Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 120



Hai tay Lân vương khẽ siết lại, Tiểu Tiểu, uổng cho ta ở bên ngoài hốt hoảng lo sợ vì nàng, sao nàng có thể…

_________________________________________

“Cha, thuốc của mẹ hữu dụng thật, mông của Điểm Điểm không còn đau nữa rồi nè!”

Tuy vẫn chưa dám ngồi xuống, nhưng đi đường bình thường thì đã chẳng cònthấy đau gì nhiều nữa, Điểm Điểm hiếu động không muốn nằm bẹp trêngiường, bé chạy đến bên cạnh Lân vương, nhưng lại thấy Lân vương đangthẫn thờ nhìn quyển sách trước mắt.

“Phải đó, thuốc của mẹ conđương nhiên là linh nghiệm rồi, có điều con cũng phải nghiêm túc kiểmđiểm. Điểm Điểm, mẹ vì muốn tốt cho con, con đừng trách mẹ con.”

Lân vương xoa đầu Điểm Điểm, yêu thương nói.

“Đương nhiên là Điểm Điểm biết, tuy đôi lúc mẹ sẽ giáo huấn Điểm Điểm, nhưngmẹ vẫn đối xử rất tốt với Điểm Điểm đấy? Cha, con lén nói cha nghe nè,cha có biết từ khi nào mà con biết mẹ tốt hay không?”

Lân vươnglắc lắc đầu, hắn trước nay chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Tiểu Tiểu từnhỏ đã ở bên cạnh Điểm Điểm, ắt hẳn từ rất sớm trước đó đã biết TiểuTiểu đối tốt với thằng nhóc rồi chứ gì?

“Haizz, trước kia concũng chẳng biết, khi biết được, thì là lúc mẹ đã xuống núi rồi. Khi đó,Điểm Điểm muốn ăn gà ăn mày, nhưng cái con mà gia gia bắt được khôngphải là gà, đương nhiên là không làm ra được rồi. Gia gia không đi, HắcTử không đi, Hổ Tử cũng không chịu đi, cuối cùng vẫn là Điểm Điểm mặtdày mày dạn xin Như Nhi đi…cha ơi cha không biết đâu, khi đó nếu có mẹ,mẹ sẽ không nói hai lời mà bi bắt gà cho Điểm Điểm ngay tức khắc…”

Điểm Điểm ngẩng đầu, nói một cách đáng yêu, Lân vương bật cười ha ha, hóa ra lúc ăn, Điểm Điểm mới biết cái tốt của Tiểu Tiểu. Nếu để Tiểu Tiểu biết được, chẳng biết có tét mông thằng bé thêm một trận không nữa?

Có khả năng, nàng sẽ đau long muốn chết cho coi. Có điều Hắc Tử Hổ Tử hắnđều đã gặp qua, không biết Như Nhi mà Điểm Điểm nói tới lại là thầnthánh phương nào?

“Điểm Điểm, Như Nhi là ai? Sao cha không biếtnhỉ?” Bế Điểm Điểm dậy, thân thiết đặt bé lên đùi, Điểm Điểm ‘Úi da’ gào lên một tiếng:

“Cha, cha cố ý đấy hả? Rõ ràng biết mông của Điểm Điểm không dám ngồi, còn để Điểm Điểm ngồi xuống…”

Đáng thương quá, mông của ta, mẹ xấu xa kia dùng sức lớn như vậy, không lẽ khi đó muốn đánh chết mình luôn á?

“Xin lỗi, Điểm Điểm, cha quên mất…”

Lân vương tỏ ý xin lỗi nhìn Điểm Điểm, đều tại hắn, ban nãy lại quên mất điểm này, trước kia hắn đều ôm thằng bé như vậy cả.

