Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 157: Ngoại truyện Công chúa không cầm được ị đùn



Công chúa ở không được, mà đi cũng không xong, đứng đó lưỡng lự, vả lại lúc nãy ả đã chạy mười vòng, có thể nói là toàn thân rã rời, nếu không phải bên cạnh có hai con thú cưng canh giữ, ả lo lắng mình trở thành điểm tâm của chúng nó, thì ả sớm đã ngất xỉu rồi.

“Xem ra công chúa thật sự không sao, thân thể này đúng là đã khỏe lên rồi…ngươi, dìu công chúa về nghỉ ngơi đi?”

Điểm Điểm chỉ một nha hoàn bên cạnh, nha hoàn đó lĩnh mệnh vội vàng đi qua, đỡ lấy công chúa, thấp giọng nói: “Công chúa, nô tỳ dìu người trở về…”

Công chúa rất muốn từ chối, nhìn người ả bây giờ chẳng có tí sức lực nào, hơn nữa tiểu ác ma này đã nói muốn tìm người đưa ả về, nếu ả cự tuyệt, nói không chừng người ta sẽ trực tiếp bảo sói và hổ ra trận ấy chứ.

Nghĩ tới hai con đấy, công chúa vẫn còn thấy nhũn chân, đây là vương phủ gì thế, Lân vương gì chứ, cái chức vương phi ả làm, rõ ràng là trò tiêu khiển mà.

Có điều nha hoàn kia cũng là một kẻ hiểu chuyện, trên đường đi lại không nói nhiều lời, càng không có hành động quá đáng gì. Hai người từ từ đi tới cái viện rách nát mà công chúa ở, ả vốn muốn đổi viện, nhưng giờ chẳng dám nữa, tuy có thánh chỉ của Hoàng thượng, nhưng ai dám đảm bảo tiểu ác ma kia sẽ không tiếp tục báo thù ả.

Đến trước cửa viện, Vân Nhi ra đón, nàng ta cúi đầu nói: “Công chúa, người về rồi…”

Nhìn thấy nha đầu này, công chúa liền đầy một bụng tức, nha đầu chết tiệt, lúc nãy chạy nhanh hơn ai hết, bây giờ còn dám lòi mặt ra hử?

Chỉ là có nha hoàn của ác ma ở bên cạnh, ả không dám nổi cáu.

“Nếu đã có Vân Nhi cô nương, vậy nô tỳ trở về phục mệnh trước đây…” Nha hoàn cười cười, trái lại chẳng để bụng, xoay người đi.

Bốp một tiếng, một cái tát ập tới, Vân Nhi bưng cái mặt sưng đỏ, ấm ức nước mắt rơm rớm: ” Công chúa…”

“Hừ, lúc nãy ngươi chạy đi đâu?”

Có nguy hiểm thì mình chạy nhanh hơn cả, cái thể loại nha hoàn như vậy không biết còn giữ lại để làm gì nữa.

“Công chúa, nô tỳ…nô tỳ biết bây giờ trời nóng, ở đấy cũng chẳng giúp được gì, cho nên…cho nên trở về giúp công chúa chuẩn bị nước nóng…đúng rồi, nô tỳ đã chuẩn bị xong trà nóng cho công chúa rồi, công chúa có muốn uống một chút hay không?”

Tuy trên mặt rất đau, nhưng Vân Nhi vẫn nói chuyện liền mạch, công chúa định tiếp tục mắng nàng ta, nhưng cổ họng khô khan, đau đến khó chịu, cũng liền thôi, mau chóng uống chút đồ mới là chính sự, ả không muốn bị tắc họng đâu.

“Đồ đã bỏ vào chưa?”

Ngoài viện, một thân ảnh nhỏ vụng trộm ẩn núp, nha hoàn gật đầu: “Dạ, đã để đó theo lời dặn của chủ tử rồi.”

