Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 4: Được Đặt Tên



Nhìn người đó đủ rồi Trình Tiểu Mễ cảm thấy mình hẳn là nên làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút, cô đứng lên trên mặt đất đi hai vòng, sau đó phát hiện căn phòng này rất lớn, nhưng lại khá trống trải. Trừ một cái giường lớn hai cái ghế dựa với một cái bàn ra thì không còn gì nữa.

Phòng hiện đại còn có cái gì mà TV máy tính linh tinh, chẳng lẽ người ở thế giới này không cần mấy thứ này?

Đột nhiên, cô phát hiện căn phòng này có một cái cửa sổ sát đất vô cùng lớn, vì thế chạy như điên qua muốn nhìn xem tình hình bên ngoài.

Nhưng sau khi nhìn xong thì thấy toàn bộ miêu sinh của cô đều không xong rồi, tường vây cao cao, bầu trời đêm hắc ám. Có điều là trên bầu trời thường thường còn có máy bay không rõ bay qua, xem thấy cực kỳ lớn.

Thế giới này hình như cái gì cũng to lớn, ngay cả chó mà binh lính dắt đi ngang qua cũng thật là lớn, lại nói tiếp con chó kia hẳn là chó chứ không phải gấu đúng không?

Trình Tiểu Mễ dán cả người vào cửa kính, thân mèo dán lên, đồng thời chú ý tới hình ảnh phản chiếu phát hiện mình thật là con mèo con nhỏ xíu. Đại khái chỉ lớn bằng bàn tay đàn ông trưởng thành, toàn thân tuyết trắng, chỉ có một vài hoa văn màu nước tương trên trán, nhưng có một nửa nhìn không quá đậm. Đôi mắt màu u lam, bên trong dường như chứa cả một biển sao trời mênh mông, bộ lông dài mềm mượt thoạt nhìn như mèo tiên.

Chẳng trách thống đốc hung dữ kia thấy thương tiếc mà cứu cô, với hình dáng bé nhỏ này nhặt được ở đâu cũng có thể manh sát tứ phương.

Dù sao cũng là xuyên thành mèo, không bằng liền lợi dụng ưu thế này manh xỉu Sen, khiến anh phục vụ mình cả đời đi.

Đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên một bóng người phủ xuống, cô theo bản năng rụt cổ một chút. Nhưng đối phương lại xách cô lên ném vào trong ổ, mở miệng nói: “Cực đêm rét lạnh, mi nhỏ vậy dán lên đó không sợ bị đông lạnh thành băng sao?”

Hửm?

Đây là trong phòng sao lạnh tới vậy được, đang nghĩ ngợi thì phía bên ngoài cửa sổ đột nhiên dường như đóng một tầng băng, cả cửa sổ đó cũng bị đông lạnh đến vang lách cách. Nếu không phải cô rời khỏi nơi đó, hiện tại thật sự sẽ bị đông lạnh thành băng.

Đa tạ Sen, anh thật là quá đủ tư cách.

Làm một người mới tập tễnh làm mèo, Trình Tiểu Mễ quyết định muốn manh hóa lãnh khốc nam, ngồi ổn địa vị Boss meo. Đầu tiên, cô quyết định thân cận một chút. Vì thế đi đến bên người anh, cọ lên chân thô to của anh.

Bạch, không cọ được, thân thể nho nhỏ của cô lăn một vòng trên đất mới đứng vững.

Hở, đã xảy ra chuyện gì?

Trình Tiểu Mễ khó hiểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua đôi mắt trên đầu kia, mới phát hiện thân cao hạn chế căn bản nhìn không tới, vì thế liền ngồi tại chỗ nhìn đôi chân dài, lại không tin chuyện quỷ quái đang xảy ra mà vẫn tiếp tục cọ về phía trước.

Lần này cô đã thấy rõ, lúc cô cố gắng xông lên thì người ta lại khéo léo né tránh.

Đồ máu lạnh, sao anh lại có thể né tránh Boss meo gần gũi, quả thực làm cho người ta không nói được lời nào.