“Không sao hết, con tha thứ cho cha, ban nãy hỏi Điểm Điểm về Như Nhi á hả, Hổ Tử là sủng vật của Điểm Điểm, Như Nhi và Hắc Tử là của mẹ, Hắc Tử làmột con sói rất uy vũ, rất lợi hại, nghe mẹ nói, thật ra Hắc Tử là mộtcon lang vương đấy nhá, nhưng trước nay nó đều luôn ở bên cạnh mẹ, từkhi Điểm Điểm có ý thức thì đã có nó rồi. Nó lợi hại lắm…”

Nhắcđến Hắc Tử, Điểm Điểm hình như nói mãi không ngớt, Lân vương từng gặpHắc Tử, cái hắn muốn biết là Như Nhi cơ, nhưng thấy Điểm Điểm nói hăngsay như vậy, cũng không ngắt lời bé, hơn nữa còn nghiêm túc lắng nghe,mãi đến khi Điểm Điểm nói xong, Lân vương mới cười nói:

“Nghe Điểm Điểm nói như vậy, Hắc Tử đúng thật khá lợi hại, thế Như Nhi thì sao, Như Nhi là…”

“Há há, cha, Như Nhi và Hắc Tử không phải cùng một loài, Như Nhi là một con rắn nhỏ màu xanh lục to cỡ này nè…”

Vươn ngón tay, Điểm Điểm minh họa, tuy không chuẩn lắm, nhưng cũng gần như thế:

“Như Nhi và mẹ thường như hình với bóng, thông thường nó đều nằm ngủ trên cổ tay mẹ, nó rất ham ngủ, nhưng thân phận nó cũng rất tôn quý, là côngchúa của loài rắn, có thể hiệu triệu rất nhiều rắn bán mạng vì nó. Nócũng rất trung thành với mẹ…”

Thuộc như lòng bàn tay, Điểm Điểmcười vui ra mặt, mà Lân vương thì lại bắt đầu cau mày suy ngẫm, trên tay Tiểu Tiểu, sao trước giờ hắn không chú ý tới nhỉ? Hình như trước nay có thấy qua đâu, cổ tay nàng đều trống trơn, nào thấy con rắn màu xanh kia đâu.

“Cha, khinh công của cha có tốt không?”

Điểm Điểmbỗng dưng ngừng lại, hỏi Lân vương hai lần mà hắn vẫn chưa hoàn hồn lại, bé liền lắc lắc cánh tay Lân vương, hỏi lại lần nữa.

“Khinhcông? Chắc cũng tạm? Sao thế?” Lân vương cúi đầu xuống, lấy làm khó hiểu mà nhìn Điểm Điểm, không phải bé muốn học võ công đấy chứ, thế cũngtốt, đã sắp năm tuổi rồi, cũng đã đến lúc học võ công.

“Thế thìhay quá! Cha, đợi khi mẹ đến, bảo mẹ dẫn chúng ta về núi chơi đi, trênnúi mà bọn con ở vui lắm nhé, tuy không phồn hoa như ở bên ngoài, nhưngtrên núi có…”

Đi lên ngọn núi mà nàng sinh sống ư? Khóe miệng Lân vương hơi nhếch lên, Điểm Điểm thật sự thích hắn rồi, bằng không cũngsẽ không bảo hắn về núi của bọn họ. Nhưng cái này cũng phải đợi, đợiTiểu Tiểu trở về, khi đó mới có thể về núi được. Có điều cũng chỉ cònmấy ngày nữa, nhanh thôi.

“Vương gia, mặt trời đã xuống núi rồi, thị vệ kia phải xử lý ra sao?” Quản gia gõ gõ cửa, sau khi được sự cho phép liền đi vào.

Thị vệ? Là Tiểu xử phạt, Lân vương nhớ đến chủ ý của Tiểu Tiểu mà cườicười, nhưng lạ thật, một sự bất an lởn vởn trong lòng, hắn buồn bực đilại trong phòng…

“Cha, cha sao vậy?”

Cảm thấy Lân vương có điều dị thường, Điểm Điểm bất an hỏi.

Lân vương cúi đầu xuống, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Điểm Điểm, ĐiểmĐiểm mẫn cảm như vậy, chẳng biết là chuyện xấu hay chuyện tốt đây? Trànđầy xúc động, hắn cũng không rõ sao hắn lại thấy bất an, chỉ là lúc nàynỗi buồn bực trong lòng càng nặng thêm, trực giác cho biết ắt hẳn là cóliên quan đến Tiểu Tiểu, nhưng cụ thể, hắn cũng không biết là cái gì…

“Điểm Điểm, cha không sao, không sao hết!”