“Đi, vào xem thử.” Công chúa bởi vì ở đây không được sủng, trong viện chẳng có mấy nha hoàn, vả lại Điểm Điểm là ác ma ở đây, là đầu quả tim của Vương gia và Vương phi, ai dám cản bé chứ, bé tới mọi người hận không thể sấn tới nịnh nọt. Thực ra Điểm Điểm quá đáng yêu, không chọc bé, thì đấy chính là một thiên sứ.

Nhưng thật đáng tiếc, công chúa lại dám nhìn trúng Lân vương, muốn cướp đi cha của Điểm Điểm, chọc mẹ không vui, cho nên bé sẽ không khách khí đấy?

Hai người lẻn đến trước cửa sổ, thấy công chúa ở trong phòng đã ngâm trong bồn tắm, nha hoàn gọi là Vân Nhi kia bưng ly trà, công chúa ngẫu nhiên vươn tay ra đón lấy ly uống một hớp, ả nhắm mắt, cả người đều ngâm trong nước, nom cực kỳ thoải mái.

Điểm Điểm mỉm cười, công chúa trà cũng uống rồi, tắm thì cũng tắm rồi, vậy lát nữa…

“Vân Nhi, mau, mau lấy quần áo đến cho bổn cung, bổn công chúa muốn đi đại tiện…”

Công chúa đang ngâm thoải mái, bỗng nhiên bụng kêu ùng ục một tiếng, xong rồi, ả tự nhiên muốn đi đại tiện.

“Vâng, công chúa…”

Vân Nhi vội vàng đặt ly trà xuống, xoay người định cầm quần áo của công chúa, nhưng ban nãy công chúa chê quần áo đã bị mồ hôi lấy dính bốc mùi, Vân Nhi đã đêm ngâm trong chậu, chuẩn bị một lát đem giặt sạch.

“Công chúa, quần áo ướt rồi, nô tỳ sẽ ra ngoài lấy cho công chúa…”

Vân Nhi mở tủ áo, chỉ thấy trên quần áo vốn được xếp ngay ngắn gọn gàng, lúc này bò ra mấy thứ màu sắc không đồng nhất, uốn uốn éo éo, đây không phải là…

“Á…công chúa…rắn…rắn…”

Vân Nhi sợ đến nỗi vắt chân lên cổ mà chạy, công chúa vốn đang nằm trong thùng tắm, bỗng nghe thấy có rắn, giật nảy một cái liền đứng dậy: “Ở đâu…”

Hai tay ả che kín trước ngực, mà Vân Nhi cũng đã chạy vào: “Tủ áo…”

“Đóng lại đi…” Công chúa tuy sợ hãi, nhưng nhìn trong phòng, ít nhất chỗ ả tắm rửa thì không có.

“Á…công chúa, nô tỳ….nô tỳ sợ hãi…”

Vân Nhi sợ tới nỗi toàn thân run cầm cập, cực kỳ đáng thương.

“Mau lên, đóng lại, bằng không, bổn cung đem ngươi bán vào kĩ viện…”

Vừa nghe thấy phải bán vào kĩ viện, Vân Nhi sợ quá chẳng ngại gì nữa, run run rẩy rẩy đi đến bên tủ áo, thì thấy con rắn đấy tuy nhe nanh múa vuốt, nhưng không hề bò ra ngoài. nàng ta cẩn thận đẩy đẩy cửa tủ, đóng lại một cánh…sau đó đến bên còn lại, nhưng cánh cửa sắp được đóng lại, rắn liền nhảy vèo một cái xuống, rơi xuống mặt đất.

Một con, hai con, ba con…

Rắn vừa rơi xuống đất, liền bắt đầu trườn bò, Vân Nhi sợ đến nỗi chẳng dám thốt câu nào, không động đậy gì, như thể làm vậy rắn sẽ không nhìn thấy nàng ta.

