỡ rồi, biết nàng nói dối, nhưng bỗng nhiên cảm thấy rất tốt, trong lòng ngọt ngào, muốn cười.


Hắn không nhịn được, liền nhếch môi nở nụ cười, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói khẽ: “Nha đầu ngốc, ta muốn cưới người khác đã sớm cưới rồi, còn chờ muội lớn lên làm cái gì?”


“Người…” Khả Nhi ngừng khóc, sững sờ ngẩng mặt nói: “Người nói cái gì? Ta không nghe rõ, người nói lại lần nữa đi.”


Tư Mã Duệ buồn cười gõ lên trên đầu nàng: “Nha đầu ngốc, về nhà chờ xem, dám gả đến biên quan thử xem?”