Đúng vậy, hắn không sao, nhưng người hắn lo lắng là Tiểu Tiểu. Lân vương ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa, u ám nói:

“Cứ làm theo những gì nàng ấy nói đi!”

Quản gia nghe xong, rõ ràng là ngây ra một lúc, lấy làm khó hiểu nhìn Lân vương, làm thế nào? Ông không biết.

“Cha, cái gì thế? Lúc nãy cha nói là có ý gì vậy?”

Điểm Điểm tò mò mở to con mắt, bé cảm thấy có trò vui rồi, bé nhất định phải tham gia, cũng chắc chắn sẽ tham dự vào.

“Quản gia, đem nữ nhân kia thưởng cho y, y cũng coi như là đã có công cứu Điểm Điểm…”

Khẽ thở dài một tiếng, an bài như vậy, đối với nữ tử kia mà nói cũng coinhư là chuyện tốt. Tuy rằng theo một thị vệ thì có hơi ấm ức một tí,nhưng ít nhất Lân vương ban hôn, y cũng sẽ một lòng một dạ đối đãi vớinàng ta.

Nắm lấy tay Điểm Điểm, Lân vương cười nói:

“Điểm Điểm, cha phải đi xử lý chút chuyện, con ở đây chơi với mấy nha hoàn được không?”

Chuyện nên xử lý, hắn không muốn kéo dài, lỡ Tiểu Tiểu thấy hắn vẫn còn chưaxử lý gọn, thì sẽ tức giận đó. Vì một đám nữ tử không liên quan, hắnkhông cần thiết phải làm cho Tiểu Tiểu giận.

“Không chịu!” Dùng sức lắc đầu, cha đi nhất định là có trò vui, sao có thể thiếu mặt Điểm Điểm được chứ? Bé nài nỉ nói:

“Cha, Điểm Điểm chỉ yên lặng ở bên cạnh cha, tuyệt đối sẽ không nói bậy, làmbậy, cũng sẽ không rước thêm phiền toái cho cha đâu…”

Không cómới lạ! Trong lòng Lân vương thầm than, lại không muốn làm Điểm Điểmthất vọng, nhưng hình tượng kế tiếp, thật không thích hợp dẫn theo mộtmột đứa trẻ, để Điểm Điểm nhìn thấy mình là một người lạnh lùng tuyệttình, thế thì càng không hay rồi.

Lân vương ngồi xổm người xuống, nhìn Điểm Điểm nói:

“Điểm Điểm, mẹ của con có phải không thích đám nữ nhân kia không?”

Đám nữ nhân đó, đương nhiên là chỉ đám thị thiếp kia của hắn rồi, Tiểu Tiểu không thích bọn họ, nhưng Điểm Điểm lại thường chơi với họ, chòng ghẹohọ, không biết đuổi bọn họ đi, Điểm Điểm có buồn không?

“Đúng thế, không chỉ mẹ không thích, Điểm Điểm cũng chẳng ưa bọn họ nữa kìa? Cha…”

Điểm Điểm khó hiểu nhìn về phía Lân vương, không phải cha tưởng mình thíchcái đám nữ nhân đó đấy chứ? Tuy bé thường qua đó chơi với bọn họ, nhưngđều là đang trêu chọc bọn họ thôi.

“Cha, không phải cha tưởng con thích họ đấy chứ? Con chơi với bọn họ là để họ biết khó mà lui mà? Convì suy nghĩ cho mẹ nên mới muốn đuổi họ đi…”

Cha thật ngốc quá đi, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra hả? Điểm Điểm giải thích nói.

“Cha biết rồi! Điểm Điểm, bây giờ cha đang muốn đuổi bọn họ đi, con cũng muốn theo cha đến đó ư?”

Lân vương yêu thương vuốt mặt Điểm Điểm, có Điểm Điểm ở bên, hắn nói chuyện làm gì cũng phải chú ý nhiều hơn.

“Vương gia, đừng đuổi chúng thiếp đi, tại sao?”