Mà đám rắn kia dường như cũng không nhìn thấy nàng ta thật, chúng nó đều bò về phía trong phòng, công chúa đợi Vân Nhi đóng xong cửa trở lại, nhưng bỗng không nghe thấy tiếng của nàng ta, bất an hỏi: “Vân Nhi, đóng xong chưa? Ngươi vào…”

Ả nói rồi còn nhìn về phía cửa, tiếng của Vân Nhi thì không nghe thấy, trái lại…

“Á…rắn, rắn…”

Nhìn thấy từng con từng con bò vào, công chúa sợ quá nhảy ra khỏi thùng tắm, nhưng đám rắn kia vốn dĩ là nhắm phương hướng của ả mà đến, lúc này coi như là ả nhảy ra, rắn vẫn bò về phía ả.

“Ha ha ha…mau qua đó, qua đó cắn ả đi…”

Điểm Điểm nhìn công chúa toàn thân trần truồng bị rắn đuổi chạy khắp phòng. vui vẻ khoa chân múa tay, nha hoàn ở bên cạnh cẩn thận nhắc nhở: “Chủ tử, công chúa là phụ nữ…”

“Ờ…” Điểm Điểm đáp lại một tiếng.

“Phi lễ chớ nhìn…”

“Ta chỉ là xem trò vui…” Điểm Điểm lườm nha hoàn một cái, công chúa này đương nhiên là phụ nữ rồi, nhưng bé không phải đàn ông, bé là trẻ con, con nít, hơn nữa, công chúa có gì đẹp mà coi, vóc dáng còn chẳng bằng mẹ ấy chứ?

Nha hoàn đau khổ, đứa bé này rốt cuộc có biết là thân thể của phụ nữ không thể tùy tiện nhìn không vậy hả.

Mà công chúa trong phòng, cho dù là lúc thân thể ả linh hoạt cũng chẳng thể thoát nổi sự bao vây của nhiều con rắn như vậy, huống hồ bây giờ ả mới chạy xong mười vòng mệt đến bán sống bán chết, còn nữa, cái bụng còn ùng ục ùng ục kháng nghị chứ nhỉ?

Chỉ là, đám rắn kia dường như đang đùa giỡn ả, chỉ từ từ đuổi theo, không để công chúa ngừng lại, mãi đến khi…

“Phẹt…” Một tiếng cực vang, một thứ vàng vàng chảy xuống dọc theo cái đùi trắng trẻo của công chúa, trong phòng đồng thời bốc mùi thối, mấy con rắn cũng bị thối tới nỗi phải bò ra ngoài, công chúa không nhịn nổi nữa ngồi bệt xuống dưới đất, bật khóc hu hu.

Ả đã tạo nghiệt gì thế này, từ nhỏ ả đã sống trong nhung lụa, cao quý tao nhã, không những trần như nhộng bị rắn đuổi chạy trong phòng, thậm chí còn…

………

“Mẹ, mẹ, còn về rồi…”

Điểm Điểm mới thử nghiệm một tí, thấy hiệu quả không tồi liền trước bỏ qua cho công chúa, xem xem ả có tự giác tự động rời đi hay không, nếu như còn tiếp tục đeo bám, lần sau sẽ không chỉ đơn giản vậy thôi đâu.

Hoàn thành nhiệm vụ cha mẹ giao cho một cách viên mãn, Điểm Điểm vui mừng hết xẩy, thậm chí còn quên gõ cửa.

Ở trong phòng Tiểu Tiểu bị Lân vương ôm vào lòng, tuy bụng Tiểu Tiểu đã lớn lắm rồi, nhưng may mà nàng vốn không mập, vóc dáng thuộc thể loại lung linh xinh xắn, lúc này Lân vương ôm cũng không tốn sức. Nàng bây giờ thân thể nặng nề, đương nhiên không thể làm chuyện gì đi quá giới hạn, có điều cả hai đều trẻ tuổi, ôm người phụ nữ mình yêu thương, khó tránh khỏi có chút sóng lòng trào dâng.

Lân vương không thể thật sự xơi Tiểu Tiểu, nhưng thơm một cái, hôn một miếng, giải tỏa cơn thèm thì cũng được. Đương lúc hai người đang hôn đến nghiện thì bỗng nghe thấy giọng của tiểu ác ma, Tiểu Tiểu hoảng hốt đẩy Lân vương ra, tự mình đến cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, trong tay cầm ly trà lên, làm ra vẻ uống trà.

