Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 50



Keister mơ mơ màng màng mở mắt ra, vuốt cái bánh bao trên trán, than thở một tiếng bò dậy trên mặt đất. Bé nhớ rõ ràng hôm qua ngủ trên giường, kết quả sáng hôm sau tỉnh lại thì đang nằm trên mặt đất với một tư thế khó coi, nhất định là tên vô lại kia đá bé xuống!

Bé căm giận trừng mắt nhìn Đề Khắc Tư đang ngủ ngon lành trên giường, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể giơ nắm tay thị uy về phía đối phương. Không biết là cố ý hay vô tình, Đề Khắc Tư trở mình, cái chân vừa lúc đá phải mông bé Keister, làm bé lăn tròn trên mặt đất, tiếp tục ‘tư thế khó coi’ vào buổi sáng.

Đáng giận a! Keister giận tới nghiến răng, rất muốn biến về hình thú hung hăng cắn đối phương một ngụm! Bất quá –nhìn cơ thể mới có chút cơ bắp của mình, bé con bĩu môi, đành từ bỏ.

“Norah~”

Bé rón rén đi tới bên cái nôi gỗ tinh xảo, ánh mắt vàng ươm lóe sáng, vẻ mặt thèm nhỏ dãi chỉ kém là chảy nước miếng ra ngoài.

Tiểu bảo bối nằm trong nôi ngủ say sưa, khóe miệng hồng nhạt hơi vểnh lên; mái tóc đen tuyền bóng mượt, phần đuôi có chút xoắn lại, gương mặt non mềm nhỏ nhắn càng tăng thêm vẻ đáng yêu.

Bé Norah mím cái miệng nhỏ, cái chân bé xíu trắng nõn khẽ đạp lớp da hồ li mềm mại, làm Keister nhìn tới đuôi mù. Bé chép chép nước miếng sắp chảy ra khỏi khóe miệng, run rẩy đưa đầu tới, chu cái miệng, mắt thấy sắp hôn được tân nương bé nhỏ–

“Xú tiểu tử, chán sống– hả?”

Đề Khắc Tư nhẹ nhàng búng ngón tay, Keister đáng thương liền gục đầu vào trong nôi. Tiểu bảo bối Norah sớm đã được ba ba bế ra, lúc này đang dựa vào khuỷu tay cường tráng của ba ba phun nước miếng.

Đề Khắc Tư ấn một nụ hôn xuống gương mặt non mềm của tiểu bảo bối, tiếp đó quay đầu nhướng mi nhìn tiểu mãnh sư, vô cùng khiêu khích. Nói lầm bầm~muốn thâu hương đợi mười năm nữa đi!

Keister bị tổn thương tới cực điểm, hét lớn một tiếng nhảy lên lưng thú nhân, cố gắng muốn đoạt lại bầu bạn bé nhỏ, lại bị thú nhân giảo hoạt né tránh!

“Mới sáng sớm đã ầm ĩ cái gì??” Selair ngáp một cái, chống tay ngồi dậy.

Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, đồng thời ngừng chiến.

Đề Khắc Tư ôm cục cưng tới Selair, Keister cũng thành thành thật thật leo lên giường, ánh mắt tròn vo thủy chung đảo quanh bé Norah, tà tâm bất tử.

Selair tiếp nhận đứa con, thoáng nhìn qua cái bánh bao thật to sau đầu Keister, giận dữ nhéo thú nhân: “Đã nói bao nhiêu lần rồi! Sao ngươi cứ đá nó xuống!”

“Đau không?” Selair đau lòng, nhẹ nhàng thổi khí sau ót tiểu mãnh sư.

Keister không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm bé Norah đang say ngủ. Chỉ thấy bé chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng khát khao nhìn Selair.

“Norah, ôm một cái!”

“Phải chú ý nga, đừng làm ngã.” Selair đặt cục cưng vào tay tiểu mãnh sư, không ngừng dặn dò bé phải cẩn thận.

Keister như tiểu đại nhân, cẩn thận ôm cục cưng, nhưng vô cùng vững vàng. Selair cười tủm tỉm nhìn đứa nhỏ choai choai trước mặt, thầm nghĩ đúng là bị Liên Hoa nói trúng rồi, đứa con lớn lên nhất định thành một đôi với Keister~

So với vẻ mặt vui sướng của bầu bạn, Đề Khắc Tư lại tích một bụng lửa không có chỗ tiết. Đối với mãnh sư có chiếm dục rất mạnh mà nói, tiểu bảo bối yêu thương bị nhúng chàm, kia so với tôn nghiêm của mình bị xâm phạm càng nghiêm trọng hơn!

“Này! Ôm đủ chưa, đừng quên hôm nay còn phải đi săn thú!” Đề Khắc Tư tức giận rống lên. Hắn thực hối hận vì một phút mềm lòng mà tiếp nhận đại phiền toái này giùm Ngang! –Không chỉ cho ăn cho ở còn phải dạy dỗ! Nhớ tới trước đây hắn làm gì may mắn đến vậy, không phải trốn đông trốn tây, toàn những ngày phải liếm máu!

Vậy thì nên dẫn nó đi đâu đây, đến rừng rậm bên ngoài đi! Đề Khắc Tư độc ác nghĩ. Không thể trách hắn vô tình, nhà ai có giống cái cục cưng đáng yêu như vậy cũng sẽ giống như hắn– hận không thể bóp chết hết ‘những kẻ trộm tương lai’ từ trong nôi!