Nghe thấy lời của Lân vương, chúng mỹ nhân trừng mắt không thể tin nổi, tuyVương gia thật sự đã lâu không đến sủng hạnh bất kì người nào. Tuy cácnàng cũng từng nghĩ đến việc có một ngày sẽ bị tống ra khỏi phủ, nhưng…

Lúc thật sự biết được, trong lòng các nàng vẫn kinh hãi muôn phần. Đã theoVương gia lâu vậy rồi, các nàng không biết sau khi ra khỏi vương phủ thì các nàng có thể làm được gì? Các nàng không biết sau này phải dựa vàocái gì để sống tiếp đây.

“Bổn vương sẽ cho các ngươi phí phụ cấp, Vương phi sắp đến rồi, nàng ấy không muốn nhìn thấy các ngươi, cho nên…”

Lân vương khẽ thở dài một tiếng, vài vị mỹ nữ nghe thấy giọng điệu kiênquyết kia của Vương gia thì đã ngã thụp xuống đất, còn có một người chạy đến bên Điểm Điểm, khẩn cấu nói:

“Điểm Điểm, Vương gia nghe lời muội nhất, muội thay tỷ tỷ khuyên nhủ Vương gia được không?”

Bình thường, Điểm Điểm đều chơi cùng với các nàng, nhưng bây giờ…

Tuy Điểm Điểm cũng thường xuyên chòng ghẹo các nàng, nhưng bình thường Điểm Điểm đối đãi với các nàng cũng không tệ. Nghe thấy lời của nữ nhân này, những mỹ nhân khác cũng van xin mà nhìn về phía Điểm Điểm, có thể nóichuyện trước mặt Vương gia, hình như chỉ có Điểm Điểm thôi.

“Cô buông tay ra đi!”

Chán ghét mà nhìn cái tay đang nắm lấy cánh tay bé, Điểm Điểm giãy vài cái,ngặt nỗi sức lực quá bé, giãy sao cũng không thoát ra được, ánh mắt Lânvương tối lại, lạnh lùng nói:

“Buông tay!”

Giọng hắn không lớn, nhưng vị mỹ nữ ban nãy nắm lấy cánh tay Điểm Điểm vẫn ngây ra mộtlúc, tay cũng khựng lại, nhưng không hề buông ra ngay. Lân vương khomngười xuống, khẽ hất một cái, mỹ nữ liền ngã sõng soài ra đất, theo thếvồ ếch…

“Điểm Điểm…” Ai oán nhìn Điểm Điểm, trong mắt mỹ nữ lấplánh lệ quang, mà những mỹ nữ khác cũng sợ hãi nhìn thẳng vào Lân vươngđang đứng trước mặt Điểm Điểm, không ngờ Lân vương lại bảo vệ con nhãiấy như vậy.

“Vương gia, chẳng lẽ thật sự vì công chúa ư?”

Một mỹ nữ áo đỏ ai oán nhìn Lân vương, hai ngày nay nàng cũng đã nghe nóirồi, nói rằng công chúa Phong Quốc sắp qua đây hòa thân, mục tiêu chínhlà Lân vương hiện nay. Lúc mới đầu nàng cũng không tin, bởi vì Lân vương phủ chẳng có tí vẻ nào là sắp có chuyện mừng cả, hơn nữa bên cạnh Lânvương chỉ có Điểm Điểm – một tiểu cô nương bốn năm tuổi, chẳng hề có nữnhân nào khác mà…nhưng hôm nay xem ra, cũng chỉ có việc công chúa sắpđến đây, nên mới không chấp nhận được đám thị thiếp các nàng, Vương giacũng sẽ vì lợi ích quốc gia mà…

“Nàng ta?” Lân vương nhướngnhướng mày, trong mắt lộ ra một tia khinh thường. Mọi người đều đangnói, công chúa sắp đến đây hòa thân, nhưng hòa thân với ai cũng được,người duy nhất không có khả năng chính là hắn. Phải biết rằng hôm đóchính mắt hắn nhìn thấy ả ta cùng với một người đàn ông lăn lộn trêngiường. Hắn không tin ả nữ nhân kia còn dám đến đây gả cho hắn!

Nếu như cô ả thật sự nói vậy, chỉ có thể cho thấy một điều, không phải da mặt ả ta quá dày, mà là căn bản ả ta không cần mặt!