Bing, cửa bị đẩy ra, tiểu ác ma chạy vào, miệng kêu la: “Mẹ, mẹ biết không? Con chăm sóc cho ả công chúa kia tốt lắm nhé! Trước tiên là bảo Hắc Tử và Hổ Tử giám sát ả chạy mười vòng, sau khi mệt tới nỗi mất nửa cái mạng rồi đưa ả trở về, trong tủ áo của ả bỏ mấy con rắn, trong trà bỏ thêm ít thuốc, mẹ đoán xem thế nào?”

Điểm Điểm vui vẻ nói công lao vĩ đại của mình, Tiểu Tiểu trợn mắt, cái này còn cần phải đoán sao? Nhưng vì làm vừa ý lòng hư vinh của con trai, nàng vẫn cau mày suy nghĩ, nói: “Rắn cắn công chúa?”

“Sai rồi, con mới không để tụi nói làm người ta bị thương nhá? Chỉ là bảo tụi nói dọa công chúa một chút, công chúa kia đúng là nhát cáy, ấy vậy còn đại tiện ngay tại chỗ…Ôi, mẹ không biết đâu, con ở trước cửa sổ đều ngửi thấy một mùi thối hun trời luôn á…”

Tiểu Tiểu im lặng, Điểm Điểm đúng là di truyền chân lý từ nàng rồi, vậy mà cũng nghĩ ra cái cách trêu người như này.

“Chỉ vậy thôi à?”

Tiểu Tiểu nhướng mày, không hề khen Điểm Điểm.

“Hở? Mẹ, mẹ cảm thấy còn chưa đủ à? Bằng không Điểm Điểm quá đó xem thử nữa nhé?”

“Không, thế này sao đủ được chứ? Công chúa phát hiện có rắn, chúng ta đều sinh sống ở một phủ, không thể quá thờ ơ được, Điểm Điểm à, con là chủ tử tương lai của Lân vương phủ, phải nhớ quan tâm đến mọi người, biết chưa?”

Tiểu Tiểu nghiêm túc nói, Điểm Điểm nghe rồi dường như hiểu ra chút gì đó: “Vậy mẹ ơi, Điểm Điểm bảo người qua đó bắt rắn?”

“Thật không hổ là con trai của ta, tùy con đấy, thông minh.” Tiểu Tiểu hài lòng xoa đầu Điểm Điểm, vậy mới đúng chứ? Phải tương thân tương ái, tương thân tương ái đấy biết không hử?

“Con đương nhiên là thông minh nhất rồi…” Điểm Điểm vẫy tay bảo nha hoàn đi kêu người qua đó, Tiểu Tiểu cũng thấy nhàm chán, nàng quay đầu nhìn về phía Lân vương: “Lân, đây là người phụ nữ của chàng đấy, là người phụ nữ mà Hoàng thượng căn dặn không được bỏ, chúng ta có cần cùng đến đó xem sao?”

Tiểu Tiểu mỉm cười nhìn Lân vương, đôi mắt mang theo vẻ hưng phấn, Lân vương sao có thể không biết ý của Tiểu Tiểu chứ? Không nói công chúa hiện nay đã mặc quần áo chưa, chỉ riêng việc bị dọa cho sợ đến nỗi gì gì đó, truyền ra ngoài ả cũng mất hết mặt mũi gặp người luôn rồi.

Vả lại, hôm nay Điểm Điểm chiếu cố ả như vậy, ả nếu dám tiếp tục ở lại vương phủ, thì đúng là có dũng khí đáng khen.

Điểm Điểm đúng là khá lắm, không hổ là con trai của hắn. Được chân truyền sâu sắc của hắn và Tiểu Tiểu.

“Lân, chàng nói xem chúng ta đối xử với công chúa như vậy có phải là hơi quá đáng không?”