Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 51: [Phiên ngoại] – Về nhà



“Norah, tỉnh tỉnh, chúng ta tới rồi.”

“Ưm…….?” Búp bê mũm mĩm cuộn thành một đoàn mơ màng dụi mắt, nhú đầu ra khỏi lòng Selair.

Mở mắt, cảnh sắc trước mắt không còn là cốc mãnh sư bốn mùa hoa nở; ngược lại chính là rừng rậm nguyên thủy đang chìm trong màu vàng chói lọi của nắng sớm, lộ ra vẻ đẹp hoang dã xa xưa.

Selair ôm lấy Norah, tiểu bảo bối chôn mặt trong lớp lông chim mềm mại của mãnh sư cọ cọ hồi lâu, cảm thấy mỹ mãn với chịu rời khỏi tấm lưng ấm áp của ba ba.

Thấy ba ba không có ý đi cùng, bé Norah đi vài bước đã vội vàng quay đầu chạy về bên cạnh mãnh sư. Đề Khắc Tư cúi thấp đầu, cái mỏ vàng nhạt khẽ chạm vào gương mặt đứa con, đẩy bé về phía Selair.

“Ba ba~~ cùng đi.”

Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, Norah không chịu buông ôm chặt lấy ba ba, mặc cho Selair dỗ thế nào cũng không chịu.

“Norah ngoan, nghe lời. Ba ba trước kia làm sai nên hắn không thể cùng chúng ta đi nga.”

“Làm sai?” Bé Norah kinh ngạc nhìn Đề Khắc Tư.

Lúc bé còn nhỏ, ba ba chính là người cao lớn uy mãnh nhất trong lòng bé──không có gì ba ba không làm được; không có gì ba ba không thể hoàn thành; ngay cả mãnh thú hung ác đáng sợ nhất ba ba cũng không để vào mắt……. ba ba như vậy, cũng có lúc làm sai sao?

Đề Khắc Tư lắc đầu, biểu tình vô cùng xấu hổ. Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ, Selair lại đen mặt. Quá khứ lâu như vậy, cậu còn nhớ rõ chuyện mình hủy bộ tộc mèo rừng. Thật ra lúc trước hắn ra tay cũng không quá nặng, bất quá chỉ hủy vài gian phòng, đả thương mấy thú nhân, có cần phải nhớ kĩ vậy không chứ? Bây giờ Selair muốn dẫn Norah về thăm tộc nhân nhưng nhất định không chịu để mình đi cùng……

“Norah ngoan, vài ngày thôi, rất nhanh có thể gặp lại ba ba.” Selair thở dài, đứa con từ khi sinh ra đã không chịu xa Đề Khắc Tư, là đứa bé siêu cấp bám dính ba ba; chỉ cần hơn nửa ngày không thấy bóng ba ba sẽ khóc nức nở, ủy khuất như tiểu thú bị người ta vứt bỏ.

“Nga……..”

Selair khuyên bảo hết lời, tiểu bảo bối mới không tình nguyện buông tay, đi mà không ngừng quay đầu lại lưu luyến không muốn rời.

…….

“Selair! Là Selair!”

Theo tiếng hô kích động của tộc nhân, bộ lạc thú nhân vùng núi nhất thời như thủy triều ập tới, vây quanh Selair cùng bé Norah.

Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, tiểu bảo bối có chút luống cuống, đôi mắt vàng ươm không ngừng đảo tròn, đồng dạng cũng đánh giá mọi người trong bộ lạc vùng núi.

“Đứa nhỏ, ngươi có thể bình an trở về thật tốt quá!”

Cương băng qua nhóm tộc nhân đang vây quanh Selair, đôi mắt sáng ngời nhìn thấy bé Norah có chút sửng sốt, sau đó lập tức vui mừng gật đầu.

“Đến đây, phòng ngươi ở lúc trước ngày nào cũng có người tới quét dọn chờ ngươi trở về.”

Selair đứng tại chỗ, nhất thời kích động không nói nên lời. Cậu cầm chặt tay Norah, theo sau Cương đi về phía nhà gỗ quen thuộc.

Bày trí trong phòng hết thảy không khác chút nào, bàn tròn bằng gỗ đặt bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu ánh lên hoa văn tao nhã, lóng lánh quang mang kì lạ.

Ngón tay thon dài duỗi tới, nhẹ nhàng chạm vào hoa văn xinh đẹp, Selair dường như đang trở về khoảng thời gian còn bé: cậu ngồi trước cửa sổ, nhìn ba ba loay hoay với những khúc gỗ, khắc chúng nó thành những tiểu động vật đưa cho cậu, sau đó nhếch miệng lộ ra nụ cười chân chất…….

──kia không thể nghi ngờ chính là kí ức tuyệt vời nhất của cậu.