Ánh mắt nhìn về phía mỹ nữ, vô tình nhìn thấy sự phẫn hận trong mắt cácnàng, trong lòng Lân vương hơi lạnh, có lẽ đối với sự phẫn hận của cácnàng, hắn chẳng thấy sao cả, nhưng Tiểu Tiểu và Điểm Điểm thì sao, nữnhân một khi trở nên độc ác, sẽ khiến người ta khó mà đề phòng được, tuy hai người họ đều rất thông minh, đều rất cơ trí, nhưng có lúc, vẫnkhông thể đề phòng được!

“Cái này các ngươi không cần xía vào, vì quan hệ giữa hai nước, bổn vương cũng phải gắng sức vì nàng ta mà suy nghĩ!”

Không thừa nhận, nhưng Lân vương cũng không phủ nhận, trong mắt chúng mỹ nữxẹt qua một tia ai oán, có khi trong mắt có chút không cam, lại như cókhi chỉ mang vẻ cam chịu. Cứ để bọn họ hiểu lầm đi, Lân vương cười thầmmột tiếng, mà Điểm Điểm ở bên thì lại lấy làm khó hiểu nhìn Lân vương,nhìn thấy ý cười trong mắt Lân vương, bé thông minh không hỏi công chúalà ai, đợi trở về hẵng hỏi vậy.

“Hôm nay con hổ suýt nữa làm người bị thương, vị thị vệ kia vì cứu Điểm Điểm nên mới đả thương con hổ, mà ngươi…”

Chỉ vào nữ tử hôm nay nhìn thấy kia, Lân vương không biết tên nàng ta, trước nay hắn cũng chưa từng ghi nhớ. Hắn cười nói:

“Đai lưng của ngươi đã cứu y một mạng, y nguyện ý lấy ngươi làm vợ, bổnvương sẽ giúp các ngươi lo liệu hôn lễ, ngươi không có dị nghị gì chứ!”

Trên danh nghĩa là đang hỏi nữ tử kia, nhưng trong lời nói chẳng có lấy mộttí gì gọi là có ý muốn hỏi cả, nữ tử kia khẽ run, lúc đó nàng cũng chẳng nhớ rõ dáng vẻ của thị vệ kia, cứ vậy mà gả cho người ta ư? Trên mặthơi lộ vẻ không cam, nhưng khi nhìn thấy vẻ quyết tuyệt trên gương mặtLân vương thì nàng chỉ đành gật gật đầu:

“Tạ ân điển của Vương gia!”

Đây cũng là ân điển, chí ít, thì cũng đã sắp xếp chuyện chung thân của mình rồi.

“Các ngươi cũng có thể làm vậy, bổn vương cho các ngươi cơ hội, tìm một thịvệ hoặc là người nào đó mình yêu thích. Thời gian hai ngày, hết giờ,chưa tìm được đối tượng thích hợp, nhất loạt đuổi ra khỏi phủ. Tìm đượcrồi, thì mau chóng thành thân, cũng hai ngày sau thì rời phủ! Quản gia,chuyện này giao cho ngươi, đúng rồi, đến khi đó, Lạc Hoa các sạch bóngngười là được…”

Bạc môi đẹp hé mở, lời nói ra khiến chúng mỹ nữ muốn vỡ tim, hai ngày, ngài ấy thế mà chỉ cho mọi người thời gian có hai ngày!

“Dạ, Vương gia!”

Quản gia cúi đầu nhận lệnh, ông biết Vương gia làm vậy vì ai, nhưng ông cónghĩ sao cũng không hiểu, một nữ nhân đã có một đứa con, thật đáng đểVương gia làm vậy hay sao? Hơn nữa nữ nhân kia cũng chẳng xinh, nhưngĐiểm Điểm này thì lại rất đáng yêu, ông rất thích.

Có điều, đổi lại mà nói, Điểm Điểm chưa chắc là con trai ruột của Vương gia mà!

***

“Hức hức…”

Tiếng nức nở khẽ truyền đến, nhưng lại khiến cho nam tử trên thân hôn càngsâu hơn, kĩ thuật hôn cao siêu không hề khiến cho Tiểu Tiểu quên hết mọi thứ, nàng vẫn luôn khẩn trương suy nghĩ tiếp theo phải làm sao, khôngthể có lỗi với Vương gia, nhưng nàng bây giờ một tí xíu sức lực cũngchẳng có.