“Còn ôm nữa! Đủ rồi!” Để Khắc Tư đấm mạnh một quyền xuống, đầu bé Keister lập tức u lên một cái bánh bao. Bé ngậm lệ buông tiểu bảo bối ra, trong lòng thầm thề, một ngày nào đó bé nhất định phải cứu vớt Norah khỏi bàn tay bạo chúa!

“Đi thôi.” Đề Khắc Tư dùng một tay xách tiểu mãnh sư tha ra cửa. Không thể tốn thời gian kì kèo nữa, hắn phải nuôi gia đình mình!

Ngoáy ngoáy lỗ tai, nghĩ tới vẻ mặt ngây thơ của tiểu bảo bối, động tĩnh lớn như vậy còn có thể ngủ say, Đề Khắc Tư một lần nữa cảm thấy ý tưởng lúc nãy của mình rất sáng suốt!

“Hắc Hắc~” Hắn cùi đầu, xách Keister tới trước mặt, trong mắt lóe quang mang độc ác. Tiểu mãnh sư rùng mình, bắt đầu bi ai cho vận mệnh của mình……

Selair bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cặp oan gia này xuất môn. Buổi chiều tới thăm Arcelor đi, Liên Hoa nói cục cưng mãnh sư sinh ra cũng trong một hai ngày nữa thôi. Cậu vừa dỗ dành cục cưng trong lòng vừa nghĩ, chờ Arcelor sinh đứa nhỏ xong, cả gia đình bọn họ có thể cùng nhau quay về cốc mãnh sư, Đề Khắc Tư đã đáp ứng sẽ xây cho cậu một căn nhà gỗ thật xinh đẹp.

Selair mỉm cười, không khỏi vẽ nên bức tranh tuyệt vời trong đầu– gian phòng gỗ u tĩnh, đẩy song cửa sổ ra, đập vào mắt là đủ loại hoa khoe sắc nở rộ, tràn ngập cả sơn cốc; gió mát lướt qua gò má, mang tới hương thơm của cây cỏ cùng bùn đất, trong giữa gian nhà là tiếng trẻ con thanh thúy như chuông bạch, cười giỡn ầm ĩ, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị hạnh phúc, khắc dấu lên tận bầu trời trong xanh…..

……….

Hai năm sau, giấc mơ của Selair trở thành sự thực–cậu cùng Đề Khắc Tư, Arcelor còn có Ngang, cùng bọn nhỏ cùng nhau về cốc mãnh sư.

Cậu nhớ rõ lúc cục cưng mãnh sư chào đời, biểu tình khiếp sợ cùng lo âu thấp thỏm trên mặt Arcelor, muốn cười to rồi lại muốn gào khóc…… Arcelor cùng Ngang ôm chặt lấy nhau, cùng với đứa bé mới sinh đang không ngừng gào khóc, hai người ôm lấy nhau thật chặt–

Không trung trong vắt, sạch sẽ trong suốt. Dương quang rực rỡ, xuyên thấu qua cành lá thành những đốm nhỏ loang lổ.

Một cái đầu bé xíu xinh đẹp nhú ra khỏi biển hoa, mái tóc đen bóng mượt xõa trên bờ vai, gương mặt xinh xắn cỡ một bàn tay to, chớp chớp đôi mắt vàng ươm say lòng người.

“Keister ca ca!”

Xa xa liền nhìn thấy thân ảnh ngây ngô quen thuộc, Norah lớn tiếng gọi. Không ngờ một tia chớp đỏ rực lại càng nhanh hơn, ‘oạch’ một tiếng đã đè bé ngã xuống đất.

Norah cười ha hả, làn càn vuốt ve cái đầu xù trong lòng mình. Bộ dáng tiểu mãnh sư rất kì lạ, toàn thân phủ đầy lông mao đỏ rực như một ngọn lửa đang thiêu đốt!

Bọn nhỏ dây dưa cùng một chỗ, quát to, đùa giỡn, trừ bỏ tiếng cười vẫn là tiếng cười….. đột nhiên, trong gió truyền tới mùi vị nhàn nhạt khác thường, là mùi hỗn hợp của máu và bụi.

Keister bước tới chắn trước mặt đứa em cùng Norah. Bóng đen trên không trung dần rõ hơn–thú nhân xa lạ mang gương mặt mệt mỏi cùng với thú văn cổ xưa trên ngực dần dần hiện rõ trước mặt bọn nhỏ. Thú nhân hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, không biết trong cốc từ khi nào xuất hiện ba đứa nhỏ? Hơn nữa trong đó hai đứa là mãnh sư!

“Thúc thúc, đi theo ta.”

Bé Norah không chút sợ hãi tiến tới kéo bàn tay to của thú nhân. Bé ‘a’ một tiếng, hóa ra trong lòng thú nhân còn có một nam tử trẻ tuổi đang rên rỉ thống khổ.

“Mau tới~mau tới.”

Ba đứa bé trước sau không ngừng lôi kéo thú nhân, đối phương cũng không chống cự, ngoan ngoãn đi theo. Đây là hi vọng cuối cùng….. thú nhân ôm chặt bầu bạn trong lòng, gương mặt đã nguội lạnh như tro tàn rốt cuộc một lần nữa dấy lên hi vọng. Hắn yên lặng cậu nguyện, siết chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại, khập khiễng đi vào căn phòng nhỏ ở giữa biển hoa.