Selair hít sâu một hơi, chóp mũi mơ hồ nghe được mùi gỗ thơm ngát……..bên tai là tiếng cười thánh thót như chuông bạc, cậu quay đầu, không biết bé Norah từ khi nào đã lấy ra những món đồ chơi bé xíu bằng gỗ, cầm trong tay như báu vật.

“Không ngờ mấy thứ này vẫn còn.”

“Đương nhiên, đây chính là tâm huyết của ba ba ngươi.”

Cương ngồi xếp bằng, vẫy tay, bé Norah liền ngoan ngoãn đi tới.

“Nó là đứa nhỏ của mãnh sư đi, ánh mắt lớn lên thực giống a.” Cương như một người ông hiền từ xoa đầu Norah, trong ánh mắt không hề có chút chán ghét mãnh sư.

“Cương, ta………..”

Không ngờ đối phương liếc mắt một cái đã nhìn thấu thân phận Norah, Selair ngược lại có chút do dự không biết nói gì mới tốt.

“Ngươi đại khái vẫn không biết đi, tên kia đã tới đây rất nhiều lần.”

“Ngươi nói Đề Khắc Tư?”

“Đúng vậy, nói ra thì tên kia đúng là làm người ta ngoài dự kiến.” Cương hơi ngừng lại, như đang nhớ lại, ánh mắt hẹp dài hơi nheo nheo.

“Ngày đó hắn đột nhiên xuất hiện làm tất cả mọi người đều hoảng sợ. Ai cũng nghĩ hắn tới phục thù, không ngờ cư nhiên là tới giải thích.”

“Nghe nói mãnh sư là sinh vật cao ngạo độc tôn nhất, không bao giờ cúi đầu với người khác, nhưng hắn lại nguyện ý vì ngươi…….” Cương chậc một tiếng, không nói nữa.

“Tộc trưởng, ta……”

Âm thanh Selair có chút khàn khàn, hai tay vô thức run rẩy.

“Ta nhìn ngươi lớn lên, tính tình của ngươi ta hiểu rất rõ. Nếu không thiệt tình yêu thích đối phương, ngươi sẽ không sinh ra đứa nhỏ này.”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Norah, Cương mỉm cười.

“Nếu đã lựa chọn con đường này, thì cứ kiên trì đi tiếp đi, nếu có một ngày mệt mỏi, cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, thì quay về. Nhớ kĩ, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi; căn nhà này vĩnh viễn mở rộng cửa cho ngươi.”

“………..”

“Ừm!” Cúi đầu, cảnh vật trước mắt như được phủ lên một tầng hơi nước, trở nên mờ ảo. Chậm rãi có một dòng nước ấm áp lướt qua gò má……

Mãi đến khi bàn tay nhỏ bé ấm áp của Norah áp lên mặt, Selair mới phát giác mình đang khóc.

Ánh mắt vàng ươm to tròn lộ ra lo lắng cùng bất an, nhìn chằm chằm mình; bàn tay trắng nõn bé xíu lau đi nước mắt bên khóe mắt, đồng âm trong trẻo như tiếng nước chảy. Vươn tay ôm chặt lấy thân hình bé xinh của con vào lòng──

May mắn……..may mắn lúc trước cậu không từ bỏ đứa nhỏ này, may mắn……. hết thảy đều là quá khứ.

……..

Đêm đen yên tĩnh.

Đề Khắc Tư yên lặng không chút tiếng động đi vào nhà gỗ, đầu tiên là ấn một nụ hôn xuống gương mặt nhỏ nhắn bé xinh của tiểu bảo bối, sau đó quay đầu nhìn bầu bạn lúc này hẳn là nên ngủ say──nhưng không ngờ đối mặt là một con ngươi đen láy!

“Sao còn chưa ngủ?”

“Đang chờ ngươi.”

“Chờ ta?”

“Ừ.”

Nhìn bầu bạn như con mèo nhỏ kề sát mình, Đề Khắc Tư có chút khó hiểu.

“Cương nói với ta cả rồi, khó trách thời gian đó trên người ngươi luôn có thương tích.”

“Ngươi nói chuyện kia a.” Đề Khắc Tư chống tay chậm rãi nằm xuống: “Xú lão đầu thực không đơn giản, không ngờ hắn có thể nghĩ ra nhiều phương pháp kì quái để chỉnh ta như vậy.”

“Đề Khắc Tư, hắn là Cương, không phải xú lão đầu.”

“Còn không phải như nhau……….đừng nhéo──Cương, là Cương được chưa.”

“Đề Khắc Tư.”

“Sao?”

“Khi đó ngươi không chết thật sự tốt quá.”

“………”

“Đứa ngốc, sao ta có thể chết được.” Thú nhân ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ thì thào.

Bầu trời xanh thẳm màu mực, giống như được nước rửa sạch, thâm thúy lại nhu hòa.

“Ta sẽ không bỏ lại ngươi, chúng ta còn con đường rất dài phải đi cùng nhau.”♥•.ღ°•-Hoàn-•.ღ°•♥