Thế thì dùng cách tiêu cực nhất để phản khác đi! Khôngcó bất kì phản ứng nào, ngay đén tiếng thét giãy giụa cũng chẳng có. Khi y phục vốn đã chẳng mặc nhiều từng cái từng cái mà rời khỏi người nàng, lần đầu tiên Tiểu Tiểu có ý nghĩ tự sát! Thật sự phải vậy ư? Hai hàngnước mắt ứa ra, nàng hối hận quá, lúc nãy đã thấy Như Nhi trở về rồi,tại sao không đeo Như Nhi trên người cơ chứ? Tuy Như Nhi không có độc,nhưng cũng có thể ngăn cản Hoàng thượng một lúc, hơn nữa Như Nhi thônglinh, có thể nghe hiểu những gì nàng nói, cũng có thể giúp nàng giảihuyệt.

“Tại sao? Việc theo trẫm khiến cho nàng cảm thấy ấm ức đến vậy ư?”

Mang theo một tia khó tin, Hoàng thượng đau lòng nhìn nước mắt trên gươngmặt Tiểu Tiểu, còn có từng dấu từng dấu hôn trên tấm thân hứng thú lunglinh kia nữa. Vóc người bóng bỏng nằm ngay ngắn dưới thân hắn, hắn rấtmuốn nàng, nhưng lại không thể không để ý đến nước mắt trên mặt nàng,còn có tấm thân cứng ngắc kia nữa.

“…”

Tiểu Tiểu nức nở,lần đầu tiên cảm thấy bản thân vô dụng, tại sao đến nước này rồi, nàngcũng không thể hạ quyết tâm tự sát chứ? Sự lưu luyến trong lòng kia làvì ai? Điểm Điểm, Lân vương, hay là tiểu sinh mệnh còn chưa thành hình ở trong bụng? Không biết vì ai, nhưng nàng không muốn chết nữa, thật sựkhông muốn chết, trên đời này, thứ khiến nàng nhớ nhung không nhiều lắm…

Nước mắt tiếp tục ứa ra không chút kiêng nể gì, chảy lên gối, lên ra giường, còn có…trong tim nàng.

“Hay là nói, trong lòng nàng đã có người yêu rồi? Kẻ đó là ai?”

Từng cái từng cái hôn hung dữ mà rơi lên người nàng, nhưng Tiểu Tiểu lạichẳng cảm nhận được đau đớn gì, cũng chẳng cảm nhận được bất cứ khoáicảm nào, mắt đẹp lấp lánh ánh lệ, giờ đây cũng thất thần mà nhìn Hoàngthượng, người đàn ông muốn trừng phạt nàng kia…

“Là ai? Nàng đã yêu ai? Thụy Tiên, nàng là phi tử của trẫm, nàng chỉ có thể yêu trẫm, yêu ta…”

Ánh mắt tuyệt vọng như vậy, ắt hẳn trong lòng nàng có vướng mắc gì rồi?Hoàng thượng chua xót nghĩ, nếu như nàng đã có người yêu, tại sao lạinhận lời thay thế người khác làm phi tử của mình chứ? Cảm giác bực bộilần nữa xông tới, sắc mặt hắn tái mét nhìn Tiểu Tiểu, tức giận nói:

“Mặc kệ người nàng nhớ đến là ai, chỉ cần bây giờ nàng là phi tử của ta, cảđời này, nàng mãi mãi cũng đừng mong thoát khỏi, Thụy Tiên, nàng là củata!”

Tựa như lời tuyên thệ, hắn dùng sức cởi y phục của hắn, từng cái từng cái ném sang bên giường, hôm nay, hắn muốn nàng trở thànhngười phụ nữ của hắn…

“Hoàng thượng, người là hiếu tử đúng không? Dùng bệnh của Thái hậu, trao đổi với thiếp…cho thiếp thời gian hai mươi ngày để chuẩn bị, thiếp sẽ điều chỉnh tốt tâm tình của mình, khiến bảnthân tiếp nhận người.”

Giọng nói u ám, tuy rằng không lớn, nhưngtừng câu từng chữ đều truyền vào tai Hoàng thượng, Hoàng thượng ngây ramột lúc, bệnh của Hoàng thái hậu? Thái y đều túc thủ vô sách, nàng thậtsự có thể chữa khỏi ư? Còn nữa, hai mươi ngày, thời gian có phải hơi lâu rồi không?

Bỗng nhiên, hắn nhớ đến tối hôm đó, nàng còn có thể sống nổi hai mươi ngày ư? Không được, hai mươi ngày tuyệt đối không được!

“Mười ngày, cho nàng thời gian mười ngày, chữa khỏi bệnh của Hoàng thái hậu,còn phải cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận ta, yêu ta!”

Hoàngthượng tham lam mà nhìn vóc người xinh đẹp nóng bỏng kia, hôm nay, xemra vẫn phải bỏ qua cho nàng một lần rồi, tuy rằng, hắn rất không camtâm!

Nhưng dưa ép chín không ngọt, nữ nhân cam tâm tình nguyệnlàm chuyện đó thì mới thú vị, nếu như không phải nàng quá ngoan cố, hắncũng chẳng định dùng sức mạnh.

“Ừm!” Bất đắc dĩ gật gật đầu, antoàn mười ngày, tên thích khách kia cũng đã sắp đến, Tiểu Tiểu cũng cóthể thoát thân được rồi. Nàng không thể thoát ra ngoài như vậy được, cứthế mà thoát ra, Hoàng thượng sẽ không cam tâm đâu.

“Tốt, ThụyTiên, nàng phải nhớ kĩ đấy. Tối nay, là tiệc sinh thần của Nhị hoàng tử, phi tần hậu cung đều phải tham dự, nàng cũng phải có mặt đúng giờ! Đúng rồi, lát nữa ta sẽ bảo bọn họ mang lễ phục cần mặc tối nay đưa đến chonàng, nhớ phải trang điểm cho thật xinh đẹp, mười ngày này trẫm sẽ không ép nàng, nàng cũng không cần đến đây hầu hạ nữa!”

Hai mắt nóngbỏng mà nhìn chằm chằm vào thân thể xinh đẹp cân đối của Tiểu Tiểu, ánhmắt Hoàng thượng tối lại, quay đầu cầm lấy y phục bên giường khoác lênngười xong liền đi ra ngoài, khi cửa giá sách mở ra, Tiểu Tiểu vội kéolấy tấm chăn mỏng để che đậy thân thể…

“Hoàng huynh…”

“Hoàng huynh…”

Giọng nói quen thuộc truyền đến, động tác của Tiểu Tiểu khựng lại, đúng lúcđụng phải ánh mắt đang tim tòi lướt qua bên này, hai cặp mắt, là haingười họ, ánh mắt của một trong số đó lập tức…

Đừng, hãy tin tưởng thiếp…

Đối với sự giận dữ trong ánh mắt của Lân vương, Tiểu Tiểu tuyệt vọng nhìnhắn, thiếp không có…thiếp và ngài ấy không có…không xảy ra chuyện gìhết…

Cửa đóng ‘cạch’ một tiếng, ngăn cản cơn giận của hắn, cũngngăn sự ấm ức, tuyệt vọng của Tiểu Tiểu. Cánh cửa không đóng kín, ngăncách tầm nhìn của hai người, nhưng tiếng nói chuyện kia lại truyền tớiliên tục không dứt…

“Hoàng huynh, người ban nãy kia là Thụy Tiênà? Sao huynh lại sủng hạnh nàng ta ở trong này…” Lời của Sóc vương, làmrạn vỡ trái tim đang đau khổ cùng cực của Tiểu Tiểu, lệ trong hai mắtcàng thêm dữ dội hơn…

“Là trẫm không nhẫn nhịn được…” Hoàngthượng không hề giải thích, một câu nói cũng có thể cho thấy ban nãyTiểu Tiểu và hắn đang làm gì. Hai tay Lân vương khẽ siết lại, Tiểu Tiểu, uổng cho ta ở bên ngoài hốt hoảng lo sợ vì nàng, sao nàng có thể…